Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 084

☆, Giai nhân nhào vào lòng!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Từ từ về tối, lục tục bắt đầu có khách khứa thân phận hiển hách tới cửa. Khách khứa tới trước đều bị thỉnh đi diễn lâu xem diễn uống trà, Lục Văn tự mình mang theo hai nhi tử trưởng ở cửa đón khách, để lại hai thứ tử tiếp đón khách khứa tới trước.

 

Lục Minh trong lòng có chút khó chịu, bất quá vết thương trên mặt chưa khỏi hẳn làm cho hắn hấp dẫn không ít người chú ý, trong lòng càng thêm tích tụ nhưng cũng không nói thêm gì?

 

Thế nhưng Lục Ly thì cực kỳ bình tĩnh, vị tứ công tử Lục gia này tựa hồ từ khi bị phụ thân hung hăng đánh cho một trận thì, làm cái gì đều cực kỳ bình tĩnh. Hoặc là có thể nói là bị thương thấu tâm ngược lại là thanh tỉnh? Có người âm thầm đoán ở trong lòng.

 

Thế nhưng mặc kệ nói như thế nào, vị công tử này phương diện đối nhân xử thế thật ra tiến bộ rất nhiều. Mặc dù vẫn như cũ không phải người thân thiết hiền lành, ít nhất không có thất lễ với người khác. Nếu Lục Ly thật sự đột nhiên trong lúc đó liền mạnh vì gạo bạo vì tiền nhiệt tình hào phóng lên, chỉ sợ mới bị người coi trở thành là trúng tà.

 

-“Tứ thiếu gia.

Một nha đầu tiến lên, đi đến bên cạnh Lục Ly thấp giọng nói:

-“Tứ Thiếu phu nhân thỉnh ngài trở về một chuyến, nói là có việc gấp.

 

Lục Ly nghiêng đầu nhàn nhạt liếc liếc tiểu nha đầu trước mặt, nói thất lễ với khách khứa trước mặt không tiếp được liền đứng dậy đi xuống dưới lầu.

 

-“Tứ đệ, ngươi đây là?” Lục Minh nhìn thấy, vội vàng hỏi.

 

Lục Ly nói:

-“Có một ít việc, nơi này làm phiền nhị ca.

 

Lục Minh cười nói:

-“Đều là huynh đệ trong nhà, Tứ đệ có việc cứ việc đi đi.

 

Lục Ly gật gật đầu cũng không khách khí, xoay người đi xuống lầu.

 

Đi theo tiểu nha đầu đến truyền tin tới hậu viện, Lục Ly thản nhiên hỏi:

-“Thiếu phu nhân có chuyện gì?

 

Nha đầu lắc đầu, nói:

-“Nô tỳ không biết, Tứ Thiếu phu nhân chỉ nói thỉnh Tứ thiếu gia trở về một chuyến.

 

Lục Ly không lại nói thêm cái gì, bước chậm đi về Phương Thảo Viện.

 

Bởi vì hôm nay trong phủ bận rộn, rất nhiều nha đầu hạ nhân đều bị điều động đi đến phía trước hỗ trợ, ngược lại hậu viện là im lặng rất nhiều.

 

Lục Ly thần sắc đạm mạc mà vẫy lui nha đầu dẫn đường kia, hắn lững thững xuyên qua hoa viên vắng vẻ đi tới Phương Thảo Viện, cũng không thấy nửa điểm vội vàng. Tiểu nha đầu kia vốn định đi theo, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Lục Anh ở sau lưng Lục Ly, cũng chỉ phải lui xuống xoay người bước nhanh đi đến hướng bên kia.

 

-“Tứ gia, nha đầu kia...

 

Chỉ sợ là có vấn đề, Tứ Thiếu phu nhân là hiểu rõ con người Tứ thiếu gia, cho dù là có việc gì cũng tuyệt đối sẽ không tìm một nha đầu xa lạ đến truyền lời.

 

Lục Ly khẽ gật đầu, nói:

-“Ta biết.

 

-“Vậy ngài?

 

Lục Ly hơi hơi nâng mắt lên, lướt qua một chút lãnh ý, nói:

-“Mấy ngày nay vô cùng nhàm chán, ta cũng muốn xem bọn họ có thể có tiến bộ gì!

 

Lục Anh co rút khóe miệng: ‘Lão gia, ngài có hối hận lúc trước đánh Tứ thiếu gia hay không? Một nhi tử hiếu thuận nghe lời, liền bị ngài đánh trở thành biến thái như vậy.’

 

Ở trong hoa viên truyền đến tiếng nữ tử cười vui vẻ, Lục Anh hơi hơi nhíu mày, thấp giọng nói:

-“Tứ thiếu gia, ước chừng là mấy khuê tú đến dự tiệc ở trong hoa viên giải sầu, chúng ta tránh một chút đi.

 

Nếu như va chạm mấy cô nương đã lấy chồng, thật sự rất phiền toái.

 

Lục Ly nói:

-“Tiệc mừng thọ của phụ thân, khuê tú đến dự tiệc…..ngươi nghĩ sẽ là vì cái gì?

 

Cũng không phải người thân thích gì, nếu là tiệc mừng thọ của Lục phu nhân còn nói được.

 

Lục Anh hiểu rõ, do dự mà nhìn nhìn Lục Ly, chẳng lẽ Tứ thiếu gia cũng muốn nạp hai phòng thiếp thất? Thế nhưng Tứ Thiếu phu nhân nơi đó...

 

Lục Ly lạnh lạnh như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại liếc Lục Anh một cái, nếu không phải trước mắt không có người có thể dùng, hắn tuyệt đối sẽ không dùng một người ngu xuẩn còn thích miên man suy nghĩ như vậy.

 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trước mặt truyền đến, Lục Ly ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người đỏ ửng từ góc bụi hoa nhào tới hướng mình. Hơi hơi chau mày, Lục Ly trầm ổn mà nghiêng người nhích lại gần phía sau bụi hoa, bóng người nhanh chóng mà đâm vào trong lòng Lục Anh.

 

Kỳ thật Lục Anh cũng không phải không thể tránh thoát đi, ít nhất thân thủ của hắn so với Lục Ly còn lưu loát hơn nhiều. Bất đắc dĩ đầu tiên là hắn bị Lục Ly chặn tầm mắt, sau đó tư thái cô nương kia đâm tới quá mức nghĩa vô phản cố*. Nếu như hắn nhích qua bên cạnh, cô nương kia sẽ một đầu đâm vào bụi hoa phía sau... Đó là một bụi mấy thứ hoa hồng nguyệt quý linh tinh, tuy rằng hắn cũng rất không hiểu rõ vì cái gì đang yên đang lành cô nương này lại thẳng tắp một đường lao tới hướng bụi hoa. Thế nhưng nếu hắn không duỗi tay, nói không chính xác cô nương này sẽ bị hủy dung.

 

(Chú thích: nghĩa vô phản cố ý là làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước)

 

-“Lục công tử.

 

Thiếu nữ nhắm mắt lại nhào tới cảm giác được chính mình được người tiếp ở trong lòng, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, e lệ mà kêu lên.

 

Lục Ly quay đầu liếc mắt đánh giá giai nhân trong ngực thuộc hạ trung thành một cái, xoay người khoanh tay chậm rì rì mà đi.

 

Lục Anh thấy thế nhất thời khẩn trương, đẩy ra người trong lòng nói:

-“Tứ thiếu gia, đợi…..đợi thuộc hạ với!.

 

Hắn đối với giai nhân nhào vào trong lòng không có hứng thú, mà tối trọng yếu là…..cái ôm ấp này rõ ràng không phải người ta muốn tặng cho hắn.

 

Thiếu nữ bị đẩy ra… lúc này mới mở to mắt, nhìn thấy Lục Ly đã đi ra ngoài đến mười bước, Lục Anh thì đang muốn đuổi kịp theo, lúc này mới hiểu được đã xảy ra sự tình gì nhất thời sắc mặt trắng bệch!

 

Lục Anh nhanh chóng mà đuổi theo Lục Ly, nhịn không được thấp giọng oán giận nói:

-“Tứ thiếu gia, cho dù ngài.....chướng mắt, cũng không thể họa thủy đông dẫn mà.

 

Hắn đây là làm cái nghiệt duyên gì mới đi theo một chủ tử như vậy?

 

Lục Ly nhướng mày, nói:

-“Tuổi ngươi cũng không nhỏ.

 

-“Thuộc hạ không dám trèo cao.” Lục Anh vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

 

Lục Ly hừ nhẹ nói:

-“Là nàng trèo cao.

 

Lục Anh: …..

 

Tuy rằng cảm giác Tứ thiếu gia là đang khen thuộc hạ, thế nhưng ta vẫn như cũ cảm động không nổi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lúc này, đoàn người Tạ An Lan cùng Lục phu nhân đang ngồi ở phía nam bên cạnh hoa viên cùng các nữ quyến nghe diễn. Tạ An Lan bị khúc xướng ê ê a a đầu cháng váng não trướng uể oải ỉu xìu. Thiếu phu nhân Tào gia ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ này của nàng nhịn không được muốn cười, thấp giọng nói:

-“Ngươi… dáng vẻ này thật là! Cái này vô luận là ở chỗ nào, các nữ quyến đều thích nghe diễn.

 

Chủ yếu là hoạt động của các nữ quyến quá ít, các cô nương chưa lấy chồng còn có thể chơi đùa cầm kỳ thư họa, ngắm hoa đạp thanh gì đó… mấy phụ nhân đã gả đi lại chơi này đó có chút không quá thích hợp. Ngoài uống trà tán gẫu ra, các nữ quyến cũng chỉ còn lại có yêu thích nghe diễn này.

 

Tạ An Lan uể oải mà nhìn nàng nói:

-“Ta nghe không hiểu mà!

 

Nàng thật sự không có tế bào nghệ thuật, đối với hí khúc loại nghệ thuật cao nhã này không có khả năng thưởng thức.

 

Tào thiếu phu nhân cảm động lây, nhìn xem bốn phía thấy không có người chú ý các nàng mới thấp giọng nói:

-“Kỳ thật ta cũng không thích nghe.

 

Tạ An Lan chớp ánh mắt, hỏi:

-“Tỷ tỷ tốt, vậy làm sao tỷ có thể ở đây?

 

Tào thiếu phu nhân che miệng tiến đến bên tai nàng nói:

-“Ta ở trong lòng tùy tiện nhặt một quyển sách mặc niệm một lần liền không sai biệt lắm.

 

-“...Thực tốt, rất cường đại.” Sau một lúc lâu Tạ An Lan mới tán dương.

 

Tiệc mừng thọ ngày hôm nay Tào phu nhân cũng không có tự mình đến, lại vẫn là cho Lục Ly mặt mũi để cho Tào thiếu phu nhân tự mình lại đây một chuyến.

 

Nghe Tào thiếu phu nhân nói, Tào đại nhân tự nhiên cũng đến đây, bất quá chỉ là ngồi uống chén trà liền đi, cũng không lưu lại tham gia tiệc. Cho Lục Ly mặt mũi, thế nhưng cho Lục Văn nhiều mặt mũi liền không có ý tứ gì. Tuy rằng Tào thiếu phu nhân không thể hiểu được vì cái gì ở trong mắt công công mặt mũi Tứ công tử Lục gia so với gia chủ Lục gia lớn hơn, thế nhưng chính nàng cùng Tạ An Lan cũng hợp ý, tự nhiên cũng vui vẻ đi một chuyến này.

 

-“Tứ tẩu, tẩu cùng Tào thiếu phu nhân nói cái gì vậy?” Lục Kiều ngồi ở phía sau Lục phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi.

 

Nghe được lời của nàng, nữ quyến chung quanh cũng đều không khỏi đưa ánh mắt về phía hai người.

 

Tạ An Lan thưởng thức khăn tay, nhàn nhạt cười nói:

-“Không có gì, Ngọc Lâm tỷ tỷ nói mấy ngày không gặp nhị muội lại xinh đẹp vài phần. Ta nói với nàng, đây là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái đấy!.

 

Lục Kiều sắc mặt khẽ biến, lại nhịn không được mặt đỏ lên, có chút tức giận nói:

-“Tứ tẩu ngươi nói bậy bạ gì đó?

 

Tạ An Lan vẻ mặt vô tội, nói:

-“Hôm nay là ngày mừng thọ của công công, ta nói người gặp việc vui có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ việc này không xem là việc vui sao?

 

-“Ngươi!” Lục Kiều oán hận mà trừng mắt Tạ An Lan.

 

Tạ An Lan khóe môi mỉm cười, ánh mắt bễ nghễ: ‘con kiến nho nhỏ còn muốn cùng bản đại thần đấu võ mồm, còn không lui ra'.

 

Tay Lục Kiều vịn ghế nhịn không được run lên, nhìn ánh mắt Tạ An Lan trên cao nhìn xuống hận không thể lập tức nhào qua mà xé nàng, nữ nhân này thế nhưng dám xem thường mình!

 

-“Được rồi, Kiều nhi.

 

Lục phu nhân giữa mày khóa chặt, có chút không vui mà quét mắt qua Lục Kiều một cái. Trước công chúng còn thể thống gì, quả thật là do tiện thiếp sinh ra không ra gì! Thật giống Lục Ly cái tiểu tử kia!

 

Lục Kiều ngay cả không cam lòng, cũng chỉ phải từ bỏ.

 

Tạ An Lan cùng Tào thiếu phu nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ nhàn nhạt cười.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts