Sủng Thê Như Lệnh - Chương 055

☆, A Uyển chủ động hôn hắn, thật là thật cao hứng!

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Thái hậu nghe được cung nhân báo lại tin tức, nhất thời không nhịn được cau mày...

 

Một quý nhân nho nhỏ mà thôi, đẻ non hay không cũng không cần quá mức để ý, huống chi bây giờ trong hoàng cung cũng không ít hoàng tử công chúa, cũng không hiếm lạ gì một hài tử do một nữ nhân có thân phận không cao quý sinh.

 

Thái hậu cũng không muốn vì quý nhân này mà trách phạt Tam công chúa, dẫn đến xích mích với Trịnh quý phi lâu nay vẫn ở bên cạnh hầu hạ bà, liền nói với cung nữ tới bẩm báo:

-"Giao chuyện này cho hoàng hậu xử trí cũng được."

 

Cung nữ được Thái hậu lên tiếng, đáp một tiếng, lúc đang định lui ra, lại nghe Thái hậu nói:

-"Thuận tiện cũng cho người thông báo quý phi một tiếng, để cho nàng cùng đi giải quyết với hoàng hậu."

 

Cuối cùng Thái hậu có chút lo lắng năng lực làm việc của hoàng hậu.

 

Cung nhân đứng xung quanh sau khi nghe xong cũng không cảm thấy kỳ quái những lời của Thái hậu, bởi vì hoàng hậu luôn làm ra những chuyện làm người khác chết lặng, mặc dù bởi vì Công chúa Thanh Ninh đã lớn hơn có thể khuyên hoàng hậu một hai, khiến cho mấy năm này bà an phận không ít. Nhưng có thể trước kia hoàng hậu lưu lại cho người khác ấn tượng quá mạnh, cho nên cung vụ trong cung này tuy là hoàng hậu cầm phượng ấn xử lý, thật ra thì quý phi cũng phụng Thái hậu chi mệnh ở một bên hiệp trợ, cái này cũng có thể nói là để cho hai bên tự kiềm chế lẫn nhau, ý thăng bằng thế lực trong hậu cung.

 

Cung nữ sắc mặt bình tĩnh lui đi xuống, hướng về phía Phượng Nghi cung truyền lời.

 

Sau khi Thái hậu đuổi cung nữ kia đi, liền hòa ái nhìn về phía Vệ Huyên, cười hỏi:

-"Gần đây Huyên Nhi đang bận gì mà không thấy con tới nơi này của ai gia, khiến cho ai gia nhớ nhung."

 

Vệ Huyên ngẩng mặt cười nói với bà:

-"Hoàng tổ mẫu, việc này cũng không thể tại con. Gần đây bài vở bề bộn nhiều việc, không chỉ Hoàng bá phụ thường xuyên kiểm tra thí điểm, còn để cho Thái tử ca ca cũng tới kiểm tra, mỗi ngày trở về con còn phải viết chữ to, đến rất khuya mới nghỉ ngơi, cả ngày bận rộn không ngừng, cũng đã nhiều ngày rồi con không gặp được Thọ An biểu tỷ. "

 

Nam hài ngửa mặt lên cười với bà, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo kia mang theo nụ cười sáng lạn thuần túy, giống như một hài tử ngây thơ không rành thế sự, Thái hậu thấy trong lòng như nhũn ra, không nhịn được ôm hắn vào trong ngực, phảng phất đã từng ôm hài tử nho nhỏ đó.

 

Bất quá khi nghe những lời oán trách của hắn, ánh mắt Thái hậu lóe lên, không nhịn được sờ mặt của hắn nói:

-"Huyên Nhi thích Thọ An đến vậy sao?"

 

-"Đó là dĩ nhiên."

Vệ Huyên cười càng sáng lạn hơn,

-"Biểu tỷ là do Phật tổ điểm hóa thành thế tử phi của con, con vừa thấy nàng liền thích. Hoàng tổ mẫu, tổ mẫu còn chưa thích Huyên Nhi ở chung một chỗ với Biểu tỷ à!"

 

Hắn mang vẻ mặt đau khổ hỏi.

 

Nụ cười của Thái hậu cứng lại, sau đó thở dài nói:

-"Thọ An tuy tốt, nhưng con đáng giá tìm được người tốt hơn!"

 

Nghĩ đến thân thể nhỏ bé yếu đuối của Thọ An quận chúa kia, sau này lớn lên cũng không biết như thế nào, cho dù thân thể có khá hơn so với khi còn bé một chút, sợ rằng đối với con cháu đời sau cũng có trở ngại, sợ đến lúc đó nàng sẽ giống như mẫu thân Trưởng công chúa Khang Nghi của nàng, làm sao có thể đảm nhiệm Vương phi tông phụ?

 

Chẳng qua là, nếu như bọn chúng thật là duyên phận do Phật tổ điểm hóa, Thái hậu lại sợ bản thân mình nhúng tay vào lại chọc giận Phật tổ, đến lúc đó cũng không biết người có thể giáng tội Huyên Nhi hay không.

 

Bà nuôi Vệ Huyên nhiều năm như vậy, đã trở thành chấp niệm trong lòng, Thái hậu là thật tâm thật ý thương hắn, cũng không nỡ để hắn xảy ra chuyện gì.

 

-"Hoàng tổ mẫu, ngài đáp ứng với con đi." Vệ Huyên quấn lấy Thái hậu mè nheo.

 

Thái hậu bị hắn cuốn lấy không chịu nổi, do do dự dự hồi lâu, vẫn không thể quyết định.

 

Đang lúc hai bà cháu đang náo loạn, liền nghe cung nhân báo lại hoàng đế tới.

 

Lúc Văn Đức đế tới, thấy bộ dáng Vệ Huyên cùng Thái hậu quấn quýt si mê, cảm thấy rất hứng thú hỏi:

-"Huyên Nhi lại ầm ĩ Hoàng tổ mẫu của con, lần này con lại muốn đòi thứ gì?"

 

Vệ Huyên bất mãn nói:

-"Hoàng bá phụ, bá phụ đang oan uổng con, con không phải vì đòi muốn cái gì mới quấn lấy Hoàng tổ mẫu đâu. Bất quá là muốn Hoàng tổ mẫu đáp ứng để cho Thọ An biểu tỷ làm thế tử phi của con mà thôi, con nghe lời của Hoàng tổ mẫu nhất, nếu như Hoàng tổ mẫu không đáp ứng, con chỉ có thể một mực dây dưa đến khi Hoàng tổ mẫu đáp ứng thì mới ngưng."

 

Văn Đức đế sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn đến bây giờ vẫn có ý với chuyện này, xem ra hắn luôn một mực nhớ. Năm trước khi đoàn người Thụy Vương từ Giang Nam trở về, Văn Đức đế đã nghe nói chuyện này, lúc ấy cũng chỉ cho là đứa trẻ trong lúc nhất thời nổi hứng mới muốn Thọ An làm thế tử phi của hắn, đợi hắn lớn một chút liền sẽ quên, cho nên luôn một mực không lên tiếng, không nghĩ tới ngược lại trong lòng hắn luôn một mực nhớ tới việc này.

 

Cũng đúng thôi, Văn Đức đế ngoắc gọi hắn đến trước mặt, cười hỏi:

-"Tại sao con lại coi trọng Thọ An? Trong kinh này có nhiều cô nương còn xinh đẹp hơn so với Thọ An nhiều, chính như Phúc An cũng rất hoạt bát lanh lợi, dáng dấp lại mỹ miều khả ái, như thế nào con không nhìn trúng nàng?"

 

Nghe ra ý hoàng đế cho là A Uyển không sánh bằng nha đầu Mạnh Tự ngu xuẩn kia, Vệ Huyên nhất thời buồn bực nói:

-"Thọ An biểu tỷ là tốt nhất, những nữ nhân rất ngu xuẩn kia làm sao so sánh được."

 

Thấy hắn giận, Văn Đức đế chẳng qua là cười cười nhìn hắn, cho đến khi tiểu hài nhi có vẻ không thuận theo, mới nói:

-"Con muốn cưới Thọ An làm thế tử phi cũng không phải là không thể được."

 

-"Hoàng thượng!"

 

-"Thật sao?"

 

Âm thanh của Thái hậu cùng Vệ Huyên đồng thời vang lên. Một giọng là không vui một giọng là kinh hỉ, tất cả đều nhìn lom lom hoàng đế.

 

Văn Đức đế ôm Vệ Huyên lên người, cười nói với Thái hậu:

-"Mẫu hậu, khó có khi thấy Huyên Nhi yêu mến một cô nương như vậy, hà cớ gì không thỏa mãn nó, đỡ phải khiến nó lúc nào cũng nhớ thương."

 

Nói không chừng khi lấy được, ngược lại sẽ không để ý như vậy. Hoàng đế nghiêm túc là nghĩ bởi vì Vệ Huyên bị trưởng bối ngăn cấm không cho phép mới sinh ra cố chấp, cho nên cũng không để ý.

 

Thái hậu cau mày, trong lòng không vui.

 

-"Hoàng thượng cũng biết thân thể Thọ An không khỏe, vạn nhất!"

 

Thấy Vệ Huyên trợn mắt nhìn, Thái hậu đem câu "Không sống tới trưởng thành liền chết yểu" định nói nuốt xuống, chỉ cảm thấy Vệ Huyên cố ý như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu với hai mẹ con Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

-"Mẫu hậu, lời này có vẻ không đúng, nam nhi lang cùng cô nương gia hoàn toàn bất đồng, đó là nếu sau này phát sinh cái gì ngoài ý muốn, thì nam tử làm sao không có thê?"

 

Thần sắc Thái hậu hơi buông lỏng, suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Văn Đức đế nói có lý, liền nói:

-"Muốn ai gia đồng ý cũng được! Nếu như sau này Thọ An có thể bình an sống đến tuổi cập kê, ai gia liền cho các ngươi thành thân."

 

Nếu là không sống được, vậy dễ tính, cũng không cần quá so đo với một cô nương có thân hình yếu đuối như vậy.

 

Trong lòng mặc dù không hài lòng lời của Thái hậu, nhưng cuối cùng cũng có thể để cho bà mở kim khẩu. Từ hôm nay trở đi hắn liền có thể tuyên cáo với thế nhân A Uyển là vị hôn thê của hắn. Trong lòng Vệ Huyên vẫn cảm thấy thật cao hứng.

 

Chờ Vệ Huyên cao hứng rời đi, trong chánh điện chỉ còn dư lại hai mẹ con, Thái hậu mới nói:

-"Hoàng thượng hôm nay thế nào tới? Là do nghe nói sự tình của Thôi Quý Nhân à?"

 

Văn Đức đế khẽ cau mày, vuốt cằm nói:

-"Hi nhi càng ngày càng càn quấy, từ giờ phải thật tốt. Công chúa hoàng gia có thể tùy hứng nhưng cũng không có thể làm bậy."

 

Thái hậu cười nói:

-"Cũng không trách nàng được, hoàng thượng biết tính tình của nàng là thẳng thắn nhất, trong lòng nàng một mực coi Thôi Quý Nhân là Hảo tỷ tỷ, nhưng ai biết đảo mắt lại được vào trong cung làm quý nhân, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi."

 

Thấy mặt hoàng đế lộ vẻ lúng túng, Thái hậu che miệng lại. Việc này khó mà nói quá rõ, tránh cho mất tình cảm mẹ con.

 

Thái hậu vừa lên tiếng đem chuyện giao cho hoàng hậu cùng Trịnh quý phi xử lý, liền sẽ không hỏi quá nhiều. Bà cùng hoàng đế nói chuyện trong mấy ngày nay, đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi:

-"Năm nay Thái tử đã mười bảy, Hoàng thượng định khi nào thì cho hắn cưới thái tử phi? Sớm định thái tử phi sinh hạ hoàng tôn cũng để cho triều thần an tâm."

 

Văn Đức đế nói:

-"Mẫu hậu nói phải, nguyên là sợ Diệp nhi thân thể yếu đuối, thái y dặn dò tốt hơn là phải nghỉ ngơi thật nhiều, không muốn thấy hắn vì nữ sắc mà trì hoãn việc điều dưỡng, nên định chậm lại một hai năm, vừa đúng tháng năm năm nay, Huệ An của Khang Bình cũng cập kê, trẫm nhìn nàng lớn lên, cũng là một hài tử tốt."

 

Thái hậu hơi hơi nhíu mày, chần chờ nói:

-"Hoàng thượng không định suy nghĩ thêm một chút sao?"

 

-"Không được."

Văn Đức đế nâng chung trà lên ngang ngọn đèn, uống một hớp, tiếp tục nói:

-"Năm đó Khang Bình đã giúp trẫm rất nhiều! Trẫm đã đồng ý với nàng, nếu tương lai nàng sinh nữ nhi, thì sẽ đem nữ nhi của nàng gả cho Diệp nhi. Ngài cũng biết tính tình Khang Bình cũng không tệ, nữ nhi nàng dạy dỗ cũng sẽ không kém, Huệ An là một hài tử khỏe mạnh, nghĩ đến trong tương lai cũng sẽ là một thái tử phi hợp cách."

 

Thái hậu cũng biết năm đó hoàng đế cùng Trưởng công chúa Khang Bình đã ước định, chỉ là vì Thái tử thân thể không tốt, cũng không biết có thể sống được bao lâu, tự bản thân làm tổ mẫu không muốn ủy khuất hắn, muốn vì hắn chọn lựa một cô nương tốt hơn, nếu hoàng đế đã quyết định, bà cũng không nói thêm nữa.

 

-"Chẳng qua là, mấy năm trước không phải Khang Bình đã nói, các cô nương nhà nàng đều phải để đến khi mười bảy tuổi mới tính chuyện sao?"

Thái hậu không nhịn được cười lên nói:

-"Chẳng lẽ là muốn cho Thái tử lại chờ thêm hai năm đến khi mười chín tuổi sao?"

 

-"Như vậy thì thế nào!"

Văn Đức đế cũng không thèm để ý, nói:

-"Thái y nói, thân thể Diệp nhi không tốt, cần tu thân dưỡng tính, không thích hợp gần nữ sắc, như vậy để cho hắn tu dưỡng hai năm nữa, để đến lúc đó thân thể của hắn cũng khỏe hơn chút ít!"

 

Đối với Thái tử Vệ Diệp, bởi vì là đứa con đầu lòng… tất nhiên Văn Đức đế yêu mến vô cùng, lại bởi vì năm đó bản thân ông bị hãm trong gió mưa tranh đoạt, khiến cho Thái tử bị liên lụy… đang từ một hài tử khỏe mạnh biến thành đứa trẻ thân thể yếu đuối. Trong lòng Văn Đức đế rất là áy náy, luôn muốn cho đứa con trai này những thứ tốt nhất.

 

Hơn nữa Văn Đức đế bây giờ còn trẻ tuổi, phía dưới nhi tử đứa nào đứa nấy cũng đang trong độ tuổi vị thành niên, đối với ngôi vị hoàng đế của ông cũng không có uy hiếp gì, tự nhiên nguyện ý làm một phụ hoàng tốt.

 

Thái hậu nhìn bộ dáng đau lòng của ông, tất nhiên biết tâm tư của con trai. Nguyên nhân cũng bởi vì Thái tử, cho nên cho dù hoàng hậu luôn làm ra mấy chuyện điên rồ ngu xuẩn, ông cũng tha thứ mấy phần, để tùy ý bà giày vò.

 

-"Nhân tuyển Thái tử phi đã có, bất quá nhân tuyển trắc phi còn chưa định."

Thái hậu suy nghĩ một chút, lại nói:

-"Ai gia vốn muốn ở ngày hoa nở tổ chức một yến tiệc ngắm hoa. Không bằng yến tiệc ngắm hoa năm nay… thuận tiện ai gia mời mấy tiểu thư của các nhà huân quý và nhà triều thần trong kinh vào cung… đến lúc đó cẩn thận chọn lựa một người. Hoàng thượng xem coi thế nào?"

 

Văn Đức đế suy nghĩ một chút… cảm thấy có thể, liền gật đầu để kệ mẫu hậu an bài. Mặc dù thân thể Thái tử không tốt, nhưng cũng không thể chỉ có một thái tử phi, không bằng cũng nên chọn trắc phi.

 

Hai mẹ con lại trò chuyện chút, Văn Đức đế còn bận rộn chính sự, nên rất nhanh liền rời đi.

 

Chờ đến lúc Văn Đức đế rời đi, hoàng hậu cũng đã xử trí xong sự tình Thôi Quý Nhân.

 

Thái y chuẩn mạch cho Thôi Quý Nhân… Thôi Quý Nhân cũng không đẻ non, mà là gần đây ăn đồ ăn lạnh, dẫn tới kỳ kinh nguyệt không điều, khí huyết tích ứ… Tam công chúa kia đụng một cái, vừa vặn để cho nàng té mà thông máu ứ bế tắc, thuận kỳ kinh nguyệt, mới vừa rồi sẽ đau đớn khó nhịn, cũng không phải là sự cố đẻ non.

 

Ở năm cũ lúc Thôi Quý Nhân được thừa sủng… đã qua một tháng mà nguyệt sự đúng kỳ hạn cũng chưa đến, kéo dài nửa tháng, nguyên tưởng rằng là mang bầu. Cũng không ngờ lại bởi vì trong lúc tân niên nàng ăn nhiều đồ ăn lạnh, đưa đến nguyệt sự chậm trễ nửa tháng.

 

Như vậy, Tam công chúa mặc dù lỗ mãng một chút, ngược lại tội không quá lớn, hoàng hậu phạt nàng cấm túc tại cung Triều Dương một tháng, chép phạt nữ giới một trăm lần.

 

Chẳng qua cái trách phạt này đối với Tam công chúa mà nói… lại càng khắc sâu hơn oán hận của nàng đối Thôi Quý Nhân.

 

Trịnh quý phi rất là nhức đầu… mặc dù Thôi Quý Nhân khiến cho bà ngứa mắt. Nhưng bây giờ hoàng đế đang cảm thấy nàng ta mới mẻ… tốt nhất không nên động thủ, giữ lại nàng là tốt nhất. Nhưng nữ nhi ngu xuẩn của bà không nuốt trôi được tức giận kia, muốn tìm Thôi Quý Nhân gây chuyện, khiến bà giận đến không chịu được.

 

-"Được rồi, sau này ở trong cung ngoan ngoãn chép sách, chớ đi ra ngoài gây họa."

Trịnh quý phi vuốt mi tâm nói:

-"Ngươi cũng là đại cô nương, cũng không thể giống như khi còn bé tùy hứng manh động."

 

Tam công chúa cười lạnh một tiếng với bà.

 

Trịnh quý phi giận đến vỗ bàn, nói:

-"Đừng bày ra dáng vẻ này với Bổn cung… chẳng lẽ Bổn cung còn không trị được ngươi?"

 

Thấy mẫu phi thật sự tức giận, Tam công chúa phương thu hồi biểu tình trên mặt, ủy khuất nói:

-"Mẫu phi, Thôi Quý Nhân lấy chúng ta làm bàn đạp… thật đáng hận. Vì sao nữ nhi không thể trừng trị nàng. Bây giờ con vừa nhìn thấy vẻ mặt ra vẻ từ ái kia của nàng ta liền cảm thấy rất chán ghét… Nàng ta có thể sanh được nữ nhi lớn như con vậy sao?"

 

-"Chờ ngày nào đó phụ hoàng ngươi chán ngấy nàng ta rồi, thì lúc đó con làm như thế nào đều được… chẳng qua bây giờ thì không được!"

 

Trịnh quý phi thấy nàng một bộ dáng không cam lòng, lại là một trận nhức đầu… thầm nghĩ tại sao mình lại sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn như vậy chứ!

 

Bất đắc dĩ, Trịnh quý phi không thể làm gì khác hơn là kéo nàng qua, bắt đầu dạy nữ nhi. không nói dạy nàng thành thông tuệ được như Thanh Ninh công chúa, có thể giúp mẫu thân mình… ít nhất chớ luôn là xung động làm ra chuyện ngu xuẩn là được.

 

Bởi vì Tam công chúa bị phạt ở cung Triều Dương chép sách… Cho nên ở ngày hoa nở, Thái hậu ở ngự hoa viên tổ chức yến tiệc thưởng hoa, khó có khi A Uyển theo mẫu thân vào cung tham gia yến tiệc.

 

Tam công chúa không có cơ hội lộ diện, lại càng không thể đi tìm A Uyển gây phiền toái. Không có Tam công chúa giúp một tay, Ngũ hoàng tử không có lý do nào đơn độc trêu chọc A Uyển tìm xui xẻo. Chỉ có thể than thở… khó có được người Vệ Huyên để ý vào cung… liền bỏ lỡ cơ hội như vậy.

 

Vệ Huyên từ trong cung đi ra, liền chạy thẳng tới phủ Trưởng công chúa Khang Nghi đi tìm A Uyển.

 

Bắt đầu từ buổi sáng, mưa liền rơi không ngừng. Mặc dù đều là mưa phùn liên tục, nhưng lúc Vệ Huyên đến Tư An viện của A Uyển, vạt áo hắn đã bị mưa làm ướt. Giọt mưa rơi vào vạt áo màu đỏ làm cho vạt áo biến thành màu đỏ sậm, giống như vạt áo bị dính máu vậy!

 

Kiếp trước Vệ Huyên đã thấy quá nhiều máu tanh… kiếp này liền thích loại quần áo màu đỏ. Màu sắc càng thiên về màu đỏ đậm, vừa nặng nề lại đường hoàng, giống hệt như dùng máu nhuộm quần áo vậy… giống như tâm tư vặn vẹo u ám của hắn. Hắn cực kỳ yêu thích màu này.

 

A Uyển thấy hắn từ bên ngoài mang theo một luồng khí lạnh đi vào, vội vàng rụt vào phía kháng ấm áp… nói với hắn:

-"Đệ nhanh một chút thay quần áo ướt sũng đi… coi chừng sẽ ngã bệnh."

 

Vệ Huyên đáp một tiếng, liền ở trước mặt nàng trực tiếp cởi ra áo khoác bị ướt… cho đến khi chỉ còn dư lại cái áo lót màu trắng trong cùng, liền đi về phía kháng nàng đang ngồi.

 

(Chú thích: kháng là cái giường chỉ để ngồi)

 

Chỉ mặc áo lót màu trắng như vậy có thể nói là quần áo xốc xếch. Chỉ có khi ở bên trong phòng cần phải viên phòng mới mặc như vậy… Trừ người bên gối thân cận nhất thì không thể lộ bộ dáng như thế cho bất kỳ ai. Mặc dù Vệ Huyên tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã là một nam nhi tám tuổi, vốn không nên ở trước mặt cô nương như vậy. Thanh Yên Thanh Chi muốn nói nhưng khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của tiểu Quận chúa, chỉ đành phải nuốt lời định nói trở về.

 

Lúc Vệ Huyên đẩy A Uyển, thì cẩn thận nhìn nàng một chút, phát hiện thần sắc của nàng bình tĩnh, đối với hắn mặc như vậy làm như không thấy, không khỏi có chút như đưa đám. Xem ra A Uyển còn không xem hắn như nam nhân mà nhìn, cho nên mới đối với hắn không nhúc nhích như vậy, thật không vui.

 

Ánh mắt A Uyển dời từ trên bàn cờ trở lại, phát hiện nam hài đang dựa vào nàng có bộ dáng không vui, nhất thời có chút không giải thích được. Đối với hành vi Vệ Huyên vẫn còn mặc áo lót, A Uyển cảm thấy một cái tiểu phá hài còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, nàng thật sự là không có ý để mắt đến. Hơn nữa, không phải trên người hắn còn mặc áo lót rất bảo thủ sao? Chẳng qua là lộ ra thân hình, căn bản không có gì đẹp mắt.

 

Văn hóa quan niệm khác biệt, lại thêm A Uyển là một trạch nữ rất ít khi để ý những chuyện này. Cho nên đưa đến hai tư tưởng của hai người khác nhau một trời một vực. Vệ Huyên không thể không sinh một bụng phiền muộn.

 

-"Trước uống chút trà gừng đường làm ấm thân thể đã..."

 

A Uyển đẩy Vệ Huyên đứng lên, để cho hắn uống chút trà gừng đường làm ấm thân thể, đề phòng bị nhiễm lạnh mà ngã bệnh.

 

Vệ Huyên lười biếng lắc đầu, lầu bầu nói:

-"Ta ghét gừng cùng đường, càng đáng ghét hơn khi hai món đó kết hợp chung một chỗ."

 

A Uyển biết hắn thích ăn hương vị mặn, nên đại đa số điểm tâm đều phải làm thành mặn. Đối với các loại bánh ngọt gì đó đều cực kỳ không thích. Chẳng qua bây giờ cũng không phải là thời điểm để cho hắn bốc đồng tùy ý.

 

Sau khi cho hạ nhân bưng tới, nàng liền rót vào miệng hắn, rót đến mức tiểu chánh thái nước mắt lưng tròng, nhìn chằm chằm nàng.

 

A Uyển hôn trán hắn, xoa xoa tóc của hắn, rất nhanh liền thấy hắn mặt mày hớn hở. Trong lòng âm thầm buồn cười, thật là một tiểu hài tử.

 

A Uyển chủ động hôn hắn, thật là thật cao hứng!

 

Lỗ tai Vệ Huyên có chút đỏ lên, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, khó có được khi ngượng ngùng để cho hắn trong lúc nhất thời im lặng nằm bên cạnh A Uyển, cũng không làm sự tình quấy rối gì dẫn nàng chú ý.

 

A Uyển không biết xưa nay con Gấu Con da mặt dày đến đạn cũng bắn không không thủng, chính là bởi vì hai đời lần đầu tiên được nàng chủ động hôn mà xấu hổ!

 

Phát hiện hắn bỗng nhiên vô cùng im lặng, nàng liền hàn huyên cùng hắn… cuộc trò chuyện dĩ nhiên là xoay quanh việc học của hắn, giống hệt như một trưởng bối rất tẫn trách hỏi thăm hắn có nghiêm túc nghe giảng hay không? Có chọc ghẹo tiên sinh giảng bài hay không? Có lại cùng bạn học đánh nhau hay không?

 

Rất nhanh Vệ Huyên rốt cuộc đã khôi phục tâm tình, liền kể lại cho A Uyển sự tình hôm nay ở trong cung đúng lúc thấy Tam công chúa đẩy ngã Thôi Quý Nhân.

 

-"Sau đó thái y chuẩn mạch, hóa ra bởi vì Thôi Quý Nhân dùng vật lạnh đưa đến thân thể không tốt, cũng không phải là sinh non."

 

Hắn một bộ dáng đáng tiếc. Nếu thật sự là sinh non, không chỉ Tam công chúa sẽ phải chịu phạt, Thôi Quý Nhân cũng khó mà yên ổn, nhất tiễn song điêu.

 

Đáng tiếc lúc trước hắn vì phòng ngừa hậu hoạn có thể xảy ra, đã trực tiếp để cho ngoại tổ mẫu tìm thuốc. Rồi cho người hạ vào trong thức ăn của nàng ta, để cho đời này nàng ta đừng nghĩ sinh ra hai cái nghiệt chướng kia.

 

Mặc dù đời trước cuối cùng Thái hậu bỏ rơi hắn, nhưng Thái hậu cũng thật lòng thương hắn mười mấy năm. Mặc dù đã xem hắn như thế thân, nhưng cũng để cho hắn độc hưởng phong cảnh mười mấy năm mà ngay cả hoàng tử cũng không có. Đời này, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, nếu như không có hài tử Thôi Thị sinh ra giống hệt như Tiểu công chúa chết oan năm đó, thì Thái hậu có thể một mực đối tốt với hắn như vậy hay không?

 

Cũng đúng thôi, hắn cúi đầu cười lạnh… Chớ trách hắn lòng dạ độc ác, nếu thần phật đã để cho hắn trở lại một lần nữa, dĩ nhiên hắn muốn đi một con đường không giống như kiếp trước. Kiếp trước hắn phách lối như thế nào, kiếp này vẫn sẽ như vậy, dứt khoát cứ như vậy.

 

A Uyển không nghĩ tới trong cung còn có loại chuyện như vậy! Nàng thấy bộ dáng tiếc hận của hắn, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý nghĩ của hắn. Trong lòng nàng biết sự tình trong cung là rất mờ ám không rõ... Nàng không có giả mù sa mưa phát biểu ý kiến gì đối với chuyện lần này.

 

-"Đúng rồi, ngày ngắm hoa sắp đến."

A Uyển trong tay cầm một con cờ, đột nhiên nói:

-"Nghe nói Thái hậu muốn tổ chức yến hội ngắm hoa. Đệ nói, có phải là chọn phi cho Thái tử không?"

 

Vệ Huyên giật mình nhìn nàng,

-"Làm sao tỷ biết?"

 

Việc này hình như vẫn chưa truyền ra tin tức gì mà!

 

-"Đoán…" A Uyển rất bình tĩnh nói.

 

Đối với việc mình đoán một cái liền chuẩn, A Uyển rất bình tĩnh mà tỏ vẻ. Thái tử đến tuổi này đã không kịp đợi, lúc trước nàng đã nghe công chúa mẫu thân cùng phò mã phụ thân nói một lần, liền có thể suy đoán như vậy.

 

Ánh mắt Vệ Huyên vòng vo chuyển, nói:

-"Ngược lại cũng không có quan hệ gì với chúng ta... Đến lúc đó nếu như tỷ vào cung cũng không cần để ý tới cái gì, chỉ cần chiếu cố tốt bản thân là được."

 

Nói xong, hắn hồi tưởng kiếp trước đặc biệt vì Thái tử chọn phi mà tổ chức yến hội ngắm hoa, cảm thấy hết sức nhàm chán. Rõ ràng đã có nhân tuyển thái tử phi, còn làm loại việc này, không biết bọn họ nghĩ như thế nào?

 

Về phần trắc phi của Thái tử? Theo Vệ Huyên, Thái tử là một người thông minh, biết thân thể mình không thích hợp gần nữ sắc, tự nhiên sẽ không mang thân thể của mình ra đùa giỡn, căn bản sẽ không muốn trắc phi cái đồ chơi kia. Kiếp trước không muốn, vậy kiếp này cũng sẽ không cần. Cũng không biết đến lúc đó hắn sẽ thuyết phục hoàng đế cùng Thái hậu như thế nào?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/06/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts