Sủng Thê Như Lệnh - Chương 053

☆, Vệ Huyên theo bản năng kẹp chặt hai chân, lời của A Uyển quả thật là quá dọa người!

 

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Lễ tắm ba ngày ở phủ Thụy Vương đã qua đi mấy ngày, thời tiết ở kinh thành lập tức trở nên lạnh, không mấy ngày nữa, trời liền có tuyết rơi.

 

Đối với A Uyển mà nói, tuyết rơi mùa đông có nghĩa là nàng lại bị giam ở trong phòng làm một cái tiểu la lỵ im lặng. Không chỉ có như vậy, không cẩn thận trời thổi chút gió rét, nàng lại ho khan, nếu không phải thái y nhiều lần xác nhận, nàng còn cho là mình bị bệnh suyễn, không nhiều ít vẫn có chút viêm khí quản nhẹ, A Uyển đối với việc này cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng dưỡng thân thể thật tốt.

 

Cũng bởi vì như vậy, cho nên ở thời điểm phủ Thụy Vương tổ chức yến tiệc đầy tháng cho hài tử mới sinh, A Uyển không đi đến phủ Thụy Vương, Trưởng công chúa Khang Nghi vì chiếu cố nàng, cũng không tự mình tới cửa, mà là cho hạ nhân đưa phần hậu lễ để tỏ tâm ý.

 

Nghe nói là Thọ An quận chúa ngã bệnh không thể ra cửa, mọi người đối với việc Trưởng công chúa Khang Nghi không thể đến đã thành thói quen, nghĩ đến đã quen việc thân thể Thọ An quận chúa còn yếu đuối hơn nhiều so với Thái tử. Có thể nói tất cả các gia đình quyền quý trong kinh thành đều biết, Thái tử cùng Thọ An quận chúa là nhân vật đại biểu cho những người có thân thể yếu đuối. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

"Khụ… khụ…"

 

Gió bắc thổi vù vù đập vào bệ cửa sổ, song cửa sổ phát ra tiếng vang nho nhỏ, một trận tiếng ho khan từ trong nhà truyền tới, để cho người mới vừa đi tới cửa không nhịn được nhíu chặt chân mày.

 

Nha hoàn vén rèm lên để cho Vệ Huyên đi vào phòng, liền vội vàng buông rèm xuống, như sợ gió lạnh ùa vào. Cũng bởi vì cửa sổ cũng phải đóng kín, chỉ có mở ra lỗ thông hơi ở phía trên, trong phòng lại đốt địa long, mặc dù ấm áp hòa hợp, nhưng khó tránh khỏi không khí có chút không lưu thông, lúc đi vào liền có thể ngửi được mùi thuốc gay mũi.

 

Mặc dù Vệ Huyên không thích mùi này, lại không có ghét bỏ, nếu là những người khác, hắn đã sớm quay gót rời đi, chỉ có A Uyển, vô luận là nàng có mặt gì không tốt, hắn cũng sẽ không chê bai.

 

Kiếp trước cầu mà không được, thành công biến hết thảy ý chí của hắn thành vặn vẹo, trong đầu hết thảy chỉ có A Uyển, những linh tinh khác cũng không có biện pháp nhét vào một chút xíu.

 

Sau khi vào phòng, rất nhanh liền thấy một thân thể đang rụt lại ngồi ở trên giường ấm áp, nàng tựa vào đầu giường, trên tay đang cầm một quyển sách lật xem, tình cờ đưa tay để lên che miệng ho khan, hai gò má tái nhợt rất nhanh bởi vì ho khan mà đỏ ửng nhàn nhạt. Phát hiện có người đi vào, nàng nâng lên một đôi tròng mắt đen như mực, con ngươi như được điểm nước sơn vậy, vây quanh nó là một gương mặt tái nhợt gầy yếu, lộ ra cặp mắt vô cùng đen nhánh, không có cái nào có thể so sánh được.

 

-"Biểu đệ, làm sao lại tới đây!"

 

A Uyển nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.

 

Vệ Huyên cởi giầy, tự mình leo lên trên giường, đẩy nàng vào trong để ngồi, rồi đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

 

A Uyển bị động tác của hắn làm cho cái trán co rút đau đớn, đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện lực đạo của tiểu chánh thái này lớn đến kinh người, chỉ đành phải che miệng bản thân lại, buồn bực nói:

-"Tỷ hiện đang bị bệnh, đệ cách tỷ xa một chút, cẩn thận tỷ sẽ lây bệnh cho đệ."

 

-"Đệ không sợ, ngày ngày đệ cùng Liễu Cương tập võ, thân thể rất cường tráng."

 

Liễu Cương là sư huynh Liễu Tiêu, sư huynh muội này là người dùng võ để mưu sinh.

 

A Uyển khuyên hắn không được, chỉ đành phải buồn bực im lặng, chuyển sang hỏi những cái khác,

-"Hôm nay tại sao đệ lại tới nữa? Đệ lại trốn học à?"

 

-"Không có chuyện gì nên lại tới, nếu không lại bị Thái tử gọi đến Đông cung."

 

Vệ Huyên cọ mặt nóng của mình lên mặt của nàng, chỉ cảm thấy làn da của nàng nhẹ nhàng khoan khoái, thật là thoải mái. Trong phòng này nhiệt độ hơi cao, hiển nhiên là vì chiếu cố A Uyển, nhưng đối với thân thể cường tráng như Vệ Huyên mà nói, cái nhiệt độ này quá cao, nhưng ôm A Uyển cảm giác hết sức thoải mái.

 

Vệ Huyên chưa bao giờ là một người để mình chịu ủy khuất, liền ôm nàng cọ cọ.

 

Nếu không phải cả hai đều là đứa trẻ, A Uyển cơ hồ cho là cái tiểu chánh thái này có cái chứng đói khát da thịt, nếu không vì sao lại rất thích cọ cọ nàng.

 

-"Ngược lại quan hệ của đệ và Thái tử rất tốt."

A Uyển thử dò xét hỏi:

-"Trịnh quý phi có vì vậy mà nóng nảy tức giận hay không?"

 

-"Bà ta tức giận có quan hệ gì với đệ?"

Vệ Huyên lãnh đạm nói, sau đó nhìn về phía nàng,

-"Tỷ cũng đừng quan tâm cái vấn đề này, tuy nói Trịnh quý phi là dì của đệ, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt. Một khi đã lên tới cái vị trí kia, máu mủ tình thân gì cũng đều có thể lấy làm bàn đạp, huống chi mẫu phi đệ cùng bà ấy chỉ là tỷ muội trong cùng tộc, quan hệ máu mủ xa, bà ta không thể nào đối đãi đệ như cháu ruột."

 

A Uyển híp mắt, nhìn hắn mân môi, trong lòng là lạ, chẳng lẽ đứa trẻ ở cổ đại trưởng thành sớm như vậy sao? Mặc dù cảm thấy Vệ Huyên trưởng thành sớm như vậy là hơi quá mức, nhưng có tỷ muội Mạnh gia để so sánh, đột nhiên lại cảm thấy hắn có thể nhìn thấu mọi việc như vậy tựa hồ cũng không coi là cái gì. Năm đó lúc nàng mới một tuổi, đã chính mắt nhìn thấy Mạnh Vân tám tuổi cùng Mạnh Phong năm tuổi chọc ghẹo người, lúc đó hai người suy luận đều đâu vào đấy, thiếu chút nữa làm nàng xem đến trợn tròn mắt.

 

Có tỷ đệ Mạnh gia đối nghịch so sánh, cho nên A Uyển đối với việc Vệ Huyên ý nghĩ cùng suy luận rõ ràng như vậy cũng không có hoài nghi quá lớn.

 

Vệ Huyên cũng không muốn nói quá nhiều sự tình trong cung khiến cho nàng bận tâm, rất nhanh liền dời đề tài.

 

Một năm qua này, Vệ Huyên biến hóa rất lớn, Trịnh quý phi tự nhiên cũng xác định Vệ Huyên xa lánh bà, lại thân cận với phe Thái tử, chẳng qua là cho dù Trịnh quý phi tức giận đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, lúc Vệ Huyên vào cung vẫn là phải ba ba đi lấy lòng hắn.

 

Trịnh quý phi muốn ở trước mặt hoàng đế giả trang thành một người dì tốt, dĩ nhiên là không thể nửa đường bỏ dở, chỉ đành phải dùng mặt nóng của mình dán mông lạnh của Vệ Huyên, không biết có bao nhiêu là thiệt thòi.

 

Thấy mẫu phi nghẹn khuất như thế, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Tam công chúa làm sao mà không tức giận, bất quá Tam hoàng tử lớn tuổi, cũng đã hiểu chuyện thành thục, vạn không thể giống như đứa trẻ bình thường khác tỏ thái độ với Vệ Huyên, chỉ có thể ở trước mặt phụ hoàng không dấu vết bôi đen Vệ Huyên, muốn khơi mào sự không ưa của Văn Đức đế đối với Vệ Huyên.

 

Chẳng qua để cho hắn nhụt trí chính là, mức phóng túng cùng sủng ái của phụ hoàng bọn họ đối Vệ Huyên đã đạt tới một cái không cách nào ngưỡng mộ, căn bản ám hại không nhúc nhích được chút nào.

 

Ngược lại, Ngũ hoàng tử cùng Tam công chúa liền đơn giản một chút, bất quá Ngũ hoàng tử sau mấy lần ăn thua thiệt, học được không có ở trước mặt nhằm vào Vệ Huyên nữa, mà là trong tối đâm chọc, về phần có thành công hay không, ngược lại còn chưa biết được.

 

Mà Tam công chúa bây giờ cũng đã trưởng thành, cũng không thể giống như khi còn bé đánh nhau với Vệ Huyên, Trịnh quý phi liền bắt nàng lại ngay, chỉ có thể mỗi lần đến trước mặt Vệ Huyên chỉ có thể mắng mấy câu, kết quả đều là bị Vệ Huyên chọc giận đến mức òa khóc chạy mất.

 

Như vậy, Vệ Huyên cảm thấy cuộc sống của mình ở trong cung coi như là rất tự tại hài hòa, phiền chán còn có người đáng ghét nhảy ra cho hắn đánh, chỉ có duy nhất một điều phiền não đó là thời gian trôi qua quá chậm, lúc nào mới có thể lớn nhanh lên một chút, để có thể lấy A Uyển về nhà đây?

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên không nhịn được lại dựa vào mặt A Uyển hé miệng gặm mấy cái.

 

A Uyển rất bình tĩnh cầm khăn tay lau mặt, lại hỏi:

-"Mẫu phi đệ cùng với đệ đệ có khỏe không?"

 

Vệ Huyên nằm ngửa ở trên giường, ngủ ở bên người A Uyển, nói:

-"Thân thể mẫu phi không thấy khởi sắc gì, thời tiết hiện giờ đang lạnh, bà chỉ có thể nằm ở trên giường, đệ đệ ngược lại không xấu như trước, dĩ nhiên nhìn cũng không đẹp bằng ta."

 

A Uyển dở khóc dở cười, cái tiểu chánh thái này thật là tự luyến, bất quá hắn cũng có tư cách tự luyến, gương mặt đó thật là thật đẹp.

 

Sau khi hai người nói một hồi, A Uyển đột nhiên không nghe được tiếng của hắn, quay đầu nhìn một cái, phát hiện hắn đã ngủ thiếp đi, bộ dáng ngủ thật đúng là thật đáng yêu. A Uyển mỉm cười, gọi Thanh Yên cầm chăn mỏng tới đắp lên trên người hắn, bản thân lại tiếp tục đọc sách.

 

Đọc một hồi, bất giác cũng buồn ngủ, lúc đang muốn ngủ, lại nghe nha hoàn nói Phúc An quận chúa tới.

 

Hai phủ cách nhau rất gần, người giữ cửa đã sớm nhận ra tỷ đệ Mạnh gia, bọn họ đi vào chưa bao giờ cần thông báo, Mạnh Tự nếu như không có chuyện gì, liền thích chạy tới chỗ A Uyển, không chỉ là bởi vì A Uyển cùng lứa tuổi với nàng dễ dàng chơi chung một chỗ, còn bởi vì A Uyển có tính kiên nhẫn phi phàm, có thể nghe nàng nói huyên thuyên suốt ngày.

 

Lúc Mạnh Tự đi vào, cũng nhìn thấy Vệ Huyên đang ngủ ở trên giường, vội vàng lấy tay che miệng mình, e sợ đánh thức đại ma Vương.

 

Mạnh Tự ngồi vào đầu một giường khác, ngồi cách xa giường A Uyển, nàng có cả một bụng lời muốn nói cùng A Uyển, đẩy A Uyển một cái rồi nhìn Vệ Huyên đang ngủ, giảm thấp thanh âm nói:

-"A Uyển, biểu ca tới lúc nào? Lại trốn học sao?"

 

Nghe được lời của Mạnh Tự, A Uyển ngẩng đầu ngắm thanh ngang trên nóc nhà, hóa ra việc tiểu chính thái này thích trốn học nổi tiếng đến mức mọi người đều biết sao?

 

-"Nghe nói ngày hôm qua biểu ca lại cùng người khác đánh nhau!"

Tiểu cô nương đè thấp âm thanh đang không kìm được phấn khích, nói:

-"Chiều hôm qua trong cung có lớp cưỡi ngựa bắn cung, Ngũ hoàng tử cầm đầu cùng thật nhiều công tử muốn tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung cùng biểu ca, Huyên biểu ca thật là lợi hại, đánh bại từng người từng người bọn họ không nói còn lấy một địch mười, đánh đám người kia đến kêu cha gọi mẹ, những tên kia thật là không có tiền đồ, nhiều người như vậy lại đánh không lại một người."

 

A Uyển: "…."

 

Còn nhỏ tuổi, lệ khí đã như vậy rồi, điều này tốt sao? Nhưng nói đi nói lại nàng có nên cao hứng vì hài tử của mình có thể đánh hài tử của người khác mà không phải chịu thiệt không?

 

A Uyển cảm thấy tâm tính của mình không được, lặng lẽ đề tỉnh lại, tiếp theo lại nghe tiểu cô nương huyên thuyên tiếp.

 

Mạnh Vân có cái bản lĩnh bát quái thần kỳ đứng đầu kinh thành, lại có cái loa Mạnh Tự này, cho nên mặc dù A Uyển không bước chân ra khỏi nhà, nhưng đối với chuyện ở kinh thành cũng không đến nỗi không biết gì, cái này cũng được coi như là một cách giải trí trong cuộc sống. Hơn nữa để cho nàng cảm thấy may mắn hơn là, có rất nhiều chuyện người lớn cảm thấy đứa trẻ như nàng không nên biết cho nên đặc biệt gạt các nàng, các nàng vẫn có thể từ chỗ Mạnh Vân biết được, loại cảm giác này cũng quá thoải mái.

 

Mạnh Tự càm ràm Vệ Huyên "một quyền đánh ngã toàn bộ Tĩnh An trai, chân đá diễn võ trường, người một thước trở xuống hoàn toàn bị đánh ngã." Sau khi hào hứng kể sự tích xong, liền còn nói đến một số chuyện bát quái nhỏ khác trong hoàng cung.

 

Thật sự là lắm chuyện, trong cung một đám nữ nhân ăn no chỉ để cướp đoạt sủng ái ra thì không có chuyện khác để làm, nhưng hận không thể như ong vỡ tổ vén tay áo sử dụng vũ lực đến đoạt sủng ái, chỉ có thể chịu đựng, tìm chút sự tình làm tỷ như Thái hậu khi biết Thụy Vương phi sinh lần này đã làm tổn thương thân thể thì thấy thật bất mãn.

 

Ở nơi thời đại phong kiến này, có nhiều con nhiều cháu là nhiều may mắn, làm bà bà ít khi thông cảm cho con dâu, con dâu lúc sinh con thân thể bị thương không thể sinh cũng không quan hệ, còn có nữ nhân khác có thể được, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vì vậy Thái hậu phất tay liền ban thưởng hai cung nữ được dạy dỗ tốt vào phủ Thụy Vương.

 

Mạnh Tự nhỏ giọng bát quái cùng A Uyển,

-"Nhị tỷ tỷ nói Thụy Vương phi thật đáng thương, rõ ràng bà sinh con cho Thụy Vương, không có công lao cũng có khổ lao, bởi vì sinh con mà đả thương thân thể cũng không phải là chuyện bà muốn, nhưng thế nào mọi tội lỗi lại đổ hết lên người bà, làm bà bà thông cảm cho con dâu thì không nói, đảo mắt liền ban thưởng hai nữ nhân để tranh cướp phu quân cùng bà, loại chuyện như vậy cho dù diễn ra với người nào trong lòng cũng sẽ cảm thấy uất ức. Nhị tỷ tỷ nói, nếu như tương lai bà bà của tỷ ấy dám làm loại chuyện này, mà phu quân tỷ ấy cũng cao hứng nhận, nàng sẽ chặt đường tích phúc của nam nhân kia."

 

Nói tới chỗ này, tiểu cô nương run lập cập, nhớ lại vẻ mặt lúc Nhị tỷ tỷ nàng nói lời này, lại dùng cái loại âm thanh bình tĩnh quỷ dị đó nói, thật rất dọa người.

 

A Uyển mặt đầy hắc tuyến, nàng một lần nữa cảm thấy, Mạnh Vân thật là một cô gái kỳ lạ, tuyệt đối không giống như một nử tử sinh ra trong thời phong kiến. Nhưng A Uyển chung sống cùng nàng lâu như vậy, phát hiện Mạnh Vân cũng chỉ là một cô nương bình thường, chẳng qua là có tư tưởng so với cô nương bình thường khác một chút, hơi hung hãn hơn một ít, đoán chừng là lúc Trưởng công chúa Khang Bình dạy dỗ mấy người con, cũng không quá câu nệ tiểu tiết nên mới có thể nuôi ra mấy đứa bé có tính cách như vậy.

 

Hơn nữa, trong mấy năm A Uyển cùng phụ mẫu xuống Giang Nam nàng phát hiện, thật ra thì trong thế giới này cô gái hung hãn giống như Mạnh Vân cũng có không ít, chẳng qua là bởi vì đất nước rộng lớn, tin tức lại không tinh thông, mà lại không nói ra ngoài mà thôi, người biết cũng bởi vì đều là thân thích cũng khó mà nói ra ngoài, người ngoài đều không ai biết rõ những nữ tử khuê trung phần nhiều đều là những cô gái rất kỳ lạ, liền nhìn xem người nam nhân nào may mắn có thể lấy được những cô gái đó.

 

-"A Uyển, tỷ cảm thấy Nhị tỷ tỷ nói đúng không?"

 

Tiểu nương ngoẹo đầu nhìn A Uyển.

 

A Uyển dĩ nhiên là muốn giơ tay ủng hộ cô em Mạnh Vân, lời của nàng đã nói ra những suy nghĩ trong tâm khảm của bản thân, nói:

-"Nhị biểu tỷ nói đúng, nếu như tỷ bị người khác đối đãi như vậy, tỷ cũng phải ép nam nhân kia không thể không nhận vì là trưởng bối ban thưởng mà phải lấy thêm người, chỉ ném ở một bên cũng được, nhận rồi tìm thời cơ đem ra ngoài cũng được, nếu như không khống chế được mà đụng vào, đó chính là vấn đề của nam nhân… ừ, Nhị biểu tỷ nói đúng, sau này tỷ cũng phải học Nhị biểu tỷ."

 

Mạnh Tự lại chớp mắt một cái, tiếp tục nói:

-"Nhưng Nhị tỷ tỷ còn nói, coi như là bình thường, cũng không thể để cho phu quân nàng thân cận nữ nhân khác trừ nàng ra, nếu không sẽ để cho hắn không tích phúc được, cái gì gọi là không tích phúc được?"

 

Ho khan.

 

-"Khụ khụ … muội không cần biết…. Nhị biểu tỷ nói đúng, nếu như nam nhân kia dám làm loại chuyện như vậy, chứng minh hắn không phải thật tâm đối đãi với muội, không muốn cũng được, nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân, để cho hắn tích phúc hay không là chuyện nhỏ, khiến cho hắn phải khiếp sợ mới là thật!"

 

A Uyển nắm chặt quả đấm, hai mắt rừng rực như ngọn lửa đang thiêu đốt, nàng đã bị cô nàng Mạnh Vân này làm cho ý chí chiến đấu sục sôi.

 

Tiểu tam tiểu tứ được hợp pháp hóa ở cổ đại đều là cái lông? Không phải cũng có những người giống như mẫu thân nàng cùng Mạnh Vân đều chỉ kiên trì một chồng một vợ hay sao? Nàng cũng không thể nổi giận, phải hướng các nàng học tập!

 

Tiểu cô nương Mạnh Tự còn rất thuần khiết lại lương thiện phát hiện không chỉ có thân tỷ tỷ nói như vậy, hảo tỷ muội A Uyển cũng nói như vậy, nhất thời nắm chặt quả đấm, gương mặt xinh xắn điềm đạm là một mảnh kiên định, nói:

-"Được, sau này muội cũng sẽ như vậy!"

 

A Uyển đột nhiên cảm thấy không đúng, không phải các nàng đã dạy hư tiểu cô nương này à? Nhất thời lặng lẽ cảnh tỉnh lại bản thân.

 

Hai cô nương đang nói chuyện cũng không có chú ý tới, mí mắt của Vệ Huyên đang ngủ trên giường rung động không ngừng, chăn nệm dưới bàn tay bé cũng nhăn một mảng, hiển nhiên là bị kích thích không nhẹ.

 

Lúc này trong lòng Vệ Huyên vì nghe được một câu mà thấu hiểu.

 

Hắn rốt cuộc biết được kiếp trước vì sao Thái tử lại kích động như vậy, chẳng lẽ là bởi vì hắn làm gì có lỗi với Mạnh Vân, cho nên Mạnh Vân mới bị giày vò mà chết? Không đúng, kể từ sau khi Thái tử thành thân, lấy lý do vì thân thể yếu đuối nên không thích hợp thân cận nữ sắc làm lý do cự tuyệt nạp sườn phi, trong Đông cung trừ một vị thái tử phi, căn bản không có những nữ nhân khác.

 

Kiếp trước hắn và Thái tử không thân quen, lúc trước cũng không muốn thân cận một thái tử thân thể yếu đuối sống không lâu, nên đối với sự tình về Thái tử cũng không biết nhiều. Lúc tin Thái tử chết truyền tới, biên cảnh đang trong cảnh bị man di xâm lấn, hắn căn bản không đếm xỉa tới tin này, chỉ nghe nói Thái tử chết là bởi vì nữ nhân, cuối cùng chết như thế nào thì cũng không có nói rõ.

 

Chẳng lẽ Thái tử chết còn có ẩn tình khác?

 

Trong nháy mắt Vệ Huyên có chút nằm không yên, nhưng bởi vì Mạnh Tự cùng A Uyển vẫn còn tiếp tục nói chuyện, nên chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ.

 

Chờ sau khi nghe được A Uyển nói đến nếu như bà bà cùng vị hôn phu tương lai cũng làm ra việc như vậy thì sao. Rất có thể Thái hậu cùng Phụ vương sẽ làm ra loại chuyện đó, vì vậy Vệ Huyên theo bản năng kẹp chặt hai chân, lời của A Uyển quả thật là quá dọa người! Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn, thật may là kiếp trước hắn động tâm trễ, tầm mắt chỉ vây xung quanh A Uyển, sau đó sau khi lớn lên lại bị A Uyển ép tới tình huống xấu hổ, căn bản còn chưa liếc qua nữ nhân khác đến một cái, lại càng không có để ý tới nữ nhân bên cạnh, cảm thấy các nàng ai cũng không sánh bằng một đầu ngón tay A Uyển, kiếp trước cho tới tận khi chết hắn cũng không có nghĩ tới việc lấy thê tử, hắn cũng coi như là kiên trinh như một đối với một mình A Uyển?

 

Vệ Huyên hơi hé mắt, ngước từ dưới lên nhìn mặt A Uyển, hai cái tiểu cô nương đang nói hăng say, căn bản không phát hiện hắn đã tỉnh. Từ góc độ của hắn có thể thấy rõ ràng biểu cảm trong mắt A Uyển, hoàn toàn khác một trời một vực với vẻ trầm tĩnh bình thường, dáng vẻ này lại làm cho hắn hết sức yêu thích.

 

Quả nhiên A Uyển cũng không phải là một cô nương im lặng quy củ, nếu không kiếp trước lúc mới gặp gỡ cũng không đánh hắn tới máu mũi chảy ròng ròng, cũng sẽ không dùng biện pháp quyết tuyệt như vậy để trả thù Vệ Quân, nàng có tính cách kiên nghị quả quyết chẳng qua chỉ là ẩn núp ở dưới dáng vẻ nhu nhược để lừa gạt thế nhân mà thôi.

 

Cho đến Mạnh Tự lại vòng sang đề tài khác, Vệ Huyên mới sâu kín "Tỉnh lại".

 

Thấy hắn tỉnh lại, Mạnh Tự theo bản năng lại rụt cổ, nở nụ cười lấy lòng, tránh cho hắn lại phát nổ bừa bãi —— ở trong mắt tiểu cô nương này, Vệ Huyên chính là cái người biến thái thất thường kiêm đại ma Vương.

 

Vệ Huyên cảnh cáo liếc nhìn Mạnh Tự một cái, nói với A Uyển:

-"Thân thể tỷ không tốt, uống thuốc vào phải nghỉ ngơi nhiều."

 

Nói xong hắn gọi nha hoàn đang canh gác ở bên ngoài, hỏi xem thuốc của A Uyển bao lâu nữa mới sắc xong.

 

Thanh Yên phụ trách việc ăn uống cùng thuốc thang của A Uyển đáp:

-"Thuốc sắp được, còn một khắc nữa liền sắc xong."

 

Vệ Huyên ừ một tiếng rồi nhìn về phía tiểu cô nương nói nhiều kia, nói:

-"Ngươi cần phải trở về, đừng quấy rầy A Uyển nghỉ ngơi nữa."

 

Mạnh Tự thấy A Uyển ngồi ở một bên im lặng mỉm cười, lá gan lớn hơn không ít, nói:

-"Vậy muội chờ A Uyển uống thuốc xong sẽ đi."

 

Vệ Huyên cũng liếc nhìn A Uyển một cái, thấy nàng cười cười nhìn tới, tự nhiên biết ý của nàng, chỉ có thể ngồi ở một bên giả làm bé ngoan.

 

Sau khi A Uyển uống thuốc xong, Mạnh Tự rốt cuộc lưu luyến không rời rời đi, Vệ Huyên chờ A Uyển vào trong phòng nằm xuống giường, giúp nàng dịch lại góc chăn, nói với nàng:

-"Ngày mai đệ trở lại thăm tỷ, tỷ phải nghỉ ngơi nhiều cho chóng khỏe."

 

A Uyển nghe thấy âm thanh gió bấc đang đập vào song cửa sổ ở bên ngoài nói:

-"Nếu như tuyết rơi lớn, đệ đừng tới cẩn thận nhiễm lạnh."

 

Vệ Huyên đáp một tiếng, lại không để ở trong lòng, sau khi cùng nàng nói mấy câu, rốt cuộc rời đi.

 

Ra cửa, quả nhiên thấy bầu trời tuyết lại rơi, rõ ràng còn chưa tới giờ Thân, sắc trời lại một mảnh mờ tối, để cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.

 

Ngồi xe trở về phủ, Vệ Huyên phát hiện phụ vương hắn cũng đang đi trở về phủ, nghĩ đến tuyết đang rơi nên công chuyện không nhiều, nên có thể trở về phủ trước thời gian.

 

-"Tiểu tử thúi lại đi nơi nào chơi?"

 

Thụy Vương đi tới, trên người đang choàng áo khoác kín người.

 

-"Đi thăm biểu tỷ!"

 

Vệ Huyên đáp, nhớ tới việc lúc trước A Uyển cùng Mạnh Tự nói, nhìn về phía phụ vương ánh mắt hắn có chút kỳ lạ.

 

Nghe được là phủ công chúa, Thụy Vương liền biết Thọ An quận chúa lại ngã bệnh, chậc một tiếng, thấy nhi tử dùng loại ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi nhìn bản thân, không khỏi nghi ngờ nói:

-"Con nhìn ta làm chi?"

 

Vệ Huyên chậm rãi nói:

-"Cũng không có gì, con chỉ là muốn phụ vương bảo trọng thân thể, chớ trêu chọc quá nhiều nữ nhân, cẩn thận sau này không tốt."

 

Thụy Vương: "…."

 

Chờ sau khi Thụy Vương lấy lại tinh thần, phát hiện tiểu tử thúi nhà ông đã chạy không thấy bóng dáng, nhất thời giận đến mức giơ chân đạp một cước lên một cây khô ở bên cạnh, rất nhanh đau đến mức ông phải ôm chân nhảy loạn, rống giận tên đứa con bất hiếu.

 

Cũng không biết có phải hay không là lời này của Vệ Huyên khiến cho Thụy Vương bị kích thích quá lớn, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, vị Thôi thị đang ở lại trong cung dưỡng thương khiến cho thật nhiều cô nương ở kinh thành hâm mộ có phúc phận tốt kia đột nhiên được Văn Đức đế nhìn trúng, sau khi lâm hạnh đã phong nàng làm Thôi Quý Nhân.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/05/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts