Sủng Thê Như Lệnh - Chương 037

☆, Con thừa tự!

Beta: Đào Mai

 

Mới vừa tiễn Vệ Huyên xong, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền nghe thấy tỷ muội Mạnh gia tới.

 

Người tới là Mạnh Tự cùng Mạnh Vân, bởi vì mùa thu năm nay Mạnh Xúc sẽ phải lấy chồng, cho nên Trưởng công chúa Khang Bình cũng không cho nàng ra cửa.

 

-"Dì, hôm nay A Uyển thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?"

 

Mạnh Tự hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Trưởng công chúa Khang Nghi,

-"Bây giờ tỷ ấy có tinh thần không? Chúng con có thể đến thăm đường tỷ một chút không?"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:

-"Dĩ nhiên là có thể, bất quá Huyên Nhi vừa mới tới, A Uyển lại uống thuốc, sợ rằng rất nhanh sẽ phải nghỉ ngơi."

 

Mạnh Tự hiểu chuyện nói:

-"Con biết, chúng con chỉ nói mấy câu với A Uyển rồi sẽ đi liền. Dì yên tâm, hôm nay con sẽ không nói quá lâu với A Uyển, chờ sau khi tỷ ấy khỏe rồi, con sẽ nói chuyện với tỷ ấy thật lâu."

 

Nàng nhao nhao muốn thử, nàng chỉ ước gì có thể ở chung một chỗ với A Uyển thật dài thật lâu để có thể nói chuyện mới phải, có người vô luận nàng nói bao lâu đều sẽ không chịu không nổi mà bảo nàng câm miệng, được nói nhiều thật là hạnh phúc.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi: "..."

 

Còn không muốn đi? A Uyển nhà bà đã đủ im lặng, nếu là nghe một người nói nhiều nói cả một buổi sáng cũng không mở miệng nói một tiếng, đây chẳng phải là càng im lặng hơn sao?

 

Mạnh Vân đưa tay ngắt nhéo mặt của tiểu muội muội một cái, bình tĩnh nói:

-"Thân thể của A Uyển đang không khỏe, muội không được lải nhải với muội ấy, A Uyển cần phải được nghỉ ngơi nhiều, như vậy thân thể mới có thể mau khỏe lại."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tán thưởng nhìn Mạnh Vân, cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù bình thường có lúc hơi lãnh đạm một chút, thật ra thì cũng là một hài tử tâm tư thông minh, chỉ bất quá nếu nàng cười nhiều hơn một chút thì sẽ tốt hơn.

 

Sau khi tỷ muội Mạnh gia nói với Trưởng công chúa Khang Nghi mấy câu liền đi Tư An viện, trên đường Mạnh Tự nói:

-"Nhị tỷ tỷ, muội đã nói rồi, mới vừa rồi chiếc xe ngựa kia nhất định là Huyên biểu ca, không biết hôm nay đại ma vương lại đưa tới cho A Uyển thứ tốt gì nhỉ? Nhị tỷ tỷ, mặc dù Huyên biểu ca hung dữ chút, nhưng thật sự đối với A Uyển rất tốt, biểu ca đưa cho A Uyển rất nhiều thứ tốt, muội nhìn cũng thấy thèm, đáng tiếc đại ma vương thật là hung dử, muội cũng không dám mơ tưởng nha... Ai nha, tại sao không có người đưa những thứ như vậy cho muội vậy?"

 

-"Được rồi!"

Mạnh Vân cắt đứt những lời huyên thuyên của nàng, dè đặt không dứt nói:

-"Chỉ cần muội nhớ kỹ, hắn là một đại ma vương, trừ A Uyển ra người nào cũng sẽ không để ở trong mắt, nếu như muội chọc vào vảy ngược của tên tiểu tử này, muội tuyệt đối sẽ bị hắn biến thành thịt xiên nướng cho chó ăn, cho nên ngàn vạn lần chớ đi chọc hắn. Về phần hắn đối tốt với A Uyển, muội cũng không cần thấy hâm mộ, sau này cũng sẽ có một nam tử đối tốt với muội như vậy!."

 

Mạnh Tự chớp đôi mắt to đen nhánh, nhìn về phía Nhị tỷ tỷ nàng, âm thanh nhẹ nhàng hỏi,

-"Cũng sẽ có người sẽ đối tốt với Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ như vậy chứ?"

 

-"Sẽ có."

 

-"Nếu như người kia không như vậy?"

 

-"Làm thịt hắn!"

 

-"Kia kia kia kia... Đến lúc đó muội khuyên bọn họ đối tốt với các tỷ là được rồi." Mạnh Tự ở một bên run rẩy nhỏ giọng nói.

 

Mạnh Vân nhàn nhạt gật đầu, bình tĩnh dắt muội muội vào Tư An viện, căn bản không thèm để ý đám nha hoàn đi theo phía sau cũng đang rùng mình giống vậy, vừa run run vừa theo sát phía sau.

 

A Uyển còn chưa ngủ lại, nghe nói tỷ muội Mạnh gia đến phủ thăm nàng, trên mặt nàng cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, lúc thấy tiểu cô nương Mạnh Tự run rẩy nhào tới, vội vàng đở nàng lại, hỏi:

-"A Tự sao thế?"

 

Theo bản năng nhìn về phía Mạnh Vân, chẳng lẽ vị nhị biểu tỷ này lại đang hù dọa tiểu cô nương kia?

 

Mấy ngày nay tiếp xúc với tỷ đệ Mạnh gia, A Uyển đối với mô thức chung sống của bọn họ cũng hiểu được không sai biệt lắm, cảm thấy chung sống với tỷ đệ Mạnh gia thật sự rất thú vị, bọn họ ai cũng thích khi dễ muội muội nhỏ nhất Mạnh Tự, nhưng cũng không chịu nổi tiểu muội muội này lải nhải, cho nên rất thích đe dọa nàng, trong đó có thể nói người có uy lực nhất là Mạnh Vân, đại khái cái đó cũng liên quan tới việc bình thường nàng thích biểu hiện cái ngữ điệu bình tĩnh lạnh lùng đó, có lúc bình tĩnh quá mức sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, khiến cho người ta không nhịn được sẽ rùng mình.

 

Dĩ nhiên, trong đó không bao gồm người ôn nhu nhất sẽ không khi dễ người đó là Mạnh Xúc, đó mới là một nữ tử nhu tình như nước.

 

-"Không có gì! A Uyển, bây giờ tỷ thế nào rồi? Đầu còn nóng không?" Mạnh Tự nói xong sẽ phải kề sát nàng sờ mặt nàng.

 

A Uyển sợ bệnh của mình sẽ lây cho Mạnh Tự, tự nhiên không thể để cho nàng dựa vào mình quá gần, vội vàng đẩy nàng xa một chút, lúc tiểu cô nương kia còn đang muốn kề tới, Mạnh Vân liền đi tới kéo tiểu muội muội ra, sau đó ngồi ở bên người A Uyển sờ trán nàng một cái, xem xét sắc mặt của nàng, nói:

-"Còn hơi sốt nhẹ, muội phải nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ hết bệnh."

 

A Uyển hướng nàng cười nói:

-"Thái y cũng nói như vậy."

 

-"Nhị tỷ tỷ, muội cũng phải sờ!"

 

Mạnh Vân quay đầu nhìn về phía nàng, thần sắc thật bình tĩnh hỏi:

-"Ngươi cũng phải sờ?"

 

-"Không cần, muội nhìn một cái là được rồi."

 

Mạnh Tự rất ngoan ngoãn lui sang một bên, không dám nhắc lại yêu cầu của mình.

 

Mạnh Vân vỗ vỗ đầu của nàng tán thưởng nói tiếng ngoan, lại nói với A Uyển:

-"Sau khi qua tháng ba, thời tiết sẽ ấm hơn, chờ đến tháng tư ngày phật đản, chúng ta cùng nhau đi chùa cầu phúc."

 

-"Được."

 

Cùng A Uyển nói một hồi, sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của nàng, tỷ muội Mạnh gia rất nhanh liền cáo từ rời đi.

 

Bất quá trước khi rời đi, Mạnh Tự sán tới bên cạnh A Uyển nói:

-"A Uyển, ta nghe Huyên biểu ca nói, khi thời tiết ấm áp hơn, hắn sẽ đưa hai con ngỗng trắng lớn cho tỷ giải buồn, ta chưa từng thấy qua ngỗng trắng lớn đâu, đến lúc đó tỷ kêu muội tới xem được không?"

 

-"Được, chờ khi hắn đưa ngỗng tới, tỷ sẽ thông báo cho muội." A Uyển rất dứt khoát gật đầu.

 

Mạnh Tự rốt cuộc thỏa mãn cùng tỷ tỷ rời đi.

 

Đưa mắt nhìn tỷ muội Mạnh gia rời đi, A Uyển lắng nghe âm thanh từng giọt từng giọt nước rơi ở bên ngoài, không nhịn được có chút hâm mộ thân thể khỏe mạnh của các nàng.

 

Cả hai kiếp nàng đều là bệnh nhân bị giam ở trong phòng, thật ra thì nàng thật sự rất hâm mộ những người có thể tự do tự tại chạy nhảy chơi đùa dưới ánh mặt trời, cho nên kiếp này nàng cũng phải cố gắng điều dưỡng thân thể thật tốt, thân thể này không có bệnh tim, chẳng qua vốn là sinh ra đã kém cỏi nhưng tổng thể rất tốt.

 

Tưởng tượng một chút về tương lai tốt đẹp, rốt cuộc A Uyển cũng mang theo nụ cười để cho nha hoàn hầu hạ đi nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau nhờ công hiệu của thuốc mà đi vào giấc ngủ.

 

Trong lúc Trưởng công chúa Khang Nghi tới kiểm tra, bà ngồi xuống trước giường sờ trán của nàng một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của nữ nhi, lăng lăng thất thần, cho đến trượng phu đi vào, ông cũng ngồi xuống bên cạnh bà cùng nhau nhìn ngắm nữ nhi đang nằm trên giường, lúc này bà mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện lệ đã thấm ướt hai gò má.

 

-"A Viện, đừng khóc."

La Diệp cầm khăn tay lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng nói:

-"Về vấn đề con cháu, may mắn chúng ta có thể tự quyết định, ta cũng sẽ không bắt buộc nàng. Nếu như nàng không thích nhận con thừa tự, vậy chúng ta cũng không nhận con thừa tự nữa."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi dùng khăn tay che mặt, âm thanh buồn buồn,

-"Thiếp cũng không phải là vì chuyện nhận con thừa tự này, chẳng qua là trong lòng áy náy, không cách nào sinh thêm hài tử cho trượng phu, khiến cho chàng bị người cười nhạo tương lai lúc về già không có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung, chỉ có thể từ trong tộc nhận con thừa tự..."

 

Trong mắt của mọi người thời đại này, chỉ có nhi tử mới có khả năng được gọi là có hậu, nữ nhi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không được coi là con cháu.

 

La Diệp cùng thê tử phu thê tình thâm, tính tình của ông ngây thơ lại làm theo cảm tính, cùng nam tử thế gian này có chỗ bất đồng, không thích sanh con cùng những nữ nhân khác, không phải người ông yêu sanh hài tử cho ông, vậy ông muốn tới làm chi?

 

Thái độ này của La Diệp, không ai thay đổi được, cộng thêm lúc trước khi Trưởng công chúa Khang Nghi sinh A Uyển đả tổn thương thân thể sau này không cách nào sinh tiếp được, nên cũng coi là La Diệp tuyệt hậu.

 

Cho nên, mấy vị trưởng bối trong gia tộc người người đều nói sợ sau này ông không có con nối dõi để chăm sóc trước lúc lâm chung, sau khi chết sẽ không có người tế bái chăm lo hương khói. Nên ông mới muốn nhận con thừa tự để chặn miệng những người đó, tránh cho người người đều ở đây ầm ĩ bên tai ông.

 

Nhưng lúc nãy thấy thê tử ngồi ở trước giường nữ nhi vô thanh vô thức khóc, trong lòng ông lại cảm thấy áy náy, cho là hành động của những người đó đã làm tổn thương nàng, những lời nói nhàm chán đó đã làm cho nàng thương tâm.

 

Ở trong lòng La Diệp, thê tử là một nữ tử rất nhu nhược tốt đẹp, cũng là bảo bối ở trong lòng ông, nơi nào lại để cho những người khác năm lần bảy lượt đến thuyết giáo chứ? Nghĩ như thế, trong lòng ông không khỏi có chút tức giận.

 

-"Nàng chớ suy nghĩ lung tung, nàng biết ta không thèm để ý đến chuyện này, lại không phải do nàng không thể sinh, mà là lúc nàng sinh A Uyển đả tổn thương thân thể, ta không vui thê tử của mình lại mang thai nữa sẽ bị thương thân thể thì có gì sai đâu?"

 

La Diệp ôm bả vai của bà, dùng môi hôn giọt nước mắt đang chảy làm ướt gương mặt của bà,

-"Đừng khóc nữa, nàng vừa khóc lòng ta liền khó chịu."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rưng rưng gật đầu, nức nở nói:

-"Có thể gả cho chàng, là may mắn kiếp trước thiếp đã tu luyện được..."

 

-"Nàng là công chúa, ta có thể lấy nàng mới là may mắn kiếp trước ta đã tu luyện được, nếu không bằng sự khéo léo cùng tài tình của nàng, muốn gả người nào mà không được?"

 

La Diệp cười nói:

-"Đừng buồn nữa, sự tình nhận con thừa tự, chúng ta chỉ là xem trước thôi, nếu nàng cao hứng, chúng ta đi chọn một đứa nhỏ về nuôi, nếu như nàng không thích, vậy liền thôi."

 

Về chuyện con cháu, ông chưa bao giờ cưỡng cầu.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lắc đầu một cái,

-"Thiếp cũng không phải không thích nhận con thừa tự, chẳng qua là phu quân cũng biết, A Uyển hiện nay còn nhỏ, thân thể lại nhiều bệnh, thiếp thật sự không có cách nào chia tâm trí ra để chiếu cố thêm một người nữa. Chàng nhìn xem, nếu như chúng ta nhận một hài tử làm con thừa tự, dĩ nhiên là phải nhận một đứa trẻ sơ sinh chưa hiểu chuyện làm con thừa tự, từ nhỏ nuôi ở bên người như vậy tình cảm mới sâu đậm, nhưng nếu như tuổi quá nhỏ, hiện tại thiếp đang phải xử lý chuyện trong phủ lại phải chiếu cố A Uyển, thật sự là không có cách nào phân tâm để chăm sóc thêm ai. Nếu như nhận một đứa trẻ đã hiểu chuyện, nó sẽ có tình cảm với phụ thân mẫu thân ruột người nhà, chúng ta lại nhận nó làm con thừa tự, chẳng phải là sẽ chia rẽ phụ tử bọn họ cùng phá hư gia đình bọn họ sao? Đến lúc đó chúng ta lại trở thành ác nhân."

 

La Diệp như có điều suy nghĩ gật đầu,

-"Nàng nói đúng, ta đã xem nhẹ việc này, vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo."

 

Sau đó ông nắm tay bà vỗ vỗ,

-"Việc nhận con thừa tự này, chờ sau này A Uyển lớn một chút lại nói thôi, nếu đến lúc đó A Uyển đã lấy chồng, chúng ta cảm thấy tịch mịch, liền nhận một đứa về nuôi."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười gật đầu. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** *** ***

 

Ngày kế tiếp, rốt cuộc cơn sốt của A Uyển cũng lui, bất quá bởi vì bị bệnh phải nằm lâu ở trên giường, nên còn phải điều dưỡng nhiều.

 

La Diệp thấy hôm nay tinh thần nữ nhi rất tốt, trong lòng cũng cao hứng, đợi sau khi bồi thê nữ cùng nhau dùng bữa sáng xong, liền trở về Hoài Ân Bá phủ.

 

Đúng lúc ông đi đến Tùng Hạc Đường thỉnh an lão phu nhân, thì thấy phụ thân mẫu thân đều đang ở đó, tựa hồ là đang thương lượng hôn sự của Lục đệ.

 

Ở trong phủ ngoại trừ La Quân cùng La Diệp là hai người con trai trưởng, còn có bốn nhi tử thứ xuất, ba nữ nhi thứ xuất, trước mặt có năm thứ tử đã thành hôn, chỉ còn dư lại Lục nhi tử là chưa thành thân, hắn là khi lão thái gia đã giả mới có, mặc dù là thứ xuất, nhưng lại được lão thái gia thương yêu nhất, cũng được chú ý nhiều hơn, nên lão thái gia đối với hôn sự của hắn cũng để tâm hơn mấy phần.

 

Lão phu nhân mặc dù có khuynh hướng thích con của mình, nhưng cũng không phải là mẹ cả ác độc, cho nên mới để cho mấy thứ tử trong phủ này tất cả đều bình an trưởng thành, cũng cưới thê tử cho bọn hắn, tất cả đều ở cùng phụ mẫu, cũng không để cho bọn hắn phân gia.

 

Hiện nay thứ xuất Lục tử này đã đến lúc phải thành thân, lão phu nhân nhìn thấy hắn lớn lên cũng cảm thấy giống như tôn tử ruột thịt của mình, nên cũng không còn kiêu ngạo như lúc còn trẻ, mặc kệ mọi việc, tùy lão đầu tử này giày vò thôi.

 

Thấy con thứ ba tới thỉnh an, lão phu nhân hết sức cao hứng, mỉm cười nói:

-"Hôm nay sao có rảnh rỗi mà tới đây? Có phải thân thể của Uyển nha đầu đã khá hơn?"

 

La Diệp mỉm cười nói:

-"Đúng là chỉ có mẫu thân là hiểu nhi tử, xác thực hôm nay A Uyển giảm sốt, người nhìn cũng đã có tinh thần hơn nhiều."

 

Sau khi Lão phu nhân nghe xong, chấp hai tay niệm phật, nói:

-"Thật đáng thương, cũng đã bị bệnh hơn nửa tháng, trong lòng ta lúc nào cũng lo lắng, biết nàng bây giờ đã tốt hơn, ta cũng có thể yên tâm rồi, ngày mai gọi quản gia đi chùa quyên thêm chút tiền dầu vừng, cầu Phật tổ phù hộ nàng nhiều hơn."

 

La Diệp thấy lão phu nhân mang tấm lòng từ mẫu, nhất thời cảm động không thôi.

 

Đợi hai mẫu tử trò chuyện mấy câu, lão thái gia sờ sờ bộ râu hoa râm, hỏi:

-"Hôm nay ngươi tới, có phải đã thương lượng xong với công chúa, đã quyết định xong nhân tuyển tốt nhất à?"

 

Dứt lời, ông hơi nghiêng người nhìn nhi tử, đối với việc nhi tử thứ ba nhận con thừa tự hết sức coi trọng.

 

Sau khi nghe xong, lão phu nhân cũng trông đợi nhìn nhi tử.

 

Thật ra thì chuyện nhận con thừa tự này, năm đó lúc biết được Trưởng công chúa Khang Nghi sau khi sinh thân thể đã bị tổn thương không thể tiếp tục mang thai, phu thê Hoài Ân Bá đã có ý tưởng này.

 

Mấy năm nay theo A Uyển tam tai cửu nạn lớn lên, chỉ lo lắng nàng sơ ý một chút liền chết yểu, khiến cho nhi tử nhận lấy thống khổ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng lão phu nhân cũng là khó chịu.

 

Trong lòng lão phu nhân vừa cao hứng vì nhi tử có thể cưới công chúa khiến cho bà nở mày nở mặt, nhưng cũng khó chịu với con dâu công chúa này không thể sinh thêm cho nhi tử mấy đứa bé, thậm chí ngay cả một hài tử thừa tự cũng không có, trong lòng không thể nói là tư vị gì, thậm chí còn có chút oán trách.

 

Nhưng khi bà biết trượng phu có tâm tư này, trong lòng bà cũng có tính toán của mình.

 

Trong cái phủ này có mấy hài tử, lão thái gia thương yêu nhất là Nhị nhi tử, dĩ nhiên là muốn đưa một hài tử của Nhị nhi tử đến làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Tam nhi tử, đến lúc đó nó chính là con của công chúa, cũng không thể so sánh khi là một tôn tử thứ xuất ở Bá phủ.

 

Những năm này mặc dù lão phu nhân đã nhìn sự tình lạnh nhạt, nhưng nếu như xâm hại đến lợi ích của mấy nhi tử của bà, thì một phân cũng không để cho.

 

Bà vốn muốn để cho hài tử của con trai trưởng La Quân làm con thừa tự, đáng tiếc tính cách con trai trưởng kia cũng không chịu, cảm thấy Tam đệ còn chưa mở miệng mà mình đã làm loại chuyện như vậy sẽ làm tổn thương tình cảm huynh đệ, cho nên sống chết cũng không đáp ứng.

 

Sau đó lão phu nhân lại nghe ngóng được tính toán của trượng phu, liền đem việc này báo cho người trong tộc, quấy đục chuyện này lên.

 

Mà bây giờ, xác thực đã quấy đục được, lão thái gia cho dù bây giờ là Hoài Ân Bá, nhưng là ở trước mặt các trưởng bối trong tộc, ông cũng phải nhượng bộ mấy phần.

 

Vì một cái danh phận con thừa tự của công chúa, người trong tộc gần như là tranh nhau muốn đưa hài tử tới làm con thừa tự.

 

La Diệp sau khi nghe xong, trên mặt liền lộ ra dáng vẻ tươi cười, đem sự tình đã thương nghị cùng Trưởng công chúa Khang Nghi báo lại cho phụ mẫu, không ngoài là bây giờ bọn hắn cũng không nghĩ tới tìm hài tử, nguyên nhân là A Uyển tuổi còn nhỏ thân thể lại yếu ớt nhiều bệnh, không có cách nào phân tâm đi chiếu cố những hài tử khác, không bằng chờ A Uyển lớn hơn một chút rồi lại tính.

 

La Diệp tuyệt không cảm thấy mình không nghe lời là không hiếu thuận, dù sao cũng là cuộc sống của bản thân, lời của phụ mẫu có thể nghe, lại không thể mù quáng theo, đây cũng là điểm khác nhau giữa ông và La Quân.

 

Lão thái gia cùng lão phu nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của nhi tử, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** *** ***

 

-"Mẫu thân, nếu như phụ thân cự tuyệt việc nhận con thừa tự cho A Uyển một đệ đệ, có thể hay không sẽ làm cho tổ phụ tức giận, tổ mẫu không thích?" A Uyển tò mò hỏi công chúa mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở bên cạnh cầm cái lược chải đầu nữ nhi, thỉnh thoảng bóp da đầu cho nàng, coi như chăm sóc tóc cho nàng.

 

Bên trong phòng trừ hai mẹ con ra, chỉ còn Dư ma ma đang đứng coi chừng, cũng không có ai có thể nghe được lời của hai mẹ con.

 

-"Tự nhiên là sẽ có một chút, bất quá không coi là cái gì."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi êm ái chải tóc nữ nhi, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt,

-"Huống chi đây là do phụ thân con tự mình lựa chọn, phụ thân con vui vẻ là tốt rồi, người ngoài có thể nói gì? Mẫu thân con là công chúa, mặc dù bọn họ là người sinh dưỡng phụ thân con, nương cũng đã tôn trọng họ mấy phần, lại cũng không cần hạ thấp thân phận mà nhân nhượng."

 

A Uyển nghiêng đầu nhìn công chúa mẫu thân một cái, đột nhiên cảm thấy công chúa mẫu thân thật là cao tay, chỉ cần mấy giọt nước mắt liền trừ bỏ được sự do dự của phò mã phụ thân, đồng thời cũng giành được thương tiếc của phò mã phụ thân.

 

Mặc dù tư tưởng của Trưởng công chúa Khang Nghi có chút bất đồng với người khác, nhưng rốt cuộc vẫn là người sinh ra và lớn lên trong môi trường ở cổ đại, bà hiểu con cháu thừa tự đối với nam nhân mà nói quan trọng đến mức nào.

 

Có lẽ nam nhân là động vật sống theo cảm tính, hiện tại ông còn trẻ, có thể nhất thời hành động theo cảm tính, bất kể hậu quả, nhưng khi lớn tuổi thì sao? Lúc ấy nghĩ lại những chuyện này lúc đó sẽ không hối hận sao?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi dĩ nhiên là không thể để cho trượng phu hối hận, cho nên phải tiêu trừ mọi tác động có thể trở thành chướng ngại sau này sẽ phá hư tình cảm phu thê, bà không thể để cho chuyện không có nhi tử này trở thành nỗi đau trong lòng trượng phu, nếu như muốn tình cảm vợ chồng lâu dài, chỉ dựa vào trượng phu tự mình nghĩ thông suốt để thông cảm thì vô ích.

 

Bà không phản đối việc nhận một hài tử làm con thừa tự, coi như hài tử được nhận làm con thừa tự là một hài tử không tốt, nơi này là phủ công chúa, bà tự tin là có thể làm cho nó không sống được ở đây.

 

Nhưng hôm qua, bất quá bà muốn khơi gợi lòng thương tiếc của trượng phu mà lấy được một cái bảo đảm thôi. Bà tin tưởng phẩm tính của trượng phu, nhưng bà không tin nam nhân, như tiên đế —— phụ hoàng của bà đó là một cái ví dụ rất điển hình.

 

Hiện nay những người đó tính toán để cho trượng phu nhận hài tử của họ làm con thừa tự cũng không có vấn đề gì, sợ chỉ sợ sau này trượng phu thấy hài tử đó chỉ là được nhận làm con thừa tự, cuối cùng sẽ nghĩ tới hài tử kia cũng không phải là con ruột của mình, trong lòng sẽ sinh ra ý nghĩ khác thường gì đó. Đến lúc đó có thể đảm bảo trong lòng trượng phu sẽ không oán hận bà sao? Sau đó tình cảm vợ chồng cũng sẽ bị ý oán trách nhỏ đó làm cho thay đổi, đến lúc đó tình cảm vợ chồng cũng không còn.

 

Bà không thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh.

 

Cũng phải thôi, theo thông lệ Trưởng công chúa Khang Nghi lại bắt đầu dạy nữ nhi cả ngày.

 

Chờ sau khi La Diệp trở lại, liền thấy thê tử đang tựa vào gối đầu ở trên giường nhỏ, nữ nhi đang ở trong lòng bà ngủ say sưa, hình ảnh hai mẹ con ngủ bên nhau khiến cho ánh mắt của ông không nhịn được trở nên nhu hòa.

 

Lúc ông đi vào, Trưởng công chúa Khang Nghi liền tỉnh, bà mở đôi mắt hàm chứa đám sương ẩn tình nhìn ông, sau đó hướng ông lộ ra một dáng vẻ tươi cười có chút mơ hồ lười biếng, khiến trượng phu khó kìm lòng nổi muốn lấn tới đặt một nụ hôn ôn nhu lên môi bà.

 

La Diệp cẩn thận bế nữ nhi lên, thả xuống giường nhỏ, sau khi đắp lên một cái chăn, ngồi xuống bên người thê tử xoa xoa cánh tay đã bủn rủn của bà, dùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ kể lại cho bà việc hôm nay trở về phủ bẩm báo với phụ mẫu sự tình liên quan tới nhận con thừa tự.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, có chút áy náy nói:

-"Nếu như phụ thân mẫu thân tức giận, thiếp liền trở về giải thích cùng bọn họ, hiện tại trừ A Uyển, thật sự thiếp không có lòng dạ nào để chiếu cố một hài tử nữa, lo lắng sẽ làm trì hoãn hài tử đó."

 

La Diệp lắc đầu,

-"Việc này liên quan gì tới nàng? Nếu như ta không đồng ý, một mình nàng thì có biện pháp gì? Mặc dù nàng là công chúa, nhưng là những năm gần đây mọi hoạt động lời nói của nàng đều không có gì không phải, nàng là hạng người gì bọn họ còn không rõ ràng sao? Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì."

 

Sau khi trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, lại lộ ra dáng vẻ tươi cười với trượng phu, nụ cười này còn mềm mại hơn so với lúc trước, lại kèm thêm mấy phần diễm sắc.

 

Trong lòng La Diệp động một cái, lại không nhịn được ôm bà hôn một cái, bất quá không dám quá mức xâm nhập, chỉ đành phải tiếc nuối nhìn nữ nhi đang ngủ ở bên trong, ông chỉ sợ vợ chồng ân ái được một nửa, nữ nhi tỉnh lại liền lúng túng, không thể dạy hư nàng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tinh tế, tự nhiên phát hiện tình ý trong mắt trượng phu, nhất thời không nhịn được bật cười.

 

Chờ lúc A Uyển tỉnh lại, nàng phát hiện phụ mẫu lại bắt đầu quấn quýt ân ái, nàng rất bình tĩnh tự bò dậy, kéo ống tay áo của phò mã phụ thân,

-"Phụ thân, con khát nước."

 

La Diệp thấy nữ nhi tỉnh lại, lập tức lại thành một vị phụ thân nhị thập tứ hiếu, vội vội vàng vàng đi bưng trà rót nước cho nữ nhi.

 

Sau khi A Uyển hạ sốt được hai ngày, liền đến tháng ba.

 

Tháng ba là tiết thượng tị, bờ sông ở trong nội thành kinh thành ngược lại rất náo nhiệt, đáng tiếc loại náo nhiệt này không có quan hệ gì với A Uyển, ai bảo nàng bệnh vừa mới khỏi, căn bản không thể ra cửa đi tham gia náo nhiệt. Nhưng khiến cho nàng cao hứng là, thời tiết đã bắt đầu ấm trở lại, mặc dù bị bệnh phải nằm triền miên trên giường gần hơn nửa tháng, nhưng có thể thời tiết ấm áp hơn, tinh thần của nàng cũng tốt hơn nhiều, trong lòng cũng vui vẻ hơn.

 

Tỷ muội Mạnh gia cũng có sang đây thăm nàng, Mạnh Tự còn đặc biệt đưa nàng một cái hà bao có chứa phong lan, ngụ ý là để trừ tà khốn ách, rất có lợi với thân thể, đó cũng coi là một điềm lành.

 

Tháng ba qua đi, Vệ Huyên đích thân dẫn người đưa tới hai con ngỗng trắng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/12/2019

 

1 comment:

Popular Posts