Sủng Thê Như Lệnh - Chương 031

, Dám bắt nạt A Uyển, Vệ Huyên nhấc chân liền đạp...

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Nghe được tiếng rống giận kia, người trong điện đều kinh ngạc, nhìn về phía tiếng kêu, liền thấy ở cửa điện xuất hiện một nam hài mặc cẩm bào màu đỏ sẫm, thắt lưng khảm mỹ ngọc, nhưng như vậy không hề làm hắn trở nên nặng nề, mà kỳ lạ là tôn lên dung mạo tinh xảo xinh đẹp và càng lộ vẻ xa hoa tuyệt sắc.

 

Thế nhưng một nam hài xinh đẹp như vậy, lúc này khuôn mặt lại sâm nhiên, trong đôi mắt bạch ngọc lại tràn đầy tia máu, sải bước đi vào, sau đó hướng về phía Tứ công chúa còn đang giơ tay lên ngây ngốc đứng ở trước mặt A Uyển nhấc chân liền đạp tới.

 

Tứ công chúa té trên đất, còn lăn mấy vòng mới dừng lại.

 

Mấy cung nhân hầu hạ trong điện đều bị một màn này làm cho bối rối.

 

Đạp một người không đủ, nam hài liếc nhìn Tam công chúa, nhấc chân lại đạp tới.

 

Tam công chúa cùng hắn đánh nhau đã thành thói quen, sớm có phòng bị, phản ứng thật mau, nhìn hắn có dáng vẻ kinh khủng như vậy liền xoay người chạy. Đáng tiếc tiểu chánh thái này lại quá nhanh tay, liền kéo lấy một bên búi tóc song nha kế của nàng, làm nàng đau đến mức phải nhẹ kêu thành tiếng, cái mông liền bị người đạp cho một cước.

 

Vì vậy trên đất lại nhiều thêm một tiểu nữ oa, vừa đúng làm thành một đôi tỷ muội hoạn nạn có nhau.

 

Từ lúc tiếng rống giận bắt đầu phát ra đến lúc hai công chúa bị đạp ngã xuống đất, chẳng qua chỉ là phát sinh trong giây lát, mọi người không nghĩ tới hắn thật sẽ làm ra loại chuyện này —— trước kia sớm đã làm qua.

 

Bất quá công chúa khi ra cửa cũng sáng suốt đi vòng qua hắn, mà hắn và Tam công chúa đánh nhau đều là ở Ánh Dương cung trước mặt Trịnh quý phi, cho nên người có thể thấy không nhiều, tự nhiên là không biết hắn sẽ ngoan độc như vậy.

 

Lúc này người nhìn thấy đều trợn tròn mắt, vì vậy mới có thể trơ mắt nhìn hắn đánh ngã hai vị công chúa, hơn nữa còn là không chút lưu tình.

 

Tứ công chúa còn mộng, Tam công chúa đã "Oa " một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa chỉ Vệ Huyên nói:

-"Vệ Huyên ngươi làm gì vậy? Ta có làm gì chọc đến ngươi đâu? Ngươi dám đánh ta, ta phải nói cho phụ hoàng biết!"

 

Vệ Huyên cười lạnh nói:

-"Đi cáo trạng đi, đến lúc đó ta sẽ nói với hoàng bá phụ, ngươi cái người xấu xí này ỷ thế hiếp người, ỷ lớn hiếp nhỏ! Xem ai sẽ chịu phạt! Hơn nữa, ta đây là thay trời hành đạo thôi!"

 

Nói xong, đi lên trước mấy bước, nhấc chân liền dẫm lên trên người Tam công chúa, từ trên cao nhìn xuống nàng, âm u nói:

-"Nàng là người mà người xấu xí như ngươi có thể khi dễ sao?"

 

-"Ô… oa oa..."

Tứ công chúa rốt cuộc bị bộ dáng dữ tợn đáng sợ của Vệ Huyên dọa cho sợ mà bật khóc.

 

-"Câm miệng!"

 

Vệ Huyên lần nữa bồi thêm một cước, Tứ công chúa bị dọa sợ đến âm thanh nghẹn lại, nhất thời cặp mắt trừng lớn, khuôn mặt đầy hoảng sợ nhìn hắn, đặc biệt là khi chống lại cặp mắt đầy sát khí mãnh liệt kia, đều phải sợ đến choáng váng.

 

Cho dù Vệ Huyên bây giờ mang một hình dáng của tiểu hài tử, nhưng mà từ trong xương vẫn toát ra dáng vẻ của người từng giết địch nhân từng trải qua chiến trường, được gọi là Sát Thần Tu La tướng quân, tay dính đầy máu tanh, há là một cái tiểu cô nương sinh trưởng ở trong thâm cung có thể thừa nhận?

 

Tứ công chúa không dám khóc nữa, nhưng cho dù nàng không dám khóc, cũng không có nghĩa là không bị ngược đãi.

 

-"Huyên đệ!"

 

-"Biểu đệ!"

 

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, chính là Thanh Ninh công chúa và A Uyển.

 

So với A Uyển dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, không dám tin, Thanh Ninh công chúa lại là bất đắc dĩ, hơn nữa phản ứng cũng đặc biệt bình tĩnh, để cho A Uyển không nhịn được lại nhìn nàng một cái, cảm thấy lúc này vị Đại công chúa này không phải là nên tiến lên khuyên giải sao? Tại sao lại chỉ đứng ở một bên xem như vậy chứ?

 

Thanh Ninh công chúa tiến lên, ôn nhu nói với Vệ Huyên:

-"Huyên đệ, tỷ thấy Tam muội muội cùng Tứ muội muội đã biết sai rồi, đệ hãy bỏ qua cho các muội ấy đi."

 

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Ninh công chúa, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm.

 

Thanh Ninh công chúa trên mặt duy trì dáng vẻ tươi cười làm lành nhìn hắn, thấy nam hài ngẩng đầu, gương mặt còn mang chút mượt mà trong trắng lộ hồng, thật đáng yêu.

 

Nếu như không để ý đến hành động bạo hành của hắn, chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng tiểu hài của hắn lúc này, để cho người ta không thể không khen một tiếng dung mạo tuyệt sắc. Chỉ tiếc cho dù dung mạo đẹp hơn nữa, hợp với tính tình bất hảo như vậy, cũng làm cho người ta không còn lòng dạ nào để thưởng thức.

 

Vệ Huyên liếc mắt nhìn về hướng A Uyển, thấy nàng cũng đang nhìn, liền nói:

-"Hừ, nếu Đại tỷ tỷ đã nói giúp, vậy ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi, lần sau nếu để cho ta lại thấy các ngươi khi dễ Thọ An biểu tỷ, ta sẽ lột da các ngươi!"

 

Cái giọng nói hung ác này, lại dọa Tứ công chúa sợ đến phát run, nơi nào còn có phách lối lúc trước.

 

Tứ công chúa cảm thấy mình bị ủy khuất gần chết, mẫu thân của nàng Trần Quý Nhân bây giờ mặc dù được sủng ái, nhưng là đem so sánh với Vệ Huyên ở trong lòng hoàng đế, vậy tuyệt đối là bị so thành đống cặn bã. Cho nên Trần Quý Nhân thường xuyên dặn dò nàng, ở trong cung này chọc ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần không nên chọc đến Vệ Huyên, rõ ràng nàng cho tới bây giờ cũng cách hắn thật xa, hôm nay làm sao lại chọc tới hắn?

 

Nghĩ tới đây, tiểu cô nương lại muốn thút thít.

 

Tam công chúa lúc này cũng dừng khóc, ngược lại hướng Thanh Ninh công chúa nói:

-"Ta không cần Đại tỷ tỷ nói giúp, cứ để cho hắn đánh, đánh chết ta thì tốt rồi, đến lúc đó để cho phụ hoàng giết hắn đền mạng cho ta!"

 

-"Cái gì? Thật sao?"

 

Vệ Huyên lại đạp nàng một cước.

 

Tam công chúa rất có cốt khí nằm trên mặt đất ngước mặt nhìn hắn, bày tỏ thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục, ngay cả đau đớn cũng bỏ quên.

 

Nhìn bộ dáng liều mạng của nàng ta, Vệ Huyên cười, cười rất dễ nhìn, nhưng mà ánh mắt lại rất kinh khủng, hắn nhẹ giọng nói:

-"Ngươi đã muốn chết như vậy, ta có thể thành toàn ngươi, không nên quá cảm tạ ta, ta tình cờ cũng sẽ làm một ít chuyện tốt đấy. Như vậy —— "

 

Hai con mắt của Tam công chúa đều trợn trừng, phản chiếu hình ảnh khuôn mặt giống như Tu La của hắn, nhìn ngón tay của hắn đang từ từ duỗi tới, đột nhiên kịch liệt giằng co, vừa giãy giụa vừa khóc,

-"Ta không cần chết, ta không muốn..."

 

Ở trong tiếng khóc huyên náo của tiểu hài tử, Vệ Huyên chậc chậc, nhỏ giọng thì thầm ‘thật không sợ hãi à' sau đó liền nhẹ nhàng lui về phía sau, để cho Thanh Ninh công chúa chỉ huy bọn cung nữ đi đỡ hai vị công chúa dậy. Thật may là cái thiền điện này thường xuyên có công chúa hoàng tử tới chơi đùa, nên Thái hậu đã cho người đặc biệt trải thảm dày êm ái trên mặt đất, cho dù ngã xuống đất cũng không thấy đau.

 

Vệ Huyên không để ý đến các nàng, cười khanh khách chạy đi tìm A Uyển, kéo tay của nàng xem xét chỗ lúc trước bị nhẫn của Tam công chúa đụng trúng, quả nhiên thấy trên mu bàn tay của nàng có một dấu vết đỏ hồng sưng lên, ánh mắt của hắn lại thay đổi, nghiêng đầu nhìn về phía hai vị công chúa đang được cung nữ dỗ dành.

 

Tứ công chúa chống lại ánh mắt của hắn, lại bị dọa sợ đến run lên bần bật, liền vùi mặt vào trong ngực của cung nữ, ngay cả khóc cũng không dám khóc, trong lòng thầm thề sau này nhất định phải cách Vệ Huyên cùng Thọ An quận chúa thật xa!

 

Tam công chúa đã bị con Gấu Con này đánh không nhớ hết, cho nên lúc này trong lòng tràn đầy lửa giận đều bị Vệ Huyên hấp dẫn, đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn hắn chằm chằm, ngay cả đau đớn trên thân thể cũng đều quên mất.

 

Thanh Ninh công chúa thản nhiên sai cung nữ đi chuẩn bị nước nóng để cho hai muội muội tắm sơ.

 

Cũng đừng trách nàng quá vô tình, mà là do thường ngày Vệ Huyên phong công vĩ tích* quá nhiều, Tam công chúa cũng thường tranh đấu cùng hắn, đánh nhiều như vậy nên cũng có sức chịu đựng hơn, mọi người cũng đã quen rồi, nếu nàng không kêu đau, nên cũng không cần đi mời thái y.

 

(Chú thích: Phong công vĩ tích là thành tích vang dội)

 

Về phần Tam công chúa sau này có đi tố cáo sự tình hay không, cho tới bây giờ cũng không thành công, nên càng không cần lo lắng.

 

Cho nên, những chuyện đã xảy ra thiền điện lúc này, thật kỳ lạ là không làm kinh động đến đám người Thái hậu ở trong đại điện.

 

A Uyển đều bị làm cho ngây người, nhìn Vệ Huyên hùng hùng hổ hổ gọi cung nữ đi lấy thuốc tới bôi cho nàng, trong lúc nhất thời có chút chần chờ. Bất quá một màn lúc trước, vẫn để cho nàng có chút chấn động, nếu nói là vườn trẻ trẻ con đánh nhau cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nơi này không phải là vườn trẻ, mà là hoàng cung, cứ đánh nhau như vậy thì sao được chứ? Mà người bị đánh còn là công chúa, thật sự là.....đủ mạnh mẽ mà!

 

Dĩ nhiên, mặc dù chuyện này để cho nàng mở rộng tầm mắt một lần, A Uyển cũng không có ngu xuẩn đến tiến lên kéo Vệ Huyên như lúc trước, thân thể của nàng quá yếu, cũng không đi tham gia náo nhiệt. Chẳng qua là bình thường nhìn tiểu chánh thái ngoan ngoãn xoay xung quanh người nàng giờ trở thành dáng vẻ hung hãn như vậy, vẫn có chút không quen.

 

Quả nhiên tin đồn vẫn là có thể tin được một chút.

 

-"Biểu tỷ, tỷ có đau hay không?"

 

Vệ Huyên lôi kéo tay của nàng, nhìn thấy lại đau lòng, trong lòng có loại xung động muốn lại đi đạp Tam công chúa thêm mấy đạp, quả nhiên là một nữ nhân xấu xa độc ác. Thân thể A Uyển yếu như vậy, chỉ cần một va chạm nhỏ nhỏ cũng có thể khiến cho da nàng sưng đỏ, vừa nhìn liền cảm thấy xót xa.

 

Thật là đau lòng muốn chết!

 

A Uyển lắc đầu, vẫn không quen nhìn thấy tiểu chánh thái vừa lúc nãy hung hãn như vậy mà lúc này lại mang vẻ mặt khéo léo dính lấy nàng quan tâm hỏi thăm, khiến cho nàng cảm thấy tiểu chánh thái này có chút đa nhân cách.

 

Thanh Ninh công chúa thấy Vệ Huyên đối sử A Uyển bất đồng với người khác, liền đi sang xem tay của A Uyển, rồi nói:

-"Không tính là nghiêm trọng, tỷ có thuốc cao thái y điều chế, trước hết hãy bôi vào đã."

 

Nói xong liền cầm lấy hà bao thêu song ngư bơi quanh hoa sen đang buộc ở bên hông, từ bên trong lấy ra một cái bình tinh xảo có chiều dài bằng hai ngón tay, từ bên trong lấy ra một chút thuốc bôi lên chỗ sưng đỏ trên mu bàn tay của A Uyển.

 

Chờ Thanh Ninh công chúa thoa thuốc xong, Vệ Huyên lập tức hướng nàng cười nói:

-"Đa tạ Đại tỷ tỷ, vẫn là Đại tỷ tỷ tốt, không giống người xấu xí kia một chút nào, chỉ biết khi dễ người khác."

 

Thanh Ninh công chúa còn chưa lên tiếng gì, bên kia Tam công chúa hoàn toàn bùng nổ, hét:

-"Ngươi nói ai là người xấu xí?"

 

-"Người nào tiếp lời liền nói người đó!."

 

-"Ngươi... Ngươi..."

 

-"Không chỉ có xấu xí, còn cà lăm!"

 

-"..."

 

Thanh Ninh công chúa cảm thấy buồn cười, thấy nam hài lúc này tỏ ra khéo léo, vươn tay thân thiết nhẹ nhàng muốn sờ đầu của hắn một cái, quả nhiên thấy hắn lập tức nghiêng đầu qua một bên, không nhịn được liền cười. Ít nhất chẳng qua hắn chỉ nghiêng đầu qua một bên để tránh, mà không có tức giận, điều này làm cho Thanh Ninh công chúa ý thức được, địa vị Thọ An quận chúa ở trong lòng Vệ Huyên hoàn toàn bất đồng với người khác.

 

-"Được rồi, trước ngồi xuống thôi."

 

Thanh Ninh trưởng công chúa mang theo hai đứa bé ngồi xuống, thấy A Uyển đẩy Vệ Huyên, hỏi:

-"Huyên đệ lúc này không phải nên ở Chiêu Dương điện đi học sao? Tại sao lại tới đây?"

 

Vệ Huyên nói dối không chớp mắt:

-"Đệ tới thỉnh an hoàng tổ mẫu, nghe nói Khang Nghi cô cô vào cung, cho nên qua nhìn một cái."

 

Sau đó hắn lại âm u nhìn về phía Tam công chúa, nói:

-"Sau này ai dám khi dễ nàng, thì nhìn xem ta thu thập hắn!"

 

Tam công chúa bị Vệ Huyên chọc giận đến uất nghẹn, mang theo âm thanh nức nở nói:

-"Vệ Huyên ngươi là đồ khốn kiếp, ta phải nói cho phụ hoàng cùng mẫu phi biết ngươi lại khi dễ ta! Nàng tính là cái thứ gì chứ? Ngươi lại vì nàng mà khi dễ ta! Ta ghét nàng!"

 

-"So với nữ nhân xấu xí như ngươi thì tốt hơn gấp trăm lần."

 

-"Ô oa oa oa!" Tam công chúa khóc lóc bỏ chạy.

 

Tứ công chúa vẫn còn hoảng sợ, liền bám chặt Ngũ công chúa mới được ba tuổi, cũng không dám nhìn bọn hắn nữa.

 

A Uyển thấy Tam công chúa khóc lóc rời đi, mày hơi nhăn lại, liền nghe Vệ Huyên tiến tới bên tai nàng nói:

-"Không cần để ý đến nàng ta, nàng ta thường xuyên đi tố cáo, mọi người cũng đã thành thói quen, sẽ không ai coi ra gì."

 

Hắn thấy thần sắc của A Uyển, tất nhiên biết A Uyển đang lo lắng Tam công chúa đi tố cáo, cuối cùng sẽ liên lụy hắn, tâm tình không khỏi thật vui.

 

Quả nhiên A Uyển từ nhỏ vẫn luôn mềm lòng với hắn, cho tới bây giờ cũng không thay đổi.

 

A Uyển: "..."

 

Hóa ra việc này thường xuyên xảy ra sao? Đúng là lo lắng vô ích!

 

Vệ Huyên kéo tay của nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu tái nhợt của nàng nói:

-"Sau này ai khi dễ tỷ, tỷ liền nói cho đệ biết, đệ đi thu thập hắn!"

 

Thuận tiện loại bỏ hết mọi chuyện!

 

A Uyển thấy ánh mắt hung ác của hắn, giống hệt như ánh mắt của sói trên thảo nguyên, trong lúc nhất thời hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không. Hắn lúc này chỉ có sáu tuổi, vẫn là một tiểu nam hài, dù tàn bạo hơn nữa thì có thể đạt tới trình độ nào đây?

 

Đang suy nghĩ, lại thấy hắn hướng bản thân cười vô hại mà ngoan ngoãn, để cho A Uyển nhất thời không biết nói cái gì cho phải?

 

Nghĩ đến hành vi mới vừa rồi của hắn, rốt cuộc là vì mình, không khỏi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, sau đó giống như khen ngợi hài tử vậy, đưa tay sờ đầu của hắn một cái, mỉm cười nói:

-"Cám ơn đệ, biểu đệ thật là lợi hại."

 

Vệ Huyên mặc dù không thích hành vi đem mình làm thành hài tử này của nàng, nhưng thấy nụ cười tươi tắn của nàng, cũng nheo mắt lại cười lên.

 

Đang lúc ấy thì, Đại cung nữ thiếp thân hầu hạ bên cạnh Thái hậu đi vào, sau khi thỉnh an mọi người xong liền nói:

-"Thái hậu mời mấy vị chủ tử đến chính điện hỏi chuyện."

 

Vệ Huyên nhảy xuống khỏi ghế, bước đến trước mặt vị Đại cung nữ kia, hỏi:

-"Thúy Nga cô cô, là Tam công chúa đi cáo trạng sao?"

 

Thúy Nga là người hầu hạ bên cạnh Thái hậu, tất nhiên biết Thái hậu có bao nhiêu thương yêu Thụy Vương thế tử, liền chỉ điểm nói:

-"Tam công chúa vẫn đang khóc lóc, hiện tại chắc vẫn còn đang khóc đó!."

 

Vệ Huyên gật đầu một cái, hoàn toàn không lo lắng, xoay người lôi kéo A Uyển cùng Thanh Ninh công chúa, cùng đám người công chúa cùng nhau trở lại đại điện Nhân Thọ cung.

 

Lúc này trong điện thần sắc Thái hậu lãnh đạm, trưởng công chúa Khang Nghi im lặng ngồi ở một bên, lúc A Uyển đi vào thì quan tâm nhìn nàng một cái, thấy nàng không bị thương trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu phía dưới Thái hậu, trong mắt lộ ra một chút hả hê, hiển nhiên vô cùng hài lòng khi thấy nhất mạch của Trịnh quý phi phải chịu thiệt với Vệ Huyên.

 

Còn mấy phi tần khác cũng im lặng tỏ vẻ sống chết mặc bây, chỉ có Trịnh quý phi đôi mi thanh tú nhẹ nhíu, ôm Tam công chúa đang nằm sấp ở trong lòng bà khóc lóc, thấy Vệ Huyên lôi kéo Thọ An quận chúa đi vào, con ngươi lóe sáng.

 

Thái hậu thấy bộ dáng Vệ Huyên cùng A Uyển tay nắm tay đi vào, trong lòng vẫn có chút không hài lòng, liền nói:

-"Huyên Nhi tới đây, nói rõ với ai gia một chút, tại sao con lại làm Tam tỷ tỷ của con khóc?"

 

Nghe thấy giọng nói tùy ý của Thái hậu như vậy, A Uyển liền hiểu rõ vì sao lúc trước Thanh Ninh công chúa tuyệt không hề lo lắng. Nàng ngược lại coi thường địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng Thái hậu, hoặc giả ở trong mắt bọn họ, đây chẳng qua là mấy tiểu hài đánh nhau mà thôi, cũng không quá mức để ý.

 

Thái hậu năm nay còn chưa tới sáu mươi, hơn nữa những năm này quây quần với con cháu, lại được bảo dưỡng cực tốt, nhìn chỉ giống như một vị phu nhân chừng năm mươi tuổi, cũng không thấy nét già nua, đơn giản đây cũng là mục tiêu phấn đấu của mấy phi tần ở hậu cung.

 

Hơn nữa A Uyển luôn cảm thấy ngũ quan của Thái hậu thật ra thì có mấy phần giống với Vệ Huyên, nghĩ đến nhà mẹ của Thái hậu là Uy Viễn Hầu phủ, liền không còn thấy kỳ quái nữa.

 

Cứ nghe dung mạo Vệ Huyên là di truyền từ mẫu thân ruột thịt của hắn, mà mẫu thân ruột thịt của hắn lại là quan hệ cô cháu cùng Thái hậu, cho nên nhìn giống nhau cũng không có gì là kỳ quái.

 

Cuối cùng cũng có thể là do trong tất cả các vị hoàng tử công chúa chỉ có Vệ Huyên người cháu này là có dáng dấp giống Thái hậu nhất, chẳng lẽ đây là nguyên nhân Thái hậu tương đối cưng chiều Vệ Huyên?

 

Chẳng qua là, hiện nay lại có một vấn đề khác, A Uyển rất xoắn xuýt phát hiện, Thụy Vương cùng Thụy Vương đích phi vậy mà thật là biểu huynh muội ruột thịt, không oán được vì sao Vệ Huyên lại có suy nghĩ cố chấp như vậy với nàng, không phải phụ mẫu hắn là tấm gương sao?

 

Đang suy nghĩ, liền thấy Vệ Huyên đã lôi nàng tiến lên, tả oán nói với Thái hậu:

-"Là do nàng ta đánh người trước, nàng ta đánh Thọ An biểu tỷ!"

 

Nói xong, hắn kéo tay của A Uyển lên đưa tới trước mặt Thái hậu.

 

-"Hoàng tổ mẫu ngài nhìn, tay Thọ An biểu tỷ đều bị nàng ta làm cho sưng lên, nàng lại còn  xúi giục Tứ tỷ tỷ đi đánh Thọ An biểu tỷ!"

 

Thái hậu nhìn về phía bàn tay nho nhỏ kia, màu da hiện ra một màu sắc trong suốt, thậm chí có thể thấy mạch máu màu xanh, mặc dù có vẻ không khỏe mạnh, nhưng là rất non mềm, bị phải một đạo vết thương màu đỏ hồng kia làm cho người thấy mà kinh tâm không nở nhìn, hơn nữa phối hợp với bộ dáng A Uyển lúc này khiếp sợ, ngược lại khiến cho người ta thương tiếc.

 

Lúc này tất cả mọi người nhìn chằm chằm thần sắc Thái hậu, Trịnh quý phi thấy biểu tình của Thái hậu, trong lòng liền chìm xuống, liền biết nữ nhi hôm nay là phải chịu tội, trong lòng không nhịn được thở dài.

 

Cũng không biết nữ nhi vì sao chính là thích khiêu khích Vệ Huyên như vậy, hết lần này tới lần khác chưa từng có lấy được một lần tốt, mỗi lần bị khi dễ đến khóc đi tố cáo đều là nàng.

 

Tâm tình Trịnh quý phi lúc này đó là: Nữ nhi ngu xuẩn của bà thật là làm cho người hận rèn sắt không thành thép mà!

 

Lúc này, Thanh Ninh công chúa cũng tiến lên phía trước ôn hòa cười nói:

-"Hoàng tổ mẫu, chuyện này đúng là Tam muội muội không đúng, bất quá Huyên đệ cũng đánh người, cũng không đúng giống vậy."

 

Vệ Huyên hừ một tiếng, lại không có phản bác lại lời của Thanh Ninh công chúa.

 

Hoàng hậu nghe nữ nhi có chút ý tứ nghiêng về phía Vệ Huyên, đang há miệng muốn nói, lại thấy nữ nhi nhìn lướt qua bà.

 

Thái hậu lại hỏi ma ma cùng cung nữ hầu hạ ở thiền điện lúc trước, nói cũng không sai biệt lắm so với Thanh Ninh công chúa, cuối cùng liền kêu Tứ công chúa tiến lên hỏi.

 

Tứ công chúa lúc trước bị Vệ Huyên thiếu chút nữa dọa cho sợ vỡ mật, lúc này nơi nào còn dám nói gì, hướng về phía Thái hậu liên tiếp khóc thút thít. Thái hậu cau mày, trong lòng có chút không thích, liền cũng không hỏi nữa.

 

Trịnh quý phi thấy vậy, trong lòng có chút tức giận, quả nhiên là do một tiểu quý nhân lấy sắc dụ người nuôi dưỡng không lên được mặt bàn, trong lòng bà biết Thái hậu luôn sủng ái Vệ Huyên, vội cười nói:

-"Xem ra chuyện hôm nay là do Hi nhi gây ra, nàng bị đánh cũng là do nàng gây nên, không oán được Huyên Nhi. Bất quá Huyên Nhi cũng không nên ra tay quá nặng như vậy, dù gì Hi nhi cũng là một cô nương..."

 

-"Thọ An biểu tỷ cũng là một cô nương, hơn nữa thân thể yếu ớt như vậy, so với nàng còn nhỏ hơn mà, tại sao nàng vẫn có thể xuống tay được?"

 

Vệ Huyên tỏ vẻ thân thiết nhìn bà, hỏi đến rất là ngây thơ nhưng lại vô cùng sắc bén, trong lòng vô cùng không thích loại hành vi ba phải này của bà. Làm người tốt không phải dễ dàng như vậy, nếu bà luôn muốn làm người tốt, luôn bày ra một bộ dáng hiền lương thục đức, hắn sẽ để cho bà sắm thật tốt vai hiền lương thục đức này.

 

Trịnh quý phi cứng họng, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:

-"Lần đầu tiên thấy Huyên Nhi che chở cho một người như vậy đấy, Huyên Nhi quen biết Thọ An bao lâu rồi?"

 

Bà vừa nói vừa liếc nhìn trưởng công chúa Khang Nghi, bà cảm thấy mình đã coi thường trưởng công chúa Khang Nghi, không nghĩ tới trưởng công chúa Khang Nghi sẽ có thủ đoạn đến bực này, lại dùng nữ nhi để lung lạc Vệ Huyên.

 

Lúc trước nghe nói Thụy Vương cùng trưởng công chúa Khang Nghi cùng nhau hồi kinh, đoán chừng Vệ Huyên là khi đó nhận biết Thọ An quận chúa, ngược lại không nghĩ tới vị tiểu bá vương này sẽ quan tâm tới một tiểu nữ hài bệnh tật yếu ớt như vậy. trong lòng Trịnh quý phi có chút không quá sảng khoái.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi im lặng ngồi ở đàng xa, không có bày tỏ gì?

 

Thái hậu nghe thấy trực giác liền không thích, cau mày nói:

-"Ngươi hỏi cái này làm chi?"

 

Trịnh quý phi vô cùng giỏi nhìn sắc mặt, thấy thần sắc Thái hậu không đúng, liền dừng lại không nói nữa, sau đó vỗ vỗ nữ nhi nói:

-"Được rồi, hôm nay là con không đúng, trước hết đi xin lỗi Thọ An đi."

 

Nghe được lời của mẫu phi, tiểu tâm linh của Tam công chúa giống như là bị thiên lôi đánh vậy, mặt bất khả tư nghị, nhưng sau khi mẫu phi âm thầm bấm nàng một cái, chỉ đành phải ủy ủy khuất khuất tiến lên, không cam lòng mà hành lễ bồi tội với A Uyển.

 

A Uyển tất nhiên không dám để cho công chúa bồi tội, tránh gây hận với Trịnh quý phi, vội vàng kéo Tam công chúa lại, trên mặt hiện vẻ tươi cười, nói:

-"Muội biết Tam biểu tỷ chỉ là vô tình, muội không trách Tam biểu tỷ."

 

Tam công chúa nghe xong lập tức cao hứng, cảm thấy nàng cũng không quá đáng ghét, nói:

-"Vốn chính là…, ta chỉ là..."

 

Nàng chỉ là thấy Thanh Ninh công chúa đối A Uyển hảo hợp nên mới ghét nàng, mới muốn hạ uy phong của nàng một chút mà thôi. Chẳng qua là hạ uy phong sao lại động đến Vệ Huyên làm cho mình phải bị thua thiệt.

 

Thái hậu thấy hành động của A Uyển, trong đầu hài lòng một chút, nói:

-"Tốt lắm, mấy đứa trẻ thích sảo sảo nháo nháo, chuyện này đến đây liền thôi."

 

Chỉ nói vậy mà không hề trách cứ chuyện Vệ Huyên đánh người.

 

Ở quá sâu trong lòng, coi như Vệ Huyên đánh thật thì đã làm sao? Căn bản cũng không có chuyện gì!

 

Những người khác nghe xong, rối rít đi theo nói phụ họa mấy câu, đem việc này bỏ qua không đề cập tới.

 

Vệ Huyên cũng rất hài lòng, lần này hắn tỏ rõ uy phong với những người này, để cho đám công chúa hư hỏng này hiểu A Uyển không phải ai cũng có thể khi dễ. Sau này số lần A Uyển vào cung còn rất nhiều, hắn cũng không thể lần nào cũng tới kịp lúc, công chúa muốn lấn áp một tôn thất chi nữ cũng không phải là chuyện khó khăn, vì đề phòng A Uyển bị các nàng ỷ vào thân phận mà khi dễ, tự nhiên muốn cho những người này hiểu hắn coi trọng A Uyển đến mức nào.

 

Kiếp trước sự tình A Uyển bị Tam công chúa đẩy xuống Bích Hồ ở ngự hoa viên, tuyệt đối không thể phát sinh nữa.

 

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy Tam công chúa đúng là thiếu chút dạy dỗ, lần sau phải cho nàng một bài học nữa, để cho mỗi lần nàng nhìn thấy A Uyển cũng phải sợ hãi mà đi đường vòng mới được.

 

Rất nhanh các vị công chúa lại trở về thiền điện chơi đùa, Vệ Huyên lôi kéo A Uyển, không cùng nàng trở lại thiền điện, mà là trở về điện Chiêu Dương đi học.

 

Trong điện Chiêu Dương có vài vị danh nho, đối tượng dạy trừ mấy vị hoàng tử trong cung ra, còn có con em tôn thất vừa độ tuổi, thân làm thế tử Thụy Vương phủ, Vệ Huyên tự nhiên cũng phải đến theo học.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 25/10/2019

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts