Sủng Thê Như Lệnh - Chương 064

☆, Hơi thở tà ác quỷ dị đã không giấu được!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đêm khuya mưa sa gió giật, tình cờ xen lẫn sấm chớp rền vang, thanh thế thật lớn, giống như ngày tận thế, mọi người núp ở trong phòng đối diện với uy lực lớn này, tự nhiên lộ ra cực kỳ nhỏ bé.

 

Mưa to đập vào song cửa sổ, phát ra âm thanh rào rào, cho dù cửa sổ đóng chặt, cũng có thể nghe được thanh thế đáng sợ ở bên ngoài.

 

Cho nên lúc mở cửa, thanh âm kia rõ ràng hơn, để cho A Uyển lui ở trong phòng không nhịn được rùng mình, cho là mẫu thân ở chính viện lo lắng cho mình, nên sai người tới xem mình, nhưng ai biết lại thấy Thanh Chi mặt lộ vẻ khó xử đi vào.

 

-“Quận chúa, Thế tử tới...” Thanh Chi nhỏ giọng nói.

 

A Uyển sợ run lên, lập tức nhảy xuống giường, lúc muốn đi ra, lại bị Thanh Chi vội vàng phủ thêm cái áo khoác, nàng mới nhớ tới trên người mình chỉ mặc tẩm y, không thể đi gặp khách.

 

Mặc dù trong lòng nàng luôn coi Vệ Huyên là đệ đệ, cũng cảm thấy mình mặc như vậy không thành vấn đề, nhưng mà thân ở thời đại này, tự nhiên phải tuân thủ quy củ chỗ này, A Uyển cũng không cự tuyệt, sau khi khoác áo thỏa đáng, liền đi.

 

Cửa phòng ngoài đã đóng lại, bất quá bởi vì lúc trước mở ra, mưa đã hắt vào, một khoảng đất tại cửa ướt đẫm. Trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn, dùng lưu ly bao bọc, ánh sáng cũng không tính quá sáng.

 

Dưới ánh đèn, là một nam hài cả người ướt nhẹp, áo bào nhỏ nước, trên đầu tóc đầy nước dính vào trên gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, nhìn hết sức chật vật.

 

Thanh Yên cũng ở phòng ngoài này nên cũng bị ướt, nàng đang tìm khăn lau nước trên người.

 

-“Tại sao đệ lại tới đây?” A Uyển hỏi, mới vừa lúc đi tới gần hắn, liền nghe được một tiếng sấm sét, nhất thời bước chân dừng lại.

 

-“Đừng sợ!” Vệ Huyên vội vàng nắm lấy tay nàng.

 

Tay của hắn ướt nhẹp, bởi vì mắc mưa, lộ ra trơn trợt lạnh như băng, để cho nàng có chút không thoải mái.

 

Thấy hắn nhìn chằm chằm mình, gò má bị mưa làm ướt, một đôi mắt ướt nhẹp, A Uyển không nhịn được cười nói:

-“Tỷ cũng không sợ mà! Thanh Yên, nhanh lên một chút cầm khăn sạch tới đây!.

 

Thanh Yên cầm một cái khăn thấm nước trên tóc Vệ Huyên, thấy y phục trên người hắn cũng ướt đẫm nhỏ nước, liền nói:

-“Thế tử cởi áo khoác ra đi.

 

Vệ Huyên ừ, cởi ra áo khoác, quần áo bên trong tự nhiên cũng là ướt nhẹp, A Uyển nhìn thấy liền cau mày, nếu để cho hắn mặc quần áo ướt sũng như vậy rất dễ dàng ngã bệnh, hơn nữa trong phòng này cũng không có y phục của hắn, nhất thời có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải kéo hắn vào trong phòng.

 

Thanh Chi thấy hành động của A Uyển, theo bản năng liền muốn ngăn cản, nhưng đã bị Thanh Yên giơ tay lên đè xuống.

 

Thanh Yên hướng nàng lắc đầu một cái, nói:

-“Công chúa nói, chỉ cần không truyền ra ngoài ảnh hưởng khuê danh quận chúa, nên để cho quận chúa vui vẻ...

 

Huống chi thế tử chạy tới nơi này trong đêm mưa to đặc biệt là vì quận chúa, cũng coi là có lòng.

 

Trong phòng, Vệ Huyên nhìn chằm chằm A Uyển, cổ họng có chút căng lên, nói:

-“Thật phải cởi à...

 

Mắt không nhịn được một mực nhìn mặt tiểu cô nương dưới ánh đèn, không khỏi có chút ngượng ngùng, hắn còn chưa có cởi qua y phục ở trước mặt A Uyển mà...

 

-“Đã ướt rồi, không cởi sẽ bị bệnh thì sao?

 

A Uyển từ trong rương y phục lấy ra một cái chăn mỏng đưa cho hắn, để cho hắn đi ra sau tấm bình phong cởi ra y phục ướt sũng.

 

Mưa này còn không biết tới khi nào mới ngừng, cũng không thể lại để cho hắn đội mưa trở về, hoặc là một mực mặc y phục ướt sũng.

 

Với kinh nghiệm mấy năm chung sống giữa A Uyển cùng con Gấu Con này, hắn đã chạy tới, là không thể nào đuổi hắn đi. Huống chi nàng cũng không ngoan tâm như vậy, để cho hắn mạo hiểm trở về trong mưa to.

 

Vệ Huyên cầm lấy chăn mỏng đi tới sau tấm bình phong, trong lòng vô hạn thất vọng, chờ sau khi cởi y phục, liền mơ hồ liếc mắt cái gì đó ở giữa hai đùi bản thân, càng thất vọng, hận hận lau mặt, rốt cuộc lúc nào mới có thể trưởng thành? Cuộc sống như vậy thật sự là quá bi thảm.

 

Trong lúc Vệ Huyên cởi y phục, A Uyển cũng gọi nha hoàn đổi nửa chậu nước ấm vào. Bởi vì nàng một năm bốn mùa đều không uống nước lạnh, cho nên ban đêm phòng ngoài một mực để lò nấu nước, trên giá trong phòng vừa vặn để nửa chậu nước sạch sẽ, đổi xong liền có thể dùng.

 

Thanh Yên cùng Thanh Chi bưng nước đi vào, đặc biệt nhìn một chút, ánh mắt liền định ở sau tấm bình phong, thấy A Uyển im lặng ngồi ở trên cái băng, liền để nước lên trên bàn.

 

A Uyển cân nhắc mặt mũi của Vệ Huyên, vì vậy để cho hai nha hoàn đi ra ngoài, chính mình vắt một cái khăn mặt sạch sẽ, gọi Vệ Huyên sau tấm bình phong đi ra rửa mặt.

 

Vệ Huyên bọc trong cái chăn mỏng đi ra, mặc dù nhìn giống như một thiếu niên mười hai tuổi, nhưng mà vóc người còn chưa lớn lên, bị bọc trong cái chăn mỏng, một nửa đầu tóc ướt xốc xếch xõa xuống, gương mặt kia quá đẹp, nhìn giống như một cô nương xinh đẹp chịu khổ vậy...

 

A Uyển rất muốn cười, sợ bị thương lòng tự ái của hắn, lặng lẽ nhịn xuống.

 

-“Tự mình rửa mặt đi.

 

A Uyển phân phó hắn, lấy y phục ướt sũng của hắn đưa ra phòng ngoài giao cho hai nha hoàn, bảo các nàng đi hong khô, sau đó lại để cho Thanh Yên rót hai ly nước ấm, chính mình bưng đi vào.

 

Hai nha hoàn nhìn y phục ướt sũng kia, đồng thời cũng biết nơi này cũng không có y phục Vệ Huyên có thể đổi giặt, cho nên lúc này trên người hắn bọc cái gì không cần nói cũng biết, liền cũng không nhiều lời.

 

Chờ A Uyển đi vào, thấy nam hài đã bọc trong chăn mỏng ngồi ở trên giường nàng, đang tò mò đưa tay sờ tới sờ lui, bước chân lại dừng một chút.

 

Vệ Huyên thấy nàng đi vào, vội vàng ngồi thẳng mình, đặc biệt thuần khiết nhìn nàng.

 

-“Uống nước.

A Uyển đưa cái ly tới, đồng thời lại nói:

-“Đợi mưa tạnh, gọi phòng bếp nấu cho đệ chén trà gừng.

 

Lúc Vệ Huyên nghe được chén trà gừng, quả nhiên mặt nhíu lại, rõ ràng bộ dáng có chút chán ghét. Hắn uống một hớp hết nước trong ly, thả ly nước lên tủ đầu giường, kéo A Uyển ngồi ở bên cạnh, nhìn kỹ nàng.

 

-“Thế nào?” A Uyển bị hắn nhìn liền hỏi.

 

Vệ Huyên kỳ quái nói:

-“Tỷ không sợ sấm sét à?

 

A Uyển bị hắn làm cho mỉm cười không dứt, bật cười nói:

-“Mặc dù nghe cảm thấy rất đáng sợ, nhưng mà có Thanh Yên các nàng phụng bồi, không có gì phải sợ!.

 

Vệ Huyên ô một tiếng, trong lòng có chút hồ nghi. A Uyển lại không sợ sấm sét? Làm sao có thể? Kiếp trước A Uyển sợ nhất sấm sét, chỉ cần sấm sét, nàng sẽ gập cả người run rẩy, vùi bản thân vào trong chăn, bị dọa sợ đến giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, như muốn sụp đổ.

 

Có một lần hắn phát hiện, rất đau lòng, từ đó chỉ cần mưa có sấm sét, hắn cũng sẽ nhớ nàng, thậm chí không nhịn được trộm đi xem nàng, chỉ sợ nàng sẽ hỏng mất.

 

Rất nhanh, Vệ Huyên lại nhớ ra cái gì đó, nhất thời liền hiểu.

 

Bây giờ dĩ nhiên A Uyển sẽ không sợ, bởi vì phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi còn chưa chết ở trong đêm mưa sấm sét đó, cho nên trong lòng A Uyển chưa có để lại bóng ma…

 

Như vậy rất tốt!

 

A Uyển không biết nam hài này lại nghĩ đến cái gì, nói:

-“Sau này trời đang mưa đệ chớ chạy loạn, nếu như bị sét đánh, là sẽ chết người.

 

Nói xong, đưa tay vỗ lên đầu hắn.

 

Vệ Huyên bắt lại tay của nàng, được voi đòi tiên ôm lấy nàng, đem mặt cọ tới cọ đi ở trên cổ nàng, nói:

-“Đệ cho là tỷ sợ sấm sét, cho nên mới tới. Lúc ấy không có nghĩ nhiều, không nghĩ tới sau đó mưa lớn đến như vậy, hiện nay hồi tưởng lại cũng thấy đáng sợ...

 

A Uyển nghe xong trong lòng có chút phức tạp, vốn động tác muốn đẩy hắn ra liền dừng lại, lại xoa xoa đầu của hắn, sờ tóc dài của hắn.

 

Lúc này, Thanh Yên ở bên ngoài cửa nói:

-“Quận chúa, công chúa cho người tới, hỏi ngài thế nào?

 

Sau khi A Uyển nghe xong, lập tức lên tiếng nói:

-“Nói cho mẫu thân biết, ta rất khỏe, nói bà không cần lo lắng.

 

Thanh Yên giòn giã trả lời, sau đó lại nói với A Uyển, mới vừa rồi có đoàn người đi ngang qua, bởi vì mưa quá lớn, cho nên tới trong thôn trang xin trú mưa, vì bọn họ, cho nên mới khiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi chậm trễ việc cho người tới kiểm tra tình huống của nàng.

 

A Uyển đáp lại, cũng không có để chuyện này ở trong lòng.

 

Chờ sau khi đuổi nha hoàn của Trưởng công chúa Khang Nghi phái tới, A Uyển nói với Vệ Huyên:

-“Lát nữa hết mưa, đệ liền trở về đi thôi, cũng đừng để cho người khác nhìn thấy!

 

Vệ Huyên đáp ứng, tự nhiên hắn sẽ không phá hư danh tiết của A Uyển, cho dù hắn khát vọng lúc nào cũng ở cùng với nàng, nhưng mà bởi vì tuổi của hắn đang đứng ở thời điểm lúng túng không lớn không nhỏ, rất nhiều việc không thể làm, cũng phải khắc chế.

 

Trời mưa rất lâu, A Uyển ngáp một cái, Vệ Huyên thấy vậy, liền để cho nàng lên giường ngủ trước. 

 

Mặc dù thân thể A Uyển trong hai năm qua so với khi còn nhỏ đã tốt hơn nhiều, nhưng mà so với người bình thường vẫn còn kém một khoảng lớn, nếu như buổi tối nghỉ ngơi không tốt, ngày kế sắc mặt sẽ tái nhợt giống như quỷ, hết sức hỏng bét.

 

Mà thời gian nghỉ ngơi của nàng xưa nay có quy luật, hiện nay bởi vì Vệ Huyên bồi ở chỗ này, bên ngoài cho dù mưa lớn hơn nữa cũng không có đáng sợ, bất giác nổi lên buồn ngủ.

 

Nghe được lời của Vệ Huyên, A Uyển không còn nhịn được nữa, nên leo lên trên giường nằm xuống.

 

-“A Uyển?

 

Vệ Huyên ngồi ở mép giường, nhẹ giọng gọi, phát hiện nàng hô hấp đều đều, hiển nhiên là ngủ thiếp đi, không khỏi nằm ở mép giường, đưa mặt qua nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt nàng.

 

Yên tâm như vậy, căn bản là không coi hắn là nam nhân mà, hay là cảm thấy bọn họ đều còn nhỏ, hắn sẽ không làm gì? Vô luận là loại suy đoán nào, cảm giác cũng rất sốt ruột.

 

Vệ Huyên lại nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó tiến tới, cẩn thận cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại của nàng.

 

Hắn hơi rũ lông mi rung động lợi hại, lông mi dày đậm giống như hai cái bàn chải nhỏ ở trên đôi mắt nóng bỏng đến dọa người, cho đến khi hô hấp dần dần nặng nề, mới từ từ ngồi dậy. Dưới ánh đèn lờ mờ, nam hài mặt đỏ bừng, nắm tay nắm chặt, tựa hồ đang khắc chế cái gì, đưa ra đầu lưỡi liếm môi, phảng phất đang trở về tư vị mỹ diệu kia. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Không biết lúc nào mưa đã ngừng, thời điểm A Uyển khôi phục ý thức, trời đã sáng.

 

Nàng ngồi dậy, chăn đắp ở trên người đã trợt xuống, ngơ ngác ngồi một hồi, nghĩ tới chuyện tối hôm qua trong mưa gió Vệ Huyên chạy tới tìm nàng. Không thể phủ nhận, lúc ấy nàng bị hành động của nam hài làm cảm động, cảm động đi qua, lại có chút bất đắc dĩ, nào có người bởi vì một cái suy đoán liền mạo hiểm cuồng phong bạo vũ* chạy tới?

 

(Chú thích: cuồng phong bạo vũ nghĩa là gió mạnh mưa lớn)

 

A Uyển nhìn bên trong phòng một vòng, phát hiện Vệ Huyên không có ở đây, đánh giá chắc là đã đi về, nghe thanh âm bên ngoài, tiếng gió còn lớn, mưa ngược lại nhỏ đi, nhưng mà còn chưa có dừng. Cũng không biết có phải đang bảo lốc gì đó hay không, cho nên mới có thể tạo thành mưa như vậy!.

 

Bên ngoài nha hoàn canh gác nghe được tiếng động, vội vàng đi vào.

 

A Uyển thấy Thanh Yên cùng Thanh Chi đi vào, liền hỏi:

-“Thế tử đâu?

 

-“Lúc cuối Giờ Dần, khi mưa nhỏ một chút Thế tử liền đi về.

 

Thanh Yên nói, trong lòng nàng rất hài lòng hành động tự chủ này của Vệ Huyên. Tuy nói bọn họ có hôn ước, nhưng mà đã lớn tuổi, cũng không thể giống như khi còn bé, có thể tùy tiện vào khuê phòng cô nương gia...

 

Tối hôm qua để cho Vệ Huyên ở lại trong khuê phòng cô nương gia chưa lấy chồng qua đêm thật sự không ổn, loại chuyện như vậy dĩ nhiên là không thể để cho người khác thấy.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, liền an tâm.

 

Chờ lúc nàng rửa mặt xong, Trưởng công chúa Khang Nghi lại sai người tới hỏi nàng tối hôm qua ngủ ngon giấc không?

 

Bởi vì bên ngoài còn mưa rơi lác đác, cho nên không để cho nàng đi chính viện bồi bọn họ ăn sáng, ở trong phòng của chính mình ăn là được rồi.

 

A Uyển tất nhiên đáp ứng, không có cậy mạnh.

 

Chờ nàng ăn sáng xong, liền thấy Vệ Huyên lại tới, lúc này hắn là che dù mà tới, chân mang guốc gỗ, vạt áo dính chút mưa bị làm ướt một mảng, áo màu đỏ kia chỗ bị ướt thì khác màu, màu đỏ đậm giống như màu máu.

 

-“Vẫn còn mưa, đệ tới làm gì?” A Uyển trách, sai Thanh Hoàn đi gọi phòng bếp nấu chén trà gừng cho hắn.

 

Thanh Hoàn năm nay vừa mới mười tuổi, là hai năm trước Trưởng công chúa Khang Nghi đặc biệt cho Dư ma ma tuyển chọn. Dạy bảo thật tốt rồi đưa đến hầu hạ nữ nhi, sau này có thể thay thế vị trí Thanh Yên Thanh Chi.

 

Trừ Thanh Hoàn, còn có mấy nha hoàn tuổi tác không đồng nhất đều ở đây dự phòng.

 

Mặc dù Thanh Yên Thanh Chi chững chạc đáng tin hơn nhóm nha hoàn này, nhưng mà đã lớn tuổi, sau này là phải thả ra ngoài lập gia đình, tự nhiên không thể hầu hạ ở bên cạnh A Uyển.

 

Hiển nhiên Vệ Huyên có chút chê loại trà gừng này, nhưng mà thấy A Uyển trừng mình, chỉ đành phải nuốt xuống lời phản đối, cởi giày, ngồi cùng nàng ở trên kháng.

 

Hai người ngồi chung một chỗ, sau khi nói vài lời, A Uyển đột nhiên nói:

-“Hôm nay là ngày bảy tháng bảy, không nghĩ tới mưa lớn đến như vậy, cũng không biết tối nay còn có thể hay không cử hành khất xảo.

 

-“Buổi tối mưa sẽ phải tạnh. Hơn nữa thời tiết này nóng, mặt đất cũng rất nhanh sẽ khô đi, tỷ không cần lo lắng...

 

Vệ Huyên cầm trái cây để trên kháng gặm, hơi híp mắt lại, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi nghe được, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, nói với A Uyển:

-“Mới vừa rồi đệ nghe nói, tối hôm qua đoàn người tới tá túc trong thôn trang là người Trấn Nam hầu phủ.

 

A Uyển sửng sốt một chút, nghĩ tới bây giờ lão phu nhân của cái Trấn Nam hầu phủ này cũng không phải là Đại trưởng công chúa Khánh An sao?

 

Đại trưởng công chúa Khánh An những năm này mặc dù an cư Giang Nam, nhưng mà thánh tâm không giảm, bà là muội muội ruột thịt của tiên đế, vì để cho tiên đế bình an lên ngôi, mới hạ mình tới Trấn Nam hầu phủ.

 

Tiên đế thẹn với muội muội này, trong lúc tại vị đối Trấn Nam hầu phủ rất chiếu cố, sau này Văn Đức đế lên ngôi, Đại trưởng công chúa Khánh An cũng trước sau như một được tôn vinh vô hạn, sống hết sức thoải mái, không có bởi vì hoàng đế đổi thành cháu trai mà có thay đổi gì?

 

-“Người tới là những người nào? Có Đại trưởng công chúa Khánh An không?

 

Vệ Huyên liếc nàng một cái, trong lòng cũng không thèm để ý việc nàng không gọi Đại trưởng công chúa Khánh An là cô tổ mẫu, cười nói:

-“Không có, Đại trưởng công chúa Khánh An lớn tuổi, có lẽ là sẽ trì một khoảng thời gian mới tới kinh thành được, trước hết để cho bọn tiểu bối vào kinh. Bọn họ vì đại hôn của Thái tử mà vào kinh, vì không có thời gian cho nên đi đường suốt đêm, nhưng không nghĩ sẽ gặp phải mưa to bực này.

 

A Uyển đáp một tiếng, không có để chuyện đó ở trong lòng, sau khi cùng hắn hàn huyên một hồi, liền cầm lên quyển sách dạy đánh cờ ở trên bàn lên xem.

 

Vệ Huyên ngồi trên kháng, gặm trái cây trong tay, hơi nheo mắt.

 

A Uyển nhìn hắn một cái, cảm thấy nam hài này giống như đang đánh cái chủ ý xấu gì, hơi thở tà ác quỷ dị đã không giấu được!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts