Sủng Thê Như Lệnh - Chương 085

☆ , Ở trước mặt hắn, nàng còn chưa muốn buông tha trị liệu!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Trọng sinh tới một lần, mặc dù là một cơ hội, thế nhưng trong quá trình lớn lên không khỏi cũng phải lại trải qua chuyện giống nhau một lần...

 

Tỷ như, chuyện kinh nguyệt vậy.

 

Dễ dàng vượt qua mười mấy năm, để cho A Uyển cơ hồ quên mất, nàng còn phải tới kỳ kinh nguyệt như vậy. Cho nên buổi sáng lúc nàng bồi tiếp công chúa mẫu thân cùng nhau ăn sáng, thì bụng nàng đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, dưới người một dòng nước nóng trượt ra nhuộm đỏ xiêm y của nàng, nàng cơ hồ trợn tròn mắt.

 

So với nàng sững sờ, công chúa mẫu thân cùng nha hoàn ma ma bên người nàng lại rất cao hứng, còn kém đi mua pháo về đốt, người không biết còn tưởng rằng muốn mừng năm mới.

 

Mà A Uyển rất nhanh biết, ở trong lòng các nàng, nữ tử tới kinh nguyệt lần đầu, chứng minh đã trưởng thành, có thể sinh con, không oán được các nàng sẽ cao hứng như thế!

 

Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân khác, thân thể A Uyển so với cô nương bình thường yếu đuối hơn, cô nương nhà bình thường ở tuổi mười hai mười ba đa số đã bắt đầu có kinh, Mạnh Tự cũng là ở mười hai tuổi đã tới rồi, thế nhưng A Uyển vẫn cứ kéo tới mười bốn tuổi, khiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi một trận lo lắng, như sợ kéo phải quá lâu, chứng minh thân thể của nàng càng không tốt, sau này ảnh hưởng con cháu.

 

Chẳng qua là, lần đầu tiên này, với A Uyển mà nói, đơn giản là con mẹ nó đau nha, đau đến để cho nàng ngay cả khí lực lăn lộn cũng không có, chỉ có thể cả người đổ mồ hôi lạnh nằm ở trên giường, động một cái đều là chịu tội.

 

Kinh nguyệt đau không phải bệnh, chỉ là đau đến đòi mạng.

 

Cho nên, A Uyển đối với chuyện kinh nguyệt tới như vậy tuyệt đối không vui vẻ, nàng không nghĩ tới sẽ đau như vậy. Đời trước giống như cũng rất đau, bất quá qua mười mấy năm, lại lần nữa ngay tại lúc đau đớn đó, để cho nàng đột nhiên không có phòng bị, mới khó có thể chịu đựng.

 

Thấy nàng đau thành như vậy, cũng dọa Trưởng công chúa Khang Nghi sợ đến không chịu được, mời đại phu đến xem, đại phu thành thói quen nói, thể chất nàng lạnh, có chứng cung hàn, vì thế tương đối phải đau hơn nữ tử bình thường. Lời này của đại phu lại khiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng phải không thôi, gọi đại phu tới một bên nói thầm.

 

Mặc dù không nói cho mình biết, bất quá A Uyển đại khái có thể đoán ra công chúa mẫu thân cùng đại phu nói cái gì, bất quá là để cho đại phu khai chút thuốc cho nàng điều dưỡng thân thể thôi!

 

Cũng đã điều dưỡng hơn mười năm, A Uyển đã sớm nhận mệnh, sợ rằng điều dưỡng nữa, cũng không so được mấy cô nương khỏe mạnh kia, bây giờ có thể chạy có thể nhảy có thể ăn có thể uống, không cần đè nén vui sướng đau buồn, kỳ thật nàng đã cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Vì vậy sau khi bị đổ một chén nước thuốc vừa đen vừa đắng xong, A Uyển liền ngủ một giấc, mãi đến mới vừa rồi mới tỉnh lại.

 

Mặc dù bụng không có đau như vậy, thế nhưng vẫn là khó chịu vô cùng, nàng hướng bên cửa sổ làm tổ trên giường, liền không muốn nhúc nhích, cả người cũng lười biếng.

 

Nghe nói Vệ Huyên đi tới thôn trang thì tinh thần A Uyển có chút hỏng bét, vốn không muốn gặp hắn, bất quá nghĩ đến Vệ Huyên tuổi càng lớn, tính khí là càng ngày càng không xong, căn bản không có như khi còn bé một dáng dấp bé ngoan ở trước mặt nàng, nếu như nàng không gặp, đoán chừng hắn sẽ xông vào, suy nghĩ một chút vẫn là cho hắn đi vào, tính toán để cho hắn đợi một hồi liền đuổi hắn trở lại kinh thành.

 

Chẳng qua là, A Uyển không nghĩ tới, Vệ Huyên tiến vào câu nói thứ hai là:

-“Tỷ bị thương?

 

A Uyển sửng sốt một chút ngẩng đầu nhìn hắn, chống lại cặp mắt đảo lộn biểu tình thô bạo của hắn tâm liền hoảng sợ, chẳng qua là lúc nàng hiểu ý trong lời nói của hắn, may là bình thường tâm của nàng bình lặng như nước, cũng không nhịn được có chút dao động.

 

Trước kia nàng nghe nói, có vài người lỗ mũi đặc biệt linh, nếu như cô gái có kinh nguyệt, lúc ở gần một chút, sẽ bị đối phương ngửi được mùi máu. Lỗ mũi Vệ Huyên đặc biệt linh, giữa ngày hè, ngay cả hơi nước bay tới trong không khí cũng có thể ngửi được, càng không cần phải nói hiện tại nàng đang máu chảy thành sông.

 

-“Không có.” A Uyển thật nhanh bác bỏ, hơi híp mắt lại.

 

Vệ Huyên sắc mặt khó coi, một đôi mắt sâu kín nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

-“Nếu như không bị thương, trên người tỷ làm sao có mùi máu tanh? A Uyển, tỷ bị thương chỗ nào?

 

Hắn áp sát nàng, cầm tay nàng để ở bên người, chỉ cảm thấy cái tay kia lành lạnh, lạnh đến trong lòng hắn, để cho hắn khó chịu vạn phần.

 

Quả nhiên là bị hắn đoán được.

 

Trong chớp nhoáng này, A Uyển sinh ra một cảm giác xấu hổ, Vệ Huyên ở trong lòng nàng vẫn là một thiếu niên nhìn thì phách lối tùy hứng, thật ra thì cũng rất đơn thuần, quả thật có chút không biết làm sao đối mặt hắn, đặc biệt là hắn lại cho là nàng bị thương, một bộ dáng rất tức giận nên vì nàng ra mặt.

 

-“Thật sự không phải.

A Uyển muốn rút tay về, phát hiện rút không ra, lại không dám dùng sức, sợ dùng sức quá lớn khiến cho bụng nàng càng đau, chỉ phải nói với hắn:

-“Cái này, cái này…

 

Vệ Huyên thấy bộ dáng nàng khó có thể mở miệng, có chút hồ nghi, thúc giục:

-“Rốt cuộc là cái gì? Thật sự không phải bị thương sao? Nếu như không bị thương, trên người tỷ tại sao lại có mùi máu tanh nồng đậm như vậy?

 

-“Đây là hiện tượng tự nhiên.

 

A Uyển hàm súc nói, trong lòng suy nghĩ như thế nào nói loại chuyện như vậy, chẳng lẽ nàng phải làm cô giáo một lần, giảng một khóa về đường sinh lý cho thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành? Nếu để cho Mạnh Tự đi học, nàng không có gánh nặng gì, thế nhưng một thiếu niên đi học…..

 

-“Chảy máu là hiện tượng tự nhiên? Nói bậy!

Vệ Huyên lộ vẻ không vui, cảm thấy A Uyển đang lừa dối mình, liền nói:

-“Nếu như tỷ không nói, ta ra ngoài hỏi Tạ ma ma các nàng.

 

Thấy hắn sẽ đứng dậy, A Uyển phản xạ tính kéo lấy hắn, có chút dở khóc dở cười nói:

-“Đệ muốn mất thể diện sao?

 

Vệ Huyên vẫn là không hiểu,

-“Cái này có cái gì mà mất thể diện?

 

A Uyển:

…..

 

A Uyển suy nghĩ một chút sự tình đời trước bản thân đã trải qua, giống như cũng không có gì mất thể diện, đây là một loại hiện tượng sinh lý của phái nữ mà, nàng quen thuộc với Vệ Huyên như vậy, mình hiện tại bởi vì kỳ kinh nguyệt không thoải mái, không có gì hay mà phải dấu.

 

Sau khi nghĩ thông suốt, A Uyển buông ra, thần sắc rất bình thường giải thích với hắn tình huống hiện tại của mình.

 

Một lần nữa trải qua một lần, cũng coi là có kinh nghiệm, ít nhất sẽ không giống như Mạnh Tự, cho là mình bị bệnh bất trị, gây ra một chuyện cười thật là lớn, A Uyển cảm thấy da mặt mình thật ra thì cũng rất dày.

 

Chờ sau khi A Uyển dùng hết sức của mình giải thích xong, thiếu niên ngồi ở bên cạnh đỏ mặt đến sắp bốc khói, xấu hổ không thôi, mộc mạc ngồi ở đàng kia, căn bản không có phản ứng. Ngược lại A Uyển thản nhiên, một bộ dáng lợn đã chết không sợ bỏng nước sôi.

 

Thanh Nhã ở bên ngoài nghiêng đầu nhìn vào, thấy bộ dáng Thụy Vương thế tử đáng sợ đó ở trước mặt quận chúa các nàng mặt đỏ ngốc lăng, nhất thời một luồng hơi lạnh từ đáy lòng dâng lên, lặng lẽ thu đầu về, không dám nhìn nữa, như sợ khi Vệ Huyên phản ứng kịp, muốn thủ tiêu mình diệt khẩu. Chẳng qua là, không đi vào không được mà, Thanh Hoàn đã bưng canh nóng mà phòng bếp đặc biệt nấu xong tới, chính là phải uống khi còn nóng, không thể bởi vì bận tâm thể diện vị thế tử này mà trì hoãn được.

 

Cuối cùng, Thanh Nhã âm thầm vén tay áo lên, quyết định mặc kể, nhận lấy khay Thanh Hoàn đưa tới bưng đi vào.

 

A Uyển thấy Thanh Nhã mắt nhìn thẳng đi vào, vừa liếc nhìn thiếu niên đầu gỗ mặt đang sắp thiêu cháy, quyết định không để ý tới.

 

Thanh Nhã đặt bát canh trên bàn trà ở cạnh giường, nói:

-“Quận chúa, đây là công chúa phân phó phòng bếp nấu canh cho ngài, tận lực uống nhiều một chút.

 

A Uyển gật đầu, cũng không có tùy hứng bởi vì thân thể không thoải mái liền không muốn uống, nàng để cho Thanh Nhã lui ra, liền cầm thìa từ từ uống.

 

Nước canh trong veo trượt vào cổ họng, rơi vào trong bụng, giảm bớt một chút đau đớn, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Kỳ thực tự nhiên là sẽ không nhanh như vậy liền có phản ứng, A Uyển cảm thấy đây cũng là tác dụng tâm lý mà thôi.

 

Chờ nàng uống được nửa bát, Vệ Huyên rốt cuộc thoát khỏi trạng huống bốc khói sắp cháy đó, liếc nàng hỏi:

-“Rất đau sao?

 

A Uyển gật đầu, mắt liếc thấy lỗ tai hắn vẫn đỏ bừng, không nhịn được vui vẻ, trong lòng buồn cười không dứt, rốt cuộc minh bạch hàm súc của cổ nhân, ngay cả loại chuyện như vậy cũng sẽ ngượng ngùng, cùng tính tình bá vương của hắn khác nhau một trời một vực, cái tương phản này cũng thật sự là khiến cho người ta buồn cười. Nếu đã nói, A Uyển cũng không có ngượng ngùng gì, tả oán nói:

-“Sáng sớm hôm nay đau đến cũng không có biện pháp ngồi dậy.

 

Vệ Huyên nghe được rùng mình, lặng lẽ nghĩ đời trước A Uyển là như thế nào, chỉ tiếc khi đó hắn cũng không giống như bây giờ có thể tự do ra vào phủ công chúa, càng không thể giống như bây giờ thường xuyên gặp mặt A Uyển, dĩ nhiên là cái gì cũng không biết, cũng không rõ ràng lắm khi đó A Uyển là như thế nào vượt qua?

 

Hơn nữa đời trước, hắn một lòng đặt ở trên người A Uyển, A Uyển rất ít giao lưu với bên ngoài, coi như hắn âm thầm theo dõi nàng, cũng không dám áp sát quá gần, đối với chuyện như vậy càng là không biết gì cả, không biết nguyên lai cô nương gia hàng tháng còn có chảy máu, chảy ra như vậy, sẽ không chết sao? Điều này làm cho hắn có chút xoắn xuýt lo âu.

 

Bởi vì A Uyển không thoải mái, cũng không có tinh lực gì chiêu đãi hắn, Vệ Huyên không dám ở đó quá lâu, tránh cho ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi, lưu luyến không rời rời đi, trở về khách viện nghỉ ngơi.

 

Chẳng qua là, trong lòng hắn như thế nào cũng không thể an tâm, liền đi tìm một dược đường ở trong trấn không xa thôn trang, sau đó tìm được một vị đại phu, tỉ mỉ hỏi một lần.

 

Sắc trời đã tối, dược đường vốn là muốn đóng cửa nghỉ ngơi, bất quá bởi vì Vệ Huyên mang theo thị vệ phách lối đi tới, ngăn cản đại phu người ta đóng cửa.

 

Đại phu thiếu chút nữa đã bị dáng dấp hung hăng của hắn dọa sợ cho là đệ tử quyền quý nào đó tới phá cửa tiệm, đang hoảng sợ không dứt, lại bị Vệ Huyên xách đến bên trong một căn phòng nghỉ ngơi, lúc nghe được hắn hỏi câu đầu tiên, đại phu trợn tròn mắt.

 

Vệ Huyên là rất thành tâm hỏi thăm đại phu, thế nhưng lại bị đại phu dùng một loại ánh mắt quỷ dị đánh giá trên dưới, nhất thời nổi giận, trong mắt chứa sát khí quét mắt nhìn đại phu, rốt cuộc khiến cho đại phu kia phục hồi tinh thần lại, không dám nhìn loạn nữa.

 

Vị công tử này nhìn một cái chính là thân phận tôn quý, dáng dấp càng là xinh đẹp hơn so với cô nương gia, thế nhưng ánh mắt lại đáng sợ như vậy, đại phu đã thấy qua sanh lão bệnh tử, cũng coi là duyệt người vô số, còn chưa từng thấy qua thiếu niên tuổi giống như hắn lại có ánh mắt sát khí máu tanh như thế, đó là người đã giết người tàn nhẫn lãnh khốc, không phải người hiền lành.

 

Vì vậy, kế tiếp đại phu có hỏi tất đáp, rốt cuộc để cho Vệ Huyên biết rõ kinh nguyệt của cô nương gia là cái chuyện gì, nhất thời cặp mắt đảo quanh.

 

Mặc dù A Uyển đã lên một khóa sinh lý cho Vệ Huyên, đáng tiếc chỉ nói một chút da lông, dĩ nhiên là không có cặn kẽ như đại phu bị dọa đến lợi hại.

 

Biết là chuyện gì xảy ra xong, Vệ Huyên nhớ tới sắc mặt tái nhợt của A Uyển, nàng nói vô cùng đau đớn, tâm lại nhấc lên, hỏi thăm đại phu nên làm cái gì?

 

Đại phu dĩ nhiên là tẫn trách giải thích vấn đề thân thể A Uyển,

-“Vị cô nương kia chắc là có chứng cung hàn, nguyên nhân hình thành bệnh trạng này rất nhiều, phải xem tình huống vị cô nương kia như thế nào, nếu như nàng cũng không phải là sau này tạo thành, mà là trời sanh thể yếu, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, chính là có thể sẽ đối với tôn tử sau này có chút ảnh hưởng.

 

-“Ảnh hưởng như thế nào?” Vệ Huyên lại hỏi.

 

Đại phu thấy hắn truy hỏi, trong lòng hiểu rõ, cảm thấy hắn nhất định là vô cùng quan tâm vị cô nương kia, mặc dù không biết cô nương kia là thân nhân của hắn hay là người yêu, không khỏi có chút đồng tình, liền nói:

-“Dĩ nhiên là không cách nào dễ dàng mang thai, nếu như có thể có thai cũng có thể không mang nổi hoặc là lúc sinh sản sẽ bị khó sinh.

 

Thấy sắc mặt hắn khó coi, đại phu lại vội vàng nói:

-“Dĩ nhiên, lão hủ chưa thấy qua cô nương kia, không thể phán đoán tình huống cô nương kia, hoặc giả không có nghiêm trọng như vậy, công tử không cần lo ngại.

 

Vệ Huyên liếc nhìn ông, đối với lời của ông từ chối cho ý kiến, để cho Lộ Bình trả thù lao cho đại phu xong, liền cả đêm trở về thôn trang.

 

Rốt cuộc đưa được ôn thần đi, đại phu vội vàng lau mồ hôi, vội vàng đóng cửa gấp, trong lòng lại không nhịn được lải nhải, sáng sớm hôm nay bị người mời đi xem mạch cho một cô nương mới tới kinh nguyệt, buổi tối lại bị một công tử xinh đẹp phú quý xông tới hỏi thăm, thật là quá đúng dịp. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, thời gian A Uyển rời giường so với bình thường đã muộn nửa canh giờ, sắc trời đã sáng rồi.

 

Đau đớn trong bụng đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng vẫn có chút mơ hồ đau đớn, bụng cũng trĩu trĩu, để cho cả người nàng cũng mệt mỏi, không muốn làm cái gì.

 

-“Tại sao không gọi ta tỉnh dậy?” A Uyển thấy sắc trời sáng choang, không nhịn được nói.

 

Tạ ma ma cùng Thanh Nhã, Thanh Hoàn cùng các nha hoàn đi vào phục vụ nàng, Thanh Nhã hồi đáp:

-“Công chúa phân phó, hiện tại thân thể quận chúa khó chịu, phải nghỉ ngơi nhiều, hôm nay không cần đi thỉnh an.

 

Thanh Yên, Thanh Chi cùng các nha hoàn lớn tuổi, hai năm trước đã được Trưởng công chúa Khang Nghi làm chủ thả đi ra ngoài, hoặc là do các nàng lựa chọn gã cho mấy gã sai vặt trong phủ, Thanh Nhã cùng Thanh Hoàn và các nha hoàn khác liền được đưa tới, thay thế vị trí hầu hạ A Uyển, trở thành đại nha hoàn trong phòng A Uyển.

 

Sau khi rửa mặt xong, có tiểu nha đầu vào bẩm báo Thụy Vương thế tử tới.

 

A Uyển nghĩ tới phản ứng của Vệ Huyên ngày hôm qua, không nhịn được lại vui vẻ, cảm thấy thân thể cũng không khó chịu như vậy!

 

Một tiểu bá vương lớn lối như vậy, nhưng lại là một tiểu nam sinh ngây thơ cái gì cũng không hiểu, loại tương phản này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mà những người đối với Vệ Huyên nhượng bộ lui binh nhất định không tưởng tượng được một tiểu bá vương được người người ở trong kinh thành e ngại còn có một mặt ngây thơ đáng yêu như thế!

 

Sau khi A Uyển rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, Vệ Huyên đã ngồi ở bên trong phòng lớn chờ nàng.

 

-“Biểu đệ đã ăn sáng chưa?” A Uyển vịn bàn ngồi xuống hỏi.

 

Vệ Huyên lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, tỉ mỉ đánh giá sắc mặt nàng.

 

A Uyển biết chỉ cần hắn đến thôn trang, bình thường sẽ không ăn sáng mà đến tìm nàng, vì lẽ đó cũng không kỳ quái, liền để cho Tạ ma ma truyền lệnh.

 

Rất nhanh thức ăn sáng đã được dọn lên, hẳn là trong phòng bếp cũng đã nhận được tin tức, biết Vệ Huyên tới đây, vì lẽ đó đã sớm chuẩn bị một ít thức ăn mặn, mà trước mặt A Uyển lại có thêm một chén sữa dê bỏ thêm đường cùng táo đỏ.

 

Ăn sáng xong, A Uyển lại tìm một chỗ để nghỉ ngơi, Vệ Huyên ngồi ở bên cạnh không dám làm loạn nàng, chỉ sợ nàng sẽ đau đớn, dùng một ánh mắt lo lắng nhìn nàng. A Uyển nhìn thấy hầu như không nhịn được muốn trợn trắng mắt.

 

-“Biểu đệ, đệ không cần phải như vậy, qua ngày hôm nay là tốt rồi! Tỷ không có yếu ớt như vậy!

 

Mấy năm qua, A Uyển tự nhận là thân thể của mình đã tu dưỡng rất tốt, có thể ăn có thể uống có thể chạy có thể nhảy, so với trước đây gió vừa thổi lên liền ngã bệnh, hiện tại trạng thái khỏe mạnh này thật là làm cho nàng cực kỳ hài lòng.

 

Thân thể khỏe, tâm tình thoải mái, tính tình bị A Uyển ép kiềm nén được phóng thích cũng hoạt bát lên mấy phần, không lại giống như khi còn bé âm u đầy tử khí như một tiểu lão thái thái.

 

Vì lẽ đó, hiện tại Vệ Huyên với ánh mắt lo lắng này, một vẻ mặt nàng là thủy tinh dễ vỡ, thật sự khiến cho nàng không quen.

 

Vệ Huyên chỉ là ồ một tiếng, lôi kéo tay của nàng đặt trong lòng bàn tay, sau đó hạ quyết tâm, rất chăm chú nói với nàng:

-“Biểu tỷ, sau này chúng ta không muốn hài tử, để cho Vệ Trác sinh nhiều mấy đứa, chúng ta nhận một đứa làm con thừa tự là được.

 

A Uyển:

..…

 

Há miệng…! Cái con Gấu Con này đến cùng nghĩ tới điều gì? Vì cái gì đề tài đột nhiên chuyển tới chuyện này? Não của hắn có vấn đề gì không?

 

Nếu như A Uyển biết hắn tối hôm qua trực tiếp chạy tới trong trấn chận đại phu đang định đóng cửa nghỉ ngơi, cũng sẽ không kỳ quái về não của hắn.

 

Vệ Huyên nói tiếp:

-“Ta sẽ cho người dạy Vệ Trác thật tốt, đừng để cho hắn quá đần, đỡ phải sau này sẽ sinh ra mấy nhi tử ngu xuẩn, sẽ không phù hợp cho chúng ta lựa chọn. Đến lúc đó chọn một đứa thông minh nhất làm con thừa tự là được.

 

A Uyển:

..…

 

-“Biểu tỷ, tỷ nói tốt hay không tốt?” Hắn nhìn nàng.

 

A Uyển không nhịn được che trán, hàm hồ nói:

-“Cái đó sau này hãy nói đi.

 

Vệ Huyên nhìn nàng một lúc, từ từ gật đầu, chẳng qua là ánh mắt lại sâu thẳm khiến cho nàng có chút chịu không nổi.

 

Vệ Huyên mới mười bốn tuổi, thế nhưng nhìn giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trổ mã hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cũng để cho A Uyển ý thức được, hắn đã là thiếu niên, không còn đã từng là tiểu chánh thái mềm nhũn, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng cũng phát sinh biến hóa, để cho tâm nàng tắc nghẽn, có lúc cũng sẽ không nhịn được nghĩ muốn phá quán tử phá suất, cảm thấy mình liền theo đi, đỡ phải công chúa mẫu thân hung tàn giày vò nàng, đã từng là tiểu chánh thái cũng là lấy cái loại ánh mắt đáng sợ đó nhìn nàng chằm chằm, hận không được nuốt nàng vậy, khiến cho người ta sợ hãi.

 

Chẳng qua là, ở trước mặt hắn, lại để cho nàng giãy giụa một chút, nàng còn chưa muốn buông tha trị liệu.

 

Không nghĩ sẽ cùng hắn nói những thứ này, A Uyển dời đi đề tài, hỏi:

-“Làm sao đệ lại đến đây? Trốn học không tốt.

 

Vệ Huyên lui về phía sau tựa vào trên tường, hai chân thon dài bắt chéo, lười biếng nói:

-“Mấy ngày nữa ta phải rời kinh thành đi làm một ít chuyện.

 

A Uyển sửng sốt một chút, nhìn hắn, mím môi một cái hỏi:

-“Nguy hiểm không?

 

Vệ Huyên không trả lời, khiến cho A Uyển nhấc tâm lên, liền nghe hắn cười nói:

-“Không có sao, rất đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều.

 

Nhìn thấy nụ cười của hắn, tay A Uyển có chút nhột, vì vậy giống như khi còn bé vậy, một cái bóp lấy mặt của hắn, ngắt mấy cái, cắn răng, nhỏ giọng nói:

-“Đệ mới mấy tuổi, lại làm loại chuyện này, chẳng lẽ triều đình không ai sao?

 

Nói thế nào thiếu niên này cũng là nàng nhìn lớn lên, bất kể là đối với hắn có tình cảm gì, A Uyển đều không nguyện thấy hắn gặp phải nguy hiểm gì?

 

Vệ Huyên ngoan ngoãn cúi người để cho nàng bóp, hàm hồ nói:

-“Thật ra thì cũng không có gì, có một số việc, vị kia không cách nào tín nhiệm những người khác, không thể làm gì khác hơn là tìm một người có thể tín nhiệm lại thích nắm trong tay đến làm.

 

A Uyển không lời nào để nói.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 22/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts