Sủng Thê Như Lệnh - Chương 050

☆, Lúc nghe được Thụy Vương phi khó sinh, chân mày hắn nhíu chặt…

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Ở chỗ A Uyển kiếm đủ sự đồng tình, Vệ Huyên sau ba bốn lần thúc giục của nàng mới trở về vương phủ.

 

Vệ Huyên phát hiện, nếu như mình ở chỗ A Uyển tiết lộ một chút tình cảnh của mình, hoặc thể hiện một chút đau lòng, A Uyển liền sẽ mềm lòng trấn an hắn, tùy hắn được voi đòi tiên yêu cầu này nọ, rất có kiên nhẫn. Vì phát hiện này, gần đây Vệ Huyên càng ngày càng thích ở trước mặt nàng ngụy trang thành tiểu hài tử.

 

Chẳng qua là khi vừa rời khỏi phủ công chúa, sắc mặt của hắn liền lạnh xuống.

 

Lộ Bình cùng hai đại nội thị vệ lặng lẽ đi theo hắn, bọn họ sớm đã phát hiện tiểu chủ tử của mình là người trước sau hai mặt, thấy nhiều đã thành quen.

 

-"Ngày mai ngươi vào cung, đi tìm Thường Diễn, nói thế tử vốn không thích thấy nữ tử Thôi Thị kia." Vệ Huyên đột nhiên nói với Lộ Bình.

 

Lộ Bình đáp một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu chủ tử không thích thấy Thôi Thị, như vậy là phải dạy dỗ nàng, để nàng không xuất hiện ở trước mặt chủ tử nữa.

 

Lộ Bình làm tùy tùng cận thân của Vệ Huyên, gần đây cũng thường đi theo Vệ Huyên vào cung, tự nhiên cũng biết được thời gian vào cung của Thôi Thị. Nàng là người có thủ đoạn, lại có thể dụ được Thái hậu cùng Trịnh quý phi vô cùng thích nàng vào cung hầu hạ, kéo theo làm cho tình cảm của Trịnh quý phi cùng Thái hậu cũng thân cận hơn nhiều, khiến cho hoàng hậu gấp đến độ khóe miệng cũng không ngậm được.

 

Hoàng hậu lo lắng nhất là việc Thái hậu coi trọng Trịnh quý phi, sẽ làm ảnh hưởng tới địa vị của mình, liên đới đối với Thái tử cùng Công chúa Thanh Ninh cũng không tiện. Đừng quên dưới gối Trịnh quý phi còn có ba hài tử, Tam hoàng tử anh vũ bất phàm, văn võ song toàn, nghe nói rất có phong phạm của tiên đế năm xưa, không phải Thái tử bệnh hoạn yếu đuối có thể so sánh. Việc này cũng làm cho hoàng hậu gấp đến độ lửa xém lông mày, hận không được trực tiếp xóa sổ phe phái của Trịnh quý phi.

 

Thật may là Thái tử thông tuệ nhạy bén, đoan chính như ngọc, đối với việc triều chánh có hiểu biết rất độc đáo, Văn Đức đế tạm thời rất là hài lòng đối với Thái tử. Công chúa Thanh Ninh cũng đoan trang khí khái, hiếu thuận hiểu biết, Văn Đức đế nhìn ở phân thượng của hai hài tử, đối với việc hoàng hậu ngu dốt cũng nhắm một mắt mở một mắt, tùy tiện để cho bà giày vò.

 

Lộ Bình tuy còn nhỏ tuổi, thế nhưng từ trong miệng cung nhân lưu truyền tới đôi câu vài lời, cũng biết hoàng hậu cơ hồ đã trở thành trò cười cho toàn bộ hậu cung, nếu không phải Thái tử cùng Công chúa Thanh Ninh không chịu thua kém, sợ rằng hoàng hậu sớm đã bị Trịnh quý phi ra tay mà bị vứt đến góc nào đó trong cung mà ăn chay niệm phật, làm một hoàng hậu hữu danh vô thực*.

 

(Chú thích: Hữu danh vô thực là chỉ có danh tiếng mà không có thực tài)

 

Mặc dù hoàng hậu không được lòng người, bất quá Lộ Bình lại càng không thích Trịnh quý phi, nguyên nhân là vì chủ tử của hắn không thích Trịnh quý phi, Lộ Bình dĩ nhiên là muốn có chung mối thù với chủ tử. Trịnh quý phi biết rõ Vệ Huyên không thích nữ nhân họ Thôi kia, nhưng bà cơ hồ mỗi ngày vẫn cho đòi nàng vào cung nói chuyện, còn đặc biệt ở trước mặt Thái hậu lôi kéo nàng bày ra một bộ dáng tỷ muội tình thâm, nói không có âm mưu cũng khiến cho người ta không tin.

 

Ánh mắt vòng vo chuyển, Lộ Bình rất nhanh liền có chủ ý.

 

Trở lại phủ Thụy Vương, liền nghe nói lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu lại cho người mang đồ tới tặng cho ngoại tôn, lúc này người đó đang ở hậu viện Tùy Phong.

 

Vệ Huyên trở về phòng khách Tùy Phong viện, nhìn thấy Lệ ma ma, hàn huyên cùng bà mấy câu, sau đó liền nói:

-"Làm phiền ngoại tổ mẫu lo lắng, ta xin nhận, hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh, cũng mong lão nhân gia chú ý thân thể."

 

Trên mặt Lệ ma ma hiện ra nụ cười, cung kính đáp ứng.

 

Chờ sau khi Vệ Huyên đưa Lệ ma ma rời khỏi đây, nói một câu với bà, ánh mắt Lệ ma ma khẽ nhúc nhích, cung kính thi lễ với hắn, liền rời đi.

 

Lúc Lệ ma ma trở lại phủ Uy Viễn Hầu, đi gặp lão phu nhân, liền đem lời Vệ Huyên nhắn nhủ nói lại.

 

Trong tay lão phu nhân Uy Viễn Hầu đang vê phật châu, mặt mày cương ngạnh nghiêm túc, mặc dù cũng ăn chay niệm phật, nhưng cũng không có nét từ mi thiện mục* như các lão thái thái khác, cho nên hài tử trong phủ dám thân cận lão phu nhân cũng không nhiều.

 

(Chú thích: Từ mi thiện mục là mặt mày hiền hậu)

 

-"Thế tử thật đã nói như vậy?" Lão phu nhân Uy Viễn Hầu hỏi.

 

Lệ ma ma gật đầu,

-"Lão nô cũng rất kinh ngạc, xem ra tin đồn trong cung là đúng, thế tử cũng không thích Thôi Thị kia, chẳng qua là chỉ sợ Trịnh quý phi thuyết phục Thái hậu, để cho Thôi Thị kia vào phủ Thụy Vương."

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cười lạnh,

-"Một nữ cô nhi không biết từ đâu tới cũng xứng so với mẫu thân Huyên Nhi sao? Mẫu thân Huyên Nhi là tự tay ta dạy dỗ, năm đó tao nhã bật nhất kinh thành, cũng không phải là tùy tiện một mèo mèo chó chó có thể thay thế, nếu như Thụy Vương thật bị một nữ cô nhi không biết từ đâu tới mê hoặc, vậy ta chỉ có thể trách mình năm đó đã nhìn lầm hắn, cũng thật lòng có lỗi với mẫu thân Huyên Nhi."

 

Lệ ma ma trong lòng cũng thở dài, nói:

-"Chỉ sợ trưởng bối ban cho, Thụy Vương điện hạ không thể chối từ."

 

Hơn nữa nam nhân có mấy người có thể chung tình? Hơn nữa chung tình cũng chưa phải là thật, tình cờ tư niệm thê tử đã mất một cái đã là thâm tình trong mắt thế nhân, trông cậy vào Thụy Vương à? Còn không bằng trông cậy vào mưu đồ túc trí của thế tử.

 

Sau khi lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe xong yên lặng hồi lâu, nói:

-"Nhìn tình huống này, nếu Thôi Thị kia bước vào cửa vương phủ, có thể đánh vào mặt mẫu thân Huyên Nhi, Thái hậu sao lại không làm?"

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu là cô tẩu của Thái hậu, tuy là quan hệ nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn*, nhưng quan hệ giữa cô tẩu làm sao không có chút đụng chạm?

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tính tình hiếu thắng, Thái hậu cũng là người tâm cao khí ngạo, hai người cùng tiến tới, đó cũng không phải là quậy lật trời sao?

 

Thật may là sau đó Thái hậu vào cung, bởi vì tình cảnh ở trong cung không tốt, luôn phải thận trọng, tính khí cũng thu liễm rất nhiều, không dám giống như khi còn là một tiểu cô nương lúc nào cũng ngạo khí.

 

(Chú thích:  Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn là có vinh hoa phú quý cùng hưởng, thì cũng sẽ có cùng tổn hại)

 

Chẳng qua là, sau này thành Hoàng thái hậu, không còn hoàng đế ở phía trên áp chế bà như khi còn làm hoàng hậu, bản tính vốn đã bị đè nén liền bộc lộ ra. Đặc biệt năm đó Thụy Vương kiên trì muốn kết hôn với biểu tỷ mẫu tộc, không thích người Thái hậu an bài. Thái hậu lại thương yêu tiểu nhi tử này, sau đó mặc dù không nói gì, đoán chừng cục tức trong lòng là nuốt không trôi. Nếu không phải sau đó Vệ Huyên ra đời, trùng hợp lại có dung mạo cực kỳ giống nữ nhi Thái hậu yêu thương, làm sao có thể đối xử tốt với Vệ Huyên như vậy?

 

Nghĩ tới đây, tay lão phu nhân Uy Viễn Hầu dùng sức nắm phật châu đến mức gân xanh lộ ra.

 

Trong lòng Thái hậu có quỷ, cho nên đem Vệ Huyên nuôi ở bên người, bất quá là làm cái thế thân mà thôi, sau này sau khi Vệ Huyên lớn lên, nếu lại xuất hiện một người giống hơn, không phải là sẽ vứt bỏ Vệ Huyên sao?

 

Thái hậu nữ nhân này năm đó trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể leo đến vị trí này, cuối cùng còn lên làm Thái hậu, trừ là do Văn Đức đế cùng có mấy phần may mắn ra, còn có một phần là do ngoan tâm của bà.

 

Nếu không phải là do bà ngoan tâm, năm đó cái Tiểu công chúa bà sinh cũng sẽ không chết yểu. Đoán chừng là trong lòng áy náy khó an, cho nên những năm gần đây bà luôn thành kính tin phật, kéo theo đó cũng trăm một loại yêu thương người có tướng mạo rất giống Tiểu công chúa là Vệ Huyên, không đành lòng thương tổn hắn một chút nào, dung túng hắn đến vô pháp vô thiên như vậy.

 

Tâm tư này của Thái hậu, chỉ sợ cũng chỉ có hoàng đế biết mấy phần, dù sao chuyện kia đã cách mấy thập niên, người biết không phải đã già được thả ra khỏi cung, hoặc là chết ở trong cung, căn bản không có mấy người biết, lão phu nhân Uy Viễn Hầu có thể suy đoán ra, cũng hoàn toàn là do lúc Thái hậu trở về nhà mẫu thân cầu cứu đã để cho bà nghe được.

 

Nghĩ tới đây, lão phu nhân Uy Viễn Hầu nói:

-"Xem tình hình trước đã, nếu như Thôi Thị kia thật sự vào cửa, đến lúc đó làm theo như Huyên Nhi phân phó."

 

Nói xong, lại thở dài, mắt lộ ra một tia an ủi,

-"Làm khó nó còn nhỏ tuổi mà đã thấy rõ ràng, cũng không biết có phải là do bị chịu khổ ở trong cung hay không. Nếu như mẫu thân Huyên Nhi vẫn còn tại thế, biết hài tử mình lưu lại thành ra như vậy, không biết sẽ đau lòng nhường nào..."

 

Sau khi Lệ ma ma nghe xong mắt lộ sự giận dữ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mấy ngày nay Vệ Huyên người đang bị ngoại tổ mẫu cho là ở trong cung không biết chịu bao nhiêu đau khổ đang ngoan ngoãn ngồi ở Tĩnh An Trai nghe Thái phó giảng bài, cũng không có đi gây chuyện, bởi vì đang thay răng, hắn cũng không lại đi tìm người gây phiền toái, cả ngày ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ngậm miệng thật chặt làm một tiểu hài tử ngoan.

 

Lúc trước Văn Đức đế thấy hắn ngoan ngoãn như thế còn có chút khó chịu, chờ đến lúc biết được hắn là bởi vì thay răng, sợ người chê cười mới thu liễm, nhất thời không khách khí cười ra tiếng.

 

Dĩ nhiên, hoàng đế có thể không khách khí chút nào cười nhạo hắn, nhưng những người khác lại không được, tránh cho bị cái tiểu ma vương này đánh đến mức ngay cả mẫu thân của mình cũng nhận không ra, cho dù là Vinh Vương có quan hệ tốt với Vệ Huyên như vậy, mà khi Vinh Vương cười một cái còn không phải là vẫn bị đánh hay sao?

 

Sau khi người ở trong cung hay ở ngoài cung biết được cái hỗn thế ma vương này bởi vì thay răng nên mới có thể an phận như vậy, nhất thời rối rít kỳ vọng răng kia của hắn trong tám năm mười năm cũng không mọc ra mới tốt, để hắn không có cơ hội ngày ngày đi giày vò người khác.

 

Ở giờ Tỵ, lúc Thái phó đang cho mọi người luyện chữ, đột nhiên từ hậu cung truyền tới tin tức, vị Thôi Thị rất được Thái hậu thưởng thức hôm nay vào cung cùng mấy vị công chúa đi tản bộ ở trong ngự hoa viên, ai biết không cẩn thận từ trên núi giả té xuống, lại té đến sái chân, thậm chí ngay cả mấy vị Tiểu công chúa cũng bị kinh sợ.

 

-"Mấy vị công chúa không có sao chứ?"

 

Ngũ hoàng tử giữ tiểu thái giám truyền tin lại hỏi, hắn biết gần đây mẫu phi thường xuyên cho đòi Thôi Thị kia vào cung, mà Thôi Thị cũng là một cô nương tính tình vô cùng ôn nhu, Tam công chúa vô cùng thích nói chuyện vui đùa cùng nàng, nên trong lòng hắn có chút bận tâm tới việc Thôi Thị bị ngã, có liên lụy đến Tam công chúa không?

 

-"Nô tài không biết."

Tiểu thái giám kia chẳng qua là tới truyền lời, lắp bắp nói:

-"Hiện nay thái y đã được gọi tới cung Nhân Thọ, vẫn chưa nghe được tin tức gì?"

 

Nghe đến đó, Ngũ hoàng tử làm sao còn có thể ngồi ở đây nữa, vội vàng đứng dậy xin nghỉ cùng Thái phó rồi liền chạy về hướng cung Nhân Thọ.

 

Vệ Huyên ném sách trong tay xuống, cũng đứng dậy chậm rãi cùng đi.

 

Chờ đến gần cung Từ Ninh, liền nghe được một trận tiếng khóc, cẩn thận nghe xong, tựa hồ là tiếng khóc của Tam công chúa, Tứ công chúa, Ngũ công chúa.

 

Vệ Huyên nghe một chút liền cảm thấy chê cười, bất quá là bị một chút kinh sợ thôi, lại khóc thành như vậy, không khỏi quá yếu ớt rồi, A Uyển bị bệnh thật lợi hại như vậy, thân thể cũng yếu ớt, không biết đã trải qua bao nhiêu thống khổ, nhưng chưa từng thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy bao giờ.

 

Lúc vào cửa, liền thấy hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị mẫu thân của các công chúa cũng đã tới, mỗi người đều đang ôm nữ nhi sắc mặt hoảng sợ mà an ủi, muốn dỗ các nàng không khóc nữa.

 

Nhưng mấy tiểu cô nương lúc trước bị làm hoảng sợ, lúc này căn bản cũng không quản đang ở nơi nào, cứ khóc trước rồi lại nói, thút tha thút thít nghẹn ngào khóc không ngừng.

 

Thái hậu vốn là đang bị làm cho nhức đầu, thấy Vệ Huyên tới, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, gọi hắn tới bên người, lôi kéo hắn cười hỏi:

-"Huyên Nhi tại sao lại tới rồi? Đã tan học à?"

 

Vệ Huyên lắc đầu,

-"Nghe nói mấy muội muội bị kinh sợ ở ngự hoa viên, cho nên con tới nhìn một cái."

 

Sau khi Thái hậu nghe xong, mặt mũi có vẻ được an ủi, nói:

-"Cũng không có chuyện gì, là Hồng Diệp không cẩn thận trượt chân té ngã sái chân, thái y nói phải nghỉ ngơi mấy tháng, lúc ấy mấy muội muội con đã bị dọa sợ."

 

Bà vỗ vỗ tay của Vệ Huyên, yêu thương nói:

-"Khó có khi thấy được các ngươi có lòng, không cần lo lắng."

 

Vệ Huyên nghe được hai chữ "Các ngươi", quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử đang bồi ở bên người Trịnh quý phi trấn an Tam công chúa, trong lòng phốc xuy cười một cái, thật là một kẻ giả tạo, sau này nhất định sẽ dạy hắn không giả bộ được nữa.

 

Thấy không có chuyện gì, Vệ Huyên nói vài lời cùng Thái hậu rồi thôi, liền trở về Tĩnh An Trai tiếp tục đi học.

 

Vệ Huyên thản nhiên đi, mỗi người trong điện nhìn bóng lưng của hắn rời đi mang tâm sự riêng.

 

Khó khăn lắm mới trấn an được mấy vị công chúa, đợi sau khi cho các nàng uống canh an thần xong liền đưa về tẩm cung của mỗi người nghỉ ngơi, hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng bốn vị phi ngồi lại ở cung Từ Ninh nói chuyện Thôi Hồng Diệp té gãy chân.

 

Thật may, chẳng qua là té sái chân, không có té gãy chân, cũng dễ hồi phục, sau này cũng sẽ đi lại bình thường được, nếu như thành tật, vậy đối với một cô nương mà nói, đời này cũng coi như bị hủy.

 

Trịnh quý phi có vẻ hết sức hài lòng tâm cơ cùng tướng mạo của Thôi Thị, nên cũng không muốn nàng bị hủy như vậy.

 

-"Mẫu hậu, đang tốt lành, như thế nào Hồng Diệp từ núi giả té xuống vậy?"

Trịnh quý phi chau mày lại nói:

-"Chẳng lẽ là Huyên Nhi lại càn quấy?"

 

Bởi vì lúc trước Vệ Huyên nhằm vào Thôi Hồng Diệp khắp nơi, cho nên lần này Thôi Hồng Diệp xảy ra chuyện, người đầu tiên mọi người nghĩ tới đó là Vệ Huyên.

 

Thái hậu bất mãn trợn mắt nhìn bà.

 

-"Có quan hệ gì với Huyên Nhi? Lúc trước ai gia đã cho người điều tra xong, là do nàng chính mình đến trên núi giả ngắm phong cảnh, không có ai đẩy nàng, là nàng chính mình không cẩn thận té xuống, Huyên Nhi lần này cái gì cũng không làm."

 

Thấy Thái hậu bênh vực Vệ Huyên như vậy, trên mặt Trịnh quý phi liền cứng ngắc, gần đây bà thấy Thái hậu thưởng thức Thôi Hồng Diệp như vậy, còn tưởng rằng Thái hậu đã sớm có sắp xếp, nhưng lại không nghĩ rằng Thái hậu thưởng thức Thôi Hồng Diệp là một chuyện, căn bản không xung đột với việc thương yêu Vệ Huyên, trong lòng không khỏi có chút lạnh lẽo. Nào có người yêu thương tôn nhi đến mức này, lại khắp nơi đánh vào mặt mũi mẫu thân ruột thịt của tôn nhi như vậy? Ngay cả người chết cũng không buông tha, Thái hậu cũng không tránh khỏi lòng dạ quá nhỏ nhen.

 

Trong lòng mặc dù liên tiếp oán thầm, nhưng trên mặt Trịnh quý phi cũng không dám nói gì.

 

Chuyện này không chỉ có Thái hậu tra xét, hoàng hậu, đám người Trịnh quý phi cũng đi thăm dò, phát hiện chuyện Thôi Hồng Diệp lần này thật đúng là không có quan hệ gì với Vệ Huyên, chẳng lẽ thật sự chính là một sự trùng hợp?

 

Trước kia Vệ Huyên nhằm vào Thôi Hồng Diệp, cũng là quang minh chánh đại, tra một cái liền có thể tra rõ, lần này không tra được, chỉ có thể nói không có quan hệ gì với Vệ Huyên.

 

Bất quá chỉ là một hài tử bảy tuổi bị chiều hư, mọi người cũng cảm thấy hắn làm sao có thể có tâm kế bày mưu tính toán Thôi Hồng Diệp đến thần không biết quỷ không hay như vậy.

 

-"Nếu hiện nay nàng té bị thương không thích hợp di động, thì để cho nàng ở lại trong cung dưỡng thương đi thôi." Thái hậu lên tiếng.

 

Mọi người tại chỗ nghe nói như thế, liền liếc nhìn nhau, trong lòng có chút hiểu Thái hậu đang đánh chủ ý gì, bất quá Thái hậu không muốn công khai, mọi người liền cùng nhau giả bộ hồ đồ.

 

Đang lúc Thôi Hồng Diệp nhân họa đắc phúc được ở lại trong cung dưỡng thương, Thụy Vương phủ truyền đến tin tức, Thụy Vương phi chuẩn bị sinh.

 

Tính toán thời gian, cái thai này của Thụy Vương phi còn có một tháng nữa mới đủ thời gian, thế nào lại sẽ phải sinh?

 

-"Chuyện gì đã xảy ra?" Thái hậu dò hỏi, "Không phải còn phải một tháng nữa mới tới ngày sinh sao?"

 

Người tới bẩm báo là ma ma Thái hậu phái tới hầu hạ ở phủ Thụy Vương, vội nói:

-"Hôm nay Vương phi dùng xong đồ ăn sáng ở trong sân đi tản bộ, nhưng ai biết Vương phi không cẩn thận té ngã một cái, liền bị động thai."

 

Thái hậu cau mày, mặc dù bà cũng không thích Lý thị người con dâu này, nhưng trong bụng Lý thị có thể là tôn nhi ruột của bà, nếu như có chuyện gì xảy ra bà cũng nóng nảy, bà vội vàng phái người đi nhìn một chút, thuận tiện cũng phái mấy vị thái y trong thái y viện đến vương phủ, ở lại đó, đề phòng có chuyện gì phát sinh.

 

Vệ Huyên ở Tĩnh An Trai cũng rất nhanh nhận được tin tức, lúc nghe được Thụy Vương phi khó sinh, chân mày hắn nhíu chặt.

 

Chẳng lẽ lịch sử thật sự không thể thay đổi?

 

Vệ Huyên bỗng nhiên đứng dậy, cũng không quản chương trình học buổi chiều, mang theo Lộ Bình cùng thị vệ cùng nhau rời khỏi hoàng cung. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

-"Thụy Vương phi khó sinh à?" Trưởng công chúa Khang Nghi cau mày hỏi, hiển nhiên đây không phải là tin tức tốt.

 

Dư ma ma đáp:

-"Đúng vậy, bây giờ trên dưới phủ Thụy Vương đang loạn thành một đoàn, cũng không biết Thụy Vương phi có thể vượt qua được hay không?"

 

Nói xong, Dư ma ma trong lòng cũng rầu rĩ, nếu như Thụy Vương phi đi, Thụy Vương bây giờ còn trẻ tuổi, đến lúc đó vẫn phải nạp kế phi, cho dù liên tục đã chết hai người Vương phi, bị nói thành khắc thê, nhưng chỉ cần trong tay hắn có quyền, hoàng đế cũng sủng tín* hắn, vẫn sẽ có nữ nhân muốn lấy hắn.

 

(Chú thích: sủng tín là sủng ái + tín nhiệm)

 

Bây giờ Thụy Vương kế phi Lý thị tuy là kế phi, nhưng nhân phẩm coi như không tệ, còn biết mình biết người, sau này tiểu Quận chúa của các nàng nếu thật gả qua đó, có một bà bà như vậy cũng là một chuyện may mắn, nếu như Lý thị ra đi, còn không biết sẽ có một nữ nhân với cái tính khí gì vào cửa đây.

 

A Uyển ngồi ở bên cạnh nhìn sách dạy đánh cờ, nghe mẫu thân và Dư ma ma đối thoại, trong lòng cũng có chút lo âu.

 

Nàng lo lắng nếu Thụy Vương phi cái thai này khó sinh, bà xảy ra chuyện gì, không biết Thụy Vương phi đời thứ ba có phải hay không là cái Thôi Hồng Diệp nghe nói lớn lên giống Thụy Vương đích phi kia, cảm giác sẽ rất bi ai.

 

Mấy lần nói chuyện với Vệ Huyên, cũng có thể từ trong giọng nói của hắn biết hắn không thích Thôi Hồng Diệp, nếu như thật sự để cho Thôi Hồng Diệp kia vào cửa, đoán chừng Vệ Huyên sẽ xù lông.

 

Đối với việc Thụy Vương phi khó sinh, Trưởng công chúa Khang Nghi có chút lo lắng trùng trùng, bất quá các nàng có lo lắng đi nữa cũng không ích gì, dù sao bây giờ trình độ y học lạc hậu, khi phụ nhân sinh nở thì giống như đi một vòng ở quỷ môn quan, vô luận kết quả như thế nào chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

 

Sau khi lo lắng cho Thụy Vương phi, A Uyển rất nhanh lại nghe nói sự tình hôm nay Thôi Hồng Diệp kia ở trong ngự hoa viên té ngã.

 

-"Thái hậu để cho Thôi Thị ở lại trong cung dưỡng thương à?"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vốn là người băng tuyết thông minh, đợi sau khi nghe nói chuyện này, liền biết tính toán của Thái hậu, không khỏi có chút muốn cười.

 

-"Đúng vậy, nghe nói Thái hậu cực kỳ thưởng thức cái Thôi Thị này, trong kinh rất nhiều cô nương cũng hâm mộ phúc phận của Thôi Thị, kéo theo Đào gia cũng nước lên thì thuyền lên."

 

Dư ma ma thở dài không dứt, loại chuyện bé như con kiến, vậy mà vinh hoa phú quý chỉ ở trong ý niệm của các quý nhân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rũ mắt xuống, mỉm cười nói:

-"Cũng không phải sao. Bất quá cái Thôi Thị này... Thật là khó nói!"

 

Bà nói xong, nhìn về hướng phủ Thụy Vương, cười có chút ý vị thâm trường.

 

A Uyển thấy bộ dáng công chúa mẫu thân, không nhịn được rụt cổ một cái, công chúa mẫu thân hình như cũng đang đánh cái chủ ý gì đó!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/04/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts