Sủng Thê Như Lệnh - Chương 084

☆ , “Tỷ bị thương?” Hắn tức giận nói.

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lại sắp tới mùa hè, ngày dài đêm ngắn, sắc trời rất nhanh liền sáng lên.

 

Trong Tĩnh Quan Trai ở cung Chiêu Dương, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.

 

‘Nam tử mười lăm vấn tóc, vấn tóc mà liền học đại, học đại nghệ yên, lý đại yên'.

 

Bây giờ các hoàng tử đọc sách ở trong cung Chiêu Dương đều đã trưởng thành, các đệ tử huân quý ban đầu bằng tuổi Ngũ hoàng tử sau khi mãn mười lăm tuổi liền không được tiến vào Tĩnh Quan Trai đọc sách nữa. Dùng thế tục tới nói, chính là đã trưởng thành, có thể làm chuyện xấu, được hoàng đế coi trọng, đó là có thể vào Vũ Lâm quân của hoàng đế, cũng có thể ở Kim Ngô Vệ mò được vị trí trước, đây mới là nguyên nhân đệ tử tôn thất cùng các công tử huân quý phải cúi đầu vào cung đọc sách.

 

Bây giờ ở lại chỗ này phần lớn là con em tôn thất cùng huân quý lấy Vệ Huyên cầm đầu… Mà có vài người thân cận với Ngũ hoàng tử, cũng bởi vì bây giờ Vệ Huyên trấn ở chỗ này mà phải co đầu làm người.

 

Về phần Ngũ hoàng tử, hắn biểu thị hắn đã trưởng thành, không nên giống khi còn bé càn quấy nữa, nghiêm túc làm việc, không lại che chở những đệ tử huân quý đã từng bị hắn lôi kéo nữa. Hành động này mặc dù được hoàng đế khen ngợi, nhưng cũng để cho hắn đắc tội một ít huân quý, còn không bằng Vệ Huyên hung hăng đến cùng.

 

Bất quá Vệ Huyên vẫn giống như thường ngày, sau khi lộ mặt ở Tĩnh Quan Trai xong, liền quang minh chính đại trốn học, lưu cho mọi người một bóng lưng cùng tay áo màu đỏ bị một luồng gió nhấc lên.

 

Mặc cho Thái phó chỉ có thể làm như không nhìn thấy, chẳng qua là quay đầu thấy bên trong phòng những ánh mắt hâm mộ nhìn Vệ Huyên rời đi của các học sinh, mặc cho Thái phó lặng lẽ tâm tắc nghẽn, trong lòng thở dài những con em huân quý này quá được nuông chiều che chở, không như đệ tử nhà nghèo nghiêm túc nghiên cứu học vấn, là càng ngày càng không thành sự.

 

Vệ Huyên bị Thái phó xem thành quá được nuông chiều che chở càng ngày càng không thành sự, đang sải bước xuyên qua hành lang hoàng cung thật dài, đi tới điện Thái Cực, cầu kiến hoàng đế.

 

Dương Khánh tổng quản Thái Cực điện rất nhanh từ trong điện đi ra trên mặt nở nụ cười, ép tư thế tới cực thấp, cười ha hả nói:

-“Thế tử, Hoàng thượng mời ngài đi vào.

 

Thiếu niên thân hình thon dài đứng ở trước điện, tóc dài đen nhánh dùng một cái ngọc quan xa hoa buộc lên, hai sợi tơ quấn tóc màu sắc rực rỡ rũ xuống trước ngực, ngọc diện không tỳ vết, ngũ quan tinh xảo, hết sức diễm lệ, chỉ có hai đạo mày kiếm thon dài đen ngòm anh khí bừng bừng, khiến cho hắn nhìn anh tư tỏa sáng, không người dám ngộ nhận hắn là nữ tử.

 

Dương Khánh liếc hắn một cái, trong lòng cũng không khỏi không khen ngợi, Thụy Vương thế tử này tuổi càng lớn, phong thái càng là không người có thể địch, có thể nói là thế gian hiếm thấy, ngay cả các hoàng tử cũng khó sánh bằng, chớ trách Thái hậu vẫn yêu thương hắn như cũ.

 

Vệ Huyên không để ý đến Dương Khánh, nhấc chân đi vào điện Thái Cực.

 

Vùi đầu ở trên ngự án phê duyệt tấu chương Văn Đức đế ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên đi tới, trên mặt nở nụ cười, đợi Vệ Huyên hành lễ xong, cũng không cùng hắn dài dòng, liền ném một quyển tấu chương cho hắn, nói:

-“Huyên Nhi nhìn một chút đi.

 

Vệ Huyên cũng không kiểu cách, mở ra xem.

 

Dương Khánh bồi ở một bên, cung nhân hầu hạ trong điện đều là tâm phúc của hoàng đế, đều lặng lẽ, không có ai phát ra âm thanh.

 

Dương Khánh mắt sắc thấy Văn Đức đế ném cho Vệ Huyên chính là một phong mật chiết tối hôm qua đưa vào cung, trong lòng chuyển động, khẽ rũ mắt xuống.

 

Kể từ Vệ Huyên bắt đầu mười ba tuổi, loại chuyện như vậy đã không hiếm thấy, mới vừa lúc bắt đầu, mọi người sẽ kinh ngạc một chút, sau đó nhiều, cũng không kinh ngạc, tất cả học được làm như không thấy, nếu như có người đến dò xét, đều là nói năng thận trọng.

 

Vệ Huyên rất nhanh liền xem xong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Văn Đức đế, đỉnh đạc nói:

-“Hoàng bá phụ, xem xong rồi.

 

Văn Đức đế nhận lấy trà Dương Khánh trình lên nhấp một chút, rũ mắt nhìn về phía thiếu niên trước ngự án, trên mặt mang theo chút ý cười, hỏi:

-“Huyên Nhi nghĩ như thế nào?

 

-“Giết.

 

Chữ này nói ra hời hợt, thế nhưng lại có thể từ trên người thiếu niên đang cười kia cảm giác được mùi máu tanh nồng nặc lau không đi, Dương Khánh gần đó bắp chân cũng run rẩy, vùi đầu càng thấp hơn.

 

Văn Đức đế không có mở miệng, ông tựa hồ đang suy tư.

 

-“Nếu dám gây chuyện, nhất định phải gánh hậu quả, dứt khoát giết.” Vệ Huyên lần nữa nói, đằng đằng sát khí, một dáng vẻ không cần phải suy nghĩ nhiều.

 

Văn Đức đế lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Vệ Huyên, để cho hắn tùy cơ ứng biến.

 

Vệ Huyên cau mày, hiển nhiên là không hài lòng mệnh lệnh này, bất quá lại không nói gì nữa, chỉ hỏi:

-“Hoàng bá phụ cần ta lúc nào lên đường?

 

-“Do ngươi quyết định thôi.

Văn Đức đế phất phất tay, nói với hắn:

-“Mấy ngày tới ngươi chuẩn bị một chút, an bài xong liền lên đường.

 

-“Biết rồi!

 

Nói xong chính sự, Vệ Huyên thấy trước ngự án còn có một bàn điểm tâm không bị người chạm qua, chớp mắt một cái, liền đưa tay tới bưng đi, thấy hoàng đế không nói gì nhìn mình, hắn lý trực khí tráng* nói:

-“Ta đã làm việc cho hoàng bá phụ, không thể đói bụng mà đi? Cái kiểm kê tâm này ta ngửi rất thơm, hoàng bá phụ thưởng cho ta chứ.

 

(Chú thích: Lý trực khí tráng: lý luận vững chắc, tác phong hiên ngang)

 

Nguyên tắc của Vệ Huyên là, đồ vật của hoàng đế đều là tốt, không lấy đi ăn là thua thiệt, cho nên những năm này hắn không ít đào góc tường ở chỗ hoàng đế.

 

Văn Đức đế bị hắn làm cho dở khóc dở cười, vô luận qua bao nhiêu năm, tính tình cái con Gấu Con này cũng sẽ không thay đổi, thẳng đến thẳng đi làm cho người ta không nói được lời nào.

 

Thấy hắn muốn bưng đi cái đĩa điểm tâm kia, Văn Đức đế tự nhiên sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này, thế nhưng lại muốn trêu chọc hắn một chút. Đáng tiếc da mặt Vệ Huyên dày so với thành tường, Văn Đức đế với một chút trêu chọc kia căn bản không có tác dụng, chờ lúc hắn đi, bàn điểm tâm ngự trù đặc biệt làm cho hoàng đế đã bị hắn bưng đi.

 

Vệ Huyên bưng một đĩa điểm tâm đi ở trong hoàng cung, khiến cho người nhìn thấy phải mở mang tầm mắt, bất quá không một ai dám hé răng, mà hắn cũng không chút phật lòng, hắn ngắt một khối điểm tâm cho vào miệng, phát hiện điểm tâm hôm nay lại là vị ngọt làm chủ, nhất thời cảm thấy không có khẩu vị.

 

Đang muốn kín đáo đưa nó cho Lộ Bình giải quyết, nhưng không nghĩ Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đâm đầu đi tới, để cho hắn thay đổi ý nghĩ.

 

-“Huyên đệ đây là từ Thái Cực điện tới sao? Lại trốn học?” Tam hoàng tử nở nụ cười hiền hòa trên gương mặt anh tuấn, để cho người ta vô cùng dễ dàng sinh lòng hảo cảm.

 

Ánh mắt Ngũ hoàng tử chìm liễm, trên mặt mang theo ý cười nhã nhặn, xa xa nhìn thấy, quân tử tuấn tú nhẹ nhàng như ngọc, chẳng qua là so sánh với tư nghi diễm lệ của Vệ Huyên, cái loại đẹp trai mang tính xâm lược, gắng gượng đem hắn trở thành bối cảnh.

 

Lúc này khóe môi hắn đang cười, một cách nhã nhặn hiền hòa, nói với Vệ Huyên:

-“Huyên đệ đây là lại đi chỗ phụ hoàng cướp đồ ăn? Nếu như đệ thật sự thích, không bằng để cho phụ hoàng thưởng đầu bếp cho đệ.

 

Vệ Huyên liếc xéo hắn một cái, cười đến cả người lẫn vật vô hại,

-“Đúng vậy, xác thực đệ rất thích, Ngũ hoàng huynh có muốn nếm thử một chút hay không?

 

Quả nhiên, lời này thành công làm Ngũ hoàng tử buồn nôn, để cho nụ cười trên môi hắn cứng đờ, trở nên hơi miễn cưỡng, nhận cũng không được, cự tuyệt cũng không phải, trong lòng thực tức giận, đặc biệt là thấy trong mắt Vệ Huyên không hề che giấu đùa cợt, nổi tức giận càng lúc càng thịnh.

 

Liền gan nhỏ như thế!

 

Vệ Huyên dời ánh mắt, rồi hướng Tam hoàng tử mời, Tam hoàng tử bị hắn cuốn lấy hết cách rồi, đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm ở dưới mắt Vệ Huyên nhìn lom lom, chỉ phải ăn, chẳng qua là lúc này ở trước mặt mọi người, như vậy kinh nghiệm ăn đồ ăn ngay tại trước mặt mọi người đối với hắn mà nói là lần đầu, Tam hoàng tử cũng không khỏi sinh ra mấy phần lúng túng, trong lòng biết hành động này của Vệ Huyên là đặc biệt tới đối phó bọn họ, chẳng qua là mặc dù biết, thế nhưng hắn không thể làm gì.

 

-“Tam hoàng huynh cũng ăn, Ngũ hoàng huynh cũng ăn đi, đây là hoàng bá phụ thưởng, huynh sẽ không cự tuyệt chứ?

 

Dáng dấp nhã nhặn của Tam hoàng tử rốt cuộc bị công phá, hít một hơi thật sâu nhận “Hảo ý” Vệ Huyên áp đặt tới mới vừa rồi, chỉ cảm thấy vị khối điểm tâm vô cùng nhạt nhẽo, căn bản không có một chút tư vị. Bất quá công phu mặt ngoài của hắn rất cao, chẳng qua là trong nháy mắt rất nhanh liền khôi phục bình thường, chỉ là nhìn thấy dáng dấp tự tiếu phi tiếu của Vệ Huyên, trong lòng lại dâng lên cảm giác uất ức quen thuộc.

 

Vệ Huyên tâm tình thật tốt, đối với bọn họ nói:

-“Hai vị hoàng huynh hẳn là còn có việc, đệ liền không quấy rầy, đi trước.

 

Nói xong, bưng kiểm kê tâm kia đi hướng Nhân Thọ cung.

 

Ánh mắt Tam hoàng tử âm u thâm trầm, nhìn phương hướng hắn rời đi im lặng không nói.

 

Trong mắt Ngũ hoàng tử thoáng hiện một tia oán độc, rất nhanh liền bình ổn lại.

 

-“Ngũ đệ, đi thôi.” Tam hoàng tử đè lại đệ đệ, để cho hắn bình tĩnh đừng nóng.

 

Ngũ hoàng tử cười với hắn, theo hắn rời đi, chẳng qua trên đường hắn không nhịn được mở miệng nói:

-“Tam hoàng huynh, huynh nói nếu là nuôi con chó, con chó kia lại là con chó dử, dã tính khó thuần, ngay cả chủ tử cũng cắn, phải làm sao?

 

Tam hoàng tử cười nhạt nói,

-“Đánh chó cũng phải xem thời điểm.

 

Ngũ hoàng tử suy nghĩ một chút, cảm thấy là cái lý này, mặc dù trong lòng còn uất nghẹn khó tiêu, nhưng cũng không quá bực mình như vậy.

 

Bên kia sau khi Vệ Huyên rời đi, trong mắt đồng dạng lộ ra một chút chán ghét, đưa kiểm kê tâm cho Lộ Bình, nói:

-“Cất đi, chớ để cho người ăn.

 

Trong nháy mắt Lộ Bình liền hiểu “Chớ để cho người ăn” là ý đợi lát nữa xuất cung, trực tiếp đổ cho chó ăn đi, đây không phải là đồ người ăn, là thầm mắng hai vị hoàng tử thành chó, đồ đã bị chó chạm qua, dĩ nhiên là không thể ăn.

 

Lộ Bình biết sơ lược phong cách hành sự của Vệ Huyên, biết chủ tử bình thường mặc dù phách lối không để người ở trong mắt, bất quá ngại vì hoàng đế ở đó, hiện nay tuổi đã lớn, cũng không thể giống như khi còn bé mà càn quấy, đã thu liễm rất nhiều, cho nên quan hệ cùng mấy vị hoàng tử ngược lại so với khi còn bé hòa hoãn rất nhiều. Dĩ nhiên, đây là bề ngoài, ngầm, vẫn là đấu chết sống, chỉ là không thể đặt tới trên bề ngoài là được, cái này phải xem thủ đoạn bẫy người của ai cao minh hơn.

 

Vệ Huyên vỗ vỗ tay, liền đi hướng Nhân Thọ cung.

 

Kế tiếp hắn phải rời kinh thành đi làm việc, thời gian đoán chừng phải một tháng mới có thể trở về, cho nên phải thừa dịp này tới gặp Thái hậu một chút.

 

Vừa tới chánh điện bên ngoài Nhân Thọ cung, liền nghe được một trận tiếng cười truyền tới, Vệ Huyên liếc nhìn nội thị dẫn đường, tiểu nội thị kia cười nói:

-“Là thái tử phi, Tam hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi cùng mấy vị công chúa đang ở trong điện bồi Thái hậu nương nương nói chuyện.

 

Vệ Huyên nhíu mày, không nhịn được nở nụ cười, dáng tươi cười cơ hồ mê hoặc ánh mắt tiểu nội thị, hắn vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.

 

Chờ lúc Vệ Huyên vào chánh điện, liền thấy một đám nữ tử trẻ tuổi ngồi vây quanh Thái hậu, cung trang hoa lệ, trên đầu châu ngọc vờn quanh, nhất cử nhất động phú quý ung dung, trong đó còn có mấy cô nương chưa lấy chồng, trừ mấy vị công chúa ra, còn có Phúc An quận chúa —— Mạnh Tự cùng mấy cô nương Mạc gia.

 

Vệ Huyên nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền cười nói với Thái hậu:

-“Sớm biết nơi này của hoàng tổ mẫu náo nhiệt như vậy, tôn nhi phải tránh đi mới đúng.

 

Thái hậu thấy hắn tới, trong lòng thực vui mừng,

-“Nói ngốc gì vậy? Các nàng đều là tỷ muội của tẩu tử con, người một nhà không cần cấm kỵ như vậy.

 

Dứt lời, gọi hắn tiến lên, lôi kéo tay của hắn nhìn kỹ một chút, đau lòng nói:

-“Làm sao lại gầy? Có phải hạ nhân hầu hạ không tốt hay không?

 

Vệ Huyên ngồi ở trên ghế nhỏ cung nữ đưa tới, vừa vặn sát bên Thái hậu, vị trí này ngoại trừ Tam công chúa ra, cũng chỉ có hắn có thể tùy ý như vậy, hắn cười nói:

-“Hoàng tổ mẫu, thân thể tôn nhi đang phát triển, một ngày thay đổi một dạng, ở trong mắt ngài tự nhiên là gầy, thật ra thì cân nặng một mực không thay đổi, còn tăng một ít đây.

 

Thái hậu cẩn thận tỉ mỉ nhìn hắn, trong lòng cũng cảm thấy hắn tựa hồ lại cao lớn hơn một chút, trong lòng rất là an ủi, đặc biệt đứa nhỏ này càng lớn, gương mặt này càng giống như hài tử trong trí nhớ của bà, trong lòng thật sự là yêu thích.

 

Vệ Huyên trên mặt mỉm cười, để cho Thái hậu tỉ mỉ lải nhải, mặc dù không biết bà đang suy nghĩ gì, nhưng xem vẻ mặt của bà, kết hợp với biết được chuyện kiếp trước, liền biết bà là xuyên thấu qua chính mình mà thấy một người, hoặc giả dáng dấp hắn xác thực rất giống, thế nhưng hắn là hắn, tuyệt đối không phải là vật phẩm thay thế bất luận kẻ nào.

 

Thái hậu lôi kéo Vệ Huyên quan tâm thăm hỏi, nữ tử trong điện trên mặt mang theo nụ cười, thế nhưng trong lòng lại rất phức tạp, đặc biệt là nghe Thái hậu lúc trước nói câu kia “Các nàng cũng là các tỷ muội của tẩu tử con, người một nhà không cần cấm kỵ như vậy”, liền biết Thái hậu rất thân thiết với hắn, ngay cả hoàng tử cũng khó so.

 

Hai cô nương Mạc gia ngồi bên cạnh Mạc Như thấy tâm tư Thái hậu bị Vệ Huyên chiếm cứ, tương tự đều bị chấn động, trong đó Mạc Lục cô nương tò mò nhìn một chút, bị tướng mạo của Vệ Huyên rung động, chờ lúc nàng thu liễm tâm thần, nhìn thấy Mạc Thất ngồi ở bên cạnh tinh thần không thuộc về dáng dấp, lặng lẽ lấy tay đụng nàng một cái.

 

-“Thất muội muội, muội làm sao vậy?

 

Mạc Thất cô nương kinh ngạc, ngẩng đầu thấy Mạc Lục cô nương nhìn mình, vẻ mặt có chút phức tạp, bất quá rốt cuộc chỉ là lắc đầu, nhẹ giọng nói:

-“Muội không sao.

 

Mạc Lục cô nương trong lòng hồ nghi, cái này nơi nào gọi là không có sao? Mạc Thất cô nương là đích nữ Trấn Nam hầu, thân phận tôn quý không thua gì Mạc Như, nếu không phải tuổi nàng tương đối nhỏ, có thể ban đầu Tam hoàng tử phi là Mạc Thất mới đúng.

 

Sau khi Mạc Như lấy chồng, Đại trưởng công chúa Khánh An tổ mẫu các nàng liền để Mạc Thất ở bên người nuôi, mấy năm này phương thức làm việc của Mạc Thất càng ngày càng có phong phạm như Đại trưởng công chúa Khánh An.

 

Theo lý thuyết, lấy tính tình Mạc Thất, quyết sẽ không ở vào thời điểm này thất thần, cho nên Mạc Lục cô nương cảm thấy nhất định là có chuyện, hết thảy đó là sau khi Thụy Vương thế tử đi vào phát sinh, chẳng lẽ...

 

Mặc dù có suy đoán, thế nhưng Mạc Lục cũng không dám tùy tiện đoán bừa, tạm thời trước tiên nhớ ở trong lòng.

 

Vệ Huyên rốt cuộc là một thiếu niên mười bốn tuổi, không thích hợp xen lẫn bên trong một đám nữ quyến, cùng Thái hậu nói vài lời thôi, liền cáo từ rời đi.

 

Về phần chuyện hắn có thể phải rời kinh thành đi ban sai, quyết định chờ có thời gian rảnh rỗi sẽ nói với Thái hậu.

 

-“Biểu ca, chờ muội một chút!

 

Mới ra khỏi Nhân Thọ cung không lâu, một tiếng thanh thúy truyền tới.

 

Vệ Huyên vốn không muốn để ý tới, bất quá người sau lưng truy đuổi rất hăng say, nghĩ đến có thể A Uyển sẽ có phản ứng, chỉ đành phải dừng lại xoay người, chỉ thấy một thiếu nữ vui tươi đang xách váy chạy nhanh tới hướng hắn, theo Vệ Huyên, thật là không có một chút dáng vẻ nào.

 

-“Chuyện gì?

 

Mạnh Tự cười với hắn, cũng không thèm để ý thái độ ác liệt của hắn. Trên thực tế, ngoại trừ A Uyển ra, Mạnh Tự chưa từng thấy qua hắn đối với cô nương nào có thái độ dễ chịu, coi như là chính nàng, cũng là bởi vì có A Uyển, mới có thể để cho hắn bố thí một chút, cái vẻ mặt bố thí đó, thật là khiến cho người ta tức giận phải muốn đè hắn xuống đánh một trận, đáng tiếc từ nhỏ Mạnh Tự đã bị các tỷ tỷ truyền vào tư tưởng hắn là một đại ma Vương, sợ hắn sợ muốn chết, chỉ có thể ở trong lòng nghĩ mà thôi, không dám thật đánh hắn.

 

-“Đã lâu không gặp Huyên biểu ca, Huyên biểu ca, khi nào thì biểu ca đi Tiểu Thanh Sơn?

Mạnh Tự cười với hắn,

-“Nếu biểu ca đi, nói với muội một tiếng, muội sẽ đồng hành cùng biểu ca.

 

Sợ hắn hiểu lầm chính mình lười, hắn lại sẽ uy hiếp độc chết bản thân, Mạnh Tự lại nói:

-“Mẫu thân muội nói, không để cho muội tự mình ra cửa, nếu như đồng hành cùng biểu ca, bà sẽ không can thiệp.

 

Ánh mắt Vệ Huyên hơi đổi, làm bộ nói:

-“Đi cái gì Tiểu Thanh Sơn? Ta gần đây bận rộn, cũng không rảnh rỗi.

 

Mạnh Tự không nghi ngờ hắn, trong lòng thất vọng không ngớt, ánh mắt nhìn hắn mơ hồ lộ ra chút ai oán oan ức.

 

Tình cảnh này, xem ở trong mắt người khác, chỉ cảm thấy có cái vấn đề gì, không chừng là Vệ Huyên bắt nạt tiểu cô nương người ta, cũng để cho mấy cô nương mới từ Nhân Thọ cung đi ra dừng lại bước chân.

 

-“Hừ, thật không biết xấu hổ!

Tam công chúa gỡ gỡ tóc mai bị rối ở một bên, môi đỏ mọng phun ra lời khắc nghiệt,

-“Tỷ tỷ muội muội cũng cùng một dạng.

 

Hai cô nương Mạc gia đi theo nàng tự nhiên không dám tiếp lời, chuyện hoàng gia không phải các nàng có thể nói, vô luận là Vệ Huyên hay là Phúc An quận chúa, cũng so với các nàng mấy tôn nữ của Đại trưởng công chúa Khánh An mà nói, càng đến tâm đế vương.

 

Mạc Thất cô nương len lén nhìn sang, thấy dáng dấp Vệ Huyên lạnh lùng, nhưng gương mặt khó nén tuấn tú xinh đẹp vượt trội, lại hơi thất thần.

 

Tam công chúa cũng chỉ dám ở xa xa nhìn nói mấy câu, cũng không dám tới sát đi nói Vệ Huyên, tránh cho hắn lại nổi điên lên, đâu để ý ngươi là nam hay nữ, thân phận gì, trực tiếp đạp rồi lại nói, sau khi ăn qua thua thiệt mấy lần, với lại dưới sự khuyên can của mẫu phi cùng hai vị hoàng huynh, Tam công chúa không còn kích động bằng khi còn bé.

 

Đuổi được Mạnh Tự nói nhiều xong, Vệ Huyên liền đi.

 

Sau khi ra khỏi cung, Vệ Huyên nhìn nhìn mặt trời sáng lấp lánh trên trời, gọi Lộ Bình đi dắt ngựa, hắn phải đi Tiểu Thanh Sơn.

 

Lộ Bình không nói gì nhìn hắn mấy hơi thở thời gian, sau đó ngoan ngoãn đi dắt ngựa, trong lòng lặng lẽ đồng tình với Phúc An quận chúa, lại bị chủ tử hắn lừa dối rồi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong hồ lá sen xanh biếc, ánh nhật hoa sen biết hồng.

 

Bên trong hồ sen dưới chân Tiểu Thanh Sơn lá sen vẫn cao vút xanh biếc, mặc dù mới tháng tư, thế nhưng bên trong hồ sen đã bày ra một loại phong cảnh khác biệt, rất thích hợp với câu thơ kia.

 

Chính là lúc chạng vạng, sáng mờ rực rỡ, trên quan đạo dẫn tới Tiểu Thanh Sơn, vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, tá điền làm việc ở bờ hồ cùng trong hồ sen đã quen với thanh âm như vậy, có vài hài tử ngạc nhiên từ giữa lá sen khổng lồ thò đầu nhìn, xa xa liền thấy trước mặt một kỵ sĩ trong bộ y phục màu đỏ sẫm tay áo tung bay, nhanh như điện chớp giục ngựa tới, trong thời gian ngắn liền xuyên qua con đường, hướng tới Tiểu Thanh Sơn.

 

-“Cha, người kia thật là uy phong, cưỡi ngựa thật nhanh.

 

Một tiểu tử choai choai hâm mộ nhìn tuấn mã cao lớn kia, thấy một thiếu niên sau khi tới giữa sườn núi Tiểu Thanh thì dừng lại lấy một tư thế đẹp trai tung người xuống ngựa, càng là nhìn chằm chằm không chớp mắt.

 

-“Đó là tự nhiên, đây chính là quý nhân trong kinh tới.

Nông dân màu da đỏ đen vỗ vỗ đầu tiểu hài tử của mình, phần lớn sinh hoạt ở nơi này là tá điền, tất nhiên biết chủ nhân trong thôn trang trên sườn núi Tiểu Thanh là ai, không dám tùy tiện mạo phạm quý nhân.

 

Vệ Huyên vào thôn trang xong, ném ngựa cho gã sai vặt, liền sải bước đi vào bên trong, mặc dù rất muốn đi gặp A Uyển, bất quá vẫn phải đi chính viện thỉnh an Trưởng công chúa Khang Nghi trước.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy hắn tới, không sợ hãi chút nào, cười hỏi:

-“Huyên Nhi thế nào tới? Phụ Vương cùng mẫu phi con có khỏe không? Thái hậu cùng Hoàng thượng trong cung thế nào…..

 

Vệ Huyên nhất nhất đáp Trưởng công chúa Khang Nghi xong, liền nói:

-“Cô, con trước tiên đi thăm biểu tỷ.

 

Nói xong, không cho Trưởng công chúa Khang Nghi cơ hội nói, xoay người sải bước đi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi có chút trợn mắt, hồi lâu không khỏi che trán bật cười, bất quá nghĩ tới điều gì, nhất thời thần sắc có chút vi diệu, muốn cho người ngăn Vệ Huyên lại, về sau ngẫm lại cũng không phải đại sự gì, liền tùy theo hắn thôi.

 

Vệ Huyên không biết tâm tư của Trưởng công chúa Khang Nghi, sải bước bước vào viện A Uyển ở, Lộ Bình theo sau lưng hắn, có thể phát hiện bước chân của hắn so với dĩ vãng còn lớn hơn mấy phần, liền biết trong lòng chủ tử phỏng chừng rất cấp bách.

 

Vào viện A Uyển ở, liền có bà tử thủ viện vội vàng tới thỉnh an hắn, cũng không ngăn trở hắn.

 

Vệ Huyên một đường đi tới trước phòng A Uyển, mấy nha hoàn ngồi ở trước tấm bình phong cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, lúc nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, xa xa liền thấy một thiếu niên đắm chìm trong ánh nắng chiều rực rỡ sáng mờ đi tới, cao lớn vững chãi, dung mạo huy hoàng, khiến cho người ta trong nháy mắt liền thẳng ánh mắt.

 

Bất quá chờ hắn tới, lúc muốn vào phòng, thì một nha hoàn trong đó vội vàng ngăn hắn lại.

 

-“Thế tử xin chờ một chút, để nô tỳ đi thông báo quận chúa một tiếng.” Nha hoàn Thanh Nhã nhẹ nhàng nói, mặc dù bị hắn nhìn lướt qua đến phải run sợ, vẫn như cũ kiên trì.

 

Vệ Huyên lông mày cau lại, cảm giác thái độ nha hoàn này hết sức quái lạ, lại sẽ cản hắn, bất quá xem ở mặt mũi A Uyển —— A Uyển rất che chở nha hoàn bên người nàng, cũng không đành lòng cho hắn tùy tiện bắt nạt các nàng —— rốt cuộc nhịn xuống.

 

Thanh Nhã hướng hắn thi lễ một cái, liền vội vàng đi vào thông báo.

 

Vệ Huyên không chờ bao lâu, rất mau Thanh Nhã đã trở ra, hướng hắn cười nói:

-“Quận chúa mời thế tử vào.

 

Vệ Huyên nhìn nàng một cái, hỏi:

-“Quận chúa lại bị bệnh?

 

Nói tới chỗ này, lông mày nhíu lại, trong lòng có chút không vui. Mấy năm qua A Uyển tu dưỡng thân thể đã không sai biệt lắm, không giống khi còn bé quanh năm suốt tháng bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, trừ tình cờ chuyển mùa tình hình đặc biệt lúc ấy thân thể khó chịu ra, thời điểm còn lại cùng những cô nương cùng lứa khác không sai biệt lắm, ăn được ngủ được có thể chạy có thể nhảy.

 

Thanh Nhã vội vàng lắc đầu,

-“Không có, quận chúa rất tốt.

 

Nói như vậy thì…..lại nghĩ đến tình huống quận chúa bây giờ, trong lòng cảm thấy cũng không tính là……là bệnh chứ?

 

Nếu không phải ngã bệnh, hắn liền yên tâm.

 

Vệ Huyên nhấc chân vào phòng, một cái liền nhìn thấy thiếu nữ ngồi dựa ở trên giường nhỏ dưới cửa sổ, tóc dài đen nhánh mềm mại xỏa xuống, chỉ đơn giản cắm cây trâm ngọc, trên người là một bộ áo cánh màu xanh nhạt, cả người nhìn hết sức mộc mạc, thanh nhã như cúc, tôn lên gương mặt tinh xảo làm cho lòng người không ngừng động đậy.

 

Bất quá rất nhanh Vệ Huyên đã chú ý tới sắc mặt nàng tái nhợt, tinh thần cũng không quá tốt, dựa ở trên giường nhỏ, cả người nhìn mệt mỏi.

 

Vệ Huyên trong lòng lập tức nổi giận, tên nha hoàn kia lại dám gạt hắn, như vậy còn chưa phải là ngã bệnh thì là cái gì?

 

-“Biểu đệ tới rồi à?” A Uyển hướng hắn cười, “Có phải hay không lại trốn học tới vậy?

 

Nhìn thấy nụ cười của nàng, Vệ Huyên thu hồi tức giận, rũ mắt xuống, không cho nàng nhìn thấy tâm tình thô bạo trong mắt hắn, cười nói:

-“Không có, ta quang minh chính đại tới, chẳng lẽ biểu tỷ không nhớ ta sao?

 

Hắn nói xong, đi tới trước giường, ngồi ở bên kia bàn cách giường nhỏ, mà lúc này, một luồng mùi máu tanh như có như không bị hắn dễ dàng ngửi được, hắn đột nhiên biến sắc.

 

-“Tỷ bị thương?” Hắn tức giận nói, cũng không che giấu vẻ giận dữ trong mắt nữa.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts