Sủng Thê Như Lệnh - Chương 042

☆, Hóa ra chẳng qua hắn chỉ là đồ vật tùy thời có thể bị thay thế bất cứ lúc nào mà thôi!

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên bị phạt ở nhà bế môn tư quá ba ngày, trong lúc nhất thời phảng phất toàn bộ kinh thành đều an tĩnh lại.

 

Mặc dù cũng có một số người có chút hả hê, nhưng đại đa số người nhớ tới hài tử trong nhà bị dính líu cũng bị phạt, hơn nữa bị phạt cũng giống như Vệ Huyên, liền thật sự là không cao hứng nổi.

 

Cũng bởi vì việc Vệ Huyên náo loạn, những lời đồn đãi ác ý kia ngược lại không còn, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng mọi người không có ý nghĩ này, người có chứa cái loại ác ý cũng không ít.

 

Lời đồn đãi như vậy đều là lưu truyền ở trong phố phường, có người cố ý lan truyền, chỉ là không cấm được, cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích, ở nơi trăm họ an cư lạc nghiệp thái bình thịnh thế này, cũng phải bị người lấy ra truyền thuyết một lần, cũng không coi là phạm pháp. Cho nên loại chuyện như vậy, cho dù là hoàng đế trong cung biết, cũng sẽ không để ở trong lòng.

 

Tính tình Vệ Huyên dễ bị kích động, lại là một hài tử bất hảo không chịu nổi, mọi người ngược lại đều muốn nhìn thấy hắn bị lời đồn kích động sau đó liều mạng cùng kế mẫu, đến lúc đó thì sẽ có việc vui để xem, đáng tiếc lại không như ý nguyện.

 

Mà Thụy Vương phi cho tới bây giờ cũng đang được an ổn, cho nên cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi gây chuyện với con riêng, đặc biệt là đứa con riêng này gần đây làm việc có chút thần thần bí bí, ngược lại không có ý gì xấu, nên quan hệ với đứa con riêng này ngược lại bình an vô sự.

 

Thụy Vương phi vừa dưỡng thai vừa quan sát cuộc sống của Vệ Huyên, không thể không thừa nhận, đứa con riêng này càng ngày càng để cho người ta xem không hiểu.

 

Chớ nói Thụy Vương phi nhìn không hiểu, ngay cả rất nhiều người trong cung cũng nhìn không hiểu.

 

Trong lòng Trịnh quý phi có chút nóng nảy, Vệ Huyên thay đổi để cho trong lòng bà có loại cảm giác không ổn. Bà luôn cảm thấy có phải là do ai đó ở đâu đấy đã nói gì với Vệ Huyên, khiến cho gần đây hắn thường gây xung đột với phe cánh của Trịnh quý phi.

 

Bởi vì Tam hoàng tử Vệ Thông lớn tuổi hơn bọn họ, nên cũng không cùng hắn đến Tĩnh Quan Trai đi học, mà cùng mấy bạn cùng lứa tuổi học ở một chỗ khác, tiếp xúc Vệ Huyên không nhiều, ngược lại bình an vô sự.

 

Ngũ hoàng tử tuy có tâm kế, rốt cuộc có thể tuổi còn nhỏ, tính tình không ổn định, làm việc có chút xung động, luôn âm thầm đấu với Vệ Huyên, đã nổi lên mấy lần xung đột. Hiện nay chỉ mạnh tay một lần đã bị quần đấu thành đầu heo, có thể nói là ăn thua thiệt quá nhiều.

 

Ngũ hoàng tử chống đỡ mang theo cái mặt đầu heo được Tam hoàng tử dẫn trở về cung Triều Dương, khiến cho Trịnh quý phi nhìn thấy vô cùng đau lòng, Tam công chúa cũng thiếu chút nữa không nhận ra vị Ngũ hoàng huynh của nàng.

 

-"Ngũ hoàng huynh, là Vệ Huyên làm?"

Tam công chúa nổi trận lôi đình, lúc này liền vén tay áo lên,

-"Muội đi đánh hắn một trận báo thù cho huynh!"

 

-"Câm miệng!"

Trịnh quý phi lớn tiếng quát, hung hăng đè nàng lại,

-"Con một cô nương gia mà đòi đánh kêu giết, còn ra thể thống gì? Đã bao lớn rồi, còn không tỉnh tâm như vậy, có công chúa nào giống như con vậy, muốn cùng con trai đánh nhau? Mất mặt hay không?"

 

Tam công chúa rõ ràng bị đả kích, thét to:

-"Con, con, con... con mất mặt? Mẫu phi, người không còn muốn con thì cứ việc nói thẳng, làm gì đã thương lòng của con như vậy?"

 

Trịnh quý phi thiếu chút nữa bị nàng chọc giận đến té ngửa, ngực vô cùng đau đớn.

 

Bà thông minh nửa đời, sau khi vào cung cũng rất nhanh liền được thánh tâm, dùng con đường mười năm đi cho tới địa vị bây giờ, sinh được hai hoàng tử thiên tư cũng thông minh, khá có thể thông cảm bà, tại sao lại sinh một nữ nhi không có đầu óc ngu xuẩn như vậ! Hết lần này tới lần khác cái đứa ngu xuẩn này lại là nữ nhi duy nhất bò từ trong bụng bà ra, lúc nó ra đời bà cũng chính mắt nhìn chằm chằm, nếu nói là lúc ra đời bị người đánh tráo cũng không được.

 

Người ngoài nếu như bản thân ngu xuẩn cũng còn tự biết mình biết ta, hết lần này tới lần khác nàng có hành động ngu xuẩn lại chưa bao giờ tự biết, ngược lại còn đắc chí.

 

Tam hoàng tử như sợ mẫu phi trách phạt tiểu muội, vội nói:

-"Mẫu phi chớ tức giận, muội muội còn nhỏ, đợi qua vài năm, muội muội lớn một chút sẽ hiểu được khổ tâm của mẫu phi, nay thừa dịp muội muội còn nhỏ, chúng ta từ từ dạy dỗ."

 

Sau đó nói với muội muội:

-"Hi nhi còn không mau xin lỗi mẫu phi?"

 

Tam công chúa nức nở, trong mắt hàm chứa nước mắt, quật cường nói:

-"Vệ Huyên kia khiến cho người ta đánh Ngũ hoàng huynh thành như vậy, mà muội thì không thể nói đôi câu? Muội chính là muốn đánh hắn thì như thế nào? Chúng ta mới là con của phụ hoàng, hắn tính là cái gì? Muội, muội muội..."

 

Càng nói càng ủy khuất, oa một tiếng gục ở trên bàn khóc lớn.

 

Trịnh quý phi rốt cuộc vẫn cảm thấy đau lòng nữ nhi, thấy nàng khóc thành như vậy cũng rất khó chịu.

 

Ngũ hoàng tử thấy mẫu phi cùng muội muội bởi vì chuyện của mình thiếu chút nữa gây gổ, cũng rất tự trách, vội nói:

-"Mẫu phi, đều là lỗi của con, làm hại Tam muội muội nhìn không vừa mắt, muốn vì con hả giận. Ngài yên tâm, sau này con sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế nữa, ngoài mặt cũng sẽ không chống lại Vệ Huyên, không để cho hắn đắc ý..."

 

Trịnh quý phi nghe vậy chân mày cũng giãn ra mấy phần, thấy mặt mũi nhi tử tím bầm, ôn nhu nói:

-"Còn đau không?"

 

Ngũ hoàng tử vội vàng lắc đầu, chẳng qua là vừa mở miệng nói chuyện liền động đến vết thương nơi khóe miệng liền hít hà.

 

Trịnh quý phi rất đau lòng, kéo hắn đến ngồi xuống bên người, thấy tiếng khóc của nữ nhi cũng nhỏ đi một chút, mới nói:

-"Mẫu phi biết tính khí Huyên Nhi không tốt, mặc dù thân cận cùng chúng ta, cũng bất quá là nhìn ở thân phận mẫu phi là dì của nó, tình thân lại không có bao nhiêu, cũng không oán được các con sinh ra không cam lòng. Thôi, nếu nó thật là bất hảo không chịu nổi, lục thân không nhận như vậy. Sau này các con cách nó xa một chút là được, không thể giao hảo, cũng vạn lần không thể xích mích, giữ vững khoảng cách là tốt rồi."

 

Nói xong, rốt cuộc bà có chút khó chịu, những năm này phục thấp để đi lôi kéo hắn, ngược lại tốn công vô dụng, nên thần sắc cũng mang theo mấy phần uất ức.

 

Tam hoàng tử ôn hòa trấn an nói:

-"Mẫu phi cũng không cần quá bận tâm, mặc dù Huyên đệ không hợp với Tam đệ cùng muội muội, nhưng đối với nhi tử coi như là tôn trọng, vả lại nó cũng không thân cận với phe cánh Thái tử, cái loại tính khí đó của nó cũng khó lôi kéo, như vậy tạm thời đối chúng ta cũng không quá mức xấu."

 

Trịnh quý phi mím môi nói:

-"Mặc dù Hoàng hậu có chút ngu xuẩn, nhưng Thái tử cũng là một nhân vật khôn khéo, nếu như Thái tử nhân cơ hiện nay lôi kéo Huyên Nhi thì sao? Phụ hoàng các con hiện nay thương nó, nếu như Thái tử lôi kéo được Huyên Nhi, thì đối với chúng ta cũng không phải là việc tốt."

 

Ngũ hoàng tử không cam lòng nói:

-"Phụ hoàng không có khả năng thương hắn cả đời, hơn nữa..."

 

‘Thái hậu đã lớn tuổi, cũng không thể nào che chở hắn cả đời. Nếu là tương lai, vị trí kia do Tam hoàng huynh ngồi lên, nơi nào còn có chỗ cho Vệ Huyên phách lối nữa?’ Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên nẩy một cái.

 

‘Đúng vậy, phụ hoàng bọn họ bây giờ trẻ trung khỏe mạnh, nhưng thân thể Thái tử lại yếu đuối nhiều bệnh, sợ rằng ngày nào đó liền bệnh chết cũng nói không chừng, coi như hắn mang cái thân thể yếu đuối này có thể sống sót, bọn họ cũng có thể nghĩ cách để kéo hắn xuống, để hắn sớm đi tây thiên. Mọi người đều biết thân thể Thái tử yếu đuối, ngày nào đó bệnh chết cũng là lẽ thường tình...’

 

Ngũ hoàng tử nghĩ tới đây, trong lòng sôi trào lợi hại, ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân và huynh trưởng, mím môi một cái.

 

Trịnh quý phi nghe đến đó, rũ mắt xuống, lãnh đạm nói:

-"Chỉ cần Hoàng thượng vẫn nhớ tới phần tình cảm này, vẫn sẽ thương nó."

 

Sau đó bà thở dài, xoa xoa trán,

-"Thụy Vương cùng Thụy Vương phi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hoàng thượng so với bọn hắn lớn hơn mười tuổi, cũng coi là nhìn bọn họ lớn lên, năm đó cũng hết sức yêu mến Thụy Vương phi, nghĩ đến là vì tình nghĩa với Thụy Vương phi mới yêu thương Vệ Huyên một chút, về phần Thái hậu vì sao thương yêu Vệ Huyên như vậy, cái này ta cũng không biết được."

 

Tam hoàng tử trong lòng khẽ động, hắn thấy được trong thiên hạ không có ai vô duyên vô cớ lại sủng ái một người như vậy. Ai cũng biết Thái hậu đối Vệ Huyên thương yêu đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, thật sự là không bình thường, tuyệt đối là có nguyên nhân gì tạo thành. Hoặc giả, trong này có duyên cớ gì đó trọng đại? Nếu như có thể biết, hoặc giả có thể nhằm vào điểm này, để cho Vệ Huyên thất sủng ở chỗ Thái hậu.

 

Cũng đúng thôi, chờ lúc không người, Tam hoàng tử liền đem ý nghĩ của mình tinh tế nói với mẫu phi.

 

Sau khi Trịnh quý phi nghe xong, gật đầu nói:

-"Bổn cung trước kia cũng từng nghĩ tới, chẳng qua là cảm thấy Thái hậu thương yêu Vệ Huyên với chúng ta có lợi, liền không có tra cứu, hiện nay rõ ràng Vệ Huyên đối với người dì như Bổn cung xa cách, nên cũng không cần thiết cố kỵ nữa. Hoàng nhi yên tâm, chuyện này mẫu phi sẽ đi dò xét rõ ràng."

 

Rốt cuộc là một sủng phi trong hậu cung, Trịnh quý phi cũng là người quả quyết, nếu như không có thể sử dụng Vệ Huyên nữa, vậy liền bỏ. Về phần phía gia tộc, mặc dù mẫu phi của Vệ Huyên mới là tiểu thư con vợ cả tôn quý của Uy Viễn Hầu phủ, nhưng nếu bàn về có thể mang đến chỗ tốt cho gia tộc, còn phải xem bà, cùng với bà sinh ra hai hoàng tử, nghĩ đến gia tộc chắc chắn sẽ ủng hộ bà.

 

Nếu như tương lai Tam hoàng tử của bà có thể leo lên vị trí kia...

 

Tam hoàng tử gật đầu, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

 

Ở trong kế hoạch của hắn, hắn chưa bao giờ để Vệ Huyên ở trong lòng, Vệ Huyên bất quá chỉ là một quân cờ, nếu là con cờ này không nghe lời, vậy liền bỏ đi. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Vệ Huyên có lực sát thương lợi hại như vậy, lại không thể sử dụng hắn để đối phó với phe cánh hoàng hậu.

 

Qua mấy ngày, phu nhân Uy Viễn Hầu vào cung bái kiến Trịnh quý phi, cũng cùng bà nói đến Thụy Vương thế tử.

 

Phu nhân Uy Viễn Hầu đem những lời lão phu nhân đã nói nói lại cho Trịnh quý phi,

-"Lão phu nhân nói, Thụy Vương thế tử cùng mấy vị hoàng tử đều là người cùng một nhà, đều có chung nhà ngoại, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, nương nương chớ có lo lắng, lão phu nhân sẽ phái người đi nói tỉ mỉ với thế tử Thụy Vương phủ, hắn nhất định sẽ không xa cách ngài người dì ruột thịt này."

 

Thụy Vương cũng phải cấp mấy phần mặt mũi cho lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ, dù sao cũng là mẫu thân của Thụy Vương đích phi, mà bà cũng là một phu nhân thâm minh đại nghĩa, rất được người kính trọng.

 

Ánh mắt Trịnh quý phi hơi sẫm lại, trên mặt lại cười nói:

-"Làm phiền lão phu nhân chỉ điểm, nếu được như vậy không còn gì có thể tốt hơn. Chẳng qua là gần đây Huyên Nhi tựa hồ có hiểu lầm gì đối với Bổn cung, mấy ngày gần đây xa lánh Bổn cung không ít, có lúc nhớ tới, trong lòng cũng cảm thấy thật là khổ sở."

 

Phu nhân Uy Viễn Hầu vội vàng nịnh nọt nói:

-"Có lẽ là thế tử tuổi còn nhỏ, nên bị tiểu nhân che mắt đâm chọc thôi."

 

Hai người lại nói thêm mấy câu, phu nhân Uy Viễn Hầu mang theo ban thưởng của Trịnh quý phi rời đi.

 

Chờ phu nhân Uy Viễn Hầu rời đi, ánh mắt Trịnh quý phi trở nên lạnh lùng. Bà làm sao không rõ ràng ý tứ của lão phu nhân Uy Viễn Hầu, bất quá là đau lòng huyết mạch duy nhất của nữ nhi đã qua đời lưu lại, mặc dù lấy gia tộc làm trọng, nhưng vẫn là hy vọng bà người quý phi này trong tương lai có thể giữ Vệ Huyên.

 

Trịnh quý phi cười lạnh, Vệ Huyên bị dưỡng thành như vậy không có quan hệ gì với bà, bất quá bà cũng thấy vui vẻ khi sự việc thành cũng được. Nữ nhân kia thì tính là gì? Bất quá là có xuất thân tốt, là đích nữ Uy Viễn Hầu phủ thôi sao, là thanh mai trúc mã cùng Thụy Vương lớn lên rồi làm Vương phi thì như thế nào? Còn không phải yểu mệnh chết sớm, phải nhường lại vị trí cho những nữ nhân khác sao?

 

Sau khi phu nhân Uy Viễn Hầu trở về phủ, liền đi đến viện của lão phu nhân thuật lại mọi chuyện.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tóc đã hoa râm, mặc dù không còn để ý tới mọi chuyện, nhưng ở trong phủ vẫn là chủ nhân nói một không hai, lúc còn trẻ bà cũng là một chủ nhân lợi hại, thủ đoạn rất cường ngạnh, lại bởi vì lão Uy Viễn Hầu tính tình hơi có chút mềm yếu, nên bà phải càng lợi hại hơn, chỉ là bởi vì lớn tuổi lại gặp phải tang nữ nhi lúc trung niên, nên khiến cho bà nhu hòa không ít.

 

Nghe con dâu nói, lão phu nhân Uy Viễn Hầu rũ mắt xuống, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, nói:

-"Có vài người, một mai đạt được quyền thế liền quên mất ban đầu là người nào đưa nàng ta lên thành như vậy."

 

Phu nhân Uy Viễn Hầu cười theo, không dám tiếp lời.

 

Ý của lão phu nhân bà hiểu, bất quá Trịnh quý phi chỉ là một tiểu thư dòng thứ trong họ, nếu không phải có sắc đẹp nghiên lệ, cũng sẽ không được Uy Viễn Hầu phủ chọn trúng đưa vào cung. Vốn là muốn chọn đại tiểu thư con vợ cả của Uy Viễn Hầu phủ để đưa vào cung, đáng tiếc lúc đó đại tiểu thư cùng Thụy Vương là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, những tiểu thư thứ xuất tuổi lại còn nhỏ, cuối cùng chỉ có thể tuyển người từ trong một chi khác trong dòng họ.

 

Trịnh quý phi thuở nhỏ lớn lên ở bên cạnh lão gia, một tiểu thư ở nông thôn lớn lên đương nhiên không so được với quý nữ lớn lên ở kinh thành. Nên sau khi Uy Viễn Hầu phủ nhận nàng vào phủ xong, đã tốn rất nhiều công sức dạy dỗ. Ước chừng phải dạy dỗ tốt mấy năm mới sắp xếp đưa nàng vào cung. Chỉ tiếc, người này không biết nhớ ơn, vị trí này vừa ngồi thư thái liền đã vong ơn.

 

-"Được rồi, ta đã biết, con đi xuống trước đi." Lão phu nhân phất tay nói.

 

Sau khi phu nhân Uy Viễn Hầu nghe xong cười đáp lời, trong lòng lão phu nhân đã có chủ ý, bà không nói phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không hỏi.

 

Chờ con dâu rời đi, ánh mắt lão phu nhân Uy Viễn Hầu càng lạnh hơn.

 

Bà từ từ nắm chặt phật châu trong tay, ánh mắt trầm trầm nhìn phương hướng hoàng cung, ánh mắt đục ngầu giống như quỷ mị.

 

Lệ ma ma hầu hạ lão phu nhân Uy Viễn Hầu cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm chân cho bà, thấy thời gian không còn sớm, liền hỏi:

-"Lão phu nhân, đã đến buổi trưa, nên dùng bữa rồi."

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nhàn nhạt mở miệng nói:

-"Hôm nay không có hứng thú, gọi phòng bếp làm chút thức ăn thanh đạm dễ tiêu hoá tới thôi."

 

Chờ sau khi đại nha hoàn hầu hạ lĩnh mệnh đi xuống, bà lại nói:

-"Đã lâu không gặp Huyên Nhi, cũng không biết gần đây nó đang làm gì?"

 

Lệ ma ma vội cười nói:

-"Mấy ngày trước đây Thế tử ở trong nhà bế môn tư quá chép sách, hiện nay lại là mỗi ngày đều vào cung đi học, cũng chưa từng nghe qua Thế tử đi chơi gây chuyện, nghĩ đến chắc là Thế tử cũng đang bực bội."

 

Sau khi lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe xong cũng cười, nói:

-"Huyên Nhi bị chiều hư, tuổi cũng còn nhỏ, tính tình cũng chưa định? Chỉ mong sau này nó lớn lên có thể thấy rõ ràng một số chuyện, không nên cô phụ kỳ vọng của mẫu thân nó đối với nó."

 

Nói xong, nghĩ đến nữ nhi đã mất sớm, bà lại thở dài.

 

Mẫu thân của Huyên Nhi là tim là thịt của bà, nhưng vì vinh dự gia tộc phủ Uy Viễn Hầu cũng không thể không bỏ qua, năm đó nữ nhi chết bà luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng qua là người của Trịnh quý phi trong cung cuối cùng cũng không tra sâu mà thôi.

 

Hiện nay nhìn Vệ Huyên từ từ lớn lên, trong lòng lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng càng ngày càng khó chịu, nữ nhi chỉ để lại đứa bé như vậy, mặc dù được sủng ái yêu thương, nhưng bà cũng biết vì sao tôn tử được sủng ái. Nếu có một ngày lúc xuất hiện một người có thể thay thế ngoại tôn của bà, Huyên Nhi của bà có phải sẽ trở thành chuyện cười.

 

Nghĩ tới đây, lão phu nhân liền nói với Lệ ma ma:

-"Ngày mai ngươi đến Thụy Vương phủ nhìn một chút xem Huyên Nhi như thế nào, mang cho nó một chút đồ bổ bồi dưỡng thân thể như trước."

 

Lệ ma ma vội vàng vâng dạ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên nghe Vương phi phái người tới nói ngoại tổ mẫu sai ma ma sang đây thăm hắn, không khỏi có chút giật mình, từ từ nhớ lại sự tình kiếp trước lúc rời kinh.

 

Đối vị ngoại tổ mẫu này, Vệ Huyên cũng không thân thiết.

 

Có Thái hậu sủng ái như vậy, Vệ Huyên cũng chỉ thân thiết với Thái hậu, hơn nữa Thái hậu tính tình hơi có chút bá đạo, cũng không thể cho phép lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu nhúng tay quá mức vào sự tình của Vệ Huyên, cũng không vui khi thấy Vệ Huyên thân thiết với lão phu nhân Uy Viễn Hầu, cái này đoán chừng là lúc còn trẻ Thái hậu cùng lão phu nhân Uy Viễn Hầu có chút xích mích.

 

Lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu cũng rõ ràng đều này, tự nhiên cũng sẽ không quá gần gũi ngoại tôn, nên khiến cho Vệ Huyên cùng người nhà ngoại tổ cũng không thân thiết.

 

Đối với vị ngoại tổ mẫu này, ấn tượng duy nhất của Vệ Huyên đó là kiếp trước lúc hắn rời kinh thành bà đã len lén phái người đưa hắn một trăm vạn lượng ngân phiếu để cho hắn mang theo đến biên cảnh, khi đó hắn không biết rõ đều này, thẳng đến càng về sau ở biên cảnh hắn mới biết được tất cả là do Thái hậu làm, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.

 

Hóa ra chẳng qua hắn chỉ là đồ vật tùy thời có thể bị thay thế bất cứ lúc nào mà thôi.

 

Thu hồi trầm tư đối với chuyện cũ, Vệ Huyên khéo léo đi gặp người được lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu phái tới, là Lệ ma ma hầu hạ bên người lão phu nhân, chính là người kiếp trước lúc hắn rời khỏi kinh thành đã gặp, bất quá nhìn trẻ hơn nhiều. Cũng đúng thôi, bây giờ là mười năm trước, tự nhiên trẻ hơn rất nhiều.

 

-"Lão phu nhân biết gần đây là thời điểm Thế tử đang trưởng thành, nên sai lão nô đưa chút thuốc bổ tới, chỉ mong Thế tử được kiện kiện khang khang." Lệ ma ma cười nói.

 

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp, rồi hỏi:

-"Tình hình ngoại tổ mẫu hiện nay như thế nào? Thân thể lão nhân gia có khỏe không?"

 

Những năm này Lệ ma ma một mực là người phụ trách tới tặng đồ, đây vẫn là lần đầu tiên nghe Thế tử hỏi thăm lão phu nhân, trong lòng có chút vui mừng, trên mặt cũng không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ cười nói:

-"Thân thể Lão phu nhân coi như cường tráng, Thế tử không cần quá bận tâm."

 

Nói mấy câu xong, Lệ ma ma liền cáo từ rời đi, không dám ở lâu.

 

Chờ sau khi Lệ ma ma rời đi, Vệ Huyên đi nhìn những thứ đó một chút, phát hiện đây đều là những dược liệu quý giá hiếm có, có thể thấy được lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu đối với hắn cực kỳ quan tâm, cũng không giống như biểu hiện ra chẳng quan tâm như vậy.

 

Ngoại tổ mẫu làm như vậy, bất quá là vì tránh Thái hậu trong cung.

 

Vệ Huyên nhìn rồi thở dài, để cho người trước cất hết đi, chờ ngày nào đó rảnh rỗi lại đưa đến cho A Uyển bồi bổ thân thể.

 

Thân thể hắn khỏe mạnh, cũng không cần những thứ đồ này, ngược lại là A Uyển, cần những thứ này nhất. Uy Viễn Hầu phủ là trọng thần khai quốc, trăm năm qua gia tộc lên lên xuống xuống, vẫn vững chắc như núi, thẳng đến hôm nay, nên những vật đưa tới đều là trân phẩm, không phải những thứ bên ngoài có thể so sánh được.

 

Vệ Huyên ngồi suy nghĩ một hồi, thở dài một hơi, rồi đem những phiền não kia quăng qua đầu, xoay người đi chuẩn bị kế hoạch tiếp theo. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đảo mắt một cái đã đến tháng tư, rất nhanh liền đến ngày Phật đản.

 

A Uyển cùng các tỷ muội Mạnh gia thương lượng trong ngày Phật đản sẽ cùng nhau lên chùa dâng hương, đối với lần này trong lòng là một mực mong chờ, mắt lom lom nhìn mẫu thân, hy vọng có thể được cho đi.

 

Trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không quá vui lòng để cho nàng ra cửa, lo lắng thân thể nàng yếu đuối, đến lúc đó nhiều người đụng phải nàng thì sao. Nhưng nghĩ đến bà cũng cần đi chùa dâng hương cầu Phật tổ phù hộ cho thân thể nữ nhi được khỏe mạnh, nên cho phép nàng cùng đi.

 

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi cùng tỷ tỷ Trưởng công chúa Khang Bình thương lượng, quyết định hai nhà cùng nhau đi chùa Khô Đàm dâng hương.

 

Sáng sớm, hai nhà liền tập hợp ở đầu đường rồi cùng nhau xuất phát.

 

A Uyển cùng ba tỷ muội Mạnh gia ngồi chung một chiếc xe ngựa, hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình ngồi cùng một chiếc để dễ nói chuyện.

 

Trước khi lên xe, Trưởng công chúa Khang Bình đặc biệt dặn dò nữ nhi nhà mình phải chiếu cố A Uyển thật tốt, không được để cho nàng đụng đầu, tất nhiên các tỷ muội Mạnh gia đều đáp ứng.

 

Cho nên sau khi A Uyển lên xe ngựa, liền được ba tỷ muội Mạnh gia vô vi bất trí chiếu cố, ngay cả Mạnh Tự nhỏ nhất cũng rất là chiếu cố nàng, để cho nàng dở khóc dở cười.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 06/02/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts