Sủng Thê Như Lệnh - Chương 039

☆, Đánh, tàn nhẫn mà đánh cho ta!

Beta: Đào Mai

 

Ở chính viện Thụy Vương phủ.

 

Kể từ khi thái y xác nhận Thụy Vương phi có thai, hạ nhân hầu hạ bên cạnh Vương phi cơ hồ là mừng đến chảy nước mắt, tất cả đều chấp hai tay, nhắc đi nhắc lại hy vọng Bồ tát phù hộ Vương phi lần này có thể sinh nhi tử.

 

Thụy Vương phi Lý thị gả vào Thụy Vương phủ đã được sáu năm, trừ năm đầu tiên gả đến sinh được một nữ nhi, thì mấy năm nay một mực không có động tĩnh gì, trong lòng bà cũng âm thầm nóng nảy.

 

Tuy biết trong phủ này đã có một vị thế tử, là Thụy Vương Đích phi lưu lại, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tương lai vương phủ sẽ là do thế tử kế tục, cùng với việc bà sinh hài tử không hề liên quan, nhưng bà vẫn mong đợi có thể sinh nhi tử.

 

Trong mắt mọi người ở thời đại này, nữ nhân không thể sinh sẽ bị người nghi kỵ, chỉ sinh được nữ nhi sẽ bị người âm thầm cười nhạo, đường đường một vị Vương phi nhưng cũng chỉ là một con gà không thể đẻ trứng các loại…

 

Mặc dù Thái hậu sủng ái Thụy Vương thế tử, nhưng trong lòng cũng mong đợi trong hậu viện nhi tử có thể đơm hoa kết trái nhiều hơn, một người làm mẫu thân tự nhiên sẽ không trách cứ nhi tử mình, vì vậy người làm con dâu như Thụy Vương phi liền bị trách cứ, khiến cho bà bị kẹp ở giữa thật là trong ngoài đều không được lòng người.

 

Cho nên, dưới áp lực đến từ ngoại giới, trong lòng Thụy Vương phi cũng mong đợi mình có thể sớm sinh ra nhi tử. Về phần sinh nhi tử để nửa đời sau của mình có cái dựa vào gì đó, Thụy Vương phi cũng không quá để ý, cho dù không sinh nhi tử, bà cũng là Vương phi trong phủ này, chỉ cần bà không phạm sai lầm, không ai có thể động đến địa vị của bà, sinh con trai bất quá là vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

 

Thụy Vương phi lo lắng nhưng thật ra là tính cách thế tử Vệ Huyên, trong lòng Thụy Vương phi không muốn quá dựa vào người con riêng này, sau này hắn hiếu thuận hay không hiếu thuận bà cũng không biết, nhưng với tính cách của hắn bây giờ, nếu là Thái hậu cùng Văn Đức đế vẫn còn tại vị thì thôi, nếu như sau này tân đế thượng vị, có thể dung thứ được hắn sao?

 

Đây là lo âu nhàn nhạt mà Thụy Vương phi vẫn một mực ôm ở trong lòng, với điều kiện trước mắt, sẽ không có hoài nghi gì, Vệ Huyên là hoàn toàn xứng đáng với câu thiên chi kiêu tử, nhưng phần sủng ái này có thể duy trì được bao lâu đây? Sau này không còn sự sủng ái của hoàng đế nữa, nếu trong phủ cũng có những hài tử khác ra đời, sợ rằng vị trí thế tử này của Vệ Huyên cũng không giữ được nữa?

 

Nhưng chẳng qua bà là một kế mẫu, tất cả người chung quanh đều đề phòng bà, bà cũng không thể làm gì, điều duy nhất có thể làm chính là cái gì cũng đều không làm.

 

Nghĩ tới đây, ở trong lòng Thụy Vương phi thoáng thở dài.

 

Đại để thế nhân đều cho rằng kế mẫu đều không dung thứ được hài tử con vợ trước, một khi có con của riêng mình liền có tính toán. Thụy Vương phi không phải là thánh nhân, tự nhiên cũng có tính toán của chính mình, nhưng bà cũng không ác độc đến mức không dung được Vệ Huyên, nếu Vệ Huyên là một hài tử tốt, mọi người sẽ bình an vô sự, Vệ Huyên sau này thừa kế cái vương phủ này bà cũng không cảm thấy có cái gì, ngược lại bản thân sanh hài tử cũng coi là con vợ cả, Vương gia cũng sẽ không bạc đãi nhi tử bà.

 

Nhưng với tính khí kia của Vệ Huyên... Suy nghĩ một chút sẽ khiến cho người nhức đầu.

 

Không nói tính khí Vệ Huyên, lại nói Thái hậu phòng bị đối với bà, Thụy Vương phi làm sao không biết? Chỉ sợ cho dù bà có hài tử, địa vị Vệ Huyên cũng sẽ không đổi, nên bà cũng không muốn có tâm tư gì, chỉ mong tính tình kia của Vệ Huyên đừng gây họa lớn cho vương phủ là tốt rồi.

 

Thụy Vương phi nhẹ nhàng sờ cái bụng bằng phẳng của bản thân, không nhịn được lại thở dài.

 

Việt ma ma thiếp thân hầu hạ bên người Thụy Vương phi không biết phức tạp trong lòng chủ tử, bà ta cực kỳ cao hứng, miệng lẩm bẩm, mong Bồ tát phù hộ chủ tử lần này có thể sinh một nam hài, có nhi tử lưng Vương phi nhà bà cũng có thể thẳng một chút, sau này coi như có cái để dựa vào.

 

-"Sinh nam tử hay sinh nữ nhi số trời đã định trước, không cần quá mức để ý." Thụy Vương phi lạnh nhạt nói.

 

-"Vương phi không thể nói như vậy, hiện giờ dưới gối Vương gia chỉ có hai hài nhi là thế tử cùng đại tiểu thư, tất cả di nương ở hậu viện không sinh được, phương diện con cháu của Vương gia có chút đơn bạc, mỗi lần Thái hậu trách tội xuống, đều là Vương phi đứng mũi chịu sào, bị khiến trách."

 

Hoàng ma ma rất là đau lòng cho chủ tử của mình,

-"Hơn nữa thế tử cũng cần có vài huynh đệ nâng đỡ, đại tiểu thư sau này lấy chồng cũng cần dựa vào thân huynh đệ nhà mẹ đẻ, Vương phi nếu có thể sinh thêm mấy nhi mấy nữ, đó chính là điều không thể tốt hơn."

 

Nói tới chỗ này, Thụy Vương phi cũng không miễn nghĩ đến tình huống hậu viện Thụy Vương phủ. Trong Thụy Vương phủ không có sườn phi, chỉ có vài thiếp thất cùng mấy di nương chưa có xếp hạng danh hiệu, nghe nói những di nương kia cũng là để bài trí, Vương gia cũng không coi trọng.

 

Thụy Vương phi biết, đây là do trong lòng Vương gia còn có Thụy Vương đích phi đã qua đời, cho nên không giống những nam nhân khác coi nặng nữ sắc, cũng bởi vì như vậy, nên khiến cho hài tử trong phủ này cũng ít.

 

Điểm này của Thụy Vương bà cho là cực tốt, bà chưa bao giờ trông cậy vào việc sẽ được nam nhân sủng ái các loại, Thụy Vương nhớ tới Vương phi trước kia mà không đi làm loạn mới phải, ít nhất nữ nhân hậu viện không có ai hi vọng được sủng vì vậy mà an phận thủ thường, không có chuyện đấu đá ở hậu viện.

 

Không giống như nhà mẹ đẻ của bà, bởi vì phụ thân bà thiên vị một di nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, làm cho trong nhà chướng khí mù mịt không yên, khiến cho mẫu thân bà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng vì u buồn tích tụ mà tuổi trẻ mất sớm.

 

Nghĩ tới đây, Thụy Vương phi cảm thấy có chút phiền lòng, nên quyết định không nghĩ đến loại chuyện sốt ruột này nữa, dù sao cũng đã là chuyện trong quá khứ.

 

Thụy Vương phi ngồi lâu nên xương sống thắt lưng có chút mỏi muốn đổi cái tư thế khác, liền thấy nha hoàn đi vào bẩm báo:

-"Vương phi, Thế tử cùng Đại tiểu thư tới thỉnh an ngài."

 

Thụy Vương phi nghe xong, thiếu chút nữa từ trên giường nhỏ giật mình mà té xuống, hỏi:

-"Tại sao Thế tử lại cùng tới với Đại tiểu thư?"

 

Thật ra thì trong lòng bà muốn hỏi chính là, có phải nữ nhi lại chọc tới Vệ Huyên không?

 

Tính khí Vệ Huyên không tốt, hơi có không như ý liền sẽ trực tiếp động thủ đánh người. Điều duy nhất để cho Thụy Vương phi yên tâm là, ít nhất đại đa số đều là người ngoài chọc hắn, hắn mới ra tay. Cho nên bà một mực dạy nữ nhi phải ngoan ngoãn nghe lời, gặp Vệ Huyên liền cách hắn xa một chút, khiến cho nữ nhi chưa bao giờ chọc Vệ Huyên, hai huynh muội cũng coi như bình an vô sự.

 

Mà Vệ Huyên bị sủng ái thành như vậy, cũng sẽ không tìm tiểu nữ oa nhỏ hơn hắn quá nhiều để chơi, chỉ cần không nhìn thấy nhau, thì sẽ không có vấn đề gì.

 

Nha hoàn hồi đáp.

-"Thế tử mới vừa từ bên ngoài trở về, nghe nói thân thể Vương phi không khỏe nên muốn đi qua vấn an một chút, nhưng không nghĩ tới ở trên đường gặp phải Đại tiểu thư, nên liền cùng nhau tới."

 

Càng nghe nha hoàn nói như thế, ma ma liền cảm thấy khẩn trương, lo lắng cái con Gấu Con Vệ Huyên hiện nay đã lớn tuổi, đã hiểu chuyện, mà tâm tư của hắn lại quá mức ác liệt, nếu biết trong bụng Vương phi có hài tử, có thể hay không suy nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì làm cho mất đi.

 

Cũng không phải là không có ví dụ như vậy, nghe nói một số gia đình nhỏ có một số con riêng không thích kế mẫu sinh thêm hài tử, sợ hài tử đó đoạt đi địa vị của mình, liền âm thầm giở thủ đoạn làm hại kế mẫu không cẩn thận mà đẻ non...

 

Thụy Vương phi rất nhanh liền thấy Vệ Huyên đi tới, nữ nhi năm tuổi được ma ma ôm tới, đi theo sau lưng hắn có mấy bước, hai huynh muội nhìn bình an vô sự.

 

Thụy Vương phi chăm chú nhìn, nghĩ đến khoảng thời gian này Vệ Huyên đã biến hóa rất nhiều, nên cho là bà đã suy nghĩ nhiều.

 

Chờ hai huynh muội thỉnh an xong, Vệ Huyên ngồi ở một bên hỏi:

-"Nghe nói mẫu phi có thai?"

 

Thụy Vương phi gật đầu, vẫn ôn hòa như bình thường nói:

-"Mấy ngày nay thân thể ta có chút khó chịu, nên hôm nay gọi thái y tới bắt mạch, lại không nghĩ tới lại chẩn ra kết quả như vậy."

 

Vệ Huyên gật đầu, mặt không đổi sắc, hắn cúi đầu uống một hớp trà xong, lại nói với bà:

-"Nghe nói có thai phụ không thể chỉ cần chú ý tẩm bổ, mà còn cần phải vận động nhiều, mẫu phi phải chú ý thân thể, gọi vài vị phu nhân có kinh nghiệm tới nói vài điều cần để ý với mẫu phi đi."

 

Để phòng trường hợp lúc sinh không có người.

 

Nghe được lời của hắn, Thụy Vương phi có chút ngây ngốc, sau đó gật đầu.

 

Xưa nay hai mẫu tử là không có lời gì để nói, Vệ Huyên rất ít sẽ để ý tới bà, khó có dịp nói mấy câu nói sau đó liền cáo từ rời đi, lưu lại mấy người ở trong phòng trố mắt nhìn nhau, có chút không hiểu.

 

Việt ma ma đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thấy Vương phi nhìn tới, lẩm bẩm:

-"Những lời vừa rồi Thế tử nói, không phải là muốn nói với Vương phi lúc sinh nở rất nguy hiểm, nếu như lúc Vương phi sinh, hắn muốn..."

 

Thụy Vương phi lạnh lùng nói:

-"Câm miệng! Thế tử mới mấy tuổi? Ngươi có thể tùy ý nói bừa sao!"

 

Việt ma ma thấy bà giận, vội vàng lấy tay che miệng mình, trong lòng lại cảm thấy Thế tử bất hảo như vậy, toàn kinh thành đều biết, thế gian này không chuyện gì hắn không dám làm, không chừng không thích hài tử trong bụng Vương phi, thì ban đêm giờ Tý lúc Vương phi ra khỏi viện, bản thân sẽ không cẩn thận đụng tới làm hại Vương phi đẻ non cũng không chừng.

 

Hơn nữa Thế tử được sủng ái như vậy, có Thái hậu che chở, coi như hắn có làm loại chuyện như vậy, cũng không có ai sẽ trách cứ hắn, nhiều nhất chỉ nói hắn là đứa trẻ không hiểu chuyện...

 

Việt ma ma ở Lý gia thấy được nhiều chuyện mờ ám, hiện nay suy nghĩ một chút, càng ngày càng cảm thấy lời Vệ Huyên nói lúc trước tràn đầy ác ý, trong lòng không khỏi hoảng sợ, âm thầm lo lắng.

 

-"Được rồi, ma ma không cần suy nghĩ nhiều, Huyên Nhi nhìn có vẻ cũng rất mong đợi đứa nhỏ trong bụng ta này, cho nên Huyên Nhi nói trước đó là tỏ ra quan tâm thôi."

 

Thụy Vương phi nói, nếu tiếp tục để cho Việt ma ma tưởng tượng, sợ rằng bản thân Việt ma ma sẽ phải ngất đi. Có một ma ma rất thích bận tâm đủ thứ như vậy lại thích tưởng tượng linh tinh, Thụy Vương phi cũng không biết nên khóc hay nên cười.

 

Lúc trước bà âm thầm quan sát Vệ Huyên, phát hiện ánh mắt hắn thanh chính*, ung dung tự nhiên, để nói những lời đó cũng cực kỳ làm khó hắn, thua thiệt hắn vẫn còn nhỏ tuổi mà đã biết phụ nữ có thai là không thể quá tẩm bổ, vậy cũng là hảo tâm nhắc nhở, thấy thế nào cũng không giống là bên trong ẩn ý đồ bất hảo, nghĩ đến lấy thân phận của hắn cùng được sủng ái, thì thái độ đối với đứa nhỏ trong bụng của bà chắc cũng không có vấn đề gì!.

 

(Chú thích: thanh chính là trong sáng chính trực)

 

Nếu là Vệ Huyên lúc trước, đoán chừng Thụy Vương phi sẽ phải để tâm một chút, nhưng là từ mùa thu năm ngoái sau khi bị một trận bệnh nặng ở quan dịch Hạc Châu, Vệ Huyên đã thay đổi rất nhiều, phảng phất cũng hiểu chuyện rất nhiều, mặc dù đối với bên ngoài vẫn bất hảo, nhưng mà thời điểm không có người cũng không làm ra những chuyện bướng bỉnh, khiến cho Thụy Vương phi không khỏi cũng cảm thấy buông lỏng rất nhiều, cho dù biết Vệ Huyên có chút bất đồng với người khác, bà cũng không muốn đi vạch trần.

 

Mọi người chỉ cần hiểu trong lòng mà không nói ra để duy trì một cái hòa bình, không phải vừa đúng sao?

 

Nghĩ đến biến hóa của Vệ Huyên, trong lòng Thụy Vương phi liền có một quyết định lớn, ôm nữ nhi đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên vào trong lòng, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói với nàng vài chuyện.

 

Đợi đến giờ lên đèn, Thụy Vương cũng trở lại.

 

Sau khi Thụy Vương trở lại, nghe được tin tức Vương phi có thai, hơi khẽ run run, một lúc sau liền lộ ra vẻ mặt cao hứng, thuận mồm liền phân phó, Vương phi có thai liền thưởng cho hạ nhân trong phủ ba tháng tiền công.

 

Bởi vì Vương gia hào phóng, khiến cho toàn bộ vương phủ một trận vui sướng, trong phủ này, Vương gia mới là người bọn hạ nhân phải xoay theo chiều gió.

 

Ở Tùy Phong viện Vệ Huyên nghe thấy chuyện này, chẳng qua là hơi cụp mắt, cũng không quá mức để ý tới. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thụy Vương phi có thai, chuyện này rất nhanh liền truyền khắp các phủ ở trong kinh thành.

 

Thụy Vương là bào đệ của đương kim hoàng đế Văn Đức, không chỉ nhận được sủng ái vô cùng của hoàng đế, thậm chí hoàng đế còn để cho ông chấp chưởng đại quân kinh thành, có thể thấy được sự tín nhiệm của Văn Đức đế đối với vị huynh đệ này.

 

Cũng bởi vì Thụy Vương ở trước mặt Văn Đức đế là một đại hồng nhân, cho nên chỉ cần trong phủ ông hơi có chút gió thổi cỏ lay gì, sẽ luôn bị chú ý, huống chi là chuyện lớn như chuyện Vương phi có thai.

 

Trong cung sau khi Thái hậu nghe xong, dĩ nhiên là mừng rỡ, ngày kế liền cho thái giám đưa ban thưởng tới cho Thụy Vương phi.

 

Hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị phi tử ở hậu cung tự nhiên cũng có bày tỏ.

 

Bất quá mặc dù Thái hậu cao hứng, nhưng vì chuyện Thụy Vương phi mang thai mà toàn bộ không khí ở trong cung cùng kinh thành cũng phát sinh biến hóa.

 

Thụy Vương tái hôn cũng đã được năm năm, mà cũng chỉ có một trai một gái, bởi vậy về mặt con cháu trong phủ ông vô cùng đơn bạc, hiện nay Thụy Vương phi có thai, có thể nói là chuyện vui lớn.

 

Bất quá đại đa số người biết được chuyện này xong, có suy nghĩ hoàn toàn ngược lại với Thái hậu, đầu tiên người ta liền nghĩ tới vị trí Thụy Vương thế tử của Vệ Huyên.

 

Nếu như Vương phi sinh hạ nhi tử của chính mình, mà nếu như Vệ Huyên vẫn bất hảo không chịu nổi, cũng không biết sau này vị trí thế tử có thể bị huynh đệ cướp đi hay không.

 

Lúc trước bởi vì Thụy Vương chỉ có duy nhất một nhi tử, cho nên cho dù Vệ Huyên có bất hảo hơn nữa, đó cũng là con trai trưởng duy nhất của Thụy Vương, chắc chắn được làm người thừa kế, không có huynh đệ tranh đoạt với hắn.

 

Nhưng hiện nay đã hoàn toàn khác, nếu như Vương phi sinh được nhi tử, thì sẽ có việc vui xảy ra.

 

Tất cả những người từng bị Vệ Huyên đùa bỡn qua, hoặc là có cừu oán với Vệ Huyên, hoặc là thuần túy không ưa Vệ Huyên có tính bất hảo thì trong tâm lý đều có chút hả hê, tất cả đều mong đợi cái thai trong bụng Thụy Vương phi là một nhi tử.

 

Đối với tâm tư của mọi người, trong lòng Vệ Huyên đều hiểu, bất quá hắn căn bản không có phản ứng gì, cho đến khi vào trong lớp học, một tôn thất con của Quận vương bị Ngũ hoàng tử đâm chọc đã đến trước mặt hắn châm chọc đôi câu, Vệ Huyên tại chỗ đã liều mạng hất bàn.

 

Một trận đại chiến hỗn loạn nổ ra ở Chiêu Dương đang tĩnh lặng, người tham dự là tất cả học sinh ở đây, ngay cả các hoàng tử cũng bị kéo xuống nước, đánh tới cuối cùng căn bản đã chẳng phân biệt được đâu là địch đâu là ta, chỉ biết là cấu xé đánh nhau, cung nhân đứng hầu hạ bên cạnh đơn giản đã muốn khóc, nhưng cũng không dám đi can ngăn —— những vị này đều là chủ tử, vô luận vị nào cũng đều không phải là người bọn họ có thể đụng vào, chỉ có thể lặng lẽ thay chủ tử của mình đỡ một chút đòn, nhưng rất nhanh sau đó những người được hạ nhân cản đòn cho đều bị đối phương nói một câu "đúng là loại chỉ biết nấp ở sau lưng nô tài". Bọn họ liền đánh đuổi nô tài đang che chở cho mình đi.

 

Những lời này quá âm hiểm, người nào cũng không thể để cho người khác cho mình chỉ là một người mềm yếu chỉ có thể núp ở sau lưng nô tài.

 

-"Đánh, tàn nhẫn mà đánh cho ta!"

 

Sau khi những lời này phát ra, một đám tiểu hài tử tầm sáu đến mười tuổi không đợi nữa đã liền tung quả đấm tới, ánh mắt cũng bốc lên ánh lửa hừng hực, lúc này làm gì còn phân biệt thân phận, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ đều là chó má, đánh rồi nói tiếp.

 

Mà trong đó, cũng không biết có phải là do Ngũ hoàng tử đặc biệt xui xẻo hay không, mà luôn là bị mấy người vây lại đánh hội đồng hắn, chờ lúc hắn khó khăn lắm mới giãy giụa thoát ra được, lại không giải thích được tại sao thân thể lại nghiêng ngả, liền vọt vào trong đám người, vì vậy lại bị quần ẩu, lại một lần nữa cố gắng lao ra, rồi lại một lần nữa bị đẩy vào...

 

Ngũ hoàng tử sắp điên lên, không chỉ có con mẹ nó toàn thân đều đau, còn cảm thấy rất tà môn, giống như có người cố ý gài hắn vậy, thế nào luôn là chỉ đánh một mình hắn? Hơn nữa đều là tập trung chào hỏi mặt của hắn.

 

Ngũ hoàng tử cảm thấy cái này nhất định là chuyện tốt Vệ Huyên làm, thừa dịp có khoảng trống hắn một lần nữa ôm đầu chạy ra, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Vệ Huyên, nhìn khắp nơi một cái, nhất thời trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

 

Không thấy Vệ Huyên!

 

-"Hoàng bá phụ, bọn họ ở đó đánh nhau!"

 

Một giọng nói theo thanh âm ầm ĩ ở xa xa truyền tới, trừ đám người đánh nhau nhiệt huyết tới mức não tàn nên căn bản không nghe được, một số ít người còn có lý trí một chút đều nghe được, nhất thời một thân toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời động tác trên tay cũng đình trệ, bất chấp bị những người bên cạnh một quyền đánh trúng, cả người cứng đờ nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Vệ Huyên lôi kéo Văn Đức đế đang khoát long bào màu vàng sáng long lanh đi vào.

 

-"Hoàng thượng giá lâm!"

 

Một giọng nói bén nhọn vang lên, nhất thời toàn bộ giáo đường đang loạn xạ phảng phất giống như là bị ai đó nhấn nút tạm ngừng, tất cả động tác của mọi người đều cứng lại, hiện trường nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Đứng ở trước cửa sắc mặt của Văn Đức đế cũng yên tĩnh đến đáng sợ.

 

-"Hoàng, hoàng, Hoàng thượng..."

 

Không biết là người nào nhát gan đã run lẩy bẩy kêu một tiếng, sau đó liền phịch một cái quỳ xuống.

 

Cái quỳ này của hắn đã phá vỡ sự yên tĩnh của hiện trường, đám tiểu hài tử đánh nhau đã đỏ cả mắt kia rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, liền phịch một tiếng cũng đồng loạt quỳ theo.

 

Các chủ tử đã quỳ, đám hạ nhân và cung nhân tự nhiên cũng không dám đứng, tất cả mọi người đều quỳ sấp xuống, nhất thời trên mặt đất ở hiện trường quỳ đầy người, duy nhất đứng chỉ có Văn Đức đế cùng người bên cạnh ông là Vệ Huyên.

 

Hiện trường im lặng được một lúc, trong lúc tim của mấy tiểu hài tử đập nhanh tới sắp hỏng, giọng nói của hoàng đế mới vang lên:

-"Ở trong lớp đánh nhau? Các ngươi thật là những hài tử ngoan, nếu như ngại ở chỗ này không dễ học tập, ngày mai đều không cần đến nữa!"

 

Nghe nói như thế, tâm can tất cả hài tử đều run, đây là hoàng đế đang nổi giận sao?

 

Nếu như ngày mai bọn họ không cần đến, không nói đến phụ thân mẫu thân và các vị trưởng bối trong nhà bọn họ sẽ trách tội, sợ rằng sau này mình ở trong xã hội quyền quý cũng sẽ không ngẩng đầu lên được.

 

Đám hài tử này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu được việc được tới nơi này đi học có nghĩa ý như thế nào, đó là cơ hội để được tiếp cận hoàng đế, sau này nói không chừng còn có thể vào Vũ Lâm quân của hoàng đế.

 

Văn Đức đế nhìn về phía một phòng hỗn loạn, ánh mắt sâu thẳm, trong con ngươi hàm chứa sự nghiêm túc,

-"Người đâu, còn không mau hầu hạ chủ tử các ngươi rửa mặt."

 

Đám người xui xẻo kia liền thúc giục hạ nhân và cung nhân của mình vội vàng đi chuẩn bị.

 

Văn Đức đế nhìn đám hài tử đang quỳ, người nào người nấy đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập không nói, trên người chúng cũng dính mực nước cùng giấy vụn, thật là chật vật, nào còn tư thái lễ nghi cao quý như bình thường?

 

Nhìn thấy vậy ông cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười.

 

-"Phụ hoàng..."

 

Bỗng nghe thấy một âm thanh run rẩy, Văn Đức đế phát hiện ra là giọng nói của Ngũ hoàng tử, nhưng khi quay lại nhìn, chỉ thấy một hài tử mặt như đầu heo! Nhất thời liền cả kinh, Ngũ hoàng tử của ông tại sao lại có thể là một đứa trẻ xấu xí như vậy? Bị đánh thành như vậy... có phải vô dụng không?

 

Vệ Huyên thấy dáng vẻ Ngũ hoàng tử, thiếu chút đã bật cười, vội vàng cúi đầu, tránh cho bản thân thật sự không nhịn được mà bật cười.

 

Văn Đức đế lại đặc biệt nhìn một chút, trừ mặt Ngũ hoàng tử bị đánh thành cái đầu heo ra, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử tám tuổi, Bát hoàng tử sáu tuổi nhìn tựa hồ không có nghiêm trọng như vậy, chính là mặt chúng bị dính đầy mực nước, quần áo cũng nhiều nếp nhăn, nhìn thật ngốc nghếch ngu xuẩn.

 

Văn Đức đế rất nhanh liền thu tình huống bên trong phòng vào đáy mắt, sau đó tầm mắt nhẹ nhàng thoải mái dời trở lại, dời đến trên người hài tử bên người đang thò đầu hăng hái bừng bừng nhìn về phía bên trong phòng là Vệ Huyên, lúc phát hiện tầm mắt của mình, tiểu hài nhi còn ngẩng đầu nhe răng cười một tiếng với ông, hết sức hoạt bát lại vui vẻ, khiến cho Văn Đức đế không nhịn được cũng lây một chút vui vẻ.

 

Ông đưa tay xoa đầu đứa trẻ, nói với đám hài tử kia:

-"Thu thập chính mình sạch sẽ xong, rồi đến Thiên điện gặp trẫm."

 

Dứt lời, Văn Đức đế mang theo Vệ Huyên rời đi.

 

Ngũ hoàng tử quỳ dưới đất, thấy bóng dáng phụ hoàng mang theo Vệ Huyên rời đi, trong mắt liền tràn đầy oán độc, còn có trong lòng nổi lên oán hận cùng hâm mộ không cách nào xem nhẹ.

 

Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bọn họ rời đi, trong mắt là không che giấu được tia hâm mộ.

 

Chờ cung nhân mang nước kèm theo quần áo sạch sẽ tới, mọi người rốt cuộc đứng dậy đi vào phòng trong bắt đầu để ý đến bộ dạng của chính mình, khi thấy bộ dạng chật vật của bản thân ở trong nước, hài tử nào cũng không nhịn được nhíu mày, nghĩ đến bộ dáng này của bản thân đã bị hoàng đế thấy được, đơn giản là đã phạm thượng, thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc ra thành tiếng.

 

Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều hối hận gần chết, trong lòng không nhịn được mà đều cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong Thiên điện ở cung Chiêu Dương, sau khi cung nữ dâng trà cùng điểm tâm xong, liền lui sang một bên.

 

Văn Đức đế ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn về phía hài tử đang ngồi ở phía dưới, nói:

-"Nói đi, làm sao lại biến thành như vậy?"

 

Vệ Huyên ánh mắt vòng vo xoay chuyển, lúc đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe cung nhân báo lại, Thái tử điện hạ tới.

 

Từ năm ngoái sau khi Thái tử được mười lăm tuổi, liền bắt đầu vào triều chấp chánh, bất quá bởi vì tuổi quá nhỏ, thân thể lại không quá tốt, nên cũng không gây ra chuyện xấu gì, nhưng tình cờ Văn Đức đế cũng sẽ đem chút sự tình tới khảo nghiệm Thái tử một chút.

 

Thái tử nghe nói chuyện mấy tiểu hài tử ở trong cung Chiêu Dương đánh nhau, suy nghĩ một chút, liền trực tiếp tới đây.

 

Văn Đức đế thấy vẻ mặt Thái tử buồn rầu đi vào, âm thầm gật đầu, trên mặt lại nói:

-"Tại sao Diệp nhi lại tới đây?"

 

Sau khi Thái tử thỉnh an Văn Đức đế xong, liền liếc nhìn Vệ Huyên đang ngồi ở vị trí đầu phía dưới phụ hoàng, ho khan một tiếng, được cung nhân bê tới một chiếc ghế liền ngồi xuống, nói:

-"Lúc nãy nhi thần nghe nói mấy hoàng đệ đánh nhau ở trong lớp, nhi thần lo lắng mấy vị hoàng đệ bị thương, mà nhi thần cũng không rõ ràng tình huống lắm, nên tới xem tình hình một chút, xem đã xảy ra việc gì?"

 

Sau khi Hoàng đế nghe xong mỉm cười, nói:

-"Trẫm cũng không rõ ràng lắm đâu, cho nên bây giờ trẫm đang hỏi Huyên đệ của con, lúc trước cũng là Huyên Nhi cho người tới nói với trẫm."

 

Thái tử nghe xong, nhìn về phía Vệ Huyên, trực giác của hắn mách bảo chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên uống một hớp trà, nói:

-"Hoàng bá phụ, chuyện là như vầy, việc đánh nhau là do con khởi xướng trước, mà con cũng chỉ là hất bàn đánh tên tiểu tử đáng ghét kia một quyền mà thôi, việc sau đó hoàn toàn không liên quan đến con."

 

Vệ Huyên nói với vẻ vô cùng vô tội,

-"Hoàng bá phụ, con bị người khi dễ, hắn nói sau khi mẫu phi con có đệ đệ xong, phụ vương của con sẽ nói Hoàng bá phụ phế trừ vị trí thế tử của con để truyền cho đệ đệ của con, con nghe xong trong lòng rất khó chịu, cho nên liền hất bàn, nhưng sau đó con cũng không biết vì sao, những người đó liền đánh nhau loạn xạ. Con còn lo lắng sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn, mới vội vàng cho người đi tìm Hoàng bá phụ tới đấy chứ. Hơn nữa, quần áo của con cũng bị bọn họ làm dơ."

 

Nói xong, Vệ Huyên giơ tay lên, đưa tay áo cho Văn Đức đế nhìn.

 

Văn Đức đế nhìn thấy trên tay áo Vệ Huyên chỉ có mấy vết mực mờ, nhớ tới mấy hài tử kia dường như được vớt từ trong nghiêng mực ra thì nhất thời dở khóc dở cười.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/01/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts