Sủng Thê Như Lệnh - Chương 070

☆, A Uyển làm cho người ta lúng túng!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mang theo hai con ngỗng trắng lớn, hai cô nương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra cửa.

 

Mặc dù mặt trời đã lên cao, nhưng mà khí trời vẫn rất lạnh.

 

Hai tiểu cô nương ngồi ở trong xe ngựa, một người ôm một con ngỗng, trong tay còn có lò sưởi tay ấm áp mà bọn nha hoàn tri kỷ chuẩn bị, trong lúc nhất thời cũng không tính quá lạnh.

 

Hai con ngỗng cũng ngoan ngoãn cho các nàng ôm, vươn cái cổ thật dài vòng tới vòng lui, lúc A Uyển đùa giỡn chúng nó, chúng nó sẽ đưa đầu tới ủi tay của nàng, chọc cho nàng không nhịn được bật cười.

 

Mạnh Tự cũng phát hiện A Uyển nuôi hai con ngỗng này so với nàng nuôi Tam Mao Tứ Mao ôn thuần hơn nhiều, ít nhất Tam Mao Tứ Mao cũng sẽ không để cho người ta đùa giỡn như vậy, trực tiếp cắn ngươi một cái.

 

Từ phủ công chúa đến phủ An Quốc công, ngồi xe ngựa, thời gian khoảng chừng hai khắc.

 

Lúc đến phủ An Quốc công, sau khi ma ma đi theo đưa thiệp, rất nhanh liền được nghênh đón vào An Quốc công phủ.

 

Tới đón tiếp các nàng là quản gia An Quốc công phủ, biết thân phận của hai vị quận chúa, cung cung kính kính đón các nàng vào.

 

Trước tiên A Uyển cùng Mạnh Tự đi thỉnh an lão phu nhân An Quốc công, nói thế nào cũng là trưởng bối, tự nhiên là không thể làm ra sự tình thất lễ để cho người chê cười, đỡ phải làm mất mặt Mạnh Xúc, cho nên lễ nghi phải làm đầy đủ.

 

Mỗi lần tới Mạnh Tự cũng sẽ rất khéo léo đi thỉnh an An Quốc Công phu nhân trước.

 

Thời điểm các nàng đến, lại thấy được rất nhiều người tụ tập trong phòng lão phu nhân An quốc công, đều là tức phụ trong An quốc công phủ, còn có mấy vị cô nương trẻ tuổi, hiển nhiên là đang phụng bồi lão phu nhân An quốc công nói chuyện phiếm, không khí hết sức náo nhiệt.

 

Bất quá, khi nhìn thấy hai tiểu cô nương mang theo hai con ngỗng tới, cũng không nhịn được có chút kinh ngạc. Mặc dù dân gian thịnh hành đấu ngỗng, trong kinh thành cũng có mấy nhà huân quý nuôi ngỗng để đấu ngỗng, thế nhưng ít có cô nương nhà ai sẽ nuôi ngỗng làm sủng vật, cái này làm cho các nàng không khỏi nghĩ hai năm trước lúc Trưởng công chúa Khang Bình cử hành yến hội ngắm hoa, nghe được Phúc An quận chúa nuôi hai con ngỗng cắn người.

 

Nghĩ nghĩ…..các nữ quyến trong phòng này liền có chút khẩn trương, như sợ hai con súc sinh hung tàn kia bạo phát cắn người, loại ngỗng này hung dữ lên cũng liều mạng như chó, sức chiến đấu càng là không tầm thường, sao có thể không sợ.

 

Chẳng qua là, bởi vì mang bọn chúng tới lại là hai quận chúa, cho dù trong lòng không thoải mái, cũng không tiện nói gì?

 

-"Là Thọ An cùng Phúc An hai vị quận chúa, hôm nay tại sao lại tới?

 

Lão phu nhân An Quốc công cười nói, gọi hai tiểu cô nương tới trước mặt, thần sắc rất là nhu hòa, cũng không quá để ý hai con ngỗng đi theo hai tiểu cô nương.

 

Số lần A Uyển tới phủ An Quốc công không nhiều, ngược lại Mạnh Tự là một tiểu hài dính tỷ tỷ, chỉ cần rãnh rỗi liền sẽ tới, cho nên rất quen với người phủ An Quốc công, thêm nữa nàng là tiểu nữ nhi mà Trưởng công chúa Khang Bình sủng ái nhất, mọi người cũng sẽ cho nàng một ít mặt mũi, mỗi lần tới An Quốc công phủ, lão phu nhân An Quốc công tất nhiên là vẻ mặt ôn hòa.

 

Mạnh Tự cau mày, có chút lo lắng nói:

-“Lão phu nhân, con nghe nói Đại tỷ tỷ ngã bệnh, trong lòng thật lo lắng, cho nên mới tới thăm tỷ tỷ, xem tỷ tỷ thế nào?

 

Nghe được lời này của nàng, bên trong phòng không khỏi tĩnh lặng.

 

A Uyển ngước mắt, liếc nhìn mấy người trong phòng. Lúc này những người đó chẳng qua là nhìn Mạnh Tự, cũng không có chú ý tới ánh mắt của nàng, để cho nàng có thể rất nhanh quét qua tình hình nơi này một lần, đặc biệt nhìn mấy cái cô nương trẻ tuổi kia, đều là thiếu nữ chưa lấy chồng.

 

Lão phu nhân An quốc công nói:

-“Thật ra thì cũng không có chuyện gì, mấy ngày nay Xúc nhi không cẩn thận nhiễm chút gió lạnh nên ngã bệnh, thái y đã bắt mạch cho nàng, nói là không có chuyện gì, uống mấy thang thuốc thì sẽ tốt lên, không cần quá lo lắng. Rất lâu không thấy các ngươi, nếu như nàng biết các ngươi tới thăm nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ.

 

Sau khi Mạnh Tự nghe xong cảm thấy không sai biệt lắm với mẫu thân trong nhà nói, rất nhanh liền buông xuống, lập tức nói:

-“Vậy cháu đi xem Đại tỷ tỷ một chút!.

 

Lão phu nhân An quốc công cười nói:

-“Đi đi.

 

Lúc này, phu nhân An Quốc Công cũng cười nói:

-“Khó có được các ngươi tới đây, ta sẽ cho người đưa chút trà mới năm nay đến từ thôn trang cho các ngươi nếm thử một chút, Đại tỷ tỷ các ngươi tinh thần không tốt, làm phiền các ngươi bồi nàng nhiều hơn, để cho nàng vui vẻ một ít.

 

Mạnh Tự cười gật đầu, vị này là bà bà Mạnh Xúc, Mạnh Tự cũng cho bà mặt mũi.

 

Tiếp theo, liền do nhị thiếu phu nhân An quốc công phủ dẫn các nàng đi. Trượng phu của vị Tống Nhị thiếu phu nhân này là con thứ An quốc công, nàng là nữ nhi Lễ bộ Thị lang, đoan trang hiền tuệ, nói chuyện không nhanh không chậm.

 

Bất quá, lúc liếc nhìn bọn nha hoàn ôm hai con ngỗng đi theo hai tiểu cô nương, nàng không nhịn được giật mình che miệng.

 

-"Đây là ngỗng Quận chúa nuôi?” Tống Nhị thiếu phu nhân không nhịn được mở miệng hỏi.

 

Mạnh Tự thoải mái gật đầu,

-"Không phải ta nuôi, là A Uyển nuôi, bọn chúng rất ngoan, chưa bao giờ cắn người.

 

Tống Nhị thiếu phu nhân chỉ là cười cợt, rõ ràng không tin, nhưng không nói thêm gì!

 

Bất quá khi nghe được Thọ An quận chúa một mực yên lặng đột nhiên nói, hai con ngỗng này là Thụy Vương thế tử đưa cho mình, thần sắc của nàng thu liễm lại.

 

Rất nhanh liền đến viện An Quốc công thế tử ở. Tống Nhị thiếu phu nhân cùng các nàng đi vào, thuận tiện cũng đi xem Mạnh Xúc một chút.

 

Những ngày qua Mạnh Xúc bị bệnh, hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng dưỡng thân thể, lão phu nhân An Quốc công cùng phu nhân An Quốc Công thông cảm nàng, đều miễn nàng thỉnh an, để cho nàng ở trong viện dưỡng thân thể, hợp với Tống Nghiễn có rảnh rỗi cũng thường xuyên ở trong phòng cùng nàng.

 

Tình huống như vậy xem ở trong mắt người An Quốc công phủ, thật là không nói ra được hâm mộ, làm tức phụ có thể thoải mái thành như vậy, trong quốc công phủ to lớn như vậy cũng độc nhất chỉ có nàng, bất quá ai bảo người ta không chỉ có một công chúa được sủng ái làm mẫu thân, còn có một muội muội đang làm thái tử phi đây!.

 

Chẳng qua là mặc dù hâm mộ hay ghen ghét, thế nhưng đám người ở bề ngoài lại không có biểu lộ ra quá nhiều!

 

Lúc các nàng đến đó, hiển nhiên Mạnh Xúc đã được tin tức, mặc y phục chỉnh tề ngồi ở trên giường, trên trán buộc một cái đai đầu màu thạch anh nạm bảo thạch, tóc dài nửa bới lỏng lẻo, vì tư nghi nàng vốn như mặt nước nay thêm mấy phần nhu nhược.

 

A Uyển cẩn thận nhìn một chút, hồi lâu không gặp Mạnh Xúc, phát hiện nàng gầy đi không ít, cũng không có tinh thần như mấy tháng trước, khi nàng nhìn thấy.

 

Mạnh Xúc nguyên bản chính là một cô nương nhu nhược dịu dàng như nước, loại tính tình này nếu như đặt ở trong một đại gia tộc, mười phần sẽ chịu thiệt, thế nhưng nàng có một mẫu thân cường thế chống đỡ, hiện nay Nhị muội muội lại trở thành thái tử phi Đông cung, cả đời chính là cái gì cũng đều không làm, cũng có thể sống đến thuận lợi, cho nên liền là tính tình lương thiện một ít cũng không có gì?

 

-"Đại tỷ tỷ….."

 

Mạnh Tự thật cao hứng nhảy tới ôm lấy cánh tay của nàng không thả, A Uyển cũng đi tới cười kêu một tiếng đại biểu tỷ.

 

Thấy hai tiểu muội muội tới đây thăm mình, Mạnh Xúc rất vui vẻ, phân biệt ôm các nàng một cái, nói với Tống Nhị thiếu phu nhân đưa các nàng tới:

-“Khổ cực Nhị đệ muội đã đưa các nàng tới đây, chỗ này có chút điểm tâm phòng bếp mới vừa làm xong, Nhị đệ muội mang một ít về nếm thử...

 

Tống Nhị thiếu phu nhân cười nói:

-“Bất quá là đi vài bước đường thôi, đại tẩu đừng nói lời khách khí này, bất quá điểm tâm này xác thực muốn mang một ít về nếm thử một chút. Được rồi, muội còn bận chuyện, liền không quấy rầy mọi người.

 

Nàng thức thời khiến cho người ta hết sức hài lòng, là một nữ tử rất biết cách làm người, đây cũng là nguyên nhân lão phu nhân An Quốc công đặc biệt để cho nàng đưa hai Quận chúa đi.

 

Chờ sau khi Tống Nhị thiếu phu nhân rời đi, Mạnh Tự liền bắt đầu quấn lấy hỏi Mạnh Xúc bị bệnh gì, nơi nào không thoải mái, có người khi dễ nàng hay không, còn có tiểu cháu gái Tống Thần Nhã của nàng ở chỗ nào, các loại…

 

Hỏi đến Mạnh Xúc không nhịn được bật cười, liền cho người đi mang nữ nhi tới cho tiểu di nàng nhìn một chút.

 

Mùa xuân năm ngoái Mạnh Xúc sinh ra một nữ nhi, gọi là Tống Thần Nhã, mặc dù thai thứ nhất là nữ nhi để cho người ta có chút thất vọng, bất quá rốt cuộc là tằng tôn nữ đầu tiên của Quốc công phủ, lão phu nhân quốc công phủ cũng hiếm có…..yêu thích, cũng không có bởi vì nàng thai thứ nhất sinh nữ nhi mà nói cái gì, chỉ nói tiểu phu thê bọn họ còn trẻ, sau này lại có là được.

 

-"Tỷ không sao, chẳng qua là gần đây khí trời lạnh, bị lạnh nên ngã bệnh.

 

Chờ Mạnh Xúc khó khăn lắm mới trấn an được muội muội, vừa đúng bà vú ôm tiểu nữ hài bánh bao nhỏ mắt buồn ngủ mông lung đi vào.

 

Mạnh Tự nhìn thấy tiểu chất nữ trắng trẻo non nớt, lập tức cao hứng, nhào tới ôm lấy nàng, ở trên mặt tiểu hài dùng sức hôn một cái.

 

-"Thần Thần, còn nhớ tiểu di không?” Mạnh Tự cao hứng hỏi.

 

Bánh bao nhỏ mới hơn một tuổi, nói chuyện cũng không lưu loát, bất quá đã nhận biết người, Mạnh Tự lại thường xuyên mang đồ ăn ngon đồ chơi tốt sang đây gặp nàng, tất nhiên nhận ra nàng cái tiểu di này, bị Mạnh Tự ôm cũng không khóc, giơ lên miệng heo nhỏ hôn lại tiểu di.

 

Ngược lại A Uyển cái tiểu biểu di này ít tới, nàng căn bản không có ấn tượng gì, không dám thân cận A Uyển, chẳng qua là núp ở trong ngực Mạnh Tự tò mò thò đầu nhìn nàng, một đôi mắt to xinh đẹp nháy nháy, cũng không đưa tay đòi ôm.

 

A Uyển bị bánh bao nhỏ mê hoặc đến không chịu nổi, đưa trái cây cho nàng, bánh bao nhỏ đưa ra móng vuốt trắng nõn nhận lấy, sau đó rốt cuộc hướng nàng nở nụ cười, để cho A Uyển không nhịn được cũng cười lại….. thật là một tiểu nha đầu tính tình tốt, thật giống Đại biểu tỷ.

 

Mạnh Tự rất nhanh liền ôm tiểu chất nữ lăn đến trên giường chơi, lưu lại A Uyển phụng bồi Mạnh Xúc nói chuyện.

 

-"Đại biểu tỷ, sắc mặt tỷ so với trước kia kém rất xa, nghe nói đã nghỉ ngơi mấy ngày, thái y nói thế nào?

 

Mặc dù lúc trước đã nghe lão phu nhân An Quốc công nói một lần, A Uyển vẫn có chút không yên lòng, sợ tính tình Mạnh Xúc quá tốt, bị người bắt nạt cũng không nói.

 

Mạnh Xúc mỉm cười nhìn nàng, nụ cười kia vẫn như lúc thiếu nữ chưa lấy chồng, im lặng mà ôn nhu, như mặt nước an ủi lòng người, nàng cười nói:

-“Muội cũng giống như A Tự bận tâm lung tung, không phải bệnh gì, bất quá là lúc trước không nghỉ ngơi tốt, thêm thời tiết này lạnh, thân thể có chút mệt mỏi thôi.

 

Nói xong, đưa tay điểm xuống trán A Uyển,

-"Nghe nói sau khi Nhị muội muội lấy chồng, Tự nhi gần đây đều ở chỗ của muội chứ? Cực khổ rồi!

 

A Uyển vừa nghe Mạnh Xúc nói chuyện, vừa liếc nhìn nha hoàn Hạ Thường đứng bên cạnh, tại lúc Mạnh Xúc nói chuyện, nàng phủi miệng lại không có nói gì.

 

Chờ sau khi Mạnh Xúc nói xong, A Uyển liền nói:

-“A Tự thật biết điều, muội thích chơi với nàng, một chút cũng không khổ cực, Đại biểu tỷ, tỷ đừng nói như vậy, cẩn thận A Tự nghe được sẽ ồn ào tỷ...

 

Mạnh Xúc ngắm nhìn muội muội đang chơi với nữ nhi ở bên cạnh, trong mắt nhiễm phải ý cười, nói:

-“Bây giờ nàng chỉ lo chơi với Thần Thần, nơi nào sẽ nghe được.

 

Cùng Mạnh Xúc nói một chút chuyện nhà, A Uyển cũng uống mấy chén nước, cảm giác được bụng trướng lên, liền nói với đại biểu tỷ:

-“Đại biểu tỷ, muội muốn đi thay y phục.

 

Mạnh Xúc không nhịn được vui vẻ, liền gọi Hạ Thường đang hầu hạ bên cạnh mang nàng đi tịnh phòng thay y phục.

 

Chờ A Uyển đi giải quyết vấn đề sinh lý, Hạ Thường rất săn sóc bưng tới nước ấm cho nàng rửa tay, vừa nói chuyện cùng nàng, dĩ nhiên là nói nguyên nhân lần này thân thể Mạnh Xúc không thoải mái.

 

-"Thọ An quận chúa, người không nên tin lời quận chúa của nô tì. Quận chúa nha, kỳ thực là bị Lạc biểu cô nương chọc tức, tuy nói là cháu gái nhà mẹ đẻ Quốc Công phu nhân, thế nhưng nào có một cô nương chưa lập gia đình một mực nương nhờ nhà cô cô đây không đi? Còn cả ngày tìm cớ vô tình gặp gỡ cô gia, thường xuyên bày ra một bộ dáng vô tội, về điểm đạo hạnh kia, cho là không ai biết tâm tư của nàng...

 

A Uyển từ từ nghe, rất nhanh liền rõ ràng chuyện này không sai biệt lắm, nhất thời hiểu vì sao lúc trước ở chỗ lão phu nhân An Quốc công lúc Mạnh Tự nói lời kia, tức thời mọi người yên lặng không tiện mở miệng, hóa ra bọn họ đều là tri tình, chẳng qua là khó mà nói cái gì.

 

Đây cũng là chuyện biểu ca biểu muội thanh mai trúc mã thông thường, kiều nữ thường xuyên tới nhà cô cô làm khách, một cái liền chọn trúng biểu ca anh tuấn tiêu sái chẳng lạ lùng gì.

 

Mà vị biểu cô nương tên là Lạc Hinh Vũ này, thuở nhỏ liền thích tới nhà cô cô chơi, cùng mấy biểu ca biểu tỷ muội nhà cô cô chơi rất thân, mặc dù biểu ca lục tục thành thân, nhưng vẫn không ảnh hưởng tình cảm giữa bọn họ.

 

Sở dĩ lần này Mạnh Xúc bị bệnh, ngoại trừ là lúc trước bận bịu ngày mừng thọ phu nhân An Quốc Công nên mệt mỏi một chút, kỳ thực còn có nhìn thấy trượng phu cùng biểu muội thân cận, khiến bản thân tâm tình tích tụ, không qua được cái đó khảm ở trong lòng, liền ngã bệnh.

 

Nghĩ đến, cho dù nữ nhân ôn nhu hiền lương đi nữa, cũng không muốn nhìn thấy trượng phu cùng những nữ nhân khác có dính dấp mập mờ. Bất quá nàng làm người ôn nhu lương thiện, cho dù trong lòng không thoải mái, cũng sẽ không mở miệng nói ra, hoặc là để cho người biết.

 

Chuyện này thật sự là một thói quen xấu!

 

Sau khi A Uyển lặng lẽ nghe xong, liền hỏi:

-“Đại biểu tỷ phu đối với vị Lạc cô nương kia như thế nào?

 

Hạ Thường trệ trệ, không cam lòng nói:

-“Nhìn ôn hoà, cùng nàng cũng không thân cận, xem giống như tỷ muội trong nhà vậy!

 

Chẳng qua là nếu như cô nương kia đưa tới một ít thứ lặt vặt, có lý do, cũng không cự tuyệt.

 

Cho nên Hạ Thường cũng nhìn không ra đến cùng Tống Nghiễn là nghĩ như thế nào, đối với biểu muội lấy lòng như thế, hắn cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, không có làm ra chuyện khác người gì, thuần túy tựa như là quận chúa của mình tự mình khó chịu.

 

Tuy là thiếp thân nha hoàn, nhưng mà Hạ Thường dù sao không có biện pháp hầu hạ một ngày mười hai canh giờ, cũng không biết phu thê bọn họ riêng tư thì trao đổi cái gì, mới để cho Mạnh Xúc càng ngày càng nhìn không ra.

 

Sắc mặt A Uyển phai nhạt đi.

 

Sau khi rửa sạch tay, A Uyển liền trở lại, không nghĩ tới ở cửa gặp phải một thiếu nữ mặc tơ lụa quý giá màu hồng đào, ngũ quan nàng long lanh khả ái, tràn đầy bừng bừng tức giận, cười lên mặt mày cong cong, rất là vui vẻ.

 

Thấy nàng, Hạ Thường ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Biểu cô nương làm sao tới đây?

 

Cô gái kia cười nói:

-“Nghe nói Thọ An quận chúa cùng Phúc An quận chúa tới, ta phụng mệnh cô cô, đưa chút trà mới tới cho hai vị quận chúa nếm thử.

 

Nói xong, nàng hướng A Uyển, thi lễ một cái,

-"Lúc trước nhiều người, không thể nói chuyện với quận chúa, mong quận chúa thứ lỗi.

 

A Uyển nhìn nàng một cái, chậm rãi hỏi:

-“Ngươi là ai?

 

Suy nghĩ một chút, nàng lại nói:

-"Xin lỗi, lúc trước nhiều người, không phải ai cũng phải chú ý!

 

Nụ cười trên mặt thiếu nữ kia nhất thời cứng ngắc.

 

A Uyển lãnh đạm nhìn nàng một cái, liền lướt qua nàng đi vào phòng.

 

Hạ Thường hé miệng nở nụ cười, nói với nàng:

-"Biểu cô nương mời vào.

 

Lạc Hinh Vũ có chút lúng túng đáp một tiếng, nâng bình trà kia mới đi vào, vào cửa liền thấy tỷ muội Mạnh gia ngồi ở trên giường, Mạnh Xúc mặc áo cánh màu lam nhạt, vẻ người phiêu dật xuất trần; Mạnh Tự đang ôm tiểu cô nương chơi, dáng tươi cười đẹp đẽ.

 

Nhìn lại cái tiểu cô nương lúc trước không nhìn mình, lặng yên ngồi ở đàng kia uống trà, phảng phất náo nhiệt trong phòng này không có quan hệ gì với nàng, quả thực yên tĩnh không một tiếng động, khiến cho người ta rất dễ dàng liền quên.

 

Ánh mắt trong trẻo của nàng nhất thời tối tăm, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt, rất nhanh dáng tươi cười liền treo ở trên mặt, tới thi lễ nói:

-“Biểu tẩu, cô cô bảo muội đưa chút trà mới tới cho tẩu.

 

Mạnh Xúc thấy nàng, nụ cười trên mặt phai nhạt một ít, nói:

-“Khổ cực biểu muội.

 

Liền ý bảo nha hoàn tiến lên nhận.

 

Nụ cười trên mặt Lạc Hinh Vũ rất ngọt ngào, lúc đang chuẩn bị nói cái gì, thì một thanh âm giòn giã vang lên:

-"Đại tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này là ai vậy?

 

Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy tiểu cô nương vui tươi khả ái mở một đôi mắt to sạch sẽ sáng ngời tò mò nhìn mình.

 

Lạc Hinh Vũ trong lòng lần nữa cảm giác có chút khó chịu, ngượng ngùng nở nụ cười, liền nghe Mạnh Xúc giới thiệu:

-“Là biểu tỷ Lạc gia.

 

Cô nương huân quý thế gia từ nhỏ sẽ thuộc lòng gia phả cùng quan hệ rộng lớn, càng phải hiểu rõ một đống quan hệ phức tạp cùng lịch sử gia tộc của các huân quý trong kinh, cho nên vừa nghe cái họ Lạc này, Mạnh Tự rất nhanh liền hiểu, là chất nữ nhà mẹ đẻ Quốc Công phu nhân, cười nói:

-“Hóa ra là biểu tỷ Lạc gia, ta thường nghe nói tỷ thường ở tại An Quốc công phủ! Tại sao không trở về nhà? Chẳng lẽ trong nhà biểu tỷ có chuyện gì xảy ra, phải nhờ vả thân thích à?

 

Giọng nói ngây thơ đơn thuần, cũng không che giấu được ác ý bên trong lời nói.

 

Mạnh Xúc trực giác có chút không ổn, bất quá há miệng thở dốc, lại không có trách cứ muội muội.

 

Lạc Hinh Vũ nhìn sang, phát hiện Mạnh Tự hoàn toàn đối đãi nàng trở thành thân thích nghèo nàn của An quốc công phủ, trong lòng càng là giận dữ và xấu hổ, không nghĩ ở chỗ này chịu nhục, vội vàng nói:

-“Ta chỉ là nhớ cô cô, muốn phụng bồi cô cô thôi. Nếu nơi này của đại biểu tẩu bận bịu, Hinh Vũ liền không quấy rầy, ngày khác tới bồi đại biểu tẩu nói chuyện.

 

Mạnh Xúc ôn hòa đáp, cũng không có giữ nàng lại.

 

Chờ sau khi Lạc Hinh Vũ rời đi, Mạnh Tự vẫn còn đang lẩm bẩm,

-"Người nào nha, có nhà của mình không ở, hết lần này tới lần khác phải chạy tới nhà người khác, có bệnh!

 

-“Aaa ——

 

Mới vừa nói xong, đột nhiên nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/10/2020

 

1 comment:

  1. Truyện nhẹ nhàng, khá hay
    Ủng hộ editor ♥️

    ReplyDelete

Popular Posts