Sủng Thê Như Lệnh - Chương 076

☆, Tĩnh Nam quận vương phi tạ thế, Tam hoàng tử tuyển phi!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Văn Đức năm thứ mười bảy, đối với Vệ Quân mà nói, là một năm bi thương thống khổ nhất trong cuộc đời hắn...

 

Mẫu thân của hắn, cuối cùng vẫn không chịu đựng được qua tháng giêng, liền buông tay ra đi.

 

Tĩnh Nam quận vương phủ treo lên cờ trắng, huynh muội Vệ gia thay đổi tang phục, ở linh đường khóc nức nở.

 

Lúc A Uyển theo mẫu thân tới dâng hương, thì thấy dáng dấp mấy huynh muội Vệ gia, trong lòng cũng có mấy phần chua xót, không nhịn được ôm Vệ Châu đang khóc lóc vào trong lòng, thấy Vệ Châu khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh, cơ hồ không thở nổi, vội vàng ôm nàng đến sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi, để cho nha hoàn bưng nước tới cho nàng rửa mặt, thuận tiện đút nàng uống một chút nước nóng, để cho nàng thở thông suốt.

 

Bây giờ chính là tháng giêng, là lúc xuân hàn se lạnh, bên trong linh đường có đặt chậu than, vẫn lộ ra một luồng âm u ướt lạnh, giống như tâm mấy huynh muội Vệ gia bây giờ.

 

Vệ Châu tuổi còn nhỏ, lại là cô nương gia, ở linh đường ngây dại lâu, Trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng sẽ làm thân thể của nàng bị thương, thân thể cô nương gia không giống với nam nhi, thuở nhỏ phải rất che chở, đỡ phải lưu lại cái chứng lạnh gì.

 

Vệ Châu khóc lóc khóc lóc, liền ở trong lòng A Uyển ngủ thiếp đi, Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài một tiếng, gọi mấy ma ma tâm phúc mà Tĩnh Nam quận vương phi lưu lại tới, cẩn thận dặn dò một phen, mới để cho các bà ôm Vệ Châu trở về.

 

Vệ Châu còn nhỏ, chuyện túc trực bên linh cữu như vậy chỉ cần ngày kế đúng thời gian đến liền được, ngược lại Vệ Quân lớn tuổi, lại là người hiểu chuyện, kiên trì canh giữ ở linh đường không rời đi.

 

Người tới dâng hương thấy hành vi của Vệ Quân, rối rít gật đầu, nói là hiếu thuận.

 

Tĩnh Nam quận vương phi ra đi lần này, Tĩnh Nam quận vương phủ không có nữ chủ nhân, bên trong nhà không có người chủ sự, ngay từ đầu làm cho loạn thất bát tao*. Nguyên bản Tĩnh Nam quận vương phi lưu lại mấy ma ma cũng có thể giúp đỡ, thế nhưng bên trong hậu viện mấy di nương lấy Triệu di nương cầm đầu lại nhân cơ hội này muốn ôm đồm quyền, mỗi người đều tranh nhau quyền quản gia, làm cho mấy vị ma ma bó tay bó chân.

 

(Chú thích: loạn thất bát tao dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời)

 

Tĩnh Nam quận vương là kẻ thô lỗ, đối với hậu trạch không rõ ràng, mặc dù sủng ái Triệu di nương, thế nhưng cũng cảm thấy để cho một di nương quản gia rất kỳ cục, liền để cho ma ma trước kia đi theo quận vương phi trước quản chuyện nội viện, ấn theo phương pháp làm việc của quận vương phi mà làm là được, để cho mấy di nương ở bên hỗ trợ.

 

Thế nhưng di nương đều có chủ ý của mình, cũng muốn nhân cơ hội này nắm quyền, làm cho quận vương phủ loạn thành một đoàn.

 

Không qua mấy ngày, Vệ Châu Vệ Hú hai hài tử ở linh đường bị bệnh, rốt cuộc Trưởng công chúa Khang Nghi ra mặt, nàng kêu mấy ma ma tâm phúc của Tĩnh Nam Vương phi đến, cẩn thận dặn dò một phen, sau đó lại gọi Vệ Quân tới nói một chút, Vệ Quân rốt cuộc thức tỉnh, ngăn cản trở về mấy cái tới được tay mấy di nương, hơn nữa ngược lại đi tố cáo với Tĩnh Nam quận vương.

 

Vệ Quân là trưởng tử, Tĩnh Nam quận vương dĩ nhiên là coi trọng hắn mấy phần, nghe được hắn tố cáo, đồng thời cũng sợ tang lễ vợ cả bị làm hỏng, vì vậy cho người cấm túc mấy di nương ở trong phòng, trừ mỗi ngày thời điểm tới linh đường khóc nức nở, thời điểm khác không được bước ra cửa phòng một bước.

 

Như vậy, rốt cuộc yên tĩnh.

 

Rốt cuộc sau khi Tĩnh Nam quận vương phi hạ táng, huynh muội Vệ gia gầy đi trông thấy, Vệ Quân cũng bệnh nặng một trận, chờ sau khi hắn khỏi bệnh, đã là thời tiết mùa xuân tháng ba.

 

Đối với Tĩnh Nam quận vương phi chết đi, Trưởng công chúa Khang Nghi thương tâm một quãng thời gian, thật may là có La Diệp cùng A Uyển trấn an, mới trở lại bình thường. Bất quá tuy rằng bà thương tâm, nhưng vẫn quan tâm mấy huynh muội Vệ Quân, đã đáp ứng với Tĩnh Nam quận vương phi, Trưởng công chúa Khang Nghi sẽ không nhìn bọn họ bị người bắt nạt.

 

Có thể nói, Tĩnh Nam quận vương phi chọn đối tượng uỷ thác rất khá, Trưởng công chúa Khang Nghi làm người trọng tín nghĩa, sẽ không thất tín với bà.

 

Nghe nói bệnh tình Vệ Quân chuyển biến tốt, thì A Uyển theo mẫu thân tới phủ thăm huynh muội Vệ gia, Vệ Châu liền dính nàng không buông, A Uyển cũng ôm nàng vào trong lòng, cầm điểm tâm đút nàng.

 

Tiểu cô nương không còn mẫu thân, lại gặp một phen đả kích, cũng hiểu được sự tình, gần đây hết sức thân cận A Uyển, chỉ cần A Uyển tới phủ, đều bám sát người, tuyệt đối không rời đi.

 

Vệ Hú trước đây thường nghịch ngợm gây chuyện, sau khi đã trải qua chuyện mẫu thân qua đời, lộ ra thành thục không ít, cũng hiểu chia sẻ chuyện với huynh trưởng, bất quá A Uyển xem ra tiểu tử này giống như sớm tiến vào tuổi dậy thì, gần đây thường thích đối nghịch với Tĩnh Nam quận vương, tình cờ ánh mắt nhìn người có chút đen tối.

 

Vệ Quân còn bệnh, bất quá biết được Trưởng công chúa Khang Nghi tới, hắn cung cung kính kính thi lễ với Trưởng công chúa Khang Nghi, cảm tạ bà đã chiếu cố và trợ giúp mấy ngày nay, trong lòng hiểu nếu không phải có Trưởng công chúa Khang Nghi ra tay, sợ rằng tang lễ mẫu thân sẽ bị những di nương kia làm cho loạn lên, đến lúc đó không chừng sẽ bị ngoại nhân cười nhạo, để cho mẫu thân hắn đi cũng không an lòng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy hắn mặc dù gầy đi trông thấy, nhưng mà ôn nhuận nhu hòa giữa hai lông mày đã xuất hiện vẻ kiên nghị, rất là an ủi, nói:

-"Sau này có khó khăn gì, liền cho người đi phủ công chúa nói một tiếng, có thể giúp ngươi ta sẽ giúp, hãy chăm sóc mình và Hú nhi, Châu nhi, đừng để cho mẫu thân ngươi lo lắng."

 

-"Chất nhi biết, sẽ không để cho mẫu thân lo lắng."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi phát hiện Vệ Quân biến hóa, trong lòng cực kỳ an ủi, mặc dù lúc trước Vệ Quân có phong phạm quân tử, nhưng đến cùng là không đủ, như vậy phỏng chừng chỉ có thể thủ thành nhưng đi không xa, hiện nay hắn có giác ngộ, tương lai thừa kế Tĩnh Nam quận vương phủ cũng ít chút đau khổ.

 

Tĩnh Nam quận vương là không dựa dẫm được, chỉ có thể dựa vào chính hắn, vì lẽ đó hắn phải sửa đổi một chút tính khí ôn nhu.

 

Thấy Vệ Quân trưởng thành, Trưởng công chúa Khang Nghi an ủi hơn, cũng nhớ tới bản thân đã từng cao hứng qua muốn kết hợp hắn cùng với A Uyển thành đôi, đáng tiếc bà còn chưa kịp lên kế hoạch, liền bị Thụy Vương tiệt đường.

 

Bất quá hiện tại cũng không tiếc, Vệ Quân tuy tốt, thế nhưng Vệ Huyên tàn nhẫn cùng A Uyển cố chấp, lại làm bà càng hài lòng.

 

So với Vệ Quân, Vệ Huyên có thể làm được càng tốt hơn.

 

Xác định mấy huynh muội Vệ gia đã trở lại bình thường xong, Trưởng công chúa Khang Nghi liền rời đi.

 

Vệ Quân đứng ở cửa, nhìn Trưởng công chúa Khang Nghi dắt nữ hài mặc xiêm y màu xanh nhạt từng bước một rời đi, trong lòng không khỏi tràn đầy một luồng ưu thương nhàn nhạt, chỉ cảm thấy giống như mình mất đi cái gì.

 

Đối với sự tình Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển gần đây quan tâm Tĩnh Nam quận vương phủ, trong lòng Vệ Huyên một trăm lần mất hứng, thậm chí hận không thể trực tiếp phá hủy Tĩnh Nam quận vương phủ đi. Bọn họ tính là thứ gì? Bất quá là một đám phế vật lòng lang dạ sói, A Uyển đối với bọn họ nhân nghĩa như vậy, kết quả lại đổi lấy phản bội, mặc dù thời thế bức người, thế nhưng có mấy người sắc mặt cũng đặc biệt khó coi.

 

Chẳng qua là Vệ Huyên cũng biết cách làm người của Trưởng công chúa Khang Nghi, mặc dù tâm có tính toán, lại cực kỳ coi trọng lời hứa, sự tình đã đáp ứng rồi sẽ không nuốt lời… Cho dù trong lòng Vệ Huyên mất hứng, cũng không tiện làm những gì, tránh cho phá hư hình tượng của mình ở trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi, để cho bà đối với mình phòng bị, sau này không cưới được A Uyển.

 

A Uyển là người thứ nhất phát hiện hắn mất hứng, hỏi:

-"Gần đây đệ làm cái gì? Tâm tình giống như không tốt lắm!"

 

Mặt Vệ Huyên tối sầm nói,

-"Không có gì, tỷ đa tâm rồi!"

 

Thấy hắn không chịu nói, A Uyển chỉ coi như tuổi hắn đã lớn hơn, có bí mật của chính mình, không thích nói với tỷ tỷ, liền cũng không miễn cưỡng hắn. Con trai mà, luôn sẽ có một ít bí mật nhỏ khó có thể mở miệng cùng người khác phái, nàng hiểu rõ.

 

Chẳng qua là nàng không miễn cưỡng như vậy, trong lòng Vệ Huyên vừa tức vừa buồn bực, cảm thấy A Uyển không quan tâm hắn, thật là làm cho hắn quá thương tâm.

 

Nhìn bên ngoài cảnh xuân tháng ba rực rỡ, A Uyển thở dài, nói:

-"Chờ khí trời nóng thêm chút, mẫu thân nói chúng ta lại đến thôn trang ở lâu dài, đến lúc đó đệ ở trong kinh cùng Thái phó học tập thật giỏi, chớ tùy tiện trốn học."

 

Nhìn hắn cái dạng lưu manh kia, A Uyển liền không nhịn được nghĩ dặn dò mấy câu, để hắn cố gắng học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng lên thành hài tử ngoan.

 

Vệ Huyên cầm trái cây đựng trong mâm gặm, nói với nàng:

-"Biết."

 

Trong lòng lại suy nghĩ, hiện tại trên triều đình đã bắt đầu phân chia thế lực, sự tình Giang Nam không biết lúc nào sẽ bộc phát, chỉ có thể chờ thôi. Bất quá, Tam hoàng tử lớn tuổi, hình như là ở năm nay hay là sang năm muốn chọn hoàng tử phi…

 

Hai người câu được câu không trò chuyện, lúc này Trưởng công chúa Khang Bình tới phủ tìm muội muội nói chuyện, tự nhiên Mạnh Tự cũng tới, chạy thẳng tới chỗ A Uyển, muốn chia xẻ với nàng bát quái chính mình mấy ngày thu tập được.

 

-"Tỷ nghe nói Hoàng thượng đang vì Tam hoàng tử chọn hoàng tử phi."

Trưởng công chúa Khang Bình nói với muội muội,

-"Muội cảm thấy Hoàng thượng sẽ nhìn trúng cô nương nhà nào?"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi sợ run lên, thấy dáng dấp nàng để ý, trong lòng hiểu rõ.

 

Hiện nay Mạnh Vân đã là thái tử phi, Trưởng công chúa Khang Bình cái người làm mẫu thân này, dĩ nhiên là nên vì nữ nhi tính toán, đặc biệt là thân thể Thái tử không khỏe, Mạnh Vân tiến vào Đông cung đã nửa năm, bụng còn chưa có tin tức, Trưởng công chúa Khang Bình rất lo lắng, sợ Tam hoàng tử người sau vượt người trước, đến lúc đó hoàng trưởng tôn là từ chỗ Tam hoàng tử ra, chẳng phải là khiến cho tình cảnh của Thái tử càng vi diệu hơn?

 

Thái tử thuở nhỏ thân thể không khỏe, mặc dù được sắc phong làm Hoàng thái tử, thế nhưng mọi người đều biết, hắn có thể sống đến lên ngôi hay không mọi người không ôm hy vọng. Vì lẽ đó, rất nhiều người ngầm coi trọng Tam hoàng tử văn võ song toàn, mà Tam hoàng tử cũng không có cô phụ hy vọng của mọi người, tuổi càng lớn, làm việc càng có chừng mực, càng ngày càng tương tự tiên đế, ngay cả hoàng đế cũng nhiều lần tán thưởng.

 

Tam hoàng tử chính là người truy đuổi phía sau Thái tử, có một huynh đệ cường thế như vậy, cho dù tâm tính Thái tử có khá hơn nữa, nếu là bị bức cuống lên, ai biết hắn có thể làm ra cái chuyện điên rồ gì hay không? Trong lịch sử có rất nhiều Thái tử cuối cùng cũng không thể thuận lợi lên ngôi, cũng không thiếu chuyện huynh đệ đâm dao ở phía sau.

 

Cho nên, Trưởng công chúa Khang Bình là người chú ý nhất sự tình trong cung, càng đối với chuyện Văn Đức đế chọn lựa hoàng tử phi cho Tam hoàng tử để ý.

 

Tam hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, năm nay đã mười bảy tuổi, nếu không phải Thái tử chưa lập phi, hắn đã sớm chọn hoàng tử phi. Năm ngoái Thái tử đại hôn, năm nay liền đến phiên Tam hoàng tử.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rót chén trà cho bà, trấn an nói:

-"Tỷ tỷ không nên suy nghĩ nhiều, ứng theo tâm bình khí hòa đi."

 

Trưởng công chúa Khang Bình cười khổ nói:

-"Vân nhi bây giờ là thái tử phi, tỷ như thế nào có thể tâm bình khí hòa đây? Muội muội ngoan, muội cảm thấy Tam hoàng tử phi sẽ là ai?"

 

Trưởng công chúa Khang Bình trông đợi nhìn Trưởng công chúa Khang Nghi, hy vọng vị muội muội thuở nhỏ sơn bất lộ thủy*, lại thông tuệ chỉ điểm cho bà ra khỏi bến mê, để cho bà mau sớm nghĩ ra kế sách ứng đối.

 

(Chú thích: sơn bất lộ thủy ý nói những người không hiển lộ tài năng)

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nói:

-"Chuyện này không thể nói chính xác, bất quá muội cảm thấy có khả năng nhất đó là tôn nữ của Khánh An cô cô chúng ta - Mạc Tứ cô nương."

 

-"Mạc Tứ à?" Trưởng công chúa Khang Bình hơi nhíu mày.

 

Năm ngoái Đại trưởng công chúa Khánh An vào kinh, không chỉ có là vì ăn mừng Thái tử đại hô, cũng là vì sau này định cư ở kinh thành. Đại trưởng công chúa Khánh An hơn nửa đời người đều sống ở Giang Nam, để cho tiên đế áy náy không dứt, bây giờ tuổi tác đã cao, sau khi già đi lại muốn trở lại kinh thành dưỡng lão, Văn Đức đế tự nhiên hoàn toàn đáp ứng.

 

Bởi vì Đại trưởng công chúa Khánh An là một trong trưởng bối Văn Đức đế ít có trên đời, đối với bà rất là tôn kính, khiến cho rất nhiều người trong kinh thành cũng cho Đại trưởng công chúa Khánh An chút thể diện, năm ngoái sau khi Đại trưởng công chúa Khánh An hồi kinh đã cử hành yến hội, trong kinh thành phàm là phu nhân có phẩm cấp đều đi, chính là không có tư cách đi, cũng sẽ chuẩn bị một phần lễ vật đưa tới…

 

Khi đó, rất nhiều người đều nhìn thấy Đại trưởng công chúa Khánh An lôi kéo một đám tôn nữ đi ra gặp khách, nói vậy bà là muốn ở trong kinh thành tìm tôn nữ tế cho các tôn nữ.

 

-"Vị Mạc Tứ cô nương sống rất được, tính cách lại lanh lợi, thuở nhỏ Khánh An cô cô đã nuôi dưỡng nàng ở bên người, cũng cực kỳ coi trọng nàng, nói vậy sẽ rất vui lòng vì nàng mưu một tiền đồ tốt."

Trưởng công chúa Khang Nghi chậm rãi nói:

-"Vị trí Tam hoàng tử phi này, rất có thể sẽ là Mạc Tứ này."

 

Trưởng công chúa Khang Bình cau mày, bà gặp qua Mạc Tứ cô nương này mấy lần, tất nhiên biết cô nương này là một người lanh lợi, không nói tướng mạo phát triển, lễ nghi quy củ cũng không để cho người tìm ra lỗi lầm, là một người đoan trang đại khí, làm hoàng tử phi cũng được. Chỉ là nếu như Tam hoàng tử thật cưới Mạc Tứ, sau này có Đại trưởng công chúa Khánh An giúp đỡ, trong lòng bà cũng có chút không vui.

 

Nếu như Đại trưởng công chúa Khánh An thật đưa tôn nữ đi làm Tam hoàng tử phi, chính là đứng ở phía đối lập với bà, Văn Đức đế đối với vị cô cô này là vô cùng tôn kính, sau này còn không biết sẽ như thế nào đây.

 

Thấy Trưởng công chúa Khang Bình cau mày, Trưởng công chúa Khang Nghi biết được tính khí của vị tỷ tỷ này, là phóng khoáng không câu nệ, năm đó nếu không phải bị buộc cho cuống lên, cũng sẽ không ngoan tâm đi mưu đồ cùng Văn Đức đế, giúp hắn đoạt vị. Chờ Văn Đức đế lên ngôi xong, bà cũng biết mình có mấy cân, cho nên chỉ muốn làm một công chúa an hưởng vinh hoa phú quý, vạn sự không dính tay, bình an hỉ nhạc sống hết một đời là đủ. Chỉ tiếc, chút tâm nguyện này của bà nhưng bởi vì Văn Đức đế khâm điểm Mạnh Vân làm thái tử phi coi như thôi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi luôn cảm thấy Văn Đức đế không đơn giản, am tường thuật đế vương, tuy nói vì Thái tử chọn trúng Mạnh Vân làm thái tử phi là do ước định năm đó, thế nhưng bà từ những việc làm của Văn Đức đế trong những năm này, cũng ngửi ra một ít thủ đoạn của ông, sợ là muốn dồn lại quyền hành trong triều đình, không thể ít nhiều phải hi sinh một ít.

 

Nghĩ tới đây, Trưởng công chúa Khang Nghi nói:

-"Tỷ tỷ chớ có nóng lòng, Mạc Tứ khá hơn nữa, thế nhưng Vân nhi cũng không phải người sẽ chịu thiệt, trong mắt của muội, Vân nhi so với Mạc Tứ càng thông suốt, tỷ lại nhìn thôi, Vân nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của chúng ta."

 

Trưởng công chúa Khang Bình lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới muội muội sẽ coi trọng Nhị nữ nhi như vậy, bà suy nghĩ một chút, lại nói:

-"Như lời muội nói, Vân nhi không cần lo lắng. Thế nhưng nói cho cùng, Vân nhi chẳng qua là một nữ tử, có thể chi phối được quyết định của Thái tử sao? Thái tử coi là một người thành công, cũng sẽ không bị một nữ nhân ảnh hưởng."

 

-"Đó cũng không nhất định."

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:

-"Nếu như tâm Thái tử buộc vào Vân nhi, hắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn."

 

Trưởng công chúa Khang Bình cuối cùng đã được muội muội an ủi, bà nói:

-"Bất quá, tỷ vẫn cảm thấy, để cho Vân nhi sinh hạ hoàng trưởng tử trước tương đối tốt hơn."

 

Lúc này Trưởng công chúa Khang Nghi không đáp lời, bà cũng không muốn nói với tỷ tỷ, nói đến cái gì phương pháp dân gian mang thai, tình huống chính mình thật sự là không mặt mũi cùng người khác nói những chuyện này, cũng không thể cho ra cái đề nghị gì! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nói tới không sai, trong Đông cung lúc Thái tử nghe nói hoàng đế cố ý muốn ở năm nay vì Tam hoàng tử chọn lựa hoàng tử phi, hắn ngồi ở trong thư phòng trầm tư hồi lâu.

 

Cho đến khi có người đi vào, Thái tử mới phục hồi tinh thần lại, liền thấy nội thị cận thân Từ An đi vào bẩm báo, thái tử phi tới.

 

Thái tử sửng sốt một chút, khi phản ứng lại, đã tự mình đứng dậy, đi tới cửa thì liền nhìn thấy nữ tử đứng ở trên hành lang cách thư phòng không xa, mặc một bộ cung trang màu xanh biếc, đứng ở trong màn đêm xuất trần thoát tục, giống như hằng nga trên cung trăng, ngay cả mặt mày trong trẻo lạnh lùng cũng rất có ý nhị.

 

Lông mày Thái tử đang nhíu lại nhất thời buông lỏng, hướng nàng ôn nhu cười nói:

-"Vân nhi làm sao tới đây?"

 

Mạnh Vân mang theo cung nữ đi tới, nhấc mặt nhìn hắn, nói:

-"Nghe nói bữa tối hôm nay Thái tử ăn không nhiều, cho nên thiếp làm một phần chè mang tới."

 

Thái tử không nhịn được mỉm cười, nụ cười này, quả nhiên thanh dật xuất trần, khiến cho cung nữ sau lưng Mạnh Vân nhìn thấy thiếu chút nữa chưa tỉnh hồn lại, chờ bị Từ An tằng hắng một cái mới thức tỉnh, mới phát hiện Thái tử đã dắt thái tử phi vào thư phòng, vội vàng cầm hộp đựng thức ăn đi theo vào.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts