Sủng Thê Như Lệnh - Chương 077

☆, Đã rất lâu thế tử gia hắn không gặp hai con ngỗng, muốn dẫn chúng nó đi dạo một vòng...

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Trời còn chưa sáng, Mạnh Vân đã tỉnh.

 

Khi tỉnh lại, phát hiện mình bị người từ phía sau ôm lấy, hơi thở của người kia thở ở bên cổ nàng, để cho nàng có loại cảm giác rất quen thuộc.

 

Trước khi lấy chồng, nàng cũng quen thuộc bị người quấn quýt ngủ như vậy, bất quá người kia là muội muội Mạnh Tự yêu thích dính vào tỷ tỷ, nhất định phải ôm người mới ngủ được, người trong nhà cũng sủng nàng, liền để nàng dưỡng thành loại thói xấu này.

 

Sau khi lập gia đình vốn cho là Thái tử người đoan chánh như vậy, hai người sẽ ngủ khác phòng, bất quá rất nhanh liền phát hiện, hắn cũng giống tiểu muội muội, thích ôm nàng ngủ.

 

Chẳng lẽ thân thể của nàng rất có sức hấp dẫn, mọi người cùng nàng cùng giường cùng gối cảm thấy ôm nàng ngủ khá là thoải mái?

 

Mặc dù không thể hiểu được, nhưng không thể không nói, tư thế dây dưa người ngủ của Mạnh Tự để cho nàng khá là quen thuộc bên gối có người phụng bồi, nếu không giấc ngủ cũng không ngon.

 

Sau khi đầu óc dần dần tỉnh táo, nàng liền cẩn thận mà dời đi thân thể, từ trong ngực người kia ngồi dậy, theo ánh sáng lờ mờ liếc nhìn nam tử quen thuộc, mặt mày ung dung, bởi vì gò má chếch đè lên, đôi môi hơi đô lên, nhìn giống như một hài tử, hồn nhiên không có mấy trận lúc gần đây, chính là người trong giấc mộng vẫn như cũ che giấu dáng dấp nôn nóng.

 

Xem ra tối hôm qua cùng hắn nói chuyện một phen để cho hắn cảm thấy rất ung dung đây?

 

Nghĩ vậy, nàng đưa tay sờ xuống mặt của hắn, nhưng không nghĩ làm hắn tỉnh dậy.

 

-"A Vân, chào buổi sáng..."

 

Nàng rất bình tĩnh thu tay về, nhìn vị nam tử tại trước triều thần thanh quý đoan chánh, lễ nghi cẩn thận tỉ mỉ bởi vì mới vừa thức dậy, ngốc manh manh bò dậy, rất ngốc cùng nàng nói chào buổi sáng.

 

Nói chào buổi sáng loại chuyện như vậy là nàng học được từ chỗ A Uyển, sau đó nói với hắn một lần, hắn liền nhớ.

 

Mặc dù thái tử gia cái dáng dấp ngốc manh mới thức dậy này cùng hình tượng của hắn không hợp, bất quá đoán chừng cái dáng dấp này chỉ có nàng có thể thấy, cho nên tâm tình Mạnh Vân rất tốt mà đến gần, ở trên bờ môi hắn cắn một cái, thấy mắt hắn đang lim dim trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, mặt kinh ngạc, khóe môi nàng vểnh vểnh lên, tâm tình tốt hơn.

 

-"Điện hạ, đã là giờ Mẹo, nên dậy rồi."

 

Mạnh Vân đưa tay kéo sợi lụa thắt thành sợi dây ở cạnh đầu giường, một trận tiếng chuông reo lên, liền nghe được thanh âm cung nữ bên ngoài vang lên.

 

-"Ồ..."

 

Thái tử điện hạ nhìn bóng lưng nàng đối với mình xuống giường xỏ giày, không nhịn được đưa tay sờ soạng bờ môi bị cắn của mình, bén nhạy phát hiện hôm nay tựa hồ tâm tình Mạnh Vân rất tốt.

 

Hơn nữa, quả nhiên nàng không giống nữ tử tầm thường, lại có lá gan cắn phu quân của mình, mẫu hậu hắn cho tới bây giờ cũng không dám cắn phụ hoàng.

 

Mạnh Vân mang giày xong, vén lên màn tia sáng bắn vào bên trong trướng, quay đầu liền thấy nam tử tuấn tú ngồi ở trên giường mặt mũi đỏ bừng, khóe miệng lại không nhịn được giương lên.

 

Bất quá chờ các cung nữ nâng y phục sạch sẽ đi vào, Thái tử điện hạ đã xuống giường lại khôi phục dáng dấp thái tử thanh quý, nhất cử nhất động, không người có thể lấy ra một tia không phải, ngoại trừ thân thể yếu kém một chút ra, đơn giản là một Thái tử hoàn mỹ.

 

Mạnh Vân nhìn hắn một cái, liền tự mình hầu hạ trượng phu thay y phục, lại vì hắn buộc tốt phát quan, rồi để cho cung nữ hầu hạ mình.

 

Chờ phu thê Thái tử cùng nhau sửa soạn xong bản thân, đơn giản ăn sáng, một ngày cung đình liền bắt đầu.

 

Thái tử đi vào triều, Mạnh Vân đi thỉnh an hoàng hậu.

 

Mạnh Vân ngồi kiệu liễn thái tử phi đi tới Phượng Nghi cung, lúc này hoàng hậu cũng mới vừa thức dậy không lâu. Bởi vì tối hôm qua hoàng đế cũng không ngủ lại ở phượng nghi cung, cho nên hoàng hậu cũng không cần thức dậy quá sớm, chỉ bất quá nữ nhân hậu cung này đoán chừng tình nguyện là thức dậy thật sớm hầu hạ hoàng đế, cũng không muốn ngủ nướng...

 

Hoàng hậu lười biếng ngồi ở trên chủ tọa trong điện, nâng mắt liếc nhìn đám cung phi tới thỉnh an ở phía dưới, lúc ánh mắt rơi xuống trên người Trịnh quý phi, môi không nhịn được mím mím, ngay khi bà muốn mở miệng nói chuyện thì thái tử phi lên tiếng,

-"Hôm nay xem ra sắc mặt của mẫu hậu có chút không tốt, là thân thể khó chịu à?"

 

Tất cả người bên trong điện mịt mờ nhìn thái tử phi một cái, tâm nói cũng không biết thái tử phi này là thông tuệ hay là ngu độn, chỉ cần dò xét một cái liền biết tối hôm qua hoàng đế tá túc tại Triều Dương cung, thêm nữa gần đây Trịnh quý phi đang chọn lựa hoàng tử phi cho Tam hoàng tử, tâm tình hoàng hậu có thể tốt mới là lạ, không giận đến nỗi bảo cũng coi là lợi hại.

 

Người trong cung đều biết hoàng hậu cùng Trịnh quý phi không hợp nhau, cũng chờ hoàng hậu làm khó dễ đây, nhưng mà thái tử phi đã chen miệng vào, trò hay không được xem rồi.

 

Thật đáng tiếc!

 

Trịnh quý phi cũng cười khanh khách khen mấy câu, liếc Mạnh Vân một cái, giống như hoàng hậu vậy, nhìn thái tử phi liền không nhịn được mím mím môi, đây là một loại hành động theo bản năng, có thể thấy được sau khi Mạnh Vân vào cung, để cho Trịnh quý phi sinh ra không ít cảm giác bị thất bại, để cho bà cũng muốn vội vàng tìm con dâu vào cung giúp đỡ một cái.

 

Hoàng hậu nói:

-"Bổn cung không sao, gần đây có chút lười biếng thôi."

 

Sau khi cung phi nghe xong, bắt đầu ngươi một lời ta một lời quan tâm, biểu tình được kêu là một cái tình chân ý thiết, có thể nói như diễn viên, nhưng mà lại làm cho hoàng hậu buồn nôn, trên mặt các nàng càng là thật tâm, không chừng trong lòng càng đang nguyền rủa bà đây.

 

Một điện nữ nhân lá mặt lá trái nói chuyện, rất nhanh Thanh Ninh công chúa dẫn mấy công chúa tới thỉnh an hoàng hậu, lúc này trên mặt hoàng hậu hiện ra nụ cười tươi, chẳng qua là nhìn thấy mấy công chúa…..phía sau nữ nhi mình, đặc biệt là Tam công chúa, ánh mắt liền không khống chế được xuất hiện biểu tình không thích.

 

Các công chúa thỉnh an hoàng hậu xong, lại nói vài lời... Bởi vì không có chuyện gì, hoàng hậu liền cho các nàng giải tán, chỉ để lại Thanh Ninh công chúa và thái tử phi Mạnh Vân.

 

Thái hậu thích thanh tịnh, lại thường ăn chay niệm phật, liền cho các cung phi không cần ngày ngày tới thỉnh an, nên nếu như Thái hậu không cho gọi, hoàng hậu đều là cách mỗi ba ngày mới mang theo chúng phi tần đi Nhân Thọ cung thỉnh an Thái hậu. Hôm nay không đến lúc đó, mọi người ngược lại cũng vui vẻ ung dung.

 

Đám người vừa đi, sắc mặt hoàng hậu liền lạnh xuống, nhìn thái tử phi một cái, hướng nữ nhi nói:

-"Hôm qua nghỉ ngơi như thế nào? Con sắp lấy chồng, buổi tối chớ có bận bịu quá muộn, cẩn thận tổn thương đôi mắt."

 

Thanh Ninh công chúa bị bà nói tới khuôn mặt ửng hồng. Cuối năm năm ngoái, rốt cuộc phụ hoàng đã định ra nhân tuyển phò mã cho nàng, Thái tử ca ca cũng cẩn thận điều tra, đối phương tướng mạo tất cả không tệ, hôn kỳ định ở mùa xuân sang năm.

 

Mặc dù hôn kỳ định ra hơi muộn một chút, bất quá bởi vì nàng là trưởng nữ của Văn Đức đế, hoàng đế không bỏ được nữ nhi, liền muốn lưu thêm một năm, người ngoài tự nhiên không dám nói gì.

 

Thanh Ninh công chúa dưới sự giúp đỡ của thái tử phi, cũng xuất cung len lén gặp qua phò mã tương lai, trong lòng cũng là hài lòng, cho nên đối với việc lấy chồng cũng có chút mong đợi cùng ngượng ngùng.

 

Trước kia nàng còn lo lắng sau khi mình lấy chồng, mẫu hậu ở trong cung không có ai giúp đỡ, lại bị Trịnh quý phi dồn ép làm ra chuyện ngu xuẩn, bất quá sau khi lãnh giáo qua sức chiến đấu của Mạnh Vân, nàng đã hoàn toàn không lo lắng.

 

Mạnh Vân nhìn thanh thuần lạnh lùng, thế nhưng luôn là không theo lý thuyết mà ra bài, đừng nói mẫu hậu bị Mạnh Vân làm cho sững sờ, chính là Trịnh quý phi cũng bị Mạnh Vân huyên náo đến không muốn đối mặt nàng, khiến cho Thanh Ninh công chúa quả thực mở rộng tầm mắt, thậm chí từng một lần hoài nghi Thái tử ca ca rốt cuộc là cái ánh mắt gì, làm sao sẽ coi trọng một cô nương có tính tình quỷ dị như vậy, dường như còn rất ngưỡng mộ nàng, đều muốn nâng niu che chỡ trong lòng bàn tay.

 

Bất quá, quỷ dị một chút cũng không quan hệ, có thể giúp đỡ mẫu thân và Thái tử ca ca là được, Thanh Ninh công chúa rất vui vẻ có tẩu tử như vậy.

 

Nhìn Mạnh Vân mấy lần ba lật dễ dàng trấn áp mẫu hậu phạm vào ngu xuẩn, để cho nàng kiên định đi theo Mạnh Vân một đường đi hắc.

 

Nói xong hôn sự của Thanh Ninh công chúa, hoàng hậu chuyển đề tài, liền nói đến nhân tuyển Tam hoàng tử phi….

 

Hoàng hậu mím môi cả giận:

-"Bổn cung mới là hoàng hậu trung cung, các hoàng tử người nào không phải phải gọi Bổn cung một tiếng mẫu hậu? Thế nhưng chuyện chọn lựa hoàng tử phi cho Tam hoàng tử, lại không có cùng Bổn cung nói một tiếng, đơn giản là không đem Bổn cung để ở trong mắt, cũng không biết hoàng tổ mẫu con là có ý gì?"

 

Sắc mặt Thanh Ninh công chúa cũng nghiêm túc, nói:

-"Mẫu hậu có biết phụ hoàng vì Tam hoàng huynh chọn trúng cô nương nhà nào không?"

 

-"Dù sao cũng là mấy nhà kia thôi."

Hoàng hậu nói xong, chân mày cau lại,

-"Trịnh quý phi ngược lại giỏi tính toán, muốn ôm đồm hết mấy nhà kia, chính phi sườn phi một người không ít."

 

Nói xong, liên tục cười lạnh.

 

Thanh Ninh công chúa đang muốn mở miệng thì nghe Mạnh Vân ở một bên nói:

-"Mẫu hậu quá lo lắng, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, ngài cũng đừng tin lời truyền miệng."

 

Hoàng hậu nghe nói như thế, biểu tình cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nhi tức, chống lại ánh mắt bình tĩnh của nàng, nhất thời có chút uất ức.

 

Cái nhi tức này thật là không tri kỷ!

 

-"Chính là Trịnh quý phi muốn vì Tam hoàng tử chọn thêm mấy Nhạc gia đắc lực, cũng không phải người nào cũng ngu xuẩn."

Mạnh Vân thấy hai mẹ con kia nhìn mình, khẽ mỉm cười,

-"Ngày khác lúc Đại trưởng công chúa Khánh An tiến cung, nên kêu Huyên đệ cùng đi Nhân Thọ cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu."

 

Hai mẹ con Hoàng hậu đều sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp, hoàng hậu có chút chần chờ nói:

-"Huyên Nhi cùng Tam hoàng tử bọn họ là cùng một mẫu tộc, cũng không biết hắn là nghĩ như thế nào, sợ là..."

 

Đối với Vệ Huyên, tâm tình hoàng hậu cũng cực kỳ phức tạp, thật sự là không hiểu nổi hành vi của hắn mấy năm này.

 

Mạnh Vân không tiếp tục nói, chỉ cúi đầu uống trà, lông mi cong cong dài dài che lại thần thái trong mắt.

 

Không chỉ có hoàng hậu không hiểu rõ Vệ Huyên đang suy nghĩ gì, kể cả Trịnh quý phi cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không hiểu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

 

Lại nói đến lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ phái người tặng đồ cho ngoại tôn.

 

Nhắc tới cũng thật đáng thương, rõ ràng là ngoại tôn ruột thịt, nhưng bởi vì Thái hậu trong cung, đã nhiều năm rồi Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không dám gặp mặt ngoại tôn một lần, tặng đồ đều là lén lút đưa, cũng không dám đưa quá thường xuyên, đỡ phải trong lòng Thái hậu không vui, cho là bà muốn cùng bà ta cướp tôn tử, sẽ giày vò gì đó.

 

Tại lúc Lệ ma ma thay thế Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tặng đồ tới, Vệ Huyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi:

-"Có phải đã sắp đến sinh thần ngoại tổ mẫu hay không? Năm nay Uy Viễn Hầu phủ sẽ tổ chức đại tiệc chứ?"

 

Lệ ma ma kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, nhất thời kích động đến hốc mắt có chút đỏ lên, trên mặt lại cười nói:

-"Đúng vậy, năm ngày nữa chính là sinh thần lão phu nhân, mặc dù không phải cả thọ, thế nhưng các lão gia trong phủ hiếu thuận, nói phải chuẩn bị tiệc thọ náo nhiệt cho lão phu nhân."

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong gật đầu một cái, nói với bà:

-"Ừ, ta biết, đến lúc đó ta sẽ đi chúc thọ ngoại tổ mẫu, ngươi nói bà không cần lo lắng, chờ ta đi là được."

 

Lệ ma ma ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

 

Chờ bà ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở lại Uy Viễn Hầu phủ, còn vẫn không dám tin, lúc đem lời của Vệ Huyên nói cho Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, lão phu nhân cũng có chút sửng sốt.

 

-"Huyên Nhi thật sự nói như vậy?"

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu liên tục xác nhận, lấy được câu trả lời khẳng định, nhất thời có chút khó hiểu, đồng thời cũng đoán không được Vệ Huyên đang làm gì.

 

Nguyên bản bà chỉ cho là Vệ Huyên biết cái gì, bị buộc bất đắc dĩ mới có thể trưởng thành quá mức sớm, vì mình mưu đồ.

 

Thế nhưng mấy năm qua quan sát, phát hiện hắn làm việc hoàn toàn không có kết cấu, rõ ràng là một phe với Trịnh quý phi, lại phách lối đi thân cận Thái tử, mặc dù thường xuyên khi dễ Ngũ hoàng tử, đối với Trịnh quý phi lấy lòng cũng thường bỏ rơi không nể mặt, thế nhưng cùng Tam hoàng tử cũng không có trở mặt, mọi người duy trì ở một cái mặt ngoài ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt.

 

Mặc dù không biết Vệ Huyên muốn làm gì, Uy Viễn Hầu phu nhân quyết định kềm chế lại, chờ Vệ Huyên tới đây lại hỏi.

 

Bất quá Uy Viễn Hầu phu nhân vẫn cẩn thận lưu ý hành tung Vệ Huyên, biết hắn ngày hôm sau sau khi tan lớp, ở lại Nhân Thọ cung hồi lâu, liền đoán chừng là hắn đi thuyết phục Thái hậu, đỡ phải Thái hậu nghi ngờ.

 

Đối với phương pháp của Vệ Huyên, Uy Viễn Hầu phu nhân từ chối cho ý kiến, chỉ cần người kia vẫn là Thái hậu, Văn Đức đế cũng không có thối vị, như vậy liền phải kính nể, không thể khinh xuất vọng động. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Nhận được thiệp mời của Uy Viễn Hầu phủ, Trưởng công chúa Khang Nghi xem một chút, hơi suy nghĩ một chút, liền cho người gọi nữ nhi tới, nói với nàng:

-"Mấy ngày nữa là sinh thần của lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ, con đi cùng với nương thôi."

 

A Uyển nháy mắt, sau đó gật đầu.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu là ngoại tổ mẫu của Vệ Huyên, nàng cùng Vệ Huyên đính hôn, đi chúc thọ lão nhân gia bà là chuyện đương nhiên.

 

Trước kia bởi vì thân thể của nàng không tốt, không thích hợp ra cửa, cho nên vô luận bên ngoài có chuyện gì, cũng sẽ không dễ dàng ra cửa, hiện nay thân thể của nàng so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng không kiêng kỵ ra cửa, dĩ nhiên là phải đi.

 

Chẳng qua là, A Uyển nghe nhiều bát quái, không khỏi cũng biết quan hệ giữa Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cùng Thái hậu rất vi diệu... Nghe nói bởi vì ban đầu Thụy Vương một lòng muốn kết hôn với mẫu thân ruột của Vệ Huyên, vì thế suýt chút nữa xích mích cùng Thái hậu, khiến cho quan hệ của Thái hậu cùng nhà mẹ đẻ có chút không hòa thuận, nếu không phải Văn Đức đế là một người hiểu lý lẽ, cũng che chở ngoại tổ gia, sợ là Uy Viễn Hầu phủ - mẫu tộc của vị hoàng đế này sẽ trở thành chuyện cười.

 

Nào có nữ nhân sau khi lấy chồng không hướng về nhà mẹ đẻ? Một ngón ban đầu kia của Thái hậu, để cho người ta âm thầm nói chuyện tiếu lâm không ít. Bất quá cũng có vài người đời trước biết, Thái hậu cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cô tẩu có chút khập khiễng, đó là không vì sự tình ngoại nhân nói, cho nên lúc ban đầu Thụy Vương sống chết muốn kết hôn với cô nương Uy Viễn Hầu phủ, mới có thể khiến cho Thái hậu thiếu chút nữa nổ tung.

 

-"Đi như vậy, không có sao chứ?" A Uyển có chút chần chờ hỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nàng hỏi như vậy, sửng sốt một chút rất nhanh liền hiểu là chuyện gì xảy ra, nhất định là tỷ muội Mạnh gia lại bát quái với nàng cái gì, làm cho nàng cả nghĩ quá rồi.

 

Lập tức gõ gõ đầu nàng nói:

-"Con nghĩ tới đâu vậy? Con là nhi tức do Thụy Vương định ra, ngày mừng thọ của ngoại tổ mẫu Huyên Nhi, chúng ta đi chúc thọ lão nhân gia bà là chuyện đương nhiên, không đi mới khiến cho người chế giễu đấy, nói vậy Thái hậu cũng sẽ không nói gì. Con nha, thật không biết nói con cái gì tốt, lời của A Tự có thể nghe, thế nhưng có một số việc cũng không cần trông gà hóa cuốc."

 

A Uyển bị bà nói đến đỏ mặt, nguyên lai mẫu thân đều biết.

 

Xác thực theo như lời mẫu thân, nàng nghe nhiều nội dung bát quái của tỷ muội Mạnh gia, có chút chuyện là kinh thế hãi tục*, không khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, sau đó liền bổ não, liền sẽ cẩn thận từng li từng tí một, đặc biệt là chuyện liên quan đến người thân, có thể không cẩn thận sao? Nàng cũng không muốn chính mình chọc giận Thái hậu, sau đó khiến cho mẫu thân khó làm người.

 

(Chú thích: Kinh thế hãi tục ý là việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi)

 

Ngay khi A Uyển dự định cùng mẫu thân đi tham gia ngày mừng thọ của Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, thì Vệ Huyên đã cho người tới truyền lời, nói nàng ngày đó nhớ mang theo Đại Bạch cùng Nhị Bạch đi, đã rất lâu thế tử gia hắn không gặp hai con ngỗng, muốn dẫn chúng nó đi dạo một vòng.

 

A Uyển:

…..

 

Đi dạo cái gì đây? Hai con ngỗng này không phải là sủng vật của nàng sao?

 

Sau khi Mạnh Tự nghe nói như thế, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nói với A Uyển:

-"Muội biết rồi, ngày đó Tam công chúa nhất định sẽ tới, cho nên biểu ca nói tỷ trước tiên phải chuẩn bị kỹ càng đây, đến lúc đó để cho Đại Bạch đi cắn nàng."

 

A Uyển sờ đầu tiểu cô nương đang hưng phấn lắc qua lắc lại, nói:

-"Đừng quá hung tàn, muội là tiểu cô nương."

 

Mạnh Tự cười hì hì, nói với A Uyển:

-"Chờ coi đi, ngày đó nhất định sẽ rất náo nhiệt."

 

Nhìn bộ dáng của nàng, A Uyển cảm thấy xác thực sẽ rất náo nhiệt, không khỏi có chút bận tâm.

 

Đến lúc đó Đại Bạch Nhị Bạch có thể bị Vệ Huyên xúi giục chọc tới người không nên chọc hay không, cuối cùng bị người làm thịt nấu canh chứ?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 22/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts