Sủng Thê Như Lệnh - Chương 051

☆, Cũng không biết kiếp trước lúc ông nhận được tin tức hắn chết trận truyền về, phụ vương có từng hối hận hay không?

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Lúc tin tức Thụy Vương phi khó sinh truyền đi, cơ hồ toàn bộ ánh mắt của người trong kinh thành đều tập trung ở phủ Thụy Vương, muốn nhìn xem sẽ có kết quả gì?

 

Mặc dù A Uyển không biết người bên ngoài có tâm tư gì, nhưng sau khi nàng từ chỗ công chúa mẫu thân biết được lo âu của bà, trong lòng cũng có chút hiểu mọi người đang mong đợi Vệ Huyên gặp xui xẻo.

 

Điều này làm cho A Uyển có chút nhớ nhung than thở, quả nhiên những năm này con Gấu Con này quá lưu manh, do đó đã tạo nên không ít cừu hận, mọi người cũng cảm thấy vị Thụy Vương phi người kế mẫu đương nhiệm này cũng quá uất ức đi, nếu như bà không qua khỏi, để cho Thụy Vương tái tục, cưới một người lợi hại, đến lúc đó có thể quản giáo con Gấu Con này đến kêu ngao ngao mới được.

 

Ở trong lòng A Uyển, cũng cảm thấy Thụy Vương phi bây giờ thật ra thì cũng là một người tốt, hy vọng bà có thể bình an, chẳng qua việc nữ nhân sinh con, ở nơi kỹ thuật y học lạc hậu này, thật đúng là giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, thật sự là khó nói, không biết đã có bao nhiêu phụ nhân chết ở lúc sinh con.

 

Bởi vì Vệ Huyên hôm nay cũng không đến, tin tức của A Uyển cũng không linh thông, có thể biết cũng là từ chỗ công chúa mẫu thân biết được, những thứ khác chỉ có thể để ở trong lòng lo lắng.

 

Mà lần khó sinh này của Thụy Vương phi, kéo dài ba ngày mới sinh hài tử ra được.

 

Vệ Huyên ngồi ở trong lương đình Tùy Phong viện, phía sau là một bụi hoa ngọc lan đang nở rộ, hoa ngọc lan màu trắng điểm xuyết ở trên cành, thánh khiết mà xinh đẹp, làm thành nền cho nam hài ngồi dưới bụi hoa, cùng nam hài mặc áo bào màu đỏ rực rỡ, càng làm tăng mắt mũi đứa bé trai kia xinh đẹp như họa vậy.

 

Vệ Huyên khép lại quyển sách trên tay, một đôi mắt đen nhánh giống như hai viên hắc ngọc, tùy ý để cho gió rét thổi tay áo hắn lên, nhẹ giọng hỏi:

-"Đã cứu được?"

 

An ma ma mặt mũi mệt mỏi, trong mắt hiện lên tia máu, nói:

-"Thế tử yên tâm, đã cứu được. Chẳng qua là…"

 

Hồi tưởng lại việc trong ba ngày nay, An ma ma cảm thấy rất gian nan giống như đã trải qua cả đời vậy. Bà không biết vì sao Thế tử nhất định phải bảo vệ Vương phi, dù sao cho tới bây giờ thế tử cũng không bao giờ nhìn tới Vương phi. Tuy là kế mẫu, nhưng căn bản không có thân tình mẹ con gì, chẳng qua là duy trì hòa bình mặt ngoài mà thôi.

 

Lần này Thụy Vương phi khó sinh, Thế tử thậm chí còn chịu lấy ra một cây nhân sâm ngàn năm từ trong tư khố của mình để kéo dài tánh mạng cho bà, đây chính là thứ ngay cả trong cung cũng không có, là do lão phu nhân Uy Viễn Hầu len lén đưa cho hắn.

 

Nếu như không có cây nhân sâm này kéo dài tánh mạng, lần này mạng Thụy Vương phi tuyệt đối khó kéo dài.

 

-"Chỉ là cái gì?" Vệ Huyên hỏi.

 

An ma ma thở dài, nói:

-"Chẳng qua là Vương phi sinh nở lần này gặp đại nạn, không chỉ có đả thương thân thể, sợ rằng sau này thân thể so với bình thường yếu hơn một chút, sẽ thường xuyên phải triền miên nằm trên giường bệnh."

 

Nghe đến đó, Vệ Huyên không nhịn được cau mày, hóa ra lúc nữ nhân sinh nở là chuyện đáng sợ như vậy sao? Hoặc là do hắn đem người vốn không nên còn sống mà mạnh mẽ lưu lại nơi nhân gian này, cho nên mới khiến đối phương phải bỏ ra một cái giá cao?

 

Nghĩ tới đây, sâu trong con ngươi của hắn có thêm mấy phần âm trầm.

 

An ma ma thấy bộ dáng âm trầm của hắn, tim có mấy phần không chịu nổi, chỉ cảm thấy một năm qua tiểu chủ tử càng ngày càng có uy nghiêm, có lúc chẳng qua chỉ ngồi ở một chỗ, mà cổ tử khí cũng khiến cho người không thở nổi, người nhát gan chút còn muốn ngất xỉu.

 

Bà cũng không biết đây là do kiếp trước Vệ Huyên ở trên chiến trường giết chóc mà luyện được, giết người cùng bị giết là chuyện bình thường, vì để sống tiếp, chỉ có không ngừng giết người, cả người dính đầy máu tanh, sát khí đã khắc vào trong xương, căn bản không cách nào xóa được, mặc dù bình thường đã thu liễm nhiều, nhưng thời điểm một thân một mình, lại trong lúc lơ đãng đã bộc lộ ra ngoài.

 

-"Đã cực khổ cho ma ma rồi, mau đi xuống nghỉ ngơi trước đi, sau này chỗ của mẫu phi không cần ma ma đi qua nữa."

 

Nghe được lời của Vệ Huyên, An ma ma biết hắn là đã triệu hồi bản thân trở về Tùy Phong viện, nhất thời vui mừng đến sắp rơi lệ, mệt mỏi đều mất sạch, trong lòng hết sức thoải mái, cao hứng rời đi.

 

Vệ Huyên híp mắt nhìn bóng lưng An ma ma rời đi, hồi lâu mới nói:

-"Đi, chúng ta đi xem đệ đệ mới một chút."

 

Dứt lời, mang theo Lộ Bình bước về hướng chính viện Thụy Vương phủ.

 

Đến chính viện, đúng lúc Vệ Huyên thấy Thụy Vương đang ở trong sân nói chuyện cùng hai thái y. Lúc Vệ Huyên đến gần, nghe được thái y nói với Thụy Vương tình huống thân thể của Thụy Vương phi, nói y hệt như những lời An ma ma đã nói, Thụy Vương phi mặc dù thành công sinh nở, nhưng không chỉ có đả thương thân thể, sợ rằng sau này thân thể còn suy yếu hơn so với bình thường, rất cần tĩnh dưỡng.

 

Vệ Huyên nhìn về phía phụ thân, thấy ông chẳng qua là nhíu mày một cái, không có nói gì, liền cho người tiễn thái y đi.

 

Thụy Vương xoay người thấy nhi tử tới, mỏi mệt nói:

-"Sao con cũng tới đây?"

 

Ba ngày nay cũng đã khiến ông mệt đến ngất ngư, mặc dù phu nhân sinh nở không có quan hệ gì với ông, nhưng dầu gì cũng là Vương phi của mình, ông cũng sợ bà lại xảy ra chuyện, lúc ấy mình thật sự sẽ thành người khắc thê.

 

-"Đến xem đệ đệ!" Vệ Huyên thẳng thắn.

 

Thụy Vương nghe xong vui vẻ một chút, đưa tay xoa xoa đầu của hắn, làm tóc hắn rối tung, cười nói:

-"Nhìn đệ đệ cái gì? Không phải con muốn giày vò đệ đệ của con đó chứ?"

 

Đối với đức hạnh của nhi tử Thụy Vương rất rõ ràng, thấy hắn hùng hổ tới, còn tưởng rằng là hắn nhớ lại lời đồn đãi trước kia, sợ đứa nhỏ này sẽ đoạt địa vị của hắn.

 

-"Con yên tâm, coi như Bổn vương có nhiều nhi tử hơn nữa, cũng sẽ không quên con!"

 

Vệ Huyên cười lạnh nói:

-"Cũng không nhất định, nếu như người tìm được một nữ nhân hợp ý, cùng nàng sinh hài tử, không chừng liền quên mất con."

 

-"Đi tới đây!"

Thụy Vương bị nụ cười lạnh kia của hắn làm cho bốc lửa,

-"Ngươi là nhi tử của lão tử, coi như lão tử không thương ngươi, nhìn ở mặt mũi của mẫu phi ruột của ngươi, vô luận ngươi đã làm sự tình động trời gì, lão tử cũng phải bảo vệ ngươi."

 

Ông nói xong, khuôn mặt anh tuấn bắn tán loạn ra một cỗ khí.

 

Tâm Vệ Huyên rung một cái, nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra một lần nữa, đã khôi phục lại bình tĩnh.

 

Hóa ra là như vậy!

 

Mặc dù đã sớm biết đáp án này, nhưng hiện nay nghe được, chỉ cảm thấy châm chọc không dứt. Chỉ vì ông muốn giữ lập trường của mình, liền đuổi hắn ra khỏi kinh thành, khiến cho hắn cả đời không thể trở lại, nam nhân này đầu óc không giống với người bình thường, cũng không biết kiếp trước lúc ông nhận được tin tức hắn chết trận truyền về, phụ vương có từng hối hận hay không?

 

Hài tử được an trí trong một gian sương phòng kế bên phòng ngủ chính ở chính viện, đã an bài nha hoàn cùng bà vú chiếu cố, thời điểm hai phụ tử* tới, hài tử vừa uống sữa đã ngủ rồi.

 

(Chú thích: phụ tử là phụ thân + nhi tử)

 

Vệ Huyên thò đầu liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh được quấn ở trong tã, thấy mặt kia hồng hồng với nhiều nếp nhăn, liền chê nói:

-"Thật là xấu xí!"

 

Thụy Vương cười nói:

-"Đừng chê cười hắn xấu xí, lúc con ra đời cũng không khá hơn nó bao nhiêu, hài tử vừa sinh ra cũng là như vậy, qua một thời gian nữa nẩy nở là tốt rồi. Con nhìn đệ đệ con xem, có phải hay không lớn lên sẽ giống con?"

 

Thụy Vương vì muốn để cho con lớn của mình có tự giác làm ca ca, cho nên cũng không thèm nhìn đã liền nói lời trái lương tâm.

 

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn ông, thầm nghĩ ông còn có thể càng ngu xuẩn như vậy sao?

 

Thụy Vương bị hắn nhìn mà cảm thấy lúng túng, lại nhìn một chút tiểu nhi tử vừa mới sinh ra, thật sự là không cách nào từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn với nhiều nếp nhăn kia nhìn ra nó rốt cuộc giống ai, không có cách nào lừa dối nữa, liền nói với nhi tử:

-"Nhưng đây là đệ đệ con, sau này con phải chiếu cố đệ đệ thật tốt, cũng đừng giống như lúc bắt nạt người ngoài mà bắt nạt nó, phải học huynh hữu đệ cung*."

 

(Chú thích: huynh hữu đệ cung là anh em hòa thuận thân ái)

 

-"Nếu nó nghe lời thì sẽ chiếu cố, không nghe lời liền ném đi!"

 

-"Cút đi!"

 

Thụy Vương giận đến muốn đánh hắn.

 

Vệ Huyên không sợ chút nào, ngẩng mặt, một bộ dáng lưu manh muốn chết. Thụy Vương thấy gương mặt này tâm liền mềm nhũn, chỉ đành phải hung hăng xoa xoa đầu của hắn rồi bỏ qua.

 

Đối với nhi tử này, ông không nỡ đánh không nỡ mắng không bỏ được quản thúc, tuy biết phóng túng như vậy không đúng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của nhi tử rất giống thê tử đã mất, ông liền mềm lòng, rồi tùy hắn lớn lên thành cái bộ dạng lưu manh này.

 

Mặc dù nhi tử này sau này có tiềm chất hoàn khố ở trong kinh gieo họa tứ phương, bất quá Thụy Vương nghĩ tự bản thân lão tử cố gắng sống lâu một chút, tranh thủ cho hắn thật nhiều bảo đảm, thế nào cũng có thể để cho hắn bình an, vui vui vẻ vẻ sống cả đời, coi như là một đứa lưu manh thì cũng chấp nhận.

 

Chỉ mong hắn thật sự có thể cả đời vô ưu mà thôi!

 

Thụy Vương than thở, xoa trán bỏ đi, lưu lại bà vú đang run lẩy bẩy đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm, chỉ sợ vị hỗn thế ma vương trong truyền thuyết này mất hứng một cái, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng không buông tha.

 

Vệ Huyên không để ý đến bộ dáng kinh hoàng của bà vú, áp sát nhìn đệ đệ xấu xí một chút, lần nữa chê bai rồi chậc một tiếng.

 

Nếu như nói kiếp trước hắn còn có gì không bỏ được, chính là cái đệ đệ ngu xuẩn này, cũng không biết mình đã dạy nó nhiều như vậy, sau đó nó có thể dẫm nữ nhân Thôi Thị kia xuống đất hay không?

 

Kiếp trước, sau khi Thôi Thị vào cửa liền giả bộ người hiền lương một thời gian, nhưng sau khi nàng có hài tử của chính mình xong, liền không quan tâm tới hai đứa trẻ Lý thị sinh.

 

Lúc ấy Vệ Huyên đã trưởng thành, xưa nay lại là bá vương tính tình vui buồn bất định. Khi hắn nơi này Thôi Thị chưa từng có lúc nào thật sự tốt, chỉ có thể cụp đuôi không dám đắc tội hắn. Nhưng hai đứa trẻ Lý thị sinh lại hoàn toàn bất đồng, thiếu chút nữa đã bị Thôi Thị nuôi thành hư hỏng.

 

Sau đó vẫn là hắn muốn bẻ gãy uy thế của Thôi Thị, nên trực tiếp dẫn người đem hai đứa trẻ của Lý thị mang đến Tùy Phong viện của hắn nuôi, nuôi đến ngược lại bọn họ rất thân cận với hắn, đánh cũng không đi.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên lại không nhịn được mà cười lên, cho dù quá khứ lập lại một lần nữa, thì cho tới bây giờ Thôi Thị cũng đấu không lại hắn, cho nên kiếp này Thôi Thị cái gì cũng đừng nghĩ.

 

Vệ Huyên nhìn đệ đệ xấu xí vừa sinh ra xong, rốt cuộc thỏa mãn trở về Tùy Phong viện của mình. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lễ tắm ba ngày của Nhị thiếu gia vừa sinh ra của phủ Thụy Vương, A Uyển theo phụ mẫu* tới phủ Thụy Vương dự lễ.

 

(Chú thích: phụ mẫu là phụ thân + mẫu thân)

 

Xe ngựa mới đến trước cửa phủ Thụy Vương, Vệ Huyên đã nhận được tin tức, sau đó ở dưới con mắt của mọi người, vui vẻ đưa tay ôm A Uyển từ trong xe ngựa xuống.

 

Mặc dù năm nay hắn mới bảy tuổi, qua năm liền tám tuổi, nhưng bởi vì luyện võ, nên cao hơn cùng khỏe mạnh hơn so với hài tử cùng lứa, nhìn giống như một hài tử chín mười tuổi, ôm một tiểu cô nương gầy yếu hoàn toàn không thành vấn đề.

 

Thấy hành động này của Vệ Huyên, khóe mắt phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi giật giật, bởi vì ở bên ngoài, cuối cùng không nói gì.

 

Mà A Uyển bị cái tiểu chánh thái từ trong xe ngựa ôm xuống, tuy cũng đã trải qua mấy lần, vẫn là bị dọa sợ đến tâm can run run, lo lắng hắn làm té bản thân.

 

Mặc dù bị một hài tử nhỏ hơn so với mình ôm xuống rất mất mặt, nhưng đã bị hắn trêu chọc thành quen, chỉ có thể lặng lẽ nghĩ bọn họ đều còn nhỏ.

 

-"Biểu tỷ, rốt cuộc tỷ cũng tới!"

 

Vệ Huyên cao hứng là sẽ phải đi cọ cọ mặt A Uyển.

 

A Uyển chỉnh lại tóc, rồi đưa tay đẩy hắn một cái, bình tĩnh nói:

-"Khắc chế một chút!"

 

Vệ Huyên cao hứng nở nụ cười với nàng, sau khi thả nàng xuống, lôi kéo tay của nàng đi làm lễ ra mắt phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi mỉm cười, phảng phất không nhìn thấy hành động thân mật của hai đứa bé! Lúc trước mặc dù La Diệp cảm thấy rất kinh ngạc, bất quá nghĩ đến bọn họ đã có hôn ước, thấy hai đứa bé có tình cảm tốt, ông phải cao hứng mới đúng, cho nên trên mặt cũng là cười khanh khách.

 

Bởi vì phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cũng chỉ cười, những người bên cạnh thấy một màn lúc trước mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không tiện biểu lộ cái gì. Bất quá một màn này, cũng xác nhận việc Thụy Vương thế tử giao hảo cùng Thọ An quận chúa như lời đồn đãi, khiến cho người ta không nhịn được có chút kinh ngạc, nhìn kỹ lại, cũng không biết Thọ An quận chúa kia có gì tốt, lại khiến cho cái tiểu bá vương vui buồn thất thường kia thích nàng như vậy, vì nàng mà ngay cả công chúa cũng dám đánh.

 

Vệ Huyên dĩ nhiên là không thích người ngoài nhìn chằm chằm A Uyển, nên căn bản không để ý tới những người khác, sau khi làm lễ ra mắt phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi xong, liền lôi kéo A Uyển vào phủ.

 

Đây là lần đầu tiên A Uyển tới phủ Thụy Vương.

 

Mặc dù năm ngoái đã trở về kinh, nhưng nàng vừa trở lại liền bị bệnh, tiếp theo lại là mùa đông trời giá rét lạnh lẽo, khó khăn lắm mùa xuân ấm áp mới đến, nhưng nghe tin Thụy Vương phi có tin hỉ, không có tinh lực chiêu đãi khách nhân, dĩ nhiên là không tiện tới cửa bái phỏng, nên kéo dài cho tới bây giờ.

 

Vào Thụy Vương phủ, A Uyển không khỏi không cảm khái, Văn Đức đế quả nhiên là thương yêu người đệ đệ cùng một mẫu thân sinh ra này, cho nên Thụy Vương phủ không chỉ có dùng đồ vật tốt nhất… nghe nói Thụy Vương phủ trước kia là phủ Thái tử tiền triều lúc chưa làm hoàng đế để lại, sau đó được sửa chữa nâng cấp lại một lần nữa, lại càng trở nên hoàn mỹ.

 

Đây là lần đầu tiên A Uyển tới phủ Thụy Vương, Vệ Huyên thật sự cao hứng, ỷ vào mình bây giờ vẫn chỉ là đứa trẻ, không cần cố kỵ quá nhiều, lôi kéo A Uyển đi ngay đến Tùy Phong viện của hắn chơi, chủ yếu là muốn cho A Uyển nhìn một chút trước chỗ sau này nàng sẽ ở, nếu như nàng có cái gì không hài lòng, hắn còn có thể để cho thợ mộc tới cải kiến thành dáng vẻ nàng thích.

 

Suy nghĩ quá nhiều rồi!

 

-"Thật xinh đẹp!" A Uyển không nhịn được than một tiếng.

 

Vệ Huyên lập tức cao hứng, mặt mày vui vẻ, hỏi:

-"Tỷ thích không?"

 

-"Thích!" A Uyển đáp.

 

Kiến trúc cổ xinh đẹp như vậy, có thể so với hoàng cung, nơi này đình đài lầu các, hành lang cửu khúc, thật sự cực đẹp, rất khó để cho người ta không thích.

 

Ai ngờ nàng đáp xong, thấy bộ dáng thật cao hứng của tiểu chánh thái này, nhất thời A Uyển có loại dự cảm xấu, hỏi:

-"Đệ cao hứng như vậy làm cái gì?"

 

Vệ Huyên ỷ vào thân thể cao hơn cúi xuống gặm một cái ở trên mặt nàng, cười híp mắt nói:

-"Sau này tỷ thành thế tử phi của ta, nơi này chính là địa bàn của tỷ, nếu tỷ cảm thấy có cái gì không hợp ý thì nói với ta, ta sẽ cho thợ tới sửa chữa theo ý thích của tỷ."

 

A Uyển: …..

 

Thấy A Uyển lách người muốn đi, Vệ Huyên vội vàng kéo nàng lại, bị nàng hất ra cũng không giận, ngược lại được voi đòi tiên đưa tay ôm lấy bả vai của nàng, đẩy nàng đi, khiến cho A Uyển cảm thấy thật vô lực.

 

Đột nhiên phát hiện, hôm nay tinh thần tiểu chánh thái phấn khởi có chút không bình thường, cũng không biết có phải là do hắn gặp phải chuyện tốt gì hay không?

 

-"Quên đi, chúng ta đi xem đệ đệ của đệ đi."

 

A Uyển đối với tiểu chánh thái này thật sự là vô lực.

 

-"Nó có cái gì đáng xem? Một đứa trẻ xấu xí."

 

Vệ Huyên bĩu môi reo lên, bất quá vẫn dẫn nàng đi.

 

Còn chưa tới chính viện, liền nghe người nói Trưởng công chúa Khang Bình cũng tới, trong đó còn có mấy tỷ đệ Mạnh gia, rất nhanh đã vào tới.

 

-"A Uyển, tỷ cũng muốn đi nhìn tiểu bảo bảo sao?" Mạnh Tự cao hứng tới lôi kéo A Uyển, âm thanh nũng nịu chết người.

 

Mạnh Vân nhàn nhạt cùng người khác chào hỏi, sau đó liền im lặng híp mắt, căn bản không muốn giao tiếp với người khác. Thật may là mọi người đã quen với tính tình của nàng, nếu không biết chuyện, còn tưởng rằng nàng thanh cao kiêu ngạo, xem thường phản ứng của người khác.

 

Mạnh Phong vẫn như trước chào hỏi với người anh em tốt Vệ Huyên hai câu, rồi nói nhỏ với hắn,

-"Biểu đệ, lần trước ta nghe lời đệ nói, nhờ biện pháp đệ dạy ta, lúc ta vào cung Tam công chúa cũng không có tới dây dưa với ta, đệ thật là lợi hại!"

 

Nói xong, hắn hướng Vệ Huyên giơ ngón tay cái, hắn cảm thấy cái tiểu biểu đệ này người mặc dù còn nhỏ, nhưng chủ ý hắn ra thật lợi hại, thật không biết đầu óc hắn cấu tạo như thế nào?

 

Vệ Huyên liếc xéo hắn, chống lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia, chê cười nói:

-"Chớ có cao hứng, chẳng qua chỉ là nhất thời, trừ phi ngươi hủy dung, nếu không nữ nhân kia vẫn sẽ không từ bỏ!"

 

Sau khi nghe xong Mạnh Phong sờ mặt của mình ai thán than thở nói:

-"Không có cách nào khác, vóc người dễ nhìn cũng là tội mà!"

 

Hắn đây là đang dùng cách nói nhạo báng, muốn thay đổi không khí một chút, ai ngờ Vệ Huyên lại rất tự nhiên gật đầu nói:

-"Xác thực, dáng vẻ đó là tội, nên phá hủy đi."

 

-"Này!"

 

Sau khi nói đùa xong, mấy đứa bé đi vào chính viện, bởi vì Thụy Vương phi vẫn còn đang ở cữ, hơn nữa vì lúc sinh nở bị chịu tội không ít, hiện nay bà vẫn không thể xuống giường, cho nên mọi người vì quan tâm mà không có đi quấy rầy bà, mà chỉ đi vòng qua thăm đứa trẻ sơ sinh.

 

-"Thật là xấu xí!"

 

Chân mày Mạnh Tự nhăn thành một nhúm.

 

A Uyển thò đầu nhìn một chút, hồi tưởng lại bản thân đã sống hai kiếp nhìn thấy nhiều trẻ sơ sinh, không phát biểu ý kiến.

 

Phu thê Thụy Vương đều là tuấn nam mỹ nữ, nghĩ đến dáng dấp cái bánh bao nhỏ này tương lai cũng không tệ, cổ đại cũng không có cách chỉnh sửa dung mạo, đều là chính gốc tuấn nam mỹ nữ, không cần lo lắng phát sinh sự tình phụ mẫu dáng dấp đều xinh đẹp là bởi vì chỉnh sửa dung mạo, dáng dấp hài tử lại xấu xí.

 

Đang khi bọn hắn bình luận đối với đứa trẻ sơ sinh, thì nghe được bên ngoài truyền tới một trận âm thanh xao động, sau đó rất nhanh liền thấy Thụy Vương dẫn Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa tới.

 

Một khắc khi thấy Thái tử kia, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

 

Bất quá rất nhanh liền hiểu, lấy địa vị bây giờ của Thụy Vương, đích thứ tử của ông ra đời, Thái hậu cùng Văn Đức đế cũng cực kỳ cao hứng, phái Thái tử tới tham dự lễ cũng là việc bình thường.

 

Mà Thái tử cũng hiểu địa vị của Thụy Vương ở trong lòng Văn Đức đế, giao hảo tốt với Thụy Vương chỉ có ích chứ không có hại, cho nên lúc phụ hoàng phái huynh muội bọn họ tới cũng đúng với mong muốn trong lòng hắn.

 

-"Huyên đệ, Phong biểu đệ, còn có Huệ An, Thọ An, Phúc An mấy vị biểu muội cũng ở đây à!"

 

Thái tử mặt mang theo ôn nhu yếu ớt cười, duy trì dáng vẻ văn nhã, thanh quý vô song, mặc dù gầy yếu, nhưng một thân khí thế lại rất là lẫm liệt, không mất đi uy phong của thái tử.

 

Thanh Ninh công chúa cũng gật đầu mỉm cười với bọn họ.

 

Mọi người rối rít tiến lên hành lễ vấn an bọn họ. Thái tử tiến lên nâng Vệ Huyên, ánh mắt không dấu vết liếc trên người Mạnh Vân một cái, thấy nàng thần sắc im lặng, không giống những cô nương khác lúc thấy hắn liền bày ra bộ dáng xấu hổ muốn tranh thủ làm hắn chú ý, dáng tươi cười trên miệng lại sâu thêm mấy phần.

 

-"Thái tử ca ca cũng là đến xem đệ đệ sao?" Vệ Huyên hỏi.

 

Nghe âm thanh "Thái tử ca ca", mắt A Uyển thiếu chút nữa muốn trừng ra ngoài, dáng vẻ ngoan ngoãn của cái tiểu chánh thái lúc này có phải hơi quá không?

 

Thái tử hướng hắn mỉm cười gật đầu, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ, đều ưu nhã, giống như một bức tranh đẹp, tuy không anh vũ như Tam hoàng tử, cũng là thành thục tự nhiên, tự có một khí chất đoan chính tuấn nhã không ai bằng.

 

-"Bất quá đệ đệ của đệ thật là xấu xí, Thái tử ca ca nhìn nhưng không được cười nhạo hắn!"

 

Thái tử nghe đứa nhỏ này có ý tức giận, hắn liếc nhìn trẻ sơ sinh trên giường, không nhịn được cười nói:

-"Đứa trẻ nào lúc ra đời đều là như vậy, giống như Thanh Ninh, hồi đó khi vừa sinh ra, cũng toàn là nếp nhăn, qua mấy ngày nẩy nở là tốt rồi."

 

-"Thái tử ca ca!" Thanh Ninh công chúa lập tức tức giận trách cứ kêu lên.

 

Thụy Vương thấy nhi tử lưu manh nhà mình thân cận cùng Thái tử, trong lòng cũng có mấy phần kinh ngạc, bất quá trên mặt cũng không lộ vẻ gì, cười nói:

-"Đừng nghe Diệp nhi nói bậy, lúc Thanh Ninh ra đời đã rất đẹp."

 

Thanh Ninh công chúa lập tức cười lên, hướng Thụy Vương ngọt ngào nói:

-"Chỉ có hoàng thúc là tốt nhất!"

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/05/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts