Sủng Thê Như Lệnh - Chương 086

☆ , Hắn gác mặt lên vai nàng, cảm thán nhắm mắt lại!!!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên vừa tới Tiểu Thanh Sơn, buổi chiều ngày hôm sau, trong thôn trang cũng có khách tới.

 

Trưởng công chúa Khang Bình mang theo nhi tử cùng nữ nhi tới, nhìn bộ dạng kia, tựa hồ là muốn ở chỗ này một đoạn thời gian dài.

 

Ở Tiểu Thanh Sơn này Trưởng công chúa Khang Bình cũng có thôn trang của hồi môn, khoảng cách thật gần, chẳng qua là bây giờ còn chưa tới mùa hè, Trưởng công chúa Khang Bình liền dẫn nhi nữ tới đây, ngược lại để cho người ta có chút kỳ quái.

 

Trưởng công chúa Khang Bình cười trêu cùng muội muội Khang Nghi:

-“Hai tỷ muội chúng ta đã lâu không có tâm sự với nhau, tỷ tỷ liền ở chỗ này ăn chực mấy ngày, muội xem coi thế nào?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi dĩ nhiên là sẽ chào đón, mặc dù ở trong thôn trang Tiểu Thanh Sơn nhàn nhã yên tĩnh, nhưng một ít thời điểm có thể có tỷ muội trò chuyện, tất nhiên Trưởng công chúa Khang Nghi hoan nghênh.

 

Đi tới thôn trang, Mạnh Tự dĩ nhiên là trước tiên đi tìm A Uyển nói chuyện, chờ lúc nhìn thấy Vệ Huyên cũng ở Tiểu Thanh Sơn, nhất thời giận dữ, giọng nói có chút cao,

-“Ngày hôm qua không phải biểu ca nói không rảnh tới Tiểu Thanh Sơn sao? Hiện tại tại sao biểu ca lại ở chỗ này?

 

Vệ Huyên không coi là chuyện to tát, nhẹ như mây gió nói:

-“Sau đó ta lại rảnh rỗi.

 

-“Biểu ca.....

 

-“Thế nào?” Hắn liếc mắt.

 

Hiếm thấy con thỏ nhỏ có được can đảm lần nữa suy sụp, co cổ lại, quyết định không tính toán với đại ma vương, sượt đến bên cạnh A Uyển, tả oán với nàng:

-“Mẫu thân gần đây quản muội quản rất chặt, cũng không để cho muội tới tìm tỷ nói chuyện, hôm qua hiếm khi gặp được Huyên biểu ca, muội muốn cùng biểu ca một đường thuận tiện tới thăm tỷ, thế nhưng biểu ca...

 

Lại ủy khuất liếc nhìn Vệ Huyên.

 

A Uyển sờ đầu nàng, bảo nha hoàn bưng đậu phụ nàng thích ăn cho nàng gặm, sau đó trợn mắt nhìn Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên không coi ra gì, bình tĩnh uống trà.

 

A Uyển cũng không làm gì được hắn, chỉ cảm thấy tiểu hài tử lớn rồi, chính là tuổi dễ dàng phạm phải trung nhị bệnh, quản nhiều hơn, ngược lại khiến cho hắn sinh ra tâm tính phản nghịch, thật là không tốt xía vào.

 

Thật may là Mạnh Tự cũng đã quen bị Vệ Huyên đả kích, bị hắn hù dọa một cái, tức giận gì cũng không còn, nàng gặm đậu phụ, kỳ quái nhìn A Uyển, nói:

-“A Uyển, sắc mặt của tỷ thật tái nhợt, có phải lại ngã bệnh hay không?

 

A Uyển cứng lại, bên kia vành tai Vệ Huyên cũng đỏ.

 

A Uyển cảm thấy, nếu như nói cho Mạnh Tự biết, bản thân tới kỳ kinh nguyệt, đoán chừng tiểu cô nương này vẻ mặt sẽ đồng tình nói, nàng cũng bị bệnh bất trị….. bây giờ cô nương này vẫn cho rằng kinh nguyệt là loại bệnh bất trị, không chữa khỏi, cho nên hàng tháng đều phải chảy máu một lần. Thật may là chảy chảy đã thành thói quen, sẽ không chết người, có thể thấy được ban đầu lúc Mạnh Vân lừa dối nàng, đã lừa dối nàng có chút quá mức, để cho nàng tạo thành kiên trì kỳ quái buồn cười như vậy.

 

Vì dời đi lực chú ý của cô nương này, A Uyển hỏi:

-“A Tự, các ngươi làm sao đột nhiên lại tới thôn trang? Đều không đưa tới một chút tin tức.

 

Nàng cảm thấy Trưởng công chúa Khang Bình đột nhiên mang theo nhi nữ đến thôn trang, hết sức ngoài ý muốn.

 

Mạnh Tự vừa gặm đậu phụ vừa nói:

-“Muội cũng vậy! Tối hôm qua về nhà thì nghe mẫu thân đột nhiên nói muốn đi, bất quá muội cảm thấy có thể có liên quan tới hôn sự của đại ca muội, mẫu thân đang muốn làm mai cho đại ca, bất quá không quá thành công.

 

Mạnh Phong năm nay mười bảy tuổi, không sớm cũng không muộn, bây giờ tìm đối tượng vừa vặn thích hợp, A Uyển đối với việc này cũng không kỳ quái, lại hỏi:

-“Làm sao không thành công?

 

-“Bởi vì Tam công chúa.

Mạnh Tự tả oán nói,

-“Nàng ỷ vào hoàng cậu sủng nàng, cái gì cũng làm được, thật không biết nàng là ăn cái gì lớn lên, thường thường chạy tới nhà của muội, da mặt thật dày, nương muội rất bực mình nàng.

 

Tâm tư Tam công chúa đối với Mạnh Phong trong kinh thành hơn phân nửa người đều biết, bất quá muốn cũng là không thể nào. Đầu tiên, tính tình Tam công chúa quá được nuông chiều, cũng không hợp tâm ý chọn trưởng tức của Trưởng công chúa Khang Bình; tiếp theo, Mạnh Vân đã gả vào hoàng gia, là Thái tử phi, Tam công chúa làm muội muội Thái tử, dĩ nhiên là không thể nào lại vào Mạnh gia, nếu không đây không phải là thành hoán thân sao?

 

Cuối cùng, tất cả mọi người đều biết hoàng hậu cùng Trịnh quý phi không hợp, Mạnh Vân bây giờ là Thái tử phi, Trưởng công chúa Khang Bình thành thật chắc là sẽ không cho phép nhi tử của mình cưới nữ nhi Trịnh quý phi vào cửa.

 

Cho nên, Mạnh Phong cùng Tam công chúa kiên quyết là không thể nào, chẳng qua là Tam công chúa từ thuở nhỏ liền rất mê luyến Mạnh Phong, cũng không muốn từ bỏ, vì thế nhiều lần quấy nhiễu Trưởng công chúa Khang Bình vì Mạnh Phong chọn lựa đối tượng, để cho Trưởng công chúa Khang Bình thật tức giận.

 

Trưởng công chúa Khang Bình lần này mang theo nhi nữ tới thôn trang ở, cũng là vì tránh Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử thường xuyên chạy tới phủ công chúa.

 

Ngũ hoàng tử dĩ nhiên là bồi Tam công chúa đi, như vậy ngược lại chặng được miệng người, thế nhưng Ngũ hoàng tử so với Tam công chúa càng khó dây dưa hơn, Trưởng công chúa Khang Bình thật không nghĩ đối mặt hắn, cho nên liền tránh tới thôn trang ở một khoảng thời gian.

 

A Uyển cũng hiểu những thứ này, chỉ có thể an ủi mấy câu.

 

Vệ Huyên xuy cười một tiếng, nói:

-“Chuyện này có gì khó khăn? Nếu như nàng lần sau còn dám tới, để cho Khang Bình cô cô đánh nàng đi là được, nếu như nàng không phục, nói với hoàng bá phụ một tiếng, để cho hoàng bá phụ quản là được.

 

Mạnh Tự liếc hắn một cái, bĩu môi nói:

-“Nói dễ dàng, biểu ca cho rằng ai ai cũng giống như biểu ca à?

 

Trong thiên hạ, dám ném hoàng tử xuống nước, đánh đuổi công chúa ra cửa, cũng chỉ có Vệ Huyên.

 

Mặc dù thân phận Trưởng công chúa Khang Bình tôn quý, nhưng bà hiện tại cũng biết ngồi trên ngôi vị hoàng đế là ai, đó là huynh đệ, không phải phụ hoàng có thể bao dung bà, cho nên bà làm việc so với trước kia lúc còn tiên đế cũng cẩn thận mấy phần.

 

Tam công chúa là một trong đông đảo nhi nữ mà hoàng đế tương đối sủng ái, nói thế nào Trưởng công chúa Khang Bình cũng phải cho hoàng đế một ít mặt mũi.

 

Vệ Huyên thấy hai người tiến tới cùng nhau nói nhỏ, tâm tư phiêu đến có chút xa, nhớ tới sự tình đời trước, có thể Mạnh Phong không phải là bị Tam công chúa truy đuổi đến vỗ cùng chật vật nhưng đối với nàng không thể làm gì. Lúc trước Thái tử chết rất kỳ quái, đáng tiếc lúc ấy hắn đang ở biên cảnh, cũng không làm sao chú ý! Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không biết có phải là bị phe Trịnh quý phi ám hại hay không? Nếu như Thái tử chết, không chỉ có tiện nghi Tam hoàng tử, Tam công chúa muốn gả cho Mạnh Phong cũng có thể như nguyện.

 

Sắc trời tối hơn, Vệ Huyên rời khỏi viện A Uyển, đi tới hoa viên trong thôn trang, liền thấy Mạnh Phong mang theo gã sai vặt đứng ở trước hồ sen câu cá, Vệ Huyên đi tới, đứng ở trước hồ sen.

 

Mạnh Phong nhìn thấy hắn, đứng lên, tiêu sái không kềm chế được, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười sang sảng, trêu ghẹo nói:

-“Ta đã nói rồi, ngươi nhất định ở Tiểu Thanh Sơn này, đáng thương A Tự hôm qua còn rất ủy khuất nói ngươi không rảnh tới đây.

 

-“Sau đó thì rảnh.

Vệ Huyên nói rất bình thản, nhìn về phía hắn, biết mà còn hỏi:

-“Gần đây trải qua thế nào?

 

Mạnh Phong cau mày, có vẻ hơi mất hứng,

-“Cứ như vậy.

 

Sau đó hắn áp sát Vệ Huyên, cặp mắt đào hoa mê người chớp chớp, nháy mắt với Vệ Huyên muốn một quyền đánh tới, hỏi hắn:

-“Ngươi hẳn phải biết ta hiện đang phiền não, ngươi có đề nghị gì không? Nói một chút cho vi huynh đi.

 

-“Giết.

 

Mạnh Phong:

…..

 

Mạnh Phong chậm rãi đứng lên, sờ tóc gáy chợt nổi lên, cười gượng nói:

-“Không cần như thế chứ?

 

Vệ Huyên trong lòng biết, tuy là Mạnh Phong lớn lên ở trong phú quý, thế nhưng tính tình phóng khoáng không câu nệ, lòng hiệp nghĩa, tự nhiên sẽ không dễ dàng muốn tánh mạng người, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của hắn. Cho nên đối với phản ứng của hắn, cũng không kỳ quái, bởi vì lúc này Tam công chúa còn chưa làm gì, đối với Mạnh Phong mà nói, Tam công chúa bây giờ còn không chạm đến nghịch lân của hắn.

 

Chẳng qua là, đợi đến Tam công chúa thật chạm đến nghịch lân của hắn, hắn liền sẽ không cố kỵ bực nhân nghĩa này nữa, đời trước Ngũ hoàng tử cùng Tam công chúa chết, nói vậy cũng có hắn dính líu trong đó.

 

Mạnh Phong bị hắn nhìn da gà đều nổi lên, trực giác thiếu niên này hiện tại rất nguy hiểm, thậm chí mang một chút ý điên cuồng, vội vàng nói:

-“Nam tử nào lại không thê? Huống chi nam tử kéo dài không nói tới hôn nhân cũng không ai nói gì, ta cũng không tin nàng có thể kéo đến lúc đó!.

 

Mạnh Phong cũng không tin, hắn kéo dài không qua vẻ đẹp tuổi xuân của một cô nương.

 

Vệ Huyên chê cười hắn ngây thơ, làm một công chúa hoàng gia, chỉ cần hoàng đế không buộc nàng gả, nàng lưu lại thành một lão bà cũng không ai dám nói gì, chính là thành chuyện cười, ai dám cười nhạo công chúa hoàng thất?

 

Theo Văn Đức đế xây dựng ảnh hưởng càng thịnh, nắm chắc quyền bính, giang sơn ông ngồi vững chắc, chính là dung túng một công chúa không lấy chồng, cũng sẽ không có người dám chỉ trích.

 

Đời trước, không phải Tam công chúa cũng đã lưu đến hai mươi tuổi cũng không lấy chồng sao?

 

-“Chẳng lẽ không đúng sao?

 

Mạnh Phong không phục, rõ ràng thiếu niên này so với mình còn nhỏ hơn ba tuổi đây, thế nào lúc đối mặt hắn, để cho mình phát run? Có lẽ là bởi vì hắn biết biểu tượng phách lối của Vệ Huyên là cái loại điên cuồng…... Mà hắn tin tưởng, nếu Vệ Huyên thật nổi lên sát tâm đối với Tam công chúa, tất nhiên hắn sẽ xuống tay, cũng sẽ không cố kỵ Văn Đức đế.

 

Đây mới là đáng sợ.

 

Mạnh Phong cũng không thể để cho hắn thật liều mạng ra tay như vậy, nếu không đến lúc đó mọi người cũng phải nhức đầu.

 

-“Chính ngươi nhìn mà làm đi, không có quan hệ gì với ta.” Vệ Huyên phất phất tay áo, xoay người rời đi.

 

Mạnh Phong vội vàng ném cần câu cá trong tay cho gã sai vặt, vội vàng tiến lên ôm vai Vệ Huyên,

-“Chỗ này sắc trời vừa đúng, phong cảnh xinh đẹp, không bằng Huyên đệ uống một chén cùng vi huynh đi?

 

Lúc dắt Vệ Huyên đi, nhỏ giọng nói:

-“Chuyện làm ăn ở Giang Nam, nếu có thì giờ rảnh đệ nên đi xem một chút, giống như đã xảy ra chuyện.

 

Vệ Huyên hơi híp mắt, gật gật đầu.

 

Thấy hắn gật đầu, Mạnh Phong lộ dáng tươi cười, trong lòng biết có Vệ Huyên gật đầu liền không thành vấn đề. Mặc dù có lúc hắn không biết Vệ Huyên đang làm gì, thế nhưng chuyện hắn rời kinh thành lại không lừa được người, chính là có lời giải thích chính thức, thế nhưng bằng sự giao thiệp những năm này giữa hắn cùng Vệ Huyên, hắn lại không tin. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên ở Tiểu Thanh Sơn mấy ngày, rốt cuộc phải rời đi.

 

Bất quá hắn cũng không phải là hồi kinh, mà là đi Giang Nam.

 

Trước khi rời đi, hắn lại chạy tới làm phiền A Uyển, từ chỗ A Uyển lấy đi một khăn tay cùng hầu bao.

 

-“Khi nào thì đệ lên đường?” A Uyển hỏi.

 

Vệ Huyên đang lật lên hầu bao A Uyển mới làm, phía trên thêu một con vịt kỳ quái rất béo, Vệ Huyên mặc dù xem không hiểu đây là “Đường lão vịt”, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy đoán chừng là hình ảnh một loại động vật ở kiếp trước của A Uyển, việc hắn thích làm nhất là âm thầm tìm kiếm bí mật của A Uyển, cho dù A Uyển ẩn giấu khá hơn nữa, tình cờ ở trước mặt hắn sẽ toát ra mấy phần không giống với bọn họ, lộ ra có chút không hợp nhau, để hắn ý thức được, A Uyển tuy có túc tuệ, cũng không giống như hắn hồi tưởng, chắc là người từ một địa phương khác đầu thai đến Đại Hạ hoàng triều.

 

-“Sáng sớm ngày mai đi.

 

Thấy dáng dấp hắn không đếm xỉa tới, ánh mắt A Uyển có chút phức tạp, đó là hắn nhìn giống như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, thật ra thì mới mười bốn tuổi, đặt ở kiếp trước của nàng chính là một học sinh trung học đệ nhất cấp, thế nhưng ở chỗ này cũng là phải làm một ít chuyện bí ẩn lại nguy hiểm, hắn lại cảm thấy chuyện đương nhiên, điều này làm cho trong lòng nàng có chút khó chịu.

 

Nếu như có thể bình thản lại hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống phú quý, người nào vui lòng đi làm những chuyện nguy hiểm kia? Vệ Huyên ở trong cung danh tiếng vượt qua các hoàng tử, còn không phải là bởi vì hắn ở trong mắt hoàng đế so với các hoàng tử còn hữu dụng sao? Những thứ này đều là hắn nỗ lực duy trì.

 

Ở lúc Vệ Huyên rời đi, A Uyển đưa cái bọc quần áo cho hắn, nói:

-“Bên trong có mấy bình tỷ nói đại phu phối dược, phía trên cũng ghi rõ cách dùng, đệ một đường phải cẩn thận.

 

Vệ Huyên ngây ngốc cầm lấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, trên mặt cũng không nhịn được toát ra khác thường, sau đó chợt đưa tay ôm A Uyển, ôm nàng thật chặt ở trong lòng, nhẹ nhàng nói:

-“A Uyển, tỷ đối với ta thật tốt!

 

Hắn gác mặt lên vai nàng, cảm thán nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả trái tim lại mềm lại nóng, thỏa mãn trước đó chưa từng có.

 

Thật tốt, A Uyển kiếp này không có không nhìn hắn.

 

A Uyển vốn là bị hắn ôm có chút phiền não, thế nhưng sau khi nghe được lời của hắn, đang muốn chụp tay của hắn biến thành khoác lên trên lưng hắn vỗ vỗ. Quả nhiên, coi như hắn dáng dấp lại cao to lại cường tráng, ở trước mặt nàng vẫn còn là con nít, cũng sẽ rất thẳng thắn biểu đạt cảm thụ của mình.

 

-“Nhiều nhất một tháng, ta sẽ trở lại.

Vệ Huyên bảo đảm với A Uyển,

-“Đến lúc đó thời tiết cũng nóng lên, ta nói phụ vương mang theo mẫu phi, Vệ Trác đến hoàng trang nghỉ hè.

 

Sau đó hắn liền có thể quang minh chính đại ở lỳ chỗ này.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên lại có chút nóng nảy, muốn cưới A Uyển, còn phải chờ một chút, thật là cào tâm nạo phổi.

 

A Uyển nghe buồn cười, lại vỗ hắn một cái, dặn dò hắn cẩn thận.

 

Sáng sớm hôm sau, Vệ Huyên lặng lẽ rời đi.

 

Vệ Huyên vừa rời đi, A Uyển liền lo lắng. Bởi vì là nhận bí chỉ*, cho nên hắn phải đi làm cái gì tự nhiên không thể nói rõ cùng nàng, mặc dù A Uyển mơ hồ có thể suy đoán phương hướng hắn đi, nhưng không biết hắn muốn làm gì, vẫn là lo lắng không thôi, không nhịn được liên tiếp thở dài ngẩn người.

 

(Chú thích: bí chỉ là thánh chỉ bí mật)

 

-“A Uyển, tỷ nhớ Vệ Huyên rồi?

Mạnh Tự liễu nhiên nói:

-“Có câu nói, một ngày không gặp như cách ba thu, rất bình thường, không cần xấu hổ.

 

A Uyển:

-“...Không phải như vậy.

 

Mạnh Tự không rõ, A Uyển dáng vẻ ấy, giống như trong sách nói phạm vào bệnh tương tư ấy mà.

 

A Uyển cùng vị tiểu cô nương ngây thơ thẳng thắn này nói không thông, cũng không muốn cùng nàng nói quá rõ… Ở trong mắt thế nhân, nàng cùng Vệ Huyên là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên, lại có hôn ước, hai người chân thành với nhau là chuyện đương nhiên, tâm A Uyển chỉ có thể lặng lẽ tắc nghẽn.

 

Nếu như Vệ Huyên sống yên ổn ở trong kinh, A Uyển cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nên làm gì thì làm đó, thế nhưng biết hắn là đi làm việc cho Hoàng thượng, liền phải lo lắng.

 

Xoa xoa trán, A Uyển tiếp tục ngẩn người, đối Mạnh Tự ở bên tai nàng lải nhải nước đổ đầu vịt, căn bản không có nghe rõ nàng nói cái gì?

 

Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, ở trong thôn trang tại Tiểu Thanh Sơn ngược lại không có oi bức gian nan như ở kinh thành, đặc biệt là ra cửa chính là non xanh nước biếc, không có gò bó trong kinh, có thể khắp nơi du ngoạn, đã khiến cho huynh muội Mạnh gia vui vẻ không thôi, có lúc bọn họ cũng sẽ gọi A Uyển cùng nhau xuất môn đi chơi.

 

Lúc thời tiết nóng, trong kinh cũng truyền đến tin tức, năm nay Văn Đức đế muốn tới hoàng trang nghỉ hè, cung phi cùng hoàng tử, công chúa cũng cùng đi theo, phu thê Thái tử tự nhiên cũng ở trong đó.

 

Mạnh Tự thật vui vẻ tới nói cho A Uyển biết chuyện này, hoàng trang cách Tiểu Thanh Sơn nơi này chỉ có chừng một canh giờ đi đường, qua lại cũng rất tiện, nếu như Mạnh Vân tới, bọn họ cũng tiện đi thăm nàng.

 

-“Muội nghe nói gần đây thân thể Nhị tỷ tỷ rất khó chịu, cho nên tỷ phu Thái tử liền đề nghị cùng Hoàng thượng tới hoàng trang nghỉ hè, Thái tử điện hạ đối Nhị tỷ tỷ thật tốt!

 

Mạnh Tự thật vui vẻ nói, vẫn là lảm nhảm nhớ tới lời của tỷ tỷ khi còn bé, tìm phu quân phải tìm một người đối tốt với mình, nếu không liền làm thịt. Thật may là Thái tử điện hạ đối tốt với Nhị tỷ tỷ, nếu không nàng thật lo lắng Nhị tỷ tỷ sẽ hành thích vua, đến lúc đó liền đùa lớn rồi.

 

-“Thân thể không khỏe?” A Uyển quan tâm hỏi, “Làm sao?”

 

Mạnh Tự cười nói:

-“Không có sao, chính là tâm tình Nhị tỷ tỷ không tốt, có thể là ở trong cung quá lâu, Thái tử điện hạ thương cảm Nhị tỷ tỷ, mới muốn mang Nhị tỷ tỷ tới hoàng trang ở ít ngày, coi như giải sầu.

 

A Uyển hiểu, có lúc tâm tình không tốt cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, mấy thái y đều có một nguyên tắc bảo vệ tánh mạng, nói cái gì cũng có thể bất lợi cho thân thể ngoại trừ thoải mái.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 23/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts