Sủng Thê Như Lệnh - Chương 068

☆, Ta một người đều sẽ không cần, chỉ cần một mình nàng!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Quân mới vừa từ bên ngoài trở về, đang muốn đi thăm mẫu thân đang bị bệnh, lại không nghĩ rằng ở chỗ này lại gặp A Uyển đã lâu không gặp...

 

Hắn sửng sốt một chút, rất nhanh trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhu hòa,

-"Biểu muội tới rồi!"

 

A Uyển đứng dậy chào hắn, trả lời:

-“Nghe nói Nghiên di bị bệnh, muội và mẫu thân sang đây thăm di di, hiện nay mẫu thân đang ở trong phòng nói chuyện với Nghiên di.

 

Sau khi Vệ Quân nghe xong, liền dừng lại bước chân đang muốn đi vào, cùng A Uyển ngồi ở gian ngoài chờ đợi.

 

Vệ Quân biết tình cảm giữa mẫu thân và Trưởng công chúa Khang Nghi, hai năm qua bởi vì Trưởng công chúa Khang Nghi dời đến ở lâu dài trong thôn trang, để cho mẫu thân ít đi người nói chuyện, có chút không mấy vui vẻ.

 

Đặc biệt là ngày gần đây mẫu thân sinh bệnh, tâm tình không tốt, uống mấy thang thuốc cũng không thấy khá, biết có thể là tâm bệnh. Hiện nay hiếm có Trưởng công chúa Khang Nghi tới đây, có thể trò chuyện cùng mẫu thân, để cho bà thoải mái, tự nhiên hắn sẽ không đi quấy rầy.

 

Nha hoàn hầu hạ trong phòng thấy hắn ngồi xuống, vội vàng đi dâng trà bưng trái cho hắn, thuận tiện lại nói phòng bếp làm điểm tâm mang tới.

 

Lúc trước A Uyển đã ăn mấy khối điểm tâm, nàng không dám ăn quá nhiều, thấy giữa hai lông mày Vệ Quân có chút ưu sầu, liền nói:

-“Biểu ca yên tâm, chắc chắn Nghiên di sẽ không có chuyện gì!

 

Sau khi Vệ Quân nghe xong cười với nàng, nói:

-“Vâng, nhận sự chúc lành của biểu muội.

 

A Uyển lại nhìn hắn một cái, thấy dáng dấp hắn tâm sự nặng nề, hiển nhiên là đang lo âu cho bệnh tình của mẫu thân, nhớ tới đánh giá của công chúa mẫu thân đối với Vệ Quân, là một hài tử hiếu thuận có phẩm hạnh giỏi nhiều mặt, tương lai chắc chắn trưởng thành là một quân tử như ngọc, có đức tài cao.

 

Chẳng qua là, không biết hắn đối với nguyên do mẫu thân mình ngã bệnh biết được bao nhiêu, hay là giống như tất cả những người con ở cái thời đại này, chính là biết được mẫu thân vì sao ngã bệnh, lại bởi vì trong đó dính đến phụ thân, cho nên chỉ có thể lặng lẽ làm như không biết, cho là mình đủ hiếu thuận là được.

 

-"Biểu muội lần này cùng di di trở lại, là vì chuyện Thái tử đại hôn sao?"

 

-"Vâng."

 

-"Xem sắc mặt muội so với trước kia tốt hơn nhiều, thật sự quá tốt!

 

-"Cảm tạ.

 

Vệ Quân là một hài tử tinh hoa ngoan ngoãn đoan chánh, sau này còn sẽ lớn lên một công tử tinh hoa đoan chánh nhẹ nhàng trọc thế, sẽ vô cùng thông cảm người.

 

Mặc dù A Uyển rất im lặng, mỗi lần trả lời cũng rất ngắn ngủi, nhưng lại không có làm cho không khí quá cương, hắn thật sự rất thông cảm làm cho đối thoại nối liền, không giống Mạnh Tự cái loại nói nhiều, mà là một loại săn sóc vừa vặn.

 

A Uyển không nhịn được lại nhìn hắn một chút, phát hiện hắn đối với thân thể của mình có chuyển biến tốt là thật tâm thật ý vui vẻ, thật là một hài tử ngoan.

 

Được thôi, A Uyển không nhịn được nói:

-“Nghiên di bị bệnh bao lâu rồi?"

 

Vệ Quân không nhịn được nhìn nàng, phát hiện tiểu cô nương im lặng bình thản lẳng lặng nhìn tới, mặc dù tiểu cô nương này bởi vì ốm yếu, cũng không coi là tuyệt mỹ, lại tự có một loại khí chất yên tĩnh tốt đẹp, để cho người ta không nhịn được nhìn nhiều hơn.

 

Vệ Quân xưa nay rất giữ quy củ, lại bởi vì phụ mẫu đối với hắn kỳ vọng cực cao, cực ít có cơ hội có thể cùng một cô nương ngồi một chỗ nói chuyện, nếu không phải lo lắng thân thể của mẫu thân, không chừng đã co quắp rồi.

 

-"Đã nửa tháng.

Vệ Quân ôn hòa nói,

-"Gần đây khí trời quá nóng, cho nên mẫu thân có chút bốc lửa, mặc dù uống thuốc, bất quá vẫn không thấy chuyển khá, thái y nói chỉ có thể từ từ dưỡng.

 

A Uyển gật đầu, lại nói:

-“Nghiên di bị bệnh, đệ đệ muội muội của huynh bây giờ có người chăm sóc không? Mặc dù có hạ nhân chăm sóc, nhưng mà bọn họ còn nhỏ tuổi, phải cẩn thận một chút!.

 

Vệ Quân là một ca ca tốt, vội vàng nói:

-“Đây là tự nhiên, mỗi ngày huynh đều sẽ đi gặp bọn họ, sẽ không để cho bọn họ bị bắt nạt.

 

A Uyển lại hỏi mấy câu, phát hiện Vệ Quân đều đáp rất khá, quả thực là một quân tử trung hiếu tin kính có đức, nhưng mà cũng quá có đức, ngay cả thứ đệ thứ muội trong phủ cũng đối xử bình đẳng, để cho A Uyển không nhịn được nghĩ che trán.

 

Tuy nói hài tử là vô tội, thế nhưng những thứ đệ thứ muội kia không chỉ có làm cho mẫu thân hắn khó chịu, sau này sẽ còn phân mỏng gia sản hắn thừa kế, nên không cần đối với bọn họ quá tốt đi!

 

Người không vì mình, trời tru đất diệt, vì chút gia sản, bao nhiêu anh em trong nhà cãi cọ nhau, phụ tử phản bội thành thù, tại sao hắn lại bảo vệ lễ nghi quy củ, không có chút tâm tư?

 

-"Muội nghe nói, Nghiên di là bị tức giận mới sinh bệnh. Biểu ca có rõ ràng không?" A Uyển không thể không nói rõ một chút.

 

Lúc này, Vệ Quân trầm mặc.

 

A Uyển thấy hắn yên lặng, trong lòng hài lòng một chút, nguyên lai trong lòng cũng đã rõ ràng, chẳng qua là vướng bởi phụ thân, chính là không đồng ý, nhưng chỉ có thể nhịn.

 

Đây cũng quá hiếu thuận, A Uyển nhất thời không biết nói gì, hiếu thuận tuy tốt, nhưng nếu thành ngu hiếu, đó mới là ngu xuẩn.

 

Bởi vì không muốn đi vào quấy rầy Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam quận vương phi tâm sự, vì lẽ đó hai người đều rất yên tĩnh ngồi ở trong phòng khách gian ngoài uống trà nói chuyện.

 

Vệ Quân thấy bộ dáng A Uyển ngoan ngoãn, sợ nàng ngồi đến phát chán, hỏi nàng có muốn đi ra bên ngoài đi một chút hay không, A Uyển nhớ tới hậu viện quận vương phủ có một đống nữ nhân, liền lắc đầu từ chối.

 

Vệ Quân tốt tính nghe theo nàng, hai người tùy tiện trò chuyện, còn hỏi A Uyển cuộc sống ở thôn trang, A Uyển chọn một ít đáp lại.

 

Nói một lúc, có một nha hoàn tới, hành lễ với bọn họ sau đó nói:

-“Đại công tử, Quận chúa, Quận vương phi để Đại công tử và Quận chúa vào.

 

Sau khi nghe xong, A Uyển cùng Vệ Quân đều đứng lên, theo nha hoàn đi vào.

 

Có lẽ là có Trưởng công chúa Khang Nghi trấn an, tinh thần Tĩnh Nam quận vương phi đã tốt hơn nhiều, thấy bọn họ đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười.

 

Vệ Quân cung kính hành lễ với Trưởng công chúa Khang Nghi cùng thỉnh an mẫu thân, sau đó ngồi vào trên đôn thêu do nha hoàn mang tới, thân thiết hỏi:

-“Hôm nay thân thể mẫu thân có khá hơn chút không?"

 

Tĩnh Nam quận vương phi cười gật đầu,

-"Đã tốt hơn nhiều, khiến cho con nhọc tâm, tại sao lúc này trở về?"

 

Vệ Quân tuy là nhi tử của quận vương, thế nhưng Tĩnh Nam quận vương đã cân nhắc…..căn cứ vào ở trong cung có một hỗn thế ma vương, nên không có để cho nhi tử vào cung đọc sách, mà là đưa hắn tới thư viện Dịch Sơn trong thành đọc sách.

 

Thư viện Dịch Sơn thu học sinh, đều là con cháu thế gia cùng triều thần trong kinh, ít có học sinh nhà nghèo, mặc dù không so được những học sinh có thân phận trong cung Chiêu Dương, nhưng cũng tiềm tàng mạng giao thiệp tốt, đáng giá tạo mối quan hệ tốt!.

 

Vệ Quân trả lời:

-“Hôm nay Phu tử có việc, cho nên đã để cho chúng con về nhà tự học.

 

Biết nhi tử không có trốn học, Tĩnh Nam quận vương phi hết sức hài lòng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:

-“Trong nháy mắt Quân nhi cũng đã cao lớn như vậy, lại qua mấy năm, sợ là sẽ thành thân, đến lúc đó Quân nhi có thể chia sẻ với các ngươi một ít.

 

Sau khi nghe xong, mặt Vệ Quân có chút hồng, thiếu niên mới mười một tuổi, chính là thời điểm đối với người khác phái ôm lòng mông lung hiếu kỳ, bị người lớn nhắc tới chung thân đại sự của mình, nơi nào còn có thể thản nhiên được.

 

Tĩnh Nam quận vương phi nghe ra ý trong lời nói của Trưởng công chúa Khang Nghi, bà liếc nhìn trưởng tử, trong lòng thở dài, không khỏi có chút cay đắng. Bà không có quyết đoán như Trưởng công chúa Khang Nghi, có một số việc mặc dù là rõ ràng, nhưng lại không buông tay được, càng không muốn để cho nhi tử còn nhỏ tuổi quá nhiều gánh nặng.

 

Nói thêm vài lời, rốt cuộc Trưởng công chúa Khang Nghi đứng dậy cáo từ.

 

Tĩnh Nam quận vương phi không thể xuống giường, liền để cho Vệ Quân đưa tiễn.

 

Ba người mới ra khỏi chính viện, liền thấy một nữ tử có sắc đẹp đang được nha hoàn bà tử chen chúc vây quanh từ từ đi tới, mặc trên người trường y gấm vóc hoa màu đỏ sậm, trang phục khá là phú quý, nhìn một cái liền biết rất có địa vị ở trong phủ.

 

Chờ lúc nghe được Vệ Quân nhàn nhạt kêu một tiếng "Triệu di nương", liền biết nàng là tiểu thiếp Tĩnh Nam quận vương sủng ái nhất hiện nay.

 

Triệu di nương kia nhìn thấy Vệ Quân liền cười hành lễ, nói:

-“Nguyên lai đại công tử cũng ở đây, thiếp nghe nói hôm nay khí sắc Vương phi tốt hơn nhiều, đang muốn tới thỉnh an Vương phi. Không biết hai vị này là…"

 

Vệ Quân chân mày nhướn lên, hiển nhiên là không thích bà nói nhiều, nhẹ nhàng nói:

-“Các nàng là Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thọ An quận chúa.

 

Triệu di nương con ngươi hơi co lại, vội vàng phúc thân hành lễ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhàn nhạt quét qua bà một cái, Triệu di nương kia bởi vì rất được Tĩnh Nam quận vương yêu thích, ở trong phủ nổi bật vô lượng, cơ hồ muốn nghênh ngang mà đi, cũng bởi vì lòng tự tin quá bành trướng, cho nên lúc nhìn thấy Trưởng công chúa Khang Nghi, liền trực tiếp đi tới, mà không phải tránh đi.

 

Bất quá bà cũng không phải không đầu óc, sau khi biết đối phương là Trưởng công chúa Khang Nghi, bị bà quét mắt tới, vội vàng thu liễm lại thần sắc trên mặt, biết vâng lời lui sang một bên, không dám đi lên trước nữa.

 

Chờ sau khi đoàn người Trưởng công chúa Khang Nghi rời đi, Triệu di nương không nhịn được bĩu môi, mặc dù nghe nói qua Quận vương phi cùng Trưởng công chúa Khang Nghi giao hảo, chẳng qua là Trưởng công chúa Khang Nghi ở trong tôn thất danh tiếng không hiện ra, không bằng Trưởng công chúa Khang Bình nổi bật vô lượng, với Quận vương phi giúp ích cũng chẳng lớn bao nhiêu, ít nhất Quận vương cũng không coi trọng.

 

Sau khi rời khỏi Tĩnh Nam quận vương phủ, A Uyển phát hiện tâm tình mẫu thân mình tựa hồ không tốt lắm, vẻ mặt cũng nhàn nhạt, đoán chừng là bị Triệu di nương mới vừa rồi kia làm cho chán ghét.

 

A Uyển suy nghĩ một chút, liền nói:

-“Nương, mới vừa rồi cái Triệu di nương đó nghe nói là Tĩnh Nam quận vương năm nay mới nạp, rất sủng ái bà ta, Nghiên di chính là bị bà ta chọc tức sao?"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong cụp mắt nhìn nàng, có chút kinh ngạc nói:

-“Làm sao con biết!"

 

A Uyển hé miệng nở nụ cười, rất là vô tội nói:

-“Nghe A Tự nói.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng biết Mạnh Tự nói nhiều, không nhịn được bật cười, nói với nàng:

-“Nghiên di con quả thật bị nàng ta chọc tức, bất quá để cho Nghiên di con khổ sở vẫn là Tĩnh Nam quận vương….."

 

Kế tiếp, Trưởng công chúa Khang Nghi lại không thể không bắt đầu giáo dục nữ nhi sau này làm sao đối xử loại chuyện như vậy!

 

Mặc dù nói uyển chuyển, thế nhưng trung tâm tư tưởng chỉ có một: Nếu như nam nhân biến thành cặn bã chọc ngươi thương tâm, hại chết hắn rồi quên đi! Đương nhiên, nếu như có thể cứu, liền cố gắng thông suốt hắn. Dạy, không một tiếng động dạy hắn thông suốt. Dạy thành loại hình bản thân hài lòng, nếu như không có biện pháp thông suốt. Dạy, hại chết đi, đỡ phải lưu lại trên đời này nhìn mà phiền lòng, huyên náo cả đời cũng không vui.

 

Cuộc sống quá ngắn, tự nhiên phải sống tự tại thư thái một chút, chớ vì chút chuyện không đáng giá để cho mình ủy khuất.

 

A Uyển: ..…

 

Có khả năng Trưởng công chúa Khang Nghi là sợ mình nói quá nhiều khiến cho nữ nhi lưu lại bóng ma trong lòng, lại nói tiếp:

-“Huyên Nhi là một hài tử ngoan, sau này nhất định sẽ đối đãi con thật tốt, con yên tâm, không cần nghĩ quá nhiều!

 

A Uyển: ..…

 

Nếu như hắn không phải một hài tử ngoan, đối đãi con gái người không tốt, người sẽ phải hại chết hắn sao?

 

Có lẽ là nhìn ra nữ nhi yên lặng nghi vấn, Trưởng công chúa Khang Nghi hướng nàng cười ý vị thâm trường.

 

A Uyển lần nữa trầm mặc.

 

Sau khi trở lại phủ công chúa, liền nghe nói Vệ Huyên tới đây, đang ở Tư An viện chờ A Uyển.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, liền để cho A Uyển đi tìm Vệ Huyên chơi, cũng không có bởi vì hai người lớn tuổi một chút, liền ngăn cản bọn họ lui tới, chỉ là không thể thân mật như lúc sáu bảy tuổi mà thôi.

 

Công chúa mẫu thân thật là văn minh.

 

Đến Tư An viện, A Uyển liền thấy Vệ Huyên đi tới đón nàng, cười đến vui vẻ, nghĩ đến lúc trước trên đường công chúa mẫu thân thổ lộ ý tứ, nếu như trong tương lai nam hài này đối với nàng không tốt, sẽ hại chết hắn, A Uyển lần nữa lặng lẽ nghiêng đầu, tâm nói mặc dù không biết tương lai lại như thế nào, thế nhưng tiểu hỗn đản ngươi phải cố gắng biểu hiện tốt một chút, nếu không công chúa mẫu thân hung tàn thật sự sẽ hại chết ngươi.

 

Vệ Huyên đối với suy nghĩ trong tâm A Uyển không biết gì cả, lôi kéo nàng từ từ đi vào trong Tư An viện, vì phối hợp nàng đi thật chậm.

 

-"Mới vừa rồi đệ tới, nghe hạ nhân nói các ngươi ra ngoài, các ngươi đi nơi nào?"

 

-"Nghiên di bị bệnh, chúng ta đi thăm bà.

 

Chờ lúc Vệ Huyên nghĩ ra cái "Nghiên di" này là Tĩnh Nam quận vương phi, nhất thời mắt lộ ra hung quang, nghiến răng, sợ A Uyển phát hiện ra khác thường, hắn nhịn xuống cuồng bạo trong lòng, mặt làm bộ cười nói:

-“Bà ta bây giờ như thế nào? Các ngươi ở Tĩnh Nam quận vương phủ có thấy được người nào không?"

 

-"Sẽ không có chuyện gì đi, thời điểm chúng ta đi, Quân biểu ca trở về, còn thấy Triệu di nương.

A Uyển nói xong, nghiêng đầu nhìn hắn một cái,

-"Nghe nói Nghiên di bị bệnh là Triệu di nương chọc tức.

 

Vệ Huyên không hé răng, cố gắng kiềm chế xuống kích động giết chết Vệ Quân, tiếp tục nói:

-“Nữ nhân kia chọc tỷ không vui à? Tỷ yên tâm, ngày mai đệ sẽ cho người đi giáo huấn bà ta.

 

Hắn nói cực kỳ phách lối, căn bản không cảm thấy mình thế tử một vương phủ vượt qua giới hạn đi giáo huấn một di nương quận vương phủ có cái gì không đúng! Phàm là người khiến cho A Uyển không vui, ngay cả công chúa hắn cũng dám đánh, huống chi là một tiểu thiếp quận vương phủ.

 

A Uyển sợ hắn thật sự đi làm loại chuyện này, vội vàng nói:

-“Không có. Chẳng qua là tỷ cảm thấy, Nghiên di bị bệnh như vậy thật không giá trị.

 

Vệ Huyên gật đầu một cái, nói:

-"Xác thực, có cái gì mà phải tức giận? Không thích liền giết chết là được, một cái đồ chơi, giữ ở bên người làm gì? Để cho bà ta phụng bồi mừng năm mới sao?"

 

A Uyển: ..…

 

Quả nhiên là con Gấu Con vô pháp vô thiên.

 

Nói một hồi, Vệ Huyên thấy thần sắc A Uyển nhàn nhạt, suy nghĩ một chút, cho là tìm được nguyên nhân, trong lòng vui rạo rực, lập tức lại gần hôn một cái ở trên mặt nàng, lại duỗi tay lôi kéo nàng, rất nghiêm túc nói:

-“Nàng yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không giống như Tĩnh Nam quận vương để cho một đống nữ nhân vào phủ khiến cho nàng thương tâm, một người ta cũng sẽ không muốn, chỉ cần một mình nàng.

 

Nói xong, mặt hắn có chút hồng, tay dắt A Uyển tay áo cọ tới cọ lui.

 

A Uyển không lời chống đỡ, trong lòng nói tiểu tử ngươi lúc nói lời như vậy, trước tiên nhìn một chút tuổi tác của mình đi! Một tiểu thí hài tử mới mười tuổi, nói lời tình cảm rất quái dị mà!

 

Mặc dù trong lòng suy nghĩ phong phú một chút, thế nhưng A Uyển cũng rất hài lòng hắn thức thời, nói:

-“Nhớ lời của đệ nói…"

 

Tránh cho sau này hắn không làm được, bị công chúa mẫu thân của nàng làm cho chết.

 

Vệ Huyên mở cờ trong bụng, A Uyển nói lời này, là bày tỏ sau này sẽ gả cho hắn, muốn cùng hắn sống qua ngày sao? Thật hài lòng.

 

Hai cái tư tưởng băng tần trống đánh xuôi, kèn thổi ngược… Hai hài tử không khỏi đạt thành hiệp nghị, đều rất vui vẻ.

 

Qua mấy ngày, A Uyển nghe nói thân thể Tĩnh Nam quận vương phi đã tốt lên, mới đầu cũng không thèm để ý, sau đó Mạnh Tự tới huyên thuyên cùng nàng chuyện bát quái trong kinh thành, mới biết Tĩnh Nam quận vương phi đã đánh chết một cái tiểu thiếp của trượng phu, bất quá bởi vì Tĩnh Nam quận vương cũng không quá để ý cái tiểu thiếp không sủng ái nữa, cho nên không để ở trong lòng, cũng không có trách cứ thê tử.

 

Thời đại này, tiểu thiếp tồn tại quả nhiên là cái trò chơi, chỉ cần có thể an cái danh nghĩa, đánh chết cũng sẽ không có nhiều người liếc mắt nhìn.

 

Bất quá A Uyển có chút để ý là, Tĩnh Nam quận vương phi đột nhiên bạo phát sức chiến đấu này, chẳng lẽ là bởi vì lần trước công chúa mẫu thân nàng đi khuyên bảo thành công?

 

Chẳng qua là, mặc dù đánh chết một tiểu thiếp, lại không có đụng được tới chính Triệu di nương được sủng, Tĩnh Nam quận vương phi vẫn còn uất ức.

 

Chuyện này là A Uyển chính mình căn cứ lời của Mạnh Tự phân tích, đối ngoại giải thích là có cái tiểu thiếp tay chân không sạch sẽ, bị đánh hai mươi đại bản, đêm đó không có thể chịu đựng nên đi rồi.

 

Sau khi ngoại nhân nghe nói, chỉ cảm thấy loại chuyện như vậy bình thường, về phần có phải hay không thê thiếp tranh thủ tình cảm làm ra, cần để ý sao?

 

Về phần chân tướng, tự nhiên không giống ngoài mặt mỹ hóa như vậy, đáng tiếc công chúa mẫu thân sợ dơ bẩn lỗ tai nàng, uyển chuyển nói mấy câu, giống vậy không nói quá rõ, lại cùng phân tích của nàng không sai biệt lắm!

 

A Uyển lần nữa có được kiến thức, đồng thời đối với quy tắc của cái thế giới này hiểu rõ ràng hơn, trầm mặc mấy ngày.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền đến ngày Mạnh Vân xuất giá.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts