Sủng Thê Như Lệnh - Chương 062

☆, Nàng đoan chánh chính trực cứ như vậy bị công chúa mẫu thân làm cho vặn vẹo!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe được công chúa mẫu thân nói muốn đóng gói hành lý đến ở trong thôn trang, đầu tiên A Uyển bình tĩnh đáp ứng, cho là thời tiết nóng, phải đến trong thôn trang nghỉ hè, chờ lúc hiểu được ý của công chúa mẫu thân là muốn ở lại thôn trang lâu dài, A Uyển kinh ngạc.

 

-"Vậy lúc trời lạnh lên cũng không trở lại à?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đang chỉ huy hạ nhân thu thập hành lý, cười nói với nàng:

-“Đúng vậy, trong thôn trang thanh tịnh hơn, cũng thích hợp cho con dưỡng bệnh.

 

Dứt lời, bà ôm nữ nhi vào trong lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói:

-“Một năm qua, khí sắc của con nhìn tốt hơn nhiều, số lần ngã bệnh so với năm trước cũng ít đi, cho là mỗi ngày trời sáng tập quyền là có tác dụng, sau này ở trong thôn trang, ít chuyện, không ai quấy rầy, không phải càng tự tại hơn sao?

 

A Uyển gật đầu, đúng là tự tại, loại bệnh này đối với nàng mà nói, cuộc sống ở nơi nào thật ra thì đều không kém, chỉ vì vô luận nàng ở đâu đều chỉ có thể ở trong phòng.

 

Chẳng qua là, đột nhiên biết mình có thể sẽ ở thôn trang, nhất thời có chút không bỏ được bọn Mạnh Tự.

 

Ừ, dĩ nhiên, đến lúc đó cơ hồ giống như Vệ Huyên cũng không thể ngày ngày đều đến phủ công chúa trình diện như vậy.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng A Uyển thật phức tạp, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi không khó chịu.

 

Thở phào là bởi vì rốt cuộc biết nàng phải cùng Vệ Huyên kéo ra khoảng cách. Quả nhiên lớn tuổi không thể nào giống như hài tử sáu bảy tuổi chơi cùng một chỗ như vậy! Đối với điểm này A Uyển sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ nhiều. Khó chịu là, nàng nuôi thằng bé trai kia mấy năm, trong lòng đã coi hắn là đệ đệ, sau này không thể ngày ngày gặp hắn như vậy, trong lúc nhất thời thật là không quen...

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đang an bài bọn nha hoàn thu thập hành lý, chuẩn bị qua hai ngày liền lên đường, khóe mắt lại hơi lén nhìn trộm nữ nhi ngồi ở chỗ đó sắc mặt mơ hồ, không khỏi hé miệng mỉm cười.

 

Quả nhiên, ngày ngày gặp mặt, quá quen với tồn tại của người kia, mới không cảm giác được đối phương đáng quý, tình cờ tách ra mới biết tư vị tưởng niệm.

 

Mặc dù hai đứa bé còn nhỏ, nhưng Trưởng công chúa Khang Nghi hiểu được đạo lý dục tốc thì bất đạt, muốn để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm, cũng không cần ngày ngày gặp mặt.

 

A Uyển không biết công chúa mẫu thân của mình bắt đầu ở trên người mình đùa bỡn thủ đoạn, cho tới sau này lúc bị công chúa mẫu thân đùa bỡn xoay quanh, mỗi lần hồi tưởng lại đều phải run. Nàng đoan chánh chính trực cứ như vậy bị công chúa mẫu thân làm cho vặn vẹo.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi quyết định phải dẫn trượng phu và nữ nhi đến thôn trang ở lâu dài, dĩ nhiên là phải báo việc này cho thân nhân và bằng hữu. Hoài Ân bá phủ trực tiếp giao cho trượng phu đi xử lý, mà trong cung…..dĩ nhiên là bà tự mình đi nói.

 

Mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi ở trong nhóm huân quý nhìn như âm thầm, không có cảm giác tồn tại gì, nhưng mà bà làm người cực kỳ thành công, tất cả người nhắc tới bà, trừ tiếc nuối thân thể bà nhu nhược không có con cháu nối dõi, những cái khác cũng không tìm ra chút lỗi nào?

 

Kể từ sau khi Văn Đức đế lên ngôi, Thái hậu chuyển vào Nhân Thọ cung, mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi đã xuất giá, nhưng chỉ cần có thời gian, bà sẽ tiến cung thỉnh an Thái hậu. Thái hậu cũng cực kỳ thích tính tình bà, mỗi lần bà tới cũng có thể lấy được mấy phần hảo cảm.

 

Cái này mặc dù là một loại thủ đoạn ló mặt ở trước mặt Thái hậu của Trưởng công chúa Khang Nghi, người khác lại không thể nói gì?

 

Ở trong tôn thất, sợ nhất là không có cách nào ló mặt ở trước mặt các quý nhân trong cung, lấy được yêu thích của bọn họ. Chỉ có cơ hội lộ mặt nhiều, có thể để cho hoàng đế Thái hậu bọn họ nhớ, bản thân mình mới có lợi, nếu không cuối cùng chỉ có thể giống như những tôn thất kế tục huân tước kia, mấy đời đi qua, trở thành người bình thường.

 

Thái hậu nghe Trưởng công chúa Khang Nghi nói muốn mang nữ nhi đến thôn trang ở, kỳ quái nói:

-“Cần gì phải như vậy? Cái thôn trang đó khá xa thành trấn, rất bất tiện, ở cũng sẽ không quen đâu.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười ôn hòa, hợp tình hợp lý nói:

-“Thôn trang thanh tịnh, không khí cũng tốt, mặc dù có bất tiện, nhưng chỉ cần cho người đưa tới là được. Một năm qua, Thọ An đi theo một nữ sư phó tập đánh cái nghĩa quyền gì đó, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, trong lòng con rất vui mừng. Con nghĩ mang nàng đến đó ở mấy năm, để cho nàng vui vẻ bồi dưỡng.

 

Sau khi Thái hậu nghe xong có chút kinh ngạc, hỏi:

-"Thọ An đánh quyền? Nhưng mà đánh cái quyền gì?

 

Sau khi nghe Trưởng công chúa Khang Nghi nói quyền pháp của huynh muội Liễu thị Nghĩa Quyền Trang, Thái hậu không khỏi nghĩ tới thân thể Thái tử cũng yếu đuối, nhân tiện nói:

-“Cũng không biết quyền pháp này có thích hợp với Thái tử hay không? Thân thể Thái tử không tốt, ai gia luôn luôn lo lắng cho hắn...

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lập tức thức thời nói:

-“Liễu Tiêu này là Huyên Nhi đưa tới, Thái tử là huynh trưởng Huyên Nhi, tất nhiên Huyên Nhi sẽ quan tâm thân thể Thái tử! Chẳng qua là hắn còn nhỏ sợ người lớn không thấy hiệu quả, cho nên để cho Thọ An thử trước một chút, con đi theo Thọ An luyện một năm, cảm giác không tệ, chẳng qua là cũng không biết có thích hợp với Thái tử điện hạ hay không?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vừa nói xong, trên mặt Thái hậu liền nở nụ cười, cười nói:

-“Ai gia cũng biết tiểu hài kia là một tiểu hài hiểu chuyện.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng phụ họa mấy câu, mượn cơ hội lần này, ở chỗ Thái hậu kiếm thêm hảo cảm cho Vệ Huyên. Vệ Huyên sau này sẽ là con rể của mình, Trưởng công chúa Khang Nghi vì cuộc sống thư thái sau này của nữ nhi, cũng phải từ từ lót đường cho hắn!

 

Ngày nay Vệ Huyên có thể lớn lối như thế, toàn là do Thái hậu sủng ái, dĩ nhiên Trưởng công chúa Khang Nghi không thể để cho người khác thay thế địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng Thái hậu.

 

Nhân chuyện này, Thái hậu đối với sự tình một nhà Trưởng công chúa Khang Nghi đến thôn trang ở lâu dài từ chối cho ý kiến, chỉ mong Thọ An có thể tu dưỡng thân thể thật tốt, sau này kiện kiện khang khang*, tương lai có thể cùng Vệ Huyên thành tựu chuyện tốt, tự nhiên rất tốt.

 

(Chú thích: kiện kiện khang khang là mạnh khỏe và yên ổn)

 

Chờ sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi rời khỏi cung Nhân Thọ, bà liền sai người mang lời nhắn cho Vệ Huyên.

 

Sau khi Vệ Huyên trở về phủ, nhận được lời nhắn của Trưởng công chúa Khang Nghi gửi tới cho hắn, chợt liền hiểu ý của Trưởng công chúa Khang Nghi, không nhịn được vỗ tay mỉm cười.

 

Quả nhiên, Trưởng công chúa Khang Nghi là một người tâm tư hoạt phiếm, bà vì A Uyển, tất sẽ không dấu vết đều an bài thỏa đáng hết thảy, hôn ước của hắn và A Uyển vừa được kim khẩu của Thái hậu thừa nhận, trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi liền yên ổn, sẽ lập tức bắt tay vào làm chuẩn bị, vì bọn họ lót đường.

 

(Chú thích: hoạt phiếm là linh hoạt + rộng rãi)

 

Kiếp trước, Trưởng công chúa Khang Nghi chọn trúng Vệ Quân cho A Uyển, khiến cho sau đó Vệ Quân không chỉ có lộ mặt ở trước mặt hoàng đế, mà liên quan toàn bộ Tĩnh Nam quận vương phủ nước lên thì thuyền lên, trở mình một cái đã đổi đời, nhảy một cái trở thành một quận vương phủ ở trong đám tôn thất được tâm hoàng đế nhất, ngay cả đám người Tam hoàng tử cũng động tâm muốn lôi kéo Tĩnh Nam quận vương phủ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi làm hết thảy tất cả là vì nữ nhi, nếu như kiếp trước bà cùng La Diệp không có tử vong ngoài ý muốn, sợ rằng A Uyển sẽ có một cuộc sống bình an vui vẻ, có phu quân thương yêu, có bà bà từ ái, sinh một hai hài tử, bình thản mà hạnh phúc đi hết cả đời, mà không phải chừng hai mươi xuân xanh liền hồn đã xuống hoàng tuyền.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu, nghĩ đến A Uyển đã từng suýt chút nữa đã thuộc về một người đàn ông khác, để cho hắn cơ hồ muốn cuồng bạo, nhưng lại đau đớn cho nàng kiếp trước đã trải qua khổ nạn như vậy.

 

Nhắm hai mắt, hắn bấm lòng bàn tay mình một cái, để cho mình bình tĩnh lại… kiếp trước đã qua, vô luận những chuyện kia như thế nào, không thể đặt vào kiếp này để nói.

 

Kiếp này, ngay từ đầu hắn đã có hôn ước với A Uyển, sau này A Uyển sẽ là của hắn!

 

Sau khi bình tĩnh lại, Vệ Huyên tiện tay chuẩn bị, nếu Trưởng công chúa Khang Nghi chủ động tính toán cho hắn, tự nhiên không thể cô phụ tâm ý của bà. Hơn nữa tâm tư Trưởng công chúa Khang Nghi cùng hắn không mưu mà hợp, nếu như có thể giành được hảo cảm của mấy vị ở trong cung, dĩ nhiên là không thể bỏ qua.

 

Ngày hôm sau, lúc Vệ Huyên tiến cung, liền mang Liễu Cương vào cung, đưa cho Thái tử.

 

Vì thế, Văn Đức đế hết sức vui mừng nói với Thụy Vương:

-“Huyên Nhi đã trưởng thành, cũng không phải một hài tử càn quấy, vẫn là một người thật sự biết suy nghĩ. Đệ nhìn xem hắn vì Thái tử, đặc biệt chuẩn bị lâu như vậy, rất có lòng đấy!

 

-“Hoàng đệ à, sau này không thể mắng Huyên Nhi quá nhiều, chẳng qua trước kia Huyên Nhi chưa lớn lên thôi, chính nó trong lòng đều hiểu đấy!.

 

Thụy Vương: …..

 

Thụy Vương trừ cười khan, cũng không biết nói cái gì với vị hoàng huynh này cho phải, nhi tử của mình là đức hạnh gì… ông tự nhiên biết. Bất quá chuyện Vệ Huyên làm bây giờ, cũng không phải là gây họa, cái này đã tỏ rõ cùng Đông cung giao hảo, nếu như tương lai thân thể Thái tử có thể khang phục, sau này thuận lợi lên ngôi, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

 

Chẳng qua là hoàng đế mới khen Vệ Huyên không lâu, trong lòng đang an ủi, khó được có tâm huyết vừa hạ triều liền cùng hoàng đệ đi cung Chiêu Dương kiểm tra đột xuất, đảo mắt lại phát hiện hôm nay con Gấu Con lại trốn học.

 

Hoàng đế: …..

 

Thụy Vương: ......

 

Thật là một con Gấu Con! Khen hắn thật sai lầm! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi Vệ Huyên biết được Trưởng công chúa Khang Nghi phải dẫn A Uyển đến thôn trang ở lâu dài, dĩ nhiên là trong lòng như lửa đốt, hắn vừa đưa võ sư cho Thái tử, liền cũng không kiềm chế được nữa, chạy đi phủ công chúa tìm A Uyển.

 

Trưởng công chúa Khang Bình cùng mấy Tỷ đệ Mạnh gia tới sớm hơn so với Vệ Huyên.

 

Trưởng công chúa Khang Bình biết được một nhà muội muội muốn dời đến thôn trang ở lâu dài, tuy nói đường xá không xa, chỉ có một ngày lộ trình là đến, nhưng mà so với ở kế bên trong kinh thành nhấc chân liền đến, ở thôn trang không giống ngày nay thường xuyên gặp mặt như vậy, trong lòng liền có chút khó chịu. Sau khi nghe nói chuyện này liền đến tìm muội muội tốt hàn huyên một chút.

 

Tỷ đệ Mạnh gia cũng tới, Mạnh Phong bởi vì là thiếu niên, không thể ở lâu chỗ A Uyển, nói mấy câu cùng A Uyển liền tự động đến trong hoa viên phủ công chúa chơi với hai con ngỗng trắng.

 

-"A Uyển, sau này mọi người thật không được ở kinh thành sao?

Biểu tình trên mặt Mạnh Tự bi thảm giống như phụ mẫu sắp chết, nói:

-"Vậy sau này muội muốn tìm đối tượng nói chuyện cũng không có, đến lúc đó sống thế nào đây?

 

A Uyển: .....

 

Tiểu cô nương nói quá rồi, nàng không còn lời để chống đỡ.

 

Mạnh Vân đập một cái lên đầu tiểu muội muội:

-“Ngu ngốc, A Uyển phải đi thôn trang bồi dưỡng thân thể, chờ thân thể nàng khá hơn một chút, tự nhiên sẽ hồi kinh ở lâu dài. Huống chi sau này nàng phải gả cho Vệ Huyên, là không thể nào rời kinh, muội suy nghĩ nhiều quá đi. Hơn nữa đường đi thôn trang cũng không xa, muội nhớ nàng, cũng có thể nói mẫu thân đưa muội đi chỗ kia ở vài ngày, khi đã nói cùng nàng đủ rồi, lại trở lại là được.

 

Mạnh Tự vừa nghe, cảm thấy Nhị tỷ tỷ của mình nói thật hay, thật có đạo lý, cũng có thể xem là một phương pháp giải quyết.

 

A Uyển: .....

 

A Uyển sờ tiểu cô nương một cái, thấy tiểu cô nương lưu luyến không rời ôm cánh tay của mình, liền hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nộn của nàng, lấy được nàng một cái nụ cười sáng lạn, vui vẻ một chút.

 

Đợi đến sau khi chính miệng A Uyển đáp ứng đầy đủ mấy cái yêu cầu của nàng, rốt cuộc tiểu cô nương mới vui vẻ.

 

Mạnh Vân ngồi ở một bên, nhìn tiểu muội muội của mình quấn A Uyển, nhíu mày. Nàng cảm thấy A Uyển giống như xem Mạnh Tự là một đứa trẻ mà dỗ, rõ ràng chính nàng cũng là một tiểu cô nương, thậm chí bởi vì do bệnh hoạn yếu ớt, so với Mạnh Tự nhỏ gầy hơn rất nhiều, nhưng mà trưng ra dáng vẻ rất có khí thế tỷ tỷ, không khỏi mỉm cười.

 

Sau khi an ủi Mạnh Tự xong, hai tỷ muội lại mang đến cho A Uyển một tin tức tốt, lúc trung thu năm ngoái Mạnh Xúc gả vào phủ An Quốc Công, hôm qua chẩn ra có thai một tháng.

 

-"Thật à? Thật tốt quá! Vậy phải chúc mừng đại biểu tỷ!

A Uyển rất vui vẻ vì Mạnh Xúc, nói:

-"Xem ra việc chúng ta đi thôn trang lại phải trì hoãn thêm mấy ngày…. Sau khi mẫu thân biết, nhất định sẽ đi thăm Đại biểu tỷ!.

 

Mạnh Vân cùng Mạnh Tự cũng thật vui vẻ, tất cả cười híp mắt gật đầu. Bọn họ biết nếu như cái thai này của Đại tỷ tỷ mà là nam hài, Đại tỷ tỷ có thể đứng vững gót chân ở phủ An Quốc công, sau này cuộc sống cũng thoải mái một chút.

 

Thời đại này làm con dâu người ta có rất nhiều quy củ, chỉ có sau khi trở thành bà bà, mới có thể dễ dàng một chút!

 

Tuy Mạnh Xúc là trưởng nữ của Trưởng công chúa Khang Bình, dĩ nhiên An Quốc công phủ không dám xử tệ với nàng, nhưng có một số việc coi như là làm phụ mẫu trưởng bối không thể nhúng tay, lại thêm tính cách Mạnh Xúc lại thuần lương ôn nhu, người Mạnh gia thật sự lo lắng nàng bị phu gia khi dễ cũng sẽ không nói cùng bọn họ.

 

Lúc đang nói chuyện hài tử trong bụng Mạnh Xúc, liền nghe nha hoàn báo lại, Vệ Huyên đã tới.

 

Lúc Vệ Huyên đi vào, cũng không biết có phải là đi quá mau hay không, hoặc là do khí trời quá nóng, hai gò má hắn đỏ bừng, giống như bôi lên một lớp phấn, trong trắng lộ hồng, làm cho mặt mày càng tinh xảo vô song, nhìn giống như một tiểu cô nương xinh đẹp.

 

Nam hài tám tuổi nếu như dáng dấp đẹp, cơ hồ là không nhìn ra tính tình… cũng không oán được rành rành hắn bất hảo như thế, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó của hắn, có rất ít người có thể thật phát giận.

 

Thấy hắn đi vào, A Uyển sai nha hoàn đi bưng nước ô mai tới cho hắn, cười nói:

-“Đệ chạy nhanh như vậy làm gì? Sẽ khiến cho chính đệ bị mệt.

 

Vệ Huyên hé miệng, thấy Tỷ muội Mạnh gia ở chỗ này, lời vừa tới miệng vòng vo chuyển, nói:

-“Nghe nói tỷ và cô cô sau này phải ở lâu dài ở tiểu Thanh Sơn.

 

-"Đúng vậy, đi chỗ đó để bồi dưỡng thân thể cho tốt.

 

A Uyển bình tĩnh nói, thấy nam hài dùng cặp mắt đen nhánh nhìn mình, nhất thời có chút chột dạ. Mặc dù không biết mình chột dạ cái gì, nhìn hắn cố chấp nhìn mình, có chút đau lòng hắn.

 

Quả nhiên, đối cái tiểu chánh thái này, nàng thật là càng ngày càng mềm lòng, tiếp tục như vậy nữa, A Uyển cảm thấy sau này mình nhất định sẽ rất thảm.

 

Bây giờ mới tám tuổi, khoảng cách trưởng thành còn có bảy năm, cũng không biết đến lúc đó có thể đề kháng được hay không?.

 

Bởi vì chuyện Mạnh Vân bị chọn làm thái tử phi, mùa hè năm nay, Trưởng công chúa Khang Bình quyết định không đi thôn trang nghỉ hè.

 

Cho nên năm nay chỉ có một nhà Trưởng công chúa Khang Nghi ra đi, không giống năm ngoái, hai nhà ở chung một chỗ.

 

Biết được A Uyển rất nhanh sẽ phải đi tiểu Thanh Sơn, sau này, hai nhà cũng không thể chạy qua lại như vậy, nên Tỷ muội Mạnh gia đều ở đây chơi rất lâu với nàng, cũng không bởi vì Vệ Huyên đến mà rời đi.

 

Bất đắc dĩ, cũng kêu Mạnh Phong đến mọi người cùng nhau chơi.

 

Lúc Mạnh Phong ôm hai con ngỗng trắng tới, thấy Vệ Huyên ngồi ở đàng kia, liền ôm ngỗng tới tìm hắn chơi đấu ngỗng….

 

Lúc này Vệ Huyên nào có tâm tư chơi với hắn, đưa tay đẩy hắn qua một bên, tiếp tục vừa uống nước ô mai vừa nhìn chằm chằm A Uyển.

 

Mạnh Phong thấy cái tiểu chánh thái này tâm tình không đúng, lại gần nhỏ giọng nói:

-“Biểu đệ, không bỏ được à? Ngược lại chẳng qua chỉ là một ngày lộ trình, đệ còn có thể đi thăm nàng mà! Bất quá ta cảm thấy Thọ An biểu muội đi trong thôn trang bồi dưỡng thân thể cũng là tốt, thanh thanh tịnh tịnh, ít thị phi, không chừng tâm tình càng rộng mở, sau này thân thể sẽ nhanh khỏe hơn.

 

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp một tiếng, đạo lý là biết, nhưng mà trong lòng vẫn là không bỏ được. Mấy năm này, hắn đã thành thói quen cứ nhấc chân là có thể tới đây tìm A Uyển, không được thấy nàng, trong lòng rất khó chịu.

 

Khó khăn lắm mới đưa huynh muội Mạnh gia ra cửa, Vệ Huyên rốt cuộc đúng thời cơ nhào tới, quấn nàng không buông.

 

A Uyển bởi vì trong lòng có loại phức tạp vô hình, cho nên phá lệ dung túng hắn.

 

-"Sau này tỷ ở thôn trang, không cho phép nói chuyện với nam nhân bên cạnh, nếu không ta...

 

Hai tay hắn ôm eo của nàng, đặc biệt khí phách nói.

 

Khóe miệng A Uyển co quắp, tâm tình phức tạp bị hắn trong nháy mắt làm cho không còn, nhìn nam hài ở trên người nàng cọ tới cọ lui, bất đắc dĩ phát hiện, đây là con Gấu Con, nàng phải có nhiều tang tâm bệnh cuồng, mới có thể đối một đứa nhỏ sinh ra cái tình cảm giữa nam nữ gì?

 

Cho nên, vẫn là làm đệ đệ đi!

 

Vệ Huyên đúng là khó chịu, nhưng mà sẽ không buông, Trưởng công chúa Khang Nghi đã làm quyết định cũng không thể sửa đổi. Huống chi bọn họ cũng rất nhanh sẽ lớn lên, sau này xác thực không thể giống bây giờ thường xuyên lui tới như vậy! Đã có hôn ước, lại chưa thành hôn, nên phải giữ lễ, điều này làm cho hắn hết sức uất ức…..

 

Lần nữa liếc nhìn một người mềm mại dưới người mình, tự hỏi lúc nào nàng mới có thể trưởng thành đây?

 

Qua hai ngày, mọi chuyện trong kinh đã chuẩn bị thỏa đáng, La Diệp liền dẫn thê nữ cùng đi thôn trang Tiểu Thanh Sơn.

 

Ở một cái, chính là hai năm….

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 11/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts