☆, Ai sẽ nghĩ tới hắn sẽ ở nửa đêm mưa gió mò vào khuê phòng cô nương…..
Edit + Beta: Đào Mai
Kể từ khi thái tử phi Mạnh Vân truyền ra tin hỉ, hoàng trang đặc biệt náo nhiệt, liên đới Tiểu Thanh Sơn bên này cũng náo nhiệt theo, người đến người đi, đều là vội tới chúc mừng Trưởng công chúa Khang Bình, kéo dài hơn nửa tháng Tiểu Thanh Sơn mới yên tĩnh một ít.
So với bọn họ náo nhiệt, gần đây tâm tình A Uyển không tốt, có lúc luôn nhìn ngoài cửa sổ thất thần.
Vệ Huyên rời đi đã được hai tháng, không chỉ không có trở về, thậm chí cũng không có một chút tin tức truyền về, điều này làm cho A Uyển không nhịn được suy đoán hắn có phải bị thương hay không, hoặc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Đáng tiếc Vệ Huyên đi lần này hành tung bí ẩn, thậm chí ngay cả tin tức cũng sẽ không dễ dàng truyền về, A Uyển trước kia không rõ ràng lắm cũng không sao, hiện nay biết hắn đi làm chuyện nguy hiểm, lại không có đúng hạn trở về, lo lắng không nhịn được kém chút nữa cong tường.
Lo lắng mấy ngày, A Uyển thật sự là không nhịn được, liền nói với Trưởng công chúa Khang Nghi, nàng phải đi biệt trang Thụy Vương phủ.
Hoàng đế mang theo lão nương cùng đại tiểu lão bà cùng một chuỗi hài tử tới hoàng trang tránh nóng, nếu hoàng đế ở chỗ này, những huân quý triều thần tự nhiên cũng sẽ kéo theo mang người nhà tới, mà Thụy Vương là bào đệ mà hoàng đế tín nhiệm nhất, cũng mang theo lão bà hài tử cùng nhau tới, cái này cũng thuận tiện cho A Uyển.
Đối với trạng thái của A Uyển những ngày gần đây, tất nhiên Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn ở trong mắt, không nhịn được khẽ mỉm cười, dặn dò mấy câu, chuẩn bị lễ vật cho nàng, liền đưa nàng ra cửa.
Đối với công chúa mẫu thân sảng khoái như vậy, A Uyển chỉ có thể tâm tắc nghẽn, sau đó rất nhanh liền ném đến sau đầu. Hiện tại nàng đã bất chấp tất cả, dù sao cái thế giới này họ hàng gần kết hôn là hợp pháp, mọi người thích nhất là làm ra sự tình chính là nội bộ tiêu hóa, hơn nữa mỹ danh thân càng thêm thân, nếu như nàng kiên trì nữa, sợ là công chúa mẫu thân lại phải dằn vặt nàng, vì lẽ đó, thích sao thì sao đi!
Vị trí biệt trang của Thụy Vương hết sức tốt, rất gần hoàng trang, nghe nói vẫn là khối phong thuỷ bảo địa, là khu vực do hoàng đế đặc biệt cho quyền Thụy Vương kiến thiết biệt trang, có thể thấy được hoàng đế sủng ái bào đệ này.
Khoảng một canh giờ, A Uyển đã đến trước biệt trang Thụy Vương.
Sau khi đưa thiệp, rất nhanh thì được tổng quản biệt trang nghênh đón vào bên trong.
Thời điểm A Uyển đến, Thụy Vương phi đang mang theo hai đứa bé ở nhà thủy tạ trong biệt trang hóng gió! Tháng sáu tháng bảy khí trời nóng bức, chính là ở vùng ngoại ô bên trong biệt trang, vào ban ngày vẫn là khô nóng không ngớt, A Uyển hoài nghi ngày gần đây có thể sẽ có mưa to, cũng không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
-“Biểu tỷ!”
Tiểu chánh thái Vệ Trác rất vui sướng đánh tới, ôm tay của A Uyển cánh tay lúc la lúc lắc, ngửa lên khuôn mặt bánh bao đáng yêu nhìn nàng, hỏi:
-“Đã lâu không gặp biểu tỷ, biểu tỷ là tới tìm đại ca sao? Đại ca ra ngoài du ngoạn rồi, phải qua một thời gian mới trở về!”
Ở trong mắt người ngoài, Vệ Huyên là một Hỗn Thế Ma Vương không học thức, không nghe lời Thái phó, thường xuyên trốn học, đặc biệt làm một ít chuyện bắt nạt nam bắt nạt nữ, hoành hành kinh đô, chỗ nào có hắn liền không được an bình.
Thật may là, hắn thích chạy ra bên ngoài, có lúc một lần chạy chính là một tháng, dùng mỹ danh là đi du ngoạn xem mặt trời mọc, mà Hoàng thượng cũng chấp thuận, cho nên nếu như hắn không có ở trong kinh thành, mọi người ngược lại cảm thấy kinh thành thanh tịnh không ít, vạn phần hoan nghênh hắn chạy ra bên ngoài.
A Uyển nhìn Thụy Vương phi, liền biết bà đối việc Vệ Huyên làm dĩ nhiên là không rõ ràng lắm, chỉ cho là Vệ Huyên không ở yên được, rời kinh thành đi du ngoạn.
A Uyển sờ sờ đầu tiểu Vệ Trác, thấy hắn cười híp mắt, cũng không nhịn được cười theo. Thuở nhỏ Vệ Trác rất thân cận với Vệ Huyên, mặc dù không biết loại thân cận này có phải là Vệ Huyên đặc biệt dung túng hay không, hay là Thụy Vương phi cố ý thúc đẩy, bất quá ngược lại Vệ Trác cũng không bị Vệ Huyên chơi đùa khổ đại cừu thâm, ngược lại dưỡng thành tính tình yêu cười lại rộng rãi, mặc dù ở trong mắt Vệ Huyên là một đệ đệ ngu xuẩn, thế nhưng khuôn mặt bánh bao đó cười lên, thật sự rất được người yêu thích.
-“Biểu tỷ, trời nóng nực, tới uống trà.” Nói xong, Vệ Trác liền lôi kéo A Uyển đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Vệ Ái mười hai tuổi thanh tú tới thỉnh an A Uyển, dáng dấp ngại ngùng thẹn thùng kia, để cho A Uyển cảm thấy nàng thật không giống như quận chúa Thụy Vương phủ, có lẽ là bởi vì có Vệ Huyên một huynh trưởng bá đạo tùy hứng, cho nên liền nuôi thành tính tình ngại ngùng, tránh né mũi nhọn.
A Uyển thỉnh an Thụy Vương phi xong, liền hỏi:
-“Cữu cữu đâu? Hôm nay không có ở nhà sao?”
Thụy Vương phi cười nói:
-“Vương gia ở hoàng trang đó, hôm nay Vương gia phải tùy giá ở bên kia, trong thời gian ngắn không về được, Thọ An là muốn tìm Vương gia sao?”
-“Như vậy sao...”
A Uyển cân nhắc một chút, hỏi:
-“Là có chuyện, muốn hỏi cữu cữu một chút, biểu đệ đi ra ngoài sắp hai tháng, không biết lúc nào biểu đệ mới trở lại, cữu cữu nơi này có tin tức gì không?”
Thụy Vương phi lắc đầu,
-“Cái này cũng không biết, chỗ Vương gia cũng không nhận được tin tức gì, có lẽ lần này Huyên Nhi đi xa một chút thôi.”
Cùng Thụy Vương phi nói vài lời thôi, ở chỗ này của bà cũng không chiếm được tin tức hữu dụng gì, A Uyển liền biết có thể ở chỗ Thụy Vương cũng sẽ không nói. Trước kia Vệ Huyên đã nói qua, giống như Thụy Vương cũng biết hắn đang làm gì, A Uyển không nhịn được cau mày, chẳng lẽ Thụy Vương không lo lắng sao?
Ngồi một hồi, A Uyển liền cáo từ rời đi.
Mới ra khỏi biệt trang Thụy Vương không lâu, A Uyển liền gặp tỷ đệ Mạnh gia mới từ hoàng trang trở về.
A Uyển vén lên màn cửa sổ xe, nhìn thấy Mạnh Phong ngồi trên lưng ngựa, tu mi tuấn mục, mặt như ngọc quan, luồng gió phất tới, nhấc lên tóc dài đen như mực, một thân kỵ trang nhìn giống như một hiệp khách phóng khoáng ngông nghênh, kết hợp cái loại tao nhã cùng phóng khoáng đó lại, tạo thành một khí chất vô cùng đẹp mắt, khiến cho người ta cơ hồ không nỡ dời đi ánh mắt.
-“Biểu muội đây là đi nơi nào?” Mạnh Phong hỏi.
A Uyển thành thật trả lời,
-“Đi biệt trang Thụy Vương thăm mợ.”
Mạnh Phong nghe nói như thế, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng hiểu đoán chừng là A Uyển đi tìm hiểu tin tức Vệ Huyên.
Lần này Vệ Huyên đi về phía nam làm việc, vốn là dự định một tháng có thể trở về, lại không ngờ đến hiện tại đã gần hai tháng, còn chưa có tin tức truyền về, để cho trong lòng Mạnh Phong cũng có chút gấp, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra với hắn. Chẳng qua là trong lòng gấp đi nữa, Mạnh Phong cũng không dám đi tìm hiểu cái gì, tránh cho người ta phát hiện, đối với Vệ Huyên bất lợi.
Lúc này, Mạnh Tự từ trong xe ngựa đi ra, nói với A Uyển:
-“A Uyển, muội tới trong xe ngựa tỷ ngồi, cùng tỷ nói chuyện một chút.”
Thấy dáng dấp nàng rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với mình, A Uyển không nhịn được bật cười, trong lòng biết nàng lại kìm nén rất nhiều lời muốn thổ lộ, cười nói:
-“Vậy thì lên đây đi.”
Mạnh Phong mỉm cười nhìn các nàng, hướng trong xe ngựa A Uyển nói:
-“Qua ít ngày, nếu thời tiết không quá nóng, biểu ca mang A Tự đi chơi trong núi, biểu muội có đi hay không?”
A Uyển biết hắn có lòng tốt, cười gật đầu:
-“Nếu như thuận tiện, đến lúc đó sẽ phải phiền toái biểu ca.”
-“Nói phiền toái gì đây, muội và A Tự đều là muội muội của ta.”
A Uyển nở nụ cười ngọt ngào với Mạnh Phong, thấy mặt hắn đầy mồ hôi, liền cầm khăn tay chưa xài qua đưa cho hắn lau mồ hôi, đây là mấy nha hoàn chuẩn bị dự phòng cho nàng, vừa vặn có thể phát huy tác dụng.
Mạnh Phong cười nhận lấy, thấy trên khăn không có dấu hiệu đặc thù gì, liền cũng yên tâm thoải mái xài, không sợ sau khi Vệ Huyên biết sẽ làm thịt mình.
Hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình cùng Trưởng công chúa Khang Nghi tương giao thân thiết, hài tử hai nhà chơi đùa từ nhỏ đến lớn, hết sức thân cận, ở trong lòng Mạnh Phong coi A Uyển thành muội muội, A Uyển cũng là coi hắn như ca ca, lẫn nhau không có nhiều gò bó.
-“Mạnh Phong!”
Nghe tiếng, Mạnh Phong ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe ngựa xa hoa, màn xe ngựa vén lên, lộ ra Tam công chúa mặt mũi diễm lệ. Mắt Mạnh Phong híp lại, đối với việc ở chỗ này nhìn thấy Tam công chúa cũng không cảm thấy kỳ quái, thu lại nụ cười, hướng nàng khẽ gật đầu ý chào hỏi, liền kéo giây cương, theo xe ngựa rời đi.
Tam công chúa ngồi ở trong xe ngựa, duy trì tư thế cứng ngắc nhìn bóng lưng Mạnh Phong dần dần đi xa, đầu óc nàng hỏng mất, chỉ còn dư lại dáng dấp thiếu niên tuấn mỹ tiêu sái mới vừa rồi mỉm cười hướng về phía thiếu nữ trong xe ngựa nhận lấy khăn tay nàng đưa tới...
Hắn chưa từng có cười qua với mình như vậy, cũng chưa từng thấy hắn tiếp nhận qua đồ vật của cô nương nào nhà, thế nhưng hiện nay lại cười với một nữ nhân khác như vậy, còn nhận khăn tay của nàng, rõ ràng là….. rõ ràng là…..
-“Thọ An... Thọ An...”
Tam công chúa nghiến răng nghiến lợi, móng tay bấm vào trong thịt, đau đớn không ngừng truyền vào tâm khảm, trong lòng ghen tỵ như lửa.
Nàng không chiếm được, người ngoài cũng đừng mong lấy được! Thọ An tính là gì? Làm sao Mạnh Phong có thể cười với nàng như vậy?
-“Công chúa…..” Cung nữ cẩn thận từng li từng tí gọi, thấy mặt mũi Tam công chúa vặn vẹo, càng run như cầy sấy.
Quả nhiên, ngay khi nàng mở miệng thì, một cái bạt tay quăng tới, một tiếng “bốp” vang lên. Cung nữ không dám né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng bị một bạt tay, đau đến nước mắt liền rơi ra. Nàng không dám hé răng, lặng lẽ nhìn sang, quả nhiên thấy ánh mắt Tam công chúa oán độc nhìn mình lom lom, nghiễm nhiên là đem cơn tức giận kia phát tiết ở trên người nàng, càng sợ hãi.
A Uyển không biết Tam công chúa xem mình thành người yêu của Mạnh Phong, đến dưới chân Tiểu Thanh Sơn, liền cùng huynh muội Mạnh gia tách ra, mất mát trở về thôn trang.
Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nàng trở lại, hỏi:
-“Con làm sao vậy? Xác xơ bơ phờ, chẳng lẽ là.....nhớ Huyên Nhi?”
Thấy mặt Trưởng công chúa Khang Nghi chế nhạo, khóe miệng A Uyển giật giật, nói:
-“Không nhớ hắn!.”
Mà là lo lắng hắn.
Trưởng công chúa Khang Nghi rõ ràng không tin, trong lòng buồn cười lại có chút chua xót, cảm thấy dĩ vãng sự tình mình an bài đã có hiệu quả. Nguyên bản nữ nhi chỉ coi Vệ Huyên là một đệ đệ, thậm chí rất kháng cự đối với chuyện thành thân giữa biểu huynh muội, trong hai năm qua tựa hồ không còn kháng cự như vậy, bất quá nàng vẫn là coi Vệ Huyên thành đệ đệ.
Dĩ vãng cảm thấy lúc nàng coi vị hôn phu thành đệ đệ tới nuôi, còn thật buồn cười, trong lòng cảm thấy một khi Vệ Huyên trưởng thành một chút, để cho nàng ý thức được Vệ Huyên là một nam nhân có đảm đương, thì nàng sẽ biết, đó là nam nhân sẽ cùng nàng sống qua cả đời, mà không phải là đệ đệ. Thế nhưng, bây giờ thấy nàng bắt đầu biết mong nhớ Vệ Huyên, Trưởng công chúa Khang Nghi lại có cảm giác nữ nhi đại bất trung, lòng bắt đầu chua xót.
A Uyển không biết công chúa mẫu thân suy nghĩ nhiều, thấy vẻ mặt của bà, thật sự là không chịu nổi, lo lắng nếu công chúa mẫu thân cảm thấy mình vẫn kháng cự Vệ Huyên, đoán chừng lại phải dằn vặt nàng, để cho nàng hiểu giữa bà con có thể thành thân, vội vàng chạy.
Ở chỗ Thụy Vương tay không trở về, A Uyển không nhịn được than thở, chỉ hy vọng Vệ Huyên bình an mà thôi.
Chạng vạng tối, A Uyển phát hiện sắc trời có chút âm, không có ánh nắng chiều xán lạn, trong lòng cảm thấy có phải là sắp có mưa hay không? Khoảng thời gian này đã liên tục hạn một tháng, xác thực cần một cơn mưa lớn tới giảm bớt tình trạng khô hạn, nếu như có thể có mưa là cực tốt, nông dân cũng ngóng trông có thể có một cơn mưa.
Đến giờ lên đèn, một tiếng sấm vang lên, sau đó là tích tắc vang lên tiếng mưa.
Sắc trời rất nhanh liền trở nên mờ tối, A Uyển xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy bên ngoài mưa thế vừa hung vừa vội, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống, trong phòng chính là không thả nước đá, cũng không cảm thấy nóng bức.
Mặc dù bây giờ thân thể tốt hơn nhiều, thế nhưng lượng nước đá trong phòng A Uyển vẫn là không dám thả quá nhiều, nếu là mùa hè, A Uyển sẽ cảm thấy vô cùng nóng bức. Hiện tại một cơn mưa lớn rơi xuống, nhiệt độ hạ xuống, ngược lại thư thái không ít.
Thanh Nhã cầm cái chìa khóa đi mở hộc tủ, ôm chăn dày ra, nói với A Uyển:
-“Quận chúa, tối nay nhiệt độ có chút lạnh, vẫn là đổi chăn dày chút thì tốt hơn. Còn có, cũng phải đổi tấm đệm giường, nếu không nằm trên đó sẽ lạnh như băng, sẽ làm thương tổn thân thể. Công chúa phân phó, phải chú ý một chút…..”
Thanh Nhã liên miên lải nhải, A Uyển nước đổ đầu vịt, chống cằm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, theo sắc trời dần tối, cái gì cũng không thấy được, nhưng nàng vẫn là nhìn không ngừng.
Chờ Thanh Nhã bày xong chăn đệm, A Uyển được nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong, liền vui sướng nhào lên trên giường lăn mấy vòng, làm cho tất cả đệm chăn vốn là chỉnh tề đều rối loạn.
Đệm chăn các loại đều được định kỳ phơi qua ánh mặt trời, bên trên tỏa ra hương thơm mặt trời, ở trong khí trời man mát này, cảm giác hết sức ấm áp, để cho trong lòng A Uyển nhịn không được cũng có chút nhũn ra, thoải mái đến than thở.
-“Được rồi, ta muốn ngủ, các ngươi cũng đi nghỉ đi.”
A Uyển nằm lỳ ở trên giường hướng các nàng phất tay một cái, cảm thấy tối nay bản thân sẽ có một giấc ngủ chất lượng.
Đám người Thanh Nhã cùng Thanh Hoàn vâng dạ, thả xuống màn che khuất tia sáng, lại hớt ngắn tim đèn trên bàn một chút, che lên chụp đèn xong, liền thối lui ra khỏi căn phòng.
Hôm nay là Thanh Nhã gác đêm, nói mấy câu cùng Thanh Hoàn xong, Thanh Nhã liền ở trên tháp trong phòng nhỏ bên ngoài nghỉ ngơi.
Vừa mới ngủ lại không lâu, A Uyển còn chưa ngủ sâu, liền bị tiếng quái dị ngoài cửa sổ làm cho thức dậy.
Đang lúc nàng bò dậy, vén lên màn thò đầu kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ đang đóng bị người đẩy ra, mưa to cùng với cuồng phong thổi tới, một người lanh lẹ từ cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng trở tay đóng cửa sổ lại, che lại mưa gió bên ngoài.
Dưới ánh sáng lờ mờ, người nọ cả người ướt sũng, tóc dính ở trên mặt, thẳng tắp nhìn nàng, sau đó cười lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
-“A Uyển, ta đã trở về.”
Giọng nam khàn khàn vang lên, chính là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi trải qua thay đổi thanh kỳ lúc đè nén thanh tuyến.
A Uyển nhất thời tắt tiếng, sau đó một cỗ hỏa khí dâng lên, khom người nhặt lên một chiếc giày dưới chân giường hướng hắn đập tới.
Giầy tự nhiên không đập trúng hắn, bị hắn dứt khoát lanh lẹ tiếp được, hắn kỳ quái nhìn nàng, có vài sợi tóc mai dính trên gò má trắng nõn, ở dưới ánh đèn, càng nổi bật làn da trắng như ngọc, không tỳ vết mà tốt đẹp.
Sau đó A Uyển lại nhặt lên một chiếc giày khác đập tới.
Giống vậy bị tiếp được.
Chờ lúc A Uyển muốn chân không xuống giường, người tại cửa sổ đi nhanh tới, kéo một bộ y phục ướt sũng, đưa tay đè nàng lại,
-“Trên đất lạnh, chớ xuống giường.”
Sắc mặt A Uyển có chút khó coi, hàm răng cọ xát, cả giận nói:
-“Đệ trở về bao lâu rồi?”
-“Mới vừa rồi.”
-“Không trở về biệt trang Thụy Vương à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, còn hướng nàng cười đặc biệt xán lạn:
-“Trở về biệt trang làm gì?”
A Uyển:
.....
Bị hắn làm cho đau đầu, A Uyển chỉ đành phải đuổi hắn đi thay y phục ướt sũng trên người, chẳng qua chỗ này là khuê phòng của nàng, ai sẽ nghĩ tới hắn sẽ ở nửa đêm mưa gió mò tới khuê phòng cô nương, lại mắc mưa y phục ướt sũng, tự nhiên không có y phục để hắn có thể mặc. Vì vậy A Uyển giống như hướng về năm trước vậy, đưa cái chăn đơn cho hắn.
Vệ Huyên cũng không ngại, ở ngay trước mặt nàng muốn cởi y phục, thấy nàng co gối muốn đạp tới, không cam không nguyện đi về phía bình phong.
-“Ngược lại sau này cũng sẽ thấy…..”
Hắn lẩm bẩm nói, hắn cũng không ngại để cho A Uyển nhìn, chờ sau khi thành hôn, không phải đều phải cởi trần gặp nhau sao. Nghĩ tới đây, mắc phải mưa to trên gò má lạnh như băng hiện lên mấy phần đỏ ửng, thân thể còn trẻ mơ hồ có chút phản ứng.
Mưa bên ngoài rất to, ào ào ào tiếng mưa rơi để cho A Uyển không nghe rõ lời hắn lẩm bẩm, theo bản năng hỏi:
-“Cái gì?”
-“Không có gì.”
Lúc này, cửa bị gõ mấy cái, liền nghe tiếng Thanh Nhã vang lên:
-“Quận chúa, ngài làm sao vậy?”
Thấy Thanh Nhã đã bị kinh động, A Uyển trợn mắt nhìn chỗ bình phong một cái, hắng giọng nói:
-“Không có gì, là tiếng mưa rơi quá lớn.”
Đuổi Thanh Nhã xong, liền thấy Vệ Huyên khoác chăn mỏng đi ra, tóc dài ướt lôi thôi rũ xuống ở sau lưng, nhìn thấy A Uyển lại là một dòng tức giận tỏa ra ngoài, chỉ là nhìn thấy một đôi mắt hắn bao hàm trông đợi nào đó nhìn mình, dáng dấp khoác cái chăn giống như một cô nương xinh đẹp chịu khổ bị chà đạp. A Uyển mãnh liệt nghẹn xuống xung động muốn mắng người trong cổ, ngoắc gọi hắn tới.
Vệ Huyên thấy vậy, lập tức muốn bò lên giường nàng, bị A Uyển vô tình cự tuyệt.
-“Ngồi xuống!.”
Vệ Huyên chỉ đành phải ủy khuất ngồi vào bục gác chân, bất quá chờ lúc A Uyển cầm một cái khăn lau tóc cho mình, khóe môi hắn nở nụ cười tươi, dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười của hắn khá là say lòng người.
Post on 04/01/2021
Công chúa mẫu thân quá cao tay luôn 🤣
ReplyDeleteThanks nàng nha 🥰
💖💖💖
Delete