Sủng Thê Như Lệnh - Chương 103

☆, Chấp thuận gả!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Lúc A Uyển biết được hôn kỳ của mình và Vệ Huyên đã được định ra tại năm nay, phản ứng đầu tiên đó là không thể nào.

 

Công chúa mẫu thân cũng đã sớm nói, phải lưu nàng lại thêm mấy năm, sợ là phải giống như Trưởng công chúa Khang Bình vậy, mười bảy tuổi mới để cho nàng lấy chồng, là không thể nào sẽ đáp ứng để cho nàng năm nay liền xuất giá, huống chi công chúa mẫu thân cũng không nỡ. Mà phò mã phụ thân càng là người cảm tính, thương nàng không thể ít hơn so với công chúa mẫu thân, tự nhiên cũng sẽ không chịu gả nữ nhi quá sớm.

 

Cho nên, A Uyển trực giác trong này có phải là có chuyện gì nghĩ sai rồi hay không, liền gọi Thanh Sương giỏi về hỏi thăm tin tức tới hỏi:

-“Ngươi nói cẩn thận một chút, đây là chuyện gì xảy ra? Cái gì gọi là bên ngoài đều truyền khắp?

 

Lúc A Uyển nói như vậy, mấy nha hoàn lót chữ ‘Thanh' đứng hầu hạ bên cạnh ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Sương, dù sao các nàng đều là hầu hạ A Uyển lớn lên, chờ sau này A Uyển lấy chồng, các nàng sẽ là nha hoàn của hồi môn, tự nhiên cũng rất quan tâm thời gian chủ tử lấy chồng, phải sớm làm chuẩn bị cẩn thận.

 

Về phần thân phận nha hoàn của hồi môn, vậy thì thật chỉ là đơn thuần của hồi môn, đến lúc đó đến Thụy Vương phủ giúp đỡ chủ tử. Bọn nha hoàn lót chữ ‘Thanh' sớm đã bị Dư ma ma đặc biệt dạy dỗ. Đã dạy, bò lên giường đó là không được, cho nên từ trong lòng không có khái niệm bò lên giường.

 

-“Hôm nay lúc nô tỳ ra cửa mua điểm tâm Vị Trân Trai cho quận chúa, liền nghe rất nhiều người nói hôn kỳ của quận chúa cùng Thụy Vương thế tử đã định ra rồi, là do Thụy Vương cùng phò mã quyết định, bọn họ nói có bài có bản, nô tỳ cảm thấy chắc là thật.

 

-“Phụ thân ta?

 

A Uyển lại lấy làm kinh hãi, tâm nói phò mã phụ thân sẽ không không đáng tin cậy như vậy đi?

 

Trên thực tế, lúc nghe Thanh Sương nói xong, A Uyển biết phò mã phụ thân có bao nhiêu không đáng tin cậy, cứ như vậy bị cái lão Thụy Vương lưu manh này gài bẫy.

 

-“Hôm qua Thụy Vương đưa thiếp mời phò mã đi uống rượu, nghe người ta nói lúc hai người ấy đã uống say ngất ngưởng thì, Thụy Vương liền cùng phò mã thương lượng hôn sự của thế tử cùng quận chúa ngài, Thụy Vương hy vọng quận chúa có thể trong năm nay vào cửa, lúc ấy phò mã uống say, không chỉ có đáp ứng, hơn nữa còn tự mình ký tên đồng ý, thậm chí đã thu của Thụy Vương một tượng phật ngọc làm sính lễ...

 

A Uyển đờ đẫn, lúc nghe tới ký tên đồng ý, liền biết Thụy Vương tuyệt bức là sớm đã dự mưu tốt, phò mã phụ thân đây là bị gài bẫy.

 

Nghĩ vậy, A Uyển liền đứng dậy, để Thanh Nhã giúp nàng thay y phục, sau đó sửa lại xâu chuỗi trên cánh tay một chút, liền đi tới chính viện.

 

Vừa tới chính viện, A Uyển liền thấy Họa Phiến cùng mấy nha hoàn canh giữ ở trong sân, lúc đang kỳ quái làm sao các nàng lại ngồi ở trong sân mà không đi vào hầu hạ, liền thấy Họa Phiến cẩn thận đi tới, hành lễ với nàng xong, nhẹ giọng nói:

-“Hiện nay Quận chúa là phải đến tìm công chúa sao?

 

A Uyển gật đầu, liếc nhìn dáng dấp cẩn thận của Họa Phiến cùng mấy nha hoàn, tâm tư thay đổi thật nhanh, rất nhanh liền hiểu, bất quá vẫn là hỏi:

-“Làm sao?

 

Họa Phiến nhỏ giọng nói:

-“Phò mã bây giờ còn đang say rượu chưa tỉnh, công chúa đang chiếu cố phò mã, nhìn có vẻ tức giận.

 

A Uyển không nhịn được rụt cổ một cái. Nàng lớn như vậy, còn chưa thấy qua công chúa mẫu thân tức giận, công chúa mẫu thân luôn là cười rất ôn nhu, chính là gặp phải chuyện khó xử, cũng sẽ không hiển lộ ra tâm tình dư thừa, một mực cho người cảm giác là ôn ôn nhu nhu, đơn giản là một hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn, lấy phu là trời, chưa bao giờ sẽ để cho tâm tình trôi theo lời nói, công phu mặt ngoài làm được kín kẽ giọt nước không lọt, đơn giản có thể nói tiểu bạch hoa trong chiến đấu cơ, không ai bằng.

 

Mà A Uyển cảm thấy, loại người nhìn sẽ không tức giận này, thật ra khi nóng giận mới gọi là kinh khủng.

 

Cái này..… ngay cả Họa Phiến cùng mấy nha đầu cũng không dám đến gần phòng ngủ chính, như sợ gặp tai vạ.

 

-“Quận chúa, công chúa đang bề bộn cùng phò mã đấy, hay là ngài nên trở về trước thôi.” Họa Phiến săn sóc khuyên nhủ.

 

A Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy Họa Phiến nói đúng, hiện tại đoán chừng công chúa mẫu thân đang bận nói một chút chuyện cuộc sống cùng lý tưởng với phò mã phụ thân, không rảnh để ý tới mình, vì vậy rất tri kỷ không đi quấy rầy bọn họ, nói với Họa Phiến một tiếng, liền dẫn nha hoàn rời đi.

 

Mặc dù rời đi, bất quá A Uyển vẫn là ghi nhớ chuyện này, thật may là đến chạng vạng tối, Trưởng công chúa Khang Nghi sai Họa Phiến đến Tư An viện gọi A Uyển đến chính viện dùng bữa.

 

A Uyển vừa nghe, liền hỏi:

-“Họa Phiến tỷ tỷ, phụ thân còn say rượu không?

 

Họa Phiến mỉm cười nói:

-“Quận chúa yên tâm, tuy rằng phò mã còn có chút khó chịu, bất quá đã uống qua canh giải rượu, bây giờ tốt hơn nhiều.

 

A, xem ra hôm nay phò mã phụ thân bị công chúa mẫu thân sửa chữa phải rất thảm, A Uyển trong lòng vì phò mã phụ thân điểm một hàng sáp, sửa sang lại vạt áo, liền đi qua.

 

Đến chính viện thì, thấy bọn nha hoàn đang đốt đèn. Lúc này còn chưa tới thời gian thắp đèn, sắc trời cũng không tính quá tối, bất quá ở bên trong phòng, so với lúc ban ngày thoáng tối một ít, lo lắng tổn thương đôi mắt, cho nên liền đốt đèn lên sớm hơn, làm cho một phòng sáng trưng.

 

Ở đây trong tia sáng sáng rỡ, A Uyển liếc một cái liền thấy phò mã phụ thân thần sắc uể oải gục đầu ngồi ở đàng kia, mặc dù gương mặt đó vẫn rất tuấn tú, bất quá tinh thần so với bình thường chán chường rất nhiều, cũng không biết là do say rượu khó chịu, hay là bị công chúa mẫu thân sửa chữa, khi mắt ông trông mong nhìn tới thì, nhìn giống như một con chó nhỏ đáng thương vậy.

 

Mà công chúa mẫu thân giống như thường ngày, đoan trang nhàn nhã ngồi ở bên cạnh trượng phu, trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa, thấy A Uyển tới, liền ngoắc nàng gọi nàng đến bên người, nói:

-“Nghe nha hoàn nói buổi chiều con không ăn bao nhiêu điểm tâm, có đói không?

 

A Uyển cũng không đói, mặc dù không ăn điểm tâm, thế nhưng nàng có ăn đồ ăn vặt. Bất quá thấy phò mã phụ thân tội nghiệp nhìn tới, A Uyển lập tức tri kỷ nói:

-“Dạ, có chút đói.

 

Tất nhiên Trưởng công chúa Khang Nghi sẽ không bỏ đói nữ nhi, liền cho người dọn thức ăn.

 

La Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền thấy nữ nhi đang đưa lưng về phía thê tử hướng ông cười giảo hoạt, khả ái giống như con tiểu hồ ly vậy, để cho ông không nhịn được cũng trở về dáng vẻ tươi cười. Bất quá nghĩ đến bản thân đã làm chuyện hồ đồ, dáng vẻ tươi cười nhất thời cứng lại, sau đó thiếu chút nữa rơi lệ —— cay mà, tiểu áo bông tri kỷ khả ái, lại bị ông chấp thuận gả đi như vậy, thật đau lòng mà!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển rất nhanh liền chú ý đến vẻ mặt trượng phu (phò mã phụ thân), hai mẹ con nhất thời đều không còn lời, A Uyển muốn an ủi phò mã phụ thân một chút, bất quá ngại vì công chúa mẫu thân ở đây, không tốt nói thêm cái gì, tránh cho phò mã phụ thân sẽ thảm hại hơn.

 

Vì dời đi lực chú ý của công chúa mẫu thân, lúc bữa tối A Uyển rất cố gắng ăn cơm, hơn nữa nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Nương, thái y nói thân thể của con tốt hơn nhiều, không cần kiêng ăn giống như khi còn bé vậy, con muốn ăn rất nhiều đồ ăn ngon, sau này để cho phòng bếp làm cho con có được hay không?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không bị lay động nói:

-“Con quên tháng trước con ăn hơn một chén sườn hương tô sau đó đau bụng à? Thái y nói tỳ vị của con còn chút suy yếu, phải từ từ điều dưỡng, không thích hợp ăn thức ăn dầu mỡ. Ngoan, chờ thêm mấy năm nữa con mạnh khỏe thêm, sẽ không cần ăn kiêng.

 

Nói xong, Trưởng công chúa Khang Nghi dùng đũa gắp một đũa rau xanh bỏ vào chén nữ nhi.

 

Nếu nói rau xanh, căn bản là luộc nước trắng, sau khi vớt lên rắc chút muối dầu vừng, thỉnh thoảng ăn một bữa thì không sao, thế nhưng ngày ngày ăn, tuyệt đối sẽ ói.

 

A Uyển:

…..!

 

Lại là rau xanh không mùi vị, nàng cũng mau thành động vật ăn cỏ! Rất muốn ăn thịt kho! thịt hương tô!

 

Hơn nữa cái này còn chưa đủ, phò mã phụ thân nhà nàng cũng không ngừng bận rộn gắp rau xanh cho nàng, còn hướng nàng cười, khiến cho A Uyển cảm thấy mình công không giúp phò mã phụ thân.

 

Dùng cơm xong, một nhà ba người ngồi ở phòng khách uống trà, nha hoàn ma ma hầu hạ đều bị cho ra bên ngoài coi chừng.

 

Không khí có chút ngưng trệ, Trưởng công chúa Khang Nghi tay bưng chung trà không lên tiếng, La Diệp cúi đầu nhìn chung trà trong tay, vẫn là ủ rũ đầu ủ rũ não, hiển nhiên say rượu vẫn khó chịu.

 

A Uyển thấy phụ mẫu không lên tiếng, tự nhiên cũng không tiện đường đột lên tiếng, loại chuyện ngốc nghếch như vậy, là phải nhìn trường hợp.

 

Thật may là, Trưởng công chúa Khang Nghi không có yên lặng quá lâu, bà mở miệng nói:

-“A Uyển mùa thu sẽ phải lấy chồng, cũng bất quá là mấy tháng, thật may là đồ cưới sớm đã chuẩn bị xong, không cần phí tâm chuẩn bị. Giá y ngược lại phải làm, để cho tú nương trong phủ bắt đầu từ bây giờ đẩy nhanh tốc độ, ba bốn tháng cũng đủ rồi, còn lại cũng không phải gấp...

 

A Uyển:

…..!

 

Thật phải gả à...

 

La Diệp rũ đầu, áy náy nói:

-“A Viện, đều là lỗi của ta, là ta uống nhiều… mới đáp ứng Thụy Vương năm nay để cho bọn họ thành hôn... Không bằng, ta tự mình đi bồi tội với Thụy Vương, cùng hắn thương lượng một chút, đẩy hôn kỳ tới hai năm nữa, chờ A Uyển mười bảy tuổi lại gả đi.

 

A Uyển nhìn về phía phò mã phụ thân, thấy sắc mặt ông cay chát, liền biết ông nói ra lời này là hết sức khảo nghiệm đạo đức ba quan của ông. Quân tử lời hứa đáng giá ngàn vàng, nếu chuyện đã đáp ứng, chính là mất đi tánh mạng cũng không thể đổi ý, đây là một loại khí tiết của người đọc sách… Trước kia A Uyển không biết, sau khi đi tới cái thế giới này, tiếp xúc hơn nhiều, mới biết ở cổ đại người đọc sách đối với cam kết xem rất nghiêm trọng, thậm chí nặng hơn tánh mạng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhàn nhạt nói:

-“Hiện nay, người toàn bộ kinh thành đều biết, phò mã tới bồi tội yêu cầu trì hoãn hôn kỳ, chẳng phải là để cho người ta chế giễu? Đến lúc đó danh tiếng A Uyển cũng phải bị liên lụy.

 

Huống chi bà cũng nhận ra Thụy Vương sẽ không đáp ứng, đối với vị huynh trưởng này, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là hiểu biết, nói hắn là cái lão lưu manh thật là không oan uổng hắn, mới có thể giở hết thủ đoạn, huyên náo mọi người đều biết, để cho bà muốn vãn hồi cũng không cách nào.

 

A Uyển nháy mắt, lập tức hiểu vì sao chuyện này trong một đêm đã truyền khắp kinh thành, hóa ra đây là tác phẩm của Thụy Vương, không hổ bị triều thần thầm trào phúng là nam nhân lưu manh, cái hành động này quả nhiên đánh dấu gạch thẳng. Điều này làm cho nàng không nhịn được nghĩ muốn che trán, nàng chưa bao giờ biết Thụy Vương sẽ mong đợi nàng gả tới như vậy, đối với ông ta có ích lợi gì?

(Thụy Vương: ‘Chỗ tốt cũng lớn, có thể dùng con dâu tới kiềm chế nhi tử lưu manh không tỉnh tâm!’)

 

Sau khi La Diệp nghe xong càng áy náy.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi là người có lòng tính toán trước, nếu chuyện biến thành như vậy, liền sẽ không muốn trì hoãn, ngược lại nắm lấy cơ hội, bắt đầu vì nữ nhi mưu tính chỗ tốt. Cho dù bà đối với cái ngày này cũng không hài lòng, sau khi nghĩ thông suốt rồi, liền sẽ không làm nhiều chuyện vô ý nghĩa nữa.

 

Bất quá, Trưởng công chúa Khang Nghi trong lòng tính toán, nữ nhi gả tới cũng không có gì, thế nhưng muốn viên phòng, vẫn là phải trì hoãn vài năm, phải khiến cho xương cốt dáng dấp của nữ nhi khỏe mạnh một chút.

 

Thấy phụ mẫu đã bắt đầu thảo luận hôn sự của mình, A Uyển vốn là muốn dự thính một chút —— da mặt cô nương hiện đại chính là dầy, bất quá hiển nhiên Trưởng công chúa Khang Nghi cho rằng nàng một cô nương gia chưa lấy chồng không thích hợp dự thính, liền đuổi nàng về Tư An viện.

 

Trở lại Tư An viện, A Uyển vẫn có chút rơi vào trong sương mù, cảm giác cũng không thế nào chân thật, thậm chí lúc đang tắm, nàng ngồi ở trong thùng gỗ, sờ bánh bao nhỏ đang trổ mã trước ngực mình, rất rõ ràng cảm giác được, thân thể này mới mười lăm tuổi, đặt ở đời trước, vẫn là một học sinh trung học đệ nhất cấp đấy!

 

Học sinh trung học đệ nhất cấp liền phải lập gia đình?

 

Một đường tinh thần không tập trung, cho đến A Uyển tóc rối bù ngồi ở trên giường, ngây ngốc nhìn ánh nến chập chờn trên bàn, lúc bị một trận gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới làm cho run lập cập, A Uyển mới phát hiện đã đến giờ đi ngủ.

 

Sờ cánh tay đang nổi da gà, A Uyển cảm thấy mình trước tiên phải ngủ một giấc.

 

Vì vậy nàng nằm ở trên giường, chờ nha hoàn giúp nàng thả xuống màn lụa mỏng xanh, sau khi đóng cửa lại, nàng liền nhắm mắt lại, thúc giục bản thân ngủ.

 

Vạn vật yên tĩnh, một tiếng động nhỏ vang lên, cho dù hết sức nhẹ nhàng, vẫn là để cho A Uyển bắt được.

 

Nàng có cảm giác, không chút nghĩ ngợi ngồi thẳng nửa người trên, giở màn thò đầu ra bên ngoài, vừa lúc thấy được người từ cửa sổ nhảy vào.

 

Trên bàn đốt một ngọn đèn lồng bát giác bị cắt đi bấc, tia sáng sâu kín âm trầm, chỉ có thể khiến cho người nhìn thấy đại khái, tự nhiên cũng để cho A Uyển thấy được người nào đó leo cửa sổ vào.

 

Thằng nhãi này đang đêm lại mò vào khuê phòng cô nương gia! Tuyệt đối là có năng lực làm hái hoa tặc!

 

-“A Uyển...

 

A Uyển vén màn, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài, nhìn về phía thiếu niên đứng ở cách đó không xa, không tốt giọng nói:

-“Nửa đêm canh ba, ngươi không ngủ tới đây làm gì?

 

Vệ Huyên đứng ở nơi đó, phảng phất tay chân có chút luống cuống, ấp úng nói:

-“Ta nghe phụ vương nói, hôn kỳ của chúng ta đã định ra rồi...

 

Giọng thiếu niên có chút trầm thấp, A Uyển nhìn dáng dấp của hắn, tâm tình cũng rất kia gì. Hắn đưa lưng về phía ánh đèn, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bất quá A Uyển quá rõ ràng đối phương, cảm thấy có lẽ hắn cũng là đột nhiên nghe được tin tức này, còn không quá thích ứng, cho nên mới phải nửa đêm canh ba leo tường tới tìm mình, trong lòng liền thoải mái mấy phần.

 

Nghĩ như vậy A Uyển cũng không biết, tự bản thân là theo thói quen vì người nào đó giải vây, đây cũng là chỗ đáng sợ của chuyện từ nhỏ cùng nhau lớn lên, để cho nàng dễ dàng đối với hắn buông xuống phòng bị, thậm chí mềm lòng.

 

Không biết mình đang mềm lòng A Uyển hướng hắn ngoắc tay nói:

-“Tới đây ngồi.

 

Vệ Huyên vừa nghe, chạy nhanh qua, lúc muốn bò lên giường, liền bị A Uyển đưa ra một ngón tay, lãnh khốc vô tình chỉ bục giẫm chân cạnh giường.

 

Quả nhiên không có chuyện tốt đẹp như vậy! Vệ Huyên mệt mỏi ngồi ở bục giẫm chân, trong lòng càng phát ra mong đợi nhanh lên một chút thành thân, đồng thời không khỏi có chút oán trách lão nhân trong nhà, nếu cũng đã thiết kế hố để cho La Diệp ngoan ngoãn nhảy xuống, làm gì không hố cho sạch sẽ lưu loát một chút, trực tiếp định ra hôn kỳ ở tháng sau đi? Phải chờ tới trung thu qua đi, luôn cảm thấy thật là dài đăng đẳng.

 

Vì vậy kế tiếp, hai người vị hôn phu vị hôn thê mới vừa quyết định hôn kỳ liền một người ngồi ở trên giường, một người ngồi ở bục giẫm chân bắt đầu trò chuyện giết thì giờ.

 

Tối nay Vệ Huyên cho A Uyển cảm giác giống như thiếu niên thần kinh nhạy cảm mảnh khảnh, phảng phất A Uyển mà nói nặng lời một chút, sẽ phải thương tổn tới tâm thiếu nam thuần thuần thủy tinh của hắn, để cho A Uyển thiếu chút nữa muốn đập đầu xuống đất.

 

-“A Uyển… có phải tỷ không vui hay không?

 

-“Đệ lại biết?

 

-“Ừ, ta cảm giác được.

 

Bởi vì, hôm nay thời gian A Uyển ngẩn người so với bình thường lâu hơn.

 

…..

 

Nàng không hề không vui, chẳng qua là trong lúc nhất thời rất mờ mịt.

 

-“Có phải tỷ không muốn gả cho ta hay không?” Giọng nói của hắn rơi xuống thấp hơn.

 

-“...Không có.

 

-“Tỷ đừng nói nữa, nhất định đúng thế!” Giọng của hắn càng ủy khuất.

 

A Uyển thăm dò, nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bục giẫm chân cong chân lên, đem mặt chôn ở giữa hai đùi, tư thế nhìn giống như một thằng nhóc rách rưới đáng thương lưu lạc đầu đường vậy, làm cho nàng rất muốn than thở.

 

-“Thật không có, trước kia không phải đã nói rồi sao? Các trưởng bối an bài là tốt rồi, tỷ sẽ không phản đối.

 

A Uyển chấp nhận nói, nàng đã sớm nhận mệnh, để cho mình quen thuộc với quy tắc của thế giới này, cho nên thật sớm liền đã xây dựng tâm lý cho chính mình, lấy tâm bình thường đi đợi xem cái hôn sự này.

 

Huống chi, nàng cũng không ghét thiếu niên này, thậm chí so với mấy phái nam xa lạ kia, Vệ Huyên cùng nàng cùng nhau lớn lên nàng quen thuộc hơn, tương lai thay vì phải gả cho một nam nhân không biết dáng dấp tính tình, còn không bằng là Vệ Huyên đã cùng mình lớn lên. Hoặc giả nàng nên may mắn là, bọn họ đã sớm định ra hôn sự, cùng nhau lớn lên, không cần giống như những cô gái thời đại này, nuôi ở trong khuê phòng, vì tương lai mình sẽ gả cho tuýp đàn ông như thế nào mà rầu rĩ, thậm chí còn gả nhầm người xấu.

 

Cho nên hiện tại nàng nhìn rất thoáng...

 

-“Thật sao?

 

-“Thật, so với trân châu đệ đưa cho tỷ còn thật hơn.

 

Ngay tại khi lời này vừa dứt thì, A Uyển đột nhiên bị thiếu niên phóng lên người đụng ngã, hơn nữa không cho nàng phản ứng, hắn ôm nàng giống như một con thú nhỏ vậy ở trên giường rộng lớn lăn qua lăn lại, dùng để diễn tả tâm tình hắn khoái trá.

 

A Uyển đầu óc ngốc ngốc, mộc mộc tùy hắn giống như một con heo nhỏ vậy, đem mình làm thành chuồng heo lan xoay vòng, nghiễm nhiên quên mất trách cứ, trong lỗ tai tràn đầy tiếng cười vui sướng của hắn, ép tới thật thấp, chắc là sợ nha hoàn gác đêm bên ngoài nghe được.

 

-“A Uyển, ta thật vui vẻ, ta thật vui vẻ...

 

Biết rồi, biết rồi, nhanh lên một chút ngồi dậy!

 

A Uyển vỗ vỗ hắn.

 

Thiếu niên tiếp tục lăn, A Uyển bị hắn làm cho cả người nóng hầm hập, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, không nghĩ bồi hắn ngây thơ lăn qua lộn lại, rốt cuộc dùng sức đẩy hắn giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy ra,

-“Chính mình lăn đi, đừng kéo ta!

 

Vệ Huyên bò dậy, lại kề sát ở sau lưng nàng, thân thể nóng hừng hực dán vào phần lưng mảnh khảnh của nàng, dùng âm thanh khoái trá nói:

-“Ta thật vui vẻ… A Uyển, rốt cuộc nàng đã đáp ứng gả cho ta.

 

Nói xong, hắn duỗi tay ôm lấy eo nàng, đem mặt cọ cọ sau lưng của nàng, tựa như một động vật nhỏ đáng yêu đến ngấy người vậy.

 

A Uyển cảm thấy giống như mình nuôi một con sủng vật ngấy người vậy, căn bản không có cách nào xem hắn thành một nam nhân —— hơn nữa hắn mới mười lăm tuổi, cũng bởi vì hắn mấy lần biểu hiện thuần tình lại ngây thơ, trong lòng đã nhận định hắn thật ra thì cũng không hiểu chuyện nam nữ, cảm thấy coi như mình gả tới, đoán chừng cũng là đắp chăn bông ngủ đơn thuần.

 

Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy rất an toàn, gả tới cũng không có gì! (Ngươi sẽ hối hận!)

 

Cuối cùng, A Uyển vẫn là đuổi thiếu niên lưu luyến không rời đi, mặc dù hắn nhìn rất đơn thuần vô tri, sẽ không làm ra cái sự tình không quy củ gì, thế nhưng A Uyển vẫn là sợ hắn ở lại quá lâu sẽ bị người phát hiện ra, khiến cho danh tiếng bọn họ cũng không tốt.

 

A Uyển biết tầm quan trọng của danh tiếng, đáng tiếc Vệ Huyên là người cả gan làm loạn, bất kể nàng nói mấy lần, trước mặt chính mình hắn cẩn thận đáp ứng sau đó lại không làm như vậy, thế nhưng lần sau vẫn như cũ trèo tường mà tới, căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, coi như nàng nổi giận đánh hắn, hắn cũng không thay đổi.

 

Đến cuối cùng, A Uyển đều bị hắn làm cho không tức giận nổi.

 

Hoặc giả, sau này gả xong, liền không cần lo lắng hắn mạo hiểm trèo tường tới nữa?

 

Với ý tưởng này, mặt mày A Uyển không khỏi đầy hắc tuyến, chính mình lại sa đọa đến lại chỉ có chút yêu cầu như vậy sao?

 

Nằm lại trên giường, A Uyển trực tiếp kéo chăn che đầu, quyết định ngủ, cái gì đều không nghĩ!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 02/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts