Sủng Thê Như Lệnh - Chương 096

☆, Một vị Thế tử quả nhiên là cái đại sát khí!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Qua khoảng chừng nửa tháng, rốt cuộc Vệ Huyên có được mấy ngày nhàn rỗi, không chút do dự rời khỏi doanh Thị vệ, chạy tới Tiểu Thanh Sơn.

 

Đã là cuối tháng chín, chính là thời tiết cuối mùa thu, ban ngày ánh mặt trời dần dần trở nên mỏng manh, thậm chí có lúc bầu trời âm u, toàn bộ thế giới bắc phương hiện ra một mảnh cảnh thu hiu quạnh thê lương, gió thu vô tình cuốn hết lá vàng, liên đới tâm tình của con người cũng biến thành hỏng bét.

 

Thời tiết dần dần trở nên lạnh, lúc A Uyển mặc vào áo làm từ da hồ ly, tay ôm lò sưởi tay ấm áp, thì Vệ Huyên vẫn tiêu sái như cũ một bộ cẩm bào màu đỏ sẩm, gió tới mưa đi, chỉ nhìn bề ngoài, một thiếu niên mười phần quý tộc, giai công tử nhẹ nhàng trọc thế, hào hoa phong nhã mà qua, không biết làm mờ mắt bao nhiêu người.

 

Đáng tiếc, chỉ cần người quen biết hắn, cực ít sẽ bị biểu tượng của hắn làm cho mê hoặc.

 

Thấy Vệ Huyên tới Tiểu Thanh sơn thì A Uyển nhìn hắn chằm chằm rất lâu.

 

Lúc đầu Vệ Huyên còn có thể lạnh nhạt ngồi uống trà, khi bị A Uyển nhìn chằm chằm thời gian vượt qua nửa khắc đồng hồ, rốt cuộc hắn có chút xấu hổ, căn bản không cách nào cự tuyệt tầm mắt của nàng, thân thể như có chút nhũn ra, vành tai trắng noãn như bạch ngọc nhiễm phải đỏ ửng nhàn nhạt, âm thầm ở trong lòng bàn tay bấm một cái, mới để cho mình nhìn giống như một nam tử hán trấn định lạnh nhạt.

 

-“A Uyển, tỷ nhìn ta làm gì?” Vệ Huyên mượn hành động uống trà lặng lẽ che giấu biến hóa trên thân thể mình.

 

A Uyển trừng trừng mà nhìn hắn một hồi, mới nói:

-“Ta nghe nói sự tình Ngũ hoàng tử.

 

Vệ Huyên rất bình tĩnh nhìn lại nàng, một dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

 

A Uyển khóe miệng co rút, thằng nhãi này giả bộ đúng là như thật vậy, để cho nàng có loại cảm giác không còn lời nào để nói.

 

Vì vậy, A Uyển cũng không hỏi.

 

Bất kể Ngũ hoàng tử là bị người hãm hại, hay là bản thân hắn chính là người có yêu thích đặc thù tự làm tự chịu, chuyện này đã lắng xuống, truy cứu nữa đã không đáng kể. Mà Vệ Huyên bây giờ có thể vững vững vàng vàng ngồi ở đây uống trà, liền nói rõ những chuyện kia thật ra thì không có quan hệ gì với hắn —— có quan hệ hay không, chỉ nhìn chứng cớ.

 

Như vậy, A Uyển cũng yên tâm.

 

Ngày đó ở Lệ Thủy Thiên Các, hết thảy đều là trùng hợp như vậy, sau đó đám người Văn Đức đế cùng Tam hoàng tử cũng đã cho người cẩn thận điều tra, cũng không có dấu vết là ai thiết kế, thậm chí ngay cả đồng nhi lúc ấy đi ngang qua cũng là một người hầu thông thường trong Lệ Thủy Thiên Các, Ngũ hoàng tử lúc ấy uống đến hơi say, trong cơ thể cũng không vết tích bị thuốc khống chế, hết thảy tất cả đều là làm việc theo như tâm ý của hắn.

 

Cũng bởi vì tra rõ, Văn Đức đế mới có thể căm tức như thế, thậm chí trách cứ Trịnh quý phi, ngay cả Tam hoàng tử cũng suýt nữa bị liên lụy, Tam công chúa bởi vì bị Trịnh quý phi trước đó giam lại, ngược lại không có bị liên lụy. Bất quá Ngũ hoàng tử bị hoàng đế hạ lệnh giam cầm, tựa hồ dự định đợi đến sang năm cưới Ngũ hoàng tử phi thì, mới để cho hắn đi ra.

 

Trong lòng Vệ Huyên rõ ràng, chuyện Ngũ hoàng tử yêu thích nam phong, đời trước bởi vì thân thể Thái tử so với hiện tại chênh lệch rất nhiều, triều thần cũng không coi trọng Thái tử, cho nên lúc đó Tam hoàng tử được thế, khiến cho Ngũ hoàng tử cũng được nhiều người nịnh bợ nịnh nọt, ngầm để lấy lòng hắn đưa tới rất nhiều thứ. Dạy tốt luyến đồng cho hắn, loại tiểu ham mê này của Ngũ hoàng tử trong kinh người nào không biết? Nhưng bởi vì Tam hoàng tử ở trong triều nổi bật vô lượng, không người dám lắm mồm hướng Hoàng thượng tiết lộ chuyện này thôi.

 

Chuyện lần này, ở trước mặt mọi người, nhiều người đều thấy được như vậy, hơn nữa Ngũ hoàng tử bây giờ cũng không có đắc thế của ngày sau, tự nhiên sẽ không có người cho hắn mặt mũi, mới có thể đem chuyện này huyên náo đến người nên biết đều đã biết, chính là hoàng đế ra lệnh cấm khẩu, lại cấm không được lòng người.

 

Dĩ nhiên, chuyện lần này chẳng qua là chút thức ăn khai vị, muốn đẩy đổ Ngũ hoàng tử là không thể nào, bất quá Ngũ hoàng tử mất thánh tâm, giống như ở trong lòng Văn Đức đế chôn một cây gai vậy, sau này làm việc sợ rằng phải thu liễm.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên híp mắt hơi hơi cười lên.

 

A Uyển thấy nụ cười của hắn, trong lòng không nhịn được hít một hơi, cảm thấy tên này cười đến thật tà ác, hơi thở cả người cũng vặn vẹo hắc ám, tuyệt đối là đang suy nghĩ sự tình gì đó để giày vò người.

 

Vệ Huyên rất nhanh liền ném những chuyện trong kinh kia đến sau lưng, khó được tới nơi này, tự nhiên muốn ngấy A Uyển.

 

-“Thừa dịp hiện tại thời tiết tốt, chúng ta cùng đi ra bên ngoài một chút đi.

 

Vệ Huyên nói xong, liền gọi Thanh Nhã lấy tới một cái áo choàng lông chồn, mặc dù bây giờ thời tiết đối với hắn mà nói bất quá là hơi lạnh chút, thế nhưng có thể A Uyển không chịu nổi.

 

Tự mình phủ thêm áo choàng cho A Uyển, lại thắt dây lưng cho nàng xong, Vệ Huyên liền lôi kéo A Uyển từ cửa sau chuồn êm ra thôn trang.

 

Đối với hành vi của hai hài tử, Trưởng công chúa Khang Nghi rất nhanh liền biết, bất quá lại nhắm một mắt mở một mắt tùy bọn chúng đi. Mặc dù đương thời đối với chuyện nam nữ rất nghiêm, thế nhưng hiện nay cũng không ở trong kinh thành không cần quá mức ước thúc, thêm nữa A Uyển từ nhỏ an tĩnh, Vệ Huyên làm ầm ĩ vừa vặn cùng tính tình A Uyển im lặng chất phác bổ sung cho nhau, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng vui vẻ để cho bọn họ đi đến phụ cận nhiều một chút, ngược lại chung quanh đây trừ bỏ tá điền, không có người nào, tự nhiên không cần lo lắng sẽ bị người nói lung tung.

 

Vệ Huyên mang theo A Uyển đến một đồi cỏ tươi tốt ở triền núi Tiểu Thanh Sơn chơi, ở nơi đó hái được một loại trái mà dân bản xứ gọi là dâu đất dại, khi trái dâu chín là màu đỏ thẫm, có trái lớn bằng móng tay cái, ăn rất ngọt, chờ nha hoàn rửa sạch sẽ xong, A Uyển một hơi ăn hai vốc. Vệ Huyên không thích ăn ngọt, hắn liền chọn mấy trái màu đỏ tươi, còn chưa chín, ăn chua chua ngọt ngọt.

 

-“Được rồi, đừng ăn quá nhiều, sẽ bị tiêu chảy.

 

Vệ Huyên thấy A Uyển còn muốn ăn, liền bảo Thanh Nhã cất phần còn dư lại, như thế này cầm trở lại trong thôn trang đưa cho Trưởng công chúa Khang Nghi nếm thử một chút.

 

Sau khi ăn qua dâu đất, A Uyển có chút lười biếng ngồi ở trên sườn núi, ngắm nhìn bầu trời xa xăm.

 

Trên sườn núi cỏ đều đã biến thành màu vàng óng, ngồi ở phía trên mềm như bông, giống như một tấm thảm bện từ cỏ vậy. Hôm nay hiếm thấy có mặt trời, ánh mặt trời mặc dù hết sức mỏng manh, thế nhưng chiếu lên trên người lại vẫn là để cho người ta cảm giác được một loại hương vị hạnh phúc.

 

Một trận gió thổi tới, Vệ Huyên đưa tay giúp A Uyển kéo chặt áo choàng trên người nàng, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng, để cho nàng lười biếng tựa vào trên người mình. Hắn cúi đầu, thấy đầu nàng gật gà gật gù, liền nói:

-“Tỷ ngủ trước một chút đi, trễ một chút chúng ta lại trở về.

 

A Uyển liếc nhìn hắn, cảm giác nhiệt độ bây giờ không tệ, rất thích hợp để ngủ, liền ngáp một cái, nói:

-“Vậy được, đệ ngồi tới đây một chút.

 

Vệ Huyên tươi cười, rất là dung túng dời lại gần nàng một chút.

 

A Uyển thay đổi cái tư thế tương đối thoải mái, dựa vào vai Vệ Huyên, hơn phân nửa sức nặng thân thể đè lên trên người hắn, sau đó nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

 

Một trận gió thổi tới, vài sợi tóc đen xốc lên, lướt qua mặt hắn.

 

Đây là tóc A Uyển, Vệ Huyên đưa tay cẩn thận từng ly từng tí nắm mấy sợi tóc đen kia vào trong lòng bàn tay, nửa người trên ngồi thẳng tắp, không dám di động chút nào, chỉ sợ làm nàng thức tỉnh.

 

Giấc ngủ này của A Uyển, nửa canh giờ mới tỉnh lại.

 

Chờ nàng chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái, thấy tư thế Vệ Huyên ngồi cứng ngắc, nhất thời có chút áy náy,

-“Ngồi đã tê rần? Phải gọi ta tỉnh dậy.

 

Thân thể Vệ Huyên cứng ngắc, bất quá trên mặt vẫn tươi cười, nói:

-“Không có gì, biểu tỷ có thể ngủ ngon, ta mới cao hứng đấy.

 

Nếu không phải bây giờ còn chưa thành hôn, hắn cũng muốn ôm A Uyển vào trong ngực để cho nàng ngủ.

 

Nhìn dưới ánh mặt trời thiếu niên mặt mũi tinh xảo xinh đẹp, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, cái hình ảnh tuyệt đẹp này khiến cho người ta hít thở không thông, cũng để cho nhịp tim nàng đập nhanh mấy nhịp, sau đó rất nhanh liền đỏ mặt.

 

Nàng thế nhưng...

 

Trong lòng A Uyển có loại cảm giác xấu hổ, tự nói với mình người thiếu niên kia mới mười bốn tuổi, nàng cũng không thể bụng đói ăn quàng như vậy —— chẳng qua là vì sao hắn lớn lên nhanh như vậy? Mười bốn tuổi nhìn giống như một thiếu niên mười bảy tuổi, để cho nàng tình cờ thiếu chút nữa đã quên hắn thật ra thì mới mười bốn tuổi…..

 

Vệ Huyên ngồi một hồi, thân thể mới khôi phục tự nhiên, sau đó đứng lên, lại kéo A Uyển lên, đi tới hướng bọn thị vệ nha hoàn coi chừng cách đó không xa.

 

Sau khi trở lại thôn trang, A Uyển cùng Vệ Huyên đưa dâu đất bọn họ hái lúc trước cho Trưởng công chúa Khang Nghi nếm thử mới mẻ.

 

-“Hai đứa đi sườn núi bên kia à?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn thấy mấy trái dâu đất này liền biết hai hài tử đi nơi nào, lấy một trái cho vào trong miệng, đầy miệng ngọt thanh, xác thực ăn thật ngon. Loại dâu đất này ở kẻ có tiền xem ra là thứ đồ không ra gì, chỉ có những hài tử của bá tánh nhà nghèo khổ mới có thể vào trong núi hái loại trái này về ăn, bất quá Trưởng công chúa Khang Nghi đối với cái này từ chối cho ý kiến, nữ nhi muốn ăn thì ăn.

 

Nếm mấy trái xong, Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách nói:

-“Huyên Nhi lần này tới nơi này muốn ở mấy ngày? Cẩn thận phụ Vương con tức giận.

 

Đối với chuyện Vệ Huyên đã làm ở trong kinh thành Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng rõ rành rành, bất quá bà chưa bao giờ bình luận cái gì đối với sự tình Vệ Huyên đã làm.

 

Vệ Huyên uống một hớp trà, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Con mới không sợ ông ta, phụ vương chỉ biết mắng chửi người, cho ông ta mắng hai cái cũng không có gì. Cô, các ngươi lúc nào hồi kinh? Biểu tỷ sang năm sẽ phải cập kê...

 

Nói tới chỗ này, trên mặt hắn lộ ra chút ngượng ngùng,

-“Đến lúc đó con sẽ chuẩn bị quà lễ cập kê cho biểu tỷ.

 

-“Hiện nay đã cuối tháng chín, chờ mấy ngày nữa có thể trở về.

Trưởng công chúa Khang Nghi buồn cười nói:

-“Huyên Nhi tính toán đưa lễ vật gì cho A Uyển?

 

Vệ Huyên lập tức hăng hái bừng bừng nói:

-“Thật ra thì con muốn đưa biểu tỷ một trăm con ngỗng trắng nghe lời giống như Đại Bạch Nhị Bạch vậy, thế nhưng biểu tỷ nói nàng không muốn...

 

Nói tới chỗ này, hắn ủy khuất liếc nhìn A Uyển.

 

A Uyển nghe xong đầu đầy hắc tuyến, hóa ra tên gia hỏa nầy còn không có từ bỏ ý tưởng đưa nàng một trăm con ngỗng trắng? Nghĩ đến một trăm con ngỗng trắng giống như Đại Bạch Nhị Bạch vây quanh bản thân như vậy, A Uyển vội vàng lắc đầu. Nàng chính là muốn ở kinh thành hoành hành ngang ngược, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.

 

Có khả năng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng tưởng tượng đến hình ảnh kia, sau đó cười đến không thôi, trêu ghẹo nói:

-“Một trăm con quá nhiều, không bằng đưa chừng mười con được rồi.

 

-“Vậy được, sẽ đưa hai mươi con đi?

 

-“Tốt, đến lúc đó để lại nuôi ở trong thôn trang.

 

A Uyển:

“ ... ”

 

Vì vậy kế tiếp A Uyển nghe công chúa mẫu thân cùng Vệ Huyên, mẹ vợ cùng con rể tương lai thảo luận chuyện nuôi ngỗng, có chút không nói gì hỏi ông trời. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đang lúc kinh thành rơi xuống trận tuyết đầu mùa, A Uyển cùng phụ mẫu trở về kinh thành.

 

Hiện giờ, mặc dù thân thể A Uyển không tính là cường tráng, nhưng cũng sẽ không giống như khi còn bé động một chút là ngã bệnh, không cần phải tĩnh dưỡng lâu dài ở Tiểu Thanh Sơn.

 

Trước kia coi như là vì thân thể A Uyển ở chỗ này tĩnh dưỡng, sau đó Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là thấy ở đây thanh tịnh, không có nhiều người quấy nhiễu như ở kinh thành, mới một mực không chịu hồi kinh.

 

Mà La Diệp cũng cảm thấy Tiểu Thanh Sơn này non xanh nước biếc, cùng có bằng hữu du sơn ngoạn thủy dễ dàng hơn, không có câu thúc như ở kinh thành, cảm thấy có trở về kinh thành hay không cũng không có vấn đề, cho nên người toàn gia này liền một mực ở lại.

 

Bất quá, sang năm A Uyển sẽ phải cập kê, tự nhiên là không thể tiếp tục ở lại nữa.

 

Lúc trở về, Vệ Huyên cũng đồng hành cùng bọn họ.

 

Thời tiết mặc dù lạnh, Vệ Huyên lại cùng La Diệp cưỡi ngựa đi theo, hai người dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hòa thuận.

 

La Diệp là một người cảm tính, tuy là cảnh mùa đông hiu quạnh, cũng có thể để cho ông hứng thú dạt dào làm thơ. Mà Vệ Huyên vì mua lòng thái sơn đại nhân tương lai, cũng là đi theo làm tùy tùng bồi tiếp, mặc dù văn học tu dưỡng không cao, thỉnh thoảng cũng có thể phụ họa mấy câu, khiến cho La Diệp càng cao hứng.

 

Ở lúc La Diệp cao hứng vỗ vai Vệ Huyên tán dương hắn, Vệ Huyên cười híp mắt, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu như La Diệp dưới sự cao hứng, đáp ứng sang năm liền gả A Uyển cho hắn vậy thì càng tốt hơn.

 

Vì sang năm có thể lấy được A Uyển, Vệ Huyên cũng là vui lòng, quyết định triển khai thế công đối với La Diệp.

 

Sau khi trở lại kinh thành, thời gian thanh tịnh của A Uyển không còn nữa, bắt đầu lu bù lên.

 

Mạnh Tự thấy A Uyển trở lại rồi, cao hứng hơn, liền chạy tới cọ cọ giường A Uyển, một bộ muốn cùng A Uyển ngủ chung, dáng dấp thắp nến tâm sự suốt đêm, chính là Vệ Huyên mặt kéo đến thật già thật dài, cũng không thể ngăn cản quyết định của nàng.

 

Mạnh Tự là tới báo cáo cùng A Uyển một chút chuyện trong kinh thành, đầu tiên là hài tử trong bụng Mạnh Vân đã sáu tháng, đợi đến mùa xuân sang năm sẽ sinh ra, nàng cái người làm tiểu di này mười phần mong đợi. Tiếp theo là lần trước Mạnh Xúc tra ra có thai, khiến cho Trưởng công chúa Khang Bình sung sướng đến phát rồ, liên đới người An Quốc công phủ cũng thật vui vẻ.

 

Mạnh Tự nói với A Uyển:

-“A Uyển, muội cảm thấy muội phải cảm tạ Huyên biểu ca thật nhiều. Nếu không phải ban đầu chúng ta đi thăm Đại tỷ tỷ, biết tỷ tỷ bị ủy khuất, tỷ náo loạn một trận, Huyên biểu ca cũng đi tìm đại tỷ phu nói một chút, sợ rằng Đại tỷ tỷ bởi vì những năm này một mực không có tin tức, không biết bị người chèn ép bắt nạt thế nào đâu. Mẫu thân muội luôn nói, tính tình này của Đại tỷ tỷ là không đổi được, bảo Nhị tỷ tỷ cùng muội sau này phải giúp đỡ nàng một ít.

 

Nói tới chỗ này, Mạnh Tự lại trề môi la ầm lên:

-“Trước kia muội vẫn cảm thấy tính tình Đại tỷ tỷ rất được, rõ ràng là tốt nhất, thế nhưng rất nhiều người lại nói Đại tỷ tỷ tự mình không thể đứng dậy. Sau đó muội nghe mẫu thân nói mới biết, hồi Đại tỷ tỷ ra đời đó, Hoàng thượng còn chưa lên ngôi, thế cục trong triều không rõ ràng, mẫu thân căn bản không có thời gian dạy dỗ Đại tỷ tỷ, giao Đại tỷ tỷ cho ma ma chăm sóc. Sau đó chờ Hoàng thượng lên ngôi, hết thảy đều lắng đọng xuống, mẫu thân phát hiện Đại tỷ tỷ đã bị dưỡng thành tính tình như vậy...

 

Thấy dáng vẻ nàng có chút khổ sở, A Uyển vỗ vỗ lưng nàng, nói:

-“Tỷ cũng cảm thấy Đại biểu tỷ tính tình vô cùng tốt, không phải còn có Nhị biểu tỷ, Phong biểu ca cùng chúng ta sao?

 

Trước kia A Uyển cũng cảm thấy Mạnh Xúc làm trưởng nữ của Trưởng công chúa Khang Bình, bị dưỡng thành tính tình mềm mại như vậy quả thật có chút khó hiểu, hiện nay nghe Mạnh Tự nói xong, mới hiểu rõ, trong lòng không khỏi có chút thở dài. Bất quá, Mạnh Xúc vẫn còn may mắn, ít nhất nàng có ba đệ muội yêu mến nàng, tuy là tính tình mềm mại một chút, cũng sẽ không để cho nàng bị người bắt nạt.

 

Dĩ nhiên, A Uyển nghĩ tới những năm này Tống Nghiễn cùng Vệ Huyên âm thầm lui tới, liền biết Tống Nghiễn có thể đợi Mạnh Xúc mấy năm như một, sợ cũng là bởi vì quan hệ với Vệ Huyên.

 

Một vị thế tử quả nhiên là một đại sát khí.

 

Cảm xúc Mạnh Tự trôi qua rất nhanh, nói xong chuyện của hai tỷ tỷ thì lại nói đến sự tình phủ Tam hoàng tử, nàng cười đặc biệt bát quái nói,

-“A Uyển, nghe nói gần đây trong phủ Tam hoàng tử rất náo nhiệt, Tam hoàng tử có một thị thiếp mang thai, nhưng lại bị hại sảy mất, thật nhiều người đang suy đoán nội tình trong đó đấy...

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/01/2021

 

1 comment:

  1. A Uyển động tâm rồi 🤣🤣🤣
    Thanks nàng edit nha 🥰🥰🥰

    ReplyDelete

Popular Posts