Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 078

☆, Đây là cảnh giới nha…

Edit + Beta: Đào Mai

 

-“Lão gia khai ân…..

 

Lâm Thành cùng Lâm ma ma đều kinh hãi, Lâm ma ma suýt nữa lại ngất đi. Bà chỉ có Lâm Thành một nhi tử duy nhất, thật vất vả bởi vì phu nhân coi trọng trở thành Tam quản gia Lục gia, tương lai nói không chừng có thể là đại quản sự Lục gia, ai biết chỉ vì vậy thế nhưng bị đánh thành hạ nhân thấp kém nhất? Không nói đến tiền đồ của nhi tử, chính là bà ở trong phủ cũng không còn mặt mũi.

 

Lục phu nhân cũng muốn nói cái gì, lại bị Lục Văn vung tay lên đánh gãy,

-“Đủ rồi, đều là ngươi không biết cách quản giáo, mới gặp phải sự tình này.

 

Nghe vậy, Lục phu nhân cũng nhịn không được hốc mắt ửng đỏ. Bà cực cực khổ khổ xử lý Lục gia nhiều năm như vậy, thế nhưng lão gia trước mặt nhiều người làm cho bà không còn mặt mũi.

 

Lục Văn tự giác ở trước mặt thông gia đã đánh mất thể diện, vội vàng phân phó vài câu dặn Tạ An Lan cùng Lục Ly chăm sóc Tạ tú tài thật tốt liền rời đi đi tiền viện, hoàn toàn đã quên nguyên bản trong lòng đối Tạ An Lan không vui cùng tức giận.

 

Lục phu nhân lạnh lùng mà liếc nhìn Tạ An Lan cùng Lục Ly, lạnh lùng nói:

-“Chúng ta cũng đi thôi.

 

Đại thiếu phu nhân cũng không dám nói nhiều, đưa tay đỡ Lục phu nhân xoay người đi ra ngoài, những người khác cũng chỉ phải đi theo. Chỉ khoảng nửa khắc trong viện liền chỉ còn lại có mẫu tử Lâm Thành còn quỳ trên mặt đất cùng với ba người Tạ An Lan cùng mấy hạ nhân đã có chút ngây người.

 

Lục Ly thần sắc bình thản mà nhìn thoáng qua Lâm Thành trên đất, thản nhiên phân phó:

-“Lục Anh, mang hắn ra ngoài. Ấn theo phụ thân phân phó, đàng hoàng tử tế mà đánh đi...

 

Lục Anh ngầm trợn trắng mắt, nguyên lai đánh bằng gậy còn có đàng hoàng tử tế đánh sao?

 

-“Dạ, thiếu gia.

 

Rất nhanh, Lâm Thành liền bị hai tên gia đinh thân thể cường tráng kéo ra ngoài, Lục Anh cũng chậm rì rì đi theo ra ngoài. Tứ thiếu gia phân phó, nếu như không cho hắn vừa lòng… ba mươi đại bản này tự nhiên là không thành.

 

Lâm ma ma hiển nhiên cũng biết Lục Ly lai giả bất thiện*, lại nhìn thấy Lục Anh cùng đi ra ngoài trong lòng chợt lạnh. Vội vàng gục trước mặt Lục Ly, nói:

-“Tứ thiếu gia, cầu ngài tha Thành nhi đi. Hắn thật sự không phải cố ý!

 

Một bên lại hướng Tạ An Lan cùng Tạ tú tài dập đầu,

-“Tứ Thiếu phu nhân, Tạ lão gia, cầu các ngươi đại nhân đại lượng, tha Thành nhi đi. Lão nô... Lão nô kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp các ngươi!

 

Tạ An Lan nhíu mày, muốn mở miệng, lại bị Lục Ly lôi kéo tay nói:

-“Phu nhân, nghĩ đến nhạc phụ cũng bị kinh hách, vẫn là trước bồi lão nhân gia trở về phòng nghỉ ngơi đi.

 

Tạ An Lan gật gật đầu, cười nói với Tạ tú tài:

-“Phụ thân, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi.

 

Ném Lâm ma ma tại sau đầu. Tạ lão gia nhìn thoáng qua Lâm ma ma quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, chung quy cũng không mở miệng nói chuyện. Lúc này nhìn Lâm ma ma đáng thương, thế nhưng nữ nhi của ông ở tại Lục gia đây chỉ sợ càng gian nan không chỉ gấp mười lần.

 

Tạ An Lan đỡ Tạ tú tài xoay người trở về phòng, phía sau Lục Ly thản nhiên phân phó:

-“Mang bà ta ra ngoài, tránh nhiễu loạn nhạc phụ nghỉ ngơi.

 

Tạ An Lan an ủi Tạ tú tài vài câu, thấy ông hứng thú không cao cũng chỉ trước để cho ông nghỉ ngơi đàng hoàng đã có chuyện gì trở lại nói sau.

 

Ra cửa liền nhìn thấy Lục Ly đứng ở cửa, hiển nhiên là đang chờ nàng. Hơi hơi nhíu mày nói:

-“Như thế nào không đi vào?

 

Lục Ly nói:

-“Tựa như nhạc phụ đại nhân đang tức giận?

 

Cho nên ngươi là sợ bị giận chó đánh mèo sao? Tạ An Lan không còn lời, lại có chút cảm thán nói:

-“Hiếm khi đến đây một lần liền để cho ông gặp được sự tình này, không chừng ở trong lòng ông nghĩ vài năm này ta bị bao nhiêu ủy khuất đây. Kỳ thật, ngươi thật sự không nên đón phụ thân đến.

 

Không biết, sẽ không lo lắng. Huống chi tính cách Tạ tú tài chỉ sợ cũng sẽ không thật sự thích tương giao với những người Lục gia này.

 

Lục Ly nhàn nhạt nói:

-“Ngươi thật ra đối với ông ta rất tốt!.

 

-“Ông là phụ thân của ta mà!.” Tạ An Lan nói.

 

Hắn là phụ thân ruột của ngươi sao?

 

Lục Ly không nói, hắn quả thật không thể lý giải được hành vi của Tạ An Lan, nàng nhanh chóng đem phụ thân người khác trở thành phụ thân ruột của chính mình. Theo như hắn nghĩ, nếu như cảm thấy thiếu nguyên chủ cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là quan tâm Tạ tú tài một chút mà thôi, tuyệt đối sẽ không khắp nơi suy nghĩ vì ông. Nói khó nghe một chút, chỉ sợ nguyên chủ Tạ An Lan đối với phụ thân nàng cũng chưa chắc lo lắng như nàng vậy.

 

Giống nhau hiểu được nghi hoặc của Lục Ly, Tạ An Lan ngạo nghễ mà liếc nhìn hắn nói:

-“Ta đương nhiên với ngươi không giống nhau, ta chính là người tốt.

 

Cho dù Thanh Hồ đại thần giết người như ma, bản chất nàng vẫn là người tốt. Chỉ sợ thiếu niên Lục Ly chưa từng tự tay giết người qua, bản chất hắn cũng vẫn là tên hỗn đản. Đây là cảnh giới mà!

 

Lục Ly: “…..”

 

Ra khỏi khách viện, hai người sóng vai đi về Phương Thảo Viện. Hôm nay náo loạn một hồi như vậy, nói vậy cũng không có người còn dám không có mắt chậm trễ Tạ tú tài. Về phần mọi người Lục gia, Tạ An Lan tỏ vẻ hoàn toàn không cần để ở trong lòng, cho dù nàng lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chẳng lẽ người Lục gia sẽ để ý Tạ gia để ý Tạ tú tài sao? Dù sao tương lai mọi người cũng sẽ không có lui tới bao nhiêu, làm gì ủy khuất chính mình?

 

Dọc theo đường đi, đám hạ nhân nghênh diện nhìn thấy Tạ An Lan đều là sắc mặt biến đổi lớn, đều nhượng bộ né xa ba thước. Hiển nhiên, một màn Tạ An Lan vun roi đánh người ở khách viện kia đã không hề trở ngại truyền khắp toàn bộ Lục gia.

 

-“Thực buồn bực mà, lúc này chỉ sợ người ở toàn bộ thành Tuyền Châu đều biết, ngươi cưới một người đàn bà đanh đá!” Tạ An Lan cười tủm tỉm quay đầu nhìn Lục Ly.

 

Sắc mặt Lục Ly không thay đổi, cực kỳ lạnh nhạt nói:

-“Sẽ không, các nàng chỉ nghĩ ngươi tức giận đến điên rồi. Bất quá nếu như thêm vài lần nữa, liền nói không chính xác...

 

Một tay Tạ An Lan không chút để ý mà thưởng thức roi mềm bên hông, vừa cười vừa nói:

-“Cái này ngươi có thể yên tâm, ta kỳ thật cũng không thích ở trước công chúng sử dụng bạo lực. 

 

Loại chuyện đánh người này, kỳ thật thật sự không có bao nhiêu ý nghĩa. Cho dù đánh người một chút lại như thế nào? Sự tình vẫn là ở nơi đó, người cùng sự việc cũng sẽ không như vậy mà biến mất. Bất quá là trong lòng chính mình nhất thời sảng khoái mà thôi!

 

Thế nhưng Thanh Hồ đại thần là một người rộng lượng, kỳ thật cũng không có bao nhiêu sự tình sẽ làm nàng không thoải mái đến muốn đánh người. Bình thường, người làm cho nàng không thoải mái đến không thể nhẫn nhịn nữa, đều đi gặp diêm vương.

 

Lục Ly nghiêng đầu, nghiêng nghiêng mà liếc nhìn nàng, đối với lời của nàng từ chối cho ý kiến.  

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts