Sủng Thê Như Lệnh - Chương 082

☆, Nếu như nàng không đến, hắn sẽ leo tường ra ngoài tìm nàng!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên bị lệnh cưỡng chế đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng, dĩ nhiên là không thể giống như dĩ vãng mà chạy khắp nơi, càng là không thể nào tới chỗ A Uyển, nếu không còn nói ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm sao?

 

Dĩ nhiên, Vệ Huyên xưa nay là một người bốc đồng, tự nhiên có thể trộm chạy đến, dương thịnh âm suy loại chuyện như vậy xưa nay là sở trường của hắn.

 

Bất quá Thụy Vương vì phòng ngừa hắn lại làm ra sự tình đại nghịch bất đạo, nên đã điều động hết thảy thị vệ vương phủ tới, vây quanh Tùy Phong viện nơi Vệ Huyên ở, muốn bảo đảm ngay cả con ruồi cũng bay không ra được. Nếu như người không biết, nhìn thấy bực ỷ thế này, còn nghĩ rằng Thụy Vương đây là muốn giam lỏng nhi tử mình đây.

 

Cũng không quái Thụy Vương làm to chuyện như vậy, thật sự là nhi tử này của ông sẽ chạy, coi như là phái thị vệ vây Tùy Phong viện tầng tầng, hắn cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà chạy, nếu không phải khi hắn trở về quang minh chính đại đi từ cửa Tùy Phong viện vào, để cho một đám thị vệ thiếu chút nữa trừng lồi con mắt, còn không biết hắn lại đang ở dưới mí mắt những thị vệ này mà chạy ra ngoài.

 

Vì thế, Thụy Vương một lần nữa trách mắng thị vệ làm việc bất lợi, những thị vệ đáng thương kia oan đến cơ hồ muốn khóc, bọn họ rõ ràng cũng rất tẫn trách, nhìn chằm chằm Tùy Phong viện, ngay cả con ruồi đều không để cho bay ra ngoài, làm sao hiểu được thế tử là thế nào chạy đi?

 

Thụy Vương bị nhi tử làm cho bất đắc dĩ, thật may là Vệ Huyên mặc dù chạy ra ngoài, thế nhưng hành tung quỷ bí, càng không có đi phủ Trưởng công chúa Khang Nghi, ngược lại không có bị người phát hiện hắn ngầm đối với mệnh lệnh của hoàng thượng dương thịnh âm suy, nếu không để cho những Ngự sử kia biết, lập tức sẽ phun cho mặt mũi hắn nở hoa.

 

Vệ Huyên sở dĩ không đi phủ Trưởng công chúa Khang Nghi tìm A Uyển nguyên nhân là rất dễ thấy, thời điểm như thế này không thể đi, thế nhưng để cho hắn một tháng không gặp A Uyển, chuyện này quả là lấy mạng của hắn.

 

Nếu hắn không có biện pháp đi, vậy không thể làm gì khác hơn là để cho A Uyển sang đây thăm hắn.

 

Vì lẽ đó, Vệ Huyên rất nhanh viết một phong thơ, cho hạ nhân đưa đi phủ công chúa cho A Uyển.

 

Lúc A Uyển nhận được tin của Vệ Huyên, chỉ nhìn một cái liền khép lại không muốn xem.

 

-“Là Huyên biểu ca viết tới? Nói cái gì?

 

Mạnh Tự vừa cắn hạt dưa vừa tò mò hỏi, một cái miệng nhỏ nhắn hoạt động không ngừng, không phải đang liều mạng ha ha ăn, chính là đang nói nói một chút, tóm lại đừng nghĩ nàng câm miệng.

 

A Uyển thấy nàng tò mò, liền đưa tin Vệ Huyên viết cho nàng, để cho chính nàng xem.

 

Nhưng ai biết Mạnh Tự đầu lắc kịch liệt giống như trống bỏi vậy,

-“Đừng cho muội, muội cũng không dám xem, nếu để cho Huyên biểu ca biết, muội sẽ bị hắn độc mù, tỷ cũng không thể hại muội! Hơn nữa, vạn nhất muội thấy gì đó không thích hợp thấy, rất ngại ngùng mà? Sự tình của hai người, muội không thể nhúng tay vào đâu.

 

A Uyển:

.....

 

A Uyển thiếu chút nữa quỳ với tiểu cô nương này, một bộ dạng “Sự tình của hai người, muội không thể nhúng tay vào đâu!” vẻ mặt thần bí? Chẳng lẽ nàng cho là Vệ Huyên viết thư tình cho mình sao? Nghĩ như vậy, mặt đen lại.

 

Trong phong thư này ý tứ là, Vệ Huyên nhớ nàng, hiện tại hắn không thể đi ra, cho nên để cho A Uyển đi Thụy Vương phủ thăm hắn, nhớ mang cho hắn khăn cùng hà bao nàng làm, năm ngoái cái A Uyển làm cho hắn đã dùng cũ, hắn muốn cái mới...

 

Trong thư một đống lời dài dòng văn tự, tôn chỉ chỉ có một, chính là để cho nàng mang hà bao, khăn chính nàng thêu đi cho hắn.

 

A Uyển không nhịn được lắc đầu, có lúc suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Vệ Huyên thế nào tạo thành tính cách kỳ quái như vậy đây? Ở trước mặt nàng nghiễm nhiên là một bé ngoan thích dây dưa, đối ngoại lúc hung tàn bá đạo, hung danh lan xa, trở thành một bá đạo trong kinh thành, để cho người ta vọng mà sinh uy.

 

Đối với phong thư này của Vệ Huyên, A Uyển khép lại không để ý tới, nên làm gì thì làm cái đó.

 

Bất quá, rất nhanh A Uyển liền vì cách làm này của mình mà hối hận, bởi vì con Gấu Con kia thấy nàng không đi, một ngày hai mươi, ba mươi phong thư đưa tới thúc giục nàng, còn phái Lộ Bình ngày ngày tới ngồi coi chừng, cho đến khi nàng đáp ứng đi gặp hắn thì mới thôi.

 

Vì thế, Trưởng công chúa Khang Nghi cười không được, La Diệp vừa cười vừa mắng Vệ Huyên tiểu lưu manh, Mạnh Tự không nhịn được có chút đồng tình, về phần đồng tình người nào, hai người đều có.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi bàng quang, cũng không vì nữ nhi quyết định, để cho chính nàng làm quyết định.

 

A Uyển thấy công chúa mẫu thân lần này không có hung tàn đối xử chính mình, hiển nhiên là để cho mình quyết định, cuối cùng dưới tình thế Vệ Huyên tiến công, vẫn là quyết định đi gặp hắn.

 

Bởi vì kỳ thực nàng cũng hơi nhớ hắn.

 

Vệ Huyên thường xuyên xoay quanh bên người nàng, nếu như ngày nào hắn không tới, A Uyển ngược lại có chút không quen, chỉ có thể nói cái loại tấn công dây dưa của Vệ Huyên rốt cuộc đã có hiệu quả, để cho A Uyển càng ngày càng quen với sự tồn tại của hắn, phỏng chừng thời cơ thành thục, là có thể ôm vị hôn thê về nhà.

 

Ngày hôm đó, Lộ Bình lần nữa bị chủ tử đá tới, A Uyển liền cho người đi nói với Lộ Bình:

-“Được rồi, ngày hôm nay ngươi đi về trước đi.

 

Lộ Bình nghe được trả lời chắc chắn như thế, chớp mắt một cái, liền hiểu ý trong lời nói, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc hắn có thể báo cáo kết quả với chủ tử.

 

Lộ Bình rất vui vẻ đi về.

 

Ngày kế, sáng sớm A Uyển liền thức dậy, đi thỉnh an phụ mẫu xong, liền mang theo lễ vật công chúa mẫu thân chuẩn bị cho nàng đi Thụy Vương phủ bái phỏng Thụy Vương phi.

 

Làm một cô nương chưa lấy chồng, A Uyển tự nhiên chẳng qua là đi thăm Thụy Vương phi, không có quan hệ gì với Vệ Huyên…..

 

Cho nên đến Thụy Vương phủ, A Uyển đưa thiệp, rất nhanh liền có quản gia của vương phủ tới thỉnh an nàng, sau đó cung cung kính kính mời nàng vào cửa, đang lúc quản gia còn chưa lên tiếng, A Uyển đã lên tiếng, nàng phải đi chính viện bái kiến Thụy Vương phi.

 

Quản gia vốn là muốn tự mình dẫn A Uyển đi Tùy Phong viện, nhưng ai biết ý vị quận chúa này là trước tiên đi chỗ Vương phi, để cho quản gia không khỏi than thở, cảm thấy sợ rằng thế tử lại sẽ cáu kỉnh. Thế tử nhà bọn họ coi trọng Thọ An quận chúa, bây giờ trên dưới vương phủ đều biết, đối với Thọ An quận chúa đều là khách khí, chỉ lo không đủ tôn trọng khách khí, để cho tiểu bá vương kia thấy, trực tiếp một chân đạp tới, không chết cũng bị thương.

 

Năm đó Thụy Vương phi sinh tiểu nhi tử Vệ Trác đã tổn thương thân thể, nếu không phải Vệ Huyên dùng nhân sâm ngàn năm kéo dài tánh mạng cho bà, có thể đã đi đời nhà ma, bất quá mặc dù cứu được, thế nhưng thân thể Thụy Vương phi cũng sụp đổ, trở nên yếu đuối nhiều bệnh, khí trời hơi có biến hóa, sẽ nằm ở trên giường.

 

Nuôi ba năm, rốt cuộc thân thể Thụy Vương phi khá hơn một chút, bất quá cũng không có khỏe mạnh như dĩ vãng, khiến bà cho tới bây giờ vẫn là phải tĩnh dưỡng thân thể.

 

Lúc A Uyển tới thỉnh an Thụy Vương phi, Thụy Vương phi đang ngồi ở trong phòng khách dạy tiểu nhi tử biết chữ, nữ nhi im lặng ngồi ở một bên thêu, ba người mẫu nhi nữ cùng hòa thuận vui vẻ.

 

(Chú thích: nhi nữ là nhi tử + nữ nhi)

 

Nghe nói A Uyển tới, Thụy Vương phi có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ đến Vệ Huyên bị lệnh cưỡng chế ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, rất nhanh liền hiểu…..

 

Chờ A Uyển tới, bà vội bảo người dâng trà, lại để cho hai đứa bé tiến lên làm lễ ra mắt cùng nàng.

 

A Uyển trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cùng Thụy Vương phi hàn huyên mấy câu, lại hỏi thăm tình trạng thân thể của bà, thấy bánh bao nhỏ ba tuổi đang tò mò nhìn mình, không khỏi nở nụ cười với nó, cầm miếng bánh nếp đùa nó,

-“Trác nhi, qua bên này biểu tỷ, biểu tỷ cho đệ ăn ngon.

 

Tiểu Vệ Trác toét miệng cười với nàng, liền giống như một cái tiểu đạn pháo bật tới, nhào tới trong lòng A Uyển, đưa tay muốn miếng bánh nếp kia, A Uyển đùa nó một chút, rất nhanh liền để cho nó đoạt đi.

 

Bánh bao nhỏ mềm nhũn, lại xinh đẹp, thật khiến người yêu thích, số lần A Uyển tới Thụy Vương phủ mặc dù không nhiều, thế nhưng mỗi lần đều phải ôm tên tiểu tử này một cái.

 

Tiểu Vệ Trác tuy là sinh non, bất quá Thụy Vương phi lại nuôi dưỡng nó rất khỏe mạnh, không có bệnh nặng bệnh nhẹ gì, rất khỏe mạnh lớn lên.

 

-“Cữu mẫu, Trác nhi thật ngoan.

 

Thụy Vương phi mỉm cười nhìn nhi tử, cười nói:

-“Thân thể ta không khỏe, lúc bình thường đều là ca ca nó dẫn nó chơi.

 

Nghe được lời của Thụy Vương phi, A Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, Vệ Huyên kia tính tình nóng nảy cũng sẽ mang đệ đệ chơi sao?

 

Đang nói, nha hoàn chính viện thông báo nha hoàn Tùy Phong viện tới rồi, nha hoàn kia rất cẩn thận từ ngữ, nói với Vương phi:

-“Thế tử nghe nói Thọ An quận chúa tới, để cho Thọ An quận chúa đến Tùy Phong viện một chuyến.

 

Thụy Vương phi không khỏi che miệng nở nụ cười, bà thấy A Uyển ở chỗ này chơi chưa lâu, Vệ Huyên cũng đã không cho bà thể diện, như vậy ba ba đến tìm người cũng là chuyện thường.

 

Thụy Vương phi là một người tâm thoáng, thêm nữa năm đó Vệ Huyên buông tha một cây nhân sâm ngàn năm cứu bà, trong lòng đối với người con riêng này có một phần cảm kích, cho nên đối với hành vi của hắn có chút bá đạo, đều chỉ là nhắm một mắt mở một mắt không quá để ý tới, mọi người duy trì ở trong một trạng thái tương quan vô sự liền được, dáng dấp mẫu từ tử hiếu, làm cho người ngoài nhìn thôi.

 

A Uyển hướng Thụy Vương phi nói:

-“Cữu mẫu, ta đi Tùy Phong viện gặp biểu đệ một chút, lát nữa tới nói chuyện cùng ngài.

 

Dứt lời, liền muốn đứng dậy, ai biết Vệ Trác đưa ra móng vuốt nhỏ mập níu lấy váy nàng, tỏ rõ muốn đi theo.

 

-“Chơi với quắc quắc…” Vệ Trác rất vui sướng nói, hướng A Uyển cười lộ ra mấy cái răng sữa, bởi vì tuổi còn nhỏ, lúc nói chuyện cũng mờ mịt.

 

A Uyển yêu thích bánh bao nhỏ xinh đẹp lại mềm mại, sau khi được Thụy Vương phi đồng ý, tự nhiên đáp ứng, dắt nó cùng đi Tùy Phong viện.

 

Đến trước Tùy Phong viện, lúc A Uyển nhìn thấy mấy thị vệ canh giữ tầng tầng ở trước cửa viện, nhất thời lấy làm kinh hãi, nếu không phải biết chuyện, còn tưởng rằng nơi này coi chừng cái khâm phạm của triều đình đây, cái này vây cũng quá kín rồi?

 

-“Chuyện gì xảy ra?” A Uyển hỏi thăm An ma ma.

 

An ma ma nhìn những thị vệ kia, giọng nói có chút không vui, nói:

-“Vương gia ra lệnh.

 

Ở trong lòng An ma ma, thế tử gia của bà rất ngoan, Vương gia làm sao có thể nhẫn tâm như vậy đây?

 

Nghe đến đó, A Uyển đã rõ ràng, đoán chừng là Thụy Vương sợ Vệ Huyên dương thịnh âm suy, cho nên phái thị vệ tới đây coi chừng, không để cho hắn chạy ra ngoài. Không oán được Vệ Huyên ngày ngày đưa tin cho nàng để nàng sang đây gặp hắn, người ỷ thế bực này, cũng chỉ có thể an phận ở lại, không khỏi có chút buồn cười.

 

Chờ A Uyển dắt Vệ Trác vào Tùy Phong viện, rất nhanh liền nhìn thấy Vệ Huyên canh ở nơi đó, hắn ngồi trên núi giả ở trong sân, ngẩng đầu nhìn tới hướng này, một dáng dấp tội nghiệp, nhìn rất đáng thương.

 

Nhìn thấy nàng đi vào, trực tiếp từ núi giả cao ba thước nhảy xuống, sau đó nhào tới hướng nàng, đưa tay ôm chặt nàng.

 

-“Biểu tỷ, đệ thúc giục tỷ lâu như vậy, tỷ mới đến, có phải tính toán chỉ tới đây một lần hay không?” Trong giọng nói của hắn có chút ủy khuất.

 

Lúc A Uyển nhìn thấy hắn cứ như vậy nhảy xuống, trái tim đều phải bị hắn hù dọa nhảy ra, chờ lúc bị hắn ôm, trước tiên lại quên đẩy hắn ra, nghe giọng nói ủy khuất của hắn nữa, trong lòng cũng khá là áy náy.

 

-“Được rồi, không phải tỷ đã đến rồi sao?

A Uyển vỗ vỗ đầu hắn đang gác lên hõm vai chính mình nói,

-“Hơn nữa đệ đây là bị Hoàng thượng phạt ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, tỷ đâu thể nào thường tới thăm đệ? Ngoan, đừng tùy hứng.

 

Vệ Huyên củng củng, lưu luyến không rời rời đi, sau đó liền nghe được một tiếng nói non mềm “Quắc quắc”, cúi đầu nhìn thấy bánh bao nhỏ đang lôi kéo tay A Uyển, nhất thời chân mày dựng đứng, xách hắn tới, không vui nói:

-“Ngươi tới đây làm gì?

 

-“Tìm quắc quắc chơi…” Bánh bao nhỏ bi bô nói.

 

Vệ Huyên bật cười, đang chuẩn bị không khách khí ném nó ra Tùy Phong viện, thì bị A Uyển ngăn cản,

-“Đừng ném nó, nó sẽ khó chịu.

 

Vệ Huyên nhìn về phía A Uyển, Vệ Trác bánh bao nhỏ cũng nhìn về phía A Uyển, còn rất ngu ngốc nói:

-“Không khó chịu.

 

A Uyển:

.....

 

Không oán được Vệ Huyên luôn nói cùng nàng là đệ đệ ngu xuẩn, thật là có chút ngốc nghếch ngu ngơ.

 

Hiếm khi A Uyển tới đây, đối với Vệ Huyên mà nói, đó là ý nghĩa phi phàm, tự nhiên sẽ không để cho một cái bánh bao nhỏ ngốc nghếch ngu xuẩn ở chỗ này cản trở, phân tán lực chú ý của A Uyển, hắn chớp mắt một cái, liền nói với bánh bao nhỏ:

-“Được rồi, ngươi đi chơi quả cầu da trước đi, đá không được năm mươi cái không nên tới tìm ta chơi.

 

Bánh bao nhỏ nhìn quắc quắc một chút, lại nhìn A Uyển,

-“Ồ!.

 

Chờ khi bà vú đem một quả cầu da nhỏ làm rất tinh xảo màu sắc rực rỡ tới, bánh bao nhỏ rất vui sướng ôm quả cầu da nhỏ đi chơi, thật là một đứa bé ngoan bớt việc lại biết nghe lời, cũng không cần người lớn quan tâm, sẽ rất nghiêm túc thi hành một cái phân phó không hợp cách của ca ca.

 

A Uyển đây là thấy rõ, bánh bao nhỏ nghĩ đến tìm ca ca hắn chơi, thật ra thì một mực bị ca ca hắn chơi hắn.

 

Bị Vệ Huyên kéo đến trong phòng khách, sau khi ngồi xuống, A Uyển nói với Vệ Huyên:

-“Chớ khi dễ đệ đệ của đệ.

 

-“Đệ không khi dễ nó mà? Tỷ xem không phải nó chơi rất vui vẻ sao?

 

Vệ Huyên không thích A Uyển đặt lực chú ý ở trên thân người bên cạnh, coi như là đệ đệ ngu xuẩn cũng không được, xoay mặt của nàng về phía hắn, hướng nàng đưa tay đòi hà bao cùng khăn. Chờ thấy chỉ có một cái hà bao không có khăn, mặt của hắn nhíu lại.

 

-“Chê ít?” A Uyển bưng trà liếc xéo hắn.

 

-“Đúng.” Vệ Huyên mạnh mẽ thẳng thắn nói, sau đó đưa tay từ trong tay áo nàng rút ra khăn của nàng, nhét vào trong ngực mình.

 

Cái này là thẳng thừng cướp đoạt, để cho A Uyển hết sức bất đắc dĩ, đây chính là nguyên nhân nàng không muốn thêu khăn cho hắn, bởi vì hắn đã không biết từ chỗ nàng lấy đi bao nhiêu khăn, mà khăn của A Uyển cũng rất dễ nhận biết, phía trên thêu hai đóa tướng điệp thuỷ cúc hoa. Đây là đồ hết sức riêng tư của cô nương, A Uyển dĩ nhiên là không muốn cho, không biết sao Vệ Huyên mỗi lần đều là thừa dịp nàng không chú ý lấy đi, sau đó nhét vào trong ngực.

 

Vệ Huyên ngồi xếp bằng, sát gần A Uyển, gần đến có thể ngửi được mùi hương trên người nàng, là một loại mùi thuốc lẫn lộn mùi thơm xà bông nhàn nhạt, không có dùng hương liệu, bởi vì thân thể nàng không khỏe, không ngửi được mùi hương liệu, cho nên y phục của nàng cũng không tẩm hương liệu, khiến cho mùi hương trên người nàng rất mộc mạc.

 

Thế nhưng mùi này lại làm cho hắn có chút tâm viên ý mã*, chẳng qua là không biết sao lửa nóng trong lòng lại không góp sức, chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.

 

(Chú thích: Tâm viên ý mã nghĩa là tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn)

 

Len lén liếc nhìn gò má trắng nõn của A Uyển, Vệ Huyên thật là càng xem càng yêu thích, sau đó hôn lên.

 

A Uyển thật bình tĩnh nhìn sang, nói với hắn:

-“Biểu đệ, đệ như vậy nữa tỷ liền đi.

 

Vệ Huyên chỉ đành phải ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, âm thầm nuốt nước miếng một cái, không dám lại đi hôn.

 

Hai người ngồi chung một chỗ tùy ý nói chuyện, như ở trong phủ công chúa không khác nhau gì cả, hoặc giả khác nhau là bên cạnh còn có một bánh bao nhỏ cầm quả cầu da chạy tới chạy lui, chạy mệt mỏi, liền chạy tới muốn quắc quắc ôm nó.

 

Vệ Huyên khiến người ôm nó đến bên cạnh, đút nó uống chút nước cùng điểm tâm, sau đó nói với nó:

-“Nam tử hán phải học tự mình leo lên giường.

 

Vì vậy bánh bao nhỏ ba tuổi lại đi chinh phục giường trong phòng.

 

A Uyển:

.....

 

Bánh bao nhỏ thật sự là bớt việc lại khiến người không bận tâm.

 

A Uyển chỉ ở Thụy Vương phủ một buổi sáng, vốn là muốn sớm một chút rời đi, nhưng lại bị Vệ Huyên giữ lại cùng hắn ăn cơm trưa.

 

Bất quá trên bàn cơm, không chỉ có một mình A Uyển, mà bánh bao nhỏ Vệ Trác cũng ở đây.

 

Chờ ăn cơm trưa xong, vô luận như thế nào, A Uyển phải đi về, Vệ Huyên lưu luyến không rời đưa nàng đến cửa Tùy Phong viện, rất phiền phức căn dặn nàng, qua mấy ngày nàng phải tới gặp hắn, nếu không hắn sẽ leo tường đi ra ngoài tìm nàng.

 

Nghe được người nào đó nói muốn leo tường, đám thị vệ coi chừng cửa viện nhất thời âm u, A Uyển cũng bị bộ dạng bốc đồng này của hắn tức giận đến trực tiếp bấm mặt của hắn, mắng:

-“Leo cái tường gì? Đệ là sợ mình bị phạt không đủ sao? Ngoan ngoãn ở lại trong phủ, tỷ có rảnh rỗi sẽ đến.

 

Vệ Huyên thẳng thắn lưu manh nói:

-“Ai bảo tỷ không đến thăm đệ? Hơn nữa tỷ có rảnh rỗi là lúc nào có rảnh rỗi? Quên đi, đến lúc đó đệ kêu Lộ Bình tới chỗ tỷ hỏi.

 

A Uyển bị hắn làm cho không nói được gì, cuối cùng mặc kệ hắn, trực tiếp rời đi.

 

Phía sau, Vệ Huyên vịn cửa viện nhìn bóng lưng của nàng, để cho lúc A Uyển xoay người nhìn thấy, trong lòng không khỏi có loại cảm giác áy náy, giống như bản thân đang vứt bỏ một con cún con đáng thương.

 

Bởi vì Vệ Huyên uy hiếp muốn leo tường, cuối cùng A Uyển chỉ có thể cách mấy ngày sang đây gặp hắn một lần, thật may là mọi người đều biết nàng cùng Vệ Huyên đã định ra hôn ước, tới Thụy Vương phủ cũng cho là tới bái phỏng Thụy Vương phi, ngược lại không có truyền ra cái gì.

 

Cuộc sống đang ở trong loại chuyện như vậy không ngừng tiến tới, chờ sau khi Vệ Huyên kết thúc đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, A Uyển lại phải theo công chúa mẫu thân đi thôn trang Tiểu Thanh Sơn ở lâu dài, tạm thời cách xa thị phi phải trái của kinh thành.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts