Sủng Thê Như Lệnh - Chương 100

☆, Náo động lễ cập kê!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, qua tháng ba, mùng năm tháng ba chính là lễ cập kê của A Uyển...

 

Bất quá ở hôm trước ngày lễ, A Uyển biết được Đại trưởng công chúa Khánh An trở thành người cài trâm cho nàng trong ngày lễ cập kê.

 

Bình thường nữ tử cử hành lễ cập kê, cài trâm sẽ do nữ trưởng bối tài đức vẹn toàn đảm nhiệm, giống như lão phu nhân Hoài Ân bá phủ, lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ, đời này nữ trưởng bối có thể trở thành người cài trâm trong lễ cập kê, đó là Trưởng công chúa Khang Nghi…

 

A Uyển cũng cho là người cài trâm cho mình sẽ là tổ mẫu của mình hoặc là lão phu nhân Uy Viễn Hầu, ai biết lại là Đại trưởng công chúa Khánh An.

 

-“Nương, làm sao đột nhiên cô tổ mẫu lại muốn làm người cài trâm? Ngài mời à?” A Uyển kỳ quái hỏi.

 

Mặc dù chưa từng nói rõ, thế nhưng hiện nay tôn nữ Đại trưởng công chúa Khánh An Mạc Như là Tam hoàng tử phi, mà nữ nhi Trưởng công chúa Khang Bình là thái tử phi, hai vị trưởng công chúa Khang Bình cùng Khang Nghi giao tình không tệ, Thụy Vương thế tử lại là con rể tương lai của Trưởng công chúa Khang Nghi, cùng phe Trịnh quý phi cũng không hòa thuận…. Các loại nguyên nhân như vậy, thật ra thì Đại trưởng công chúa Khánh An cùng đám người Trưởng công chúa Khang Bình ở trong chính trị là đứng ở phía đối lập, chính là huyết mạch chí thân, liên hệ cái vị trí kia, cũng chỉ có thể đứng ở phía đối lập.

 

Dĩ nhiên, loại chuyện như vậy mọi người trong lòng biết rõ, bình thường lui tới lúc nên làm gì thì làm cái đó, bởi vì hoàng đế còn trẻ, sẽ không thể biểu hiện ra chút nào, thế nhưng một ít thời điểm kiên trì lại không thể thiếu. Giống như mời người cài trâm trong ngày lễ cập kê của A Uyển, ngay từ đầu Trưởng công chúa Khang Nghi là hướng vào Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, căn bản không nghĩ tới Đại trưởng công chúa Khánh An.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An thân phận đủ tôn quý, lại là cô cô của hoàng đế, cài trâm cho A Uyển, đó cũng là một loại phúc phận, điều kiện tiên quyết là phải coi thường cong cong quẹo quẹo trong đó, để cho mọi người tâm phục khẩu phục.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An đã đưa tôn nữ vào kinh thành, làm Tam hoàng tử phi, chứng minh dã tâm của bà cũng không nhỏ, cùng bọn họ sớm muộn sẽ xé rách mặt mũi, cho nên những năm gần đây lui tới trừ duy trì hòa thuận ngoài mặt ra, trên thực tế nhưng cũng không thường đi lại.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lật xem danh mục quà tặng quản sự ma ma trình lên cho bà, bất đắc dĩ nói:

-“Ít ngày trước, ở trong cung gặp phải Khánh An cô cô, lúc ấy cùng bà trò chuyện, bà hỏi nương đã chọn người cài trâm cho con trong lễ cập kê con chưa, nương còn chưa truyền lời cho Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, chỉ nói có lại còn chưa có mời, bà liền nói nếu là không ngại, đến lúc đó làm người cài trâm cho con.

 

Nói tới chỗ này, biểu tình Trưởng công chúa Khang Nghi có chút cổ quái.

 

Địa vị Đại trưởng công chúa Khánh An ở trong tôn thất dĩ nhiên là cực cao, thậm chí áp Lão phu nhân Uy Viễn Hầu một đầu, có bà làm người cài trâm cho A Uyển, trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi rất là cao hứng, điều kiện tiên quyết là bên trong không có nhiều cong cong quẹo quẹo là tốt, điều này làm cho bà khó được có chút rối rắm.

 

Thật may là, sau đó Trưởng công chúa Khang Bình biết được người cài trâm trong lễ cập kê cho A Uyển là Đại trưởng công chúa Khánh An thì, mặc dù bà lấy làm kinh hãi, bất quá ngược lại không có suy nghĩ nhiều, còn khuyên giải muội muội:

-“Khánh An cô cô cũng coi là vị trưởng bối đức cao vọng trọng, có bà làm người cài trâm, đối với A Uyển cũng tốt.

 

Nghe được Trưởng công chúa Khang Bình nói, lúc này Trưởng công chúa Khang Nghi mới để xuống tâm tư của mình, liền như vậy định ra.

 

Bất kể Đại trưởng công chúa Khánh An là căn cứ vào nguyên nhân gì tự động nói làm người cài trâm cho A Uyển, đối với bên ngoài mà nói, với A Uyển đều có chỗ tốt, Trưởng công chúa Khang Nghi liền vui vẻ đón nhận.

 

A Uyển nghe xong, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nếu định ra rồi, liền khó mà nói cái gì.

 

Ngày mai chính là lễ cập kê của A Uyển, A Uyển ngồi ở bên cạnh mẫu thân, nhìn bà đều đâu vào đấy an bài công việc trong lễ cập kê ngày mai, cũng coi là nhân cơ hội học tập với bà…

 

Sau này nàng cùng Vệ Huyên thành thân, khi Vệ Huyên thừa kế phủ Thụy Vương thì, nàng chính là đương gia chủ mẫu phủ Thụy Vương, việc nội trợ quản gia, các loại công việc tự nhiên phải quen thuộc, lúc nàng mười tuổi thì, Trưởng công chúa Khang Nghi liền bắt đầu dạy nàng phương diện này, có đôi khi Mạnh Tự tới đây, cũng đồng thời dạy cả hai cô nương, Trưởng công chúa Khang Bình đối với việc này hết sức yên tâm.

 

Có thể nói, kể từ sau sáu tuổi, A Uyển là cùng hài tử Mạnh gia lớn lên cùng nhau, so với các tỷ muội Hoài Ân bá phủ còn thân hơn, hết thảy gì đó mà cô nương gia nên học, đồng dạng cũng là cùng học với Mạnh Tự.

 

Ở chỗ công chúa mẫu thân đợi một hồi, A Uyển nhìn nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền về Tư An viện nghỉ ngơi.

 

Trước khi rời đi, Trưởng công chúa Khang Nghi đưa một phần danh mục quà tặng cho nàng, nói:

-“Đây là danh mục quà tặng các phủ đưa tới, con cầm xem một chút, có cái gì không hiểu hỏi lại nương.

 

A Uyển nghe lời đáp một tiếng.

 

Mới vừa trở lại Tư An viện, liền nghe nha hoàn báo lại Mạnh Tự tới.

 

Mạnh Tự là tán giả trong lễ cập kê của A Uyển, bình thường tán giả là từ bạn thân hoặc tỷ muội đảm nhiệm, Mạnh Tự liền việc tốt không để cho người khác, đối với việc có thể trở thành tán giả của A Uyển, Mạnh Tự thập phần hưng phấn.

 

Cho nên, trước đêm lễ cập kê của A Uyển, Mạnh Tự liền không chịu được lại chạy đến chỗ A Uyển cọ giường.

 

-“A Uyển, hôm nay lại có rất nhiều người tặng quà tới chứ!

Mạnh Tự nằm nhoài ở trên bàn trà, vừa gặm trái cây vừa ngoẹo đầu nhìn A Uyển, miệng hoạt động không ngừng,

-“Muội nghe mẫu thân nói, trong kinh thành phàm là người có chút mặt mũi đều tặng quà tới, so với lúc cử hành lễ cập kê cho Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ của muội còn long trọng hơn, tỷ có biết tại sao không?

 

Hai ngày trước lễ cập kê, có người rối rít tặng quà tới cửa, phủ công chúa cũng bận rộn không ngừng.

 

A Uyển đang xem danh mục quà tặng, cùng nha hoàn đối chiếu đồ vật với danh mục, những quà tặng đưa tới cho lễ cập kê, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cho người mang đến Tư An viện, thả vào trong phòng kho nhỏ của nàng, nói sau này cho nàng làm của hồi môn, vừa vặn để cho nàng để ý một chút.

 

A Uyển trong tay bận rộn, thuận miệng nói:

-“Tại sao?

 

-“Bởi vì Huyên biểu ca đấy!

Mạnh Tự hưng phấn nói:

-“Tỷ biết không Huyên biểu ca buông lời, biểu ca rất coi trọng lễ cập kê của tỷ, cho nên những người đó tự nhiên không dám không bày tỏ, nếu người nào dám đánh mất thể diện của tỷ, biểu ca sẽ không khách khí với người đó.

 

A Uyển:

..…

 

A Uyển nghe được lời của Mạnh Tự, lại lật ra danh mục quà tặng được ghi chép đàng hoàng, nhìn một chuỗi dài tên các phủ, không nhịn được trầm mặc. Không oán được hai ngày này nhiều người tặng quà đến phủ công chúa như vậy, lúc trước nàng còn tưởng rằng là mặt mũi của công chúa mẫu thân thật sự lớn, cũng không biết có càn khôn khác, hóa ra đều là bởi vì thằng nhãi Vệ Huyên này ở bên ngoài thét to, A Uyển có thể tưởng tượng, nàng lại nổi danh một hồi.

 

Nghĩ tới hai ngày này lúc ánh mắt công chúa mẫu thân nhìn nàng có loại chế nhạo mập mờ, A Uyển rốt cuộc hiểu rõ, đáng thương lúc ấy nàng còn ngu xuẩn nhìn công chúa mẫu thân, sau đó bị công chúa mẫu thân ôm vào trong ngực xoa tới xoa đi, trìu mến mà xoa một hồi cũng không biết là vì sao, còn tưởng rằng công chúa mẫu thân đột nhiên đại phát tính trẻ con, muốn chơi với nữ nhi một chút, còn ngoan ngoãn nhịn.

 

A Uyển rất muốn cắn con Gấu Con kia một ngụm, thật là quá phách lối rồi!.

 

-“Biểu ca….. không biết đến lúc đó sẽ đưa tỷ lễ vật gì?” Mạnh Tự lại gần nhìn danh mục quà tặng, tấm tắc phê bình.

 

Những thứ này đều là lễ vật các phủ đưa tới trước hạn… cùng phủ công chúa giao tình không sâu người ta sẽ đưa tới trước hạn. Mà lễ vật của bạn bè thân thích, sẽ chờ đến hôm lễ cập kê mới đưa tới, đây cũng là thân sơ khác biệt.

 

-“Không biết.

 

A Uyển trả lời có chút không dám chắc, nàng rất lo lắng đến lúc đó Vệ Huyên thật sự sẽ cho người đuổi hai mươi con ngỗng trắng tới cho nàng.

 

Đang trong lúc A Uyển lo lắng, ngày mùng năm tháng ba đã đến, phủ công chúa hết sức náo nhiệt.

 

Hôm nay phủ công chúa khách khứa nối liền không dứt, hết sức náo nhiệt, người được mời rối rít tới cửa.

 

Lúc mọi người đang vào cửa thì, liền nhìn thấy hạ nhân phủ Thụy Vương đang nâng một chậu đồ vật cao một trượng dùng mảnh lụa trùm lại vào phủ công chúa, đợi đến hạ nhân kéo ra mảnh lụa, lộ ra bên trong một cây bảo thạch sáng lấp lánh thì, tại chỗ quả thực nhanh chóng làm mù mắt hết thảy khách khứa.

 

Một cây bảo thạch cao một trượng đấy! Đây là khái niệm gì?hơn nữa cái cây bảo thạch này được hợp thành bởi những viên huyết ngọc thạch nổi tiếng của Tây Vực, càng là chấn động lòng người.

 

Huyết ngọc thạch Tây Vực là bảo thạch đương thời dùng để làm các loại trang trí cùng đồ trang sức của nữ tử lưu hành trong kinh thành, lúc một cây bảo thạch cao một trượng lấp lánh xuất hiện, có thể thấy được kinh hãi bao nhiêu người, để cho người ta cảm giác được trình độ tài đại khí thô cùng thổ hào của phủ Thụy Vương.

 

Thấy cây bảo thạch kia, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một ý tưởng: ‘Thụy Vương thế tử quả thật như trong tin đồn yêu thích Thọ An quận chúa, ngay cả loại vật này cũng cam lòng đưa tới, làm một cây bảo thạch này, không biết hao tốn bao nhiêu tiền của, thật là một trò chơi phá sản!’

 

Bất quá lần này ngược lại oan uổng Vệ Huyên, cái cây bảo thạch này tuyệt không phải chủ ý của hắn, mà là ý của chính Thụy Vương. Năm ngoái ở biệt trang Thụy Vương, Thụy Vương vì để cho A Uyển sớm một chút vào cửa có thể quản thúc tiểu tử thúi của ông ở khắp nơi gây họa, đã nói với A Uyển, chờ lúc nàng cập kê, sẽ đưa cho nàng một cây bảo thạch làm bằng bảo thạch Tây Vực, đến lúc đó liền đáp ứng gả tới….. A Uyển tự nhiên không đáp ứng.

 

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Thụy Vương tự mình sẽ không nói chơi, vung tay lên, liền cho người đưa tới, không lo lắng chút nào người khác sẽ nói ông tài đại khí thô, tập tính mãng phu.

 

Vì vậy lần đầu tiên trong đời, Thụy Vương vì nhi tử chịu vô số oan ức, rốt cuộc đến phiên tiểu tử thúi của ông vì ông chịu trở về oan ức.

 

Cây bảo thạch để lại khoảng đất trống trải ở tiền viện, hết thảy khách khứa vào cửa thì cũng có thể nhìn thấy, không có gì bất ngờ xảy ra thiếu chút nữa lóe mù mắt. Bất quá ngược lại rất nhiều người đối với cây bảo thạch này cảm thấy hứng thú, lúc này ở nơi này thưởng thức, ánh mặt trời dừng trên những huyết ngọc thạch ở trên cây bảo thạch, óng ánh long lanh giống như những viên thủy tinh đỏ vậy, nhuộm ra một mảnh màu đỏ nhu hòa vui mừng, hết sức xinh đẹp.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cũng mang theo mấy nữ quyến các phủ tới xem, rối rít khen ngợi.

 

Hai cô nương Mạc gia đi theo bên cạnh Đại trưởng công chúa Khánh An cũng ngẩng đầu nhìn cây bảo thạch cao một trượng kia, hai người thần sắc khác nhau.

 

Mạc Lục cô nương nhìn một hồi thì, không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía đường muội Mạc Thất, nói:

-“Thụy Vương thế tử đối với Thọ An quận chúa thật là tốt, cây bảo thạch này sợ rằng ngàn vàng cũng mua không được! Nghe nói mấy năm này đường thông tới Tây vực cũng không tiện đi đâu.

 

Mạc Lục cô nương nói như vậy cũng là có nguyên nhân, bởi vì chính giữa Đại Hạ cùng Tây Vực còn cách thảo nguyên, trên thảo nguyên còn có các bộ tộc du mục tây bắc sinh sống, người Đại Hạ gọi là man di, trong mấy bộ tộc ở thảo nguyên đó có một bộ lạc tên là Địch Tộc, có thế lực lớn nhất, vững vàng chiếm cứ thương lộ giữa Đại Hạ cùng Tây Vực, muốn đả thông thương lộ này cũng không dễ dàng.

 

Cho nên, mặc dù Tây Vực thừa thãi các loại bảo thạch, nhưng lại rất ít lưu thông đến Đại Hạ, khiến cho giá cả huyết ngọc thạch Tây Vực rất cao không xuống. Mà hiện nay, Thụy Vương phủ đưa một cái liền đưa một cây bảo thạch Tây Vực cao một trượng, làm sao không khiến cho người chấn động.

 

Sau khi chấn động, cũng có người tâm tư nhạy bén rất nhanh thì rõ ràng, dựa vào Thụy Vương phủ mấy năm trước chinh chiến ở tây bắc, thứ tốt gì không có cho nên mới có thể ra tay thổ hào như vậy! Thụy Vương phủ không chỉ có quyền, còn có tiền, năm đó Thụy Vương ở bên kia tây bắc cũng mò được không ít.

 

Cho nên, loại chuyện như vậy thật đúng là ghen tỵ không thôi.

 

Mạc Thất miệng mím chặt, liếc nhìn Mạc Lục, lạnh nhạt nói:

-“Thọ An quận chúa dĩ nhiên là có phúc lớn.

 

Chẳng qua là tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt.

 

Mạc Lục tựa như chế nhạo cho là không phải nhìn đường muội này, sau đó che miệng cười, không lại chọc nàng. Trước kia nàng cảm giác cái Thất đường muội này hết sức chú ý Thụy Vương thế tử, hiện nay rốt cuộc khẳng định tâm tư của nàng đối với Thụy Vương thế tử, vẫn thật không nghĩ tới cái đường muội này sẽ đối với Thụy Vương thế tử mà người người trong kinh thành tránh như tránh ma quỷ nhìn với con mắt khác, điều này làm cho nàng nghĩ tới sự tình khi còn bé Thụy Vương thế tử từng cùng Thụy Vương xuống Giang Nam đến Trấn Nam hầu phủ chúc thọ tổ mẫu.

 

Sợ rằng, khi đó đã xảy ra chút việc gì đó! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong Tư An viện, A Uyển nghe nha hoàn nói chuyện Thụy Vương phủ đưa tới một cây bảo thạch Tây Vực, nhất thời da đầu tê dại.

 

Thụy Vương quả nhiên tài đại khí thô, nói đưa liền đưa, ông có nên nóng lòng như vậy hay không chứ? Coi như ông ra tay lớn như vậy, mẫu thân nàng cũng sẽ không để cho nàng năm nay liền gả đi.

 

Bất quá, nàng nên may mắn là, Vệ Huyên không có cho người đuổi hai mươi con ngỗng trắng tới phủ cho nàng.

 

-“A Uyển, bên ngoài đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!

 

Mạnh Tự cười khanh khách đi tới, kéo A Uyển cùng nhau ra ngoài, thuận tiện cũng nói với A Uyển chuyện cây bảo thạch được đặt ở tiền viện cho người ta chiêm ngưỡng,

-“Huyên biểu ca quả nhiên ngoài dự đoán của mọi người.

 

A Uyển bĩu môi, đính chính cho Vệ Huyên:

-“Không phải biểu đệ đưa, là Thụy Vương cữu cữu đưa.

 

Mạnh Tự a một tiếng, kỳ quái nói:

-“Làm sao có thể? Muội còn tưởng rằng là Huyên biểu ca đưa đấy! Thụy Vương cữu cữu lớn tuổi như vậy, cũng sẽ không không biết điều mà làm loại chuyện này chứ?

 

Hết lần này tới lần khác chính là Thụy Vương không biết điều mà làm ra.

 

A Uyển chỉ có thể nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

 

Một đường nói liền đi đến phòng khách tiền viện, nữ quyến Hoài Ân bá phủ cùng các phu nhân các phủ xem lễ cũng đến. Đại trưởng công chúa Khánh An được người vây quanh ngồi ở chủ vị, mặc trên người lễ phục công chúa, trên đầu đeo búi tóc giả, cắm đồ trang sức quý trọng, cả người lộ ra hết sức tinh thần.

 

A Uyển cùng Mạnh Tự đi tới hành lễ với bà, sau đó lại làm lễ ra mắt cùng mọi người, cuối cùng là mấy vị cô nương bằng tuổi bị mời đi theo xem lễ.

 

Cũng không biết có phải là nàng nhạy cảm hay không, lúc A Uyển đang cùng hai cô nương Mạc gia làm lễ ra mắt, phát hiện cô nương thứ bảy của Mạc gia tên Mạc Phỉ, ánh mắt nhìn nàng vẫn như cũ có chút quái dị, nàng có thể tinh tường cảm giác được đây là một loại dò xét, tựa như ánh mắt nhìn nàng lần đầu tiên ở thôn trang Tiểu Thanh Sơn.

 

A Uyển đối với tầm mắt của người rất nhạy cảm, chỉ tiếc nàng cùng Mạc Thất gặp mặt không nhiều, cũng không hiểu nổi vì sao mỗi lần nàng ta đều dùng ánh mắt dò xét nhìn chính mình, để cho nàng có chút không giải thích được, người cùng nàng chưa quen thuộc, cũng không tiện đường đột hỏi thăm cái gì?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 25/01/2021

 

3 comments:

  1. Theo t nghĩ chắc tình địch chưa kịp mở miệng bắt nạt A Uyển , đã bị Vệ Huyên đạp ngã rồi 🤣🤣

    ReplyDelete

Popular Posts