Sủng Thê Như Lệnh - Chương 059

, Trân quý yêu nàng, nên không muốn làm nàng buồn lo sợ hãi...

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên cùng A Uyển nhìn nhau một hồi lâu, phát hiện nàng ngay cả nháy mắt cũng không có nháy một cái, đơn giản là kiên nhẫn mười phần, ngược lại lộ ra hắn không có tính nhẫn nại...

 

Hắn xưa nay cực ít kiên nhẫn, hai kiếp cũng không có mài dũa cho hắn tính nhẫn nại, cho nên đưa đến phương thức làm việc của hắn chính là thích đơn giản thô bạo, không cần nhiều lời cứ trực tiếp động thủ cho nhanh. Dưới sự so sánh, A Uyển so với hắn kiên nhẫn mười phần, điều này làm cho hắn thật sự tò mò, người có trí tuệ như A Uyển ở trước tiền bối sẽ làm cái gì?

 

Chẳng qua là, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh của nàng, hắn lại không nghĩ vạch trần nàng.

 

Trân quý yêu nàng, nên không muốn làm nàng buồn lo sợ hãi...

 

-"Được rồi, nếu tỷ muốn biết, đệ nói cho tỷ biết cũng được."

 

Vệ Huyên nói xong, vòng qua kháng đi đến ngồi cạnh A Uyển, đưa tay nắm lấy bả vai gầy yếu của nàng, ghé vào bên tai nàng nói:

-"Ngũ hoàng tử, người này hèn hạ vô sỉ, vẫn luôn muốn làm chuyện xấu, cho nên đệ có đặt một số người ở bên cạnh hắn."

 

Hắn nói hàm hồ, không có nói rõ là người nào….

 

-"Trong đó có một người hắn rất tín nhiệm, hắn có động tĩnh gì đệ cũng có thể biết trước…."

 

Con ngươi A Uyển khẽ nhúc nhích, nói:

-"Người kia là chi thứ hai Thành quận vương phủ Vệ Giác?"

 

-"Tỷ biết à!"

Vệ Huyên trước có chút giật mình, sau đó liền hiểu rõ nói:

-"…Không trách được hôm qua Vệ Giác sai người đưa tin tức cho đệ, nói tỷ có thể biết thân phận của hắn."

 

A Uyển xưa nay luôn tỉ mỉ, lúc Vệ Giác làm những hành động kia, cũng không lạ A Uyển sẽ phát giác ra được.

 

A Uyển bật cười nói:

-"Hôm yến tiệc ngắm hoa đó, làm phiền hắn âm thầm giúp một tay, nếu không tỷ đã bị bọn họ đẩy vào trong hồ, cho dù không như thế, cũng phải ăn chút thua thiệt nhỏ."

 

Thân thể của mình tự mình biết, với người khác mà nói bất quá chỉ là chuyện nhỏ, với nàng mà nói không chừng sẽ phải mất mạng, cho nên nàng cũng rất cẩn thận bảo vệ thân thể của mình.

 

-"Bọn họ không dám!"

Vệ Huyên nói xong, trong mắt một mảnh sát khí cuồn cuộn nói,

-"Một phủ quận vương suy tàn, từ đâu có lá gan làm như vậy? Bất quá là bởi vì Ngũ hoàng tử mới làm dáng một chút mà thôi."

 

A Uyển nghiêng đầu nhìn hắn, thấy giữa hai lông mày của nam hài xinh đẹp này đều là lệ khí, đưa tay chọc chọc vào giữa hai chân mày của hắn. Thấy hắn không hiểu nhìn mình, trong lòng khẽ nhúc nhích, cười nói:

-"Xem ra mọi người đều không phải là ngu xuẩn… Ngũ hoàng tử chán ghét tỷ, cũng không dám dùng người trong cung, sợ dính dáng đến bản thân hắn, cho nên muốn cho người tôn thất đến ra tay, nhưng những người khác cũng không phải là kẻ ngu xuẩn."

 

Vệ Huyên khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, bây giờ rốt cuộc Ngũ hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, vừa chưa được xuất cung lập phủ, dĩ nhiên là bó tay bó chân, không dám làm lớn chuyện, nhiều nhất chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi!

 

So ra thì…..hắn so với Ngũ hoàng tử thì tự do hơn, trong cung ngoài cung mặc hắn chạy nhảy. Dĩ nhiên, mỗi lần khi dễ Ngũ hoàng tử, Vệ Huyên cũng không có ác cảm là ỷ lớn hiếp nhỏ… Hắn hiện nay thích nhất là cùng Ngũ hoàng tử đánh nhau, lợi dụng đời trước ở biên cảnh học được thủ pháp ám kình đã thương hắn, ngay cả thái y cũng không tra ra được.

 

Nghĩ đến mấy ngày nay Ngũ hoàng tử chỉ có thể nằm ở trên giường rầm rì, trong lòng Vệ Huyên liền vui vẻ. Bị Ngũ hoàng tử mắng ác độc thì sao? Không ảnh hưởng đến ai! Ngược lại hắn cũng không phải người tốt lành gì, chuyện ác độc cũng làm rất nhiều.

 

-"Đúng, chính là như vậy."

Vệ Huyên ngoan ngoãn nhận cái chọc của nàng. Hắn nhìn kỹ nàng, phát hiện sau khi nàng biết những chuyện này cũng không có bài xích hắn, đưa tay đang đặt trên kháng lên cầm lấy cái tay đang chọc tới đưa lên gặm, lại nói:

-"Bất quá, cũng có một ít người một lòng chỉ muốn nịnh bợ hoàng tử, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy!"

 

A Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói đúng! Lúc ấy nàng chạy thoát được, cũng là nhờ người Vệ Huyên chôn ở bên cạnh Ngũ hoàng tử giúp nàng, cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

 

-"Cám ơn…" A Uyển rất thành khẩn nói cám ơn với Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên vừa nghe, lập tức đưa mặt qua nói,

-"Nếu là cảm tạ, vậy tỷ liền hôn đệ một cái."

 

A Uyển bất giác buồn cười… ở trong lòng nàng, nam hài này mặc dù đối với người khác hung tàn lại bạo lệ, nhưng ở trước mặt mình cũng là một hài tử ngoan, trong lòng không khỏi luôn coi hắn là đệ đệ… Thấy hắn đưa mặt tới, trong lúc nhất thời quên mất tuổi tác của mình, coi hắn trở thành hài tử liền hôn lên khuôn mặt xinh đẹp đỏ thắm của hắn.

 

Vệ Huyên tâm tình nở hoa, A Uyển lại hôn hắn…

 

Bởi vì A Uyển chủ động hôn lên gò má của hắn một cái, tiểu chánh thái nhất thời biết điều, lúc A Uyển lật xem sách bản hạn chế lấy được từ chỗ phò mã phụ thân, tiểu chánh thái không có đi quấy rầy nàng, mà là lặng lẽ ngồi cạnh nàng, trong tâm lại nở hoa nhiều hơn, lấy tay sờ sờ lỗ tai của mình một cái, thật là nóng, cảm thấy mình cũng không chịu thua kém, tâm hồn lâng lâng...

 

Chờ lúc Mạnh Tự tới tìm A Uyển, liền thấy Vệ Huyên giống như không xương mềm nhũn dán chặt lấy A Uyển giống hệt thuốc cao bôi trên da chó vậy!

 

Từ trước đến giờ giữa hai lông mày hắn luôn có lệ khí vây quanh, bây giờ trên mặt lại không có cái loại khí ngang ngược, ngược lại là lộ ra dáng vẻ tươi cười hề hề, muốn ngốc bao nhiêu liền ngốc bấy nhiêu, nói ra, không ai tin tưởng được đây lại là cái tên hỗn thế ma vương mà người kinh thành tránh không kịp.

 

Khó thấy được dáng vẻ ngu ngốc như vậy của hắn, trong lúc nhất thời Mạnh Tự nẩy sinh ý tưởng xấu xa, nhào qua hướng hắn quát to một tiếng.

 

Mạnh Tự quát:

-"A!"

 

Hai con ngỗng trắng:

-"Dát!"

 

Vệ Huyên: …

 

Bị tiểu cô nương cùng hai con ngỗng ngu xuẩn kéo hắn từ trong thế giới xinh đẹp hồi thần. Vệ Huyên liền giơ tay ném một hạt đến trong miệng cô nương ngu xuẩn kia, lại dùng chân đạp lên trên đầu hai con ngỗng ngu xuẩn kia, thật là đạp cái nào trúng cái đó, đạp đến hai con ngỗng nhất thời kêu cạc cạc, giang cánh chạy tới chạy lui trên đất.

 

Mạnh Tự bị bọn chúng đụng trúng chân, thiếu chút nữa ngã, vội vàng lanh lẹ leo lên trên kháng.

 

Bên trong nhà hỗn loạn khiến cho bọn nha hoàn canh giữ ngoài cửa phải chạy vào xem xét, thấy hai con ngỗng giống như con ruồi không đầu chạy tới chạy lui, vội vàng lấy ra một cái tiếu tử thổi lên, hai con ngỗng mới dừng lại.

 

-"Muội thấy được, là Huyên biểu ca đạp đầu bọn chúng."

 

Mạnh Tự lập tức tố cáo, tránh cho A Uyển cho là nàng lúc trước kêu to "A" hù hai con ngỗng, mới khiến cho bọn chúng tạo phản.

 

A Uyển bị hai con ngỗng huyên náo kêu cạc cạc làm cho đầu có chút co rút đau đớn, lập tức trừng mắt nhìn Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên hung ác trừng Mạnh Tự, trừng lui tiểu cô nương. Sau đó mới đứng lên, ủy khuất nhìn về phía A Uyển, nói:

-"Người nào khiến cho bọn chúng quấy nhiễu suy nghĩ của đệ, đáng đánh."

 

A Uyển nhìn một chút tiểu cô nương cơ hồ co chính mình lại thành một khối. Mới vừa rồi lá gan còn lớn như vậy, chờ lúc Vệ Huyên tức giận, lập tức liền biến thành con chuột... Thật không biết nói cái gì cho phải, quả nhiên cả hai người đều là hài tử thôi.

 

Mặc dù bị huyên náo tới nhức đầu, bất quá nàng cũng không thể tính toán cùng đứa trẻ, để cho nha hoàn dẫn hai con ngỗng đi, rồi dâng trà quả cho Mạnh Tự.

 

Mạnh Tự là một tiểu cô nương không mang thù không buồn không lo, rất nhanh liền buông chuyện lúc trước xuống, vui sướng ăn trái cây, vừa ăn vừa lải nhải.

 

-"A Uyển, Nhị tỷ tỷ của muội đã điều tra xong, ngày yến tiệc ngắm hoa đó mấy tiểu tử hư xông lại làm chuyện xấu là tằng tôn của Đại trưởng công chúa Nhân Hòa Khánh Minh Thành Quận vương phủ. Bọn họ thật đáng ghét, lại có loại ý xấu này, lần sau gặp được bọn họ, nhất định để Tam mao cùng Tứ mao của muội đi cắn bọn họ…"

 

Hai mắt Mạnh Tự có ngọn lửa hừng hực, nắm chặt nắm đấm nhỏ trắng nõn non mềm:

-"Tỷ yên tâm, mẫu thân muội thường xuyên cử hành yến hội, bọn họ nhất định sẽ tới, đến lúc đó muội sẽ để cho Tam mao Tứ mao mai phục ở một bên, cắn bọn họ một cái không chừa mảnh giáp."

 

A Uyển: …..

 

Một tiểu cô nương rõ ràng điềm đạm khả ái như vậy, làm sao có thể chỉ điểm ngỗng trắng đi cắn người đây?

 

Suy nghĩ, A Uyển nhìn về phía Vệ Huyên, lại thấy cái tiểu chánh thái này cười hết sức vui vẻ, phảng phất như rất thích thấy Mạnh Tự làm loại chuyện này, không khỏi che trán. Cái tiểu chánh thái này có phải quên mất hay không trong đám người kia còn có một Vệ Giác rất vô tội! Bất quá, lấy sự cơ trí của Vệ Giác, chắc có lẽ sẽ có thể trốn được đi…

 

Mà Mạnh Tự cũng rất nhanh liền thực hiện lời nàng hứa với A Uyển.

 

Vào tháng Ba lúc cảnh xuân tươi đẹp, Trưởng công chúa Khang Bình cử hành ngắm hoa yến ở trong phủ công chúa.

 

Trưởng công chúa Khang Bình là một công chúa nhàn tản có tiền có địa vị, vô cùng thích náo nhiệt, thường xuyên lấy một vài danh nghĩa gì đó cử hành yến hội ở trong phủ, mời các vị phu nhân huân quý trong kinh cùng hài tử tới phủ tham gia náo nhiệt.

 

Bởi vì địa vị của Trưởng công chúa Khang Bình cùng với các loại yến hội đa dạng chồng chất, trong kinh rất nhiều người trong nhà nhận được thiệp mời tham gia yến hội của phủ Trưởng công chúa Khang Bình thì lấy làm vinh dự…

 

Phàm là người nhận được thiệp mời, trừ phi bệnh đến không dậy nổi, nếu không cũng sẽ cho bà mặt mũi mà tự mình tới.

 

Cho nên, lần này trên yến hội, Mạnh Tự thấy mấy nam hài ngày đó ở trong ngự hoa viên có ý xấu, liền lôi huynh trưởng nàng là Mạnh Phong cùng nhau chỉ điểm hai con ngỗng trắng đuổi theo bọn họ chạy quanh vườn, thiếu chút nữa để cho bọn họ bị ngỗng trắng đuổi đến tuột quần.

 

A Uyển không có đi tham gia, bất quá sau nghe Tỷ muội Mạnh gia cẩn thận tỷ mỹ thuật lại, hình ảnh kia cũng cực kỳ sống động, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nhất thời dở khóc dở cười, đặc biệt hỏi thăm thảm trạng của những nam hài kia, biết được mặc dù Vệ Giác cũng có chút thảm, nhưng ít nhất cũng bảo vệ được quần, không giống Vệ tông đường huynh của hắn ở trước mặt người khác bị ngỗng trắng cắn rớt quần.

 

Nói thế nào Vệ Giác cũng là tiểu đệ Vệ Huyên, tất nhiên A Uyển không hy vọng hắn quá thảm.

 

Dĩ nhiên, A Uyển không biết là, lần này Vệ Giác gặp phải chuyện bi thảm, lại làm cho Ngũ hoàng tử không bình tĩnh.

 

-"Ngươi nói là, nha đầu Phúc An kia nhận ra các ngươi, cho nên đặc biệt chỉ điểm hai con ngỗng cắn các ngươi?" Ngũ hoàng tử nghi ngờ hỏi.

 

Vệ Quyết mặt thấp thỏm gật đầu, đặc biệt tỉ mỉ kể lại chuyện với Ngũ hoàng tử.

 

-"Ta cảm thấy đúng là như vậy! Bởi vì lúc ấy có rất nhiều người đến tham gia ngắm hoa yến của Trưởng công chúa Khang Bình tổ chức, nhưng Phúc An quận chúa hết lần này tới lần khác để cho bọn chúng chỉ cắn mấy người bọn ta, nên nghĩ nàng phải hỏi thăm rõ ràng."

 

Ngũ hoàng tử vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, ngay cả Tiểu cô nương như Mạnh Tự cũng đều biết, khiến cho hắn hoài nghi có phải Vệ Huyên cũng đã biết hay không? Nghĩ đến Vệ Huyên không sợ trời không sợ đất kia, tuyệt đối sẽ muốn ồn ào đến toàn thế giới đều biết tình hình, nếu thật sự để cho hắn làm vỡ lở ra, đối với danh tiếng của mình sẽ không tốt, Ngũ hoàng tử không khỏi có chút rầu rĩ.

 

Nhân chuyện này, lúc Ngũ hoàng tử đối mặt với Vệ Huyên, có chút nghi thần nghi quỷ, rất là lo lắng với tính tình ác độc của Vệ Huyên như vậy, sợ rằng sẽ trả thù mình.

 

Ngũ hoàng tử trong lòng có quỷ, cho nên mấy ngày kế tiếp thấy Vệ Huyên đều đi đường vòng, khiến cho hoàng cung thanh tịnh không ít!

 

Thái phó cũng mặt mũi an ủi, những học sinh có thân phận tôn quý lại có tinh lực dồi dào này rốt cuộc cũng thôi suy nghĩ làm sao để đánh nhau nữa.

 

Nhưng hành vi này của ngũ hoàng tử trong mắt mọi người, là bởi vì sợ hãi Vệ Huyên, nên bị mọi người cười nhạo một trận. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Khí trời trở nên ấm áp, A Uyển lại khôi phục việc mỗi ngày ở trong sân luyện Thái cực quyền cùng Liễu Tiêu, đã luyện một năm. Trừ lúc ngã bệnh nằm giường không thể luyện, nàng dường như không có hôm nào lười biếng, mà thân thể biến hóa cũng hệt như mưa dầm thấm đất, trong thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả gì, nhưng qua một thời gian dài, A Uyển rốt cuộc cảm giác được thân thể mình có biến hóa.

 

Ừ, khí sắc tốt hơn nhiều.

 

Nhìn bóng mình qua gương, A Uyển không khỏi gật đầu một cái! Quả nhiên kiên trì vận động so với ăn linh đan diệu dược còn tốt hơn, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ. Cứ kiên trì như vậy, có lẽ nàng có thể bình an sống đến già, sẽ không giống như đời trước, mới mười tám tuổi liền không tránh khỏi số mạng tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn.

 

Phu thê trưởng công chúa Khang Nghi thấy vậy, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ, bọn họ chỉ có một nữ nhi, dĩ nhiên là coi như châu như bảo mà nâng niu, trong lòng cũng sợ hãi nàng không kịp lớn lên liền chết yểu, trong bóng tối không biết buồn rầu biết bao nhiêu. Hiện nay thấy nàng từ từ lớn lên, từ từ có chút khí huyết, làm sao có thể mất hứng.

 

Vì thế, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng rất chăm chỉ cùng nữ nhi mỗi ngày đều ở trong sân chậm rãi đánh quyền.

 

Bởi vì thấy thân thể A Uyển nhìn không sai, cho nên tháng tư, Trưởng công chúa Khang Nghi liền dẫn nữ nhi cùng trượng phu trở về Hoài Ân bá phủ ở mấy ngày, để hiếu thuận trưởng bối.

 

A Uyển trở lại Hoài Ân bá phủ, đám các tỷ muội bất kể có hay không có việc gì, đều sang đây thăm nàng.

 

Tỷ muội trong nhà lộ ra hòa thuận vui vẻ ở nơi này, A Uyển nghe đại đường tỷ La Ký Dao sắp đính hôn, hình như là đính hôn với đích trưởng tôn Cảnh Dương bá phủ, có thể nói là môn đăng hộ đối.

 

-"Đại tỷ phu tương lai chúng ta đều gặp, con người hắn khá tốt, lại biết gốc rễ của hắn, đại tỷ tỷ sau này gả qua tuyệt đối sẽ rất khá."

 

La Ký Du nhanh miệng nói, nàng di truyền từ Nhị phu nhân, mở miệng rất đúng lúc, chốc lát liền có thể chọc cho người ta bật cười.

 

Các tỷ muội khác đang ngồi trong phòng dùng trà và trái cây không nhịn được cũng cười lên. Không cần biết bình thường ngầm đấu nhau như thế nào, ở trước mặt A Uyển không thường trở về phủ này phải biểu hiện tốt một chút.

 

La Ký Dao mắc cỡ lấy khăn tay che miệng nhào tới véo nàng.

-“Muội còn nói, còn nói…

 

-“Đại tỷ tỷ xấu hổ!

 

-“Hihi, Đại tỷ tỷ đỏ mặt!

 

Một đám tiểu thư hihi haha cười khiến cho mặt La Ký Dao càng đỏ hơn.

 

Chờ sau khi tiễn một đám các tiểu thư đi, A Uyển đặc biệt để cho nha hoàn gói một phần điểm tâm cho Thất muội muội La Ký Thu, trắng trắng tròn tròn mang đi. Sau đó cùng Thanh Ân kể lại việc của trưởng tôn Cảnh Dương bá phủ.

 

Cảnh Dương bá phủ cùng Hoài Ân bá phủ có quan hệ thân thiết, Đại phu nhân Cảnh Dương bá phủ là cô nãi nãi của bọn hắn, tức là nữ nhi thân sinh của lão phu nhân Hoài Ân bá. Cũng coi như cô cô của A Uyển.

 

A Uyển cẩn thận tính toán sau đó sắc mặt có chút kinh sợ, nói như vậy đối tượng La Ký Dao đính hôn…..Mạt Quân Đường cùng các nàng có thể nói là biểu huynh biểu muội ruột thịt.

 

A Uyển thiếu chút nữa ngã chúi đầu xuống đất. Thanh Yên cười nói:

-“Nghe nói Mạt thiếu gia là một nhân tài, rất là xứng đôi cùng Đại tiểu thư. Hơn nữa bọn họ là biểu huynh muội, sau này Đại tiểu thư gả qua đó, bà bà lại là cô cô ruột thịt tất nhiên sẽ thương yêu cháu gái, ngược lại sẽ không phải lo lắng việc bà bà và con dâu bất hòa, cũng coi là thân càng thêm thân!

 

A Uyển: …..

 

Được rồi, nàng phải quen với việc ở cổ đại biểu huynh muội kết hôn cận thân để thân càng thêm thân. Bên người là một ví dụ điển hình nhất!

 

-“Giống như Quận chúa cùng Thụy vương thế tử cũng là biểu huynh muội ruột thịt, biết gốc biết rể, sau này Quận chúa gả qua cũng sẽ không sợ bị bắt nạt.

 

A Uyển: …..

 

Có thể không nói đến hay không! Tâm tình nàng hơi phức tạp đấy!

 

Thanh Yên thấy A Uyển tới nằm trên tháp quay lưng đối với mình, yên lặng mỉm cười, thuận tiện lấy tấm chăn mỏng đấp lên trên người nàng.

 

Hôm nay lải nhải loại chuyện như vậy cùng tiểu chủ tử, thật ra thì cũng là do công chúa phân phó.

 

Mặc dù Thanh Yên không biết vì sao công chúa lại phân phó như thế! Nhưng vẫn tận trách nhiệm càm ràm ở bên tai tiểu Quận chúa.

 

A Uyển không biết thật ra thì công chúa mẫu thân nhà nàng đã nhận ra được nàng đối với việc biểu huynh muội thành thân dường như có chút kháng cự trong lòng.

 

Công chúa mẫu thân nhìn thấu mọi việc... Mặc dù không biết vì sao nàng nghĩ như vậy, nhưng công chúa mẫu thân cũng không muốn nữ nhi có bóng ma trong lòng. Cho nên trong giai đoạn A Uyển trưởng thành chỉ cần có thời cơ, sẽ có nha hoàn ở bên tai nàng cào nhào ví dụ biểu huynh muội thành thân.

 

Lúc bắt đầu nghe, nàng từng tâm đắc sau cùng thành chết lặng.

 

Mặc dù A Uyển đã dọn đến Hoài Ân bá phủ, nhưng Vệ Huyên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi vẫn sẽ chạy tới thăm nàng.

 

Do Thái hậu đã buông xuôi, Vệ Huyên lại cố ý động tay, hiện nay toàn bộ người ở kinh thành đều biết phủ Trưởng công chúa Khang Nghi cùng phủ Thụy vương, hai nhà đã có hôn ước.

 

Để cho người ta buồn cười nhất chính là sau khi biết được A Uyển cùng Vệ Huyên đính hôn, lại để cho rất nhiều triều thần trong nhà có nữ nhi tuổi tác không sai biệt lắm với Vệ Huyên liền thở phào nhẹ nhõm. Dường như sợ sau này Vệ Huyên lớn lên sẽ chọn thế tử phi từ nhà bọn họ.

 

Mặc dù thân phận thế tử phi vô cùng tôn quý, nhưng với tính tình của hỗn thế ma vương Vệ Huyên như vậy, bọn họ căn bản không chịu nổi con rể có sát khí lớn như vậy!

 

Vì như vậy, ngược lại còn để cho mọi người có chút đồng tình với A Uyển, người nửa đời sau phải buột chung cùng cái hỗn thế ma vương kia…

 

Bởi vì biết Vệ Huyên cùng A Uyển có hôn ước, cho nên lúc hắn tới cửa người trong Hoài Ân bá phủ cũng không ngăn cản hắn, ngược lại rất ân cần nghênh đón hắn vào cửa Hoài Ân bá phủ.

 

Thật ra thì cũng rất kỳ lạ, trừ Đại lão gia La Huân nhìn có chút cổ hủ, những người khác ước gì Vệ Huyên ngày ngày tới cửa mới đúng.

 

Cho dù Vệ Huyên có thanh danh bất hảo, nhưng chỉ cần hắn có thể ở trước mặt Thái hậu cùng Hoàng đế phát biểu ý kiến. Lại có phụ vương của hắn chấp chưởng đại doanh ở kinh thành đó chính là một cái bánh trái thơm ngát người khác chỉ có thể nịnh bợ.

 

Cho nên mấy ngày này, mấy vị phu nhân trong phủ cũng liên tiếp tới nịnh bợ Trưởng công chúa Khang Nghi, đặc biệt là Nhị phu nhân. Khôi hài nhất là…..bà luôn cố gắng chứng tỏ sự tồn tại của mình ở trước mặt Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển.

 

Ngày hôm đó, lúc Vệ Huyên đang bưng mật mai tới cho A Uyển ăn vặt, liền thấy Nhị phu nhân đang ở đó thao thao bất tuyệt nói không ngừng, chân mày còn chưa kịp nhíu lại, nhị phu nhân đã giống như mèo tinh ngửi được mùi, ai nha một tiếng liền lao tới...

 

Một mùi son phấn nồng đậm xông vào mũi, Vệ Huyên hắt hơi một cái ngay tại chỗ, Lộ Bình theo sau lưng hắn lập tức nói:

-"Vị phu nhân này, mời ngài lui ra xa một chút, thế tử rất mẫn cảm đối với son phấn."

 

Nhị phu nhân: …..

 

Chờ Nhị phu nhân vuốt khăn tay hậm hực hờn dỗi đi, Vệ Huyên mặt thối hoắc nghiêm trang nói:

-"Lão yêu bà nùng trang diễm mạt*! Thúi chết, sau này tỷ cũng đừng học theo bà ta."

 

(Chú thích: nùng trang diễm mạt nghĩa là trang điểm để được xinh đẹp)

 

A Uyển vừa nghe, ánh mắt liền vòng vo chuyển.

 

Vệ Huyên nhất thời có loại dự cảm xấu, vội vàng chạy tới, đem bình lưu ly đựng mật mai kín đáo đưa cho nàng, rồi bưng mặt nàng ở trên mặt nàng hôn bẹp một cái, hỏi:

-"Lúc nào thì tỷ mới trở về công chúa phủ! Rất nhanh sẽ đến lễ cập kê của Mạnh Vân, đến lúc đó mọi người cũng phải tham dự chứ!"

 

A Uyển nhón một viên kẹo mật mai bỏ vào trong miệng, một mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, khiến cho nàng không nhịn được nheo mắt lại, hàm hồ nói:

-"Phải trở về."

 

Vệ Huyên thấy sự chú ý của nàng dời đi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không nhịn được nổi lên oán trách. Nữ nhân bôi son phấn làm gì, thật là thúi chết. Sau này chờ hắn lấy A Uyển về nhà, nhất định không để cho nàng bôi những thứ đó, nhẹ nhàng khoan khoái mới hạ miệng được...

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 01/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts