Sủng Thê Như Lệnh - Chương 065

☆, Vệ Huyên âm thầm làm cho nàng quen thuộc sự tồn tại của chính mình!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Bởi vì là trời mưa, bên ngoài một trận mưa dầm liên tục, khắp nơi đều là nước, dĩ nhiên là không có chỗ có thể đi, chỉ có thể vùi mình ở trong phòng.

 

A Uyển hai đời thân thể cũng không khỏe, làm trạch nữ đã làm quen, đời trước còn có các loại công nghệ cao gì đó cho nàng chơi, đời này không có những thứ đó, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của các trưởng bối, học tập cầm kỳ thư họa lễ nghi quy củ nữ hồng các thứ vân vân… không chỉ có thể đầu tư cho chính mình sau này, còn có thể giết thời gian, nhất cử lưỡng tiện.

 

Trừ cái đó ra, còn có một nam hài tuấn tú theo nàng giết thời gian, cũng thật không tệ.

 

Bởi vì ở trong thôn trang, chung quanh cũng là người của mình, cho nên Vệ Huyên không có gì cố kỵ nương nhờ ở nơi này của nàng, cũng không ai nói gì! Vệ Huyên ỷ lại coi như chuyện đương nhiên, một buổi sáng ở nơi này của A Uyển tiêu phí đi thời gian.

 

Đến buổi trưa, mưa rốt cuộc ngừng.

 

Mưa mặc dù ngừng, bất quá bầu trời vẫn âm u, hoa cỏ trong sân bị trận mưa lớn này tàn phá thất linh bát lạc*, bốn phía một mảnh bùn lầy, xa xa có thể nghe được âm thanh nước dòng sông nhỏ dâng cao chảy ào ạt vào hồ sen dưới chân núi, còn có tiếng chim hót trên núi phía sau thôn trang sau cơn mưa.

 

(Chú thích: Thất linh bát lạc là chỗ này chỗ kia, nằm rải rác)

 

Toàn bộ thế giới đột nhiên trở nên rất mát mẻ.

 

A Uyển đi ra cửa phòng, đứng ở dưới mái hiên tụ bọt nước, hướng lên bầu trời xa xăm nhìn ra xa.

 

-"Hôm nay trời mưa cũng sẽ không, hơi nước đang tản đi.

 

Vệ Huyên đi tới bên người nàng, cùng nàng cùng nhau nhìn phương xa.

 

-"Thật à!" A Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng khẽ nhúc nhích.

 

Vệ Huyên cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng hai tròng mắt xưa nay bình thản chợt lóe lên, liền biết nàng có chú ý, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, kéo tay của nàng, xoay người đối với Lộ Bình, Thanh Yên cùng mấy nha hoàn ở phía sau nói:

-“Các ngươi thu thập đi, chúng ta đi ra ngoài thôn trang một chút.

 

Lộ Bình rất tự nhiên đáp ứng đi chuẩn bị, căn bản sẽ không nhiều lời.

 

Thanh Chi trực giác không ổn, mặc dù mưa đã ngừng, nhưng mà phía ngoài đang ướt, nhiệt độ cũng có chút thấp, lo lắng thân thể chủ tử không chịu nổi, đang chuẩn bị khuyên nhủ, đã bị Thanh Yên âm thầm cản lại. Nàng nhìn thấy ánh mắt A Uyển sáng lên, trong lòng thở dài, hiểu ý tứ Thanh Yên, không đành lòng cự tuyệt nữa.

 

Bởi vì phải xuất hành, cho nên A Uyển bị Thanh Yên các nàng thay đổi một bộ quần áo khác, cũng bởi vì bây giờ nhiệt độ có chút thấp, liền khoác thêm áo khoác mỏng màu nguyệt bạch thêu đầy lá phong, trên chân đổi lại guốc gỗ linh hoạt.

 

Sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, liền cùng Vệ Huyên mang theo Lộ Bình cùng mấy thị vệ len lén chạy ra khỏi thôn trang.

 

Sau khi phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nghe nói Vệ Huyên dụ dỗ nữ nhi bọn họ rời khỏi đây, nhìn sắc trời một chút, bật cười bất đắc dĩ, làm ra vẻ tức giận nói:

-“A Uyển còn chưa có gả cho hắn đâu, tiểu tử này đã tới dụ dỗ nàng, sau này đừng tiếp tục để cho hắn tới nữa…

 

Trưởng công chúa Khang Nghi biết trượng phu xưa nay thương yêu nữ nhi, đoán chừng vào lúc này trong lòng có chút dấm chua, bật cười nói:

-“Nghĩ đến là A Uyển muốn đi ra ngoài, ngày nay thân thể nàng so với trước kia khá hơn một chút, người cũng hoạt bát không ít, không cần bắt ở trong phòng, có thể đi ra ngoài một chút, có Huyên Nhi mang theo, không có chuyện gì.

 

Bởi vì đã hỏi rõ người đi theo, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không lo lắng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm gì?

 

Hai người không để ý tới sự tình hai đứa bé trộm chạy ra ngoài chơi, liền lại nói đến người của Trấn Nam hầu phủ tới trong thôn trang tá túc lúc nửa đêm.

 

Chắc là tối hôm qua không cẩn thận mắc mưa, lúc trời sáng, một vị cô nương của Trấn Nam hầu phủ liền bị bệnh, Trưởng công chúa Khang Nghi làm chủ nhân kiêm trưởng bối, tự nhiên phải đi quan tâm một chút, an bài đại phu các loại cho bọn họ, một buổi sáng cứ như vậy vội vàng trôi qua.

 

Cũng bởi vì khách nhân đang tá túc ngã bệnh, thêm nữa buổi sáng lại trời đang mưa, cho nên mọi người cũng co đầu rút cổ, nên không để cho A Uyển đi ra gặp khách. Hơn nữa A Uyển thân thể yếu, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không muốn để cho nàng đi gặp mấy vị biểu tỷ muội kia, sợ nàng bị lây bệnh.

 

Sau khi Vệ Huyên mang theo A Uyển chạy ra khỏi thôn trang, đi trên đường đá sỏi dọc theo bờ hồ sen đi tới chân núi.

 

Mặc dù bầu trời còn có chút âm trầm, bất quá không khí cũng rất mát mẻ, xa xa nhìn lại, một mảnh hồ sen sau khi bị mưa tưới, xanh tươi ướt át, nước trong hồ sen cũng dâng cao cơ hồ tràn đầy đường đi kế bờ hồ. Trận mưa này to, đối với khô hạn tháng sáu, ngược lại là tới rất kịp thời.

 

Lúc này mưa đã ngừng, mấy tá điền cần lao đã sớm đi ra làm việc, tình cờ từ sâu trong hồ sen truyền tới mấy tiếng nói chuyện, nghe có hương vị nông thôn.

 

Vệ Huyên dắt A Uyển đi ở trong một mảnh hồ sen, hắn thấy nàng khó lắm mới lộ ra nụ cười, trong lòng hắn cũng vui vẻ sung sướng theo.

 

Hai người cứ như vậy dung dăng dung dẽ đi xuyên qua một mảnh hồ sen, có thể là sau cơn mưa không khí thoáng đãng tươi mới, phóng tầm mắt nhìn một mảnh sông núi xanh biếc, thế giới mộc mạc mà tốt đẹp, để cho người ta cảm thấy lồng ngực rộng mở, tâm tình khoan khoái khó có thể dùng lời diễn tả được, chỉ đơn giản đi trên đường từ từ nhìn xem, cũng để cho người vui vẻ không dứt.

 

A Uyển chân mang guốc gỗ, trên đất mặc dù ướt át, nhưng lại không có dính ướt chân, tình cờ khi gặp phải vũng nước, nàng liền được Vệ Huyên ôm lên, không để cho áo nàng dính ướt.

 

Mặc dù để cho một nam hài nhỏ tuổi hơn so với mình ôm rất có áp lực, nhưng mà từ nhỏ Vệ Huyên liền ỷ vào thân thể mình khỏe mạnh, dáng dấp lại cao hơn nàng, đem nàng ôm tới ôm lui, bất tri bất giác đã thành thói quen.

 

Có một ít thói quen một khi dưỡng thành, thật rất khó bỏ đi.

 

Ở thời điểm A Uyển đem Vệ Huyên làm thành hài tử, hắn liền dựa vào cái thân phận hài tử này, âm thầm dưỡng thành một ít thói quen của nàng, để cho nàng quen với sự tồn tại của mình, quen với hắn hôn mặt, quen với hắn ôm… Mấy năm qua, trong lòng A Uyển luôn phải nhắc nhở mình phải buông tha những cái này, nhưng mà một khi đã dưỡng thành thói quen, vẫn là đón nhận một cách tự nhiên.

 

Thật là tiếp nhận không có áp lực chút nào, ngay cả giãy giụa một cái cũng lười, mặc dù sau mỗi lần sẽ xoắn xuýt, nhưng mà mỗi lần như vậy công chúa mẫu thân sẽ hung hăng dời đi sự chú ý của nàng.

 

Qua một canh giờ, trên bầu trời âm mai dần dần tản đi, bầu trời xanh thẳm lần nữa xuất hiện, còn có những đám mây trắng noãn, rất nhanh đám mây kia lại bị dính vào chút màu sắc, nguyên lai là mặt trời len lén từ sau một đóa mây đen nhô đầu ra, cường thế xua tan mây đen kia.

 

-"Mặt trời đã mọc.

Vệ Huyên một tay lôi kéo A Uyển, cùng nàng vừa đi vừa nói:

-“Nhiệt độ rất nhanh sẽ lên cao, chờ đến tối hơi nước cũng sẽ bốc hơi đi không sai biệt lắm, thời tiết tối nay sẽ rất tốt, đến lúc đó các ngươi muốn tế Khôi Tinh cũng tiện.

 

A Uyển nghe hắn nói tới thời tiết, không nhịn được nghĩ đến từ tối hôm qua bắt đầu, lời của hắn nói chưa bao giờ không hề chuẩn qua, không khỏi tò mò hỏi:

-“Đệ làm sao có thể suy đoán chuẩn như vậy? Đệ có bí quyết gì sao?"

 

Chẳng lẽ người này đối với tiên đoán thời tiết có nghiên cứu sao?

 

Vệ Huyên lập tức tự hào nói:

-“Đương nhiên là có bí quyết, bất quá không thể nói cho tỷ biết, sợ tỷ học được, sau này đánh cuộc với tỷ liền đánh không thắng.

 

A Uyển buồn cười nói:

-“Đều biết đệ có bản lãnh này, tỷ có ngu ngốc đi chăng nữa cũng sẽ không cùng đệ đánh cược mới tốt! Tối hôm qua đánh cược là đệ thắng, nhưng mà không cho phép nói ra yêu cầu mà tỷ không thể làm!"

 

Nói xong, rốt cuộc A Uyển có chút không cam lòng, lại nói:

-“Có phải đệ có cái lỗ mũi chó hay không? Ngay cả hơi nước trong không khí cũng có thể ngửi được, đây cũng quá linh!"

 

-"Tỷ mới có lỗ mũi chó!" Vệ Huyên tức giận nắm lấy mặt của nàng liền gặm một cái.

 

A Uyển cầm khăn tay lau mặt, chê cười hắn,

-"Còn nói mình không phải là chó, lại thích gặm người.

 

Vệ Huyên nghiêng đầu, một dáng vẻ không tranh cãi với nữ nhân không kiến thức, trong lòng lại suy nghĩ, chờ sau này cưới nàng vào cửa, hắn phải gặm nàng từ đầu tới đuôi một lần, đến lúc đó nàng sẽ biết hắn có bao nhiêu yêu thích gặm người. Ừ, thật hy vọng nhanh lớn lên một chút!

 

Mặc dù rất thích ở bên ngoài tản bộ, đáng tiếc thân thể A Uyển không cho phép, một lúc sau, liền đi không nổi, cuối cùng vẫn là Vệ Huyên cõng nàng trở về.

 

A Uyển nằm ở trên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, trong lòng có chút chột dạ, hỏi:

-"Thật không nặng à?"

 

-"Không nặng….."

Vệ Huyên trả lời vững vàng chắc chắn,

-"Mỗi ngày đệ đều cùng võ sư phụ tập võ, sức lực rất lớn, tỷ cứ yên tâm đi.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, hung hăng khen hắn một cái, cảm thấy nếu như Vệ Huyên là đệ đệ ruột thịt của mình thì tốt biết bao nhiêu? Bất quá mặc dù không phải đệ đệ ruột thịt, cũng là biểu đệ, biểu đệ không phải cũng là đệ đệ sao A Uyển vui vẻ nghĩ.

 

Vệ Huyên không biết ý nghĩ của người trên lưng, nếu không tâm tuyệt đối sẽ tắc nghẽn.

 

Hắn một đường cõng nàng trở về thôn trang, trong lòng cũng vui vẻ nghĩ, bất quá lại cảm thấy bất khả tư nghị vì nàng quá nhẹ, nàng gầy yếu như vậy khiến cho hắn lo lắng, sau này phải cẩn thận nhìn nàng chằm chằm, để cho nàng ăn nhiều một chút, phải ăn nhiều thịt mới phải.

 

-"Đúng rồi, Liễu Cương ở trong cung thế nào? Mặc dù Liễu Tiêu không có nói gì, nhưng tỷ thấy nàng thật sự muốn biết tin tức sư huynh của nàng.” A Uyển hỏi thay nữ sư phụ mình.

 

-"Vô cùng tốt! Hai năm qua Thái tử theo hắn đánh quyền, thân thể tốt hơn nhiều, cho nên Thái tử cũng rất coi trọng hắn. Chờ sau khi tỷ hồi kinh, vừa lúc Thái tử cũng đại hôn, đoán chừng sẽ có một khoảng thời gian không có biện pháp đánh quyền với Liễu Cương. Đến lúc đó Liễu Cương rảnh rỗi, đệ nói một tiếng với Thái tử, an bài hắn ra cung ở mấy ngày, để cho sư huynh muội bọn họ tụ họp một chút.

 

Xưa nay Vệ Huyên đối với thuộc hạ rất hào phóng, cho nên rất nhanh liền có an bài.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, trong lòng rất an ủi.

 

Chuyện thân thể Thái tử khỏe mạnh hay không trong lòng nàng một mực rất lo lắng. Mặc dù Thái tử cùng nàng là nổi tiếng bệnh hoạn ở kinh thành, nhưng mà so với nàng một tiểu cô nương không có gì để người chú ý, mà Thái tử sẽ là thái tử tương lai, thân thể của hắn có thể nói cũng không phải là của chính hắn, mà là chuyện liên quan đến thiên hạ xã tắc, mọi người dân sẽ chú ý, cũng thường bị người lấy ra miệng nói, thậm chí sau này không chừng còn sẽ trở thành nhược điểm của Thái tử.

 

Mà sau khi Mạnh Vân bị chọn làm thái tử phi tương lai, A Uyển liền nhét Thái tử vào hàng ngũ anh rể…, cũng không hy vọng Mạnh Vân tương lai thủ tiết.

 

Trừ Mạnh Vân ra đối với tình hình chính trị, tự nhiên cũng hy vọng thân thể Thái tử khỏe mạnh, tương lai Thái tử lên ngôi, nàng cùng Tỷ đệ Mạnh gia giao hảo phối hợp diễn, nước lên thì thuyền lên, thế nào so với phe Trịnh quý phi cũng tốt hơn.

 

Dĩ nhiên, vì thiếu niên đang cõng nàng này, A Uyển cũng cảm thấy hay là Thái tử lên ngôi đi, những hoàng tử khác nên ngây ngốc ở một bên đi.

 

Hai người một đường vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Lộ Bình cùng mấy thị vệ đi theo ở xa xa, đối với bọn hắn chuyện chủ tử cõng Thọ An quận chúa đi về làm như không thấy, ngược lại cũng đã quá quen với sự tình chỉ cần một khi chủ tử gặp phải Thọ An quận chúa liền sẽ phát bệnh, hắn đều đã buông tha trị liệu, phát bệnh thế nào đều là bình thường.

 

Sau khi trở lại thôn trang, A Uyển liền nghỉ ngơi, đến khi ánh nắng chiều rực rỡ ở chân trời, nàng mới đi chính viện thỉnh an phụ mẫu.

 

Thời điểm nàng đến đó, liền thấy Vệ Huyên đã ngồi ở trong phòng khách chính viện, đang nói chuyện với phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, cũng không biết hắn nói đến cái gì, chọc cho hai phu thê tươi cười, hiển nhiên rất là vui vẻ.

 

Thấy nữ nhi đi vào, Trưởng công chúa Khang Nghi gọi nàng tới bên cạnh, sờ sờ mặt nàng, thấy khí sắc nàng không tệ, trong lòng cũng vui vẻ, đang muốn trêu ghẹo nàng một cái, khóe mắt hơn liếc thấy ánh mắt Vệ Huyên từ lúc nữ nhi vào cửa cũng đã nhìn chòng chọc tới, hoàn toàn không thấy những cái khác, để cho trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi vừa buồn cười, lại ổn định. 

 

Trong mấy năm này, Trưởng công chúa Khang Nghi coi như là đã nhìn ra, Vệ Huyên hoàn toàn là một lòng muốn treo cổ ở trên người nữ nhi của bà, căn bản coi thường những cô nương xung quanh.

 

Trước kia bà còn lo lắng hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chẳng qua là tâm huyết dâng trào mới muốn A Uyển làm thế tử phi của hắn, sau này khi trưởng thành, hiểu chỗ tuyệt vời giữa nam nữ, không chừng sẽ tả ủng hữu bão*, hoặc là di tình biệt luyến*. Nhưng mà bây giờ, Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn ra cố chấp của Vệ Huyên, trong lòng cũng dần dần yên ổn.

 

(Chú thích: Tả ủng hữu bão ý là bên trái ôm, bên phải ấp. Di tình biệt luyến ý là đem tình yêu chuyển qua đối tượng khác, thay lòng đổi dạ)

 

Mặc dù ban đầu là bản thân Vệ Huyên đụng tới, nhưng mà cái kết quả này cũng không tệ.

 

Sau khi A Uyển thỉnh an phụ mẫu xong, liền hỏi thăm việc khất xảo hôm nay, chờ mẫu thân nói một lần với nàng, lại hỏi:

-“Nghe nói người nhà cô tổ mẫu cũng tới, còn có mấy cô nương, có cần mời các nàng tới ăn khất xảo không?"

 

-"Không cần, một biểu tỷ con hôm nay bị bệnh, không thích hợp đi ra gặp gió, đến lúc đó đưa chút hoa quả tới, chờ ngày mai gặp mặt nhau một lần là được.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, liền cũng không hỏi nữa.

 

Nói vài lời thôi, mọi người liền đứng dậy đi dùng bữa.

 

Đợi sau bữa tối, liền bắt đầu bày tế phẩm, lạy Khôi Tinh, các loại nghi thức, sau khi lạy xong, A Uyển theo ý công chúa mẫu thân đi động mấy châm, người một nhà liền ngồi chung một chỗ ăn hoa quả nói chuyện tán gẫu, cho đến hơi trễ một chút, mới đứng dậy cáo từ phụ mẫu rời đi.

 

Vệ Huyên cũng đứng dậy đưa nàng trở về.

 

Thời tiết tối nay xác thực rất tốt, không chỉ có đầy sao rạng rỡ, còn có một vầng trăng cong cong, dưới ánh trăng mông lung chiếu xuống nhân gian, nghe tiếng côn trùng kêu, cảnh ý đó cực kỳ tuyệt vời.

 

-"Thời tiết thật tốt, có muốn đi câu cá hay không?" Vệ Huyên không bỏ được phải tách ra khỏi nàng, cho nên bắt đầu cám dỗ nàng.

 

-"Bây giờ sắc trời đã tối mờ, không thấy rõ đâu!"

 

Mặc dù A Uyển có chút động tâm, nhưng vẫn cảm giác đã tối khuya, ánh trăng cũng không sáng ngời, không bằng trở về đi ngủ.

 

-"Có quan hệ gì, ngược lại canh giờ thích hợp.

 

Vệ Huyên thấy nàng động lòng, lập tức liền lôi kéo nàng đến một nơi trong vườn trong thôn trang.

 

Nơi đó có một hồ sen, nước là do suối dẫn từ trên núi tới, đây là nơi bình thường La Diệp thích nhất, có thể câu cá hoặc là đối mặt hồ sen ngâm thơ mua vui.

 

Chủ tử phân phó một tiếng, bọn hạ nhân liền lấy thời gian nhanh nhất chuẩn bị xong các loại công cụ, hơn nữa vẫn còn ở trên cây liễu bên hồ sen treo mấy ngọn đèn lồng, chiếu chung quanh một mảnh sáng rỡ, dưới tàng cây lại dọn bàn ghế băng ghế các loại, phía trên để trà quả điểm tâm, để cho A Uyển có thể khoan khoái ngồi ở đàng kia thưởng thức ánh trăng.

 

Bởi vì một trận mưa đổ xuống, buổi tối cũng không khô nóng, bất quá cũng không tính lạnh, độ ấm trung bình, gió đêm thổi, lại bưng một ly trà xanh, để cho A Uyển cảm thấy cả người cũng vui thích.

 

A Uyển ngồi ở chỗ đó thưởng thức ánh trăng, Vệ Huyên ngồi ở bên cạnh nàng câu cá, phía sau là một đám nha hoàn bà tử hầu hạ, còn có Lộ Bình đi theo Vệ Huyên, hắn chạy đến bên kia hồ sen câu cá, không nghĩ ở đó nhìn chủ tử hướng về phía Thọ An quận chúa phát bệnh.

 

Người khác không biết, hắn một gã sai vặt thân cận hầu hạ nơi nào không chú ý tới ánh mắt chủ tử nhìn Thọ An quận chúa là bất đồng cùng người khác, thậm chí rất nhiều lúc nóng bỏng đến để cho da đầu tê dại.

 

Lộ Bình biết, chủ tử này có lúc làm việc vô cùng ngoài dự đoán mọi người, thậm chí phần lớn thời gian hung tàn căn bản không giống như một hài tử, mặc dù ngoại nhân luôn nói hắn như thế nào bất hảo không chịu nổi, thậm chí không làm chánh sự. Nhưng mà Lộ Bình lại biết riêng tư cũng không phải như vậy, chủ tử làm một chút sự tình, để cho hắn mỗi lần lúc trở về, không khỏi da đầu tê dại.

 

Người không biết, còn tưởng rằng hắn bất mãn Văn Đức đế, muốn hại chết hoàng đế để cho mình thượng vị.

 

Mà một chủ tử hung tàn như vậy lại không hề khúc mắc đối với Thọ An quận chúa ngốc nghếch làm nũng, Thọ An quận chúa tát qua một cái liền thành thật, điều này làm cho Lộ Bình cảm thấy thật ra thì Thọ An quận chúa so với chủ tử hắn cao lớn hơn. Có thể thuần phục chủ tử hung tàn như vậy, thật ra thì Thọ An quận chúa hung tàn hơn đi.

 

Lộ Bình lặng lẽ nghĩ, sau này hướng về phía Thọ An quận chúa, tuyệt đối phải cung kính, cung kính hơn nữa.

 

Ngồi ở bên cạnh người mà mình thích nhất, có thể vừa nói chuyện vừa thưởng thức ánh trăng trên hồ sen, Vệ Huyên cảm thấy rất hưởng thụ cuộc sống! Trong lòng đang tràn đầy vui sướng, lại thấy cách đó không xa có đèn lồng di động tới hướng này, trong nháy mắt mặt liền trầm xuống.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 21/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts