Sủng Thê Như Lệnh - Chương 035

☆, Bốn loại tính cách, dĩ nhiên là khác hẳn không giống nhau!

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Khí trời mặc dù lạnh lẽo, nhưng mà giữa trưa là thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất, A Uyển được bọc như một chú gấu mới được ra cửa chơi một chút, tuy là như vậy, thế nhưng nha hoàn ma ma vẫn là có chút bận tâm nên đi theo một bước cũng không rời.

 

Đi đến Tư An viện, A Uyển ngoan ngoãn để cho đại biểu tỷ Mạnh Xúc dắt, tiểu cô nương Mạnh Tự vui sướng dắt tay bên kia của nàng, dọc theo đường đi cũng có thể nghe được thanh âm của nàng líu la líu lô, âm thanh khoan khoái tựa bách linh điểu.

 

-"Ầm ĩ chết đi được, giống hệt như ma tước*!"

 

(Chú thích: ma tước là chim sẻ)

 

Làm cho Mạnh Xúc đang định khen ngợi giọng của tiểu muội muội khả ái thanh linh giống như bách linh điểu, Mạnh Vân một mực không lên tiếng bình tĩnh lên tiếng, vừa mở miệng thì lực sát thương mười phần.

 

Mạnh Tự mặt bi thương quay đầu nhìn nhị tỷ của mình, nói:

-"Nhị tỷ tỷ, muội có chỗ nào giống như ma tước?"

 

-"Om sòm!"

 

A Uyển cũng quay đầu, nhìn về phía vị nhị biểu tỷ từ khi gặp mặt chỉ gọi một câu biểu muội sau đó liền một mực không nói gì, Mạnh Vân nhìn lãnh lãnh đạm đạm, rất phù hợp với dáng vẻ mảnh khảnh cùng dung mạo tinh xảo, cho người ta một loại cảm giác mông lung khi nhìn thấy mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng dưới ánh trăng.

 

Lúc trước nghe Mạnh Tự nói nhiều chuyện bát quái, trong miệng nàng mười câu thì có tám câu không ngừng nói "Nhị tỷ tỷ nói", để cho A Uyển cho là Mạnh Vân cũng là một thiếu nữ đặc biệt thích bát quái, mới có thể biết được những chuyện bát quái ở bên ngoài để nói cùng tiểu muội muội. Nhưng ai biết sau khi gặp mặt mới phát hiện, đây là một thiếu nữ xinh đẹp rất im lặng, ít nhất là cho tới bây giờ, đều không thấy vẻ mặt nàng có gì quá thay đổi, luôn mang khuôn mặt bình tĩnh nhìn mọi người. Nàng mang khuôn mặt bình tĩnh đi theo, bị người coi thường cũng không thay đổi.

 

Tính cách này.....có chút khó mà nói a! Thấy thế nào cũng không giống những lời Mạnh Tự nói là một cô nương thích bát quái.

 

Sau khi vào Tư An viện, đi qua một khoảng hành lang, rất nhanh liền nhìn thấy mấy bụi hàn mai trong sân khẽ run ở trong gió rét, cành hoa nở thật vừa đúng.

 

-"Nhị tỷ tỷ, chúng ta chiết mấy cành mai mang về cắm đi."

 

Bất kể ân oán trước đó tiểu cô nương Mạnh Tự lại lôi kéo Nhị tỷ tỷ của nàng chạy đến dưới cây mai.

 

Mạnh Tự lãnh đạm đáp một tiếng, dắt muội muội tay trong tay đi tới dưới tàng cây mai, nhìn một chút, sau đó để cho bà tử thô sử chuyển đến một cái thang hết sức an toàn để ngắt cành mai trên đầu.

 

Sợ các nàng té, một đám nha hoàn bà tử làm thành một vòng bảo vệ đến gió thổi không lọt.

 

A Uyển cùng Mạnh Xúc đứng ở dưới hành lang, Mạnh Xúc ngồi xổm người xuống ôm A Uyển vào trong ngực để chắn gió cho nàng.

 

A Uyển ngẩng đầu hướng nàng ngọt ngào cười nói tiếng cám ơn, thiếu nữ rất dịu dàng cúi đầu mỉm cười với nàng, chiếc áo choàng màu đỏ càng làm tăng vẻ kiều diễm xinh đẹp của nàng, khuôn mặt như hoa, khiến cho A Uyển cơ hồ nhìn đến ngây người.

 

Nhất là khi vừa cúi đầu ôn nhu cười, đơn giản có thể làm người chết chìm trong đó.

 

-"A Uyển nhìn cái gì vậy?" Mạnh Xúc thấy nàng ngơ ngác, không nhịn được giả vờ giận dữ nở nụ cười hỏi.

 

-"Đại biểu tỷ thật đẹp!"

 

Thật là tiện nghi cho vị trưởng tử của An quốc công phủ.

 

Mạnh Xúc bị lời khen thật lòng đầy thành ý này của nàng làm cho khuôn mặt tươi cười hơi đỏ, xấu hổ cúi đầu cười.

 

Rất nhanh, các tỷ muội Mạnh Tự tự mình chiết cành hoa mai xong, mỗi người chiết một cành, liền cùng nhau đi vào nghỉ ngơi.

 

Nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong nước nóng cùng canh nóng, mấy cô nương rửa mặt cùng tay, uống phân nữa chén canh nóng mới thấy cả người ấm lên.

 

Mạnh Tự lại líu ríu nói không ngừng, thứ gì đến miệng nàng cũng có thể nói một chút, trong lúc này A Uyển đã nghe được Mạnh Vân lạnh lùng từ tốn nói mấy tiếng "Câm miệng", bất quá bởi vì âm thanh nàng thật bình tĩnh, không có uy nghiêm gì, cho nên Mạnh Tự vẫn không có nghe theo mà câm miệng.

 

Chờ lúc nha hoàn đưa lên điểm tâm, bất chợt Mạnh Vân cầm một miếng bánh nhân khoai nhét đầy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của tiểu muội muội, vừa vặn đút vào lúc cái miệng đang há ra, toàn bộ thế giới rốt cuộc cũng được thanh tịnh.

 

-"Tự nhi!"

 

Mạnh Xúc sợ hết hồn, nhanh kéo tiểu muội muội lại, tránh cho nàng bị nghẹn.

 

Ngoài ý liệu là, tiểu cô nương cũng không bị nghẹn, mà tự cắn miếng bánh nếp nhân khoai kia, cắn mấy cái liền ăn xong, rồi cười nói với Đại tỷ tỷ của nàng:

-"Đại tỷ tỷ yên tâm, A Tự không có bị nghẹn, Nhị tỷ tỷ có chừng mực."

 

Nói xong, nàng hướng về phía Mạnh Vân nở nụ cười ngọt ngào, bộ dáng hết sức lấy lòng.

 

Mạnh Vân bưng chung trà uống trà, thần sắc bình tĩnh, không để ý tới nàng.

 

Mạnh Xúc thấy vậy chỉ có thể lắc đầu, mặc dù bình thường lúc ở nhà thông thường hai muội muội cũng náo loạn như vậy, Nhị muội muội càng thích trêu chọc tiểu muội muội, tiểu muội muội cũng rất hưởng thụ sự trêu chọc này, chưa thấy nàng khóc bao giờ. Nhưng mỗi lần nàng thấy hai muội muội náo loạn như vậy, vẫn thấy có chút lo âu, không thể thích ứng… Làm trưởng tỷ, vẫn luôn tương đối bận tâm.

 

Từ sau khi vào nhà, A Uyển liền quan sát ba tỷ muội này, rất nhanh liền có chút khái niệm về tính cách của các nàng, nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng cảm thấy Trưởng công chúa Khang Bình thật lợi hại, sinh bốn đứa con với bốn loại tính cách khác nhau, lại là tính cách hoàn toàn bất đồng.

 

Mạnh Xúc thì hay xấu hổ, tính tình mềm mại ôn nhu; Mạnh Vân trong trẻo lạnh lùng mặt không biểu cảm, tự tại tùy ý; Mạnh Phong thẳng thắn xa cách, làm người khoát đạt; Mạnh Tự hoạt bát đáng yêu, ngây thơ khờ dại.

 

Thật là thú vị.

 

Thấy A Uyển nhìn tới, khuôn mặt Mạnh Xúc lại là đỏ lên, nhỏ nhẹ nói:

-"Để cho biểu muội chê cười rồi."

 

A Uyển cười lắc đầu, nói:

-"Không có đâu, hai biểu tỷ cùng A Tự tình cảm thật tốt."

 

Sau khi nghe xong, Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đưa tay sờ mặt của nàng, nói:

-"A Uyển cũng rất tốt."

 

Mạnh Tự cười híp mắt ăn bánh nếp nhân khoai, nói với A Uyển:

-"A Uyển, thân thể của tỷ phải nhanh khỏe lên một chút, để sau này chúng ta có thể thường xuyên chơi với nhau. Nhị tỷ tỷ của muội thật đáng thương nha, tính tình tỷ ấy rất cổ quái, nên không có nhiều bằng hữu, lúc bình thường cũng không có ai đến tìm tỷ ấy chơi, cho nên tỷ ấy chỉ có thể chơi với muội… ai nha… ai nha..."

 

Tiểu cô nương bị nhị tỷ nàng bấm mặt.

 

Mạnh Vân mang khuôn mặt bình tĩnh nắm khuôn mặt mềm nhũn như bánh bao của tiểu muội muội, ngắt mấy cái, ở lúc Mạnh Tự oa oa kêu đau, mới chậm chạp từ từ buông ra, bình tĩnh hỏi:

-"Đau không?"

 

Mạnh Tự rưng rưng gật đầu.

 

Mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng gật đầu nói:

-"Nhớ đau là tốt rồi, tránh tái phạm!"

 

Tiểu cô nương tội nghiệp hỏi:

-"...Muội có thể nói hay không?"

 

Mạnh Vân không biểu cảm nghiêm mặt, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó mới nói:

-"Có thể."

 

Mạnh Tự lập tức sát tới bên người A Uyển ngồi, lôi kéo tay của nàng rồi bắt đầu khóc lóc kể lể:

-"Nhị tỷ tỷ thật là xấu..."

 

A Uyển: "..."

 

Mạnh Xúc giống như một Đại tỷ tỷ tẫn trách nhiệm vậy luôn chiếu cố hai đứa bé, thấy tiểu muội muội lôi kéo tay của A Uyển oán trách tố khổ, một khắc cũng không ngừng, không khỏi mím môi cười một tiếng, nhìn A Uyển nói:

-"Để cho muội chê cười."

 

A Uyển lắc đầu, sau đó bình tĩnh ngồi ở đó, vừa uống trà vừa nghe tiểu cô nương nói chuyện, tình cờ liếc nhìn hai cành hoa mai đang cắm trong bình sứ xanh bày trên bàn, một cành đầy nụ hoa chưa nở, một cành hoa đang nở đầy cành, hương hoa mai thoang thoảng, chính là hai cành hoa mai mà hai tỷ muội biểu tỷ hái lúc trước.

 

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh trong trẻo vui vẻ của Mạnh Tự, thao thao bất tuyệt nói không ngừng, A Uyển bình tĩnh ngồi ở chỗ đó nghe, tình cờ sẽ ngẩng đầu trò chuyện mấy câu với hai vị biểu tỷ, trừ trả lời một số câu hỏi của biểu tỷ quan tâm về tình huống thân thể của nàng, cũng nói với bọn họ sự tình cùng phong cảnh lúc ở Giang Nam.

 

Mạnh Vân nghe tựa hồ rất hứng thú, nàng dùng giọng nói bình tĩnh đến quỷ dị nói:

-"Thật tốt nha... Ngày nào đó rảnh rỗi, ta cũng muốn đi Giang Nam một chuyến, một mảnh đất non xanh nước biếc xinh đẹp như vậy, có thể đi một chuyến đến đó coi như cuộc đời này cũng không còn gì hối tiếc."

 

Nghe cái loại giọng điệu bình tĩnh đến quỷ quyệt của nàng, A Uyển không khỏi rùng mình một cái, sau đó rất nhanh nàng cũng phát hiện tiểu cô nương đối diện nàng cũng đang rùng mình một cái, liền nghe nàng dùng vẻ mặt đau khổ nói:

-"Nhị tỷ tỷ, thanh âm của tỷ là lạ… Tự nhi nghe có chút lạnh."

 

Mạnh Vân vân đạm phong khinh liếc mắt một cái, Mạnh Tự liền giống như con rùa nhỏ vậy rúc thân thể vào sau lưng A Uyển.

 

Mạnh Xúc phốc một cái cười ra tiếng, nói:

-"Được rồi, Nhị muội muội đừng dọa các nàng, hai muội muội còn nhỏ đó."

 

Nghe nói như thế, Mạnh Vân hết sức kỳ quái nhìn tỷ tỷ của nàng, chậm rãi nói:

-"Đại tỷ tỷ, muội không hù dọa các nàng mà, tỷ cũng biết, muội bình thường chính là như vậy."

 

Mạnh Xúc bất đắc dĩ điểm cái trán của nàng, ôn nhu cười nói:

-"Muội có thể cười nhiều hơn một chút không, các nàng đều là các muội muội khả ái."

 

Mạnh Vân: "... Bây giờ không cười nổi!"

 

Mạnh Xúc: "... Vậy quên đi!"

 

A Uyển: "..."

 

Này này này, vì sao không khí đột nhiên trở nên tẻ nhạt vậy? Loại không khí đột nhiên yên lặng như vậy là sao?

 

A Uyển đột nhiên cảm thấy, các vị tiểu cô nương cổ đại không phải ai cũng đều giống như tỷ muội nhà nàng vậy, mặc dù có chút nhỏ mọn, nhưng bình thường vẫn rất khả ái. Không nói mấy vị công chúa trong cung phách lối kia, mấy vị quận chúa này cũng rất quái dị, ở cùng các nàng giống như rất bình thường vậy?

 

Thật ra thì ở trong mắt mấy tỷ muội Mạnh Xúc, A Uyển cũng không phải là người bình thường, người bình thường sao có thể bình tĩnh ngồi như vậy, nghe một người nói nhiều nói đến vài giờ đều không chuyển động cũng không nhíu mày, còn có thể với vẻ mặt hết sức bình tĩnh tiếp tục nghe tiếp? Nàng mới là người không bình thường!

 

Cho nên, lúc Mạnh Phong tới thúc giục các tỷ muội về nhà, Mạnh Vân cùng Mạnh Xúc vội vàng bắt lấy tiểu muội muội vẫn còn chưa thỏa mãn còn muốn ở lại để tiếp tục lải nhải, cười cáo từ cùng A Uyển.

 

Mạnh Xúc ôn nhu nói:

-"A Uyển, lần sau nếu thời tiết đẹp, mấy tỷ sẽ trở lại thăm muội, muội phải chăm sóc mình thật tốt nhé!."

 

Mạnh Vân sờ đầu A Uyển một cái, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trước giờ hơi ấm một chút:

-"Chờ thời tiết ấm lên, muội nên đi ra ngoài đi dạo nhiều một chút, nhìn hoa lá cây cỏ nhiều, tâm tình thả lỏng, thân thể sẽ khỏe lên rất nhanh, đến lúc đó các tỷ muội chúng ta sẽ cùng đi ngoại ô đạp thanh ăn thịt nướng."

 

-"Vâng." A Uyển hướng các nàng mỉm cười.

 

Mạnh Tự còn muốn nói chuyện, nhưng miệng của nàng đã bị Nhị tỷ tỷ bịt kín, chỉ có thể dùng ánh mắt hướng A Uyển nhắn nhủ nàng sẽ tới nữa tìm A Uyển chơi, A Uyển hướng tiểu cô nương đáng thương gật đầu một cái, thấy đôi mắt to xinh đẹp của tiểu cô nương cong thành hình trăng khuyết, liền biết nàng đã hiểu.

 

Tóm lại, hôm nay tính ra quả thật cũng không tệ.

 

Một lúc sau, A Uyển đang ngồi bên cạnh chiếc bàn ngắm hai cành hàn mai, thì trưởng công chúa Khang Nghi tới, hỏi thăm nàng cùng các tỷ muội chung đụng như thế nào, A Uyển liền nói:

-"Các biểu tỷ rất tốt, A Tự cũng rất hoạt bát, các nàng còn hẹn con khi trời ấm áp hơn sẽ đi đạp thanh."

 

Sau khi trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười. Bà vẫn cảm thấy bởi vì thân thể nữ nhi hơi yếu, nên không có nhiều bạn chơi cùng, cũng không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt làm bạn, cho nên mới dưỡng thành tính tình trầm lặng như vậy. nào có tiểu hài tử lại một mình ở trong phòng cả ngày không nói lời nào cũng không quan trọng? Như vậy lộ ra quá mức tĩnh mịch rồi, không hề giống một đứa trẻ ngược lại giống như một lão thái thái, làm cho người mẫu thân như bà không lo lắng không được?

 

Thật may là, mấy năm này điều dưỡng ở Giang Nam, xương cốt của nữ nhi cũng đã tốt hơn nhiều, cũng không giống như trước đây một ngày có hơn phân nửa thời gian chỉ có thể nằm ở trên giường ngủ mê man, chỉ có mấy canh giờ là thanh tỉnh, tự nhiên sẽ không có người tìm nàng chơi.

 

Cho nên, đối với tỷ đệ Mạnh gia đến, Trưởng công chúa Khang Nghi Nghi vô cùng vui vẻ, cộng thêm tính tình Mạnh Tự hoạt bát đáng yêu, Mạnh Xúc ôn nhu săn sóc, Mạnh Vân... thật ra thì đều là tốt. [Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Bên này lúc Trưởng công chúa Khang Nghi đang vui vẻ vì nữ nhi rốt cuộc cũng có thể có cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác, bên kia sau khi tỷ đệ Mạnh gia trở về phủ cũng tụ chung một chỗ nói chuyện về A Uyển.

 

Mặt Mạnh Phong ly kỳ hỏi:

-"Nhị tỷ tỷ nói là sự thật sao? A Uyển biểu muội thật có thể chịu được việc nhiều chuyện của muội muội sao?"

 

Mạnh Vân gật đầu, bình tĩnh nhìn hắn, nói:

-"Không tin hỏi Đại tỷ tỷ đi!"

 

Mạnh Xúc liếc nhìn tiểu muội muội đang nắm nha hoàn của nàng nói chuyện, mỉm cười, nói:

-"Xác thực như vậy, A Uyển tuổi còn nhỏ, không nghĩ tới cũng là một hài tử có tính kiên nhẫn, không oán trách được mẫu thân những năm này một mực bảo Tam muội muội trao đổi cùng nàng, nguyên lai hai người bọn họ đã sớm hợp nhân duyên, tính tình này càng là bổ trợ lẫn nhau."

 

Mạnh Vân nhìn Đại tỷ tỷ một cái, cảm thấy mẫu thân cũng không phải là bởi vì nguyên nhân này, bất quá giống như gần như vậy, cũng không nói thêm.

 

Mà Mạnh Phong sau khi phát hiện vị tiểu biểu muội ở phủ công chúa kế bên thật sự có thể ngồi vài giờ nghe tiểu muội muội của bọn hắn nói huyên thuyên thì sợ hãi than, sau khi sợ hãi qua đi, trên mặt tràn đầy ý khen ngợi than "Thật là nhân tài mà"

 

-"A Uyển biểu muội thật là một cô nương tốt!"

 

Mạnh Phong tán dương, tiểu muội nhà bọn hắn là đức hạnh gì tự người trong nhà đều biết, ngay cả Nhị tỷ tỷ người thường xuyên mặt không có biểu tình đến mức không ai biết nàng đang suy nghĩ gì cũng không cách nào nhẫn nại nghe tiểu muội muội lải nhải, có thể thấy người có thể chịu được như A Uyển là tốt biết bao nhiêu.

 

Mạnh Tự bụng có chút đói nghe được lời đại ca nàng nói, lập tức quay đầu nói:

-"Đúng vậy, nếu A Uyển khỏe rồi, sau này muội sẽ thường xuyên đi tìm A Uyển chơi."

 

Mạnh Phong cười híp mắt nói:

-"Đi đi đi đi, muội dứt khoát đến làm nữ nhi của dì cũng không quan hệ đến huynh!"

 

-"Đại ca bại hoại! Lại khi dễ muội, không để ý tới huynh nữa!"

 

Mạnh Tự hướng hắn làm cái mặt quỷ, vui sướng tới lôi kéo tay hai tỷ tỷ, sôi nổi bước vào chính viện.

 

Mạnh Phong mỉm cười nhìn ba tỷ muội đi ở phía trước, một cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy vẻ ôn nhu. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi kinh thành tiến vào tháng mười một, không khí bên ngoài đơn giản có thể làm nước đóng thành băng, nên một người có thân thể yếu đuối như A Uyển căn bản không thể đi ra ngoài, cả ngày chỉ có thể vùi mình ở trong phòng buồn bực.

 

Cũng bởi vì khí trời giá rét, thân thể nàng yếu đuối nên không thể ra cửa. Cho nên bất kể là trở về Hoài ân Bá phủ, hoặc là vào cung, hoặc là đi đến phủ kế bên la cà… cái gì cũng không có cách nào thực hiện. Mà nàng cũng đã có thói quen sống cuộc sống như thế, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, hơn nữa so với trước kia. Hiện nay cách một vài ngày sẽ có thể gặp Vệ Huyên hoặc là các tỷ muội phủ công chúa Khang Bình đến thăm nàng, so với trước kia náo nhiệt hơn nhiều.

 

Vệ Huyên vẫn kiên trì cách mấy ngày lại đến tìm nàng, trừ thời gian hắn được nghỉ ra, những lần khác đều là hắn trốn học để tới, mỗi lần gặp nàng đều kiên trì muốn gặm mặt của nàng một cái, sau đó liền nói với nàng một ít chuyện gần đây hắn đã làm gì, chuyện tốt hoặc chuyện xấu, hay học tập những gì.

 

-"Hai tên tiện nhân Ngũ hoàng tử cùng Tam công chúa kia đang lên kế hoạch muốn tìm tỷ gây phiền toái, đáng tiếc bởi vì thời tiết lạnh, tỷ không ra khỏi cửa, đã lâu bọn họ không thấy tỷ vào cung, vì thế Tam công chúa còn đang đầy bụng tức giận đó!."

 

Vệ Huyên nói với nàng, trong lời nói còn mang ý cười nhạo.

 

Ngũ hoàng tử làm người âm hiểm ác độc, so với người không có đầu óc như Tam công chúa càng đáng sợ hơn, cái âm mưu chiêu số âm độc gì cũng nghĩ ra, tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ đã rất ác độc. So với Vệ Huyên một người đều thể hiện ra hết phách lối thô bạo, Ngũ hoàng tử thích âm thầm thể hiện ở trong tối hơn, lúc hắn gài bẫy người, hắn còn bày ra bộ dáng ôn hòa nhã nhặn, cười như gió thổi mây bay đưa người vào địa ngục.

 

Kiếp trước, rất nhiều người đối nghịch với Tam hoàng tử đều bị hắn dùng cách như thế âm thầm trừ bỏ.

 

Mà lần này, bởi vì Vệ Huyên, Ngũ hoàng tử thấy Vệ Huyên coi trọng A Uyển, liền muốn dạy dỗ A Uyển một trận, đáng tiếc bây giờ trời đông giá rét, A Uyển không bước chân ra khỏi nhà, bọn họ lại ở trong cung không thể tùy tiện xuất cung, nên thật sự là không có biện pháp.

 

A Uyển cảm thấy cái tiểu chánh thái này cười thật là quá lạnh lùng khó coi, đừng tưởng rằng nàng không phát hiện ra hung quang trong mắt hắn, không chỉ là một con Gấu Con lưu manh, lại còn là một tiểu gia hỏa tàn bạo thích bắt nạt người khác.

 

-"Bọn họ là hoàng tử cùng công chúa, đệ cẩn thận một chút."

 

A Uyển vỗ một cái lên đầu của hắn, nhắc nhở hắn đừng nên đùa với lửa, cho dù Thái hậu thương yêu hắn, nhưng nếu như hoàng tử công chúa thật xảy ra chuyện, hoàng đế cũng không thể nào thật bỏ qua được?

 

Vệ Huyên bắt lại tay của nàng, tay của nàng mới vừa rồi đút ở trong lò sưởi tay, nên khi nắm lấy rất ấm áp lại mềm mại, sờ thật thích, hắn tươi cười nói:

-"Đệ biết, tỷ yên tâm."

 

Hắn đáp quá tự nhiên, nàng ngược lại càng không yên tâm.

 

Vệ Huyên thấy bộ dáng A Uyển mím môi suy tư, cười híp mắt tiến tới hôn một cái lên mặt của nàng, thấy nàng đối với nụ hôn lần này không phản ứng, trong lòng liền vui vẻ.

 

Quả nhiên có một số việc sau khi dưỡng thành thói quen, nàng liền không bài xích, sau này nói không chừng nếu là hắn ngày nào đó không gặp nàng, nàng cũng sẽ thấy không quen. Hắn chính là muốn từ từ tiến hành theo chất lượng như vậy, giống như gió xuân từng chút từng chút xâm nhập vào trái tim của nàng, khiến cho trong cuộc đời của nàng tràn đầy hơi thở của hắn, để nàng không thể rời bỏ hắn.

 

Vệ Huyên chống cằm nhìn nàng, hồi tưởng đến bộ dáng của nàng trong tương lai sau khi cập kê.

 

Lúc A Uyển cập kê, thân thể của nàng cũng đã được điều dưỡng không sai biệt lắm, cũng không giống như khi còn nhỏ động một chút là bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, mặc dù không có khỏe mạnh như các cô nương bình thường khác, nhưng cũng không khác là mấy.

 

Nếu không phải sau đó phu thê trưởng công chúa Khang Nghi song song qua đời, nàng bị đả kích liên tiếp, trong lúc giữ đạo hiếu lại bị đám người Tam công chúa âm thầm chèn ép hãm hại, đến cuối cùng thân thể của nàng cũng không đến nỗi đổ nát như vậy.

 

Kiếp trước, A Uyển giữ đạo hiếu đến năm thứ hai hắn liền bị phụ vương ném vào trong trại lính, khiến hắn chỉ có thể ở lại nơi đó. Chuyện trong kinh thành đều là Lộ Bình sửa sang rồi truyền tới cho hắn, trong lúc đó đã phát sinh rất nhiều chuyện, mỗi lần hắn nhớ tới đều vạn phần hối hận vì sao lúc ấy không mang theo A Uyển cùng nhau rời kinh, cuối cùng khiến hắn đau đến mức cơ hồ không cách nào hô hấp.

 

Thật may là, kiếp này đã hoàn toàn khác.

 

Hắn nhẹ nhàng cầm tay của A Uyển, lúc thấy nàng ngẩng đầu nhìn tới, chống lại cặp mắt bình tĩnh như nước kia, hắn lại không nhịn được mà cười rộ lên.

 

Những thứ vô lại khi dễ nàng, những chuyện làm cho nàng thương tâm tuyệt vọng, đưa nàng vào chỗ chết, kiếp này sẽ không phát sinh vì hắn đã trở lại. Hắn sẽ vì nàng gánh hết thảy tai ách, hắn chỉ mong nàng sống thật tốt ở trước mặt hắn, coi như hắn phải dùng thủ đoạn cường thế nhốt nàng ở bên người hắn cũng không từ, chỉ cần nàng có thể còn sống ở bên hắn.

 

Phát hiện ánh mắt của hắn lại có chút không đúng, A Uyển lần nữa không khách khí đánh một cái lên trên bả vai hắn, hỏi:

-"Làm sao vậy?"

 

Cái loại ánh mắt đó, thật là làm cho người cảm thấy rung động, chỉ là một tiểu hài tử, không cần quỷ dị như vậy mà!

 

Vệ Huyên lập tức hướng nàng nở nụ cười khéo léo vô tội,

-"Không có gì, đệ muốn mùa xuân sang năm tới nhanh một chút, lúc ấy đệ sẽ đưa hai con ngỗng trắng lớn tới cho tỷ chơi. Đệ đã cho người đi huấn luyện một số ngỗng trắng lớn, đến lúc đó chọn ra hai con nghe lời nhất tới cho tỷ, sau này tỷ mang theo bọn nó, ai dám khi dễ tỷ, tỷ để cho ngỗng đi cắn hắn."

 

A Uyển không còn lời nào chống đỡ.

 

Thật tình hắn còn băn khoăn chuyện này?

 

Mặc dù A Uyển không có nuôi ngỗng trắng, nhưng trong dân gian có truyền thống đấu ngỗng vui đùa, cũng nghe người ta nói ngỗng trắng lớn rất hung hãn, cái tiểu chánh thái này đưa hai con ngỗng trắng cho nàng là có ý gì?

 

Lúc Vệ Huyên ngày ngóng đêm mong, cuối cùng mùa đông giá rét cũng từ từ trôi qua, mùa xuân rốt cuộc cũng khoan thai tới.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/12/2019

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts