Sủng Thê Như Lệnh - Chương 030

☆, A Uyển, nàng phải nhớ kỹ, nàng là thế tử phi của ta!

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Chờ lúc Vệ Huyên đi tới cửa thư phòng, nhìn thấy một màn bên trong, ánh mắt của hắn thiếu chút nữa đã đỏ rực bốc hỏa  —— lại phát bệnh.

 

Thật ra thì hai người ở trong thư phòng cũng không có làm gì, bọn họ vẫn còn là hài tử mà… chẳng qua một người là ngồi ở trên tháp ăn điểm tâm, còn một người thì đang đọc sách, mặc dù không có trao đổi gì với nhau, nhưng vô hình lại lưu chuyển một loại cảm giác ấm áp vô cùng ăn ý.

 

Ít nhất theo Vệ Huyên cảm thấy là như vậy, hắn đã hoàn toàn quên mất bọn nha hoàn đang đứng hầu bên cạnh, chỉ cảm thấy một khung cảnh quen thuộc như thế này tại sao lại nhức mắt đến như vậy!

 

-"Thế tử?"

 

Cái đuôi nhỏ tẫn chức tận trung đi theo hắn —— Lộ Bình nhỏ giọng kêu một tiếng, hắn đứng ở phía sau cách Vệ Huyên một chút, thấy tiểu chủ tử đứng bất động ở trước cửa thư phòng, không có ý định đi vào trong, nhìn thoáng qua bên trong phòng một cái, liền cảm giác không tốt, lại quay đầu nhìn lại, quả nhiên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu thế tử nhà hắn đang có chút vặn vẹo, trong ánh mắt cũng mơ hồ có chút đỏ, bộ dáng như thế để cho người ta nhìn mà sợ run.

 

Ít nhất Lộ Bình đi theo bên cạnh Vệ Huyên gần một tháng, vẫn cảm thấy không quen với dáng vẻ quỷ dị của vị thế tử tôn quý này —— do còn bé hắn cũng không biết rõ là vì sao lại vậy. Bất quá bởi vì từ khi ra đời hắn đã là cô nhi, con người dễ thay đổi, trải qua nhiều chuyện, tâm trí cũng sẽ trưởng thành sớm hơn, thế nhưng có lúc phát hiện vị thế tử kim tôn ngọc quý này tựa hồ thành thục hơn so với hắn, hơn nữa phong cách làm việc có chút vô pháp vô thiên, để cho người ta suy đoán không ra, Lộ Bình luôn cảm thấy thế tử gia của mình có lúc rất quỷ dị.

 

Vệ Huyên hít một hơi thật sâu, đè xuống một cổ điên cuồng bạo phát trong lòng kia, hắn nhớ A Uyển không thích bộ dáng quá mức nóng nảy của hắn, nàng ưa thích những hài tử khéo léo hiểu chuyện.

 

Không quan hệ, mặc dù hắn không khéo léo, nhưng mà có thể coi là ngoan ngoãn đi!

 

Trong tháng này, hắn cảm thấy mình giả bộ coi như tạm ổn, ít nhất ở trước mặt A Uyển hắn đã thu liễm rất nhiều. Về phần người ngoài, xin lỗi, đại gia hắn không kham nổi, bọn họ cũng không có tư cách khiến cho hắn phải giả bộ.

 

Lại hít một hơi thật sâu, sau khi cảm thấy bản thân đã khôi phục dáng vẻ bình thường, Vệ Huyên mới cất bước đi vào.

 

-"Biểu tỷ, đệ tới thăm tỷ đây."

 

A Uyển nghe được âm thanh nhìn lại, thấy một tiểu chánh thái đang hùng hùng hổ hổ đi tới, nhất thời cảm giác có chút nhức đầu, nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn, giống như là trượng phu rời nhà trở về đặc biệt bắt được kẻ thông dâm vậy!

 

Cho nên, Vệ Huyên tự cho là bộ dáng của mình rất bình thường, thật ra thì ở trong mắt A Uyển, vẫn là bộ dáng hung thần ác sát.

 

Không thấy A Uyển lên tiếng, Vệ Huyên theo thường lệ bay nhào tới, sau đó trước mặt mọi người nhào vào trên người A Uyển, liền gặm lên khuôn mặt tiểu la lỵ đang bưng trà, thuận tiện lại bẹp bẹp hôn hai cái, âm thanh vang dội.

 

A Uyển ngây ngốc ngồi một chỗ, đã buông tha từ chối, mỗi lần gặp mặt đều phải trải qua một lần như vậy, thật may là cái tiểu chánh thái này vẫn còn nhỏ, cả hai đều là trẻ con, bị người khác thấy được cũng sẽ không có người nói gì, sau này lúc lớn một chút tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục như vậy.

 

Sau khi hôn người xong, hắn lanh lẹ leo lên trên giường nhỏ chen lấn ngồi với A Uyển, dùng dáng vẻ tiểu nhân đắc ý mà nhìn nam hài ôn nhuận ngồi cách đó không xa, thấy hắn hai tay vẫn cầm sách, lúc nhìn sang, lại càng ngồi sát gần A Uyển thêm một chút, một tư thế độc chiếm làm của riêng, cười híp mắt nói:

-"Vệ Quân, ngươi cũng ở nơi đây à, ngươi tới làm gì?"

 

Lời của hắn quá mức khẳng định coi như chuyện đương nhiên, phảng phất như hắn đang dùng tư thế chủ nhân để chất vấn.

 

Bất quá do hắn tuổi còn nhỏ, nụ cười vừa nở ra trên mặt đã hiện ra vô cùng khả ái, ngược lại không hề tạo cho người ta có cảm giác chán ghét.

 

Vệ Quân hiền lành nói:

-"Ta theo mẫu thân qua thăm Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thọ An biểu muội. Huyên đệ tại sao đệ cũng tới đây? Đệ đây là..."

 

Hắn thấy tiểu hài nhi này đang bám thật chặt A Uyển, có chút giống như một chú trung khuyển vậy, nhất thời không khỏi có chút tức cười.

 

Tiểu hài tử nào cũng thích ăn ngon mặc đẹp, lại có tính độc chiếm rất mạnh, điểm này Vệ Quân hiểu, đặc biệt là người có thân phận như Vệ Huyên vậy…

 

Vệ Huyên được những vị trong cung sủng ái, sủng ái đến mức chưa bao giờ để cho hắn bị một chút ủy khuất nào, cũng chưa bao giờ khiến hắn hiểu được đức tính tốt đẹp là phải biết chia xẻ, hơn nữa cũng không cần hắn và người nào chia xẻ thứ gì đã thuộc về hắn. Cho nên khi thấy hành vi đắc ý lại khiêu khích kia của Vệ Huyên, Vệ Quân ngược lại không hề cảm thấy tức giận, cho là tiểu hài tử này thích chơi cùng với biểu muội, sợ mình đoạt biểu muội của hắn.

 

-"Không được gọi ta Huyên đệ!"

 

Vệ Huyên thiếu chút nữa xù lông, hắn cảm thấy cái từ "Huyên đệ" này khi nghe vào trong lỗ tai thật sự là cực kỳ chói tai, thậm chí khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.

 

Vệ Quân nghiêng đầu, như không nhìn thấy sự ác liệt của tiểu hài nhi, hiền lành nói:

-"Nếu không gọi đệ là Huyên đệ, vậy ta gọi đệ là thế tử có được không?"

 

Vệ Huyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, tầm mắt chạm đến gương mặt mập mạp mượt mà còn hơi mang dáng vẻ của trẻ sơ sinh của đối phương, không nhịn được cau mày, sau đó tâm tình càng trở nên ác liệt hơn.

 

Hắn ghét người này, không chỉ là bởi vì kiếp trước hắn ta có thể cùng A Uyển định ra hôn ước, làm hại mình cầu mà không được, càng bởi vì Vệ Quân đã không bảo vệ A Uyển thật tốt, để cho A Uyển qua đời.

 

Bất quá, nghĩ đến kiếp trước A Uyển đã chết trong đêm tân hôn của bọn họ, hắn lại cảm thấy thống khoái.

 

Với tính cách của A Uyển, có thể đưa ra lựa chọn như vậy, nhất định trong lòng cũng cực kỳ hận hắn, mới có thể làm như vậy để trả thù hắn.

 

Cũng đúng thôi, hắn lại càng ôm chặt A Uyển, cho đến khi nàng cảm thấy không thoải mái muốn đẩy hắn, mới buông lỏng một chút.

 

-"Tại sao đệ cũng tới đây?"

 

Mặc dù A Uyển đang cau mày, nhưng vẫn để cho nha hoàn đưa khăn tới cho hắn lau mặt, lại bưng thêm một chén canh nóng cho hắn uống, để cho hắn ấm áp thân thể.

 

-"Tới thăm tỷ." Vệ Huyên nói vô cùng tự nhiên.

 

Đứng ở cách đó không xa Lộ Bình không nhịn được ngẩng đầu nhìn một cái, thế tử lại đang nói láo, còn không phải là nhận được mật báo nói Tĩnh Nam quận vương phi dắt con trai trưởng tới, liền hỏa thiêu như lửa đốt mông vậy chạy ngay tới, đều không quản hắn nguyên bổn tại thời điểm này là phải vào cung.

 

-"Có cái gì tốt mà nhìn? Ngồi im, uống canh nóng trước đi." A Uyển rất kiên nhẫn nói với tiểu chánh thái.

 

Vệ Huyên đáp được, liền ngồi thẳng người, nhận lấy canh nóng Thanh Yên đưa tới từ từ uống. Vừa uống vừa nói với A Uyển về việc mấy ngày nay mình đã làm những chuyện gì, thuận tiện cũng nói một chút chiến tích của hắn ở trong cung, đặc biệt là việc Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử.

 

-"Bọn họ thật đáng ghét, lúc ấy tự bản thân xông lại phía đệ rồi trật chân té, còn đạp phải đệ làm đệ đau chết luôn, bản thân lại tự khóc trước, đổ tội ở trên người đệ, thật may là hoàng bá phụ tinh tường nhìn rõ mọi việc, nói lý không nói thân nhân, cho nên đệ mới không có bị bọn họ oan uổng."

 

A Uyển nghi ngờ nhìn hắn, hỏi:

-"Thật sự là do chính bọn hắn ngã xuống?"

 

Cái tiểu chánh thái này lưu manh như vậy, đoán chừng người khác nhìn thấy liền chạy đi còn không kịp nữa là, có phải do hắn ngáng chân hay không?

 

Vệ Quân cũng nhìn hắn, lòng nói hoàng đế nói lý không nói thân nhân sao? Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, nhưng mà tình cờ cũng nghe trưởng bối trong nhà lẩm bẩm qua hoàng đế đơn giản là coi Vệ Huyên thành nhi tử của mình mà cưng chiều, sợ rằng lúc ấy coi như là do Vệ Huyên làm, hoàng đế cũng sẽ không nói gì?

 

Thật ra thì cái này gọi là giúp người thân bất kể nghĩa đi?

 

-"Dĩ nhiên, đệ ngoan như vậy, sẽ không có bắt nạt người khác."

 

Vệ Huyên lập tức trưng ra khuôn mặt khả ái với nụ cười ngọt như mật với nàng, lần nữa đến da mặt cũng không cần.

 

Đối người yêu luôn như xuân phong nhu hòa thì sao, ở trước mặt A Uyển, nàng thích gì thì hắn làm cái đó, tuyệt đối không bác bỏ!

 

A Uyển thiếu chút nữa đã bị đánh bại, cái tiểu chánh thái này cười thật sự rất đáng yêu, hại nàng thiếu chút nữa đã muốn ôm hắn một cái.

 

Quả nhiên, hài tử khả ái thật sự là làm cho không người nào có thể cự tuyệt được. Bây giờ Vệ Huyên mới sáu tuổi, chính là thời điểm tiểu hài khả ái nhất đơn thuần nhất, nếu hắn thật thu liễm lại tánh xấu, sẽ làm cho người ta rất khó để mà cự tuyệt.

 

Vệ Huyên vẫn nhìn chằm chằm vào A Uyển, thấy ánh mắt nàng có biến hóa, trong lòng hơi vui.

 

Quả nhiên làm một tiểu hài tử thật sự rất có lợi, A Uyển bây giờ đã bắt đầu thích hắn rồi, chờ hắn lớn lên thành một nam tử hán đại trượng phu anh dũng, nàng nhất định sẽ cam tâm tình nguyện gả cho hắn!

 

-"Tỷ không biết, Tam công chúa thật sự là một nữ nhân đáng ghét, không chỉ có ái mộ hư vinh, còn có tính ghen tỵ với những người có dáng dấp xinh đẹp hơn nàng, vô luận là nam nhân hay nữ nhân cũng đều ghen tỵ. Nàng ta đáng ghét như vậy, lại luôn đối nghịch với đệ, nhất định là do ghen tỵ dáng dấp của đệ đẹp hơn so với nàng. Một nữ nhân mà dáng dấp không bằng cả một nam nhân, có thể thấy được dáng dấp nàng ta xấu xí đến mức nào. Còn có Ngũ hoàng tử, đừng nhìn thấy hắn văn văn nhã nhã, thật ra thì chính là một kẻ bại hoại giã tạo, một bụng mưu mô xấu xa, hơn nữa còn luôn tỏ vẻ... Khụ, khụ… chơi với hắn không hề vui, rất nhiều chuyện thương thiên hại người đều là chủ ý xấu mà hắn âm thầm nghĩ ra..."

 

Kế tiếp, là liên tiếp tố cáo những khuyết điểm xấu của Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử.

 

Trừ nha hoàn đang đứng hầu hạ ở phía sau, nơi này chỉ có ba tiểu hài, trong đó có hai người là giả làm tiểu hài, còn một người mới thật sự là tiểu hài.

 

Vệ Quân thật sự là tiểu hài tử tự nhiên nghe không hiểu những lời suýt nhỡ miệng vừa rồi của Vệ Huyên, A Uyển ngược lại không nghe rõ, chỉ cảm thấy những lời nói của Vệ Huyên có chút khoa trương, cũng không quá để ý!

 

-"Thế tử, hình như Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử cũng không ác liệt như lời đệ nói thì phải?" Vệ Quân không nhịn được chen miệng nói.

 

Vệ Huyên liếc mắt nhìn hắn một cái liền cảm thấy chán ghét, nhưng mà A Uyển đang ở chỗ này, hắn cũng không tiện thể hiện chút gì! Tính toán chờ có dịp rảnh rỗi phải giáo huấn hắn một trận thật tốt mới được, lập tức liền nói:

-"Ngươi chỉ thỉnh thoảng mới chơi cùng bọn họ, làm sao biết là ta nói không đúng?"

 

-"Thật không?" Vệ Quân cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.

 

Vệ Huyên nghĩ đến Tĩnh Nam quận vương phủ, mặc dù đã trên đường xuống dốc, nhưng danh tiếng ở trong tôn thất vẫn cực tốt, đặc biệt là sau khi Vệ Quân được phong làm Tĩnh Nam quận vương thế tử, Hoàng bá phụ lại bắt đầu trọng dụng Tĩnh Nam quận vương phủ, vì vậy ban đầu Tam hoàng tử Vệ Thông còn đặc biệt lôi kéo Tĩnh Nam quận vương phủ, thậm chí còn dùng kế làm hại A Uyển thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện...

 

Trong nháy mắt ánh mắt của hắn có chút thâm thúy nhìn về phía Vệ Quân. Lúc này Vệ Quân cũng không phải là một vị quân tử nhẹ nhàng thanh thoát trong tương lai, mà chỉ là một tiểu hài tử mới bảy tuổi.

 

Mặc dù hắn ghét người này, lại không thể phủ nhận hắn coi như là có năng lực, nếu là giết chết hắn đơn giản như vậy thì có lợi cho hắn quá!

 

Nhưng mà nếu không giết chết hắn, trong lòng sẽ rất khó chịu!

 

Người làm cho mình khó chịu, vậy thì cũng để cho đối phương cùng nhau khó chịu đi.

 

Hắn híp mắt nở nụ cười, đứa trẻ với khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hơi mang dáng vẻ của trẻ sơ sinh cười lên thật sự rất đáng yêu, nói:

-"Đây là đương nhiên, nếu như ngươi không tin, lần tới lúc ngươi vào cung có thể cẩn thận quan sát, Tam công chúa có phải giống như lời ta nói hay không, nàng sẽ làm ra một ít chuyện rất ác độc, ta nghe cung nhân nói là Ngũ hoàng tử là người đứng ở sau lưng nghĩ kế cho nàng, hơn nữa nàng nhất định là không dễ dàng tha thứ cho ai có dáng dấp xinh đẹp hơn so với nàng, lúc ngươi đến đó ngươi phải cẩn thận bằng không nàng sẽ làm rách mặt của ngươi đấy!"

 

Vệ Quân mặc dù nữa tin nữa không, nhưng trong lòng không khỏi cũng sinh ra một chút không thích Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử, thận trọng nói với Vệ Huyên:

-"Thế tử yên tâm, đến lúc đó ta sẽ chú ý!"

 

Hắn cảm thấy tiểu hài này ngay cả những lời như vậy cũng nói với hắn, có thể thấy mặc dù bên ngoài nói hắn bất hảo, cũng không phải hoàn toàn như vậy.

 

Vệ Huyên hừ một tiếng, liền cúi đầu uống cạn một hớp canh cuối cùng đã trở nên lạnh.

 

Sau khi dùng khăn lau sạch sẽ tay, Vệ Huyên lại giống như trước làm A Uyển chán ngấy, hỏi:

-"A Uyển, mấy ngày nay A Uyển cảm thấy thân thể như thế nào? Có khá một chút nào không? Sắp đến mùa đông, trong kinh thành thời tiết rất lạnh, đến lúc đó có khi A Uyển lại ngã bệnh, không bằng A Uyển đến ôn tuyền trong thôn trang ở ngoại ô kinh thành ở đi, trong của hồi môn của mẫu phi đệ có một thôn trang bên trong có ôn tuyền, đến lúc đó A Uyển có thể đến đó ở, khi rảnh rỗi có thể đi ngâm ôn tuyền..."

 

-"Chờ một chút!" A Uyển cắt đứt lời nói liên miên không dứt của nam hài đang lải nhải kia, "…Đa tạ ý tốt của đệ, thôn trang là của hồi môn của mẫu phi đệ nên là của đệ, không có quan hệ gì với tỷ."

 

Vệ Huyên nắm tay nhỏ bé của nàng, bởi vì khí trời lạnh, ngón tay của nàng lạnh như băng, cho dù ở trong phòng đốt địa long ấm áp thì cũng giống vậy, khiến cho trong lòng hắn có chút khó chịu.

 

-"Có quan hệ gì đâu? Của hồi môn của mẫu phi bây giờ Hoàng tổ mẫu an bài người xử lý thay cho đệ, đệ tùy thời có thể sử dụng, đệ đưa cho tỷ cũng được."

 

Bổn triều từ lúc khai quốc tới nay, sau khi được một vị đại phu trong dân gian phát hiện ôn tuyền có tác dụng trị liệu, những mảnh đất có ôn tuyền ở ngoại ô kinh thành liền trở nên đắt đỏ và bị giành giật. Trải qua hơn trăm năm, những mảnh đất phát hiện có ôn tuyền đã sớm bị những gia đình quyền quý giành hết, tăng nhiều cháo thiếu, ngàn vàng khó cầu, cho nên coi như là những gia đình thế gia cũng rất ít người có thể có một tòa thôn trang có ôn tuyền.

 

Ngay cả trong của hồi môn của Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không có thôn trang nào ở gần kinh thành có ôn tuyền, ngược lại ở những địa phương khác thì có một cái, đáng tiếc ở quá xa, tàu xe đi lại rất mệt mỏi, A Uyển không chịu nổi đi đường mệt nhọc.

 

Như vậy xem ra, lúc trước mẫu thân ruột thịt của Vệ Huyên ở Uy Viễn Hầu phủ cũng rất được sủng ái, vì vậy Uy Viễn Hầu phủ mới cam lòng đem ôn tuyền thôn trang làm của hồi môn cho bà, cuối cùng trực tiếp để lại cho Vệ Huyên.

 

Dưới sự so sánh, cái quý giá như vậy mà Vệ Huyên lại không chớp mắt một cái liền đem thôn trang của hồi môn của mẫu thân mình đưa cho người khác, thật đúng là đứa con bất hiếu.

 

Đối với cái nhìn của A Uyển, Vệ Huyên hết sức đúng lý hợp tình nói:

-"Vật là chết, người là sống, nếu như là vật hữu dụng với thân thể của tỷ, vì sao tỷ lại không cần?"

 

A Uyển không còn lời nào để diễn tả, trong lòng đột nhiên có chút cảm động.

 

Trừ lần đầu tiên gặp mặt lúc ba tuổi cùng lần ở Hạc Châu lúc Vệ Huyên ngã bệnh, lần đó hắn đã khiến cho nàng bị tội ra, thì những thời điểm khác hắn mặc dù lỗ mãng manh động một chút, cũng hơi lưu manh một chút, nhưng mỗi hồi sang đây thăm nàng, cũng sẽ mang chút lễ vật tới, mặc dù rất thích bám người. Cũng không biết lúc ở ngoài thì thế nào, đối nàng mà nói cũng là rất nghe lời, cũng không phải thật sự xấu xa như lời đồn.

 

Đối với người có hảo ý với mình, A Uyển dĩ nhiên là không nghĩ chà đạp, nhưng mà thôn trang có ôn tuyền không phải là miếng ngọc bội nho nhỏ hay cái gì linh tinh, A Uyển vẫn là cự tuyệt.

 

Mặc dù Vệ Huyên có thể tùy tiện chi phối đồ cưới mà Thụy Vương đích phi lưu lại cho hắn, nhưng mà A Uyển không nghĩ thu nhận vật quý trọng như vậy, thôn trang có ôn tuyền hoàn toàn bất đồng với những thứ khác, nếu để cho Thụy Vương cùng Thái hậu trong cung biết... A Uyển có thể tưởng tượng được phản ứng của mọi người, có thể hay không cho là bọn họ mượn việc hôn ước để lừa gạt Vệ Huyên nhằm chiếm đồ tốt của hắn đây?

 

Đợi đến lúc Vệ Quân muốn rời khỏi, A Uyển đều không đồng ý nhận lấy thôn trang có ôn tuyền mà Vệ Huyên đưa, Vệ Huyên chỉ có thể mím môi trừng Vệ Quân.

 

Vệ Quân cực kỳ vô tội, tiểu hài nhi này mặc dù hơi ầm ĩ chút, thế nhưng hình như ở trước mặt Thọ An quận chúa lại đặc biệt tỏ ra khéo léo lanh lợi, tươi cười cũng chọc người thích. Nhưng mà ở thời điểm Thọ An quận chúa không để ý, hắn liền quay đầu dùng một loại ánh mắt quỷ dị theo dõi mình, để cho Vệ Quân cảm giác thật buồn cười.

 

Cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

 

-"Quân nhi, chúng ta về nhà."

 

Tĩnh Nam quận vương phi cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đi tới, thấy ba tiểu hài nhi vẫn đang ngồi ở trên tháp, Vệ Quân ngồi một mình ở một bên, mà ở phía bên kia Thụy Vương thế tử đều đã nằm ở trên người A Uyển, Tĩnh Nam quận vương phi thấy vậy hơi nhíu mày, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ.

 

Một tiểu cô nương gầy yếu nhỏ bé bị một hài tử khỏe mạnh nằm đè lên, thật sự làm người ta lo lắng nàng bị đè bẹp! Trừ việc đó ra, rốt cuộc Thụy Vương thế tử cô thân phận bất đồng, A Uyển bây giờ bệnh còn chưa hết, nếu như gần sát A Uyển như vậy, vạn nhất bị lây bệnh, đến lúc đó mẹ con Trưởng công chúa Khang Nghi lại phải chịu tội.

 

Vệ Quân nghe được lời của mẫu thân gọi, vội vàng từ trên tháp trượt xuống.

 

Mà A Uyển cũng đẩy Vệ Huyên ra. ở trong mắt mọi người thì Vệ Huyên cơ hồ nằm ở trên người nàng thật ra thì cũng không có dùng bao nhiêu lực, cũng không có để cho nàng bị áp lực gì, đẩy một cái liền được.

 

A Uyển cũng trượt xuống tháp, nói:

-"Nghiên di phải về sao? Sao không ngồi thêm một hồi hàn huyên với mẫu thân vậy?"

 

A Uyển hỏi rất thật tâm, nên mặt mày Trưởng công chúa Khang Nghi rất vui vẻ vừa ý, câu này của A Uyển cũng chọc Tĩnh Nam quận vương phi bật cười, bà hơi khom người sờ đầu A Uyển một cái, hiền hòa nói:

-"Không được, trong quận vương phủ còn rất nhiều chuyện, Nghiên di cũng không ngồi lâu được, ngày khác Nghiên di sẽ trở lại thăm mọi người."

 

-"Được."

 

Tĩnh Nam quận vương phi rất nhanh liền dẫn nhi tử rời đi, đợi sau khi ngồi lên xe ngựa, bà sửa lại vạt áo cho nhi tử một chút, rồi hỏi:

-"Thụy Vương thế tử không có nghịch ngợm gì chứ?"

 

Bà hỏi đến coi như là hàm súc. Lúc Thụy Vương thế tử đi vào, trong lòng bà lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Thụy Vương thế tử lại nổi tính khí, thì sẽ trực tiếp vung quyền lên đánh nhi tử của bà.

 

Lúc Vệ Huyên mất hứng thì ngay cả hoàng tử cũng dám đánh, huống chi chẳng qua là con cháu của tôn thất quận vương.

 

-"Không có, hắn rất ngoan." Vệ Quân lại cười nói, "…Chẳng qua là rất thích dính lấy Thọ An biểu muội."

 

Nghĩ đến Vệ Huyên luôn dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn mình, hắn không nhịn được mà buồn cười.

 

—— Nếu như A Uyển biết cái tiểu chánh thái Vệ Huyên có loại hành động như vậy, không chừng đầu sẽ đầy hắc tuyến. Cái này thần kinh phải rất cường đại, mới sẽ cảm thấy cái loại ánh mắt quỷ dị khiến cho da đầu tê dại đấy của Vệ Huyên là rất buồn cười a?

 

Tĩnh Nam quận vương phi sau khi nghe xong mới hơi an tâm, nhưng mà trong lòng không đoán được hành động này của Vệ Huyên có ý gì?

 

Hắn đặc biệt đến Hoài Ân bá phủ, chẳng lẽ thật sự chỉ là đến thăm A Uyển? Hơn nữa những con em thế gia cùng tôn thất trong kinh thành muốn nịnh bợ hắn, muốn chơi cùng hắn không ít, tại sao hắn lại phải đi tìm A Uyển đây?

 

Tĩnh Nam quận vương phi có trăm điều thắc mắc không thể giải, bà cùng Trưởng công chúa Khang Nghi có quan hệ giao hảo từ lâu, nên cũng rất lưu tâm chuyện này!

 

Sau khi Tĩnh Nam quận vương phi rời đi, Vệ Huyên càng thêm tự tại, hắn bắt đầu đến chỗ Trưởng công chúa Khang Nghi để gây hảo cảm.

 

-"Cô, con đã nói với Hoàng tổ mẫu là con rất thích biểu tỷ, và sự tình sau này muốn kết hôn với biểu tỷ, để biểu tỷ làm thế tử phi của con." Vệ Huyên giả vờ mặt ngây thơ, "…Hoàng tổ mẫu hình như bởi vì những lời của Phật tổ, nên cũng không có ý định phản đối."

 

Những ngày qua Trưởng công chúa Khang Nghi trừ ở trong phủ chiếu cố A Uyển ra, thật ra thì cũng chờ phản ứng trong cung.

 

Với tính tình của Vệ Huyên, bà biết rất nhanh Thái hậu sẽ biết về việc hôn ước của hai đứa bé, liền nhìn xem thái độ của Thái hậu ra sao.

 

Nếu như Thái hậu kiên quyết không đồng ý, sẽ gây áp lực với Thụy Vương, khiến cho Thụy Vương phải giải trừ cọc hôn ước này, bà cũng sẽ không thấy kỳ quái.

 

Nói cho cùng, vẫn là do thân thể A Uyển của bà quá yếu đuối, làm một trưởng bối tự nhiên sẽ không muốn có một người con dâu yếu đuối như thế vào cửa, tránh cho tương lai khó có thể sinh con cháu nối dõi, lại chiếm mất vị trí chánh thê.

 

Nhưng mà, nàng không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy.

 

-"Lời của Phật tổ à?"

 

A Uyển đang ngồi ở bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi chậm rãi uống thuốc trà có mùi vị quái dị cũng bị lời của Vệ Huyên hấp dẫn, chớp chớp mắt, tự dưng có loại cảm giác bất khả tư nghị.

 

-"Đúng vậy! Hoàng tổ mẫu tin phật, khi lão nhân gia bà biết được lúc trước con bị ngã bệnh ở trạm dịch tại Hạc Châu, nếu không phải lúc ấy biểu tỷ sang thăm con, kéo con khỏi cơn hôn mê bất tỉnh, có thể con liền không tỉnh lại nữa. Lúc ấy biểu tỷ kéo con khỏi cơn mê, trong giấc mộng con nghe được một câu phật kệ. Hoàng tổ mẫu nói, là do Phật tổ đang chỉ điểm cho con."

 

Vệ Huyên cười đặc biệt khả ái, làm một bộ dáng ‘con chưa bao giờ nói láo'.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong cũng lấy làm kinh hãi y hệt Thái hậu, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, bà còn nhớ sự tình lúc ở thành Hạc Châu.

 

Lúc ấy bà mang nữ nhi đi thăm Vệ Huyên đang bị sốt cao hôn mê bất tỉnh, nhưng mà trong lúc đang sốt cao hôn mê bất tỉnh Vệ Huyên đột nhiên tỉnh, hơn nữa còn trực tiếp đụng ngã A Uyển, làm hại A Uyển lại chịu tội oan, lúc ấy bà còn rất tức giận. Nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, nhất thời cũng cảm thấy có chút bất đồng.

 

Thật chẳng lẽ có loại chuyện như vậy?

 

So với người lớn lên ở thời đại phong kiến như Trưởng công chúa Khang Nghi, A Uyển lúc này cả người đờ đẫn nhìn tiểu chánh thái đang không chớp mắt mà lừa dối mọi người, thiếu chút nữa đã há hốc miệng.

 

Đây là lừa đảo mà? Nói cũng thật là trôi chảy đi, ngay cả Phật tổ cũng kéo vào, A Uyển cảm giác thật là... không biết nói cái gì cho phải.

 

Bất quá, nghĩ đến chính mình cũng là một người chuyển kiếp, tựa hồ, phảng phất cũng là có thể tin một chút đi? Nhưng Phật tổ thật sự hiển linh cảm hóa Vệ Huyên à? Nói như thế nào nghe thấy không đáng tin cậy vậy? Nếu quả thật là có thần linh, thần linh như thế nào không làm cho cái tiểu chánh thái ngoan ngoãn một chút, chớ có lưu manh như vậy chứ?

 

Nhưng để cho A Uyển thật sự bất lực là mẫu thân của nàng dường như lại rất tin!

 

Hơn nữa rất tin không một chút nghi ngờ!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đột nhiên nở nụ cười, tay nhẹ nhàng vuốt đầu Vệ Huyên, mỉm cười nói:

-"Nếu như Phật tổ đã điểm hóa, nói như vậy thì kiếp này Huyên Nhi cùng A Uyển hữu duyên, vậy hai đứa nhất định phải kết làm phu thê nắm tay cùng bước cả đời."

 

Ngay cả Phật tổ cũng đã ra mặt điểm hóa, cho nên nữ nhi của bà nhất định có thể bình an sống đến già, đúng không?

 

Lúc này không thể nói được Trưởng công chúa Khang Nghi đã thỏa mãn đến mức nào, còn có việc gì có thể so với biết thân thể yếu đuối của nữ nhi nguyên lai là được Phật tổ phù hộ, có thể bình an sống đến già, bây giờ không cần phải lo lắng nàng chưa kịp trưởng thành liền chết yểu?

 

Đáng thương, đây là tấm lòng của tất cả phụ mẫu trong thiên hạ!

 

Nghe được tiếng thở dài của Trưởng công chúa Khang Nghi, Vệ Huyên rất thận trọng gật đầu.

 

Nếu như không phải có Phật tổ điểm hóa, thì hắn làm sao có thể sau khi chết trận lại lần nữa trọng sinh trở về khi còn bé, hơn nữa còn có thể gặp A Uyển khi còn bé, ở lúc hết thảy đều chưa phát sinh, hắn liền có thể giành được tiên cơ, cùng A Uyển quyết định hôn ước, hắn còn có thể sớm chuẩn bị thật tốt để bảo vệ A Uyển cả đời.

 

Kiếp này nhất định bọn họ phải trở thành phu thê sống đến đầu bạc răng long!

 

Cũng đúng, Vệ Huyên quyết định sau này nhất định phải quyên thêm chút dầu vừng và tiền vào trong chùa, thành kính thắp hương bái Phật nhiều hơn một chút, cầu cho nhanh lớn lên.

 

-"A Uyển, thật là quá tốt rồi!"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lại ôm nữ nhi vừa uống xong thuốc trà vào trong ngực, sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói:

-"Có Phật tổ phù hộ, A Uyển của nương nhất định có thể bình an sống đến già."

 

A Uyển ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang ôm mình, thấy bà rất xinh đẹp, trong mắt nàng liền ẩn chứa một tầng sương, trong lòng mềm nhũn, hướng bà ngọt ngào cười, khéo léo gật đầu.

 

-"Bất quá cũng không biết Hoàng tổ mẫu sẽ nghĩ như thế nào, lão nhân gia bà lại nói còn muốn suy tính một chút, thật mất hứng..."

 

Vệ Huyên cố ý tả oán nói, rồi lặng lẽ quan sát Trưởng công chúa Khang Nghi, thấy bà dường như có điều suy nghĩ, liền biết bà đã hiểu được ẩn ý của mình, liền không nói thêm gì nữa.

 

Từ xưa đến nay hắn đều biết người cô cô này của mình là một người thông minh, mặc dù trên mặt không để lộ bất kỳ điều gì, ở trong đám công chúa cũng là một người bình thường nhất không có gì nổi bật, nhưng bà là người có trí tuệ hơn người.

 

Kiếp trước nếu như không phải bà cùng La phò mã có chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình, A Uyển cũng sẽ không vì để giữ phụ hiếu cùng mẫu hiếu mà chậm chạp không lấy chồng, đưa đến sau này xảy ra biết bao nhiêu chuyện rối rắm như vậy.

 

Ở chỗ này ngây ngốc không sai biệt lắm, Vệ Huyên đã phải rời đi.

 

Bất quá trước khi đi… theo như thường lệ nắm A Uyển tới thông suốt tẩy não.

 

-"A Uyển, nàng phải nhớ kỹ, nàng là thế tử phi của ta, sau này không cho phép ở quá gần nam nhân khác."

 

Sau đó nghĩ tới điều gì, lại nghiêm túc tăng thêm một câu.

-"Nữ nhân cũng không được!"

 

A Uyển: "..."

 

Xong Vệ Huyên mới hài lòng rời đi.

 

A Uyển che trán, cái tiểu chánh thái này thật sự cho mình là vị hôn phu của nàng... Cũng không nhìn một chút hắn bây giờ mấy tuổi, thật là đau đầu mà!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ở bên nhìn, thấy vậy thiếu chút nữa không nhịn được phì cười.

 

Chờ sau khi Vệ Huyên rời đi, thấy thần sắc nữ nhi có chút rối rắm, bà ôm nữ nhi vào ngực, nói:

-"A Uyển, con phải nhớ kỹ, không dễ dàng có được một kho tàng vô giá như vậy, khó tìm được người hữu tình. Thế gian này nữ tử nếu như không có trí tuệ tuyệt đỉnh có thể tranh giành nam nhân, đùa bỡn nam nhân trong lòng bàn tay, thì tốt nhất liền tìm cho mình một người hữu tình, không cần để ý hắn là hạng người gì, chỉ cần hắn để con ở trong lòng, thương con sủng con yêu con, không để cho con chịu một chút ủy khuất nào, chỉ cùng con một đời một kiếp một đôi sống qua ngày, chẳng phải như vậy tốt hơn rất nhiều so với những nam nhân được khen ngợi là nam tử tốt kia sao?"

 

-"A?"

 

A Uyển trợn tròn mắt nhìn công chúa mẫu thân của mình, tim nàng đập thình thịch, để cho nàng cơ hồ cho là đã mang theo bệnh tim của kiếp trước xuyên qua đến kiếp này.

 

Công chúa mẫu thân a, cái tư tưởng này của người thật là đặc biệt, đơn giản giống như bà cũng là một người chuyển kiếp.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách hôn lên mặt nàng một cái, lại nói:

-"Có thể bây giờ con còn không hiểu những lời nương nói, sau này con sẽ hiểu. A Uyển thân thể của con không khỏe mạnh cũng không quan trọng, không có trí tuệ hơn người cũng không sao, nhưng mà thế gian này sẽ có một nam tử sẽ nâng niu con trong lòng bàn tay, để cho con sống trong sung túc bình an cả đời, như vậy đã đủ."

 

Dứt lời, Trưởng công chúa Khang Nghi sửa lại quần áo cho nữ nhi, lại cầm áo khoác phủ thêm cho nàng, sau đó ôm nàng trở về nhà.

 

A Uyển lẳng lặng vùi vào trong ngực công chúa mẫu thân, đột nhiên hiểu vì sao công chúa mẫu thân chưa bao giờ sẽ chủ động đưa thông phòng cùng nữ nhân cho phò mã phụ thân, cho dù mình không thể sinh nữa, những tỷ muội khác cũng khuyên bà, khuyên bà tùy tiện tìm nữ nhân vào để sinh con trai, sau đó diệt mẫu lưu tử, đem đứa bé kia nuôi ở bên người là được, nhưng mà mỗi lần như vậy công chúa mẫu thân cũng cười khanh khách coi như không nghe thấy.

 

Loại tư tưởng độc nhất vô nhị, thật đúng là phù hợp với quan niệm của người hiện đại.

 

Giống như Trưởng công chúa Khang Bình, một công chúa được sủng như vậy, mặc dù bà không thích trượng phu có nữ nhân khác, nhưng đối với phò mã của mình có các loại thông phòng cũng không thèm để ý, cho đó bất quá là cái có thể tùy tiện xử trí ngoài ý muốn, xử trí đó là, nếu là bà chính mình không thể sinh, chỉ sợ cũng phải ngầm cho phép để cho phò mã tìm nữ nhân sinh, sau đó tới ôm về nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình.

 

Biết được cách nghĩ của công chúa mẫu thân của mình, A Uyển càng vui mừng, ở trong cuộc sống sau này, rất thích cùng mẫu thân nói chuyện phiếm, từ trong đó có thể có được rất nhiều dẫn dắt.

 

Công chúa mẫu thân chính là sự kết hợp hoàn hảo mỹ đức của phái nữ cổ đại truyền thống cùng nét độc lập của phụ nữ thời hiện đại. Mặc dù trong mắt cổ nhân xem ra có chút cách kinh phản đạo, cũng là bà có sự lựa chọn của chính mình. Hơn nữa bà rất thông minh không có biểu lộ ra ngoài, ở trong mắt ngoại nhân, đó chỉ là do bản thân phò mã không muốn đụng chạm nữ nhân khác mà thôi, cùng bà có quan hệ gì đâu?

 

Buổi tối, La Diệp thăm bằng hữu trở lại, Trưởng công chúa Khang Nghi tự mình hầu hạ ông thay quần áo rửa mặt, kể lại cho ông những chuyện đã xảy ra ban ngày.

 

La Diệp không có hứng thú đối với việc Tĩnh Nam quận vương phi tới phủ, ngược lại khi nghe nói những lời Vệ Huyên nói, cũng ngạc nhiên hỏi:

-"Thật sự là do Phật tổ điểm hóa?"

 

-"Thiếp thấy, Vệ Huyên mới là một đứa bé, những người hầu hạ bên người cũng không có ai hiểu kinh phật, Thái hậu cũng sẽ không nói với hắn, mà bản thân hắn cũng còn nhỏ tuổi, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với kinh phật khô khan, có thể trôi chảy thuần thục sướng ra một câu phật kệ như vậy, sợ rằng là sự thật."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rất tin không nghi ngờ.

 

Sau khi La Diệp nghe xong, cũng không nhịn được mà cao hứng, vỗ tay cười nói:

-"Xem ra đây đúng là mối lương duyên trời ban!"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười mà không nói gì?

 

Chờ lúc phu thê hai người rửa mặt xong lên giường đi ngủ, Trưởng công chúa Khang Nghi lại nói:

-"Ngày mai thiếp sẽ mời thái y tới khám cho A Uyển một chút, nếu bệnh của A Uyển đã đở hơn, liền dẫn A Uyển vào cung."

 

La Diệp nghe xong hơi hơi nhíu mày, ở trong chăn cầm bàn tay hơi lạnh của thê tử, không nhịn được đem bàn tay cứ hễ đến mùa đông là sẽ trở nên lạnh băng của bà nhét vào lồng ngực của mình mong sẽ làm nó ấm áp hơn, nói với bà:

-"Thái hậu sủng ái Thụy Vương thế tử như vậy, nếu hai người vào cung, Thái hậu sẽ không làm khó các nàng chứ?"

 

-"Không cần phải lo lắng, cũng bởi vì quá sủng ái, mới sẽ không làm gì!"

 

Bà nghĩ thầm, Thái hậu không dám đánh cuộc vì lo lắng Phật tổ sẽ trách tội.

 

La Diệp xưa nay tin tưởng thê tử, sau khi nghe xong liền tin.

 

Sau đó phu thê hai người lại thương lượng chờ sau khi các nàng từ trong cung trở lại, thuận tiện sẽ trở về phủ công chúa.

 

Đối với việc ở nơi nào La Diệp xưa nay không thèm để ý, luôn theo sự an bài của thê tử. Vả lại khoảng cách phủ công chúa cùng phủ Trưởng công chúa Khang Bình cũng gần, thuận tiện để cho tỷ muội các bà dễ bề lui tới, La Diệp cũng không nói nhiều. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

Hôm sau, gió bắc thổi rất mạnh, khí trời âm trầm, một dáng vẻ chuẩn bị đổ mưa, bệ cửa sổ cũng bị thổi làm cho cành cạch vang dội.

 

A Uyển ôm một cái lò sưởi tay ngồi ở trên kháng, nghe thanh âm bên ngoài cảm thấy thật khó chịu.

 

(Chú thích: kháng - phương bắc khí hậu rét, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng)

 

Mùa đông đã tới.

 

Mùa đông cổ đại lạnh hơn rất nhiều so với mùa đông ở hiện đại, hoặc giả cái này cũng có liên quan đến tầng ozone, cổ đại không giống hiện đại tầng ozone trống rỗng khiến cho toàn cầu ấm lên, nghe người kiếp trước nói, mùa đông thế kỷ hai mươi mốt ấm áp hơn nhiều so với thập niên sáu mươi của thế kỷ trước. Mà cổ đại không có kỹ nghệ làm ô nhiễm, không có ai cổ động phá hư môi trường thiên nhiên, loài người còn chưa đủ sức mạnh để làm chúa tể cả cái tinh cầu, hết thảy đều rất tốt, mùa đông cũng lạnh hơn.

 

Đối với mùa đông, trong suốt sáu năm A Uyển ở chỗ này đều là trực tiếp vùi mình ở trong phòng để vượt qua, coi như là đi ra ngoài, cũng sẽ bị bao lại từ đầu đến chân, hơn nữa còn mang theo mấy cái lò sưởi, sau đó bị người khác ôm tới ôm lui.

 

A Uyển đã thành thói quen loại cuộc sống này, cho nên coi như cả ngày đều ở trong phòng nàng cũng không cảm thấy gì, trừ việc nghỉ ngơi ra, nàng tự sẽ tìm chút sự tình để làm, rất là yên lặng.

 

Hôm nay thái y ở thái y viện tới bắt mạch cho A Uyển, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền quan tâm ngồi ở một bên nhìn.

 

Thái y tất nhiên biết được hai người rất coi trọng Thọ An quận chúa, cũng không để ý lắm đến ánh mắt của bọn họ, sau khi xem mạch xong nói:

-"Bệnh phong hàn của Quận chúa đã tốt hơn, chẳng qua là thân thể còn hư nhược, phải bồi bổ thật tốt, thuốc cũng không cần uống nữa, trong thuốc cũng có ba phần độc, chắc hai người cũng biết."

 

Có lời chắc chắn của thái y, Trưởng công chúa Khang Nghi liền quyết định ngày mai mang A Uyển vào cung thỉnh an Thái hậu.

 

Mặc dù lúc trước khi hồi kinh đã cho người đưa lễ vật vào trong cung, nhưng mà cuối cùng bởi vì A Uyển bị bệnh nên không thể lộ diện, thế nào cũng phải đi một chuyến, thuận tiện cũng mang A Uyển vào cung một chuyến, để cho Thái hậu sửa đổi ấn tượng một chút.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng suy nghĩ một hồi, liền mệnh Thanh Chi đi tìm xiêm y cho A Uyển mặc ngày mai vào cung.

 

A Uyển nhìn công chúa mẫu thân bận rộn xoay quanh, lúc đầu còn có chút không rõ, đợi đến khi thấy Thanh Chi nghe theo Trưởng công chúa Khang Nghi phân phó ôm tới hòm xiểng đựng xiêm y mùa đông mới may trong năm nay lên, mới biết là công chúa mẫu thân đang phối quần áo cho nàng, để ngày mai lúc nàng vào cung có thể bộc lộ ra tinh thần khỏe mạnh một chút.

 

Để có thể kết hợp quần áo và đồ trang sức cũng là một môn nghệ thuật, quần áo được may từ nguyên liệu gì, màu sắc ra sao, thêu hoa gì, kiểu dáng như thế nào, loại trang sức nào phù hợp với những quần áo đó...

 

Từng chi tiết rất nhỏ để đi đến sự phù hợp cũng thể hiện trình độ, cũng không có gì có thể tham khảo, không oán được mấy vị nữ nhân cổ đại thời điểm ngồi chung một chỗ tham khảo các loại quần áo đồ trang sức các loại, vĩnh viễn không hết chuyện để nói, bởi vì không phải là do nội dung quá nhiều sao.

 

Đến ngày vào cung, sáng sớm A Uyển liền bị người kêu dậy.

 

Thân thể của nàng không tốt, hơn phân nửa thời gian trong một ngày đều là dùng để nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không ai sẽ ầm ĩ nàng, nhưng do hôm nay phải vào cung, thức dậy so với bình thường phải sớm hơn một canh giờ, A Uyển chỉ cảm thấy trên đầu có chút hơi hơi đau, mắt cũng không mở ra được, cả người cũng không có khí lực, mềm nhũn tùy ý bà vú cùng bọn nha hoàn giúp nàng xử lý.

 

Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi tới, y phục trên người A Uyển đã được mặc xong, Trưởng công chúa Khang Nghi nhận lấy khăn nha hoàn đã vắt sạch sẽ lau mặt giúp nữ nhi, thấy nàng cau mày hơi có vẻ thống khổ, không khỏi thở dài, bà cũng không định đánh thức nàng, nên để cho bà vú ôm nàng đi.

 

Sau khi lên xe ngựa, Trưởng công chúa Khang Nghi liền đích thân ôm lấy nữ nhi, để cho nàng có thể ngủ tiếp, cho đến lúc đến hoàng cung, rốt cuộc cũng phải nhẫn tâm đánh thức nữ nhi dậy, lấy ra đồ ăn sáng đựng trong hộp thức ăn đút cho nàng, chờ sau khi nàng ăn xong súc miệng xong, lại rửa mặt cho nàng, nhìn dáng vẻ nàng hơi có tinh thần, trong lòng mới hài lòng chút.

 

-"Chút nữa lúc đi vào trong cung, con cứ đi theo mẫu thân là được." Trưởng công chúa Khang Nghi dặn dò nữ nhi: "…Nếu như các công chúa có nói cái gì, con cũng không cần để ý tới."

 

A Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nàng sẽ rất im lặng để không gây phiền toái cho công chúa mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của nàng, khẽ nở nụ cười, trong lòng lại vẫn là có chút bận tâm. Bà không lo lắng A Uyển gây chuyện, ngược lại lo lắng các vị công chúa ở trong cung sẽ gây chuyện, dù sao Tam công chúa ở trong cung là một công chúa được sủng ái, tính khí so với Vệ Huyên cũng chỉ khá hơn một chút thôi.

 

Cho đến lúc xe ngựa đến cửa cung, Trưởng công chúa Khang Nghi đã định thần lại, dắt A Uyển lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo xuống xe ngựa, sau đó chuyển sang ngồi kiệu nhập cung.

 

Đến Nhân Thọ cung, Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đứng yên một lúc, rất nhanh liền có thái giám dẫn các nàng đi vào.

 

Lúc hai mẫu tử Trưởng công chúa Khang Nghi đến, trong cung Nhân Thọ cũng đang rất náo nhiệt.

 

Hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị phi tử cùng công chúa đang ngồi ở trong điện bồi Thái hậu nói chuyện.

 

Nghe thấy hôm nay Thái hậu đột nhiên trở nên hăng hái, giữ hoàng hậu cùng công chúa ở lại trong điện nói chuyện chơi đùa.

 

Một người trong đó tuổi chừng mười một mười hai, đoan trang thục uyển ngồi cạnh Thái hậu, dáng tươi cười đắc trí, nhìn rất có khí thế công chúa Thiên gia, đó là công chúa do đương kim hoàng hậu sinh Thanh Ninh công chúa, cũng là người duy nhất chưa lấy chồng đã có phong hào công chúa.

 

Thanh Ninh công chúa là trưởng nữ của Văn Đức đế, đại khái bởi vì là nữ nhi đầu tiên, hơn nữa còn là công chúa đầu tiên ra đời sau khi lên ngôi, cho nên lúc đó Văn Đức đế cao hứng liền phong Thanh Ninh công chúa.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đi vào thỉnh an Thái hậu, hoàng hậu và các vị phi tần.

 

Từ lúc các nàng đi vào, ánh mắt Thái hậu liền rơi vào trên người A Uyển.

 

-"Là Khang Nghi cùng Thọ An tới đó à, lần này Khang Nghi đi Giang Nam liền đi mấy năm, ai gia đã lâu không gặp các ngươi, cũng thấy lạ rồi."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vội vàng nói:

-"Lúc trước khi trở về vốn là muốn trước tiên vào cung thỉnh an mẫu hậu, nhưng mà Thọ An lại ngã bệnh, nữ nhi vì chiếu cố nàng, cũng bị nhiễm bệnh, không thích hợp vào cung. Chẳng qua là trong lòng cũng cực kỳ tưởng niệm mẫu hậu. Hôm qua thái y tới bắt mạch cho Thọ An, nói sức khỏe của nàng đã tốt, nên nữ nhi mới vội vàng mang nàng tới thỉnh an mẫu hậu."

 

Thái hậu ừ, lại nói:

-"Thọ An nhìn có vẻ trưởng thành hơn so với ba năm trước đây, đã là một tiểu cô nương rồi."

 

Cũng không phải sao, tiểu cô nương khéo léo đang đứng ở bên cạnh mẫu thân mặc dù vẫn có chút gầy yếu mỏng manh, nhưng mà so với bộ dáng ba năm trước đây cái loại trong suốt tái nhợt gió vừa thổi sẽ phải tắt thở, bây giờ mới có dạng người bình thường.

 

Thái hậu nhìn thấy tiểu cô nương đã hiển lộ ra mấy phần xinh đẹp di truyền từ phụ thân mẫu thân, tâm trạng treo lơ lửng rốt cuộc mới rơi xuống không ít.

 

Có thể là bởi vì bộ dáng của A Uyển tốt hơn so với trong tưởng tượng của Thái hậu, nên tâm tình Thái hậu tốt hơn nhiều, thái độ ngược lại trở nên hiền hòa, gọi nàng tới trước mặt hỏi vài câu.

 

A Uyển quy củ trả lời câu hỏi của Thái hậu, âm thanh ôn nhu ngọt ngào, nhìn có chút ngây thơ dễ thương, thấy vậy ánh mắt Thái hậu hơi nhu hòa, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

 

Công chúa mẫu thân nhà nàng đơn giản như một vị thần, bà có thể dễ dàng đoán được tâm tư Thái hậu chuẩn như vậy, tuy có thể nói là do bà lúc nào cũng vào cung hầu hạ Thái hậu mà quan sát được, nhưng điều này cũng thể hiện bà thông tuệ bén nhạy bao nhiêu, bà có khả năng đoán được tám chín phần tâm tư của Thái hậu, vì vậy mới khiến cho A Uyển có thể tạo ấn tượng tốt ở trước mặt Thái hậu.

 

Sau khi Thái hậu hỏi xong, vuốt đầu A Uyển một cái, ban thưởng cho A Uyển một vài thứ, liền để cho nàng cùng mấy cái công chúa đi ra ngoài thiền điện chơi.

 

A Uyển đi tới trước mặt năm vị công chúa tuổi tác không đồng nhất, lại nhất nhất thỉnh an các nàng.

 

Thanh Ninh công chúa thấy nàng thân thể gầy yếu, vội vàng lôi kéo nàng đứng dậy, cười nói:

-"Thọ An biểu muội không cần đa lễ, tới bên này ngồi đi."

 

Nói xong, lôi kéo A Uyển ngồi xuống bên cạnh mình.

 

A Uyển quả thật có chút mệt mỏi, không chỉ có là thân thể mệt mỏi, còn có tâm trí cũng mệt mỏi, bất quá bây giờ vẫn còn đang trong cung, nàng chỉ đành phải lên tinh thần tới giao thiệp cùng mấy vị công chúa này.

 

Nhị công chúa là do một quý nhân sinh ra, hơn nữa cũng không được sủng ái, cho nên luôn tỏ ra im lặng, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn, tình cờ các tỷ muội hỏi đến thì mới trả lời.

 

Tam công chúa không cần phải nói, A Uyển đã bị Vệ Huyên tẩy não qua, tạm thời không có bình luận gì về nàng ta.

 

Tứ công chúa cùng tuổi với Tam công chúa, mặc dù mẫu phi thân sinh vị phần không cao, nhưng mà hiện nay đang được sủng ái, cho nên Tứ công chúa cũng rất hoạt bát.

 

Ngũ công chúa năm nay ba tuổi, là một cái bánh bao nhỏ xinh xắn, đang tò mò nhìn A Uyển vừa mới gia nhập với các tỷ muội của nàng, tạm thời không có lời gì muốn nói.

 

-"Đây là mứt táo củ từ cao đầu bếp trong cung làm, dùng để bồi bổ thân thể rất tốt, biểu muội có thể ăn một ít, không có gì đáng ngại."

 

Thanh Ninh công chúa mỉm cười nói với A Uyển.

 

Thanh Ninh công chúa quả nhiên có phong phạm của trưởng tỷ, cực kỳ chiếu cố các muội muội, cũng không bởi vì thân phận Đại công chúa mà kiêu căng, thậm chí vui lòng chiếu cố một nữ tử bị bệnh. A Uyển không nhịn được ngẩng đầu hướng nàng cười ngọt ngào.

 

Tam công chúa nhìn chằm chằm A Uyển, thấy Thanh Ninh công chúa đối với A Uyển tốt như vậy, trong lòng có chút mất hứng. Nàng không thích người phe phái với hoàng hậu, liên đới cũng không thích hoàng hậu thân sinh là Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa, lập tức bĩu môi nói:

-"Ta giống như cũng chưa từng thấy qua ngươi, ngươi là ai? Nhìn dáng vẻ của ngươi đã thấy bệnh tật thoi thóp, thật đáng tiếc cho tướng mạo kia."

 

A Uyển không lên tiếng, cúi đầu gặm củ từ cao Thanh Ninh công chúa đưa cho nàng.

 

Ba năm trước đây lúc vào cung, nàng không chỉ có gặp phải cái con Gấu Con Vệ Huyên kia, cũng đã gặp phải Tam công chúa cái con Gấu Con này…

 

Tính tình Tam công chúa đó là ngươi càng để ý nàng nàng càng ngông cuồng hơn, không để ý tới nàng nàng còn có thể tiêu giảm một ít. Nghĩ đến công chúa mẫu thân phân phó, A Uyển quyết định không lên tiếng, có Thanh Ninh công chúa ở đây, ít nhất nàng cũng sẽ vô sự.

 

Thấy nàng không lên tiếng, Tam công chúa càng mất hứng, đánh một cái vào trên tay A Uyển.

 

Lực đạo của Tam công chúa không lớn, nhưng mà trên tay nàng mang nhẫn, cái đó đập lên trên mu bàn tay A Uyển, để cho A Uyển cảm giác có chút đau, nhẹ buông tay, khối củ từ cao đang gặm một nửa liền rớt xuống, mà màu da tái nhợt trên mu bàn tay A Uyển liền xuất hiện một vệt đỏ, hoàn toàn đối lập với màu da trong suốt tái nhợt của nàng.

 

-"Tam muội muội!" Thanh Ninh công chúa quát một tiếng.

 

-"Đại tỷ tỷ thế nào?" Tam công chúa vô tội nghiêng đầu nhìn Thanh Ninh công chúa, sau đó chỉ A Uyển nói: "…Nàng ta cũng không phải là bị câm, ta hỏi nàng lại không đáp, cho nên ta liền vỗ nàng một cái, cũng không phải là đánh nàng."

 

Tứ công chúa nhìn một chút, vì Trịnh quý phi so với hoàng hậu được sủng ái hơn, phụ hoàng của bọn họ cũng sủng ái Tam công chúa hơn, Tứ công chúa liền quyết định giúp Tam công chúa, cũng nói:

-"Đúng vậy mà, Tam tỷ tỷ là công chúa, nàng có thân phận gì? Lại dám nhăn mặt không để ý tới, đánh nàng là phải!"

 

Nói xong, chính nàng chạy tới, muốn đánh thêm một cái.

 

-"Ngươi dám đánh nàng!"

 

Đột nhiên một tiếng rống giận từ cửa thiên điện truyền tới, Tứ công chúa bị dọa sợ đến run lập cập, một cái tát kia cũng không dám hạ xuống.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/10/2019

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts