Sủng Thê Như Lệnh - Chương 071

☆, Hai con ngỗng trắng cắn người!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe được tiếng thét chói tai, tất cả mọi người trong phòng không hề phòng bị, đều bị sợ hết hồn, ngay cả bánh bao nhỏ đang nắm trái cây chơi cũng bị dọa sợ đến trái cây đều rơi mất, xoay người liền nhào vào trong ngực tiểu di nó, dùng hai tay nhỏ xíu ôm chặt tiểu di...

 

Sau khi sợ hết hồn, mọi người theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa, bất quá cửa có rèm ngăn trở, dĩ nhiên là cái gì cũng không thấy được.

 

Lúc này, rít gào ngắn ngủi qua đi chính là liên tiếp rít gào thật dài.

 

-"Aa… aaa… aaa….."

 

Tiếng thét chói tai chợt xa chợt gần, hiển nhiên là người vừa chạy vừa kêu thảm thiết.

 

Mạnh Tự thấy tiểu chất nữ bị hù dọa, rất không cao hứng nói:

-"Đại tỷ tỷ, làm sao người nào ở chỗ này của tỷ cũng có thể càn rỡ à! Đã hù dọa Thần Thần."

 

Mạnh Xúc nhíu mày, trong lòng cũng đau lòng nữ nhi bị hù dọa, bất quá nghe ra thanh âm kia hiển nhiên là Lạc Hinh Vũ mới vừa đi không lâu, liền muốn đứng lên đi tìm hiểu ngọn ngành, bất quá Hạ Thường phản ứng nhanh hơn.

 

-"Quận chúa, hiện tại thân thể ngài không khỏe, cần tịnh dưỡng, không thích hợp hóng gió, để cho nô tỳ đi xem."

 

Hạ Thường là một trong các nha hoàn của hồi môn mà Trưởng công chúa Khang Bình tỉ mỉ chọn lựa cho đại nữ nhi, đồng thời cũng là trợ lực của Mạnh Xúc.

 

Trưởng công chúa Khang Bình làm mẫu thân, cũng biết tính tình đại nữ nhi quá mức mềm yếu thuần lương, mặc dù lễ nghi quy củ, bản lãnh quản gia bếp núc mọi thứ phát triển, nhưng mà cái tính tình mềm yếu này cũng là cái thiếu sót, gả vào cao môn đại hộ làm tông phụ, đắn đo không tốt, sẽ bị khi dễ không ít, tự nhiên nên vì nàng tính toán thật tốt.

 

Mấy nha hoàn của hồi môn đó là Trưởng công chúa Khang Bình chọn lựa tỉ mỉ cho nữ nhi, Hạ Thường xuất chúng nhất, không chỉ có trung thành tuyệt đối, hơn nữa khôn khéo quyết đoán, có Hạ Thường giúp đỡ, khiến người yên tâm một ít.

 

Hạ Thường tự nhiên cũng nghe ra tiếng thét chói tai kia là âm thanh của biểu cô nương vừa rời đi… Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu biểu cô nương ở chỗ này xảy ra chuyện gì, chính là cùng Mạnh Xúc vô can, sợ rằng trong lòng Quốc Công phu nhân sẽ khó chịu, loại chuyện như vậy dĩ nhiên là không thể để cho chủ tử ra mặt.

 

Hạ Thường rất nhanh liền đi ra ngoài.

 

Hạ Thường mới đi ra không lâu, tiếng thét chói tai kia lại tới gần, đồng thời người trong phòng rốt cuộc nghe rõ ràng âm thanh "cạc cạc" bị tiếng thét chói tai che giấu.

 

-"Là Đại Bạch và Nhị Bạch…"

 

Mạnh Tự lập tức ngồi thẳng dậy, vốn là muốn đứng dậy, bất quá phát hiện tiểu chất nữ đang gắt gao dính vào nàng, khiến cho nàng lập tức mềm lòng, không nỡ lòng buông nàng ra, đồng thời cũng có chút mất hứng nói:

-"Bên ngoài đang ầm ĩ cái gì vậy? Đều dọa đến Thần Thần."

 

Lúc này, A Uyển buông xuống chung trà trong tay, đứng lên nói:

-"Ta đi nhìn một chút."

 

-"Đi đi, đừng để cho người làm Đại Bạch và Nhị Bạch bị thương." Mạnh Tự rất tự nhiên dặn dò.

 

Mạnh Xúc há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại thấy A Uyển rất bình thản đáp ứng, sửa lại một chút tay áo trơn nhẵn, để cho nha hoàn phủ thêm một cái áo choàng lụa hoa màu xanh lam nhạt cổ áo kết lông hồ ly đỏ ửng, thản nhiên đi ra ngoài, bộ dáng bình tĩnh kia, để cho Mạnh Xúc nói không ra lời.

 

Mạnh Tự thấy bộ dáng Đại tỷ tỷ có chút bận tâm, nói:

-"Đại tỷ tỷ yên tâm, A Uyển sẽ xử lý, tỷ tỷ ở đây là tốt rồi."

 

Mạnh Tự mặc dù đơn thuần một chút, nhưng cũng không phải là ngây thơ, cũng thường xuyên đi theo công chúa mẫu thân đến các gia yến, hơn nữa tinh thông bát quái ở hậu viện của các nhà trong kinh, rất nhiều chuyện kỳ thực cũng thấy rõ ràng, không muốn Đại tỷ tỷ của mình khó xử, cho nên giữ nàng ở lại chỗ này là tốt rồi.

 

Về phần để cho A Uyển ra mặt sẽ có vấn đề hay không, không có chuyện gì, ai dám bắt nạt A Uyển? Đừng quên sau lưng A Uyển còn có một Hỗn Thế Ma Vương đấy!

 

Mới vừa ra cửa, một trận gió lạnh lướt nhẹ qua mặt, A Uyển rụt cổ một cái, tay áng chừng lò sưởi ấm trong tay, được nha hoàn bà tử làm bạn đi đến hướng thanh âm hỗn loạn….. rất nhanh liền nhìn thấy một thiếu nữ bị hai con ngỗng trắng kêu cạc cạc truy đuổi chạy đông chạy tây trong sân.

 

Hiển nhiên vị Lạc cô nương này so với mấy khuê tú được nuông chiều, có thân thể khỏe mạnh, thể lực không tầm thường, chạy trốn rất nhanh, thực sự là có tinh thần lại hoạt bát, đều không bị hai con ngỗng cắn được.

 

Hai con ngỗng trắng truy đuổi đến vô cùng vui vẻ, đưa ra cái cổ dài đi cắn váy thiếu nữ bởi vì chạy trốn mà bị tung lên, kêu cạc cạc.

 

Bị hai con ngỗng trắng truy đuổi đến sắp kiệt sức, Lạc Hinh Vũ nhảy đông nhảy tây, dĩ nhiên là hoảng loạn không chọn đường, mà một đám nha hoàn bà tử thể lực rõ ràng không bằng đuổi theo phía sau nàng, thở hồng hộc, có mấy người thậm chí ngã lăn trên đất, đã chạy không nổi, chỉ có thể nhìn chủ nhân bị truy đuổi đến nhảy đông nhảy tây.

 

A Uyển nhìn thấy, liền lấy ra cái còi đang muốn thổi thì, đột nhiên thấy Lạc Hinh Vũ chạy về hướng Nguyệt Lượng Môn, A Uyển nhìn lại hướng kia, vừa vặn nhìn thấy từ Nguyệt Lượng Môn đi tới một nam tử tuổi trẻ anh tuấn, Lạc Hinh Vũ rất tự nhiên hướng hắn nhào tới.

 

-"Biểu ca, cứu muội!"

 

A Uyển cụp mắt, lấy lại cái còi đã đặt đến bên môi, mắt lạnh nhìn nam tử trẻ tuổi kia ôm lấy Lạc Hinh Vũ lùi về sau một bước, tránh thoát ngỗng trắng vồ tới…

 

Tại lúc ngỗng trắng vẫn như cũ kiên nhẫn muốn vồ tới ngậm váy Lạc Hinh Vũ…..thì hắn nhấc chân liền muốn đạp hai con ngỗng đang công kích tới.

 

-"Thế tử gia không thể!"

Hạ Thường kêu đến rõ ràng lại vang dội:

-"Hai con ngỗng này là Thọ An quận chúa nuôi dưỡng."

 

Tống Nghiễn giơ lên chân mạnh mẽ dừng lại, hai con ngỗng kia liền vọt tới, hung mãnh cắn về phía cái mông Lạc Hinh Vũ đang trong ngực Tống Nghiễn.

 

"Huýt ——"

 

Theo âm thanh huýt vang lên, chính là tiếng còi khi xảy ra chuyện bất trắc, hai con ngỗng rốt cục cũng ngừng lại, hung mãnh xoay người, không nhào tới.

 

Tống Nghiễn nhấc mắt nhìn sang, nhìn thấy hai con ngỗng hung hãn chạy vội tới đứng ở trước mặt một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, sau đó thay đổi hung hãn lúc trước, ở trước mặt nàng đứng lại, hướng nàng kêu cạc cạc hai tiếng, sau khi được nàng đưa tay phân biệt vỗ vỗ đầu, rốt cục yên tĩnh lại.

 

Trấn an được hai con ngỗng xong, A Uyển liền dẫn chúng nó đi đến Tống Nghiễn, dọc theo đường đi mấy nha hoàn bà tử được dẫn tới thấy nàng mang theo hai con ngỗng hung hãn lại đây, dồn dập tách ra, chỉ sợ chính mình rơi xuống kết cục như Lạc Hinh Vũ lúc trước, bọn họ cũng không tiếp tục cho rằng hai con ngỗng này ôn thuần, nhìn về phía A Uyển có thể thống lĩnh hai con ngỗng ánh mắt cũng mang theo mấy phần sợ hãi.

 

Nguyên lai vị này mới là chân nhân không lộ tướng, không oán lại được Thụy Vương Thế tử coi trọng, đều là mặt hàng hung tàn giống nhau.

 

A Uyển không nhìn ánh mắt người bên ngoài, đi tới trước mặt Tống Nghiễn xong, nhìn thiếu nữ đang nhào vào trong ngực hắn ríu rít gào khóc một chút, bình tĩnh nói:

-"Đại biểu tỷ phu, đã lâu không gặp!"

 

Nàng dừng lại, ánh mắt yên lặng nhìn phía ngực của hắn, hỏi:

-"Bất quá, nam nữ thụ thụ bất thân, Biểu tỷ phu có thể thả ra biểu tỷ Lạc gia trước không?"

 

Nghe được thanh âm bình tĩnh của nàng, còn có coi chuyện này như đương nhiên, trong mắt Tống Nghiễn xẹt qua mấy phần kinh dị, thả ra Lạc biểu muội đang nhào vào trong ngực của hắn gào khóc, để cho nha hoàn bà tử kế bên đỡ lấy nàng.

 

Lạc Hinh Vũ không muốn rời đi Tống Nghiễn, cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh hắn mới an toàn, nhưng mà nhìn thấy hai con ngỗng ở phía sau A Uyển đang duỗi ra cổ dài hướng nàng kêu cạc cạc, nhất thời cử động được, nhịn xuống đau đớn trên mông, trốn đến trong ngực nha hoàn, đồng thời ánh mắt nhìn về phía A Uyển vừa có chút tức giận vừa sợ.

 

Sự tình hôm nay làm cho nàng vô cùng sợ hãi, đồng thời đối với A Uyển có thể dưỡng hai con ngỗng hung hãn cắn người như thế cũng thêm mấy phần bóng tối, cảm thấy vị Thọ An quận chúa này cùng Mạnh Xúc không giống nhau, không ôn nhu cũng không hiền lương, càng là ngạo mạn làm người tức giận.

 

Nàng cũng giống như mấy nha hoàn bà tử, giờ khắc này đều cảm thấy bên ngoài nghe đồn không thể tin là thật, Thọ An quận chúa trời sinh thể nhược không giả, thế nhưng có thể khiến cho loại người như Thụy Vương Thế tử nhìn tới rồi chỉ định làm Thế tử phi, nguyên lai cũng là người đáng sợ.

 

Tống Nghiễn không để ý đến Lạc Hinh Vũ, cười nói với A Uyển:

-"Thọ An biểu muội lúc nào đến?"

 

-"Vừa tới không lâu, nghe nói Đại biểu tỷ sinh bệnh, ta cùng A Tự liền lại đây nhìn một cái….."

 

Tống Nghiễn cười cợt, nói:

-"Làm phiền các ngươi lo lắng, hôm nay thái y đến xem mạch, nói chỉ cần uống mấy thang thuốc, A Xúc sẽ khỏe thôi!"

 

Sau đó hắn liếc nhìn hai con ngỗng kia, hỏi:

-"Hai con ngỗng này là Thọ An biểu muội nuôi chứ? Ngỗng trắng dã tính khó thuần, biểu muội vẫn là đừng tùy tiện mang chúng nó ra cửa mới tốt!"

 

A Uyển ồ một tiếng, nói:

-"Chúng nó thật biết điều, xưa nay không cắn người!"

 

Nàng dừng lại nhìn về phía Lạc Hinh Vũ, lại bổ sung:

-"Bất quá nếu là có người công kích chúng nó, chúng nó sẽ cắn người. Lạc biểu tỷ, là như vậy chứ?"

 

Thấy Tống Nghiễn cũng nhìn sang, Lạc Hinh Vũ lúng túng, mới nói:

-"Ta, ta không phải cố ý, ta chỉ là không thấy rõ chúng nó ở trước mặt, không cẩn thận liền đạp một cước…"

 

Nàng cắn môi, lúc trước A Uyển không để ý nàng, làm cho trong lòng nàng buồn bực, tức giận kia không xã được, liền nhìn thấy hai con ngỗng đi tới đi lui trong sân, nghĩ đến chúng nó là Thọ An quận chúa nuôi, bất quá một cước đá tới.

 

Ai biết một đá này, liền chọc vào tổ ong vò vẽ, chúng nó liền thay đổi ôn thuần lúc trước bị người ôm, kêu cạc cạc nhào tới cắn người, suýt chút nữa dọa sợ nàng.

 

Hạ Thường bồi tiếp A Uyển tới đây nghe được lời của nàng, nhất thời lông mày dựng đứng, muốn nói cái gì, nhìn thấy sắc mặt Tống Nghiễn bình tĩnh, chung quy nhịn xuống.

 

A Uyển nghe xong thì nở nụ cười, thanh âm vẫn như cũ rất bình tĩnh, nói:

-"Mắt Lạc biểu tỷ đã không xài được rồi, ngỗng trắng lớn như vậy, cũng có thể không nhìn thấy! Phải mời đại phu giỏi đến chữa trị mắt mới được, có phải hay không, biểu tỷ phu?"

 

Tống Nghiễn ánh mắt thâm thúy, hắn nhìn về phía tiểu cô nương trước mắt, nhìn gầy teo yếu ớt, sắc mặt tái nhợt che giấu mấy phần sắc đẹp, khiến nàng nhìn cũng không xuất sắc gì, thần sắc bình thản không gợn sóng, tinh thần không hề phấn chấn như tiểu cô nương nên có, thật sự khiến cho người yêu thích không ngừng. Bất quá tuổi bực này, lại có định tính như vậy, cũng đúng là hiếm thấy!

 

Mà nàng khiến cho người ta chú trọng hơn chính là, nàng là thế tử phi tự mình Thụy Vương thế tử định ra… Vô luận như thế nào, không ai có thể làm cho nàng không vui, bằng không Thụy Vương thế tử tuyệt đối có thể khiến cho người chọc nàng không vui cả đời cũng không vui..…

 

Vị Tam công chúa phách lối ở trong cung đó là một ví dụ, nghe nói cho tới bây giờ, Vệ Huyên đối với Tam công chúa vẫn như cũ quắc mắt nhìn trừng trừng.

 

Đơn giản là cái đại sát khí di động!

 

Tống Nghiễn hít một hơi thật sâu, bị một tiểu cô nương mười tuổi hời hợt bức đến nước này, trong lòng thực có chút không vui, hắn nhìn về phía biểu muội đang mang một đôi mắt ướt nhẹp, cầu khẩn nhìn mình, lãnh đạm nói:

-"Thọ An biểu muội nói phải, lát nữa ta sẽ nói mẫu thân đi mời đại phu tới xem cho biểu muội một chút."

 

-"Biểu ca…"

 

Không nhìn ánh mắt không dám tin của Lạc Hinh Vũ, Tống Nghiễn giải quyết việc chung, phân phó người đưa Lạc Hinh Vũ trở về, hơn nữa nói:

-"Sau này biểu muội vô sự liền dưỡng bệnh đi, dưỡng cho tốt đôi mắt lại nói, chớ đi ra ngoài nữa."

 

-"Biểu ca….."

 

Lạc Hinh Vũ thất hồn lạc phách để bọn nha hoàn đỡ đi.

 

Chờ sau khi nàng đi, Tống Nghiễn nói với A Uyển:

-"Thời tiết lạnh, không bằng Thọ An biểu muội trước tiên vào trong phòng đi thôi, đỡ phải ở chỗ này bị đông lạnh..."

 

A Uyển hướng hắn, mỉm cười nói:

-"Đa tạ Đại biểu tỷ phu quan tâm, đại biểu tỷ phu quả nhiên giống như đại biểu tỷ nói vậy, là người săn sóc người."

 

Tống Nghiễn môi hơi mím lại, hắn ngũ quan anh tuấn, vầng trán rộng, diện mạo anh khí, là một nam tử tuấn lãng không thể thấy nhiều, đây cũng là nguyên nhân ban đầu Trưởng công chúa Khang Bình vừa ý hắn.

 

Chẳng qua là, mấy lần gặp mặt, A Uyển cảm thấy hắn khiến cho người ta nhìn không thấu, không phải một nam tử dễ dàng nắm trong tay, với Mạnh Xúc mà nói, vô cùng cường thế.

 

Rất nhanh hai người một trước một sau vào phòng.

 

Mạnh Xúc thấy trượng phu trở về, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, đang muốn đứng lên nghênh đón, bị Tống Nghiễn bước nhanh đi tới đè lại,

-"Thân thể nàng chưa khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều!"

 

Mạnh Xúc mặt mày hiện lên thần thái hạnh phúc, giận hắn, nói:

-"Phu quân nói cái gì vậy? Các muội muội vẫn còn ở đây."

 

Lúc này Mạnh Tự đã cười hì hì ôm tiểu chất nữ tới,

-"Đại tỷ phu, chúng ta tới quấy rầy."

 

Tống Nghiễn nhìn về phía tiểu di đang ôm nữ nhi hắn hướng hắn cười vui vẻ, lại so sánh với A Uyển lặng yên ngồi ở đàng kia, đột nhiên cảm thấy tiểu di này thấy thế nào cũng đều thuận mắt hơn, liền cười nói:

-"Tỷ tỷ muội thân thể không khỏe, đang cần muội phụng bồi, có gì gọi là quấy nhiễu... Nếu như có thể làm cho nàng vui vẻ, ngày ngày muội tới ta đều không ngại."

 

Mạnh Xúc bị hắn nói mặt mũi đỏ bừng, Mạnh Tự lại cười hì hì nói sau này nhất định sẽ thường xuyên tới.

 

Lúc này, Mạnh Xúc rốt cuộc nhớ ra chuyện lúc trước, liền thân thiết hỏi:

-"A Nghiễn, như thế nào chàng lại cùng A Uyển đi vào? Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"

 

Tống Nghiễn đang chuẩn bị mở miệng thì, A Uyển đang im lặng làm không khí bên cạnh nhanh hơn hắn lên tiếng,

-"Đại biểu tỷ, mới vừa rồi lúc Lạc gia biểu tỷ đi ra ngoài, cặp mắt không tốt, không có thấy rõ ràng hai con ngỗng đang tản bộ trong sân, vì vậy không cẩn thận đá phải chúng nó. Đại Bạch và Nhị Bạch bình thường rất nghe lời, sẽ không hồ nháo cắn người lung tung, chỉ có lúc chúng nó bị người công kích, thì mới có thể đuổi theo người không tha, cho nên mắt Lạc gia biểu tỷ không thấy đường mới không cẩn thận đá phải chúng nó, chúng nó mới có thể tạo phản.

 

-“Đáng thương Lạc gia biểu tỷ, sau này nhất định phải cố gắng chữa trị cặp mắt mới được, đỡ phải sau này khi đi đường lại đá phải cái gì, để cho mình chịu tội."

 

Tống Nghiễn: "..…"

 

Bị tiểu cô nương kia lặng yên nhìn lướt qua, Tống Nghiễn chỉ đành phải nói:

-"Thọ An biểu muội nói không sai, Lạc biểu muội lần này thật sự là không nên."

 

Mạnh Xúc nghe được sững sờ, mặc dù lúc trước có suy đoán, bất quá không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, nghe giọng nói trượng phu xưa nay đối với Lạc Hinh Vũ có mấy phần duy trì lúc này, để cho trong lòng nàng có chút khó chịu.

 

Kiềm chế xuống phức tạp trong lòng, Mạnh Xúc lại hỏi:

-"Có bị thương không?"

 

-"Hẳn không có, lúc nàng đi nhìn vô cùng tốt đẹp…." A Uyển cầm một miếng trái cây đi trêu đùa bánh bao nhỏ, trả lời mạn bất kinh tâm*.

 

(Chú thích: Mạn bất kinh tâm là không đặt trong lòng, không để ý)

 

Mạnh Tự đắc ý nói:

-"Đại Bạch và Nhị Bạch rất ngoan, chúng nó đều là hài tử ngoan, coi như bị người công kích, cũng chỉ là đuổi theo người cắn mấy cái, tuyệt đối sẽ không khiến cho người bị thương, hoàn toàn không cần để ý."

 

Cũng đã nói tới nước này, Tống Nghiễn còn có thể nói cái gì? Hắn thở dài, thê tử rất ôn nhu hiền lương không sai, thế nhưng ba cái tiểu di quá hung tàn, sau này vẫn là cùng biểu muội duy trì chút khoảng cách thôi.

 

Nói thêm vài lời, Tống Nghiễn lại ôm nữ nhi một cái, liền rời đi, lưu tỷ muội các nàng ở lại nói chuyện. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Bên này cùng hòa thuận vui vẻ, bên kia Lạc Hinh Vũ là khóc sướt mướt được người đỡ trở về, cũng không về viện của mình, mà là trực tiếp đi tới chính viện Quốc Công phu nhân.

 

Quốc Công phu nhân mới từ chỗ lão phu nhân trở lại, đang ngồi ở trên kháng nhắm mắt dưỡng thần để cho nha hoàn đấm chân, nhìn thấy chất nữ nhà mẹ đẻ khóc khuôn mặt đầy lệ được bọn nha hoàn đỡ đi vào, không khỏi sợ hết hồn.

 

-"Đây là làm sao vậy?"

 

Quốc Công phu nhân mau để cho người đỡ nàng tới, đang muốn để cho nàng ngồi xuống, ai biết cái mông mới đụng phải đệm mềm, nghe được nàng hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đứng lên, thân thể run rẩy, xem ra hết sức mảnh mai, để cho Quốc Công phu nhân cảm giác không đúng, hỏi:

-"Thế nào ai bắt nạt con?"

 

Đối cái chất nữ nhà mẹ đẻ này, Quốc Công phu nhân cũng là thương yêu, nàng từ nhỏ ở bên mình chơi đùa lớn lên, đối với nàng mà nói, giống như là nuôi nữ nhi vậy, một mực nuông chiều lớn lên, xưa nay không nỡ để cho nàng bị oan ức. Nếu không phải suy tính vì tương lai của các nhi tử, vì bọn họ cưới một thê tử với Nhạc gia có thế lực, có lẽ bà đã gả chất nữ này cho nhi tử của mình.

 

Lạc Hinh Vũ chỉ là nằm ở trong lòng cô cô khóc, thế nhưng lại cẩn thận cái mông, đỡ phải lại đau nữa.

 

Bất đắc dĩ, Quốc Công phu nhân liền hỏi nha hoàn của Lạc Hinh Vũ, chờ nghe xong nha hoàn kể chuyện đã xảy ra, Quốc Công phu nhân giận đến vỗ bàn,

-"Phản hay sao? Hai con súc sinh thôi, như thế nào địch nổi người?"

 

Đối với hành vi A Uyển che chở hai con ngỗng, trong lòng Quốc Công phu nhân không thích, hơn nữa còn nói con mắt chất nữ của bà có bệnh cần xem đại phu cái gì?

 

Quốc Công phu nhân càng tức giận đến đau gan. Bất quá, nghĩ đến thân phận của A Uyển, Quốc Công phu nhân chỉ đành phải tạm thời nhịn xuống.

 

Xem dáng dấp đáng thương của chất nữ, liền cho nha hoàn đỡ nàng vào phòng trong bôi thuốc, lúc bà nhìn thấy cái mông của chất nữ lại đỏ lại sưng, càng là bừng bừng lửa giận, trực giác cho rằng A Uyển là cái ương ngạnh không nói lý, không chỉ có dung túng hai con súc sinh đả thương người, hơn nữa dùng hai con súc sinh như vậy nhục nhã người, coi như là hoàng đế phong quận chúa, đều này cũng phách lối quá mức, căn bản là người không nói lý.

 

Xem dáng dấp đáng thương của chất nữ, thật sự là tức không nhịn nổi, Quốc Công phu nhân bảo nha hoàn giúp bà thay y phục, bà muốn đi tìm Thọ An quận chúa nói một chút.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 25/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts