Sủng Thê Như Lệnh - Chương 091

☆, Con Gấu này lại dám hôn nàng!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Nếu Vệ Huyên ngã bệnh, một ít người hữu tâm tự nhiên phải đi thăm, mặc dù có thể trong lòng đại đa số người đều là nhìn có chút hả hê, nhưng không chịu nổi Thái hậu đau lòng hắn, hoàng đế cũng quan tâm.....

 

Hoàng đế ân sủng xưa nay là chiều gió cho đám huân quý, chỉ cần hoàng đế sủng ai, không cần biết người đó tốt hay xấu, chỉ cần đầu óc không bệnh hoặc là không phải người ngoan cố không thay đổi, trên mặt cũng sẽ không có gì không qua được.

 

Vệ Huyên làm đại hồng nhân có thể nói chuyện trước mặt hoàng đế nhất hơn nữa danh tiếng thịnh hơn các hoàng tử, tự nhiên cũng là đối tượng để cho mọi người trong kinh nịnh bợ.

 

Bất quá, sợ quấy rầy Vệ Huyên dưỡng bệnh, ngoại trừ người của Thái hậu cùng hoàng đế phái tới thăm bệnh ra, những người khác đều bị Thụy Vương không khách khí đánh ra ngoài. Cái này cũng thuận ý rất nhiều người, ý là để cho người đưa phần lễ vật tới là được, cũng không phải là thật muốn gặp Vệ Huyên.

 

Dĩ nhiên, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển cũng không ở trong nhóm người Thụy Vương có thể đụng chạm, thậm chí ông cũng không dám động tâm tư này, nếu không cái nhi tử lưu manh trong nhà sẽ nóng nảy với ông.

 

Tuy nói nhi tử lưu manh càng lớn càng khó quản giáo, thế nhưng nếu để cho người ngoài biết mình cái lão tử này không quản được nhi tử, đó cũng là rất mất thể diện, coi như mọi người đều đã biết ông quản giáo không được, nhưng Thụy Vương vẫn là muốn bịt tai trộm chuông một chút.

 

Biết được Vệ Huyên ngã bệnh, Trưởng công chúa Khang Nghi liền dắt A Uyển đi biệt trang Thụy Vương thăm bệnh.

 

Dĩ nhiên, trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không tán thành A Uyển đi, ở trong lòng bà, thân mình A Uyển không tốt, sợ đi chỗ đó sẽ bị lây bệnh. Chẳng qua là A Uyển không liếc mắt nhìn không an lòng, cả ngày đứng ngồi không yên, liền đi nói rõ với mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nàng kiên trì, buổi chiều qua đi không lâu, chỉ đành phải cho người đưa thiệp đến Thụy Vương phủ.

 

Lúc đến biệt trang Thụy Vương, phát hiện hôm nay Thụy Vương cũng không có ra ngoài, hơn nữa rất nhiệt tình tự mình ra đón.

 

-“Khang Nghi, Thọ An, các ngươi là đến xem tên tiểu tử thúi chứ!.” Thụy Vương cười hỏi.

 

A Uyển phát hiện Thụy Vương nhiệt tình có chút quá mức, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Bình thường Thụy Vương là một người bận rộn, A Uyển thật khó khăn gặp ông một lần, bất quá mỗi lần nhìn thấy, ông cũng chỉ là coi nàng như một tiểu hài nhi vậy, vỗ vỗ đầu liền rời đi, cũng không trao đổi quá nhiều, cho thấy phong phạm của một trưởng bối.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi khéo léo cười cùng Thụy Vương chào, hỏi:

-“Nghe nói Huyên Nhi bị bệnh, bệnh đến thế nào?

 

Nói xong, trên mặt lại biểu hiện thần sắc rầu rĩ,

-“Nghe nói hắn là sáng sớm hôm nay trở về biệt trang, thế nhưng ở trên đường mắc mưa.

 

-“Đúng là như vậy!.

Thụy Vương có chút rầu rĩ nói,

-“Muội cũng biết, Huyên Nhi là ham chơi nhất, lần này cũng không biết hắn đi du ngoạn nơi nào, không nghĩ tới khi trở về cũng không xem ngày, tối hôm qua lại là một trận mưa to, mới bị bệnh. Cũng coi là cái dạy dỗ cho tên tiểu tử thúi này!

 

A Uyển nhìn ông một cái, trong lòng suy nghĩ có phải Thụy Vương biết nguyên nhân sinh bệnh của Vệ Huyên hay không, chẳng qua là trên mặt Thụy Vương một giọt nước cũng không lọt, A Uyển căn bản không nhìn ra cái gì?

 

-“Hoàng huynh mau đừng nói như vậy, Huyên Nhi tuổi còn nhỏ, có lẽ là qua hai năm tính tình liền ổn định.” Trưởng công chúa Khang Nghi nói.

 

Thụy Vương vung tay lên, tiếp lời nói:

-“Thừa muội muội chúc lành, bất quá Bổn vương cảm thấy, nếu như Thọ An có thể sớm gả tới, có thể hắn sẽ hiểu chuyện hơn, Thọ An tính tình ổn định, nhất định có thể khắc chế tính khí của hắn.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lập tức oán trách nói:

-“Cái này không thể được, hoàng huynh cũng biết muội muội chỉ có một mình Thọ An, còn muốn lưu thêm hai năm đây.

 

-“Ai nha, lời không thể nói như vậy.

Thụy Vương xoa xoa tay nói:

-“Sớm hay muộn còn không phải cũng phải gả sao, vậy không bằng sớm một chút, cũng không có tổn thất gì!

 

Lời nói này, thật là khiến cho người không biết nói gì, giống như chuyện cưới gả bất quá chỉ đơn giản bàn về cân lượng cải trắng mà thôi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ cười, trong miệng lại không nhường bước chút nào, Thụy Vương cũng không nổi giận, lời trong lời ngoài cũng đang tranh thủ sớm một chút nghênh đón con dâu vào cửa.

 

A Uyển quẫn bách nghiêm mặt nhìn bọn họ, có loại xung động phải che trán, ở trước mặt nàng nói chung thân đại sự của nàng như vậy thật được chứ! Nếu là cô nương bình thường, lúc này sợ là đã mắc cỡ che mặt chạy đi. A Uyển làm không tới hành động tiểu nữ sinh này, chỉ có thể mặt tê liệt nghiêm mặt nhìn bọn họ.

 

Thụy Vương nói không thông Trưởng công chúa Khang Nghi, liền quay đầu nói với A Uyển:

-“Đảo mắt Thọ An đã là một đại cô nương, mùa xuân sang năm sẽ phải cập kê, nghe nói ngươi thích mấy viên bảo thạch trong suốt sáng lấp lánh bên Tây Vực, đến lúc đó cữu cữu đưa kiện dùng bảo thạch Tây Vực xếp cao một trượng cho ngươi làm lễ vật cập kê, bảo thạch trong suốt sáng lấp lánh tuyệt đối có thể lóe mù mắt mọi người... Bất quá, thu rồi phải đáp ứng đến nhà cữu cữu làm tức phụ nha!

 

A Uyển:

“…”

 

Nàng phải nói như thế nào mới tốt? Nàng đồng ý với ý của công chúa mẫu thân, ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy năm

 

Thật may là, Thụy Vương phi tới cấp cứu.

 

-“Vương gia, ngài như vậy sẽ dọa sợ Thọ An.” Thụy Vương phi ôn hòa nói.

 

Thụy Vương cười một tiếng, lơ đễnh nói,

-“Nam lớn cưới thê, nữ lớn gả phu, tiểu tử thúi kia chính mình cũng ước gì thật sớm cưới Thọ An vào cửa…… Cái này gả sớm cùng gả trễ có gì không đúng? Hơn nữa phủ Thụy Vương chúng ta cách phủ công chúa cũng gần, Khang Nghi nhớ Thọ An, liền để cho Thọ An trở về thăm nàng là được, trong phủ chúng ta không có cái loại tập tục xấu không để cho nhi tức về nhà mẹ đẻ, muốn lúc nào trở về thì lúc đó trở về, cùng lắm thì để cho Huyên Nhi phụng bồi nàng trở về. Lại nói Bổn vương là cữu cữu của nàng, chất nữ của mình thì mình thương, Khang Nghi ngươi an tâm thoải mái gả Thọ An đến đây đi.

 

Thụy Vương còn kém không vỗ ngực nói mình là công công tốt nhất khắp thiên hạ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi quả thực đã bị tinh thần Thụy Vương nhất quyết không thuận theo không buông tha làm cho hộc máu, đây là nghe không hiểu tiếng người sao? Bà là muốn lưu nữ nhi thêm mấy năm mà, khổ cực nuôi nữ nhi trưởng thành đều chưa được ôm ấp bao lâu, lại để cho người tha đi, nơi nào cam tâm?

 

-“Vương gia!

Thụy Vương phi lần nữa lên tiếng, như sợ nói thêm gì nữa, sẽ phải không dứt,

-“Huyên Nhi đang ầm ĩ, ngài hãy để cho Thọ An tới nhìn một chút thôi.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, như được đại xá, cũng không muốn ở chỗ này nghe Thụy Vương lôi kéo, lập tức nói:

-“Cữu cữu, con đi xem biểu đệ một chút.

 

Được mẫu thân gật đầu, A Uyển vội vàng chạy, ném Thụy Vương trong cơ thể có nhân tử lưu manh cho công chúa mẫu thân đối phó.

 

Thấy nàng chạy mất, Thụy Vương ý tứ hàm xúc không rõ mà cười, đối Trưởng công chúa Khang Nghi nói:

-“Khang Nghi, hai huynh muội chúng ta đã lâu không ngồi xuống trò chuyện với nhau, khó được hôm nay rảnh rỗi, cùng đi ngồi một chút thôi.

 

Khang Nghi khóe miệng co quắp, thật sự là không nghĩ cùng Thụy Vương ngồi xuống trò chuyện, cũng cảm thấy mình cùng Thụy Vương không có gì hay để nói, miễn cho nói tiếp, sang năm A Uyển của bà sẽ phải lấy chồng trước hạn.

 

Chẳng qua là, Thụy Vương đùa bỡn trò lưu manh ngay cả triều thần đều sợ, căn bản không cho bà cơ hội, Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn bị không trâu bắt chó đi cày đến chánh đường phủ Thụy Vương uống trà tán gẫu.

 

Chỉ có thể nói, đối với một trung niên lưu manh nóng lạnh gì cũng không ăn thua, một người chỉ thích làm quân tử động miệng không động thủ là vĩnh viễn không có cách nào đối với Thụy Vương.

 

Thụy Vương phi đồng tình mà nhìn Trưởng công chúa Khang Nghi, trong lòng nhiều ít có chút rõ ràng cách làm người của Thụy Vương….. bất quá là cảm thấy Vệ Huyên đối Thọ An quận chúa cơ hồ là nói gì nghe nấy, liền muốn mau mau cưới nàng vào cửa, để cho nàng giống như cái dây thừng dắt mũi trâu, có thể quản giáo Vệ Huyên một hai thôi.

 

Mặc dù Thụy Vương ngoài mặt đối trưởng tử động một chút là mắng “Tiểu tử thúi”, thế nhưng trong lòng vẫn là thương hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển theo nha hoàn dẫn đường đi Tùy Phong viện, nàng đối với nơi này rất quen thuộc, cũng không cần người dẫn đường. Chờ đến Tùy Phong viện, A Uyển thấy Lộ Bình mặt mày mừng rỡ, giống như Thụy Vương vậy, mặt mũi nhiệt tình mà nhìn nàng.

 

-“Thọ An quận chúa, ngài tới, thật là tốt quá.” Lộ Bình một dáng vẻ thấy chúa cứu thế.

 

-“Làm sao vậy?” A Uyển trong lòng buồn bực, tại sao một người hai người cũng là như thế này.

 

Lộ Bình bất đắc dĩ thở dài, nói:

-“Thế tử không chịu uống thuốc, chúng ta đều khuyên không được.

 

Sau khi A Uyển nghe xong liền rõ ràng, không oán được lúc Thụy Vương thấy nàng thì nhiệt tình như vậy, nguyên lai còn có chuyện này, không phải là cảm thấy nàng có thể khuyên sao? Chẳng lẽ hôm nay Thụy Vương đột nhiên sẽ nhiệt tâm muốn nàng sang năm vào cửa như vậy, là bị Vệ Huyên kích thích sao?

 

Trong lòng suy nghĩ, A Uyển nhấc chân vào phòng ngủ Vệ Huyên.

 

Vừa vào cửa, liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc, để cho A Uyển xác nhận Vệ Huyên là thật ngã bệnh, trong lòng không khỏi có chút gấp, hơi tăng nhanh bước chân, bước vào nội thất.

 

Mới vừa tới cửa, lúc nha hoàn vén rèm lên cho nàng, liền thấy ở bên trong Vệ Trác ghé vào trước giường, ở nơi đó kêu ca ca dài ca ca ngắn, mà người nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.

 

Đang lúc A Uyển cất bước đi vào, đột nhiên người trên giường xốc chăn lên ngồi dậy, đối với tiểu chánh thái ở mép giường cả giận nói:

-“Lại om sòm mà gọi ca ca, liền ném ngươi vào trong ao nuôi cá chép.

 

Vệ Trác rụt đầu lại, trề môi la ầm lên:

-“Trác nhi so với cá chép trong ao to rất nhiều, bọn họ gặm không được.

 

-“Băm ra…..bọn họ có thể gặm!” Gương mặt thiếu niên lộ ra đỏ ửng không bình thường thâm trầm nói.

 

“ … ”

 

Thấy tiểu chánh thái mặt hoảng sợ nhìn hắn, thiếu niên đắc ý cười, chẳng qua là khi nhìn thấy A Uyển xuất hiện ở cửa, nụ cười âm ngoan trên mặt nhất thời cứng ngắc, vội vàng muốn cắt thành tươi cười sáng sủa, thế nhưng sơ ý một chút, biến thành một loại biểu tình vặn vẹo cổ quái.

 

Lộ Bình có chút thê thảm không nỡ nhìn mà cúi đầu, lặng lẽ lui về phía sau một chút, như sợ chủ tử sau khi lấy lại tinh thần, sẽ băm hắn ném trong ao nuôi cá chép.

 

A Uyển bình tĩnh quét mắt qua kia một lớn một nhỏ, cuối cùng nặng nề đối mặt với thiếu niên âm ngoan, khóe miệng giật giật, cuối cùng chỉ nói:

-“Nếu đã ngã bệnh, vì sao không uống thuốc?

 

Vệ Huyên cứng đờ nhìn nàng, theo bản năng nói:

-“Uống thuốc không dùng được, đấp chăn một chút xuất mồ hôi là tốt rồi…

 

-“Nói bậy!

 

A Uyển đi qua, sờ sờ đầu Vệ Trác, nói Lộ Bình mang tiểu tử ra ngoài, chính mình ngồi xuống trên ghế thêu bên giường nói với hắn:

-“Nói đi, đến cùng đệ muốn làm cái gì?

 

Vệ Huyên nhìn kỹ nàng, thấy trên mặt nàng hoàn toàn không sợ hãi, thế nhưng thần sắc bình tĩnh đến nhìn không ra cảm xúc khác, nguyên bản hẳn là cao hứng, chỉ là đối với hắn mà nói loại bình tĩnh này là đáng sợ nhất, làm hắn cơ hồ cảm thấy hoảng hốt….. Mấy năm nay hết thảy đều là nằm mơ thôi, đây mới là dáng vẻ A Uyển chân thật nhất! Nàng bình tĩnh hờ hững, đối với hắn trước nay đều không có cảm xúc quá lớn, đối đãi hắn như một người không thân thuộc quen biết, vẫn không để hắn vào mắt.

 

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy nàng, kéo nàng sát giường, một tay kiềm chế cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu, áp mặt mình trước mặt nàng, hơi thở nóng rực phả trên mặt nàng, nụ cười khát máu mà tàn nhẫn,

-“A Uyển, phải như thế nào, nàng mới để ta ở trong lòng? chẳng lẽ, ta không tốt như vậy sao?

 

Trên trán A Uyển gân xanh thình thịch nổi lên, hầu như muốn một quyền đánh tới, để con Gấu này trúng phải hai bệnh!

 

Nàng nén giận, bình tĩnh nói:

-“Đệ đang bệnh, đừng suy nghĩ lung tung!

 

Khoảng cách quá gần, A Uyển cũng chú ý tới trên mặt hắn đỏ ửng không bình thường, hô hấp nóng đến dọa người, cũng không biết đã sốt cao đến bao nhiêu độ, sợ rằng thần trí đã không rõ. Bất quá, một đôi mắt lại sáng rực đến đốt cháy người.

 

-“Ta không suy nghĩ lung tung, bởi vì tỷ luôn là như vậy, bình tĩnh đến làm người nhìn không ra tâm tư của tỷ. Rốt cuộc là tỷ nghĩ như thế nào, ta chưa bao giờ biết càng không biết tỷ có để ta ở trong lòng không, ta thực…..

 

Cuối cùng tiếng nói biến mất ở trong cánh môi nóng bỏng khô nóng.

 

Trên môi xúc cảm mềm ấm, cùng với hơi thở nóng rực phun ở trên da làm cho A Uyển ngây ngốc, yên lặng nhìn dung nhan gần trong gang tấc, thậm chí có thể nhìn thấy rõ làn da nhẵn nhụi đến không nhìn thấy lỗ chân lông, là thuộc về thiếu niên người đặc biệt sạch sẽ không chút tì vết.

 

Nàng trợn mắt, đình trệ vài giây cuộc xác tư duy rốt định một sự thật, con Gấu này thế nhưng đang hôn nàng?

 

-“Ôi!

 

Lộ Bình đang bưng thuốc đứng ở cửa, nghe được tiếng kêu thảm này, trong lòng cả kinh, mau mau ló đầu nhìn vào, chỉ là khi thấy tình cảnh trong phòng thì, lại lặng yên mà rụt đầu về, vẻ mặt dại ra đôi tay bưng chén thuốc đã không thể phản ứng.

 

Thọ An quận chúa nhàn nhã an tĩnh lại mảnh mai, thế nhưng sẽ vén tay áo đánh người… Hơn nữa, thế tử lại bị nàng vặn tay lại đánh! Cảm giác thật huyền huyễn.

 

Trong phòng, Vệ Huyên bị A Uyển bấm mạch máu cổ tay đánh mấy quyền, thì trở tay ôm lấy nàng, đặt nàng ở dưới thân, nhìn nàng bởi vì nổi giận mà hai mắt trở nên sáng lấp lánh, giống như đang mê hoặc, lại cúi đầu… ..

 

Một bàn tay chặn mặt hắn.

 

-“Hỗn trướng, ngươi muốn lây phong hàn cho ta sao? Chẳng lẽ không biết thân thể ta rất yếu sao?” A Uyển cả giận nói.

 

Vệ Huyên:

“ … ”

 

Người có thân thể rất yếu có thể đánh hắn sao?

 

-“Còn không buông ra?

 

-“Ồ!

 

A Uyển ngồi dậy, đỡ cây trâm cài đầu trên búi tóc sắp rớt, nhìn thiếu niên ngồi trên giường vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn mình, câu nói đến bên miệng bởi vì sắc mặt Vệ Huyên tái nhợt mà đổi thành,

-“Uống thuốc đi!

 

-“Ồ!

 

Bên ngoài, Lộ Bình nghe được động tĩnh bên trong, thực đúng lúc bưng thuốc vào, cụp mi rũ mắt mà đưa cho A Uyển, sau đó lấy tư thế vô cùng kính cẩn nghe theo nghiêm túc đứng ở một bên, một bộ dạng tùy thời chuẩn bị nghe theo nữ đại vương sai khiến.

 

A Uyển không để ý đến hắn, tiếp nhận chén thuốc, bởi vì chén thuốc vẫn còn nóng phỏng tay mà nhíu mày… Ngay khi đó, chén thuốc liền bị Vệ Huyên lấy đi. Hắn không chút do dự một ngụm uống cạn chén thuốc, có thể bởi vì thuốc quá đắng, cả khuôn mặt đều nhíu lại, một biểu tình thâm cừu đại hận, mãi đến khi A Uyển nhét cho hắn một viên kẹo mật mai xong, mới khá hơn một chút.

 

Lộ Bình tiếp nhận chén thuốc, lại cẩn thận rời đi, sau đó canh chừng ở cửa, cách mành dựng thẳng lỗ tai.

 

Một tiểu chánh thái sượt đến bên người hắn, cùng dựng lỗ tai lên, hắn thấy Lộ Bình cúi đầu nhìn mình, hướng hắn nhe răng nở nụ cười.

 

Lộ Bình:

“ … ”

 

Bên trong phòng hai người thì đang mắt to trừng mắt nhỏ, hoặc là nói đúng ra, A Uyển cau mày quắc mắt trừng trừng, Vệ Huyên thật cẩn thận mà nhìn nàng, tựa như một người bị ủy khuất gặp cảnh khốn cùng, nhìn nàng một cái lại liếc mắt một cái, nhìn đến tức giận của nàng đều muốn không còn.

 

Vừa rồi dáng dấp bá khí thô bạo đi nơi nào? Dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng như thế, mệt hắn cũng không chê mất mặt.

 

-“A Uyển……

Vệ Huyên tiểu tâm tư lôi kéo tay A Uyển, thấy nàng không có cự tuyệt, trong lòng vui vẻ, nhân tiện nói:

-“Ta có thể hay không…….

 

-“Không thể!

 

-“Ta còn chưa nói hết mà…

 

-“Đừng hòng mơ tới…

A Uyển đánh bay tay của hắn,

-“Nếu bị bệnh, phải cẩn thận uống thuốc, ầm ĩ thành như vậy tính là gì? Bao lớn rồi, còn giống như một tiểu hài tử, cũng không sợ người chê cười? Cẩn thận Vệ Trác cười đệ!

 

Nói xong, duỗi tay kéo lỗ tai hắn.

 

Vệ Huyên lại mượn cơ hội ôm lấy eo nàng, tiến đến bên lỗ tai nàng nhỏ giọng nói:

-“Không có việc gì, bị bệnh mới tốt…..

 

A Uyển quay đầu cùng hắn mặt đối mặt, thấy hắn tuy rằng vẻ mặt có bệnh, thế nhưng ánh mắt vẫn còn rất thanh minh, duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn,

-“Được rồi, trước tiên thả ta ra.

 

-“Vậy tỷ không được tức giận.” Hắn vẫn có chút thấp thỏm, trong mắt có vài phần bất an.

 

-“Ta không tức giận.

 

Vệ Huyên luôn mãi xác nhận, lúc này mới buông nàng ra, chỉ là túm lấy tay nàng không bỏ… Một đôi mắt lom lom nhìn mình, để cho nàng cảm thấy thiếu niên trước mặt này tựa như một con sư tử cẩu sợ sệt bị chủ nhân vứt bỏ, nhất thời không biết nói gì?

 

Nàng cào mặt, cố tình quên cái tiếp xúc lúc trước không tính là hôn, nói với hắn:

-“Ngoan ngoãn uống thuốc, ta sẽ không tức giận. Nếu như lại dằn vặt, sau này đừng tới gặp ta.

 

-“Được, ta biết rồi.

 

Thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu, tầm mắt A Uyển không nhịn được hướng lên trên di di, rốt cuộc rõ ràng vì sao Thụy Vương cùng Lộ Bình nhìn thấy nàng lại cao hứng như vậy. Tuy rằng trước kia cảm thấy Vệ Huyên thực nghe lời mình, chỉ là chưa từng giống như lúc này tinh tường ý thức được chuyện này, làm tâm tình nàng có chút phức tạp.

 

Phải thôi, nàng nhìn về phía Vệ Huyên nằm ở trên giường, thấy hắn vẫn còn cố chấp mà nhìn mình chằm chằm, liền cúi đầu đến gần, ở trên mặt hắn hôn xuống, nhẹ giọng nói:

-“Được rồi, đệ nên nghỉ ngơi.

 

Vệ Huyên kinh hỉ mà mở to hai mắt, dùng tay sờ sờ nơi bị nàng hôn, nhịn không được lại giơ tay giữ chặt nàng, mềm mại kêu “Biểu tỷ”, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, cũng không biết có phải bởi vì sinh bệnh hay không, cùng dáng vẻ âm ngoan độc ác lúc trước hoàn toàn tương phản, quả thực như động vật nhỏ mờ mịt sợ sệt chỉ cầu vuốt ve an ủi, làm trong lòng A Uyển nhịn không được có chút như nhũn ra.

 

Mặc kệ hình tượng Vệ Huyên ở bên ngoài ra sao, ở trước mặt mình hắn luôn là vô hại, hơn nữa còn dễ dàng bị lấy lòng, tuy rằng ngẫu nhiên có chút tùy hứng bá đạo, lại chưa từng thương tổn mình, ngược lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình.

 

Nghĩ thôi, A Uyển thấp giọng hỏi:

-“Sáng nay, đệ đi gấp như vậy, có phải bởi vì phát hiện chính mình sinh bệnh? Sợ lây bệnh cho tỷ?

 

Thấy mắt hắn trợn to một chút, A Uyển liền biết chính mình đoán đúng, tức khắc lo lắng nói:

-“Chính là vết thương nhiễm trùng?

 

Vệ Huyên há miệng, cuối cùng lắc đầu,

-“Không phải.

 

-“Hả!

 

-“Tỷ không cần lo lắng, không có chuyện gì.

Vệ Huyên nghiêm túc nhìn nàng,

-“Ta rất khỏe.

 

Thấy hắn không chịu nói rõ, A Uyển liền biết sợ là lúc trước Vệ Huyên đã trải qua chuyện hết sức nguy hiểm, cho nên mới sẽ làm cho hắn chịu đựng không nổi mà ngã bệnh, nếu không bằng hắn mấy năm này mỗi ngày tập võ rèn luyện không nghỉ, tất nhiên sẽ không bởi vì dầm mưa liền bị bệnh.

 

Hỏi không ra tới, A Uyển cũng không miễn cưỡng hắn, vỗ vỗ vai của hắn, nói:

-“Được rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi, dưỡng bệnh cho khỏe lại nói.

 

Vệ Huyên đáp một tiếng, hai mắt vẫn là không rời khỏi nàng, đôi mắt xoay chuyển, cầm lấy tay nàng nói:

-“A Uyển, ta cũng bị bệnh, tỷ ở trong này bồi ta trong chốc lát, chờ ta ngủ rồi hãy đi, có được không?

 

-“Không được, nương ta cũng tới, đang cùng Thụy Vương cữu cữu nói chuyện.

 

-“Vậy ta sẽ chờ cô cô tới mới ngủ.

 

-“Lại nói bậy!

 

A Uyển lại vỗ hắn một cái, thúc giục hắn mau ngủ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 08/01/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts