Sủng Thê Như Lệnh - Chương 041

☆, "Bản Thế tử sau này muốn mỗi ngày thắp hương bái Phật." Cầu cho mình lớn nhanh lên một chút!

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Sau khi Vệ Huyên đi tới phủ công chúa, căn bản không cần thông truyền liền tiến vào, bất quá hắn vẫn tuân theo như quy củ, trước tiên đi chính viện phủ công chúa bái phỏng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, dù sao bọn họ cũng là trưởng bối, tương lai Vệ Huyên muốn thuận lợi cưới được A Uyển thì trước hết tuyệt đối phải tạo mối quan hệ tốt với Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

La Diệp thấy hắn rất là quan tâm, lôi kéo hắn dò hỏi:

-"Huyên Nhi đã nghe những lời đồn đãi bên ngoài sao? Lời đồn đãi chỉ là suy diễn của mọi người, không nên để ở trong lòng, đó bất quá là một ít tiểu nhân vô tri nhàm chán loạn truyền lung tung, Thái hậu cùng Hoàng thượng thương Thế tử như vậy, tự sẽ không phát sinh những chuyện như lời đồn đãi, Thế tử cũng không cần vì thế mà xung động..."

 

Giờ khắc này, La Diệp lộ ra có chút bà bà mụ mụ, lôi kéo đứa trẻ dài dòng không ngừng, nếu hắn thật là một hài tử bảy tuổi thì đã sớm không nhịn được. Bất quá đây cũng là bởi vì La Diệp quan tâm mới có thể dài dòng như vậy, điều này nói rõ lúc này La Diệp là thật lòng coi Vệ Huyên là con rể mà quan tâm.

 

Vệ Huyên đời trước cũng thường xuất nhập phủ công chúa, đã sớm thăm dò tính cách phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, đối với hành động của La Diệp, hắn vui vẻ tiếp nhận, dù sao cũng là phụ mẫu của A Uyển, vô luận như thế nào hắn cũng phải cho họ mặt mũi.

 

Vệ Huyên chớp mắt một cái, nói:

-"Dượng, ngài yên tâm, con sẽ không làm gì, coi như mẫu phi sinh được đệ đệ, thật ra thì cũng tốt vô cùng..."

 

Sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ ủy khuất,

-"Cho dù bọn họ nói khó nghe hơn nữa, con cũng sẽ không tin."

 

La Diệp sờ đầu Vệ Huyên, vui mừng nói:

-"Thế tử có thể nghĩ như vậy là cực tốt."

 

Ông chính là lo lắng với tính khí kia của Vệ Huyên, khi nghe được lời đồn đãi, chịu đựng không nổi sẽ làm ra chuyện gì đó.

 

Suy nghĩ sâu một chút, có thể thấy được những lời đồn đãi kia rất ác độc, căn bản là nhằm vào tính khí của Vệ Huyên, nếu như hắn thật sự vì tính cách bất hảo mà không chịu nổi, bằng vào hành động theo sở thích, căn bản không quan tâm hài tử trong bụng Thụy Vương phi kia có phải là nam hài hay không, trước tiên cứ trực tiếp khiến nó không tồn tại rồi nói sau, đề phòng sau này sẽ uy hiếp đến bản thân. Có lúc hài tử chính là trực tiếp như vậy, sẽ không giống người lớn cân nhắc quá nhiều, một khi chán ghét liền trực tiếp hành động, cộng thêm có chuyện gì xảy ra hắn cũng ném cho Thái hậu, nên khiến cho hắn làm việc càng không cố kỵ gì.

 

Nhưng mà người sống, thì phải bị các loại quy định của thế tục trói buộc, cho dù là một hài tử, cũng không thể thật sự không cố kỵ gì mà làm việc, cuối cùng sẽ gây thành đại họa.

 

Vệ Huyên đa tạ La Diệp quan tâm, liền đi Tư An viện tìm A Uyển.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn bóng dáng Vệ Huyên rời đi, nhìn lại bộ dáng vui mừng của trượng phu, nhàn nhạt cười.

 

Mặc dù không biết Vệ Huyên được người nào chỉ điểm, nhưng xem việc hôm nay Vệ Huyên làm ở trong cung, tựa hồ cũng không giống như trong tin đồn là hài tử bất hảo không đầu óc, hắn hiểu cách mượn đề tài để nói chuyện của mình, ngăn chận những suy đoán cùng ác ý không căn cứ kia, còn có thể cho người ta một cái dạy dỗ khắc sâu, hơn nữa không có khiến cho bản thân rơi vào bẫy.

 

Trước kia Trưởng công chúa Khang Nghi còn lo lắng Vệ Huyên đã bị làm hư, chỉ dựa vào tâm tình mà làm việc, sau này nếu là đế vương không sủng ái nữa, với tính khí này của hắn sẽ dễ dàng gây tai họa phiền phức, bây giờ nhìn lại, thật ra chính bản thân hắn cũng có chút hiểu biết.

 

Biết Vệ Huyên cũng không như trong tin đồn không chịu nổi như vậy, trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi hơi có chút an ủi, đối với mối hôn ước này cũng có cảm giác hài lòng, bất quá bây giờ hai đứa bé vẫn còn nhỏ, còn phải nhìn biểu hiện sau này của Vệ Huyên, nếu như hắn biểu hiện không tốt, bà cũng có biện pháp giải trừ mối hôn sự này.

 

Vệ Huyên không biết Trưởng công chúa Khang Nghi đã hơi đổi ấn tượng đối với hắn, sau khi hắn đi tới Tư An viện, lao thẳng tới khuê phòng A Uyển, không ngoài ý muốn liền thấy cái tiểu cô nương nhiều chuyện đã ở chỗ A Uyển.

 

-"Ngươi ở nơi này làm gì? Lăn đi!"

 

Vệ Huyên giống như đuổi ruồi vậy, liền đuổi cái tiểu cô nương ngu xuẩn bám người đi.

 

Mạnh Tự có chút hậm hực hờn dỗi, nàng mới nói được hai câu với A Uyển thôi, cái đại ma vương này cứ tới đây là lại đuổi người, thật đáng ghét. Bất quá nghĩ đến Nhị tỷ tỷ dặn dò, Mạnh Tự cũng không dám cứng đối cứng với Vệ Huyên, liền nói với A Uyển:

-"A Uyển, muội đi trước, ngày mai lại tới tìm tỷ nói chuyện."

 

Hai chữ ‘nói chuyện' tiểu cô nương đặc biệt nhấn mạnh, ý đúng thật là nói chuyện, nàng có thể tự mình nói suốt cả ngày, chỉ cần có người chịu nghe.

 

A Uyển rất bình tĩnh gật đầu.

 

Rốt cuộc tiểu cô nương nhiều chuyện kia thật cao hứng rời đi, bất quá trước khi đi muốn lấy cái bình lưu ly đựng mật mai mà trước đó A Uyển nói muốn cho nàng, đáng tiếc tên Vệ Huyên nguy hiểm đang nhìn nàng chằm chằm, nên nàng không dám đưa móng vuốt ra, chỉ có thể cắn cái miệng nhỏ nhắn ô ô ô chạy đi.

 

Sau khi đã đuổi người đi xong, Vệ Huyên liền nhào qua, gặm một cái ở trên gò má A Uyển, mắt híp lại, lộ ra vẻ mặt ôn thuần tương tự của một con sói đang thỏa mãn, thấy A Uyển muốn che trán, lần nữa theo thói quen rút khăn tay ra xoa mặt một chút.

 

Sau khi Vệ Huyên thỏa mãn gặm người xong, liền nhào đến bên người nàng, ôm cả thân thể nhỏ bé của A Uyển, hít sâu một cái mùi hương mang chút mùi thuốc trên người nàng, liền thoải mái muốn ôm nàng cùng nhau nằm xuống ngủ một giấc —— bây giờ đang là mùa xuân, chính là một ngày xuân đẹp nhất.

 

-"Tại sao đệ lại tới? Không phải nói là kể từ hôm nay đệ phải về phủ bế môn tư quá ba ngày sao?"

 

A Uyển đẩy đẩy hắn, đối với cái tiểu chánh thái bám người này không còn ý cự tuyệt, tựa hồ càng ngày càng trở nên quen thuộc, chỉ cần hắn không giở trò lưu manh, lúc hắn chỉ khéo léo dựa vào người, khiến cho không người nào có thể cự tuyệt. Mà nàng phát hiện, cái tiểu chánh thái này gần đây tựa hồ đã chạm tới ranh giới nhẫn nại cuối cùng của mình, làm việc rất thích thử thách độ nhẫn nại của nàng, khiến cho nàng có chút vô lực.

 

-"Đúng vậy, bất quá là bế môn tư quá thì sao, ta ở chỗ này bế môn tư quá cũng như vậy thôi." Vệ Huyên ngáp một cái nói.

 

Quả nhiên là một con Gấu Con dương thịnh âm suy, làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn nghe lời?

 

-"Đúng rồi, sự tình trong cung rốt cuộc là như thế nào? Đệ có bị thương không?"

A Uyển lại hỏi,

-"Nghe Mạnh Tự nói, tất cả mọi người trong Tĩnh Trai đều bị cuốn vào đánh nhau hỗn loạn, các công tử cũng bị thương, đệ có cần gọi đại phu tới xem một chút hay không?"

 

Rốt cuộc không đành lòng thấy hắn bị thương.

 

Vệ Huyên nghe ra sự quan tâm trong lời nói của A Uyển, vùi đầu vào trong gáy nàng cọ tới cọ lui, âm thanh mềm mại tựa như làm nũng,

-"Ta biết biểu tỷ quan tâm ta, biểu tỷ thật tốt….."

 

A Uyển:

-"...nói chuyện đàng hoàng."

 

Nổi hết cả da gà.

 

-"Ta bây giờ sẽ nói chuyện đàng hoàng!"

 

Vệ Huyên vài ba lời liền đem sự tình trong cung đại khái nói một lần với nàng, cũng không coi A Uyển thành đứa bé vô tri ngây thơ mà dối gạt.

 

Sau khi nói xong, thấy trên mặt A Uyển mặc dù vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt, lại dường như có điều suy nghĩ, Vệ Huyên rũ mắt xuống, càng xác định A Uyển là một người có trí tuệ. Sợ rằng đời trước A Uyển đã là như vậy, chỉ tiếc khi đó tâm hắn không đủ tỉ mỉ, cũng không có kinh nghiệm ly kỳ sau khi chết lại trở lại thời thơ ấu bực này, tự nhiên sẽ không nghĩ tới phương diện này.

 

Chờ sau khi xác nhận tâm ý của bản thân đối với A Uyển, thì A Uyển đã đính hôn với Thế tử phủ Tĩnh Nam Quận Vương, khiến cho hắn cơ hồ nổi điên, muốn đoạt lại nàng, đáng tiếc A Uyển cũng không hiểu tâm ý của hắn, luôn luôn bài xích hắn, nói bọn họ là biểu tỷ đệ có máu mủ thân cận, nên không thể nào. Những sự tình lòng vòng dạo quanh quá nhiều, hắn căn bản không có cơ hội phát hiện sự kỳ lạ của A Uyển, cho đến khi A Uyển chết đi.

 

Đang suy nghĩ, hắn sờ mặt A Uyển một cái, trong tay là da thịt ấm áp của nàng, cơ hồ có thể cảm giác được sự sống của sinh mệnh trên da thịt nàng, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảm giác bất mãn cùng đói khát.

 

Thật là muốn... chiếm người này làm của riêng.

 

Nhưng... cúi đầu liếc nhìn cái tay nhỏ bé toàn thịt của bản thân, lại liếc nhìn cái vật ở giữa hai đùi đang được che dưới cẩm y, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, khi nào mình mới có thể trưởng thành?

 

A Uyển không biết tiểu chánh thái thiên chân vô tà đang dựa vào mình đang có ý tưởng thô bỉ quỷ dị, giống như một con ngựa hoang chạy như điên thế nào cũng kéo không trở lại.

 

Chờ sau khi nàng suy tính xong, nói với hắn:

-"Đệ để ý bọn họ làm chi, đệ cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều."

 

Cũng đừng lại đi làm mấy chuyện lưu manh.

 

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn nàng, đặc biệt ngây thơ đơn thuần đáp một tiếng, lại ôm nàng một cái.

 

Thấy hắn ngoan như vậy, lại tin cậy bản thân như vậy, trong lòng A Uyển cũng có mấy phần vui mừng, cả hai đời nàng đều không có đệ đệ, tiểu chánh thái xinh đẹp khéo léo như vậy, chung sống lâu, thật ra trong lòng nàng xem hắn như đệ đệ, nàng mong hắn vĩnh viễn nghe lời như vậy.

 

Hai người nằm trên tháp nói chuyện, mấy nha hoàn đang ngồi cạnh cửa thêu hoa tình cờ ngẩng đầu nhìn lại, thấy động tác một tiểu nam đồng ôm một tiểu cô nương, cũng không thấy có gì không được tự nhiên, tuổi này cũng còn quá nhỏ, thật sự là khó có thể để cho người ta sinh ra ý tưởng mập mờ gì, chỉ cảm thấy bọn họ thật ngây thơ hồn nhiên.

 

Chờ mấy nha hoàn thêu được một lúc, một lần nữa nhìn sang, phát hiện hai tiểu chủ tử ở trên tháp đang dựa chung một chỗ ngủ thiếp đi.

 

Lúc này là thời gian nghỉ trưa cố định của A Uyển, thân thể A Uyển không tốt, đến giờ này tinh thần không được tỉnh táo, cho nên bất tri bất giác liền ngủ cùng Vệ Huyên.

 

Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi tới kiểm tra, phát hiện hai đứa bé đang dựa chung một chỗ ngủ, nam hài đơn giản giống như một con gấu nhỏ đang ôm chặt nữ nhi ngủ, động tác bám người bá đạo không nói ra được, không khỏi có chút bất đắc dĩ. Nhìn tư thế ngủ của hai đứa bé, thật là không còn gì để nói.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không đành lòng đánh thức nữ nhi, nên sai nha hoàn tới đắp chăn lên trên người bọn họ, rồi rón rén rời đi.

 

Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, Vệ Huyên mở mắt nhìn bóng lưng của bà, trong mắt không có chút nào buồn ngủ, bất quá sau khi xác định không gặp nguy hiểm, liền nhắm mắt lại, hít vào mùi thuốc trên người A Uyển rồi từ từ thiếp đi.

 

Đợi đến giờ Thân, A Uyển tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, liền cảm thấy mình giống như bị người trói lại khi ngủ vậy, tứ chi cứng ngắc khó có thể cử động, sau khi thống khổ mở mắt ra, liền phát hiện con Gấu con kia đã coi nàng như cây đại thụ mà ôm, đơn giản là một tư thế giam cầm, không oán được thân thể nàng cứng ngắc như vậy.

 

-"Buông ra!"

 

A Uyển đẩy hắn, cái tiểu chánh thái này chắc đã coi nàng trở thành gối ôm mà?

 

Thật ra thì Vệ Huyên đã tỉnh từ sớm, kiếp trước ở trên chiến trường hắn đã thành thói quen, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay hắn liền có thể ở trong nháy mắt tỉnh táo, hơn nữa còn tiến vào tình trạng cảnh giác, loại bản năng này đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù trọng sinh một lần, cũng khó mà thay đổi. Vì vậy ở địa phương nhiều người, hắn cũng không thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ cũng giảm bớt nhiều, không có nghỉ ngơi tốt, khiến cho tính khí của hắn luôn có chút nóng nảy.

 

Lúc trước bồi A Uyển cùng nhau nghỉ trưa, khó có được một giấc ngủ ngon, khiến cho hắn có chút tiếc nuối.

 

Trước sự khước từ của A Uyển, Vệ Huyên chỉ có thể không cam tâm tình nguyện buông nàng ra.

 

Lúc này hai nha hoàn Thanh Chi Thanh Yên nghe được động tĩnh bên trong, liền cầm các loại dụng cụ rửa mặt đi vào, chờ sau khi phục vụ hai tiểu chủ tử rửa mặt xong, lại bưng tới chè cùng điểm tâm để cho bọn họ ăn lót dạ.

 

-"Đệ còn chưa trở về à?"

 

A Uyển uống một hớp nước hoa hồng, giương mắt nghi ngờ nhìn hắn.

 

-"Không muốn trở về." Hắn lẩm bẩm nói: "Ta muốn..."

 

Ở lại bên cạnh nàng.

 

A Uyển nghi ngờ nhìn hắn, không có nghe rõ lời của hắn, chờ lúc thấy hắn ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, mặt vô lại, chỉ có thể tùy hắn.

 

Cuối cùng Vệ Huyên là bị Thụy Vương tự mình xách trở về.

 

Làm lúc A Uyển thấy Thụy Vương khí thế hung hăng đi tới, còn kinh ngạc, lo lắng ông sẽ đánh Vệ Huyên, thật may chẳng qua ông chỉ xách con Gấu Con lên, lên tiếng chào hỏi cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, liền khiêng nhi tử lưu manh của mình rời đi.

 

Vệ Huyên cơ hồ muốn bóp chết phụ vương ghê tởm này, lại xách hắn lên khi đang ở trước mặt A Uyển, dáng dấp cao lớn thì ghê gớm sao! Sau này hắn sẽ có dáng dấp cao lớn hơn nhiều so với ông!

 

Thụy Vương không để ý tới nhi tử lưu manh kháng nghị, khiêng hắn một đường trở lại phủ Thụy Vương lúc đến nơi mới bỏ hắn xuống, rồi mắng hắn:

-"Ngày nào con không gây họa cho Bổn vương liền cảm thấy ngứa da có phải hay không? Hôm nay sự tình xảy ra ở trong cung, lão tử còn chưa có tìm con tính sổ, con lại dám trốn ở chỗ Khang Nghi không trở về phủ, tránh được mùng một thì sẽ trốn được ngày rằm sao?"

 

Như thế nào ông lại có nhi tử ngu xuẩn như vậy chứ!

 

Vệ Huyên vỗ vỗ trên y phục nhăn nheo, hướng ông nói:

-"Ai nói là con đi trốn, con đây là đang đi bồi dưỡng tình cảm với biểu tỷ."

 

Thụy Vương nghe xong liền vui vẻ, chỉ hắn nói:

-"Một tiểu hỗn đản như con cũng chưa mọc đủ lông đủ cánh thì biết cái gì là bồi dưỡng tình cảm? Không phải là do gây họa nên ẩn núp không dám trở về phủ sao? Loại chuyện như vậy con thường xuyên gây ra quá nhiều, Bổn vương cũng đã chết lặng, phải dùng tới phương pháp như vậy sao?"

 

Hắn là thật đi bồi dưỡng tình cảm với A Uyển mà! Vệ Huyên đột nhiên cảm thấy vị phụ vương này tuổi càng lớn càng không hiểu được ý tứ người khác, quyết định không để ý tới ông, nói:

-"Hoàng bá phụ nói, để cho con trở về trong phủ bế môn tư quá ba ngày, sao chép《 luận ngữ 》cùng《 đệ tử quy 》trăm lần, thời giờ của con rất ít, cho nên không bồi phụ vương nữa, phụ vương cứ tự tiện đi."

 

Dứt lời, hắn kêu Lộ Bình, chậm rãi trở về Tùy Phong viện của hắn.

 

Thụy Vương trợn mắt há hốc mồm, cái nhi tử lưu manh này đã bao giờ nghe lời như vậy? Lại thật trở về chép sách à?

 

Sau khi Vệ Huyên trở lại Tùy Phong viện, nhìn chỗ này lớn như vậy nhưng lại cách A Uyển quá xa, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nơi này quá trống trải, cho dù nơi này có danh sư thiết kế đình đài lầu các tỉ mỉ tinh xảo rực rỡ, núi giả suối chảy quanh, nhưng không có người kia, trong lòng cũng sẽ cảm thấy vắng vẻ, cũng không quá mức vui thú.

 

Nghe tiếng nước từ trên núi giả chảy xuống, hắn hơi nhắm mắt lại, hồi tưởng những thứ ở kiếp trước kia. Khi đó hắn cả đêm không cách nào ngủ được, tư niệm nàng ở kinh thành xa xôi, lòng tràn đầy thống khổ tuyệt vọng, thậm chí có một lần hận không thể mang theo thân vệ điên cuồng mà chạy về kinh đoạt người đi, nhưng còn chưa chờ hắn hoàn toàn điên cuồng, thì tin nàng chết liền truyền đến...

 

Hồi lâu, hắn mở mắt ra, nhìn lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay phảng phất vẫn lưu lại hơi ấm trên da thịt nàng, trong lòng vui vẻ, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

 

Bất quá đã không sao nữa, bởi vì hiện tại hắn đứng ở chỗ này, nàng còn sống ở thế giới mà hắn có thể chạm vào.

 

Dĩ nhiên, nếu có thể lớn nhanh lên một chút là tốt.

 

-"Lộ Bình!"

 

Lộ Bình đang đứng ở phía xa nghe được tiểu chủ tử kêu, lập tức liền chạy tới.

 

Trải qua một mùa đông và một mùa xuân nghỉ ngơi đầy đủ cùng những thức ăn phong phú, Lộ Bình từ một hài tử đen đủi xấu xí biến thành một nam hài khả ái, mặc dù màu da vẫn có chút đen, nhưng hắn cũng đã lộ ra dung mạo không tầm thường, chẳng mấy chốc, hắn sẽ lớn lên thành một mỹ nam tử không tầm thường.

 

Đương thời thế nhân vô cùng coi trọng nam tử có dáng vẻ đẹp, ôn tồn lễ độ, tác phong nhanh nhẹn văn nhã khác xa so với những võ tướng ngũ quan thô kệch càng được yêu thích. Thậm chí các công tử thế gia môi hồng răng trắng, thì lại càng chú ý làm cho dung mạo của mình nhìn càng tinh xảo mỹ mạo để đạt tới yêu cầu xinh đẹp của thế nhân.

 

Mà tướng mạo Lộ Bình, vừa trùng hợp với yêu cầu của thế nhân đối với mỹ nam tử.

 

Dĩ nhiên, để cho Vệ Huyên càng hài lòng là hắn là một cánh tay trung thành mạnh mẽ.

 

-"Thế tử có gì phân phó?"

 

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, nói:

-"Đi sai người nói với tổng quản, cho người vào chùa thỉnh về một pho tượng phật, bản thế tử muốn sau này ngày ngày thắp hương bái Phật."

 

Cầu cho mình lớn nhanh lên một chút!

 

Lộ Bình: "..."

 

Có phải hay không hắn đã nghe lầm chứ...

 

-"Còn không đi mau?" Vệ Huyên trợn mắt.

 

Lộ Bình chỉ đành phải nghe lệnh đi làm.

 

Quả nhiên, Vệ Huyên còn cảm thấy yêu cầu này không thể tưởng tượng nổi, chớ đừng nói tổng quản vương phủ kinh ngạc đến mức nào, chờ truyền tới tai Thụy Vương, ông đang uống một ngụm trà liền trực tiếp phun ra ngoài.

 

Thụy Vương phi đang ngồi đối diện ông, thiếu chút nữa bị ông phun vào người, thật may là bà tay mắt lanh lẹ cầm một chiếc quạt chặn lại, sau đó lặng lẽ cầm khăn tay lau những nơi bị trà văng trúng.

 

Thụy Vương giật mình nhìn quản gia tới bẩm báo, hỏi:

-"Ngươi nói Huyên Nhi cho người vào chùa thỉnh một pho tượng phật về để thắp hương bái Phật à? Hắn một tiểu hài tử lạy phật cái gì? Lại không phải là muốn xuất gia làm hòa thượng chứ!"

 

Quản gia dĩ nhiên là không biết, cho nên không lên tiếng.

 

Thụy Vương đè lại gân xanh trên trán, suy nghĩ một chút nói:

-"Được rồi, cứ theo như hắn nói, ngày mai cho người tới chùa thỉnh một pho tượng phật về đưa cho nó lạy, xem nó có thể lạy ra cái đồ chơi gì đi!"

 

So với việc hắn đi ra ngoài gây họa, Thụy Vương tình nguyện hắn ru rú trong nhà thắp hương bái Phật, để cho hắn giày vò đi.

 

Bất quá, ông vẫn cảm thấy rất quỷ dị.

 

Quản gia Vương phủ hành động vô cùng mau lẹ, không tới buổi trưa ngày thứ hai, liền đem về cho Vệ Huyên một pho tượng phật, hơn nữa còn tìm người đem một gian sương phòng trong Tùy Phong viện đổi thành tiểu phật đường. Chờ hết thảy chuẩn bị xong, mang theo tâm tình kỳ dị đi phục mệnh.

 

Sau đó phụng bồi tiểu chủ tử lúc này phải bế môn tư quá chép sách cùng nhau xem xét tiểu phật đường mới bố trí xong.

 

Sau khi Vệ Huyên nhìn một lần xong, đối với năng lực làm việc của quản gia bày tỏ tán thưởng:

-"Thật không tệ."

 

Quản gia cười theo nói:

-"Thế tử hài lòng là tốt rồi."

 

Ai biết Vệ Huyên lại nói:

-"Đúng rồi, trong phủ giống như không có một cái phật đường nghiêm chỉnh, ngươi đi nói với mẫu phi một tiếng, cũng nên bố trí một cái phật đường trong phủ, không chừng tương lai lại hữu dụng đấy!"

 

Trong phủ không có trưởng bối ăn chay niệm phật, cho nên trong vương phủ không có phật đường, ngược lại trong chính viện có cái tiểu phật đường, nhưng chẳng qua là Vương phi tình cờ đi lạy một cái thôi, không đạt được yêu cầu của Vệ Huyên. Vì vậy dưới sự yêu cầu của Vệ Huyên, tổng quản chỉ đành phải khổ mệnh tiếp tục cải tạo vương phủ, giày vò bày biện ra một cái đại phật đường.

 

Giày vò quản gia đi lo đại phật đường xong, Vệ Huyên liền nhàn nhã trở lại thư phòng ở Tùy Phong viện.

 

Lúc này trong thư phòng, Lộ Bình đang dựa vào án khổ cực múa bút, một nha hoàn dáng dấp văn tú mặt không thay đổi đứng ở bên cạnh quạt cho hắn, thuận tiện sửa sang lại những tờ giấy hắn đã ghi xong.

 

Thấy Vệ Huyên đi vào, nha hoàn kia vội vàng tới thỉnh an, sau đó không nói tiếng nào lui sang một bên.

 

Vệ Huyên đi tới kiểm tra những gì Lộ Bình chép, phát hiện chữ này cũng khá giống chữ mình viết —— dĩ nhiên là chữ của bản thân kiếp trước lúc bảy tuổi, nếu như người không quen biết, đơn giản không cách nào phân ra sự khác biệt giữa hai người.

 

Vệ Huyên hết sức hài lòng, đây là tài năng của Lộ Bình, phàm là những chữ hắn đã gặp qua, sau khi luyện tập vài lần liền có thể viết ra chữ bảy tám phần tương tự chữ đã nhìn thấy, chính là cao thủ bắt chước trời sanh.

 

Cho nên, Vệ Huyên rất sảng khoái đem nhiệm vụ chép sách của mình giao cho Lộ Bình.

 

Sau khi kiểm tra tiến độ của Lộ Bình xong, Vệ Huyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, tán thưởng một tiếng, lại chắp tay sau lưng rời đi.

 

Lộ Bình đau khổ nhìn bộ dáng nhàn nhã của tiểu chủ tử, chỉ có thể thở dài một tiếng. Ngay cả chính hắn cũng không biết, nguyên lai hắn còn có kỹ thuật bắt chước bực này, cũng không biết tiểu chủ tử là như thế nào biết được, quả thực là thần kỳ.

 

Chuyện này lần nữa càng làm hình tượng của Vệ Huyên ở trong tâm hồn nhỏ bé ngây thơ của Lộ Bình càng trở nên cao lớn vĩ đại, ngược lại việc hắn thường xuyên phát bệnh với Thọ An quận chúa vân vân thì nói sau.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/01/2020

 

1 comment:

  1. Hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ ngọt ngào quá

    ReplyDelete

Popular Posts