Sủng Thê Như Lệnh - Chương 063

☆, Chờ sau này thành thân, hắn muốn ôm lúc nào cũng được!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Dưới chân Tiểu Thanh Sơn là một hồ sen lớn, xa xa nhìn lại, lan ra rất xa, một mảnh xanh lá mạ.

 

Ở trong xanh lá mạ, tình cờ có thể thấy nụ hoa, nhô lên trắng trắng, mang đến cho ngày mùa hè nóng bức chút phong cảnh đặc biệt.

 

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều nơi chân trời loáng thoáng thành một mảnh, lấp lánh phủ lên trên những lá sen xanh thẫm như một dòng sông xanh.

 

Trong hồ sen, tình cờ có thể thấy tá điền làm việc ở trong đó, bọn họ ngồi ở trên bè trúc nhỏ, tay chống cây gậy trúc nhỏ dài, bóng người ẩn hiện mờ mờ ở trong hồ sen, xa xa truyền tới tiếng rì rào, mơ hồ du dương, tạo thành một phong cảnh yên tĩnh điền viên.

 

Trên một đường cái bằng phẳng thông qua Tiểu Thanh Sơn, xa xa vang lên tiếng vó ngựa đát đát, làm cho cảnh nắng chiều thản nhiên điền viên này thêm mấy phần cảnh ý.

 

Người ở trong hồ sen nghe được âm thanh, không nhịn được quay đầu nhìn, lại thấy mấy con tuấn mã từ con đường nhỏ dưới chân núi kia chạy nhanh đến, trong đó trước nhất là một tuấn mã cao lớn lông xanh đen, cưỡi ngựa lại là một thiếu niên mặc y phục đỏ thẫm, hắn ngồi vững vàng ở trên lưng ngựa, cầm giây cương trong tay, tư thế xinh đẹp nói không nên lời. Phía sau trên mấy thớt ngựa đều là nam tử tuấn dũng trưởng thành, nhìn giống như cẩm y hộ vệ thiếu niên kia, bảo hộ hắn ở chính giữa.

 

Một đám người nhanh như điện chớp xuyên qua cái hồ, cho đến phía trước thôn trang giữa sườn núi Tiểu Thanh Sơn mới dừng lại.

 

Nhìn tới đây, tá điền làm việc trong hồ sen liền hiểu đây là quý nhân trong kinh thành tới, lúc đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, ai biết lập tức người thiếu niên kia đột nhiên quay đầu ngựa lại, hắn ngồi ở trên lưng ngựa nhìn ra hướng hồ sen ở chân núi một hồi, sau đó liền vung roi ngựa, cưỡi ngựa từ trên sườn núi chạy xuống, hướng tới hồ sen.

 

Hồ sen dưới chân Tiểu Thanh Sơn nối thành một mảnh, tuy chính giữa có một con đường khô ráo có chiều rộng khoảng một trượng xuyên qua một mảng hồ sen to lớn kia, nhưng mà có nhiều chỗ cũng là bờ hồ rất nhỏ, cũng không thích hợp cho cưỡi ngựa qua.

 

Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của thiếu niên kia rất giỏi, ngựa kia lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua một mảnh hồ sen, chuyên chọn đi những đường nhỏ, cho đến chỗ sâu trong hồ sen mới dừng lại. 

 

Chỗ sâu trong hồ sen có xây một tòa lương đình, chuyên để cho các quý nhân trong thôn trang tới đây thưởng thức vẻ đẹp của hồ sen hoặc là nghỉ chân gặp gỡ nhau, bất quá lúc này trong lương đình đó có mấy bà tử nha hoàn đang chờ chủ tử, thấy thiếu niên kia cưỡi ngựa tới, tất cả giật mình nhìn hắn.

 

-"Ra mắt thế tử!” Mọi người vội vàng tiến lên hành lễ.

 

-"Quận chúa đâu?

 

Tiếng sang sảng hỏi, vừa nghe đó là âm thanh thuộc về nam hài gần mười tuổi, chưa tới tuổi đổi giọng, sạch sẽ mà trong trẻo.

 

-"Quận chúa ở giữa hồ sen, bảo là muốn đi hái mấy đài sen.

 

Sau khi thiếu niên nghe xong mày kiếm thon dài nhíu lại, môi hồng bắt đầu mím, tiếp theo liền nhảy xuống lưng ngựa, ném ngựa cho một thị vệ canh giữ ở bên ngoài đình, lại chỉ điểm một thị vệ khác kiếm cho hắn chiếc thuyền, để cho hắn đi tìm người.

 

Thị vệ tự nhiên biết tính tình vị gia này, cũng không dài dòng, liền đi tìm một chiếc thuyền nhỏ tới, sau đó chờ thiếu niên nhảy lên trên thuyền, liền tự động sung phong làm thuyền phu, chèo thuyền vào sâu bên trong hồ sen.

 

Xa xa, thiếu niên liền nghe được trong hồ sen truyền tới một trận tiếng cười thanh thúy, chợt có tiếng hát dễ nghe truyền tới, trong lòng biết là nha hoàn bên cạnh nàng xưa nay được nàng phóng túng, mới có náo nhiệt như vậy.

 

Chờ thuyền nhỏ đến gần sâu trong hồ sen, rốt cuộc thấy mấy chiếc thuyền nhỏ thủ công tinh xảo, trong một chiếc thuyền nhỏ bị vây vào giữa, một thiếu nữ ngồi giữa hai nha hoàn, y phục thướt tha, mắt ngọc mày ngày, thật là xinh đẹp.

 

Ánh mắt của thiếu niên trong nháy mắt liền định trên người tiểu cô nương ngồi ở trên ghế nhỏ tại trung tâm thuyền nhỏ mím môi mỉm cười. Nàng mặc áo màu xanh nhạt, áo khoác màu hạnh thêu hoa, thắt lưng buột dây tơ kết bảo thạch, trượt dài xuống theo quần, nhìn hết sức nghịch ngợm khả ái….

 

Tình cờ nghe được tiếng cười nói của nha hoàn, tại lúc nheo mắt mỉm cười, mặt mày linh động, trong nháy mắt trên cái thế giới một cảnh màu xanh biếc này đã bị xóa sạch, duy chỉ còn lại nụ cười trong trắng của nàng.

 

Cơ hồ để cho hắn nhìn ngây dại.

 

Rất nhanh một nha hoàn trên thuyền liền thấy được hắn, khẽ hô lên:

-“Quận chúa, thế tử tới!

 

Nghe được lời của nha hoàn, A Uyển kinh ngạc quay đầu, vừa vặn thấy một chiếc thuyền nhỏ từ chỗ lá sen dầy đặc chậm rãi lái tới, cùng với một nam hài đứng trên thuyền mặc cẩm bào màu đỏ thẫm.

 

Nam hài mười tuổi bởi vì luyện tập võ nghệ, so với bạn cùng lứa tuổi cao lớn hơn rất nhiều, giống như một tiểu thiếu niên mười hai tuổi, môi đỏ răng trắng, đôi mắt tinh anh, gương mặt cực kỳ xinh đẹp!

 

Mặc dù giữa hai lông mày hơi có vẻ non nớt, nhưng lại thêm mấy phần phong tư mà người thiếu niên mới có, để cho người ta thấy chi quên tục.

 

Nhìn thấy hắn, tất nhiên A Uyển rất vui vẻ, cười nói:

-“Biểu đệ, đệ tới từ lúc nào?

 

-"Vừa tới, nghe nói tỷ ở bên này, cho nên tới đây nhìn một chút.

 

Nói xong, thuyền nhỏ vừa vặn đến, hắn đưa tay hướng nàng, nói:

-“Sắc trời đã tối, phải trở về thôi.

 

A Uyển liếc nhìn đài sen hái được ở trên thuyền, cảm thấy hôm nay cũng đã chơi đủ rồi, liền không có phản bác lời của hắn.

 

Thấy hắn đưa tay tới, trong lúc nhất thời bởi vì thấy hắn thật vui vẻ, không nghĩ thế nào liền đưa tay tới, sau khi bị hắn kéo lại, sau đó lại ôm nàng đến trên một chiếc thuyền nhỏ khác, bị dọa sợ đến nàng theo bản năng ôm lấy cổ của hắn.

 

-"Yên tâm, sẽ không để tỷ té.

 

Vệ Huyên hài lòng ôm nàng vào trong ngực, liền ý bảo với thị vệ chèo thuyền, chèo thuyền trở lại.

 

Đến khi được hắn buông xuống, A Uyển không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, rất buồn bực phát hiện nam hài này không biết ăn thứ gì mà to lớn, rõ ràng nhỏ hơn nàng ba tháng, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại cao hơn nàng một đoạn lớn, hết sức tổn thương lòng tự ái của nàng. Không phải nói bình thường dáng dấp nữ hài so với nam hài cao hơn sao? Nhưng mà đặt ở trên người Vệ Huyên hết lần này tới lần khác liền nói không thông.

 

Vốn nàng cho là thân thể mình không khỏe, trổ mã tương đối chậm, mới không bằng nổi hắn. Nhưng mà sau đó phát hiện, Mạnh Tự một tiểu cô nương khỏe mạnh như vậy, cũng không sánh bằng hắn, liền biết không phải là nàng trổ mã chậm, mà là dáng dấp nam hài này quá to lớn. Hiện nay mới mười tuổi, lại giống như dáng dấp thiếu niên mười hai mười ba tuổi, không chừng chưa tới mấy năm, sẽ giống như người trưởng thành.

 

Chờ thuyền nhỏ cặp bờ, Vệ Huyên lần nữa ôm nàng nhảy lên bờ.

 

A Uyển không nhịn được đưa tay đẩy hắn, nói:

-"Không cần đệ ôm, tỷ tự đi!

 

Vệ Huyên nhe răng cười, nói với nàng:

-“Tỷ chậm chạp, đệ ôm tỷ tương đối nhanh hơn. Nghe nói từ giờ Thân tỷ đã đi ra, đến bây giờ chắc đã đói bụng rồi, chúng ta trở về đi thôi, coi chừng cô cô bọn họ lo lắng.

 

Nói xong, tay của hắn dời đi, đưa đến trên bụng bằng phẳng của nàng.

 

A Uyển không nhịn được giơ tay chụp lấy, đẩy tay của hắn ra, tự mình đi vào lương đình.

 

Trong lương đình nha hoàn coi chừng thấy chủ tử trở lại, vội vàng dâng lên một chén trà nóng cho nàng giải khát, lại vắt một cái khăn sạch sẽ cho nàng lau mặt, hút đi mồ hôi cùng nhiệt khí trên mặt, một trận gió mát thổi tới, trên mặt rất thoải mái.

 

A Uyển uống một hớp trà, nhìn hắn, mới hỏi:

-“Tại sao đệ lại tới?

 

-"Nhớ tỷ nên tới.

 

A Uyển: .....

 

A Uyển lặng lẽ nhìn hắn, lặng lẽ uống trà trong tay, đối với lời như vậy đã có thể thản nhiên. Hai năm qua ở trong thôn trang, hắn cách mỗi mười ngày nửa tháng liền sẽ tới tìm nàng, từ kinh thành cưỡi ngựa tới, không giống xe ngựa chậm chạp, chỉ cần nửa ngày, một ngày đều có thể qua lại, cũng không trì hoãn hắn hồi kinh.

 

Chẳng qua là nam hài này là một tên lưu manh, tới chỗ này, không được dăm ba ngày, không cần bảo hắn rời đi. Mỗi lần tới, chỉ cần nàng hỏi, hắn sẽ lại nói lời như vậy, nghe nhiều chết lặng.

 

-"Ngày mai là khất xảo, đệ không nên tới.

 

Vệ Huyên từ chối cho ý kiến, thay vì ở trong kinh bị Thái hậu gọi vào trong cung, bồi đám nữ nhân trong cung kia không tư không vị qua cái gì khất xảo, còn không bằng tới đây gặp A Uyển… 

 

Cho nên sau khi cùng hoàng bá phụ nói một tiếng, hắn rất khoái trá trốn học chạy tới, ngược lại hai năm qua hắn không có việc gì cũng chạy tới Tiểu Thanh Sơn này, hoàng đế cùng Thái hậu cũng đã quen rồi.

 

Đang nói, Thanh Yên các nàng cũng trở lại, A Uyển đi tới, nhận lấy mấy cái đài sen bọn nha hoàn dùng sợi dây cột lại, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

 

Vệ Huyên đi sang nhìn xem, nói:

-“Lồi lõm cứng ngắc tuyệt không đẹp, tỷ phải cầm mấy đóa hoa sen mới đúng. Tại sao không có hái hoa sen?

 

Nói xong, hắn nhận lấy đài sen ném cho nha hoàn, nói với nàng:

-“Đi về.

 

Biết hắn ở bên ngoài ở nơi khí trời nóng này, sẽ không chịu được, A Uyển cũng không nói nhiều, liền cùng hắn đạp nắng chiều trở về thôn trang. Mà con ngựa Vệ Huyên cưỡi tới, là được thị vệ dắt trở về.

 

Vệ Huyên lôi kéo tay của nàng đi ở giữa bờ hồ, hai bên là lá sen bị phơi nắng một ngày lộ ra chút ủ rũ. Mặc dù không khí rất khô nóng, nhưng bởi vì trong tay dắt người này, để cho hắn tạm thời có thể nhịn.

 

-"Thời tiết nóng như vậy, tỷ lại đi ra đây, cũng không sợ nóng sẽ sinh bệnh à!

 

A Uyển tùy ý nói:

-“Vào lúc này đệ sẽ ở chỗ này mấy ngày?

 

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, nói:

-“Đầu tháng tám chính là đại hôn của Thái tử, tỷ và cô cô phải trở về, đến lúc đó đệ và tỷ cùng nhau trở về.

 

A Uyển cau mày, nói:

-"Lại chạy tới nơi này lười nhác, cẩn thận phụ thân đệ sẽ tức giận.

 

Vệ Huyên bật cười, thầm nghĩ hắn mới không sợ lão nhân tức giận đâu, tức giận mới phải.

 

Nhìn bộ dạng lưu manh của hắn, A Uyển liền biết hắn căn bản không để ý, nhất thời làm như bản thân chưa nói gì!

 

Mặc dù đã là chạng vạng tối, nhưng nhiệt độ còn chưa có tản đi, một đường đi trở về cũng để cho người dễ bị bệnh, cuối cùng Vệ Huyên không chịu nổi liền cưỡi ngựa mang theo A Uyển trở về.

 

Ngồi ở trên cao, trái tim nhỏ bé của A Uyển run lên, nhất thời hối hận mới vừa rồi bị hắn lừa dối lại đáp ứng để cho hắn mang mình cưỡi ngựa, chính hắn còn là một tiểu tử mười tuổi, thuật cưỡi ngựa có thể giỏi bao nhiêu? Không nên nghe hắn!

 

Vệ Huyên cảm giác được nàng dính thật chặt vào mình, không nhịn được vươn cánh tay ôm lấy eo của nàng, môi nhếch lên, giọng nói cũng rất là tự tin,

-"Tỷ phải tin tưởng đệ, trong hai năm qua đệ đều là cưỡi ngựa đi tới nơi này, thuật cưỡi ngựa rất giỏi, coi như té chính đệ cũng sẽ không để tỷ té...

 

A Uyển liếc nhìn mặt đất, quá cao, lại run lẩy bẩy thu hồi tầm mắt, căn bản không có tâm tư trả lời hắn.

 

Bởi vì tham lam có thể ôm nàng lâu hơn một chút, cho nên Vệ Huyên cưỡi ngựa cũng không nhanh, phía sau là mấy thị vệ chạy theo, giống A Uyển tâm can run run, cố gắng nhìn chằm chằm, chỉ cần có trạng huống gì tùy thời có thể nhào qua xả thân cứu chủ.

 

Thật may là, Vệ Huyên rất bình an mà mang nàng trở lại thôn trang giữa sườn núi, cũng không có làm nàng té.

 

Chờ sau khi nàng bình an chạm đất, A Uyển thở phào một cái, âm thầm lau mồ hôi, đối với cái lần đầu tiên cưỡi ngựa này, làm cái tổng kết: Quả nhiên không tìm chết sẽ không phải chết!

 

Sau này nàng không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa! Lại cưỡi ngựa cùng với một nam hài mười tuổi... Thật may là đời này không có bệnh tim, nếu không mới vừa rồi chính xác đã bị hù dọa hỏng mất.

 

Trở lại thôn trang, hai người đi chính viện trước để thỉnh an phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Thấy Vệ Huyên đến, hai phu thê cũng không có quá ngoài ý muốn, bất quá vẫn là ý tứ hỏi một chút, dĩ nhiên là bị Vệ Huyên vài ba lời liền lấp liếm cho qua.

 

-"Trời nóng bức này, con cưỡi ngựa tới, cũng không sợ nóng mà sinh bệnh.

La Diệp giáo huấn:

-“Sau này chớ có như thế! Con vẫn còn là một tiểu hài, chính là thời điểm thân thể đang phát triển, chớ vì vậy mà làm hư thân thể.

 

Vệ Huyên đáp một tiếng, trong lòng lại không để ý, đời trước ở biên cảnh khổ gì chưa ăn qua, ở ngày oi ả hành quân cũng là chuyện thường, căn bản không coi là chuyện gì. Bất quá nghe được La Diệp nói hắn là cái gì đứa trẻ, sắc mặt của Vệ Huyên nhất thời có chút khó chịu, hắn ghét nhất người khác nói hắn là tiểu hài tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể phản bác —— bởi vì sự thật thật là như vậy, lông còn chưa có dài...

 

Sau khi bị phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi càm ràm mấy câu, Vệ Huyên liền cùng A Uyển trở về rửa mặt.

 

Thời tiết nóng, Vệ Huyên lại một đường cưỡi ngựa tới, mặc dù có khoác áo choàng, nhưng trên người vẫn dính chút bụi bặm, cực kỳ không thích, dĩ nhiên là phải tắm rửa sạch sẽ mới được.

 

Lộ Bình biết chủ tử khiết phích*, thật sớm ở trong khách viện đã cho người chuẩn bị nước thỏa đáng, đợi hắn tới là tắm.

 

(Chú thích: khiết phích là bệnh sạch sẽ)

 

Lúc Vệ Huyên tắm không thích có nha hoàn ở bên hầu hạ, sau khi để cho các nàng giúp gội đầu xong, liền do Lộ Bình giữ ở ngoài cửa, chính mình cởi quần áo, liền nhảy vào trong bồn tắm.

 

Chờ Vệ Huyên xử lý sạch sẽ bản thân xong, một thân hơi nước đi ra, phát hiện nắng chiều sắp rơi xuống bên kia núi, chỉ còn lại nửa cái đầu, xa xa mặt trời đã bị che khuất, chim mệt mỏi về tổ, nông dân cũng khiêng nông cụ trở về nhà, khói bếp lượn lờ dâng lên, tạo thành một quang cảnh hương thôn bình dị.

 

Vệ Huyên hít sâu một hơi không khí vẫn khô nóng, bởi vì tắm, làm cho cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình cũng thích ý theo, nhấc chân đi tới sân A Uyển tìm nàng.

 

Lúc Vệ Huyên đến, A Uyển cũng đã tắm thỏa đáng, mặc trên người áo cánh, tóc mịn dài nửa vén lên, mấy sợi tóc mang theo hơi nước dính vào bên má trắng nõn của nàng, mặc dù màu da vẫn tái nhợt, nhưng so với hai năm trước đã có thêm mấy phần huyết sắc, nhìn càng đẹp.

 

Vệ Huyên đứng bên cửa, nhìn nàng quay đầu nhìn lại, tim có chút run động.

 

A Uyển như vậy, để cho hắn nhớ tới lần đầu tiên nhận biết nàng ở kiếp trước, cũng là dáng vẻ cô nương mười tuổi, thời điểm ở trước mặt người, im lặng mà khách sáo, cùng các quý nữ trong kinh không có gì khác biệt, nhưng lúc riêng lẻ, lại có thể dứt khoát lanh lẹ trực tiếp đánh tới một quyền như vậy, cũng không biết lúc ấy lá gan của nàng từ đâu tới.

 

-"Nhìn cái gì?

 

Nghe được tiếng giận trách của nàng, Vệ Huyên lấy lại dáng vẻ tươi cười, đi tới lôi kéo nàng, ở trên mặt nàng gặm xuống, sau đó trước khi nàng kịp phản ứng, đã lui ra, căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng.

 

A Uyển đờ đẫn, liếc nhìn nha hoàn bên trong phòng, phát hiện các nàng trực tiếp không nhìn hành động của Vệ Huyên, mắt cũng không chớp một cái, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Đại khái là do mấy năm Vệ Huyên không ngừng kiên trì, bọn nha hoàn cũng thấy chết lặng, cho nên căn bản không có cảm giác gì thôi.

 

Vệ Huyên lại tới kéo nàng, nói:

-"Chỗ cô cô đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta cùng đi dùng bữa với họ.

 

A Uyển dõi theo tay hắn, hồi lâu đáp một tiếng.

 

Khi hai người đến đó, trong phòng khách chính viện vừa vặn bày xong bữa tối, sau khi hai người hành lễ với các trưởng bối xong, cũng ngồi xuống.

 

Chỉ cần Vệ Huyên tới thôn trang, bình thường sẽ cùng bọn họ dùng bữa, nhìn liền giống như một nhà bốn người vậy.

 

Bởi vì phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi chỉ có một mình A Uyển, La Diệp lại là người thích hài tử, cho nên ở trong thôn trang cũng không có nhiều quy củ, không câu nệ phân biệt nam nữ, đều là ngồi chung một chỗ dùng bữa, thoạt nhìn là người một nhà.

 

Vệ Huyên nhìn thức ăn trên bàn, thấy được trong đó có một đĩa món ăn làm thành từ hạt sen, đánh giá đây cũng là làm từ hạt sen trong đài sen mà trước đó A Uyển đi hái. Nên bắt đầu chuyên tâm tấn công món ăn này, ăn một miếng, phát hiện món ăn này chủ yếu mặc dù là hạt sen, nhưng mà làm trong veo rất ngon miệng, cực kỳ khai vị, thích hợp với khí trời này.

 

Dùng bữa xong, lúc mọi người ngồi chung một chỗ uống trà, Trưởng công chúa Khang Nghi bắt đầu hỏi thăm Vệ Huyên sự tình trong kinh, nói đến chuyện đại hôn của Thái tử, liền nói:

-“Cô cùng với phò mã đã thương lượng xong, qua khất xảo sẽ trở về, vừa đúng con cũng cùng chúng ta trở về thôi.

 

Vệ Huyên nghe được cực kỳ vui vẻ, gật đầu nói:

-“Tự nhiên như vậy.

 

Nói vài lời thôi, sắc trời cũng dần dần tối lại, Trưởng công chúa Khang Nghi thấy tinh thần A Uyển có chút không tốt, biết buổi chiều nàng đi ra ngoài chơi nên đã mệt rồi, liền để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.

 

Trong hai năm qua thân thể A Uyển dần dần khỏe lên, hay bởi vì ở trong thôn trang, Trưởng công chúa Khang Nghi đã không nghiêm khắc với nữ nhi bằng trước kia, lúc thời tiết tốt, cũng để cho nàng đi ra ngoài chơi một chút. Hôm nay nhìn thấy thời tiết tốt, A Uyển muốn đi hái đài sen, Trưởng công chúa Khang Nghi tự nhiên không có phản đối.

 

Cáo biệt phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, Vệ Huyên lôi kéo A Uyển đi trở về viện của nàng. Đã là hoàng hôn, mặt trời đã lặng, chân trời chỉ còn dư lại một mảnh màu tím sa mỏng, trên hành lang đã lên đèn, tia sáng mờ ảo chiếu sáng con đường phía trước.

 

Thấy A Uyển một đường vừa đi vừa ngáp, Vệ Huyên nói:

-“Có muốn đệ cõng tỷ trở về không?

 

Thật ra thì hắn càng muốn ôm, nhưng mà biết A Uyển tuyệt đối sẽ không đồng ý, nên tính toán chờ sau này thành thân, hắn muốn ôm lúc nào cũng được.

 

A Uyển chớp mắt nhìn, hắn so với mình cao hơn một đoạn, nghĩ đến hắn so với mình nhỏ hơn ba tháng, nhất thời nói:

-“Không cần, chỉ một đoạn đường, tỷ có thể đi.

 

Vệ Huyên lại kiên trì muốn cõng nàng, ngồi xỗm trước mặt nàng, A Uyển bị hắn huyên náo không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nằm ở trên lưng hắn, được hắn cõng lên.

 

Giống như chạng vạng tối bị hắn ôm đi vậy, hắn cõng mình cũng rất ổn trọng, điều này làm cho A Uyển cảm thấy, đã từng là một tiểu chánh thái giống như đã lớn lên rồi, mặc dù vẫn là một con Gấu Con, nhưng mà đã dần dần trở nên đáng tin.

 

Chẳng qua là, vẫn là một đệ đệ đi...

 

Lúc Vệ Huyên cõng A Uyển trở lại viện của nàng, đột nhiên nói:

-“Giống như trời sẽ mưa.

 

A Uyển có chút buồn ngủ, nghe được lời của hắn, theo trực giác nhìn lên trời, trên bầu trời đã xuất hiện mấy chấm nhỏ, không thể nào tin được nói:

-“Không thể nào?

 

-"Sẽ mà! Đệ đã ngửi được hơi nước trong không khí.” Vệ Huyên rất khẳng định.

 

A Uyển nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, đưa tay sờ sờ mặt nam hài, cười nói:

-“Đệ cho mũi của đệ là lỗ mũi chó sao?

 

Vệ Huyên thấy nàng không tin, muốn cùng nàng đánh cược, nếu như trời mưa như lời của hắn, nàng phải đáp ứng hắn một điều kiện, nếu trời không mưa, hắn đáp ứng nàng một điều kiện.

 

A Uyển mặc dù cảm thấy hắn tự tin khiến cho nàng có chút không tự tin, nhưng mà bị hắn quấn muốn đánh cược, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng.

 

Ngủ đến nửa đêm, lúc A Uyển bị tiếng sấm làm cho thức tỉnh, còn mơ mơ hồ hồ, một hồi liền nghe được đì đùng rồi tiếng mưa rơi, mưa thế nhưng cực kỳ hung mãnh.

 

Chờ lúc Thanh Chi gác đêm đi vào thắp đèn, A Uyển nhận lấy nước ấm Thanh Chi đưa tới nhấp một hớp, đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh một chút, nghĩ đến Vệ Huyên nói trước khi ngủ, nhất thời kinh dị không dứt.

 

Thật sự để cho hắn nói trúng!

 

Một luồng sấm chớp vang lên, A Uyển bị dọa đến tay run một cái, thiếu chút nữa đổ ly nước.

 

Bên ngoài vừa sấm chớp vừa trời mưa, thanh thế thật lớn, trong đêm tối ở nơi này, để cho tâm tình của người ta cũng có mấy phần không an định.

 

A Uyển kéo chăn mỏng đắp lên thân, bởi vì trời mưa, không khí có chút ẩm ướt, không bằng ban ngày khô nóng, đắp chăn vừa vặn.

 

Vốn là muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng mà tiếng sấm ùng ùng kia, căn bản không ngủ được. Nàng thở dài, để cho Thanh Chi chuyển đèn vào, tính toán chờ tiếng sấm qua đi sẽ ngủ tiếp, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng cửa mở ra...

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts