Sủng Thê Như Lệnh - Chương 073

☆, Người nào đó tâm tư đen tối ác độc đã tính toán thỏa đáng!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chờ lúc Vệ Huyên hài lòng từ An Quốc công phủ rời đi, toàn bộ An Quốc công phủ cơ hồ cũng chấn động, người các phòng liên tiếp cho người tới muốn thăm dò một chút tình huống, thế nhưng lại rất sợ chọc cái Hỗn Thế Ma Vương đó không vui, chỉ đành phải âm thầm mà lo lắng suông.

 

Lúc này trong lòng mỗi người đều ở đây cuồng loạn: 'Vị thế tử gia này rốt cuộc tới An Quốc công phủ làm gì? Nghe nói trong triều thần huân quý, hắn chỉ cần vô cớ tới phủ, bình thường đều là đi tìm tra! Hiện tại hắn trực tiếp chỉ định muốn gặp thế tử trong phủ bọn họ, chẳng lẽ là Tống Nghiễn chọc tới hắn?'

 

Nghĩ như thế, không khỏi lại nghĩ tới ngày hôm qua Thọ An quận chúa đã tới phủ thăm thế tử phi bọn họ, ở trong phủ ngây người hai canh giờ, nghe nói trên đường có người thấy biểu cô nương Lạc Hinh Vũ từ trong viện thế tử khóc được nha hoàn đỡ trở về chính viện, sau đó Quốc Công phu nhân lại khí thế hung hăng tới viện thế tử gia...

 

Sau đó sẽ suy nghĩ một chút buổi sáng hôm nay biểu cô nương Lạc Hinh Vũ bị Quốc Công phu nhân đột nhiên đưa về nhà mẹ đẻ, rất nhiều người cũng cảm thấy được chân tướng.

 

Vị Hỗn Thế Ma Vương này tuyệt đối là tìm tới cửa tra cứu!

 

Quy củ trong An Quốc công phủ cũng không tệ lắm, ngày hôm qua chuyện đã xảy ra trong viện, bởi vì Tống Nghiễn ra lệnh phong tỏa, ngược lại không có truyền đi, cho nên cũng không có nhiều người biết chân tướng.

 

Mà Quốc Công phu nhân sống ở chính viện khi nghe được Vệ Huyên tới cửa, thiếu chút nữa một hơi không kịp thở, trong mắt hiện lên kinh ngạc nghi ngờ cùng không xác định, nghĩ không ra chẳng lẽ Vệ Huyên thật sự chính là vì Thọ An quận chúa tìm đến tra cứu sao?

 

Tuy rằng nghe nói qua hắn vì Thọ An quận chúa đánh công chúa trong cung, thế nhưng Quốc Công phu nhân lại không tin Vệ Huyên thật sự là vì Thọ An quận chúa, đại khái là tiểu hài tử đánh nhau hả giận thôi, nơi nào có thể thật chứ?

 

Chính là hắn và Thọ An quận chúa đã định ra hôn sự, cũng có thể là trưởng bối hai nhà định ra, hai người bất quá đều là hài tử choai choai, thì biết cái gì?

 

Trực giác của bà muốn đi ra ngoài nhìn một chút, lại bị thiếp thân ma ma ngăn lại. Quốc Công phu nhân không khỏi gấp đến độ xoay quanh, vốn là bà còn oán trách nhi tử bắt bà đưa Lạc Hinh Vũ đi là hắn quá mức cẩn thận rồi, hiện nay bà lại cảm thấy may nhờ nhi tử kiên trì, chỉ còn dư lại may mắn.

 

Dĩ nhiên, An Quốc công phủ to lớn cũng không phải đoàn kết như vậy, có chút người lòng dạ khó lường ngược lại âm thầm bật cười, ngóng trông chờ đợi, hy vọng Vệ Huyên có thể chỉnh Tống Nghiễn vị thế tử gia này, nếu như có thể để cho hắn ăn chút giáo huấn làm mất đi vị trí thế tử càng tốt!

 

Thật đáng tiếc, khi nghe nói Vệ Huyên ngây ngô ở đó một hồi rồi rời đi, tất cả mọi người đều thất vọng không dứt.

 

Vệ Huyên là rời đi, thế nhưng sắc mặt Tống Nghiễn lại tái xanh, cảm thấy cổ còn lưu lại lưỡi dao sát ý sắc bén, phảng phất chỉ cần hắn khẽ động, sẽ bị cắt vỡ cổ họng chảy máu mà chết. Loại cảm giác đó hết sức đáng sợ, cũng là xuất từ tay một nam hài mười tuổi, để cho Tống Nghiễn lần đầu tiên cảm giác được cái người bị tất cả mọi người trong kinh thành cho là hoàn khố* đáng sợ chỉ là bởi vì Thái hậu sủng ái mà hoành hành vô kỵ.

 

(Chú thích: hoàn khố là công tử bột hoặc là công tử quần là áo lụa)

 

Hít sâu mấy hơi thở, Tống Nghiễn mới đè xuống được cái tâm tình phức tạp vừa rồi kia, sau đó nói với quản gia cẩn thận bồi ở một bên, giọng khàn khàn:

-"Ngươi thu thập xong nơi này, ta đi thư phòng tìm phụ thân trò chuyện."

 

Quản gia vội vàng gật đầu, nhìn bóng lưng Tống Nghiễn rời đi, muốn nói lại thôi, chung quy chỉ là thở dài, gọi người tới thu thập gian phòng ngổn ngang giống như bão tố vừa lướt qua xong, bàn ghế trà bị hủy hư cũng ném ra ngoài.

 

Hôm nay ngày Quốc công gia nghỉ, thời điểm Vệ Huyên tới, ông đang nghỉ ngơi trong thư phòng, loại thời điểm này bình thường sẽ không có người tới quấy rầy, cho nên ông cũng không biết cái hung thần mà các huân quý cùng đại thần trong kinh thành tránh không kịp đột nhiên đã tìm tới cửa.

 

Cho nên lúc ông ngủ trưa thức dậy, thấy nhi tử trầm mặt đi vào, không khỏi có chút kinh ngạc.

 

-"Thế nào?"

 

Tống Nghiễn hành lễ với An Quốc công xong, nói:

-"Làm phiền phụ thân trước cho lui tả hữu, nhi tử có chuyện nói với ngài."

 

Sau khi An quốc công nghe xong, trong lòng biết con trai này không có gì sẽ không thận trọng như vậy, liền vẫy lui tất cả người hầu hạ trong phòng đi ra bên ngoài, mới ngồi lên trên tháp trong thư phòng, hỏi:

-"Nói đi, có chuyện gì?"

 

Tống Nghiễn hít một hơi thật sâu, nói:

-"Mới vừa rồi Thụy Vương thế tử tới đây."

 

An quốc công lấy làm kinh hãi, sống lưng trong nháy mắt thẳng tắp, hỏi:

-"Hắn tới làm gì?"

 

Tống Nghiễn cười khổ, liền đem sự tình hôm qua Thọ An quận chúa cùng Phúc An quận chúa tới trong phủ thăm thê tử hắn nói ra, cuối cùng nói:

-"Nhi tử mới vừa rồi bị hắn đánh cho một trận."

 

An quốc công: "....."

 

Thấy phụ thân đồng tình nhìn mình, Tống Nghiễn cũng biết chẳng qua Vệ Huyên đánh bản thân hắn một trận thật ra thì ở trong cuộc sống càn quấy từ nhỏ đến lớn của Vệ Huyên, trừng trị hắn bực này coi như là nhẹ, coi như hắn đánh người đến gần chết, có người không cam lòng cáo trạng đến chỗ hoàng đế kia, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

 

Chẳng qua là, nghĩ đến lợi khí Vệ Huyên để ở trên cổ hắn, còn có cặp mắt không có tâm tình kia, để cho hắn cơ hồ không cách nào xem hắn trở thành tên hoàn khố bị Thái hậu cùng hoàng đế nuông chiều lớn lên.

 

Hài tử quý tộc bị nuông chiều lớn lên sẽ không có cặp mắt lãnh khốc trải qua thế sự như vậy, cũng sẽ không có tâm cơ thủ đoạn như vậy, phía sau hắn nói, mới là để cho hắn kinh hãi muốn chết.

 

-"Không nghĩ tới... Hắn vì Thọ An quận chúa có thể bị chút oan ức, liền chạy tới cửa, đây thật là..."

An quốc công không nhịn được lắc đầu nói:

-"Đúng là có tác phong của phụ thân hắn năm đó, vì nữ nhân... Chà chà...."

 

Nhìn bộ dáng trào phúng của phụ thân, Tống Nghiễn thu lại ánh mắt, đừng nói phụ thân hắn, chính hắn cũng không hiểu nổi làm sao Vệ Huyên lại ngưỡng mộ một cô nương như vậy! Hắn cũng tôn trọng thê tử, thế nhưng không cách nào đặt ở trong lòng, ít nhất ngoại trừ hiền thê ra, hắn đối với quyền thế càng coi trọng càng ưa chuộng, ngoài quyền thế ra, còn có là một nam nhân ắt không thể thiếu hưởng thụ.

 

Hoặc giả, bây giờ Vệ Huyên còn nhỏ, bất quá là tiểu hài tử hồ đồ thôi. Tuy là nghĩ như vậy, thế nhưng Tống Nghiễn nhớ tới ánh mắt của hắn ở thời điểm đó, không cách nào đối xử hắn như một tiểu hài.

 

Mặc dù không biết tương lai hắn lại như thế nào, bất quá lần này ngược lại Thọ An quận chúa đã thành công để cho Tống Nghiễn nhớ kỹ nhân vật này rất nguy hiểm, sau này nhất định phải thận trọng đối đãi.

 

Chọc tới Thọ An quận chúa bằng với chọc tới Vệ Huyên tên tiểu hỗn đản này bằng với tới cửa tìm phiền toái bằng với xui xẻo cực độ!

 

Rốt cuộc An quốc công hỏi:

-"Có bị thương không?"

 

Tống Nghiễn nói:

-"Còn có thể chịu đựng."

 

Dừng lại, hắn quên thương tích trên người mình, lại hỏi:

-"Phụ thân, con muốn hỏi ngài một chuyện, Vạn Trọng Dân là chuyện gì xảy ra?"

 

Vốn là trên mặt có chút ý cười, trong nháy mắt An Quốc công nghiêm mặt, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng, hoài nghi mà nhìn hắn,

-"Làm sao con biết Vạn Trọng Dân?"

 

Nhìn thấy phản ứng của phụ thân, Tống Nghiễn biết, vừa nãy Vệ Huyên uy hiếp cũng không phải là bắn tên không đích, cả tâm can nhất thời lạnh nửa đoạn, ở nơi này trời rất lạnh, sống lưng hắn lại toát ra một tầng mồ hôi, khó khăn nói:

-"Chuyện Vạn Trọng Dân ở Giang Nam buôn lậu muối, phụ thân vẫn là thận trọng một ít thôi."

 

An quốc công lạnh mặt nói:

-"Ta tự có chừng mực, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi làm sao biết được Vạn Trọng Dân."

 

-"Là Vệ Huyên nói."

 

-"Hắn..."

 

Phen này, An Quốc công thật giật mình, ông tự nhận sự tình ở Giang Nam là cực kỳ cẩn thận, ngoại trừ hai tên tâm phúc, ngay cả trưởng tử mà ông nể trọng cũng không từng nói qua, Vệ Huyên kia làm sao biết được? Nghĩ tới đây, An quốc công cũng xuất mồ hôi lạnh cả người, lập tức coi trọng chuyện này.

 

Sau khi ông nghe xong lời Vệ Huyên uy hiếp nhi tử mình hôm nay, An quốc công hít một hơi thật sâu, nói với hắn:

-"Sự tình Vạn Trọng Dân ngày sau ta sẽ nói rõ cùng ngươi, nếu như có cơ hội, ngươi liền đi tìm Vệ Huyên hỏi rõ, để hắn ngàn vạn lần không thể tiết lộ việc này ra ngoài."

 

Nói xong, ông cắn răng,

-"Vô luận sử bằng cách gì, ngươi cũng phải khiến cho hắn câm miệng!"

 

Tống Nghiễn cũng biết chuyện này liên quan tới địa vị An quốc công phủ ở trong lòng hoàng đế, tuyệt đối không thể nói, sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu.

 

Khi Tống Nghiễn rời khỏi thư phòng An quốc công, hắn liếc nhìn mặt trời ẩn vào mây đen sau bầu trời, tâm tình ảm đạm tựu như bầu trời vậy.

 

Mà lúc đại nha hoàn Hồng Yên hầu hạ bên cạnh mẫu thân mặt đỏ bừng tới truyền đạt mệnh lệnh của Quốc Công phu nhân, Tống Nghiễn căn bản không lòng dạ nào thưởng thức Hồng Yên lơ đãng trêu đùa, nhấc chân liền bước tới chính viện.

 

Sau khi gặp mẫu thân, Tống Nghiễn thấy bà thần sắc lo lắng, mơ hồ cảm thấy một vài chỗ khớp xương trên thân thể bắt đầu đau, nhất định là mấy chỗ khớp xương mà Vệ Huyên đánh hắn lúc trước, lúc ấy không có cảm giác gì, hiện nay lại bắt đầu mơ hồ phát đau.

 

Nhớ tới lời của Vệ Huyên, Tống Nghiễn cười khổ.

 

Vệ Huyên nói, nếu như hắn làm sự tình gì để cho Thọ An quận chúa tức giận khổ sở, hắn gặp một lần đánh một lần.

 

Mà chuyện có thể khiến cho Thọ An quận chúa khổ sở hoặc tức giận, không gì là quan hệ với thê tử của hắn Mạnh Xúc, nếu như hắn đối xử Mạnh Xúc không tốt, Thọ An quận chúa nhất định tức giận hoặc khổ sở, sau đó tiểu bá vương kia liền sẽ đi qua đánh người...

 

Nghĩ đến chỗ này, Tống Nghiễn chỉ có cười khổ.

 

Rõ ràng là sự tình giữa phu thê bọn họ, vì sao bây giờ lại thành quan hệ cả gia tộc? Rốt cuộc Vệ Huyên làm sao biết được những chuyện kia…. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mặt trời mới nhô lên một hồi, bầu trời lại trầm xuống.

 

A Uyển thò đầu nhìn nhìn trời, rất nhanh thu đầu về, chậm rãi đánh túi lưới trong tay, sau khi hoàn thành, quan sát một hồi, phát hiện đánh cái túi lưới này thật xấu xí.

 

Đang chuẩn bị đem nó hủy thi diệt tích, đột nhiên một cái tay đưa tới cầm đi cái túi lưới kia.

 

A Uyển ngẩng đầu, thấy Vệ Huyên chẳng biết tiến vào từ lúc nào lấy đi, không nhịn được lấy tay muốn đoạt lại, lại bị hắn một tay vịn hông của nàng ngăn lại nàng, một cái tay khác thật nhanh nhét cái túi lưới kia vào trong ngực, một bộ dạng chết cũng không trả lại cho nàng.

 

A Uyển thấy cướp lại không được, chỉ đành phải thôi, gọi nha hoàn dâng trà, nói:

-"Tại sao hôm nay đệ lại tới đây?"

 

Vệ Huyên cười híp mắt nói,

-"Mới vừa rồi đệ đi An quốc công phủ bàn luận một chút về cuộc sống cùng Tống Nghiễn, sau đó thấy không có chuyện gì liền tới."

 

A Uyển: "....."

 

Bàn luận một chút về cuộc sống cái gì, rõ ràng chính là nàng trước đó lôi kéo tay con Gấu Con này nói, hắn lại đi tìm Tống Nghiễn bàn luận cuộc sống?

 

-"Đệ không có làm cái gì chứ?" A Uyển hoài nghi hỏi.

 

Vệ Huyên uống nửa chung trà xong, lấy ra túi lưới A Uyển lúc trước đánh, xem tỉ mỉ, vừa đáp:

-"Đệ không hề làm cái gì cả, chính là cùng hắn đọ sức một chút, sau đó cùng nhau bàn luận cuộc sống thôi."

 

Tuy rằng nam hài này bây giờ biểu hiện thật biết điều, nhưng A Uyển vẫn là chưa tin, quyết định sau này sẽ ngầm cho người đi điều tra một chút. Bất quá, sự tình Vệ Huyên đột nhiên chạy đi An quốc công phủ, không khỏi để cho nàng suy nghĩ nhiều, không nhịn được mới hỏi.

 

-"Hừ, ai bảo mẫu thân Tống Nghiễn khi dễ tỷ, đệ không khi dễ nữ nhân, cho nên không thể làm gì khác hơn là mẫu thân nợ nhi tử bồi thường." Vệ Huyên hừ nói.

 

Trong lúc nhất thời A Uyển không biết nói cái gì cho phải, hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy An Quốc Công phu nhân đó là đang bắt nạt nàng, rõ ràng ngày hôm qua nàng chọc bà tức giận đến đi đường đều không ổn.

 

Vệ Huyên liếc nàng một cái, dùng giọng lơ đãng nói:

-"Ai dám bắt nạt tỷ, đệ sẽ khiến cho hắn đẹp mắt!"

 

A Uyển trầm mặc.

 

Hồi lâu, A Uyển đột nhiên nói:

-"Cái túi lưới kia quá khó coi, ngày khác tỷ cùng Thanh Yên học cho giỏi, sẽ đánh cho đệ cái đẹp hơn."

 

Vệ Huyên vừa nghe, lập tức mở cờ trong bụng, không muốn chính mình cười đến quá ngu, nổ lực cố nén, dùng giọng nói bình thường nói:

-"Không chỉ muốn túi lưới, đệ còn muốn tỷ làm hà bao, tỷ chưa có làm hà bao cho đệ."

 

A Uyển nhìn đôi mắt sáng trong suốt của hắn, quả thực như một con diêu đuôi chó, để cho nàng có chút không chịu nổi, tằng hắng một cái, nói:

-"Tỷ cũng chưa đã làm cho phụ thân tỷ đâu."

 

-"Vậy làm cho đệ trước, lại làm cho dượng."

 

Nghĩ đến trình độ châm tuyến của chính mình, so với mấy nha hoàn, vậy thì thật là khác nhau giữa người lớn cùng bạn nhỏ vườn trẻ, A Uyển có chút xấu hổ, bất quá vẫn là gật đầu đáp ứng.

 

Trong phủ công chúa có tú nương chuyên môn, A Uyển chỉ cần hiểu một chút châm tuyến là tốt rồi, cũng không cần nàng tinh thông, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không chú trọng những thứ đồ này, căn bản không buộc nàng học, cho nên đến bây giờ trên chuyện thêu thùa A Uyển cũng không tiến bộ bao nhiêu.

 

Đến buổi tối, sau khi Mạnh Tự từ bên ngoài trở lại, A Uyển liền từ lời của tiểu cô nương nhiều chuyện kia biết được Vệ Huyên hôm nay đi An quốc công phủ đã làm gì, giống như hắn nói vậy, hắn tìm Tống Nghiễn đánh một trận, sau đó rồi rời đi, đều không dẫn người đi đập phá An quốc công phủ, so với những chiến tích trước kia, có vẻ ngoan.

 

Những tin tức Mạnh Tự có được bây giờ nguyên trừ nàng mỗi mấy ngày tiến cung đi nói chuyện với Mạnh Vân có được ra, còn có lúc nàng đi theo Trưởng công chúa Khang Bình ra bên ngoài lén lút tự mình dò xét, tiểu cô nương này bình sinh có yêu thích khác biệt, một là nói nhiều, hai là làm chó săn tin tức, cái yêu thích thứ hai bởi vì sau khi Mạnh Vân vào cung va chạm mà có được, bất quá giả lấy ngày giờ, tất nhiên sẽ biến thành một chó săn tin tức hợp lệ.

 

Nhớ tới Tống Nghiễn năm nay nhược quán, mà Vệ Huyên nhỏ hơn so với hắn mười tuổi, A Uyển nhất thời có chút hối hận hôm nay không có dò hỏi rõ ràng hắn có bị thương không? Dưới cái nhìn của nàng, Vệ Huyên mới mười tuổi dù sao cũng là một đứa bé trai, coi như là từ nhỏ đi theo võ sư luyện võ, mười tuổi thì có thể lợi hại tới đâu? Tống Nghiễn quân tử lục nghệ đều thông, cưỡi ngựa bắn cung cũng là không tệ, cho dù hắn có điều cố kỵ không dám đả thương Vệ Huyên, nói vậy cũng không lấy lòng Vệ Huyên đi.

 

A Uyển lo lắng, nhưng nàng không biết, Tống Nghiễn mới là người cần lo lắng, không chỉ có bị Vệ Huyên đánh một trận, còn xuống tay ngoan độc, sợ rằng trong vòng nửa tháng hắn cũng sẽ bị nội thương chịu tội một phen, lại phải tìm thái y vào cửa.

 

Cho nên, đừng xem Vệ Huyên tuổi còn nhỏ, thế nhưng đời trước kinh nghiệm chinh chiến sa trường, ở đâu một thế tử cẩm y ngọc thực lớn lên trong quốc công phủ có thể so sánh? Chính là mười tuổi cũng nghiền ép lên như thường.

 

Chờ qua mấy ngày, lúc Vệ Huyên tới thăm A Uyển, không chỉ có lấy được túi lưới cùng hà bao hắn mong muốn, còn có A Uyển quan tâm, để cho trong lòng hắn vui vẻ đến lần nữa tâm đều nở hoa, lại cẩn thận cất giấu, giả vờ vô tình nói:

-"Bị trúng mấy cái, bất quá không quan hệ, ta da dày thịt béo, cũng không đau lắm!."

 

-"Nói bậy, đệ mới mấy tuổi? Cái gì da dày thịt béo!"

A Uyển cười mắng,

-"Sau này đánh không lại, để cho thị vệ đi đánh, đệ phân phó là được rồi."

 

Vệ Huyên lắc đầu nói:

-"Nếu như thị vệ đi đánh, bọn họ cáo trạng đến chỗ hoàng bá phụ, thị vệ kia sẽ bị giáng tội chịu khổ, nếu là tự mình đệ đi, cũng chỉ là bị chút tội, sẽ không để cho bọn họ hy sinh."

 

Hơn nữa để cho thị vệ đánh làm sao được, thị vệ không có luyện qua, cũng sẽ không ném đá giấu tay, quá không phù hợp yêu cầu của hắn.

 

Người nào đó tâm tư đen tối ác độc đã tính toán thỏa đáng.

 

A Uyển không biết nam hài này tâm tư đen tối ác độc, chỉ đem hắn làm thành con Gấu Con bị sủng đến phách lối mà thôi, nghe được lời của hắn, càng là cảm thấy hắn mặc dù phách lối, thế nhưng cũng coi là thương cảm người bên cạnh, liền ngậm miệng lại, chuyên tâm kiểm tra xem hắn có bị thương không?

 

Cứ như vậy A Uyển bị con Gấu Con lừa dối, cho tới rất lâu sau này mới biết, tâm tư người bên gối có bao nhiêu đen tối sắc bén, lúc tỉnh ngộ lại đã muộn, bánh bao cũng đã chưng chín.

 

Sau khi Vệ Huyên được A Uyển làm hà bao cho, cũng không biết La Diệp từ chỗ nào biết được chuyện này, nhất thời ai oán.

 

La Diệp mới vừa đi thăm bằng hữu trở về -- ở trong mắt A Uyển, kỳ thực cái gọi là thăm bằng hữu chính là một đám phú nhị đại có chung hứng thú tụ chung một chỗ làm thi ngâm thơ mua vui, du sơn ngoạn thủy, thưởng gió ngắm trăng, thưởng hương thu, các loại chuyện phong nhã, những cái khác sẽ không có, ra vẻ văn nhân thanh cao, địa phương diễm lâu gì đó là tuyệt đối không thể đi, vừa đúng hợp tâm ý phò mã phụ thân, mỗi lần đi đều đi đến mức da đen.

 

Ngày kế sau khi ông trở lại, A Uyển đi thỉnh an ông, liền lôi kéo tay áo A Uyển nói:

-"Nghe nói con bắt đầu học làm hà bao, khi nào thì làm cho vi phụ một cái? A Uyển của ta đã trưởng thành, cũng biết làm hà bao, lại không làm cho phụ thân một cái, liền làm......cho tên tiểu tử thúi."

 

Nghe được ông nói thầm, A Uyển quẫn bách, không nghĩ tới phò mã phụ thân oán niệm lớn như vậy, mà Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không nhịn được bật cười.

 

-"Chàng làm sao biết được A Uyển biết làm hà bao?" Trưởng công chúa Khang Nghi dò hỏi trượng phu.

 

-"Hôm qua khi trở về, ở ngoài thành gặp phải Vệ Huyên, tên tiểu tử thúi kia, bên hông hắn đeo một cái rất xấu xí... Không tính là xấu xí, chẳng qua là hà bao không hợp với quần áo tinh xảo của hắn, ta hỏi một chút, liền biết." Nói xong, lại ai oán nhìn A Uyển.

 

A Uyển da mặt co quắp lại, nói:

-"Phụ thân, con biết là rất xấu xí, người không cần giúp con che giấu, cái cho biểu đệ đó là lần đầu tiên con làm, cho nên xấu xí một chút, chờ sau này con tiến bộ hơn, con sẽ làm cho phụ thân mấy cái xinh đẹp."

 

Mặc dù La Diệp thật cao hứng, thế nhưng vẫn cảm thấy Vệ Huyên tên tiểu tử thúi này chiếm tiện nghi, lại lấy được cái hà bao thứ nhất A Uyển làm, thật sự không vui.

 

Vì làm hà bao cho phụ mẫu, những ngày sau đó, A Uyển liền rút ở trong nhà học tập châm tuyến cùng tú nương, Mạnh Tự nếu không phải đi ra ngoài, cũng sẽ cùng A Uyển học.

 

Hai người đều có công chúa mẫu thân sủng ái các nàng, thân phận cũng không phải quý nữ tầm thường có thể so sánh, cho nên cái loại châm tuyến này, khi còn bé các nàng thật sự không thế nào tiếp xúc, hiện tại học cũng bất quá là học chút đơn giản, sau này nhiều nhất có thể ở lúc lấy chồng làm bộ quần áo cái loại gì đó cho trượng phu, những thứ khác liền không cần các nàng tinh thông.

 

Đến tháng chạp, khí trời càng phát lạnh, ngay cả Mạnh Tự cũng không thích ra ngoài, mỗi ngày đều vùi ở chỗ A Uyển và chơi với bốn con ngỗng trắng.

 

Mạnh Tự dời đến chỗ A Uyển ở, thấy A Uyển chiếu cố hai con ngỗng rất tinh tế, vì vậy cũng đem hai con ngỗng của mình tới, nuôi chung với Đại Bạch Nhị Bạch của A Uyển, ngày ngày cầm lược chải lông cho chúng nó, phục vụ đến vui vẻ.

 

Mùng tám tháng chạp qua đi, lúc A Uyển đang cùng Mạnh Tự ngồi ở trên kháng đánh cờ, Trưởng công chúa Khang Nghi kêu nàng tới, đau xót nói cho nàng biết một chuyện: 'Tĩnh Nam quận vương phi bệnh nặng, sắp không xong rồi.'

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 04/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts