Sủng Thê Như Lệnh - Chương 074

☆, Đại Bạch ra móng, một đối phó hai!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe được Tĩnh Nam quận vương phi bệnh nặng, A Uyển cũng không nhịn được sửng sốt một chút, trực giác có chút không tin...

 

A Uyển thấy dáng dấp Trưởng công chúa Khang Nghi khổ sở, không nhịn được hỏi:

-"Nương, lúc trước không phải Nghiên di đã khỏe rồi sao?"

 

Kể từ trung tuần tháng bảy, sau khi từ thôn trang trở lại, A Uyển cũng cùng công chúa mẫu thân đi Tĩnh Nam quận vương phủ mấy lần thăm Tĩnh Nam quận vương phi.

 

Dù sao mẫu thân và Tĩnh Nam quận vương phi là bạn thân, A Uyển cũng gọi bà một tiếng Nghiên di, hiện tại thân thể nàng đã khỏe mạnh hơn, có thể bồi mẫu thân đi Tĩnh Nam quận vương phủ mấy lần, đối với tình huống Tĩnh Nam quận vương phi nàng hiểu rất rõ.

 

Ngoại trừ tháng bảy lần đó nàng cùng công chúa mẫu thân đi thăm bệnh, sau đó rất nhanh bà đã tốt lên, khiến cho A Uyển hoài nghi trong này có công chúa mẫu thân xúi giục bà cái gì, để cho bà thức tỉnh lại. Cái này vẫn nhìn không ra vấn đề gì nha, làm sao sẽ đột nhiên bệnh nặng?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi có chút khổ sở nói:

-"Lúc trước thời tiết thay đổi, nàng không cẩn thận cảm nhiễm phong hàn, nguyên tưởng rằng không nghiêm trọng, ai ngờ uống mấy thang thuốc cũng không chuyển biến tốt."

 

Sau khi công chúa mẫu thân tự thuật, A Uyển rõ ràng tình huống Tĩnh Nam quận vương phi, là bởi vì tháng trước bà không cẩn thận sẩy thai, sau đó lại không có cẩn thận bồi dưỡng thân thể, vì vậy thân thể liền dần dần suy yếu...

 

Trước đó vài ngày, bà nhiễm phải cái tiểu phong hàn, vốn cho là không có gì, nhưng ai biết một mực không thấy khỏe lại, cho tới bây giờ, tinh thần càng ngày càng không tốt, vài vị thái y được mời tới xem qua, nói tình huống không lý tưởng, nói mọi người phải chuẩn bị tâm lý.

 

Lời của thái y nói thành như vậy, trừ phi có kỳ tích, nếu không kết quả chạy không khỏi một cái chữ chết.

 

A Uyển nghe có chút mộng, tháng trước Tĩnh Nam quận vương phi bởi vì bận rộn chút, không nghĩ thân thể mang thai, không có chú ý liền sẩy thai. Thật may là cái thai chỉ có mới một tháng, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng thật tốt sẽ không sao, nhưng ai biết sẽ vì không chú ý một cái tiểu phong hàn, liền làm cho bà suy yếu đến vậy.

 

Điều này làm cho A Uyển hoảng hốt, nàng cũng rõ ràng thời đại này y thuật rất lạc hậu, một cái tiểu phong hàn cũng có thể đoạt đi tánh mạng người, cũng không trách khi nàng còn bé công chúa mẫu thân đối với nàng rất khẩn trương, thậm chí mấy năm cũng không có cho nàng bước ra cửa phòng một bước.

 

Biết được Tĩnh Nam quận vương phi bệnh nặng, Trưởng công chúa Khang Nghi đã đi thăm Tĩnh Nam quận vương phi, bà thấy tình huống Tĩnh Nam quận vương phi vô cùng không lý tưởng, cho nên mới nói cho nữ nhi biết, muốn mang nàng tới thăm hảo tỷ muội một chút, tránh cho sau này sẽ không có cơ hội.

 

A Uyển thấy mặt mũi Trưởng công chúa Khang Nghi ưu thương, kéo kéo tay bà nói:

-"Nương, chúng ta đi thăm Nghiên di một chút đi."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi sờ sờ đầu nàng, phân phó người đi chuẩn bị xe.

 

Bất quá lúc ra cửa, lại thấy A Uyển còn ôm một con ngỗng trắng trong ngực, con ngỗng kia thấy bà, còn rất là nhân tính dát một tiếng chào hỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi sửng sốt một chút, hỏi:

-"Con mang nó đi làm gì?"

 

A Uyển rất bình tĩnh nói:

-"Đây là Đại Bạch, nó cứ muốn đi theo, bất quá cho Nghiên di nhìn một chút để cho bà vui vẻ cũng tốt."

 

Thấy A Uyển muốn ra ngoài, Đại Bạch cũng muốn ra ngoài chơi, ngậm y phục của nàng không thả, A Uyển cũng đã quen mang theo chúng nó rồi, cho nên lần này liền mang Đại Bạch, lần sau mang Nhị Bạch. Đi nhà người ta làm khách, thật sự không tốt lập tức mang hai con đi ầm ĩ mà.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghĩ đến cuộc sống Tĩnh Nam quận vương phi bây giờ là rất mong manh, không chừng người lúc nào sẽ không còn, bà biết Vệ Huyên đưa A Uyển hai con ngỗng hết sức nghe lời, sẽ không dễ dàng công kích người, thật sự nuôi dưỡng giống như sủng vật. Nếu như có thể để cho Tĩnh Nam quận vương phi thoải mái một chút, vậy liền mang theo.

 

Bất quá con ngỗng này đã được nuôi mấy năm, vô cùng mập mạp, Trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng cân nặng của chúng sẽ ép hỏng cánh tay nhỏ của nữ nhi. Lại thấy lúc mã phu mở ra cửa xe, chính nó rất có linh tính giơ cánh nhảy tới, lúc đến bên trong, còn lộ ra cần cổ thật dài hướng các nàng kêu cạc cạc hai tiếng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không nhịn được bật cười, hai con ngỗng này thật là càng ngày càng biết xem sắc mặt người, không oán được A Uyển hiện nay đi nơi nào đều thích mang theo chúng nó.

 

Đến Tĩnh Nam quận vương phủ, biết được là Trưởng công chúa Khang Nghi tới, người quận vương phủ tự nhiên không dám ngăn trở, vội vàng đón các nàng vào.

 

Kể từ sau khi trời trở lạnh, A Uyển liền không thích ra ngoài, cho nên đã có gần hai tháng nàng không gặp Tĩnh Nam quận vương phi, chờ lúc gặp được người thì, không khỏi lấy làm kinh hãi.

 

Lúc này trên giường đó là một phụ nhân gầy yếu tái nhợt, nơi nào còn là người đã từng xinh đẹp tư nghi? Ma bệnh xác thực có thể dễ dàng hủy đi một nữ nhân xinh đẹp cùng tự tin, sau đó mang đi tánh mạng người.

 

Nhìn thấy Tĩnh Nam quận vương phi, trong lúc nhất thời A Uyển có chút xúc động, nghĩ tới bản thân mình đời trước, còn có đời này lúc vừa mới được sinh ra đã yếu ớt tùy thời có thể bởi vì một chút bệnh nhỏ liền tử vong, để cho nàng tự dưng cảm kích phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đã tỉ mỉ che chở nàng lớn lên.

 

Khi đó bọn họ còn trẻ, đối đãi một đứa bé, là trút xuống hết thảy yêu thương, cẩn thận từng li từng tí một, học làm sao làm cha mẹ, học làm sao chăm sóc nàng ốm yếu, lôi kéo nàng từng chút một lớn lên.

 

Tuy rằng Tĩnh Nam quận vương phi bệnh nặng, thế nhưng hôm nay tinh thần so với lúc trước đỡ hơn, giận trách Trưởng công chúa Khang Nghi:

-"Tại sao lại dẫn A Uyển tới? Lúc này trời đông giá rét, nếu để cho nàng bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ?"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở mép giường, cười với bà nói:

-"Nàng phải gọi ngươi một tiếng di, tới thăm ngươi một chút không phải sao? Nếu như ngươi không thoải mái liền nằm đi, cẩn thận bồi dưỡng thật tốt, không chừng qua một trận là tốt rồi."

 

Tĩnh Nam quận vương phi cười khổ nói:

-"Chính ta là tình huống gì trong lòng rõ ràng, không cần an ủi ta."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không vui nói:

-"Ngươi suy nghĩ một chút bọn Quân nhi… bọn chúng tuổi còn nhỏ, ngươi nhẫn tâm bỏ lại bọn chúng sao?"

 

Làm mẫu thân nơi nào cam lòng bỏ lại con của mình? Đặc biệt bà biết trượng phu còn trẻ, tái giá là chuyện tất nhiên, kế mẫu khá hơn nữa có mẫu thân ruột thịt vẫn hơn?

 

Nếu như trong phủ nghênh vào một người tính tình tốt, sẽ không quá khắt khe con cái, nếu như một người tính tình không tốt, nam nhân cũng sẽ không cả ngày nhìn chằm chằm hậu trạch, không ai che chở……hài tử sẽ phải chịu thua thiệt.

 

Hơn nữa bà cùng trượng phu cũng không có phu thê tình thâm, sau này trong phủ nghênh vào nữ chủ nhân mới, ngược lại khiến bà cực kỳ lo lắng.

 

Chẳng qua là, sanh lão bệnh tử là chuyện thường, cho dù bà không nỡ bỏ nhi nữ, cũng không có cách nào.

 

Tĩnh Nam quận vương phi nhìn về phía A Uyển đi theo ở bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi, phân phó nha hoàn bên cạnh:

-"Vào phòng kho tại cái kệ thứ ba bên trái lấy hộp gỗ tử đàn khắc hoa tới đây."

 

Nha hoàn đáp một tiếng, rất nhanh liền đi lấy lại đây.

 

Tĩnh Nam quận vương phi được  nha hoàn đỡ cố hết sức ngồi dậy, cầm lên cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa, nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói với A Uyển:

-"A Uyển đã lớn rồi, Nghiên di cũng không có gì đặc biệt để cho con, bộ trang sức này cho con thôi."

 

A Uyển trực giác muốn đẩy ra cự tuyệt, lại bị công chúa mẫu thân của nàng nhận lấy cho nàng, nói:

-"Là một mảnh tâm ý của Nghiên di, con thu đi."

 

Lúc này A Uyển mới nhận lấy, vào tay hết sức nặng, nha hoàn đi theo phía sau vội vàng tiến lên nhận lấy.

 

Thấy nàng nhận, trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi rốt cuộc lộ ra nụ cười, trong lòng A Uyển hơi động, không khỏi có chút rõ ràng, Tĩnh Nam quận vương phi là đang uỷ thác.

 

Quả nhiên, nói vài lời xong, A Uyển liền bị công chúa mẫu thân mình đuổi đi ra bên ngoài ăn điểm tâm, để cho nàng rõ ràng Tĩnh Nam quận vương phi đang dự tính chuyện xấu nhất.

 

Đợi sau khi A Uyển rời khỏi đây, Tĩnh Nam quận vương phi nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: 

-"Ta coi bộ dáng A Uyển, khí sắc càng ngày càng tốt, sau này ngươi cũng không cần quá lo lắng."

 

Bà biết Trưởng công chúa Khang Nghi có bao nhiêu coi trọng nữ nhi bảo bối này, nếu không phải thân thể bà không khỏe, nếu không cũng sẽ không để cho A Uyển ở thời tiết lạnh như vậy mà ra cửa.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng bà hơi động, sau đó bỗng nhiên bật cười.

 

Người sắp chết, có quá nhiều thứ không thể thả xuống, bà cũng muốn vì ba nhi nữ* của mình tính toán một phen, bà biết nếu là sau này ba hài tử không được, Trưởng công chúa Khang Nghi nhất định sẽ không ngồi xem mà mặc kệ. Thế nhưng thì như thế nào, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là người ngoài, có thể giúp không nhiều.

 

Nếu như lúc trước, bà tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều, chính là thương yêu A Uyển, cũng biết thân thể của nàng yếu đuối, không thích hợp làm trưởng tức tông phụ, liền không nghĩ tới muốn A Uyển làm nhi tức mình.

 

(Chú thích: nhi nữ là nhi tử và nữ nhi)

 

Nhưng mà vào lúc này, bà lại hối hận đã không từng nghĩ tới. Nếu như A Uyển cùng Quân nhi của bà đính hôn, Quân nhi là hiền tế của Trưởng công chúa Khang Nghi, sau này bà không còn ở đây, nếu như phát sinh những chuyện gì, Trưởng công chúa Khang Nghi tuyệt đối sẽ không mặc kệ, muốn ra tay cũng thuận tiện rất nhiều. Chỉ tiếc, A Uyển rất sớm đã cùng Thụy Vương thế tử định thân.

 

Thụy Vương thế tử chỗ nào mà so được với Quân nhi của bà, Quân nhi không chỉ có bộ dáng phát triển, tài hoa phẩm hạnh càng là ưu tú, đối đãi người ôn nhu săn sóc, so với tính tình Thụy Vương thế tử ngang ngược bá đạo tốt hơn nhiều!

 

Lấy hiểu biết của bà đối với Trưởng công chúa Khang Nghi, nếu không có cùng Thụy Vương thế tử đính hôn, sợ cũng sẽ chọn lựa Quân nhi của bà. Chỉ tiếc trước kia bà không ngờ đến mình đời này sẽ ngắn như vậy, cơ hội cũng bỏ lỡ.

 

Trong lòng mặc dù phức tạp, thế nhưng hết thảy đã định, Tĩnh Nam quận vương phi chỉ có thở dài một hơi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không biết tâm tư của bạn tốt, nghe được lời của bà, trên mặt cũng lộ ra mấy phần vui vẻ, nói:

-"Nghĩ đến là nàng kiên trì luyện cái nghĩa quyền kia thôi, trước kia ta thường xuyên lo lắng nàng không có cách nào bình an lớn lên, đến lúc đó chẳng phải là phải khóc đến mù mắt, thế nhưng hai năm qua, nhìn nàng càng ngày càng có tinh thần, ta cũng an tâm."

 

Nói mấy câu, Tĩnh Nam quận vương phi rốt cuộc chuyển tới đề tài chính:

-"A viện, nếu như ta thật sự….. sau này xin nhờ ngươi, Quân nhi lớn tuổi, ta cũng không lo lắng hắn, chỉ lo lắng hai đứa nhỏ, đến lúc đó cũng không cần ngươi làm gì, chỉ cần ở lúc mấu chốt đừng để cho người chà đạp bọn chúng."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi chụp vỗ tay của bà, trấn an nói:

-"Ngươi yên tâm, ta sẽ, bọn chúng đã gọi ta một tiếng di, ta tự nhiên sẽ nhìn. Ngươi cũng không cần lo lắng, không chừng vào cửa sẽ là người tốt thì sao."

 

Tĩnh Nam quận vương phi thở dài nói:

-"Tự nhiên như thế không thể tốt hơn."

 

Nói xong, bà nhỏ giọng nói mấy câu cùng Trưởng công chúa Khang Nghi, thấy bà giật mình nhìn mình, cười nói:

-"Những thứ này là một chút tâm ý của ta, ngươi nhận lấy đi."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nơi nào sẽ chiếm chút lợi lộc này của bà, bất quá thấy bà không an lòng, biết bà là không yên lòng sau này nữ nhân vào cửa, liền nói:

-"Vậy được thôi, ta nhận lấy, chờ tương lai mấy đứa trẻ thành thân, ta lại cho bọn chúng."

 

Tĩnh Nam quận vương phi cực kỳ tín nhiệm bà, cũng biết nhân phẩm của bà, sau khi nghe xong trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười thoải mái.

 

Đang lúc hai người ở trong phòng nói chuyện, một nha hoàn vội vội vàng vàng đi vào, bị ma ma canh giữ ở trong phòng trách mắng:

-"Chíp bông táo táo còn thể thống gì, không có thấy khách nhân ở đây sao?"

 

Tĩnh Nam quận vương phi thấy bộ dáng hoảng hốt của nha hoàn kia, tất nhiên biết có chuyện gì xảy ra, trầm giọng nói:

-"Làm sao vậy?"

 

Nha hoàn vẻ mặt đau khổ, nói:

-"Vương phi, mấy vị di nương tới, vốn là muốn đi qua thỉnh an ngài, bất quá… các nàng bị con ngỗng Thọ An quận chúa mang tới cắn."

 

Tĩnh Nam quận vương phi: “...”

 

Trưởng công chúa Khang Nghi: “...”

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đang có chút ngượng ngùng, ai ngờ lại thấy Tĩnh Nam quận vương phi không nhịn được nở nụ cười, nói với bà:

-"A Uyển thật là một hài tử tri kỷ, không uổng công ta những năm này thương nàng."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là người ổn trọng, rất nhanh liền dứt bỏ lúng túng, cười nói:

-"Nàng chính là tiểu quỷ ranh mãnh, trước kia thân thể không tốt, giống như một tiểu cô nương lão luyện thành thục, để cho ta thường xuyên lo lắng tinh thần nàng không phấn chấn, hiện tại thân thể so với khi còn bé tốt hơn, có thể bật có thể nhảy, ngược lại sẽ trêu cợt người."

 

-"Nói cái gì vậy? Cùng A Uyển có quan hệ gì đâu? Một súc sinh không hiểu chuyện làm gì, nàng có thể ngăn cản sao?"

 

-"Ngươi nói đúng."

 

Hai nữ nhân không nhịn được nhìn nhau nở nụ cười, hồn nhiên không thèm để ý chuyện bên ngoài, Tĩnh Nam quận vương phi nói với một ma ma:

-"Ngươi đi ra ngoài nhìn một chút, đừng để cho con ngỗng làm quận chúa bị thương."

 

Ma ma kia đi theo quận vương phi nửa đời, tự nhiên biết ý trong lời nói của chủ tử, đảo qua vẻ sầu khổ mấy ngày nay, cười đáp ứng, liền dẫn nha hoàn tới báo tin kia đi ra ngoài.

 

Chờ sau khi ma ma rời khỏi đây, liền thấy một phòng nữ nhân trang phục cùng trang điểm lộng lẫy ngã trái ngã phải, ngược với bình thường ngăn nắp xinh đẹp, hết sức buồn cười.

 

Một con ngỗng trắng ở bên trong phòng cạc cạc cạc đi, mà Thọ An quận chúa thì lại ngồi ở trên kháng rất lạnh nhạt uống trà, đối với hết thảy bên trong nhà làm như không thấy.

 

Ma ma nhìn lướt qua, trong mắt lướt qua một nụ cười, nói:

-"Vương phi đang dưỡng bệnh, các ngươi cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì? Cẩn thận ta nói với Quận vương."

 

Đám nữ nhân này, lúc trước bị con ngỗng truy đuổi hù dọa bể mật, mặc dù không có bị cắn, thế nhưng khi chạy trốn không khỏi sẽ đụng vào hoặc là ngã xuống, trong mùa đông tư vị này cũng không dễ chịu, đã sớm hoa dung thất sắc, búi tóc trên đầu rối loạn, y phục cũng nhăn nhíu, căn bản không có chút dáng vẻ nào, lại nghe được lời của ma ma, thực sự là cực kỳ oan ức …

 

Đại Bạch ra móng, một đối phó hai! một đám tiểu thiếp yểu điệu ở đâu là đối thủ của nó, chỉ có ở dưới móng vuốt của nó run rẩy mà thôi.

 

Trong đó có một nữ nhân trắng mắt không thấy rõ tình huống, theo bản năng chỉ A Uyển đang ngồi trên kháng, nói:

-"Là nàng chỉ…"

 

-"Càn rỡ…"

Ma ma lớn tiếng quát:

-"Đây là Thọ An quận chúa, nơi nào tùy vào ngươi tùy tiện chỉ?"

 

Ma ma này quát chói tai, thân thể nữ nhân kia vốn đã bị đụng như nhũn ra bị dọa sợ, vào lúc này trực tiếp té quỵ trên mặt đất.

 

Những nữ nhân khác tự nhiên sẽ không trắng mắt như vậy, lúc tới đã sớm dò nghe có khách tới cửa, mặc dù không biết là khách nhân nào, hiện nay nhìn thấy một nữ hài khoảng mười tuổi, liên tưởng một cái, liền biết vị này là Thọ An quận chúa nữ nhi của Trưởng công chúa Khang Nghi, tự nhiên sẽ không mù quáng mà chỉ trích cái gì, chỉ có thể nhận thức dưới cái người này câm nín thiệt thòi...

 

Thấy A Uyển ngồi ở chỗ đó không lên tiếng, ma ma tiếp tục nói:

-"Vương phi thân thể không khỏe, không muốn gặp người, đã sớm miễn các ngươi thỉnh an, các ngươi hôm nay tới làm gì?"

 

Nghe nói như thế, những nữ nhân kia liếc nhìn nhau, liền do Triệu di nương được quận vương sủng ái nhất nói:

-"Chúng ta đã vài ngày không thỉnh an Vương phi, hôm nay thời tiết tốt, liền muốn tới xem Vương phi một chút, thiếp hầm canh bổ cho Vương phi."

 

Ma ma trong lòng cười lạnh, cái gì thỉnh an Vương phi, sợ là tới nhìn xem Vương phi lúc nào chết đi? Ma ma nhớ tới tháng trước lúc Vương phi không cẩn thận sẩy thai, đám nữ nhân này nhìn có chút hả hê, bà giận đến thiếu chút nữa muốn ăn thịt các nàng.

 

Đè xuống tức giận trong lòng, ma ma nói:

-"Vương phi là thân phận gì, các ngươi là thân phận gì? Chớ có bởi vì nghe nói Vương phi có khách tới mà tới đây gây chuyện, còn không mau đi xuống…. Cẩn thận ta nói với Quận vương các ngươi quấy rầy Vương phi tịnh dưỡng."

 

Nghe nói như thế, đám người Triệu di nương thần sắc lóe lên, chỉ đành phải lui xuống, nếu thật sự để cho Quận vương biết được, các nàng sẽ không thể chiếm được chỗ tốt. Dù sao Tĩnh Nam quận vương vẫn cần mặt mũi, thê tử bệnh nặng, mặc dù không biết người lúc nào sẽ không còn, thế nhưng bề ngoài cũng phải làm tốt, không muốn làm ra sự tình bạc đãi thê tử đã sanh con dưỡng cái cho hắn, liền hạ lệnh không cho ai được phép tới quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chỉ cần Vương phi có cái mong muốn gì, cũng đưa tới cho nàng.

 

Chẳng qua là đám di nương này còn chưa có sửa sang lại dung mạo thỏa đáng rời đi, liền thấy Vệ Quân dắt hai đệ muội đi vào, ba đứa bé thấy một đám nữ nhân trong phòng giống như là bị người hung hăng chà đạp qua, cũng không nhịn được trợn to hai mắt.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 09/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts