Sủng Thê Như Lệnh - Chương 049

☆, Bất quá chỉ là một tiểu hài tử mới bảy tuổi, làm sao lại khiến cho hắn cảm thấy đáng sợ như vậy?

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Đối với một đứa trẻ mà nói, thay răng là một chuyện rất buồn bực.

 

Bây giờ A Uyển cũng không ngoại lệ, lúc trước cũng bởi vì Vệ Huyên để ý mà nàng đã cười nhạo hắn, chờ đến phiên mình mới phát hiện đứa trẻ thay răng lại có nhiều cấm kỵ như vậy, thậm chí vì sau này có một hàm răng bằng phẳng đẹp mắt, nên có rất nhiều quy định cùng rất nhiều thứ không thể ăn, khiến cho thực đơn vốn đã đơn giản của nàng càng thêm hạn chế.

 

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lo lắng của công chúa mẫu thân… thôi được, đành phải thành thật tuân thủ vậy.

 

Thật may là, cách mấy ngày sau khi nàng thay răng, lúc Mạnh Tự đang ăn quả hạnh, sơ ý một chút làm gẫy răng, vì vậy cũng bi thương theo chân bọn họ thay răng.

 

Mọi người đều bằng tuổi nhau, cho nên đều thay răng cùng năm, lúc mở miệng nói chuyện, sẽ thấy lộ ra một cái răng trống, thật là thời đại quẫn bách của tiểu la lỵ, thật đúng là quá đáng yêu.

 

Bất quá trừ Mạnh Tự có thể không cố kỵ chút nào mở miệng cười với người khác, A Uyển cùng Vệ Huyên chỉ cần ở trước mặt người khác, chỉ biết ngậm chặt miệng, chỉ sợ bản thân không cẩn thận giống như Mạnh Tự. Lúc nói chuyện nóng nảy, sẽ để lộ răng ra, sẽ khiến cho người ta cười nhạo cả đời. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trung thu đi qua, đảo mắt khí trời liền trở lạnh.

 

Có thể là do năm nay đi theo Liễu Tiêu đánh Thái cực quyền hơn nửa năm, A Uyển cảm thấy thân thể của mình so với trước kia khá hơn một chút, ít nhất lúc thời tiết biến đổi cũng không lập tức ngã bệnh, cho đến khi không chống được với khí trời lạnh, mới bị nhiễm phong hàn, nằm ở trên giường ngay đơ mấy ngày, cũng khổ sở uống mấy ngày thuốc.

 

Lúc trong phòng lại bắt đầu tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, tỷ đệ Mạnh gia tới phủ thăm A Uyển, ánh mắt nhìn nàng vừa thương hại lại vừa đau lòng.

 

Không nói các tỷ muội ở Hoài Ân bá phủ cũng tới phủ thăm, Vệ Quân nghe nàng ngã bệnh, cũng theo mẫu thân tới thăm một lần, nhưng không nghĩ tới, lần thăm này liền chọc phải tổ ong vò vẽ.

 

Hôm đó vừa đúng bệnh tình A Uyển hơi thuyên giảm một chút, uống mấy lần thuốc tinh thần cũng tốt hơn nhiều, hai tỷ muội Mạnh gia liền tới nói chuyện với nàng, để tránh cho nàng phải ở lỳ trong phòng mà nhàm chán đến khó chịu, thậm chí Mạnh Tự còn rất hào phóng đem một ít món đồ chơi của mình tới chơi với A Uyển.

 

Đồ chơi Mạnh Tự mang tới trừ một ít đồ chơi tượng đất mà các cô nương thích ra, còn có trò chơi xếp hình, cữu liên hoàn, khóa lỗ ban, quả cầu da, cơ quan mộc mã các thứ…

 

Gần đây nàng lấy được mấy cơ quan mộc mã thợ mộc làm rất tinh xảo, rất là thích, thường xuyên lấy tới hóa giải cơ quan rồi lắp ráp lại cùng với A Uyển. Nàng thích nhất việc là vừa hóa giải cơ quan vừa nói nhiều với A Uyển, vui đùa nói huyên thuyên không dứt.

 

Mà tại thời điểm này, bình thường Mạnh Vân chỉ ngồi ở một bên không phải im lặng ngẩn người, chính là đọc sách đánh cờ, hoặc là cầm châm tuyến tới khâu hai cái. Gò má nhu mỹ thanh lệ, tùy ý nhìn thì thấy đẹp như tranh, mỗi lần nhìn khiến cho người khác không nhịn được mà nhìn đến ngây dại… Quả nhiên lúc thiếu nữ này im lặng thật xinh đẹp, đáng tiếc lúc thiếu nữ xinh đẹp này mở miệng, nếu như tâm tình nàng không tốt, âm thanh thật bình tĩnh khiến cho người khác cảm thấy thật quỷ dị.

 

Gần một năm chung sống, tình cảm của A Uyển cùng tỷ muội Mạnh gia hết sức thân thiết, so với những đường tỷ muội ở Hoài Ân bá phủ còn thân cận hơn một chút.

 

Dù sao bọn họ đều là các tiểu cô nương khả ái lại mềm lòng, rất dễ dàng phát sinh ra tình cảm tỷ muội thân thiết. Ngay cả Mạnh Vân bình thường nhìn lạnh tanh, thật ra thì nàng cũng hết sức chiếu cố muội muội tỷ tỷ, A Uyển cũng bị nàng nhét vào phạm vi chiếu cố.

 

Hôm nay Mạnh Tự vẫn nói huyên thuyên bát quái cùng A Uyển, mà nội dung bát quái hiển nhiên là việc lúc mùa hè bởi vì Thụy Vương đưa một nữ cô nhi về mà đưa tới một trận xao động ở trong kinh thành.

 

-"A Uyển, gần đây muội và mẫu thân vào cung thỉnh an Thái hậu, nhiều lần cũng gặp phải cái nữ cô nhi Đào gia, nàng gọi Thôi cái gì..."

 

Mạnh Tự nhìn về phía Nhị tỷ tỷ nhà nàng.

 

Mạnh Vân ngồi ở bên cạnh đối diện bàn cờ tự biên tự diễn, cũng không ngẩng đầu lên nói:

-"Thôi Hồng Diệp."

 

-"Đúng, chính là Thôi Hồng Diệp, nàng ta lại vào cung!"

 

Mạnh Tự dùng một giọng nói bất khả tư nghị* nói:

-"Nghe nói bộ dạng Thôi thị giống Thụy Vương đích phi đã qua đời, sau khi Thái hậu cùng Trịnh quý phi nghe nói, liền cho đòi nàng vào cung, cũng không biết nàng dùng cách gì, lại khiến cho Thái hậu cùng Trịnh quý phi thích, năm lần ba lượt cho đòi nàng vào cung nói chuyện bầu bạn."

 

(Chú thích: Bất khả tư nghị nghĩa là không thể tưởng tượng ra nổi, không thể giải thích nổi)

 

A Uyển nghe xong sửng sốt một chút, không nghĩ tới cái nữ cô nhi đó sẽ có bản lãnh bực này.

 

Bất quá nghe như thế nào, đều giống như nguyên nhân là bởi vì Thụy Vương đích phi, Thái hậu cùng Trịnh quý phi cao cao tại thượng mới có thể liếc nhìn nàng một cái. Cũng không biết rốt cuộc giống bao nhiêu, mới có thể để cho hai người ở trong cung kia thường xuyên gọi nàng vào cung nói chuyện như vậy.

 

Hành động này ở trước mắt người ngoài xem ra, rõ ràng là Thái hậu cùng Trịnh quý phi có để ý nàng, không chừng tương lai có đại tạo hóa đấy.

 

Lúc trước nàng vẫn nói với Vệ Huyên, nếu như không thích liền không cần để ý tới nàng ta, ngược lại cũng sẽ không còn thấy, nhưng ai biết chỉ trong chớp mắt, vốn nghe nói nhờ giống như Thụy Vương đích phi mà lại vào được trong mắt của quý nhân trong cung, đối với một nữ cô nhi đang nương tựa ở nhà cô tổ mẫu mà nói, cũng là thiên đại phúc phận.

 

A Uyển đối với nữ cô nhi họ Thôi này vốn không quan tâm lắm, nhưng bởi vì Vệ Huyên, không khỏi chú ý nhiều hơn mấy phần, cũng không biết khi Vệ Huyên biết chuyện này, có thể tức giận đến nổ phổi hay không. Hơn nữa nàng luôn cảm thấy, vị Thôi Hồng Diệp kia thế nào có chút giống như là đạp Thụy Vương đích phi để đi lên vậy?

 

-"Thôi Thị kia thật là may mắn, do dựa vào tướng mạo mà có thể lọt vào mắt Thái hậu cùng Quý phi, dựa vào sự coi trọng của Thái hậu cùng Trịnh quý phi, sau này nàng nhất định có thể tìm được một mối hôn sự tốt, cũng không sợ bởi vì là nữ cô nhi mà để cho người khác khi dễ. Nàng lại còn có một cô tổ mẫu làm Các lão phu nhân, tin tưởng Các lão phu nhân cũng sẽ không bạc đãi nàng..."

 

A Uyển ngoài mặt thì như đang nghe tiểu cô nương thao thao phát biểu ý kiến, nhưng tâm tư đã không còn ở đây.

 

Hành động của Thái hậu cùng Trịnh quý phi cũng có thể nói là đang hoài niệm người đã mất… Dù sao với Thái hậu mà nói, Thụy Vương đích phi có thể nói là cháu gái nhà mẹ đẻ của bà. Dựa theo thái độ bà yêu thương Vệ Huyên như vậy, chắc cũng là vô cùng thích mẫu thân thân sinh của Vệ Huyên, cho nên xuất hiện một cô nương tương tự cháu gái, dĩ nhiên là hết sức hiếu kỳ, muốn triệu kiến nhìn xem một cái.

 

Mà Trịnh quý phi thì sao, nghe bà lảm nhảm liên miên tỷ muội tình thâm với Thụy Vương đích phi, cho nên bởi vì hoài niệm người quá cố mà muốn gặp một nữ nhân tương tự Thụy Vương đích phi cũng không lạ.

 

Nhưng sự thật là như thế sao?

 

Kể từ sau khi A Uyển hồi kinh, bởi vì thân thể không tốt, một năm chỉ đi vào cung một lần. Sau đó vô luận ở trong cung có tiết mục khánh điển gì cũng vậy, bởi vì Trưởng công chúa Khang Nghi sợ công chúa hoàng tử trong cung được nuông chiều lại đụng đến nàng mà không mang nàng vào cung. Như vậy, A Uyển gặp mặt Thái hậu cùng Trịnh quý phi cũng không nhiều, cũng không biết các bà có ý gì?

 

Trước không nói Thái hậu, một năm qua, A Uyển từ chỗ Vệ Huyên biết được, Trịnh quý phi cũng không có đối tốt với Vệ Huyên như bên ngoài đồn thổi. Đối với việc Vệ Huyên mấy lần đánh nhau với Tam công chúa, chọc ghẹo Ngũ hoàng tử, tâm tính Trịnh quý phi có khá hơn nữa, đoán chừng cũng sẽ có chút tức giận đi?

 

Mặc dù Vệ Huyên lưu manh một chút, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, hắn có thể tự phân biệt người khác đối với hắn thật tâm hay là có ý đồ. Mấy lần A Uyển thấy thái độ của hắn đối với Trịnh quý phi vị dì này không đúng, liền biết hắn cũng không có thân cận với Trịnh quý phi như bên ngoài đồn thổi.

 

Cho nên, Trịnh quý phi này tâm tư cũng không đơn giản.

 

Đang lúc A Uyển suy tư, Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo Tĩnh Nam quận vương phi cùng Vệ Quân tới thăm bệnh.

 

Mấy người vào cửa, thấy trong phòng có ba cô nương đang ngồi, Tĩnh Nam quận vương phi liền không khỏi nở nụ cười, nói:

-"Hóa ra hai vị quận chúa đều ở đây, có người bầu bạn cùng A Uyển, hôm nay nhìn A Uyển tinh thần cũng không tệ."

 

-"Nghiên di!"

 

A Uyển hướng bà cười, đối với vị Tĩnh Nam quận vương phi thường xuyên đến phủ thăm mình có chút hảo cảm.

 

Hai tỷ muội Mạnh gia cũng đứng dậy làm lễ ra mắt cùng Tĩnh Nam quận vương phi.

 

Lẫn nhau làm lễ ra mắt xong, Vệ Quân đi tới ngồi vào bên cạnh A Uyển, nhìn một chút các nàng chơi cơ quan mộc mã kia, rất nhanh liền nhìn ra môn đạo trong đó, cười nói:

-"Đồ chơi này thật tinh xảo phức tạp, không giống những cái bán ở trong cửa hàng bên ngoài."

 

Mạnh Tự nghe xong đắc ý nói:

-"Đây là đích thân ca ca muội thiết kế, đặc biệt tìm thợ mộc tốt nhất làm cho muội, bên ngoài đương nhiên là không có bán."

 

Sau khi Vệ Quân nghe xong sửng sốt một chút, sau đó ôn nhuận cười nói:

-"Mạnh biểu ca là một người khéo léo thông minh, không trách có thể thiết kế ra cơ quan mộc mã tinh xảo như vậy."

 

Thấy vẻ mặt tiểu cô nương thật đắc ý, cười một tiếng, lại nhìn về phía A Uyển, thân thiết hỏi:

-"Muội bây giờ cảm thấy như thế nào? Khá hơn chút nào không?"

 

-"Đa tạ Quân biểu ca quan tâm, muội thấy tốt hơn nhiều." A Uyển khách khí cám ơn hắn.

 

Vệ Quân cũng rất nhanh liền ngồi vào trước mặt các nàng, cũng động thủ giải cơ quan mộc mã kia. Mặc dù ở cửa hàng bên ngoài cũng có bán loại cơ quan mộc mã này, nhưng không có cái nào tinh xảo như cái này, cũng khiến cho hắn động tâm tư.

 

Hai người Trưởng công chúa Khang Nghi thấy bọn trẻ chơi với nhau thân thiết, cười một tiếng, liền quay trở lại phòng khách nói chuyện.

 

Lúc ba người đang cùng nhau hợp tác lắp ráp cơ quan mộc mã, Vệ Huyên cũng tới.

 

Gần đây A Uyển ngã bệnh, hắn cơ hồ mỗi ngày đều muốn đi qua nhìn A Uyển.

 

Hôm nay ít bài học, buổi chiều cũng không có chuyện gì trọng đại, cho nên chưa tới buổi trưa hắn liền trốn học chạy tới, vốn là lòng tràn đầy vui vẻ đến tìm A Uyển, còn đặc biệt cầm theo mật mai mà nàng thích ăn tới, nhưng ai biết vừa đến chỗ A Uyển thì đụng phải Vệ Quân.

 

Trong nháy mắt nhìn thấy Vệ Quân, mặt tiểu chánh thái liền trở nên vặn vẹo, ánh mắt lại bắt đầu đỏ lên. Thật may là Lộ Bình ở bên nhắc nhở một tiếng, hắn hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm xúc đang sôi trào kia, ngoài cười nhưng trong không cười đi tới.

 

-"Các ngươi đang chơi cái gì vậy?" Vệ Huyên đi tới, lên tiếng hỏi.

 

Mạnh Tự cùng Vệ Quân đang lắp ráp cơ quan mộc mã, bởi vì cơ quan tinh xảo, rất là phí sức dùng đầu óc, lúc này trời rất lạnh, cũng khiến cho bọn họ ra một thân mồ hôi.

 

Lúc này bọn họ đang chuyên tâm dồn trí để hóa giải cơ quan, làm sao còn nghe được lời của hắn, ngược lại A Uyển không có nghiêm túc như vậy, thấy hắn tới, liền nở nụ cười với hắn.

 

-"Biểu đệ tới rồi? Đệ lại cúp cua."

 

A Uyển nói theo thói quen, rồi kéo hắn đến bên cạnh ngồi, mà bởi vì Vệ Quân tới sớm nên ngồi bên cạnh nàng, nàng liền dời đi chỗ khác, để cho Vệ Huyên và Mạnh Tự hai người một trái một phải ngồi vây quanh trên tháp, hợp tác lắp ráp.

 

Vệ Huyên bởi vì hành động này của A Uyển mà tà hỏa trong lòng được đè xuống không ít, tuy biết đời này A Uyển đã có hôn ước cùng mình, Vệ Quân sau này sẽ chỉ là một người qua đường không quan trọng, nhưng mỗi khi vừa nhìn thấy Vệ Quân ở cùng với A Uyển, sự nổi nóng vặn vẹo kia lại bộc phát ra.

 

Vệ Huyên biết cái này là tâm bệnh của hắn, chỉ vì kiếp trước cầu mà không được, mỗi lần cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn bọn họ như chuyện đương nhiên đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, không biết bao nhiêu người vỗ tay khen ngợi, mà hắn chỉ có thể đáng thương bị bài xích ở bên ngoài, thậm chí bị người có tâm tư chán ghét trách cứ hắn bá đạo, đạo đức bị bôi xấu, lại mơ ước vị hôn thê của người khác, khiến cho hắn đến lúc chết cũng không có được một ánh mắt của A Uyển.

 

Loại tâm bệnh này, không thể bởi vì đạt được một lần mà biến mất, ngược lại càng ngày càng kịch liệt, nếu như đời này hắn vẫn không chiếm được, có thể hắn thật sẽ trở thành a Tu La, sẽ hoàn toàn trở nên điên cuồng.

 

A Uyển thấy hắn che trán, cho là hắn ngã bệnh, có chút bận tâm có phải gần đây hắn thường tới nên mình đã lây bệnh cho hắn hay không, hỏi:

-"Không phải đệ đã bị bệnh chứ?"

 

Nói xong, liền lấy tay sờ trán của hắn.

 

Vệ Huyên hơi nhắm mắt, che giấu nét dữ dằn trong con ngươi, một hồi lâu mới ngẩng lên nhìn nàng, cười với nàng lại lắc đầu.

 

Bởi vì răng còn chưa có mọc lại, thời gian gần đây hắn cũng không thích nói chuyện, huống chi bây giờ còn có Vệ Quân ở đây, hắn sẽ càng không mở miệng để cho người ta nhìn thấy bộ dáng túng quẫn này của hắn, hắn luôn cảm thấy rất mất mặt ở trước mặt tình địch —— vấn đề là hiện tại hắn còn chưa phải là tình địch của ngươi mà!

 

A Uyển thấy cái tiểu chánh thái này cố chấp, chỉ có thể than thở. Nàng tự giác mình là một cô gái, nhưng cũng không có sĩ diện thích đẹp như hắn vậy… Hơn nữa nhìn Mạnh Tự một chút mà xem, gặp người liền hi hi ha ha cười, lộ ra hàm răng ngô ngố kia, căn bản không cố kỵ gì, lấy Mạnh Tự so sánh với hắn, cái tiểu chánh thái này thật giống như một cô nương gia rất thích để ý.

 

Bất quá, những lời này A Uyển cũng không thể nói với hắn, mặc dù Vệ Huyên ở trước mặt nàng biểu hiện rất là ngoan ngoãn, là một tiểu chánh thái ngây ngây ngốc ngốc, nhưng khi vừa đến bên ngoài, đó chính là một kẻ phách lối nếu hắn tự xưng mình là thiên hạ đệ nhị thì không có ai dám xưng thiên hạ đệ nhất. Nếu chọc giận hắn, hắn có thể huyên náo khiến cả nhà ngươi không được bình an, đâu thèm để ý ngươi có phải vương công quý tộc hoặc là đại thần trong triều hay không?

 

Trước kia A Uyển chỉ nghe tin đồn, lại thêm bộ dáng ngoan ngoãn của Vệ Huyên ở trước mặt nàng, cho là bên ngoài là đồn bậy, nhưng lúc mùa hè nàng nghe người ta nói hắn trực tiếp mang theo thị vệ đánh tới nhà Đào các lão, A Uyển chỉ cảm thấy vô lực.

 

Cũng chỉ bởi vì Thôi Hồng Diệp chọc giận hắn, hắn liền dẫn người đánh tới, cuối cùng còn để cho Đào các lão tự mình nói lời xin lỗi hắn, còn phải khách khí mời hắn đi, hắn mới bỏ qua.

 

Mặc dù sau đó Thụy Vương tự mình tới cửa nhận lỗi với Đào gia, nhưng cũng không thể che giấu tính cách hung tàn của tiểu chánh thái này.

 

A Uyển bảo nha hoàn bưng chè tới để cho hắn ăn, sau đó lại quay trở lại nhìn Vệ Quân cùng Mạnh Tự lắp ráp, Vệ Huyên thấy vậy, liền dính thật chặt lấy nàng, hành động trẻ con đó khiến cho A Uyển cảm thấy cái tiểu phá hài này phảng phất là sợ nàng bị người nào đoạt đi vậy.

 

Chờ lúc sắp lắp ráp xong không sai biệt lắm, Tĩnh Nam quận vương phi bởi vì trong phủ bận rộn không thể ở lâu, liền để cho nha hoàn tới gọi Vệ Quân rời đi.

 

-"Để đệ tiễn hắn."

 

Vệ Huyên nhảy xuống tháp.

 

Vệ Quân thấy buồn cười, đang muốn nói bất quá Vệ Huyên cũng là khách, hơn nữa tuổi của hắn còn nhỏ hơn so với mình, làm gì cần hắn đưa, Vệ Huyên đã chạy tới, túm hắn đi về hướng cửa. Hơn nữa không ngờ tiểu hài nhi này khí lực lớn như vậy, Vệ Quân lớn hơn hắn một tuổi, lại không tự chủ được bị hắn đẩy đi ra ngoài.

 

Chờ sau khi ra khỏi Tư An viện, Vệ Huyên đột nhiên xoay người lại níu cổ áo Vệ Quân.

 

Vệ Quân kỳ quái nhìn hắn, tốt tính hỏi:

-"Thế tử có chuyện gì sao?"

 

Vệ Huyên thần sắc âm u nhìn hắn, ánh mắt băn khoăn nhìn mặt của hắn, lần nữa ý thức được bây giờ Vệ Quân vẫn còn là một đứa trẻ. Sự phát hiện này khiến cho hắn có chút không vui, cuối cùng chậc lưỡi một cái, đẩy hắn ra.

 

-"Sau này cách xa A Uyển một chút!"

 

Vệ Quân bị đẩy ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn đang sải bước rời đi, lòng bàn tay chống đỡ trên mặt đất cảm thấy đau rát, bởi vì lòng bàn tay bị ma sát trên mặt đất, sượt một lớp da, rất nhanh liền rỉ ra một chút máu. Bất quá so với cái đau trong lòng bàn tay, cái loại sát khí đáng sợ cùng ánh mắt rét lạnh phát ra trên người Vệ Huyên mới khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

 

Bất quá chỉ là một tiểu hài tử mới bảy tuổi, làm sao lại khiến cho hắn cảm thấy đáng sợ như vậy?

 

Vệ Quân ngây ngẩn một hồi, cho đến khi được nha hoàn đỡ dậy, mới cảm giác được lòng bàn tay đau đớn, lúc nha hoàn thất kinh muốn khóc, hắn cau mày nói:

-"Không có sao, bất quá là không cẩn thận cọ phải, không cần nói với mẫu thân."

 

Dứt lời, hắn dùng khăn tay bao tay lại, xoay người rời đi.

 

Vệ Huyên ở bên kia trong lòng rất không vui, so với phát hiện kiếp này tình địch chân chính là một tiểu phá hài để cho người ta đáng ghét hơn. Hướng về phía cái tiểu phá hài không lạnh không nóng như vậy, hắn cũng cạn sạch sức lực để đi giày vò.

 

Vệ Huyên không phải là người có tính tình yêu ghét rõ ràng, hắn thích nhất là giận lây. Bất luận kiếp trước Vệ Quân có phải là có điều gì khổ tâm hay không, hoặc là chẳng qua là bởi vì do lệnh phụ mẫu ước hẹn mà không thể không cưới A Uyển, thì hắn cũng không thể tha thứ cho Vệ Quân.

 

Mặc dù không biết Vệ Quân đóng vai gì trong việc thúc đẩy cái chết của A Uyển, nhưng có thể khiến cho A Uyển lựa chọn bỏ mình ở đêm tân hôn, nghĩ đến trong lòng A Uyển cũng là oán hận Vệ Quân.

 

Nếu A Uyển oán Vệ Quân như vậy, vậy cũng không cần để cho hắn tốt hơn.

 

Được thôi, trong lòng Vệ Huyên có mấy phương án giày vò Vệ Quân, bất quá dù gì cũng phải đợi Vệ Quân lớn hơn một chút mới có thể thi hành, bây giờ chỉ có thể tạm thời để đấy.

 

Đối với địch nhân, Vệ Huyên thích từ từ giày vò, từ từ phá huỷ vật bọn họ để ý nhất, như vậy mới thật sự sảng khoái. Nếu lập tức giết chết bọn họ, ngược lại bọn họ được chết một cách sảng khoái, nhưng đối với hắn mà nói như vậy thật sự không vui, vẫn nên giữ lại từ từ ngược đãi, để cho bọn họ sống không bằng chết, đó mới gọi là thống khoái.

 

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết để hắn không giết chết bọn họ là, bọn họ không được cản trở đường của hắn! Nếu là người nào cản trở đường của hắn, chướng ngại mắt của hắn, hắn sẽ không chút do dự giết chết người đó!

 

Vệ Huyên quay một vòng ở Tư An viện, chờ sau khi khí tức khôi phục lại bình tĩnh, mới đi tìm A Uyển.

 

Lúc này, tỷ muội Mạnh gia cũng đã cáo từ rời đi.

 

Trước khi rời đi, Mạnh Vân liếc nhìn Vệ Huyên một cái.

 

Vệ Huyên không nhìn ánh mắt của nàng, leo lên tháp ngồi chung một chỗ với A Uyển.

 

Không có người ngoài ở đây, lúc này Vệ Huyên có thể không cố kỵ nói chuyện với A Uyển, ngược lại A Uyển cũng thấy qua bộ dạng quẫn bách của hắn, nàng cũng không cố kỵ quá nhiều. Hắn lại gặm mấy cái trên mặt A Uyển, rốt cuộc mới hài lòng.

 

-"Nghe nói cái Thôi Hồng Diệp kia thường vào cung, đệ ở trong cung có gặp phải nàng ta không?" A Uyển tò mò hỏi, tinh tế quan sát ánh mắt của hắn.

 

Con ngươi Vệ Huyên khẽ động, híp mắt nhìn nàng, hỏi:

-"Làm sao tỷ biết?"

 

Sau đó rất nhanh phản ứng kịp, nói:

-"Là Mạnh Tự, cái cô nương ngu xuẩn kia nói cho tỷ biết à?"

 

Tỷ đệ Mạnh gia thường xuyên vào cung, sẽ đụng phải cũng không kỳ quái.

 

-"Chớ gọi muội ấy là cô nương ngu xuẩn, A Tự thật đáng yêu."

 

A Uyển véo mặt của hắn một cái.

 

Vệ Huyên bí hiểm nhìn nàng, bây giờ cứ để cho nàng tùy tiện một chút, sau này hắn sẽ không cho phép trong lòng nàng lại có bất cứ nam nhân hay nữ nhân nào khác trừ hắn ra,

-"Gặp mấy lần."

 

Nhưng không có nói cho A Uyển chính là… cái Thôi Thị đó mỗi lần vào cung cũng không cẩn thận xảy ra chút trạng huống, cho dù Thái hậu cùng hoàng đế biết là hắn gây nên, cũng không để ý.

 

Vệ Huyên biết với tuổi tác bây giờ của mình nên làm chuyện gì, Hoàng bá phụ mặc dù thương hắn, nhưng sẽ không cho phép hắn làm ra sự tình vượt qua khống chế của ông, nếu không chỉ có thể giống như kiếp trước vậy, hoàn toàn vứt bỏ hắn.

 

Cho nên giai đoạn hiện tại hắn chỉ có thể giả trang là một hài tử, làm việc không kín đáo là đúng. Vì vậy hắn quang minh chính đại ở trước mặt những cung nhân khi dễ Thôi Thị, tất cả mọi người đều biết là hắn gây nên, nhưng không ai dám nói gì?

 

-"Đệ không khi dễ nàng ta chứ?"

 

Vệ Huyên mang vẻ mặt thuần khiết nhìn nàng, nói:

-"Đệ làm sao sẽ khi dễ một nữ nhân? Chỉ cần nàng không chọc đến đệ, chớ dùng cái ánh mắt chán ghét đó nhìn đệ, đệ sẽ mặc kệ nàng."

 

Vệ Huyên vùi đầu vào cổ A Uyển, nói:

-"Nàng ta thật là đáng ghét, mỗi lần gặp mặt đều dùng cái loại ánh mắt vạn phần từ ái đó nhìn đệ, thật giống như đệ là nhi tử của nàng vậy, cũng không nghĩ đến năm nay nàng mới mười lăm tuổi, có thể có một nhi tử lớn như vậy sao?"

 

A Uyển sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu, mục tiêu của Thôi Hồng Diệp là Thụy Vương.

 

Bất quá cũng không khó đoán, hậu viện Thụy Vương thanh tịnh, chỉ có một Vương phi, nếu Thôi Hồng Diệp cố gắng một chút, có thể trở thành sườn phi của Thụy Vương, hơn nữa nàng có dung mạo tương tự với Thụy Vương đích phi, lấy tình cảm của Thụy Vương đối với chính thê, sợ rằng rất dễ dàng sẽ đem tình cảm từ vương phi quá cố chuyển tới trên người nàng.

 

Nếu như có sự sủng ái của Thụy Vương, cho dù không phải là Vương phi, vậy cũng có thể đấu đá với Thụy Vương phi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/04/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts