Sủng Thê Như Lệnh - Chương 067

☆, Nam nhân có lòng dạ khác, lấy hung hãn của công chúa mẫu thân, tuyệt đối có thể hại chết ông!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Trên đường hồi kinh, A Uyển cùng Vệ Huyên ngồi chung một chiếc xe ngựa.

 

Lúc Vệ Huyên tới là cưỡi thiên lý mã tới, nhưng lúc trở về liền kiểu cách lên, nói cưỡi ngựa bão cát nhiều, sẽ dơ bẩn mặt của hắn, vì vậy mặt dày dám chen lấn trong một chiếc xe ngựa cùng A Uyển...

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn một chút, bởi vì không có người ngoài, thì tùy hắn thôi.

 

Xe ngựa bề ngoài mặc dù nhìn vì hắn là quý nhân dùng không có gì bất đồng, nhưng mà bên trong lại có càn khôn khác.

 

Trong xe ngựa trải thảm mềm mại, đồng thời phía dưới đã được thợ chế tạo đặc biệt đổi nhíp xe —— đây là Vệ Huyên đặc biệt chạy đi tìm thợ chế tạo, giày vò thợ chế tạo trên dưới mấy lần, vì để đưa cho vị tổ tông này đi, người phụ trách chế tạo cơ hồ là khóc lóc nức nở áp chế thợ mộc đổi nhíp xe ngựa theo như yêu cầu của hắn, sau đó cung cung kính kính đưa hắn đi.

 

Xe ngựa đã được đổi nhíp, Vệ Huyên lập tức đưa tới cho A Uyển hưởng thụ.

 

Đi qua xe ngựa đã được đổi nhíp, so sánh với xe ngựa trước kia, độ xốc nẩy giảm đi rất nhiều, điều này làm cho A Uyển cảm thấy giống như mình ngồi trên giường nằm trên mấy chuyến xe đường dài vậy, mệt mỏi còn có thể nằm xuống ngủ, hơn nữa còn là giường nằm thuần thiên nhiên không ô nhiễm của xe cộ.

 

Cho nên dọc theo con đường này, trừ cùng Vệ Huyên đánh bài một hồi, những thời gian khác nàng liền ngủ.

 

Trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, nha hoàn bị đuổi tới phía sau xe ngồi cùng mấy ma ma, cho nên tại lúc A Uyển ngủ, Vệ Huyên cũng xem như chuyện đương nhiên nằm xuống bên người nàng, lấy tay kéo nàng lại, ôm chặt người vào trong lòng.

 

Hắn nhìn chằm chằm nữ hài ngủ trong lòng mình, nuốt nuốt nước miếng, rất muốn giống lần trước liếm liếm đôi môi hồng phấn này, nhưng hắn biết thói quen của A Uyển, ở trong xe ngựa cũng sẽ không ngủ quá sâu, sợ rằng sẽ cảm giác được hắn đã làm chuyện gì? Bình thường hôn mặt là phạm vi A Uyển dễ dàng tha thứ, hôn miệng à, tạm thời vẫn không thể làm.

 

Trong lòng vô hạn tiếc nuối, cuối cùng chỉ có thể ôm người nhắm mắt giả vờ ngủ say.

 

Bởi vì thời tiết nóng bức, trong góc xe ngựa có đặt khối băng, bởi vì cố kỵ thân thể A Uyển, không dám để quá nhiều, bất quá vẫn là so với ở bên ngoài thoải mái hơn một chút.

 

Cho nên khi A Uyển tỉnh lại, mặc dù phát hiện lại bị người quấn lấy giống như vòi bạch tuộc, ngược lại không có nóng đến khiến người không chịu nổi.

 

-"Dậy đi!” A Uyển vỗ mặt nam hài.

 

Vệ Huyên còn buồn ngủ theo sát bò dậy, nhìn nàng một chút, không nhịn được đưa tay ôm nàng, rất tự nhiên chôn mặt ở trên cổ nàng cọ tới cọ đi.

 

A Uyển trầm mặc, vỗ đầu hắn. Người nầy cho là mình là heo à, nàng là heo mẹ, tùy hắn cọ tới cọ đi sao?

 

Trên đường lúc nghỉ ngơi ở quán trà ven đường, A Uyển cũng không có xuống xe, nàng bưng một ly trà thuốc độ ấm thích hợp trong tay, từ từ uống.

 

-"Há mồm!

 

Một viên mật mai đưa tới bên mép, A Uyển liếc nhìn nam hài, há mồm ngậm, vị mật mai ngọt ngào ở trong miệng tan ra, hòa tan vị trà thuốc khổ sở, để cho nàng không nhịn được nheo mắt lại, trong đầu sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc thích ý. Quả nhiên cho dù là quen với vị thuốc khổ sở, theo bản năng vẫn sẽ đeo đuổi tư vị ngọt ngào.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tới kiểm tra nữ nhi, thấy hành động của Vệ Huyên, cười một tiếng, hỏi thăm mấy câu, biết nữ nhi không có gì khó chịu, liền lại dặn dò Vệ Huyên chiếu cố thật tốt A Uyển.

 

Vệ Huyên hướng bà cười hì hì nói:

-“Cô cô yên tâm, con sẽ chiếu cố biểu tỷ thật tốt.

 

Nói xong, đẩy hủ mật mai trong tay tới cho A Uyển.

 

A Uyển: .....

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười cười, liền rời đi, trở lại ngồi cùng xe ngựa với trượng phu.

 

Thấy công chúa mẫu thân yên tâm như vậy, tâm A Uyển nhất thời có chút tắc nghẽn…

 

Đời trước bởi vì bệnh tim nên cần phải khắc chế tâm tình, đại kỵ buồn vui, đưa đến nàng không thường cùng người lui tới, tình nguyện co đầu rút cổ ở nhà hoặc là trong phòng bệnh bệnh viện, người cũng trầm muộn chậm chạp một ít, nhưng cũng không phải ngu ngốc, thời gian một lúc lâu, ý tứ của công chúa mẫu thân nàng cũng hiểu mấy phần.

 

Nhất thời tâm tắc nghẽn không chịu được.

 

Mặc dù tâm tắc nghẽn, nhưng không biết như thế nào phá cục diện này, lại càng không nhẫn tâm tổn thương thân nhân một lòng yêu thương suy nghĩ vì nàng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thuận theo tự nhiên.

 

A Uyển đè xuống cổ cảm giác vô lực kia, vì dời đi lực chú ý, liền tìm hỏi tới hai con ngỗng trắng ngốc nghếch yêu thương của mình.

 

Thanh Yên không nhịn được liếc nhìn Vệ Huyên, cười nói:

-“Bọn chúng rất tốt, trong lồng tre ở phía sau, mới vừa ăn xong thức ăn, cũng không có gì!.

 

A Uyển muốn gọi người ôm hai con ngỗng vào trong xe làm bạn, nhưng suy nghĩ một chút, e sợ với tính tình Vệ Huyên vừa nhìn thấy hai con ngỗng kia được thành vật yêu thương như vậy, sẽ muốn vặt lông nấu canh. Rõ ràng là chính hắn đưa cho nàng chơi, tại sao mỗi lần vừa thấy lại muốn giết nó nấu canh.

 

-"Không phải tỷ muốn ôm bọn chúng vào trong đây chứ?” Vệ Huyên giống như có lỗ mũi chó, rất nhanh liền đoán ra nàng muốn làm gì?

 

-"Không có.

A Uyển rất bình tĩnh nói,

-"Ta chỉ là muốn nghe bọn chúng kêu hai tiếng.

 

-"Phải không?

 

-"Tự nhiên.

 

Vệ Huyên hài lòng.

 

Thời điểm chạng vạng tối, rốt cuộc trở lại phủ công chúa ở kinh thành.

 

Vệ Huyên đưa A Uyển đến Tư An viện, sau khi dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, lưu luyến không rời rời đi. A Uyển bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn dung nhập vào trong ánh nắng chiều, khi hắn quay đầu nhìn quanh, không nhịn được đưa tay gãi gãi cửa.

 

Lần nào đến đều như vậy, để cho nàng cảm thấy mình thật sự là đang nuôi một đệ đệ! Sau này làm sao đây?

 

Sau khi trở lại kinh thành, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau A Uyển liền đi phủ Trưởng công chúa Khang Bình.

 

Sau khi vào cửa không lâu, vừa vặn gặp phải Mạnh Phong muốn ra cửa.

 

Thiếu niên mười ba tuổi vóc người đang phát triển, bất quá mặt mũi cũng là đang ở ranh giới giữa nam hài cùng thiếu niên, mặt mũi tuấn lãng, lúc cười lên một đôi mắt hoa đào phá lệ đẹp mắt, phảng phất hoa đào cũng muốn bay đi, khiến người cơ hồ không cách nào dời đi tầm mắt, đơn giản là một yêu nghiệt.

 

Trừ cái đó ra, lại có một thân khí chất hào sảng ưu nhã đều xem trọng, khiến cho hắn nhìn phong lưu phóng khoáng lại có một loại mị lực mâu thuẫn, khiến người không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

 

Được sinh thành như vậy, sợ rằng sau này không biết sẽ khiến cho bao nhiêu cô nương điên cuồng khuynh tâm.

 

-"Biểu muội tới rồi, mấy ngày nay A Tự đang nhắc đi nhắc lại, nói muội thế nào còn không có từ Tiểu Thanh Sơn trở về, cũng hận chính mình không được đi ngay tìm muội chơi.

Mạnh Phong cười nói, đưa tay vỗ vai tiểu cô nương, nói:

-"Hôm nay khó được tới đây, liền chịu khó nghe nàng lãi nhãi thôi...

 

A Uyển:

-“...Biết.

 

Cho nên nói, nàng ở trong mắt tỷ đệ Mạnh gia, nguyên lai chính là cái thùng rác cho người lảm nhảm sao?

 

Mạnh Phong lại nói cùng nàng đôi câu, rốt cuộc mang theo tùy tùng ra cửa.

 

A Uyển trước tiên đi thỉnh an phu thê Trưởng công chúa Khang Bình. Bởi vì tháng sau là Mạnh Vân xuất giá, hơn nữa lại gả cho Thái tử, vì thế phu thê Trưởng công chúa Khang Bình bận rộn đến hỏng rồi, thấy A Uyển đến, qua loa nói cùng nàng mấy câu, liền để cho nàng đi tìm Mạnh Tự.

 

A Uyển hỏi rõ Mạnh Tự đang ở chỗ Nhị tỷ tỷ nàng, liền bước đi tới Lung Linh viện.

 

Đến Lung Linh viện, bà tử canh giữ viện thấy nàng tới nhanh chóng đi thông truyền, cho nên A Uyển mới vừa bước vào sân không lâu, liền thấy một tiểu cô nương vui tươi khả ái đang xách váy chạy như bay đến hướng mình, bởi vì đang chạy, hoàn bội đinh đương trên người vang vọng lanh lảnh dễ nghe, càng dễ nghe chính là tiếng cười nhẹ nhàng long lanh của tiểu cô nương.

 

-"A Uyển, rốt cuộc tỷ đã về rồi…"

 

Tiểu cô nương nhào tới, liền ôm nàng lại cười lại nhảy, ma ma giáo dưỡng cùng tới thấy được đã phải cau chặt mày, muốn nói cái này không hợp quy củ cô nương gia, không thể nhảy nhót, nữ tử phải trinh tĩnh*, nhưng mà thấy tiểu Quận chúa vui vẻ như vậy, lại không đành lòng trói buộc nàng.

 

(Chú thích: trinh tĩnh là kiên trinh + tĩnh lặng)

 

Ngay cả công chúa đều nói không muốn bắt ép nàng, hiển nhiên là thích dáng vẻ tiểu Quận chúa hoạt bát như vậy, nhưng mà làm một ma ma giáo dưỡng, nếu ngươi đã đem tiểu Quận chúa đến cho các bà quản, nhưng lại phủ định phương thức dạy dỗ các bà hủy bỏ, đây coi là thế nào?

 

Mạnh Tự không biết trong lòng ma ma giáo dưỡng khổ sở, ôm A Uyển lại cười lại nhảy, cực kỳ cao hứng, nói:

-"Muội nhớ tỷ muốn chết, tỷ không trở lại nữa, muội cũng muốn chạy đi Tiểu Thanh Sơn tìm tỷ. Chẳng qua là Nhị tỷ tỷ muội sắp xuất giá, muội không đi được, ngày ngày luôn mong đợi tỷ trở lại… A, bây giờ thời tiết nóng, mau vào...

 

Mạnh Tự một đường thao thao bất tuyệt lôi kéo A Uyển vào thủy các Lung Linh viện, Mạnh Vân đang ngồi ở chỗ đó thêu cái gì!

 

Đã mấy tháng không gặp Mạnh Vân, A Uyển cảm thấy nàng giống như đã thay đổi rất nhiều, trở nên càng xinh đẹp, da thịt non mềm phảng phất có thể bấm ra nước, rõ ràng là một thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng lạnh nhạt, nhưng lại thêm một loại hương vị nữ nhân không nói ra được, lúc đến gần, một luồng hương thơm như có như không bay tới, khiêu khích lòng người, khiến cho người ta cơ hồ không nhịn được tâm viên ý mã*.

 

(Chú thích: Tâm viên ý mã ý là tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn)

 

-"Nhị biểu tỷ.

 

Lúc Mạnh Vân thấy nàng, nở nụ cười với nàng, ý bảo nàng ngồi đi, động tác trên tay vẫn không ngừng.

 

Mạnh Tự đẩy A Uyển ngồi xuống, chờ bọn nha hoàn dâng trà điểm tâm xong thối lui ra bên ngoài thủy các chờ đợi.

 

Mạnh Tự liền không nhịn được nói với A Uyển:

-“Tỷ có ngửi được hương thơm trên người Nhị tỷ tỷ hay không? Thật là thơm, gần đây muội đặc biệt thích ngủ cùng Nhị tỷ tỷ, muốn ngửi nhiều một chút. Nói cho tỷ biết, đây là ma ma trong cung đặc biệt điều dưỡng thân mình Nhị tỷ tỷ, làm cho cả người Nhị tỷ tỷ thơm ngát, sau này Thái tử điện hạ nhất định sẽ yêu thích...

 

A Uyển nghe tiếng tiểu cô nương thì thầm khe khẽ, rất nhanh liền hiểu nguyên nhân đã biến Mạnh Vân thành như vậy! Nhất định là công lao điều dưỡng của ma ma trong cung, không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đây cũng quá mê người, Thái tử thật sự có phúc.

 

Chờ khi nàng nghe được Mạnh Tự nói, sau này ma ma cũng sẽ làm cho nàng ta thơm ngát, A Uyển thiếu chút nữa bị sặc...

 

Trước khi nữ tử Quý tộc xuất giá, phụ mẫu sẽ tìm mấy ma ma trong cung có kinh nghiệm tới phủ điều dưỡng thân thể cho nữ nhi, để gả đi có thể nắm giữ tâm trượng phu. Cái ý trong đó, chẳng lẽ tiểu cô nương này không biết sao?

 

Mạnh Vân phảng phất đã quen lực chú ý của tiểu muội muội luôn hướng tới mấy cái cổ quái, cho nên rất bình tĩnh tiếp tục thêu vật trong tay, tình cờ bị người hỏi tới, mới lãnh đạm đáp mấy tiếng.

 

Hôm nay A Uyển tới đây ngoại trừ thăm Mạnh Vân sắp xuất giá ra, chính là tới làm thùng rác cho Mạnh Tự, thuận tiện cũng từ trong lời nói liên miên lãi nhãi của nàng phân tích ra một ít bát quái trong kinh thành, từ trong đó có thể có được không ít gì đó thú vị.

 

Nha đầu Mạnh Tự này đơn giản giống như là cái tuần san tin tức lá cải, tẻ nhạt liền có thể tới chỗ nàng nghe một chút giải trí trong kinh thành.

 

Chờ lúc Mạnh Tự bỏ đi uống nước, A Uyển tiến đến bên người Mạnh Vân, Mạnh Vân thấy nàng lại gần, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng, trên mặt lộ ra nụ cười.

 

A Uyển cũng cười theo, nói:

-"Nhị biểu tỷ rất nhanh sẽ xuất giá, sau này ở trong cung không giống ở phủ công chúa, đến lúc đó chúng ta muốn tìm Nhị biểu tỷ nói chuyện cũng không dễ dàng giống như bây giờ...

 

Trong lòng dù sao cũng hơi muốn thở dài, chỉ sợ thiếu nữ xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng mà quái dị sẽ điêu linh ở trong hoàng cung nơi ăn thịt người.

 

-"Không có sao, tỷ nhớ muội, sẽ cho đòi các muội vào cung là được, không lo.” Mạnh Vân nói rất tùy ý.

 

Mạnh Tự uống nước trở lại, nghe nói như thế, cười rồi trực tiếp gật đầu, chọc cho Nhị tỷ tỷ nàng cũng đưa tay sờ nàng một cái, sau đó tiểu cô nương không nhịn được nhào tới trong lòng nàng, ngửi ngửi hương thơm trên người nàng.

 

Nhìn hai tỷ muội chơi chung với nhau, A Uyển bưng lên nước nhấp một hớp.

 

Chỉ mong sau này Mạnh Vân có phúc duyên của nàng, có thể trải qua hạnh phúc, Thái tử sẽ quý trọng cô nương kỳ lạ như vậy.

 

Ở chỗ tỷ muội Mạnh gia chơi gần một ngày, A Uyển mới trở về phủ công chúa.

 

Sau khi trở lại, A Uyển cũng có chút bận rộn, bây giờ thân thể nàng so với khi còn nhỏ đã tốt hơn nhiều, không lại bắt ở trong phủ dưỡng bệnh không bước chân ra khỏi nhà, tương ứng giao tế cũng nhiều hơn không ít.

 

Ngoại trừ trở về Hoài Ân bá phủ thỉnh an tổ phụ tổ mẫu, cùng các tỷ muội giao lưu tình cảm, cũng phải theo công chúa mẫu thân cùng nhau ở bên ngoài đi lại, đây là một loại phương thức tạo nên cảm tình.

 

Sau khi trở lại không lâu, Trưởng công chúa Khang Nghi liền dẫn A Uyển đi Tĩnh Nam quận vương phủ thăm Tĩnh Nam quận vương phi ngã bệnh.

 

-"Nghiên di làm sao lại bị bệnh vậy?” Ngồi ở trong xe ngựa, A Uyển kỳ quái hỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi sờ sờ mặt nàng, ánh mắt có chút nặng nề, âm thanh không nhanh không chậm, nói:

-"Tĩnh Nam quận vương phi đây không phải là thân thể bị bệnh, mà là tâm bệnh. Hậu viện Tĩnh Nam quận vương phủ quá nhiều nữ nhân, thị phi cũng nhiều, Nghiên di con bình thường là một chủ mẫu chí khí lớn, nhưng không biết sao có một số việc bản thân nàng lại nhìn không ra.

 

A Uyển nháy mắt, rất nhanh liền hiểu. Nàng cũng không phải phí công nghe Mạnh Tự nói nhiều, từ chỗ nàng ta A Uyển biết được hậu viện Tĩnh Nam quận vương phủ di nương tiểu thiếp không ít, đây là hiện tượng trong phủ các vương công quý tộc, chẳng lạ lùng gì, phần lớn mọi người đã tập mãi thành quen.

 

Như hậu viện Thụy Vương chỉ có mấy di nương bị chèn ép, mọi người mới cảm thấy không được bình thường, càng không cần phải nói giống như phò mã phụ thân của nàng ngay cả thông phòng cũng không có, ngầm không biết bao nhiêu người đang nói ông bám váy đàn bà, không tiền đồ.

 

A Uyển cảm thấy phò mã phụ thân của mình như vậy rất tốt, mà phò mã phụ thân nhà nàng còn có một cái mỹ đức tốt hơn, đó là đối với lời ngoại giới nói ông chưa bao giờ để ở trong lòng, nên như thế nào thì như thế ấy, sẽ không bởi vì vấn đề mặt mũi nam nhân, liền đi ăn vụng, tỏ vẻ mình không phải là loại bám váy đàn bà.

 

Tĩnh Nam quận vương phủ tiểu thiếp di nương không ít, thứ tử thứ nữ cũng rất nhiều, bất quá bản thân Tĩnh Nam quận vương phi sinh dưỡng hai tử một nữ, địa vị cũng rất vững chắc, chẳng qua là có lúc nam nhân sủng tiểu thiếp, đầu óc nhất thời hồ đồ, liền sẽ cho chánh thê xem sắc mặt. Mặc dù bình thường Tĩnh Nam quận vương không hồ đồ, nhưng mà có lúc bị tiểu thiếp đùa bỡn, không khỏi sẽ phạm chút lỗi.

 

-"Cho nên, Nghiên di là bị chọc tức?” A Uyển hỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cúi đầu ở trên mặt nàng ngửa lên hôn một cái, ôn tồn nói:

-“Không chỉ có như vậy, sợ càng nhiều hơn chính là tâm đã mệt mỏi thôi, chính nàng nhìn không ra. A Uyển, con phải nhớ kỹ, nữ nhân sống không dễ dàng, vì lẽ đó trước tiên phải học yêu chính mình, mới có thể đi yêu những người khác. Nếu như tâm nam nhân không ở trên người con, vậy cũng không cần đặt tim của mình ở trên người hắn, đỡ phải thương tâm.

 

A Uyển gật đầu, đạo lý này đã nổ tung ở xã hội hiện đại, rất nhiều người đều hiểu, nhưng mà ở nơi này đây, sẽ có rất ít nữ nhân nói như vậy, công chúa mẫu thân quả nhiên cứng cỏi, thấy rõ.

 

Nếu như không phải phò mã phụ thân toàn tâm toàn ý sống cùng bà, đem tâm cột chặt ở trên người bà, lấy hung hãn của công chúa mẫu thân, tuyệt đối có thể hại chết ông.

 

Nghĩ đến công chúa mẫu thân lợi hại như vậy, A Uyển không khỏi có chút kỳ quái, Tĩnh Nam quận vương phi thế nào không hướng tới bạn khuê mật học? Nếu tâm lão công không đặt ở trên người mình, sau khi nuôi lớn nhi tử, liền len lén hại chết hắn đi, căn bản không cần giày vò bản thân mà.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không biết nữ nhi ốm yếu bệnh tật mà lại hung tàn, lại nói:

-“Một loại gạo nuôi trăm loại người, Nghiên di con chính mình xem không ra, có lúc khuyên cũng vô dụng. Nếu như có thể thấy ra, chính là không ai khuyên, cũng sẽ hiểu.

 

Sau khi A Uyển nghe xong gật đầu, cảm thấy công chúa mẫu thân nói đúng, có một số việc, không phải là mọi người đều có thể thấy ra, cho nên cũng sẽ không có câu kia "trong lòng một ngàn người có một ngàn cái hắc mỗ lôi đặc". Đoán chừng công chúa mẫu thân cũng đã khuyên qua, chẳng qua ý nghĩ của người là nhất thời, lúc khuyên thì có thể hiểu, chờ lúc đối mặt những chuyện sốt ruột kia, sợ là đầu óc lại nóng lên, đem sự tình vốn đã rõ ràng vứt sang một bên.

 

Xe ngựa rất nhanh đã đến phủ Tĩnh Nam quận vương.

 

Sau khi vào quận vương phủ, ma ma bên người Tĩnh Nam quận vương phi tự mình tới đón tiếp, áy náy nói:

-“Hiện tại thân mình Quận vương phi không thoải mái, không cách nào đứng dậy nghênh đón, mong rằng công chúa và quận chúa tha thứ cho...

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:

-“Ma ma chớ nói lời này, tình cảm giữa ta cùng với A Nghiên, không cần khách khí như vậy. Nàng bây giờ như thế nào? Thân thể nàng không khỏe, tại sao không cho người nói cho ta biết một tiếng?

 

Ma ma kia than thở, nói:

-“Quận vương phi chỉ là bởi vì thời tiết nóng nực nên bốc lửa, cũng không phải bệnh nặng gì, nói không có gì đáng ngại, chỉ kêu thái y kê mấy đơn thuốc hạ hỏa, nói không cần chuyện bé xé ra to.

 

Nghĩ đến quận vương phi chính mình chịu đựng, ma ma liền vì bà đau lòng.

 

Đến chính viện, Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển vào phòng ngủ Tĩnh Nam quận vương phi, liền thấy nữ nhân ngồi ở trên giường mặc một bộ tẩm y màu trắng ngà, thần sắc có chút tiều tụy, mặc dù dung mạo vẫn xinh đẹp, nhưng nhìn so với mấy năm trước đã già đi một ít, giữa hai lông mày có vẻ mệt mỏi sâu đậm.

 

Thấy Trưởng công chúa Khang Nghi tới, bà oán trách nói:

-“Đều đã nói không có chuyện gì, ngươi thế nào còn tới? Ngươi chính mình tới là được, tội gì giày vò A Uyển cũng đi theo?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở mép giường, cười nói:

-“Không có gì đáng ngại, thân thể nàng so với trước kia đã tốt hơn nhiều, hơn nữa ngươi là Nghiên di của nàng, nàng tới thăm ngươi một chút mới đúng.

 

Tĩnh Nam quận vương phi cũng chú ý thấy khí sắc A Uyển so với trước kia tốt hơn nhiều, nghĩ đến lại qua mấy năm, có thể dưỡng không khác mấy so với những cô nương bình thường, đến lúc đó tỷ muội tốt của bà cũng có thể an tâm.

 

A Uyển ngồi ở bên cạnh mẫu thân, im lặng nghe hai người nói chuyện phiếm, nội dung bất quá là một ít hời hợt hỏi han quan tâm, công chúa mẫu thân khuyên Tĩnh Nam quận vương phi nên phóng khoáng, chớ suy nghĩ nhiều, mà mặt Tĩnh Nam quận vương phi thì cười khổ, nhưng cũng coi là phấn chấn một chút, nói mình đã nhìn rõ các loại.

 

Đại khái là cố kỵ vì có một tiểu cô nương ở chỗ này, cho nên có mấy lời không thể nói quá rõ. A Uyển rất muốn nói với các bà, thật ra thì nàng đều hiểu, nói rõ một chút cũng không có sao mà!

 

Cuối cùng thật sự là cảm thấy mình ở chỗ này cản trở, liền biết điều đi ra bên ngoài ngồi uống trà ăn điểm tâm, để cho tỷ muội các bà nói một chút chuyện có thể nói.

 

Chờ lúc A Uyển chậm rãi ăn mấy khối điểm tâm, uống một chung trà, liền thấy Vệ Quân đi vào.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts