Sủng Thê Như Lệnh - Chương 094

☆, Nói với Vệ Giác, làm đẹp một chút, thế tử sẽ trọng thưởng!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển thích lễ vật cập kê gì cuối cùng Vệ Huyên vẫn không thể hỏi rõ, chủ yếu chính là A Uyển cũng không có đặc biệt mong muốn vật gì.

 

Làm một cô nương quý tộc xuất thân liền cơm ngon áo đẹp, A Uyển từ nhỏ ăn là sơn trân hải vị —— hơn nữa bởi vì thân thể không tốt, thức ăn cách làm thậm chí so với đầu bếp trong nhà huân quý bình thường làm còn phải cẩn thận phức tạp… mặc chính là tơ lụa, chơi là đại trân châu Nam Hải —— ở tại Giang Nam, cách xa kinh đô, có rất nhiều thứ là nịnh bợ Trưởng công chúa Khang Nghi, còn có Vệ Huyên đưa...

 

Cho nên, nàng thật cảm thấy không có đặc biệt mong muốn thứ gì.

 

A Uyển chính mình không trả lời được thì…..liền thấy Gấu Con kia như có điều suy nghĩ nhìn mình, nhất thời cảm thấy sống lưng phát rét, không khỏi cảnh giác nhìn hắn.

 

Hắn lại muốn làm gì?

 

-“Đại Bạch cùng Nhị Bạch giống như có chút già rồi, nghe nói coi như là giết thịt nấu canh cũng dai mà hao củi...

Vệ Huyên chậm rãi nói,

-“Ta cho tỷ thêm một ít đi? Ừ, tỷ muốn nuôi bao nhiêu con? Một trăm con có được hay không? Một trăm con ngỗng trắng nghiêm chỉnh huấn luyện cũng sẽ nghe tỷ chỉ huy, tỷ muốn sai khiến bọn chúng như thế nào đều được.

 

A Uyển:

“ … ”

 

Nàng nghe nhầm không?

 

Một vị thế tử gia nói một món lễ vật không đáng tin cậy nhất, nàng rốt cuộc muốn một trăm con ngỗng trắng nghiêm chỉnh huấn luyện để lấy lông à? Té! Có ý nghĩa gì sao?

 

A Uyển nhẫn nại nói:

-“Đại Bạch cùng Nhị Bạch cũng không già, tuổi thọ của ngỗng rất dài, nghe nói thọ linh có thể đạt từ 28 tới 50, Đại Bạch bọn họ cũng không tới mười tuổi, làm sao mà già chứ?

 

Vệ Huyên kinh ngạc nhìn nàng,

-“Một con súc sinh thôi? Sao có thể sống lâu như vậy? Tỷ làm sao biết?

 

Mặc dù dân gian bởi vì thịnh hành đấu ngỗng, rất nhiều nhà cũng thích nuôi ngỗng trắng, nhưng phần lớn là nuôi lớn liền làm thịt ăn, hoặc là bán, ở niên đại nhìn bầu trời ăn cơm, chỉ có lấp đầy bụng mới là trọng yếu, người nào sẽ nuôi một con ngỗng làm sủng vật, hơn nữa tính toán bọn chúng có thể sống bao lâu? Cho nên thật đúng là không ai sẽ để ý ngỗng có thể sống bao lâu, mọi người chỉ biết cái gia cầm này có thể giết ăn thịt là được rồi!

 

Bị hắn hỏi như vậy, A Uyển nhất thời cứng họng, cũng không thể nói kiếp trước nàng đã xem qua một tờ báo viết chứ? Tin tức nổ tung thời đại, coi như có một số việc không chỉ đi chú ý, cũng sẽ lơ đãng nhớ lại ở trong đầu. Mà những thứ đó, tuy rằng có đôi khi thoạt nhìn không dùng được, thế nhưng lúc bật thốt lên, sẽ làm nàng nhớ tới, chính mình thật ra thì cùng cái thời đại này vẫn còn có chút không hợp nhau.

 

Đang lúc A Uyển không biết thế nào trả lời thì, trong lòng Vệ Huyên nhất thời hiểu rõ, khẳng định đây là A Uyển biết được ở kiếp trước. A Uyển không giống người của thế giới này, hoặc giả giống như những quái sự trong mấy tạp văn, nàng từ một thế giới nào đó hoàn toàn không giống với Đại Hạ, đầu thai nơi đây, ở chỗ này dừng lại, mới khiến cho nàng tình cờ không hợp với cái thế giới này, cũng để cho hắn ý thức được, tựa hồ cái thế giới kia của nàng rất đặc sắc, cũng thực không thể tưởng tượng.

 

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt Vệ Huyên luống cuống, thậm chí sợ hãi nàng có trở về nữa hay không. Bất quá, A Uyển kính yêu phụ mẫu người nhà đời này như vậy, hẳn là sẽ không muốn trở về?

 

-“A Uyển, tỷ...

Lời vừa tới miệng xoay chuyển đã biến thành……

-“Nếu như tỷ không thích ngỗng trắng, vậy hạc thì thế nào? Có muốn mấy con nghe lời tỷ hay không? Mang hạc đi ra ngoài rất uy phong?

 

A Uyển:

“ ... ”

 

Mặc dù bị hắn làm cho dở khóc dở cười, bất quá thấy Vệ Huyên dời đi đề tài, trong lòng A Uyển thở phào nhẹ nhõm, lập tức cũng theo ý của hắn nói:

-“Ngược lại tỷ không muốn một trăm con ngỗng trắng, đệ đừng phí tâm.

 

Vệ Huyên vẻ mặt đáng tiếc,

-“Vậy được rồi, ta đưa tiễn.

 

A Uyển cảm thấy tuyệt không đáng tiếc, rất là tán thành hắn đổi cái khác, gia cầm cái gì, ngàn vạn lần đứng đưa.

 

Ngay khi hai người vẫn còn tiếp tục đề tài này, Mạnh Tự rốt cuộc hái xong hoa quế, mang theo nha hoàn trở lại, thấy Vệ Huyên, có chút rón ra rón rén, trực giác của tiểu động vật để cho nàng biết độ nguy hiểm của Vệ Huyên —— mặc dù thật ra thì Vệ Huyên chưa bao giờ làm gì nàng qua, nhiều nhất chẳng qua là trên đầu môi uy hiếp một cái thôi.

 

-“A Uyển, muội hái được rất nhiều hoa quế, có thể để cho đầu bếp làm bánh hoa quế cùng kẹo hoa quế.

Mạnh Tự cao hứng nói,

-“Trong sân thật là nhiều cây hoa quế đã nở hoa, thơm quá đây, chúng ta thu thập nhiều một chút, đợi đến trung thu thì, để cho đầu bếp làm bánh Trung thu hoa quế...

 

A Uyển trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, kiên nhẫn nghe tiểu cô nương lải nhải, chỉ có Vệ Huyên lại kéo mặt xuống, trong lòng cực độ khó chịu.

 

Thế nào đều là ngọt? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trước tết Trung thu mười lăm tháng tám, Vệ Huyên rốt cuộc bị Thụy Vương tự mình phái người tới xách đi, sau đó là Mạnh Tự…... Tiểu Thanh sơn hoàn toàn khôi phục yên tĩnh.

 

Ngày đưa bọn họ rời đi đó, A Uyển đứng ở trên sườn núi Tiểu Thanh sơn, gió nhấc lên làn váy màu cam của nàng, cười nhìn xe ngựa rời đi, nhẹ như mây gió.

 

Vệ Huyên ngồi ở trên lưng ngựa, cầm giây cương trong tay, quay đầu nhìn nàng một cái lại một cái, mới giục ngựa rời đi.

 

Sau khi trở lại kinh thành, cuộc sống Vệ Huyên bắt đầu lu bù lên.

 

Trừ phải đi Tĩnh Quan Trai đọc sách ra, còn phải vào Thị vệ doanh thao luyện. Đây là hoàng đế miệng vàng lời ngọc phân phó, tựa hồ không muốn để cho hắn rảnh rỗi, cứ như vậy ném hắn vào trong một đám đại nội thị vệ.

 

Đối với việc này, tiền triều hậu cung tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, ít đi một Hỗn Thế Ma Vương rảnh rỗi chỉ biết chém gió, bầu trời kinh thành cũng thanh tịnh không ít.

 

Chỉ có Ngũ hoàng tử là không vui.

 

Hiếm khi được ra cung một chuyến, Ngũ hoàng tử tới phủ Tam hoàng tử, tìm Tam hoàng tử hôm nay hiếm thấy có được ngày nghỉ nói chuyện.

 

-“Ngũ đệ, không có Huyên đệ ở trước mặt quấy rối không phải rất tốt sao?

Tam hoàng tử lại cười nói:

-“Đỡ phải hai người các ngươi vừa thấy mặt, lại giống như gà chọi vậy, đều đã bao lớn rồi?

 

Ngũ hoàng tử cười gằn, ngước mắt nhìn hắn,

-“Tam ca, huynh sẽ không không chú ý tới dụng ý của phụ hoàng chứ? Cho dù Vệ Huyên là một hoàn khố, cũng là cái hoàn khố khiến cho người ta không thể không phòng.

 

Tam hoàng tử tự nhiên không phải ngu ngốc, khi hoàng phụ bọn hắn ném Vệ Huyên vào doanh Thị Vệ thì, liền bắt đầu suy nghĩ dụng ý trong đó, cho ra mấy cái kết luận, phụ hoàng bọn họ tính toán trọng dụng Vệ Huyên, chính là không biết để cho Vệ Huyên sau này đón lấy binh quyền trong tay Thụy Vương, hay là để cho hắn trông coi Vũ Lâm quân. Dĩ nhiên, bất kể là loại nào, đối với bọn hắn đều không lợi, nguyên nhân đó là thái độ mập mờ của Vệ Huyên.

 

Theo lý thuyết, Trịnh quý phi là di di của Vệ Huyên, đám người Tam hoàng tử càng phải thân cận với Vệ Huyên hơn so với Thái tử mới đúng, thế nhưng Vệ Huyên lại cùng Thái tử thân cận hơn, cùng Ngũ hoàng tử, Tam công chúa nước lửa bất dung.

 

Mặc dù thân thể Thái tử không tốt, thế nhưng nói cho cùng, Thái tử mới là chính thống, có thể quang minh chánh đại thừa kế ngôi vị hoàng đế, Tam hoàng tử thua ở khởi đầu. Đúng. Cho nên, Tam hoàng tử so với Thái tử càng muốn có được ủng hộ của tôn thất, đặc biệt là ủng hộ của Thụy Vương phủ, Tam hoàng tử một mực không nghĩ buông tha cho, những năm này hắn cũng cố gắng quan hệ với Vệ Huyên, chỉ tiếc tác dụng cũng không lớn.

 

Tam hoàng tử không phải là không tiếc nuối, chẳng qua là lòng người khó liệu, hắn cũng không hiểu rõ Vệ Huyên vì sao đột nhiên liền xa lánh bọn họ, làm nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể bất lực trở về, vậy liền không thể làm gì khác hơn là thay đổi sách lược.

 

Ngũ hoàng tử cắn răng, trong lòng nảy sinh ác độc, quyết định nếu ta không thể sử dụng, vậy liền phá hủy.

 

Tam hoàng tử thấy biểu tình Ngũ hoàng tử âm trầm, vỗ hắn một cái, cười nói:

-“Chuyện sau này không nói chính xác, chớ suy nghĩ quá nhiều. Đúng rồi, hoàng tử phi của đệ đã định ra rồi, sang năm liền phải xuất cung kiến phủ, phải cao hứng mới đúng.

 

Sau khi nghe xong, sắc mặt Ngũ hoàng tử quả nhiên đã ung dung một ít. Cũng không phải hài lòng có thể lấy thê, mà là thành thân liền có nghĩa là hắn có thể xuất cung lập phủ, có phủ đệ của chính mình chính là có càng nhiều tự do hơn, khiến cho hắn làm việc cũng dễ dàng hơn, không cần giống như ở trong cung nhiều người nhìn lom lom, bó tay bó chân, làm chút chuyện bên ngoài cũng không được.

 

Cao hứng rất nhiều, Tam hoàng tử liền hẹn mấy đệ tử tôn thất huân quý thường ngày chơi chung cùng đi ra ngoài, trong đó liền có đám người Vệ Tông, Vệ Giác của Quận vương phủ…. Dưới đề nghị của mọi người, quyết định đi Lệ Thủy Thiên Các nổi danh phong nhã nhất trong kinh thành. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Nhân Thọ cung.

 

Vệ Huyên tóc dài xõa xuống, một bộ cẩm y màu đỏ sẫm, xa xa nhìn tới, ở dưới ánh sáng âm u trong phòng, giống như một nữ quỷ xinh đẹp để cho người ta cảm thấy một dòng hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên.

 

Nội thị liếc nhìn tướng mạo thanh tú đó, có chút run run cúi đầu, mặc dù thiếu niên nằm ở trên tháp hết sức đẹp, thế nhưng cái sức lực âm trầm kia, vẫn để cho người ta có cảm giác sợ hãi bị ác quỷ để mắt tới, đặc biệt lúc này chuyện hắn cần làm, không chỉ đơn giản là ác quỷ.

 

Vệ Huyên đang xem tin tức Vệ Giác đưa tới cho hắn, bên trong chỉ có một bài rắm chó không thể kêu là thơ, nếu như Nhậm Thái phó ở Tĩnh Quan Trai thấy được, nhất định sẽ giận đến giơ chân mắng to trẻ con không thể dạy. Bất quá, chính là cái rắm chó không thể kêu là thơ này, lại ẩn giấu một loại ám ngữ, hơn nữa ám ngữ không thuộc về cái thế giới này đã có.

 

Đây là ám ngữ A Uyển từ ở hậu thế tiện tay sửa sang lại ném cho Vệ Huyên, ngược lại thuận tiện rất nhiều cho Vệ Huyên làm việc.

 

Bây giờ, Vệ Huyên đã giải xong ám ngữ bên trong thơ, không nhịn được che trán ha ha cười lên, tiếng cười làm cho người ta sợ hãi.

 

Nội thị —— Thường Diễn lại rủ đầu thêm nữa, rất nhanh liền nghe được Vệ Huyên ra lệnh cho hắn:

-“Nói với Vệ Giác, làm đẹp một chút, thế tử sẽ trọng thưởng.

 

-“Dạ.

 

Chờ Thường Diễn rời đi, Vệ Huyên đứng dậy sửa lại cẩm bào trên người một chút, từ trên tháp đứng dậy, được cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, mới thong thả ung dung bước vào Nhân Thọ cung.

 

Lúc này Thái hậu ngủ trưa mới thức dậy.

 

Thiếu niên cẩm y đỏ sẫm một đường đi tới, cực kỳ kiêu ngạo, cung nhân không dám nhìn thẳng, chỉ sợ không cẩn thận sát vào vạt áo của hắn, sẽ bị hắn một cước đạp xuống hành lang, không chết cũng rơi đi nửa cái mạng. Bất quá cũng có cung nữ mới tới to gan, tò mò liếc trộm một cái, chờ khi thấy thiếu niên đang được cung nhân vây quanh đi tới thì, không khỏi sửng sốt.

 

Thiếu niên xinh đẹp vô song như vậy, chính là Thụy Vương thế tử hoành hành ngang ngược toàn bộ cung đình trong truyền thuyết sao? Đặc biệt là trên mặt hắn vui vẻ tươi cười, thấy thế nào cũng không giống mà. Lại càng không giống như các tỷ muội nói, hắn quán tới mặt không cảm giác bộ dáng, hiện nay cười rất là vui vẻ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lệ Thủy Thiên Các là nơi nổi danh phong nhã nhất trong kinh thành, lui tới không chỉ có con em huân quý thế gia, còn có văn nhân nhà thơ tự xưng là phong lưu không kềm chế được, hơn nữa so với chút triều thần công tử bị khuôn sáo trói buộc càng nhiều một loại hành vi phóng đãng không chút kiêng kỵ.

 

Hôm nay Lệ Thủy Thiên Các tới một đám công tử thân phận tôn quý, mặc dù lão bản Lệ Thủy Thiên Các không biết bọn họ là thân phận gì, nhưng khi nhìn thấy được một đám thiếu gia vây quanh tên trẻ tuổi văn nhã tuấn tú thì, liền biết thân phận vị này đoán chừng cùng họ “Vệ” có liên quan, cũng không biết vị đó là tôn thất hay là hoàng thất.

 

Làm ăn, phần lớn sẽ luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh*, lão bản Lệ Thủy Thiên Các hết sức nhiệt tình dẫn bọn họ vào trong một chỗ tốt nhất Lệ Thủy Thiên Các, hơn nữa cũng gọi bốn vị cô nương xinh đẹp nhất cùng tinh thông cầm kỳ thư họa trong Lệ Thủy Thiên Các tới làm bạn.

 

(Chú thích: hỏa nhãn kim tinh là đôi mắt phân biệt thật giả, thiện ác)

 

Dĩ nhiên, đối ngoại mà nói, Lệ Thủy Thiên Các cũng không phải là nơi hạ lưu, các cô nương nơi này không khỏi đa tài đa nghệ hơn so với đại gia khuê tú, hơn nữa chỉ bán nghệ không bán thân, nếu là thật vừa ý một cô nương nào trong đó, có thể chuộc thân cho nàng, cũng không chấp nhận phương thức khác. Cũng bởi vì như vậy, khiến cho Lệ Thủy Thiên Các trở thành nơi phong nhã mà các huân quý trong kinh thành đổ xô tới, cũng không cần lo lắng sẽ bị các Ngự sử gắn cho tội danh chơi gái, nhất cử lưỡng tiện.

 

Về phần muốn tiến thêm một bước, nên như thế nào, liền phải nhìn thân phận của người kia.

 

Ngũ hoàng tử trên mặt hàm chứa ý cười, tùy mấy tên công tử huân quý thế gia vây quanh chính mình đi vào, tầm mắt không dấu vết quét qua chung quanh, ý cười vẫn còn trong mắt.

 

Đợi bọn hắn ngồi xuống, rất nhanh liền có một đám cô nương dáng vẻ như các đại gia khuê tú chậm rãi đi vào, nếu không phải sớm có chuẩn bị tâm lý, thấy đám cô nương này đi vào, tất cả mọi người sẽ cho rằng đã nhìn thấy mấy nữ tử được nuôi ở trong khuê phòng của những gia đình đứng đắn, không thấy chút thái độ phong trần nào.

 

Sau khi các nàng đi vào, hoặc là khảy đàn hoặc là nhảy múa hoặc là chu đáo săn sóc hầu hạ người uống rượu, ánh mắt đoan chánh, cũng không hành động trêu đùa gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác càng như vậy, càng chọc cho đám người kia tâm nhột khó nhịn, đã nhiều lần thừa dịp thời điểm không người chú ý, tay len lén sờ soạng hạ thân một cô nương rót rượu bên cạnh.

 

Những cô nương bị sờ dĩ nhiên là e lệ ngượng ngùng, người xem huyết khí càng vượng.

 

Chỉ có Ngũ hoàng tử ổn định vững vàng ngồi dựa ở đàng kia, rót chậm uống từ từ, cùng chung quanh hoàn toàn không hợp.

 

Qua trung thu thì khí trời liền bắt đầu chuyển lạnh, loại thời điểm này uống chút rượu, cảm nhận được cái loại ý cảnh hơi say là hưởng thụ cực tốt, Ngũ hoàng tử cũng không ngoại lệ.

 

Vệ Giác đẩy ra một cô nương bên cạnh Ngũ hoàng tử, bản thân tự mình rót rượu cho Ngũ hoàng tử, hơn nữa thấp giọng nói chuyện với hắn.

 

Bất tri bất giác, Ngũ hoàng tử uống nhiều một chút.

 

-“Vệ Giác?” Giọng Ngũ hoàng tử hơi khàn khàn.

 

Vệ Giác hơi khom lưng, nhỏ giọng:

-“Điện hạ có gì phân phó.

 

Ngũ hoàng tử đã hơi say, bất quá thần trí coi như tỉnh táo, chẳng qua là người đang dưới sự kích thích của rượu, đó là thần trí còn thanh tỉnh, vẫn sẽ làm ra một ít hành động điên cuồng.

 

Ngũ hoàng tử chuyển một ly rượu không trong tay, Vệ Giác cúi thấp đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, không người nào có thể phát hiện ánh mắt của hắn cùng hành động khiêm tốn thuận theo không giống, đó là đường huynh Vệ Tông cùng hắn quen biết lúc này cặp mắt chăm chú nhìn mấy cô nương nhảy múa, căn bản không có chú ý tới bọn họ, ánh mắt của những người khác cũng bị các cô nương phong tình khác nhau kia hấp dẫn.

 

-“Chẳng lẽ Lệ Thủy Thiên Các hiện tại cũng chỉ có mấy mặt hàng này?

Ngũ hoàng tử nheo mắt lại, đột nhiên chỉ một cô nương đang nhảy múa nói:

-“Ngươi xem, nữ nhân kia không phải dáng dấp có chút giống như.....

 

Sau cùng tên giống như ngậm ở trong miệng, cũng không phun ra.

 

Vệ Giác ngẩng đầu nhìn lại, ngay từ đầu không cảm thấy nàng giống ai, bất quá nhìn lại lần thứ hai, sẽ phát hiện ngũ quan cô nương kia có mấy phần tương tự với Vệ Huyên…

 

Vệ Giác trong lòng run lên, tự nhiên không dám tiếp lời, chỉ nói:

-“Điện hạ, ta nhìn không ra.

 

Chớp mắt một cái, một điệu vũ nghỉ, các cô nương nhảy múa cũng ngừng lại, sau đó cúi người hành lễ, vừa giống như cái đại gia khuê tú thành thực lui xuống.

 

Ngũ hoàng tử đột nhiên đứng lên, liền muốn đi theo...

 

-“Điện hạ?

 

Thấy Ngũ hoàng tử đứng dậy, mấy nam nhân bị các cô nương hấp dẫn tầm mắt rốt cuộc hoàn hồn, có chút khẩn trương kêu, sợ làm cho vị hoàng tử này không hài lòng.

 

Ngũ hoàng tử khoát tay một cái, nói:

-“Bổn điện hạ đi ra ngoài một chút.

 

Khi thấy Ngũ hoàng tử rời đi, thị vệ của Ngũ hoàng tử cũng đi theo, vì vậy mấy nam nhân này rất nhanh liền cảm thấy mình đã ngộ ra, ám muội nở nụ cười, không để ý tới nữa.

 

Vệ Giác cũng cười theo, chẳng qua là thái độ mập mờ không giống mấy nam nhân kia, ánh mắt của hắn sâu thẳm, lặng lẽ thối lui đến bên cạnh đường ca Vệ Tông, sau đó một cách tự nhiên mà bưng rượu lên, cùng Vệ Tông nổi lên cãi cọ, bực đến nhiều lần Vệ Tông muốn một chén rượu hắt đến trên mặt hắn, đạp hắn đi, đỡ phải chiếm thời gian của mình.

 

Chờ rượu quá mấy tuần, phát hiện Ngũ hoàng tử còn chưa trở về, mấy người rốt cuộc mới phát hiện sự tình có chút không đúng lắm.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/01/2021

 

1 comment:

  1. Chả lẽ đánh nhau nhiều khiến yêu hận đan xen sao 😱😱😱😱😱
    Nghĩ cảnh A Uyển dẫn đàn ngỗng đi nghênh ngang thật quá mức 🤣🤣🤣🤣🤣

    ReplyDelete

Popular Posts