Sủng Thê Như Lệnh - Chương 101

☆, Đòi hỏi một cái hôn!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Sau khi lễ cập kê kết thúc, ăn tiệc xong, khách khứa tới xem lễ rối rít rời đi.

 

Thụy Vương phi rời đi cuối cùng, bà lôi kéo A Uyển khen ngợi một hồi, sau đó cười nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Thọ An là đại cô nương, nhìn thấy nàng dáng vẻ này, ta thật là yêu không được, trong lòng liền mong đợi Thọ An tương lai vào cửa thì, ta lão bà tử này đây rốt cuộc có thể dễ dàng buông lỏng.

 

Thụy Vương phi lời này có thâm ý khác, Trưởng công chúa Khang Nghi trước tiên đã hiểu, biết Thụy Vương phi đây là đang lấy lòng bà, tương lai nếu nữ nhi gả đến Thụy Vương phủ thì, Thụy Vương phi sẽ giao quyền ra, để nữ nhi quản gia. Bình thường cô dâu vào cửa, mà bà bà tuổi lại không lớn lắm, sẽ không buông quyền cho con dâu, khó khăn lắm mới cố nhịn trở thành bà bà, cũng luyến tiếc quyền lực trong tay. Vậy mà Thụy Vương phi lại có thể dứt khoát như vậy, để cho Trưởng công chúa Khang Nghi không khỏi đối với bà vài phần kính trọng.

 

-“Vương phi quá đề cao nàng, nàng tiểu nhân gia hiểu cũng không nhiều, đến lúc đó sợ rằng Vương phi còn phải giúp nhìn, sẽ phải cần Vương phi đảm đương một chút.

 

Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi nở nụ cười cực kỳ khéo léo.

 

Thụy Vương phi cười nói:

-“Công chúa cũng quá khiêm tốn rồi, Thọ An là một đứa bé ngoan, ta ước gì nàng mau mau vào cửa, trong lòng cũng chân thật một ít.

 

Thụy Vương phi không mong chờ, mong chờ chính là hai nam nhân một lớn một nhỏ ở nhà kia….. Thụy Vương phi nghĩ đến sáng nay vừa ra đến trước cửa Thụy Vương dặn dò, đã cảm thấy tâm cực kỳ tắc.

 

Quả nhiên, nghe được hàm ý trong lời nói của Thụy Vương phi, vốn là đang lôi kéo bà thật thân thiết ánh mắt Trưởng công chúa Khang Nghi liền thay đổi.

 

Thụy Vương phi cảm thấy chính mình thiệt tình rất oan uổng, bà cũng biết Trưởng công chúa Khang Nghi như thế nào đối với nữ nhi bảo bối này, không bỏ được sớm như vậy để cho nàng xuất giá, chính mình nơi nào sẽ không có mắt tới tìm xui như vậy? Còn không phải là bị buộc tới nói sao?

 

Muốn bây giờ liền tha đi nữ nhi bảo bối của mình? Nằm mơ đi! Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng hừ lạnh, trên mặt lại vẫn là ý cười yêu kiều đánh Thái cực,

-“Nàng còn có rất nhiều thứ phải học, ta cũng ngại ngùng để cho nàng lấy chồng quá sớm, chỉ sợ nàng rất nhiều quy củ đều chưa học xong, đến lúc đó khiến cho Vương phi phải bận tâm dạy nàng.

 

Không, bà rất tình nguyện dạy, chỉ cần có thể sớm một chút vào cửa là tốt rồi. Thụy Vương phi trên mặt cũng ý cười yêu kiều:

-“Khang Nghi nói lời này là không đúng! Ta thế nhưng nghe nói Thọ An là một hài tử vô cùng hiếu thuận, cũng hiểu được giúp công chúa quản gia, nghĩ đến là công chúa dạy thật tốt.

 

-“Vương phi quá đề cao nàng!

 

A Uyển:

…..

 

Hai người này khách khí tới khách khí đi, rõ ràng đều là cười híp mắt, vì sao nàng luôn cảm thấy lông măng dựng thẳng đây.

 

Có thể là bởi vì trong lời nói của hai người giấu giếm lời nói sắc bén, để cho A Uyển đối với các bà trước mặt mình đàm luận sự tình bao lâu thì gả mình, không cảm thấy xấu hổ chút nào, bất quá vì không để cho người nhìn ra khác thường, A Uyển cúi đầu làm bộ thẹn thùng, trong lòng âm thầm tiếp sức cho công chúa mẫu thân, để cho bà chịu đựng, đừng để cho Thụy Vương phủ dồn tới chân tường, nàng đang còn muốn lưu lại nhà thêm mấy năm, không nghĩ hiện tại gả quá sớm đâu.

 

Cuối cùng vẫn là Trưởng công chúa Khang Nghi cấp độ tương đối cao, Thụy Vương phi không thể cạy ra miệng của bà chút nào để lấy được một câu cam kết, chỉ đành phải tiếc nuối mà đi.

 

Sau khi Thụy Vương phi đi, hôm nay khách khứa tới dự lễ cũng đã đi gần hết, Trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng nữ nhi mệt mỏi, liền để cho nàng đi về nghỉ ngơi trước, chờ ngày khác trở lại kiểm tra quà tặng.

 

A Uyển cáo từ phụ mẫu xong, liền dẫn nha hoàn rời đi.

 

La Diệp cùng thê tử nhìn bóng lưng nữ nhi rời đi, yểu điệu lượn lờ, chậm rãi mà đi, nhỏ yếu như liễu, đã có thể thấy được ý vị đặc biệt của thiếu nữ, không biết tại sao, đột nhiên trong lòng có chút chua xót.

 

Ban đầu hài tử nho nhỏ một cục, yếu ớt đến độ không dám ôm nàng, thậm chí thái y đều nói không thể sống qua trưởng thành, bây giờ cũng đã lớn lên trở thành thiếu nữ dáng ngọc yêu kều, không chừng rất nhanh thì phải lập gia đình….. nhớ tới mười mấy năm qua che chở làm bạn, nước mắt thiếu chút nữa muốn rơi xuống.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cảm khái rất nhiều, hôm nay nữ nhi cập kê, nói cho thế nhân, nữ nhi đã là một đại cô nương, nếu không phải bà không bỏ được, sợ là đã có thể lấy chồng. Bất quá Trưởng công chúa Khang Nghi rốt cuộc không có cảm tính như vậy, quay đầu thấy đôi mắt trượng phu thủy quang lóe lên, không nhịn được trong lòng buồn cười, lại không nói thêm gì, chỉ coi như không thấy, kéo ông trở về chính viện. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi A Uyển trở lại Tư An viện, để nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lại đổi một bộ y phục rộng rãi, liền ngồi trên tháp dựa vào bên cửa sổ bất động.

 

Thanh Nhã đi bưng một chén chè hạt sen nấm tuyết tới.

 

A Uyển liếc nhìn trong chén chè hạt sen nấm tuyết, nấm tuyết màu mỡ, hạt sen trắng sữa, lại thả hai trái táo đỏ điểm xuyết, chỉ là màu sắc phối hợp liền nhìn rất đẹp. Thế nhưng ăn hai miếng, nàng đột nhiên đã cảm thấy ngán, không nhịn được nói:

-“Ta muốn ăn sườn dê nướng.

 

Muốn ăn sườn dê nướng, gà đinh ốc, gà bát bảo, cá nước hoa, giò heo đông pha, đậu hũ ma bà, máu vượng mao, sườn tỏi hương, thịt bò tay cầm thật nhiều thật nhiều thứ muốn ăn…

 

Hết thảy mấy thứ lại thơm lại dầu lại cay đều muốn ăn, nàng đã ăn kiêng mười mấy năm, trong miệng cũng đã phai nhạt tất cả mùi vị rồi! Kiếp trước cho dù có bệnh tim, ở chuyện ăn uống, tình cờ đều có thể được thỏa mãn, thế nhưng toàn bộ hành trình nơi này đều là thanh đạm thanh đạm lại thanh đạm! Gia vị thiếu hụt không nói, còn phải hạn chế ăn uống của nàng, quả thực không thể nhẫn nhịn.

 

Thanh Nhã không biết nàng thế nào ủ rũ cúi đầu, nghe được A Uyển nói muốn ăn thịt nướng, không nhịn được khuyên nhủ:

-“Quận chúa, thịt nướng đầy mỡ lại nhiệt khí, đối với thân thể của ngài không tốt, không chỉ có sẽ phá hư dạ dày của ngài, hơn nữa trên mặt sẽ dễ dàng nổi mụn.

 

A Uyển nói:

-“Ta tình nguyện nổi mụn.

 

Thanh Nhã thấy nàng khăng khăng một mực, nhắm chặt mắt, không đáp lời nữa.

 

A Uyển thấy Thanh Nhã không để ý chính mình, cảm thấy quá mức không thú vị, lại ăn nửa chén chè hạt sen nấm tuyết, liền để cho nàng dẹp đi, nằm nhoài trên tháp không muốn động.

 

Cổ nhân đồ ăn thanh đạm, cho nên A Uyển đời này thấy nhân trung, đều không có mọc mụn dậy thì, nhìn liền vui tai vui mắt. A Uyển tự nhiên không muốn nổi mụn, đối với khuôn mặt sạch sẽ này của mình thật thích, thế nhưng không chịu nổi thèm ăn mà! Hiện tại thân thể của nàng so với khi còn bé thật tốt hơn nhiều, có thể chạy có thể nhảy có thể ăn có thể uống, cũng không ngã bệnh, cảm thấy có thể không cần kiêng ăn giống như khi còn bé vậy. Cũng không biết thái y có biết làm một ít trà giải nhiệt hay không, ăn thức ăn dầu mỡ nhiệt khí, một ly trà giải nhiệt liền giải quyết

 

Chờ ngày nào đó có thể làm chủ chính mình, nhất định đều phải nếm thử một chút hết thảy đồ ăn muốn ăn.

 

Ôm trong ngực nguyện cảnh tốt đẹp, chỉ chốc lát sau A Uyển liền ở trên giường ngủ thiếp đi.

 

Thanh Nhã đi vào thấy, không nhịn được lắc đầu, cũng không đi gọi nàng, rón rén cầm chăn tới đắp lên trên người nàng, còn cẩn thận mà lui ra ngoài.

 

Tháng ba gió thổi qua cửa sổ, chậu trúc nhỏ trên bệ cửa sổ sáng rực nhẹ nhàng lung lay, cùng với bụi thanh trúc ngoài cửa sổ, phát ra tiếng vang rì rào.

 

Sắc trời đêm đến, một người đột nhiên xuất hiện ở bên cửa sổ, hắn nhìn vào trong phòng, rũ mắt thấy người ngủ ở trên giường, cặp mắt xinh đẹp xẹt qua một tia sáng, sau đó chống cửa sổ, thân mình thon dài nhẹ nhàng nhảy lên, từ cửa sổ nhảy vào, vạt áo màu đỏ sẫm xẹt qua, lặng yên không một tiếng động rơi xuống trước giường.

 

Hắn đứng ở đàng trước giường nhìn rất lâu, sau đó vén lên áo bào ngồi vào bên giường, đem tay chống trên giường, cúi đầu mắt nhìn xuống người ngủ trên giường. Động tác của hắn rất nhẹ, phảng phất ngay cả gió cũng không lay động, chỉ sợ sẽ đánh thức người trên giường.

 

Nàng hô hấp nhẹ nhàng nhàn nhạt, ở trong sắc trời mờ mờ tối, màu da càng lộ ra trắng noãn, mi mày tinh xảo bình tĩnh an bình, để cho người ta từ trong lòng cũng lắng đọng lại.

 

Hắn nhìn rất lâu, ánh mắt không dời nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say kia, rốt cuộc không nhịn được thò mặt qua, đem môi nhẹ nhàng in ở trên cánh môi hé mở mềm mại kia. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Khi A Uyển tỉnh lại, cảm giác được bốn phía một mảnh mờ tối, mơ hồ thấy một người ngồi ở trước mặt, đầu óc còn có chút trì độn, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

 

-“Tỉnh?” Giọng nam trầm thấp vang lên.

 

Khi đầu óc nàng rốt cuộc tỉnh táo lại, A Uyển đột nhiên ngồi dậy, bởi vì thức dậy quá mau, người đang ngồi trên giường còn tốt bụng đỡ nàng một cái.

 

A Uyển ôm lấy chăn khoác lên trên người nhìn hắn, theo bản năng nói:

-“Tại sao đệ lại ở chỗ này?

 

Nói xong, lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.

 

Điều này làm cho A Uyển ý thức được một vấn đề, gia hỏa này lại trèo tường

 

-“Ta trèo tường vào, không để người nhìn thấy.” Vệ Huyên thành thật nói, cặp mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng.

 

Sắc trời trở tối, A Uyển không thấy rõ mặt của hắn, chỉ mơ hồ có thể phân biệt hình dạng của hắn, bất quá lại nghe được trong giọng nói của hắn nhẫn nại.

 

-“Đệ tới làm chi đã trễ thế này, nếu để cho người nhìn thấy!

A Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

-“Trở về đi thôi.

 

Vệ Huyên không lên tiếng, thấy A Uyển đứng dậy, chân đưa đến dưới giường lục lọi tìm giày, hắn khom lưng cầm giầy lên muốn cho nàng mang vào thì bị nàng ngăn lại.

 

A Uyển cảm thấy mình không tàn đến mức cần người giúp mang giày, đặc biệt là để cho người khác phái mang cho nàng, có chút ngượng ngùng.

 

Nàng chính mình mang giày xong, thì lại thúc giục hắn rời đi, thế nhưng Vệ Huyên một mực không lên tiếng, để cho nàng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đuổi hắn ra sau tấm bình phong ẩn núp, đi ra ngoài gọi nha hoàn đi vào thắp đèn.

 

Thanh Nhã canh giữ ở bên ngoài, nghe được tiếng A Uyển kêu, vội vàng đi vào, rất nhanh liền đốt đèn trên bàn sáng lên. Đốt đèn xong, Thanh Nhã theo bản năng nhìn trong phòng một chút, cuối cùng ánh mắt định ở sau tấm bình phong, mặc dù không có cái gì khác thường, nhưng trong lòng nàng khẳng định Vệ Huyên là ở chỗ đó.

 

A Uyển thấy vẻ mặt Thanh Nhã, liền biết Thanh Nhã đoán chừng là biết Vệ Huyên tới rồi, bất quá cái nha hoàn này trung thành đối loại chuyện như vậy đã thành thói quen coi như không quen cũng bị người khác chơi đùa thành quen, như sợ bị người phát hiện với thanh danh A Uyển không tốt, cho nên mỗi lần cũng tự động canh giữ ở bên ngoài.

 

-“Ta đói, đi trước truyền lời đi.” A Uyển nói với Thanh Nhã.

 

Chờ sau khi Thanh Nhã rời khỏi đây, A Uyển chuyển tới sau tấm bình phong, nhìn thiếu niên khoanh hai tay nhàm chán đứng dựa ở đó, tia sáng có chút mờ tối, thế nhưng lại có thể thấy rõ ràng khuôn mặt điệt lệ của hắn, xa so với lúc ban ngày còn mê hoặc lòng người. Tim A Uyển đập lỡ một nhịp, cảm thấy lúc này có chút nguy hiểm.

 

(Chú thích: Điệt lệ nghĩa là xinh đẹp vượt trội)

 

-“Rốt cuộc đệ tới làm chi?” A Uyển nắm một góc áo hắn hỏi.

 

Lúc này Vệ Huyên cũng không làm người câm nữa, mà là đưa tay ôm lấy nàng, đem mặt vùi ở trên vai nàng, giống như khi còn bé, nói:

-“Ta muốn biểu tỷ. Hôm nay là lễ cập kê của tỷ, thật tốt đây!

 

Trong lúc nhất thời A Uyển không biết lời hắn nói là có ý gì, tùy ý đi, vỗ vỗ lưng hắn, nói với hắn:

-“Đói à?

 

-“Đói.” Hắn đàng hoàng nói.

 

Trên thực tế, bắt đầu từ buổi sáng, hắn liền tâm thần không yên, vô số lần ở trong đầu ảo tưởng dáng vẻ A Uyển lúc làm lễ cập kê, đáng tiếc lễ cập kê của cô nương gia, nam tân không thể tới, tham dự lễ đều là nữ quyến, tim gan hắn cồn cào khó chịu, cũng không có biện pháp tự mình đi liếc mắt nhìn. Cho đến sau khi lễ kết thúc, rốt cuộc tìm được cơ hội, liền len lén chạy tới.

 

A Uyển đối với hắn luôn luôn kiên nhẫn vượt qua tưởng tượng, đại khái đó là quyền lợi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không làm sao trách cứ hành vi đột nhiên nổi điên đường đột chạy tới của hắn, nói với hắn:

-“Ăn cơm xong, liền trở về đi.

 

Vệ Huyên lung tung gật đầu, không có chính diện trả lời.

 

Thanh Nhã rất nhanh liền dọn bữa tối lên, mặc dù thời gian chậm một chút, bất quá bởi vì trước đó Thanh Nhã đã cho người đến phòng bếp nói một tiếng, bữa tối liền một mực giữ lại.

 

Hơn nữa Thanh Nhã còn đặc biệt xếp thêm vào một chung cơm, món ăn cũng nhiều thêm hai món, nếu như một mình A Uyển là không ăn hết, bất quá cộng thêm Vệ Huyên một thiếu niên thân thể đang lớn, chỉ sợ lại không đủ ăn.

 

A Uyển cũng không làm khó Thanh Nhã, Vệ Huyên len lén chạy tới, nếu để cho người khác biết, công chúa mẫu thân của nàng sợ rằng không lột da hắn không thể, cho nên Thanh Nhã có thể giúp đỡ giấu giếm, cũng coi như là tốt rồi.

 

Dọn thức ăn xong, Thanh Nhã lại mang nha hoàn thối lui đến ngoài cửa chính chờ đợi, không để cho người đi vào hầu hạ bọn họ dùng bữa.

 

Không biết có phải hay không là đã bỏ lỡ thời gian bữa tối, hoặc là có người phụng bồi ăn cơm nên khẩu vị tốt, cơm tối A Uyển ăn nhiều hơn một ít so với bình thường, hơn nữa để cho A Uyển cảm giác được vui mừng chính là, hôm nay hiếm khi phòng bếp làm món sườn xào chua ngọt, để cho nàng ăn càng thơm.

 

Tuy rằng lúc trước Thanh Nhã khuyên A Uyển chớ ăn uống mấy thứ đó, đỡ phải dạ dày khó chịu, thế nhưng lúc cơm tối vẫn để cho phòng bếp làm thêm món sườn xào chua ngọt, khiến cho trong lòng A Uyển ấm áp, cảm thấy Thanh Nhã thật là một nha hoàn tri kỷ, mê hoặc nha!

 

Sau khi ăn xong, A Uyển tiếp tục thúc giục Vệ Huyên rời đi, bất quá Vệ Huyên lại có cớ:

-“Mới vừa ăn no, leo tường rất khó chịu, biểu tỷ cho ta tiêu cơm rồi đi thôi!

 

Hắn nói đến đáng thương, A Uyển không lời chống đỡ.

 

Vì thế dung túng như vậy, cho đến giờ A Uyển đi ngủ, Vệ Huyên thằng nhãi này còn chưa đi sao.

 

A Uyển vuốt ngực thuận khí cho mình, nhẫn nại nói:

-“Rốt cuộc đệ muốn làm gì? chẳng lẽ lễ nghi liêm sỉ đệ đều trả lại tiên sinh sao?

 

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa có loại vật lễ nghi liêm sỉ này, có thể đạt tới mục đích là tốt rồi! Nếu không phải sợ nàng không thích, thậm chí không nhịn được sẽ… nhìn chằm chằm màu môi nhạt nhẽo của nàng, hầu kết của Vệ Huyên chạy lên xuống, vẫn là không dám tùy tiện duỗi tay tới. Hắn biết chính mình đang khiêu khích lực nhẫn nại của A Uyển, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ phải biết nàng có thể chịu đựng chính mình tới trình độ nào, mỗi lần vừa thấy được nàng, như thế nào cũng không ngăn cản được sinh trưởng loại ý niệm này.

 

Mắng hắn vô liêm sỉ cũng được, điên khùng cũng được, hắn chính là muốn bắt lại nàng, chiếm nàng làm của riêng, thậm chí thường xuyên sẽ giống cái người phát bệnh nhìn trộm nàng, cất giữ đồ vật bên người nàng.

 

Bất quá, thấy A Uyển chịu đựng buồn ngủ ngồi ở đàng kia, trong lòng hắn lại không nở, vội nói:

-“Tỷ ngủ trước đi, ta chờ chút lại đi.

 

A Uyển bị hắn làm cho tức giận không nhẹ, giọng không tốt nói:

-“Cũng đến thời gian cấm đi lại, trong thành không thể so với thôn trang, nếu như bị người Ngũ Thành Binh Mã Tư đi tuần tra bắt được, rất mất mặt đấy!.

 

-“Bọn họ không dám!

 

Vệ Huyên chê cười nói, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, người Ngũ Thành Binh Mã Tư sợ hắn sợ đến xa xa thấy y phục màu đỏ sẫm liền bỏ chạy, sao dám tới bắt hắn? Cho nên dù là thời gian cấm đi lại, hắn nghênh ngang đi ở trên đường phố, cũng không có ai dám tới cản hắn…… bất quá có thể sẽ bị người trộm báo lên thôi.

 

Nhìn mắt của hắn, A Uyển liền muốn đập đầu xuống đất. Rõ ràng khi còn bé nhiều nhất chẳng qua là một tiểu bá vương cùng con Gấu Con, một ít thời điểm vẫn là rất ngốc nghếch rất ngoan ngoãn, thế nào bây giờ trưởng thành, lại trở thành thiếu niên bệnh trung nhị hắc ám muốn hủy diệt thế giới vậy? Rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào?

 

Đang lúc A Uyển đối với hắn không có cách, suy nghĩ có nên tức giận mà đuổi hắn ra ngoài không, Vệ Huyên đột nhiên bu lại, nhỏ giọng nói:

-“A Uyển, nếu như tỷ có thể hôn, hôn, hôn… ta một cái, ta đi liền.

 

…..

 

A Uyển nhìn dưới ánh sáng lờ mờ cũng không che giấu được mặt thiếu niên đỏ lên, đặc biệt là cái chữ “Hôn” nói ấp a ấp úng, đầu lưỡi đều như cuốn không thẳng, trong lòng không còn lời gì để nói.

 

Nếu theo như tình huống bình thường đến xem, lúc này làm một nữ hài tử là phải tức giận, thế nhưng lúc này lại bị hắn làm cho dở khóc dở cười, căn bản không tức giận được... Chỉ là đòi một nụ hôn đều đỏ mặt… ngây thơ thành như vậy, còn nửa đêm mò vào khuê phòng cô nương gia, không phải hắn ngay cả sau khi nam nữ thành thân sẽ phải làm cái gì cũng không hiểu chứ?

 

Nghĩ tới đây, A Uyển buông lỏng rất nhiều, tâm tình vừa buông lỏng, căn bản không coi thiếu niên trước mặt ra gì, hướng hắn ngoắc ngoắc tay, lúc thấy hắn mặt đỏ hồng lại gần, liền đưa tay nhéo một cái cằm xinh đẹp của hắn, trong lòng cảm khái cái da này thật nhẵn nhụi, liền thò mặt qua ở trên gương mặt xinh đẹp đó mi một cái.

 

Căn bản là xem hắn trở thành tiểu hài tử hôn lên gò má, hoàn toàn không có cái loại áp lực kia.

 

Vệ Huyên:

…..

 

Hắn mong muốn không phải cái loại hôn này mà!

 

Đang lúc A Uyển muốn lui ra, Vệ Huyên đột nhiên nghiêng mặt sang bên, môi vừa vặn áp đến trên môi của nàng, hơn nữa lúc A Uyển trong lòng cả kinh muốn lui ra, hắn đã đưa tay chế trụ đầu của nàng, ép mặt của mình tới.

 

Đè ép một hồi, hắn liền lui về phía sau thật nhanh, không cần A Uyển thúc giục, nói một câu “Ta đi”, đã đẩy ra cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ trở về bộ dáng lúc trước.

 

A Uyển trợn mắt há mồm nhìn động tác lưu loát liền mạch của hắn, cũng chưa tới mười giây liền biến mất, để cho nàng cơ hồ cho rằng mình là rắn độc mãnh thú gì đó….. dọa hắn chạy đi.

 

Cho nên nói, rốt cuộc con Gấu Con này hôm nay tới nơi này là làm cái gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong chính viện phủ Đại trưởng công chúa Khánh An.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An ngồi ở trên kháng, ánh mắt trầm trầm nhìn tôn nữ quỳ gối trước mặt.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An sống đến tuổi này, tôn nữ rất nhiều, thế nhưng cũng không phải mỗi người đều yêu thương, chỉ có mấy tôn nữ có thể được bà xem vào mắt. Trước kia là Mạc Như, sau khi Mạc Như lấy chồng, đó là Thất nha đầu Mạc Phỉ.

 

Hôm nay đi phủ Trưởng công chúa Khang Nghi làm người cài trâm cho Thọ An quận chúa, Đại trưởng công chúa Khánh An dĩ nhiên là cất giấu tâm tư. Mặc dù nhiều năm không có trở lại kinh thành, thế nhưng bà đối với chuyện ở kinh thành vẫn là có biết một hai, bất kể là năm đó âm thầm giúp Văn Đức đế lên ngôi, hay là sự tình trong mười năm sau khi Thụy Vương thế tử được sanh ra, bà có thể tự hào nói, không người nào có thể so với bà nhìn thấy rõ ràng hơn, cũng bởi vì thấy rõ, cho nên bà mới chủ động đề nghị đi cài trâm cho Thọ An quận chúa này.

 

So với tính tình hào sảng, thân phận tôn quý Trưởng công chúa Khang Bình, Đại trưởng công chúa Khánh An đối Trưởng công chúa Khang Nghi chất nữ này càng coi trọng, bình thường âm thầm, lại là người rất có thủ đoạn, đồng thời cũng thấy rõ thế cục, cho nên tình nguyện bình thường, sẽ không ra mặt mọi chuyện, thậm chí có thể dụ dỗ Thái hậu thường xuyên gọi bà vào cung nói chuyện. Chính là giảm xuống đích thứ tử sa sút của phủ Hoài Ân bá, sinh một nữ nhi bệnh tật, Đại trưởng công chúa Khánh An chưa bao giờ xem thường chất nữ này.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi là một người rõ ràng, đáng giá lôi kéo, với ngày sau có nhiều chỗ tốt.

 

Nghĩ tới đây, bà rũ mắt xuống nhìn về phía tôn nữ quỳ trước mặt, rốt cuộc mở miệng nói:

-“Phỉ nhi, ngươi đã trưởng thành, cũng nên thu hồi tâm, Thụy Vương thế tử đã định hôn, cùng ngươi là không thể nào.

 

Mạc Phỉ nghe được âm thanh nhẹ nhàng của tổ mẫu, thân thể chợt run lên, cắn cắn môi, nói:

-“Tổ mẫu, ngài thương tôn nữ một lần đi, giúp tôn nữ một tay đi..… tôn nữ thật thật thương nhớ hắn mười năm, năm đó nếu không phải hắn cứu tôn nữ, sợ rằng Phỉ nhi cũng không còn ở trên nhân thế!

 

Đại trưởng công chúa Khánh An nhìn tôn nữ nằm trên chân của mình nhẹ khóc sụt sùi, thở dài, nói:

-“Đứa ngốc a đứa ngốc, chuyện thế gian này thiên biến vạn hóa, sau này ngươi sẽ biết, ngươi chấp nhất một phần lương duyên, mặt đẹp khuynh thế, công lao sự nghiệp tuyệt thế, rất nhanh đều sẽ trở nên cũng không quan trọng!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/01/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts