Sủng Thê Như Lệnh - Chương 072

 ☆, Một đôi hung tàn: A Uyển vs Vệ Huyên!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Quốc Công phu nhân mới vừa bước vào viện trưởng tử ở, còn chưa để cho bà tử trông coi viện đi thông báo, liền bị người cản lại.

 

Thấy cản bà là gã sai vặt Chu Tường cẩn thận hầu hạ bên người trưởng tử, Quốc Công phu nhân kiềm chế tức giận trong lòng, hỏi:

-"Lúc trước không phải nghe nói thế tử trở lại rồi sao? Thế tử hiện nay ở nơi nào?"

 

Chu Tường cẩn thận thỉnh an Quốc Công phu nhân xong, vội vàng cười nói:

-"Lúc trước Thế tử đi nói vài lời với thế tử phi, hiện nay đang luyện chữ trong thư phòng, Thế tử nói nếu như phu nhân tới đây, liền trước tiên đi thư phòng một chuyến, Thế tử có chuyện nói với phu nhân."

 

Quốc Công phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy Thọ An quận chúa hôm nay hiếm thấy đến thăm đại nhi tức, nhất định sẽ không mau trở về, liền dời bước đi thư phòng trưởng tử, muốn nhìn một chút rốt cuộc trưởng tử đang làm cái gì, vì sao lúc trước để mặc cho Thọ An quận chúa làm nhục biểu muội chính mình như vậy?

 

Mặc dù sau lưng Thọ An quận chúa có Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương phủ không dễ chọc, thế nhưng chuyện này là Thọ An quận chúa vô lý trước, phải theo lý mà tranh thôi, nơi nào lại tùy ý người ta làm nhục người như vậy?

 

An quốc công phủ bọn họ là thế gia võng thế công phủ, cho dù là quận chúa cũng không thể ở chỗ này phách lối.

 

Sau khi đến thư phòng, Quốc Công phu nhân nhìn thấy trưởng tử đang đứng trước án thư luyện chữ, vóc người thon dài, anh khí tuấn lãng, thật sự là một nhân tài, làm cho bà mỗi lần nhìn thấy đều sinh lòng kiêu ngạo thỏa mãn.

 

Nếu không phải nhìn trúng địa vị của Trưởng công chúa Khang Bình ở trong lòng hoàng đế, bà cũng sẽ không đồng ý vụ hôn nhân này. Để cho trưởng tử cưới một quận chúa vào cửa, mặc dù có thể dựa vào Trưởng công chúa Khang Bình, nhưng mà quận chúa rốt cuộc không dễ bắt nạt, để cho bà cái người làm bà bà này, làm cũng hết sức uất ức.

 

Chẳng qua là mỗi lần nghĩ tới đây là dạng có lợi cho trưởng tử, liền nuốt xuống khẩu khí kia, thế nhưng rốt cuộc không muốn ủy khuất nhi tử, liền muốn đem chất nữ tỉ mỉ nuôi lớn để lại cho nhi tử, chỉ tiếc...

 

Thấy bà đi vào, Tống Nghiễn để cây bút trong tay xuống, tiến lên đỡ bà đến trong thư phòng dựa vào tường ngồi xuống, chờ nha hoàn dâng trà nước xong, Tống Nghiễn phất tay cho các nàng ra ngoài chờ, nói với Quốc Công phu nhân:

-"Mẫu thân là phải đi tìm Thọ An quận chúa à?"

 

Quốc Công phu nhân thấy dáng dấp hắn là hiểu rõ, trong lòng biết hắn rõ ràng, mím môi cả giận nói:

-"Tự nhiên như vậy! Chuyện lúc trước rõ ràng là Thọ An quận chúa vô lễ trước, như thế nào con vì nàng ta mà để cho biểu muội con phải bị hổ thẹn như vậy? Hay là..... con muốn che chở thê tử của con?"

 

Tống Nghiễn cười nhạt,

-"Mẫu thân, người nói tới chỗ nào rồi? Bản thân biểu muội đá con ngỗng của Thọ An quận chúa, hai con ngỗng mới có thể cắn nàng, cùng Thọ An quận chúa có quan hệ gì đâu?

 

-“Thọ An quận chúa cũng không có xúi giục hai con ngỗng đi cắn biểu muội, mẫu thân phải nhớ kỹ điểm này. Hơn nữa Xúc nhi là thê của con, cùng con vui buồn tương quan, tất nhiên con phải che chở nàng một ít."

 

Quốc Công phu nhân nghe được sắc mặt tái xanh đan xen, cắn răng, thấp giọng nói:

-"Nghiễn nhi, con nói với nương, có phải con thật sự phải che chở thê tử của con hay không? Con đặt Hinh Vũ nơi nào?"

 

-"Mẫu thân chớ nói lời như vậy!"

Tống Nghiễn nhíu mày nói:

-"Biểu muội chỉ là bởi vì mẫu thân yêu thích mới giữ ở bên người làm bạn, hiện nay biểu muội đã lớn, cũng nên cân nhắc chung thân đại sự của nàng, mẫu thân có rảnh rỗi liền liên lạc với cậu, cùng cậu mợ thương lượng một chút hôn sự của biểu muội thôi."

 

Nói xong, Tống Nghiễn nhớ tới Lạc Hinh Vũ thuở nhỏ mẫu thân qua đời, chính mẫu thân mình thương tiếc nàng, sợ nàng bị kế mẫu khi dễ, cơ hồ mỗi ngày nhận lấy nàng dạy dỗ, cậu căn bản không quan tâm nữ nhi này, cho nên mới tùy theo nàng ở tại nơi này. Nhớ tới cậu cũng là người hồ đồ, cho nên nếu như biểu muội làm thiếp, hắn đoán chừng cũng sẽ không nói gì, thậm chí không cảm thấy mất thể diện, không khỏi âm thầm lắc đầu.

 

Quốc Công phu nhân nghe được liền khiếp sợ, môi đều có chút run lên, run run nói:

-"Con biết rõ nương không bỏ được Hinh Vũ, muốn để ở nhà, con lại nói lời như vậy..."

 

Muốn chỉ trích cái gì, nhìn thấy dáng dấp nhi tử tỉnh táo lạnh nhạt, cuối cùng có chút tang thương, nói:

-"Trước kia rõ ràng con cũng không cự tuyệt, vì sao lần này..."

 

-"Sao mẫu thân lại nói vậy? Trước kia biểu muội còn nhỏ thì thôi, hiện nay nàng đã lớn, tự nhiên đã hoàn toàn khác."

Tống Nghiễn thấy bà thất thần, nhân tiện nói:

-"Nếu như mẫu thân thật sự không bỏ được biểu muội, giữ ở trong nhà cũng có thể… Tam đệ vừa vặn tương đương tuổi với biểu muội, đem biểu muội hứa cùng Tam đệ là được."

 

-"Câm miệng!"

Quốc Công phu nhân cả giận:

-"Tam đệ ngươi bất quá là một thứ xuất, như thế nào xứng đôi cùng biểu muội ngươi? Mẫu thân để cho Hinh Vũ làm thiếp cho ngươi, cũng sẽ không đưa nàng cho mấy đệ đệ ngươi!"

 

Mặc dù Quốc Công phu nhân không phải một mẹ cả ác độc, thế nhưng đối với mấy cái thứ tử kia cũng thực không thích, bà nuôi chất nữ nhà mẹ đẻ, nuôi đến có tình cảm, liền muốn giữ nàng ở bên người, chỉ tiếc hai cái hôn sự của nhi tử cũng không do bà làm chủ, chỉ có thể ủy khuất cháu gái này. Về phần đem chất nữ gả cho thứ tử cái gì, loại chuyện như vậy nghĩ cũng không cần nghĩ!

 

Tống Nghiễn gật gù, cũng không để ý tới lời của bà, tiếp tục nói:

-"Thế nhưng hiện tại con không nghĩ cưới thiếp thất, sau này mẫu thân chớ nói những lời như vậy. Được rồi, chuyện lần này là biểu muội chính mình không đúng, mẫu thân chớ có đi nói gì với Thọ An quận chúa, cũng đừng nói gì với Xúc nhi, nàng tính tình mềm yếu, sẽ không nói cái gì, thế nhưng người bên ngoài cùng nàng hoàn toàn khác."

 

Quốc Công phu nhân quả thực đã bị nhi tử này chọc cho tức chết, hết lần này tới lần khác từ nhỏ đến lớn hắn chính là người có chủ ý, chính mình trái phải không được quyết định chuyện của hắn.

 

Hơn nữa nam nhân nơi nào có thể không cưới thiếp thất? Phóng tầm mắt cả kinh thành, bà chưa thấy qua hậu viện nhà huân quý nào không có mấy nữ nhân, chính là Thụy Vương cùng Thụy Vương đích phi tình thâm như vậy, còn chưa phải là có bày mấy phụ nhân ở hậu viện sao?

 

Thấy mẫu thân nghe không hiểu đề điểm của chính mình, Tống Nghiễn bất đắc dĩ, chỉ đành phải đưa bà đi.

 

Nhìn mẫu thân vô cùng tức giận rời đi, Tống Nghiễn cau mày suy nghĩ tỉ mỉ một chút, liền gọi một nha hoàn tới căn dặn vài tiếng.

 

Sau khi Quốc Công phu nhân rời khỏi thư phòng nhi tử, liền đi tới phòng khách, chẳng qua là bị nhi tử ngắt lời như vậy, cơn giận trong lòng đã bình ổn một ít, nhưng vẫn là ấm ức lợi hại, không khỏi trong lòng cũng có mấy phần tức giận đối với Mạnh Xúc, đặc biệt là nghe được nhi tử duy trì nàng như vậy, người làm mẫu thân là bà nơi nào có thể thoải mái?

 

Nghe nói Quốc Công phu nhân tới, Mạnh Xúc hơi hơi nhíu mày, bất quá cũng không nói gì, đứng dậy đi chào đón.

 

Lúc Quốc Công phu nhân đi vào, nhìn thấy nhi tức tới nghênh đón, thần sắc có chút lạnh lùng.

 

Ánh mắt của bà đảo qua bên trong, liền định ở trên người tiểu cô nương đang im lặng ngồi ở trên kháng, hơn nữa bà chú ý tới chân nàng còn đạp lên hai con ngỗng đang nằm ở trước kháng, chính là hai con ngỗng làm bị thương Hinh Vũ của bà lúc trước.

 

Hai con ngỗng thấy có người xa lạ đi vào, liền hướng bà kêu cạc cạc hai tiếng, đúng là không có đứng dậy công kích người.

 

-"Nương tại sao cũng tới?" Mạnh Xúc tiến lên đỡ bà đi vào ngồi xuống, cười hỏi.

 

Quốc Công phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-"Hiếm khi hai vị quận chúa đến, lúc trước ta để cho Hinh Vũ đưa chút trà mới tới, nhưng không nghĩ Hinh Vũ khóc đi về, nghe nói là bị hai con ngỗng của Thọ An quận chúa nuôi cắn."

 

Sau khi Mạnh Xúc nghe xong có chút lúng túng, lúc đang muốn nói gì, âm thanh Mạnh Tự đột nhiên vang lên,

-"Bá mẫu, chuyện này cũng không thể trách Đại Bạch cùng Nhị Bạch, là Lạc gia biểu tỷ đá chúng nó trước, nếu không chúng nó đang ung dung ở trong sân tản bộ, mới sẽ không vô duyên vô cớ chạy đuổi theo người đâu, làm hại mới vừa rồi chúng ta còn phải rửa sạch móng vuốt cho nó thật lâu."

 

Thanh âm tiểu cô nương chát chúa lại êm tai, nói tới vừa nhanh vừa vội, hơn nữa trong lời nói đều là oán trách, khiến Quốc Công phu nhân một hơi thở không được.

 

Mạnh Xúc thấy bà thở hổn hển, sợ bà tức giận, vội vàng nói:

-"Nương, Tự nhi tuổi còn nhỏ, xin ngài chớ trách."

 

Quốc Công phu nhân thở hổn hển, lại nói:

-"Chính là Hinh Vũ đá, thế nhưng súc sinh này nơi nào so được với người? Nào có người bởi vì hai con súc sinh ngược lại mặc kệ người?"

 

Lúc này, A Uyển mới nói:

-"Không phải Đại biểu tỷ phu đã nói sao, cặp mắt Lạc gia biểu tỷ không thấy đường, sẽ nhanh cho người đi mời đại phu chuẩn trị mắt cho Lạc gia biểu tỷ."

 

-"Đúng vậy đúng vậy, Đại biểu tỷ phu cũng nói, là mắt Lạc gia biểu tỷ không tốt, cần mời đại phu tới trị mắt cho nàng, tránh cho hai con ngỗng lớn như vậy, mà nàng lại không nhìn thấy." Mạnh Tự chen miệng nói.

 

A Uyển gật đầu, lại nói:

-"Hơn nữa Lạc gia biểu tỷ là một cô nương chưa lấy chồng, nơi nào có thể luôn chạy tới trong viện biểu ca biểu tẩu? Người xem, đây không phải là xảy ra chuyện sao?"

 

-"Đúng vậy đấy, bá mẫu, Lạc gia biểu tỷ làm sao không trở về nhà vậy? Chẳng lẽ nàng không phải là cô nương Lạc gia, mà là cô nương Tống gia à? Nàng hẳn là họ Tống mới đúng."

Mạnh Tự vỗ tay cười nói:

-"Bất quá coi như là thân muội muội, cũng không tiện thường xuyên chạy tới trong phòng huynh trưởng chứ? Người xem, ta lớn như vậy, cũng ngại đi tới viện huynh trưởng của ta chơi, mẫu thân ta cũng không cho đâu."

 

Quốc Công phu nhân: "….."

 

Bị hai tiểu nha đầu thay nhau sỉ nhục, Quốc Công phu nhân thiếu chút nữa bùng nổ, lập tức cũng không để ý tới nhi tức ở bên cạnh lo lắng, nói với A Uyển:

-"Hinh Vũ từ nhỏ liền ôm đến bên cạnh ta nuôi, ta xem nàng như nữ nhi, hai vị quận chúa chớ có nói bậy. Trước tiên không nói chuyện này, chuyện lúc trước rốt cuộc là quận chúa không đúng, ngươi một tiểu cô nương gia, nơi nào có thể nói cặp mắt của Hinh Vũ không tốt như vậy? Nếu là truyền đi, nói mắt nàng có tật, sau này để Hinh Vũ làm sao bây giờ? Nàng còn chưa có làm mai đâu..."

 

Nhìn Quốc Công phu nhân nói xong đột nhiên gạt lệ khóc, tỷ muội Mạnh gia cũng trợn tròn mắt.

 

Mạnh Xúc vẫn là lần đầu tiên thấy bà bà khóc ở trước mặt người, nhất thời tay chân có chút luống cuống.

 

Mạnh Tự tuổi còn nhỏ, mặc dù là nàng bất bình thay Đại tỷ tỷ của mình, nhưng mà cũng không nghĩ tới phải bức cho trưởng bối khóc, hiện nay Quốc Công phu nhân như vậy, cũng để cho nàng trợn tròn mắt, không biết làm thế nào mới tốt.

 

-"Vậy, vậy phu nhân nói phải làm sao bây giờ?" Mạnh Tự theo bản năng nói.

 

A Uyển cau mày, ánh mắt liền lạnh.

 

Quốc Công phu nhân lau lệ, nói:

-"Đều là thân thích, hai vị quận chúa cũng là nữ hài ngoan, cũng đừng cùng nàng một cô nương gia tức giận, chuyện lúc trước dễ tính thôi, chỉ mong hai vị quận chúa không nên lại nói như vậy, đỡ phải..."

 

-"Đỡ phải như thế nào?" A Uyển mở miệng hỏi.

 

Quốc Công phu nhân dùng khăn che mắt, nghe được thanh âm của nàng dời đi tay, theo bản năng nhìn sang, thấy mặt A Uyển lãnh đạm, một đôi mắt yên lặng nhìn chính mình, trong lòng run lên, nhưng vẫn nói:

-"Hai vị quận chúa đều là quận chúa Hoàng thượng sắc phong, phải chú ý mỗi lời nói cùng mỗi hành động chính mình, đỡ phải phá hư quy củ, khiến người chế giễu."

 

-"Bá mẫu nói cẩn thận!"

A Uyển đứng lên, cười lạnh nói:

-"Bá mẫu nói lời này thật buồn cười, chuyện Lạc gia biểu tỷ làm hôm nay ta cũng không biết nơi nào quy củ? Hay là bá mẫu không biết chuyện, muốn gọi người tới nói một chút, nhìn một chút là ta vô lý hay là Lạc gia biểu tỷ vô lý."

 

-"Ngươi, ngươi..."

 

A Uyển hờ hững nói:

-"Bá mẫu, ngươi nói xem?"

 

Lúc này, Mạnh Tự cũng kịp phản ứng, nhất thời nhíu mày nói:

-"Bá mẫu, rốt cuộc người muốn nói cái gì? Ta là rất quy củ, từ nhỏ nương ta đã để cho ta học tập với ma ma giáo dưỡng trong cung, mọi người đều khen ta đấy!"

 

Nói xong, nàng kiêu ngạo gật đầu,

-"Ít nhất cho tới bây giờ ta cũng sẽ không ghé tới bên người huynh trưởng cùng biểu ca ta đâu."

 

Quốc Công phu nhân: "….."

 

Mạnh Xúc thấy bà bà á khẩu dáng dấp không trả lời được, cuối cùng là không đành lòng, đang muốn nói chuyện, lại bị A Uyển cản lại.

 

Quốc Công phu nhân thấy dáng dấp A Uyển dầu muối không vào, trong lòng tức hận, chuyện này chính là Lạc Hinh Vũ không đúng, nhưng mà vị quận chúa này cũng không phải khí thế bức người như vậy, thậm chí trong ngoài lời nói, vẫn cứ nhắm vào Lạc Hinh Vũ, buộc bà phải đưa Lạc Hinh Vũ đi, quả nhiên là thủ đoạn cao cường, không oán được Thụy Vương thế tử bị nàng mê đến chỉ cần nàng.

 

Hiện tại rốt cuộc bà biết được lúc trước lời kia của nhi tử là có ý gì, chắc là lúc trước bị Thọ An quận chúa dùng lời sỉ nhục quá, mới nói ra sẽ không nghĩ cưới thiếp thất.

 

Quốc Công phu nhân cũng không phải ngu, mặc dù đau lòng chất nữ, nhưng cũng không muốn cùng Trưởng công chúa Khang Bình xích mích, càng không muốn để cho A Uyển đi cáo trạng, liền nói:

-"Lời của Quận chúa ta nhớ kỹ, hiếm khi quận chúa tới nơi này, không bằng ở lại dùng cơm đi?"

 

Trên mặt A Uyển lộ ra nụ cười, xem ra hoạt bát không ít, không có lão thành như lúc trước vậy, âm thanh cũng có chút mềm mại,

-"Đa tạ hảo ý của bá mẫu, bất quá lúc trước chúng ta đã ăn nhiều điểm tâm, sợ rằng ăn không vô. Hơn nữa trưởng bối trong nhà vẫn đang chờ chúng ta về nhà dùng bữa đấy!"

 

Quốc Công phu nhân nói:

-"Đã như vậy, vậy ta cũng không lưu Quận chúa lại."

 

-"Vâng, bá mẫu không cần khách khí như thế!"

 

Nghe được lời của nàng, Quốc Công phu nhân lại nín cục tức, liếc nhìn đại nhi tức ngồi ở một bên không biết như thế nào cho phải, lại nói mấy câu, mới được nha hoàn đỡ rời đi.

 

Tay Quốc Công phu nhân nắm tay nha hoàn lực rất căng, nha hoàn kia đau đến chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám kêu thành tiếng.

 

Ngày hôm nay bà coi như đã biết vị quận chúa nổi danh bệnh hoạn ở kinh thành là đức hạnh gì, bá đạo hung hãn như vậy, không oán được sẽ bị cái Hỗn Thế Ma Vương đó nhìn trúng, thật là một đôi chọc người ngại ngùng!

 

Chờ Quốc Công phu nhân đi rồi, Mạnh Xúc có chút áy náy tiến lên ôm A Uyển, sờ sờ mặt nàng nói:

-"Thật xin lỗi, là tỷ không dám tranh, để cho các muội ra mặt cho tỷ."

 

Vốn là Mạnh Xúc cũng không muốn để cho người nhà mẹ đẻ biết, tính tình mẫu thân nàng là người phóng khoáng, mặc dù quan tâm nàng, thế nhưng rất dễ dàng bỏ quên tâm tư của nàng, ngược lại không nghĩ tới sẽ để cho hai tiểu muội muội nhìn ra.

 

A Uyển cười nói:

-"Đại biểu tỷ nói cái gì vậy? Muội không có thân tỷ tỷ, Đại biểu tỷ cùng Nhị biểu tỷ giống như thân tỷ tỷ của muội mà, lời như vậy muội không thích nghe."

 

Lúc này, Mạnh Tự cũng lại gần ôm các nàng, cười hì hì nói:

-"Đúng vậy, Đại tỷ tỷ tâm địa tốt, có một số việc không tiện mở miệng, chúng muội nói cũng không có gì. Hơn nữa A Uyển rất lợi hại, nàng chiếm lý, người ngoài muốn khi dễ nàng, cũng phải nhìn một chút Đại Ma Vương có đồng ý hay không? Hừ, tỷ hãy chờ xem đi, nếu như Huyên biểu ca biết có người khi dễ A Uyển, nhất định sẽ xuất khí."

 

Mạnh Xúc buồn cười nói:

-"Huyên Nhi là một hài tử hiểu lễ, chớ nói nhảm."

 

-"Muội không có nói bậy." Mạnh Tự lẩm bẩm nói, Vệ Huyên kinh khủng nàng là rõ ràng nhất.

 

A Uyển biết vị đại biểu tỷ này là một người thiện tâm, xem ai cũng cảm thấy hiền lành, cho nên mới bị người bắt nạt cũng không quá tính toán, chịu ủy khuất chỉ cần không phải đại sự gì, cũng sẽ không chủ động đi nói. Thế nhưng nếu như không so đo nữa, lão công sẽ bị nữ nhân khác nhuộm mất. Hôm nay chuyện này, ngược lại để cho nàng lần nữa dò xét Tống Nghiễn người này, hắn là một người tâm cơ thâm trầm, cũng không biết hắn có thể trầm tới khi nào.

 

Ở An quốc công phủ ngây người một hồi, A Uyển cùng Mạnh Tự mới cáo từ rời đi.

 

Hôm sau, Mạnh Tự liền tới nói cho nàng biết, nói Quốc Công phu nhân đã đưa chất nữ về nhà mẹ đẻ.

 

-"Thật là quá tốt, không có nữ nhân kia ngày ngày hướng tới bên người đại tỷ phu, Đại tỷ tỷ cũng sẽ không bực bội nữa."

Nàng gục xuống bàn gặm trái cây, ồn ào nói:

-"Đại tỷ tỷ chính là loại tính tình này, không có biện pháp cứu, không oán được Nhị tỷ tỷ nói muốn muội quan tâm Đại tỷ tỷ nhiều hơn. Cũng không biết Đại tỷ phu rốt cuộc nghĩ như thế nào, hy vọng hắn không phụ lòng Đại tỷ tỷ, không phải bị dạy đẹp mắt..."

 

A Uyển đối với lần này chẳng qua là chỉ nhíu mày, trong lòng cân nhắc, sợ rằng chuyện đưa Lạc Hinh Vũ đi này chắc là Tống Nghiễn thúc đẩy thôi, Tống Nghiễn có tâm cơ có dã tâm, mưu đồ không nhỏ.

 

Hai con ngỗng một ngày ở nơi đó náo động một trận, thêm nữa lời của nàng, hẳn là để cho hắn rõ ràng, hiện nay Mạnh Xúc tốt hắn mới có thể tốt, nếu không nàng cùng Mạnh Tự nhất định có thể lại đi ầm ĩ lần thứ hai, đợi đến lần thứ hai, cũng không phải là tiểu nữ hài ra trận, mà là người lớn.

 

Tính tình Mạnh Xúc đã định hình, chính là muốn cho nàng đứng lên, nhưng mà thâm trầm như Tống Nghiễn, cũng không phải nàng có thể nắm trong tay. Như vậy, không bằng người nhà mẹ đẻ không chịu thua kém một chút, để cho nàng có cái nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, mới sẽ không bị người khi dễ.

 

Chẳng qua là, nếu như Trưởng công chúa Khang Bình thất thế, Tống Nghiễn người này tuyệt đối sẽ đem lần sỉ nhục này trả về.

 

Ánh mắt A Uyển hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tại lúc A Uyển cùng Mạnh Tự nói sự tình ở An Quốc công phủ, trong An Quốc công phủ nghênh đón một vị khách quý để cho người tránh còn không kịp.

 

Tống Nghiễn nhìn thiếu niên mặc một bộ cẩm bào màu đỏ trước mặt, tay cầm chén trà thật chặt, để cho mình bình tĩnh lại, hỏi:

-"Không biết thế tử tới đây có gì phân phó?"

 

Thiếu niên tùy ý ngồi ở trên ghế nhấc chân lên, nói:

-"Hôm qua Thọ An tới chơi, nghe nói có người bắt nạt hai con ngỗng kia!"

 

Hắn liếc Tống Nghiễn một cái, cười lạnh,

-"Hai con ngỗng kia là ta đưa cho Thọ An chơi, ai bắt nạt chúng nó chính là xem thường ta!"

 

Quả nhiên đã đưa người này tới, Tống Nghiễn nhất thời nhức đầu không thôi.

 

Hắn đã nói đi, tuy rằng thê tử ôn nhu hiền lương, thế nhưng lại kèm theo ba cái tiểu di hung tàn, mà trong đó một vị tiểu biểu di còn kèm theo một Hỗn Thế Ma Vương còn hung tàn hơn, đơn giản là không chọc nổi.

 

-"Dĩ nhiên, bắt nạt hai con súc sinh kia cũng không có gì, thế nhưng, nếu để cho Thọ An mất hứng, đó chính là để cho ta mất hứng!"

 

Nói xong, trên mặt hắn lộ ra dáng tươi cười, nhưng khi xem ở trong mắt người, giống như Tu La vậy lạnh lẽo đáng sợ.

 

Cổ tử khí thế kia đập vào mặt, Tống Nghiễn cơ hồ cho là trước mặt không phải là một hài tử, mà là một Tu La chinh chiến sa trường, khắp người huyết khí cùng sát ý, để cho người ta run sợ.

 

Tống Nghiễn hít một hơi thật sâu, hỏi:

-"Không biết Thế tử muốn như thế nào?"

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts