Sủng Thê Như Lệnh - Chương 090

☆, Vệ Huyên: Cùng giường cùng gối thật hài lòng!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Bên ngoài mưa sa gió giật, ánh đèn trong phòng lại mờ mờ nhưng bầu không khí an lành mà ấm áp.

 

Ít nhất Vệ Huyên xem như là vậy, trong lòng hắn vui vẻ muốn làm chút gì, bất quá cũng không dám vọng động, như sợ hù dọa A Uyển, chỉ có thể lặng lẽ an ủi mình, chờ thành thân... Ừ, đến lúc đó đem hết thảy chuyện trong đầu nghĩ tới sẽ làm một lần!

 

A Uyển ngồi ở trước giường, cầm khăn lau tóc ướt cho thiếu niên đang ngồi ở bục gát chân. Trước kia nàng chưa làm qua loại chuyện như vậy, kiếp này liên tục làm hai lần, cũng là bởi vì Vệ Huyên đội mưa tới tìm nàng, cả người mắc mưa ướt nhẹp, không thể không giúp hắn lau khô tóc, bất quá mặc dù chưa từng làm loại chuyện như vậy, thế nhưng động tác của nàng chậm rãi, dùng khăn từng chút từng chút hút nước trên tóc hắn, hết sức tỉ mỉ.

 

-“Rốt cuộc đệ tới đây làm gì?

Trong lòng A Uyển thực bất đắc dĩ,

-“Biết rõ trời mưa, vì sao không tìm một chỗ đợi mưa tạnh? Vạn nhất nhuốm bệnh thì làm sao bây giờ?

 

Khi nhìn thấy hắn xuất hiện như vậy, A Uyển thiếu chút nữa nổi bảo, cũng không nhìn một chút hiện nay là thời tiết gì, dầm mưa chạy tới chơi rất vui sao?

 

A Uyển thật sự là không hiểu nổi mạch não hài tử trung nhị bệnh, làm loại chuyện không yêu quý thân thể này, còn có nửa đêm mò vào khuê phòng cô nương gia làm gì... Nếu như không phải nhìn hắn lớn lên, A Uyển có thể không chỉ là đập giày đơn giản như vậy, trực tiếp khiến cho hắn không làm được nam nhân.

 

Vệ Huyên ngoan ngoãn ngồi, một tay khoác lên trên đầu gối, một tay khác xuôi ở bên người, thừa dịp lúc A Uyển không chú ý, vuốt ve một góc váy của nàng rải rác ở bục gát chân, trong miệng nói:

-“Thân thể ta khỏe, sẽ không xảy ra bệnh! Hơn nữa đã lâu không gặp tỷ, rất nhớ tỷ.....

 

Lời còn chưa nói hết, đầu liền bị vỗ một cái, khi hắn ủy khuất quay đầu nhìn nàng, liền thấy nàng ở trên cao nhìn xuống, dùng một giọng giống trưởng bối không vui nói:

-“Chẳng lẽ không thể đợi mưa tạnh, ngày mai tới không được sao?

 

-“Không thể!” Hắn chém đinh chặt sắt nói.

 

A Uyển nhịn không được, lại hướng đầu con chó kia cho một cái tát, chờ nhìn thấy hắn cau mày, ánh mắt ướt nhẹp, nhìn giống như một con chó đáng thương bị rơi xuống nước bị vứt bỏ vậy, A Uyển không nhịn được trong lòng mềm nhũn, lại xoa xoa đầu của hắn.

 

Vệ Huyên thấy nàng mềm lòng, vội vàng được voi đòi tiên nhào qua, đặt đầu của mình nằm ở trên hai đầu gối nàng, hai tay ôm lấy hông của nàng, mặt chôn ở trên đùi của nàng, giọng buồn buồn truyền tới,

-“Ta chạy về để gặp tỷ, tỷ lại muốn đánh ta….. A Uyển, tỷ thật là quá mức…..

 

A Uyển:

.....

 

Đây là phạm quy mà! Ngươi là con Gấu Con, chớ oan ức như vậy có được hay không?

 

Rõ ràng là chính hắn làm sai, thế nhưng bị hắn chỉ tay vu khống như vậy, A Uyển nhất thời im lặng ngưng nghẹn. Cũng bởi vì hắn ngắt lời như vậy, giọng nói lại oan ức giống như một đứa trẻ, trong lúc nhất thời A Uyển không có biện pháp xem hắn là phái nam trưởng thành, liền tùy theo hắn giống như khi còn bé vậy ngấy chính mình, tiếp tục lau tóc cho hắn.

 

Vì vậy, A Uyển nhất thời mềm lòng, kết quả đó là Vệ Huyên quang minh chính đại bò lên giường nàng.

 

Vệ Huyên khoác trên người một cái chăn đơn mỏng thêu hoa thuỷ cúc mùa hè, cái chăn rất dài lại rộng, hắn vắt góc chăn lên trên vai, cột một nút thắc ở đó, ngay tại eo cũng cột một cái, nhìn thấy cho người cảm giác đó là mặc một bộ cà sa thầy tu, cái chăn đơn giản lại để cho hắn mặc ra hương vị thời thượng, A Uyển lần nữa ngưng nghẹn không nói gì, chỉ có thể quy về vóc người thật đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, chính là y phục hòa thượng, cũng là hòa thượng tuấn tú nhất.

 

-“Mưa bên ngoài thật lớn.

Ngữ khí của Vệ Huyên nhẹ nhàng,

-“Mưa lớn như vậy, sắc trời lại tối sầm, biểu tỷ hãy thu lưu ta một đêm đi.

 

-“Không được!

 

Vệ Huyên lại quấn tới, mắt lom lom nhìn nàng, bắt đầu da mặt dày yếu thế,

-“Chẳng lẽ biểu tỷ để cho ta lần nữa dầm mưa trở về? Sẽ sinh bệnh.

 

Hắn biết A Uyển thích mềm không thích cứng, cho nên muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, căn bản không để ý hình tượng nam tử hán.

 

Quả nhiên A Uyển dao động, đè lại gân xanh trên trán, giận đến bấm mặt của hắn,

-“Nếu biết vậy, trước kia làm gì không đợi mưa tạnh mới tới? Nếu để cho người phát hiện…..

 

-“Yên tâm, động tác leo tường của ta rất cẩn thận, không có ai có thể phát hiện!” Hắn rất kiêu ngạo nói.

 

A Uyển bị hắn chọc tức đến vui vẻ, cái này đáng giá kiêu ngạo sao? Không phải là leo tường sao, có cái gì hay mà kiêu ngạo? Nhớ tới khi còn bé lúc ở quan dịch, tiểu tử này sinh bệnh, vẫn có thể đột phá trùng vây, từ một gian nhà lẫn vào trong một viện khác tìm nàng, A Uyển đối với kỹ thuật leo tường thần không biết quỷ không hay của hắn cũng có chút không biết nói sao, nhỏ như vậy mà có thể làm đến sự tình đó, nghĩ đến bây giờ cũng không sai biệt lắm, nếu không phải vậy hiện tại hắn cũng sẽ không ở chỗ này.

 

Thấy biểu tình A Uyển có chút dãn ra, Vệ Huyên xoay người đưa lưng về phía nàng, thanh âm thật thấp,

-“Biểu tỷ biết, lần này ta đi làm gì chứ? Ta cũng không phải cố ý kéo dài như vậy không trở lại, mà là ở trên đường bị phục kích…..

 

-“Thế nhưng bị thương?” A Uyển kinh hãi.

 

Con ngươi Vệ Huyên vòng vo chuyển, âm thanh cũng rất thấp, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

 

Quả nhiên, cảm giác được A Uyển đưa tay tới, hắn cũng rất phối hợp trở mình tới, nằm ngửa ở trên giường, nhìn thiếu nữ ngồi ở mép giường. Ánh đèn cũng không tính sáng sủa, thậm chí có chứa hiệu quả che giấu khuyết điểm, đem cô gái xinh đẹp vốn là da trắng vầng nhuộm càng thêm để cho hắn động tâm, thậm chí trong mắt nàng một màn thân thiết cũng để cho trong lòng hắn giống như uống một chén canh ấm áp lại nóng lại thơm, hận không được hung hăng ôm nàng, nhớ kỹ hết thảy hơi thở của nàng.

 

-“Bị thương chỗ nào?

 

-“Chân, còn có tay...

Nói xong, hắn xấu hổ nói:

-“Trên lưng cùng bên hông cũng có...

 

A Uyển nhất thời lo lắng, bị thương thắt lưng... Có thể hay không có ảnh hưởng đến thận? Nếu như ảnh hưởng chức năng thận….. Điều này thật sự là một vấn đề lớn.

 

-“Cho ta xem một chút.

 

A Uyển không quan tâm nguyên tắc, không yên tâm muốn nhìn xem vết thương của hắn, chẳng qua là lúc nhìn thấy thiếu niên xấu hổ ngượng ngùng cởi cái chăn, A Uyển nhất thời quẫn.

 

Rốt cuộc ai mới là cô nương gia đây? Mình đều không xấu hổ, rốt cuộc hắn thẹn thùng cái gì? Hơn nữa ngươi là tiểu bá vương người người tránh không kịp trong kinh thành, phải khí phách mới đúng, mà không phải vừa xấu hổ đến không được, vừa dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng, ý bảo nàng giúp hắn cởi.

 

Tay A Uyển có chút nhột, trong lúc nhất thời không khống chế được, lại một cái tát tới.

 

-“Được rồi, không cần cởi, vén lên là được.

 

Nói xong, A Uyển kiểm tra tay của hắn, quả nhiên thấy từ mu bàn tay tới ngoài cổ tay có mấy vết thương nhỏ vụn, không nhìn kỹ thật không thấy được, dừng ở trên da thịt nhẵn nhụi trắng trẻo, phá hư vẻ đẹp kia, để cho nàng không nhịn được cau mày.

 

Trên tay không là gì, thế nhưng A Uyển phát hiện vết thương trên đùi hắn mới là đòi mạng, còn quấn băng vải, hắn đội mưa tới, băng vải tự nhiên ướt.

 

Cầm cây kéo cắt ra băng vải, A Uyển kiểm tra một hồi, là một vết thương bị lợi khí vạch ra, hiện nay đã sắp kéo màn, bất quá trải qua dầm mưa như vậy, hiệu quả kia có thể tưởng tượng được. Nếu như bình thường, dĩ nhiên A Uyển sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng khi người bị thương là thân nhân của mình, thì sẽ không có cảm giác gì, trước tiên chẳng qua là cảm động lây.

 

A Uyển chỉ phải đi ra ngoài tìm Thanh Nhã muốn thuốc mỡ sinh cơ hoạt huyết của thái y phối, đây là trước kia Vệ Huyên kín đáo đưa cho nàng cất, nói là lo trước khỏi hoạ, hiện nay vừa đúng dùng ở trên người hắn.

 

Thanh Nhã cũng không biết trong khuê phòng quận chúa của mình có thêm một nam tử, mới đầu còn không biết rõ A Uyển muốn làm gì, chờ nghe nàng phân phó đi pha nước trong sạch tới, sau đó lại nhận lấy một bộ y phục ướt sũng rõ ràng thuộc về nam tử để cho nàng đi hong khô, thì Thanh Nhã bối rối, phản ứng đầu tiên đó là trong phòng quận chúa tiến vào một dã nam nhân.

 

Chẳng qua là lúc nàng nhìn vào bên trong, phát hiện cái “Dã nam nhân” kia cũng đang xếp bằng ngồi ở trên giường, từ bên trong trướng lộ ra cái đầu, ánh mắt uy nghiêm mang lực sát thương cảnh cáo nhìn nàng, Thanh Nhã nhất thời trầm mặc.

 

Ôi, đầu đau quá!

 

Đau đầu, cuối cùng Thanh Nhã chỉ có thể vừa tẫn trách hoàn thành A Uyển phân phó, vừa quyết định chuyện này giữ kín ở trong lòng, tuyệt đối không thể để cho người phát hiện được chuyện Vệ Huyên nửa đêm canh ba tới, thậm chí ngay cả công chúa cũng không nói.

 

Dĩ nhiên, lúc cửa đóng, Thanh Nhã dời cái ghế con tới hướng cửa ngồi xuống, quyết định tối nay nàng phải ở chỗ này làm môn thần ngồi đến trời sáng, chỉ cần bên trong có động tĩnh gì, coi như liều cái mạng này, cũng phải vọt vào cứu vớt quận chúa của mình.

 

Chẳng qua là…..

 

-“Ôi ôi, nhẹ một chút nhẹ một chút…..

 

-“Câm miệng, ta đã rất nhẹ.

 

-“Thế nhưng….. Thật rất đau, đừng dùng sức nữa, có được hay không?

 

-“Không được!.

 

Thanh Nhã:

.....

 

Thanh Nhã há miệng! Vì mao âm thanh thật giống điên đảo cơ chứ? Giống như đang cường bạo là quận chúa của mình...

 

A Uyển không biết nha hoàn dông dài lại thích bận tâm trung thành tuyệt đối của mình giữ ở ngoài cửa, bị âm thanh điên đảo của hai người làm cho đang trong lòng ngổn ngang, nàng thoa thuốc lên trên vết thương trên đùi Vệ Huyên lần nữa, băng bó lại băng mới, lại kiểm tra vết thương sau lưng cùng trên bả vai hắn, phát hiện hai nơi này cũng không có nghiêm trọng như trên đùi, vết sẹo đã lưu lại màu hồng nhàn nhạt, rốt cuộc mới vui vẻ một chút.

 

Vệ Huyên chậm rì rì cột lại cái chăn đơn, dư quang khóe mắt vẫn liếc A Uyển, thấy A Uyển chỉ chú ý tới thương thế của hắn, căn bản không chú ý tới thân thể hắn, trong nháy mắt hậm hực không ngớt. A Uyển yêu thích nam nhân mạnh mẽ cao lớn, hoặc giả hắn còn không tính mạnh mẽ cao lớn, cho nên A Uyển đối thân thể của hắn căn bản không có hứng thú, coi như là nhìn thấy, cũng thật yên lặng giống như là không thấy.

 

Vệ Huyên trong lòng âm thầm cong tường, hắn nhất định phải cố gắng mới được.

 

Xác thực A Uyển không chú ý tới cái khác, chờ lúc hắn cột chắc cái chăn đơn giống như một tăng nhân khổ hạnh, liền nói:

-“Đợi mưa tạnh trở về, đừng để cho người phát hiện.

 

-“Ồ.

Vệ Huyên lại nhìn nàng, sau đó hướng trong giường cọ, cẩn thận nói A Uyển:

-“Vậy... Ta có thể ngủ ở nơi này chứ? Cái giường này thật lớn…..

 

-“Ừ, ngươi ngủ đi, ta ra bên ngoài ngủ trên tháp.

 

A Uyển chải tóc dài xõa ở trên gối cho hắn, chú ý tới trên mặt hắn uể oải, mới vừa rồi lúc hắn thò đầu ra, với tia sáng đèn, cũng đã chú ý tới đáy mắt hắn màu xanh, cái con Gấu Con này trời sanh rất xinh đẹp, đáy mắt màu xanh dày đặc một ít, giống như trang điểm một lớp lên mắt vậy, thật đẹp.

 

Vệ Huyên cả kinh, vội vàng níu tay áo nàng,

-“Làm sao có thể? Thân thể tỷ không khỏe, không thể ngủ sạp, ta đi ngủ là được.

 

A Uyển cũng không kiên trì, gật đầu nói:

-“Vậy ngươi đi đi, ta để cho Thanh Nhã vào theo ta.

 

Vệ Huyên:

.....

 

Vì sao A Uyển chính là không chịu lưu hắn? Rõ ràng hắn cái gì cũng không làm mà!

 

Giả bộ không được nữa, Vệ Huyên đưa tay từ phía sau nàng ôm nàng, kéo nàng lên trên giường, ấn đè xuống giường, nói:

-“Chúng ta khi còn bé đều là cùng nhau ngủ, hiện tại có cái gì quan trọng hơn? Hơn nữa bên ngoài mưa sa gió giật, ngủ sạp không tốt, sẽ xảy ra bệnh. Cái giường này khá lớn, chúng ta cùng nhau ngủ đi…..

 

-“Buông tay!

 

A Uyển bị hắn áp chế ở trên giường, phát hiện trừ hai chân, nửa người trên không thể động đậy, khí lực người này cũng rất lớn.

 

-“Không thả, tỷ và ta cùng nhau ngủ.

Vệ Huyên nửa người trên ép tới, đè ép nửa người nàng, buồn buồn nói:

-“Chỉ ngủ một đêm, sẽ không có người biết. Hơn nữa... lần này ta cửu tử nhất sanh, lúc đó cho rằng sẽ không còn được gặp lại tỷ…..

 

Nghe nói như thế, A Uyển ngưng giãy giụa, đưa tay xoa xoa đầu của hắn, thấy hắn nhân cơ hội đem mặt dụi vào gáy của mình, chỉ có thể không nói gì nhìn trời. Quên đi, coi như là cùng Mạnh Tự ngủ chung đi, ngược lại hai đứa này đều là hài tử chưa trưởng thành, đều yêu thích quấn quýt nàng ngủ.

 

Đến cùng trong lòng tuổi tác tương đối lớn, không có biện pháp xem cái nam hài mười bốn tuổi thành nam nhân đối xử, thêm chi khi còn bé xác thực thường nằm chung một cái chăn cùng nhau ngủ, A Uyển cũng không có cảm giác đặc biệt gì, lại bị hắn cuốn lấy không có cách nào, trong lòng cũng lo lắng vết thương của hắn, liền tùy theo hắn.

 

Trải qua Vệ Huyên ép buộc như vậy, đã qua thời gian A Uyển ngủ, chờ Vệ Huyên an tĩnh lại, A Uyển cũng bắt đầu ngáp. Nàng chếch đầu liếc nhìn mặt Vệ Huyên ngủ say, phát hiện đoán chừng là hắn đã mệt mỏi đến tàn nhẫn, bất quá mới mấy phút, mà đã ngủ thiếp đi, hô hấp thong thả mà lâu dài.

 

Lại sờ sờ mặt của hắn, A Uyển trong lòng không cách nào phủ nhận lúc biết được hắn bị thương thì lo âu cùng đau lòng, mặc dù còn không biết loại lo âu này có phải hay không là duyên lo âu đối với người kết thân, thế nhưng….. có một số việc, đúng là từ sau khi lớn lên, dần dần phát sinh biến hóa, không còn là đơn thuần giữa tỷ đệ.

 

Có lẽ là sớm có chuẩn bị tâm tư, cho nên A Uyển cũng không quá xoắn xuýt, điều chỉnh lại tư thế ngủ, liền cũng đi theo nhắm mắt lại.

 

Chỉ chốc lát sau, A Uyển cũng ngủ thiếp đi.

 

Chờ nàng ngủ xong, thiếu niên vốn là đang ngủ cưỡng lại cơn buồn ngủ, chống lên thân thể cẩn thận ở trên môi nàng liếm liếm, lại liếm vị trí dưới cổ nàng, rốt cuộc thỏa mãn, mới để cho mình rơi vào trong hương ngọt. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trận mưa này xối xả rơi xuống một buổi tối, ngày kế đã ngừng, bất quá khí trời vẫn là âm âm u u, cũng không thấy vết tích ánh mặt trời, mây đen tầng tầng, phảng phất đang nổi lên một trận mưa lớn khác.

 

A Uyển vuốt mắt rời giường, phát ngốc một hồi, thì nhớ ra cái gì đó, nhìn sang bên cạnh, chỗ kia đã trống không.

 

Quả nhiên Vệ Huyên đã đi.

 

Nghĩ tới đây, A Uyển vội vàng đứng dậy, chờ lúc Thanh Nhã chống đỡ một đôi mắt quầng thâm mang theo nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt đi vào, A Uyển đặc biệt kéo nàng đến một bên nhỏ giọng hỏi:

-“Thụy Vương thế tử khi nào thì đi?

 

Thanh Nhã mạnh mẽ chống đỡ tinh thần nói:

-“Giờ Dần canh ba, lúc mưa đã tạnh thì đi.

 

Thấy Thanh Nhã nhớ rõ ràng như vậy, A Uyển cẩn thận quan sát đôi mắt quầng thâm của nàng, nhất thời hiểu cái nha hoàn đáng thương này một đêm không ngủ, không khỏi có chút áy náy, nói với nàng:

-“Hôm nay không có chuyện gì, ngươi có thể đi nghỉ ngơi một ngày, không cần tới hầu hạ.

 

Thanh Nhã vâng dạ, lúc vắt khăn nóng cho A Uyển rửa mặt, đột nhiên lại nghe nàng hỏi:

-“Lúc Thụy Vương thế tử rời đi, mưa thật ngừng sao?

 

-“Còn có chút mưa nhỏ.

Thấy A Uyển nhìn tới, Thanh Nhã bất đắc dĩ nói:

-“Nô tỳ nguyên là chuẩn bị cho Thế tử dù, thế nhưng Thế tử không muốn.

 

Sau khi nghe xong, A Uyển âm thầm nghiến răng, tức giận đến trong lòng thẳng mắng con Gấu Con.

 

Mặc chỉnh tề, A Uyển liền dẫn một đám nha hoàn ra cửa, chuẩn bị đi chính viện thỉnh an phụ mẫu.

 

Không khí ướt lạnh, lúc có gió lạnh thổi tới, A Uyển rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen âm u, lo lắng trời sẽ tiếp tục mưa, tăng nhanh bước chân.

 

Cùng nhau đi tới, bốn phía ướt át, làn váy cũng thấm chút nước, Trưởng công chúa Khang Nghi thấy vậy, không khỏi trách mắng:

-“Trên đất ướt, không cần tới đây, ở trong viện của con dùng bữa là tốt rồi.

 

-“Con muốn bồi tiếp phụ mẫu mà!” Giọng A Uyển nhỏ nhẹ, có chút nũng nịu.

 

Quả nhiên, loại thiếu nữ loli làm nũng này thế tiến công không đâu địch nổi, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi thành công bị nữ nhi làm nũng trực kích hồng tâm, yêu không được, Trưởng công chúa Khang Nghi trực tiếp ôm lấy nàng không buông.

 

A Uyển phụng bồi phụ mẫu ăn sáng, một nhà ba người cũng không câu nệ với ăn không nói ngủ không nói, vừa nói vừa cười.

 

A Uyển đặc biệt quan sát, phát hiện công chúa mẫu thân đối với chuyện tối hôm qua Vệ Huyên tới cũng không biết, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù công chúa mẫu thân ước gì nàng cùng Vệ Huyên bồi dưỡng tình cảm thật tốt, càng là đem Vệ Huyên vào chỗ chết……dạy thành thê nô mới tốt! Thế nhưng cũng sẽ không tán thành hành động Vệ Huyên tối hôm qua đi leo tường mò vào khuê phòng nàng, nếu là biết, cho dù bà hài lòng Vệ Huyên, chỉ sợ cũng phải tức giận đến muốn…...muốn giáo huấn hắn một phen.

 

A Uyển thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc xác nhận Vệ Huyên công phu leo tường rất cao, quả nhiên không làm kinh động thị vệ.

 

Bất quá A Uyển đã yên tâm quá sớm, đến sau giờ ngọ, liền nghe nói người Thụy Vương phủ đuổi tới nói, Thụy Vương Thế tử sáng sớm hôm nay đội mưa trở về phủ, có lẽ là bị dính chút mưa, cảm nhiễm phong hàn, hiện nay đang phát sốt cao.

 

A Uyển:

..…

 

Quả nhiên là con Gấu Con khiến cho người ta phải nổi giận!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 06/01/2021

 

4 comments:

  1. 😅 tranh thủ chiếm tiện nghi của A Uyển ghê
    Thanks nàng nha 🥰🥰

    ReplyDelete
  2. Truyện càng đọc càng cuốn. Hay thực sự

    ReplyDelete
  3. Ui trời anh nhà chẳng còn cái gọi là mặt mũi liêm sỉ gì nữa sất -.-

    ReplyDelete

Popular Posts