Sủng Thê Như Lệnh - Chương 105

☆, Mạnh Phong bị cô nương ôm lấy…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Sự tình kiếp trước, với Vệ Huyên mà nói, khởi đầu cơn ác mộng mà không thoát được, đau tâm nát phổi; sau đó là một vết sẹo ở đáy lòng hắn không thể khỏi hẳn, mặc dù đã không đau, nhưng lưu lại dấu vết không cách nào diệt trừ.

 

Mà căn nguyên cơn ác mộng này, đó là A Uyển tử vong, là sự tình mà đến lúc chết hắn đều không cách nào quên được.

 

A Uyển chết, Vệ Huyên tỉ mỉ điều tra, khi đó A Uyển mười lăm tuổi mặc dù không có khỏe mạnh như hiện tại, lại rất ít sinh bệnh, nếu như vẫn nuôi như vậy, thái y nói đến năm nàng hai mươi tuổi, lấy chồng sinh con cũng không có vấn đề. Thế nhưng, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đột nhiên tử vong, là một nguyên nhân phá hủy thân thể A Uyển.

 

Bi thương quá độ, thêm nữa lũ lượt mà đến xử lý tang sự cùng túc trực bên linh cữu các loại nguyên nhân, miễn cưỡng chịu đựng, cho đến sau khi hạ táng xong phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, thì A Uyển đã ngã bệnh, ước chừng điều dưỡng một năm thân thể mới khá hơn một chút.

 

Mà một năm sau, A Uyển bị Thái hậu triệu tiến cung, lúc gặp phải Tam công chúa, bị Tam công chúa ác ý đẩy vào trong hồ ở ngự hoa viên, lại bị bệnh một trận...

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt của thiếu niên xẹt qua hàn ý lạnh lẽo.

 

-“Rốt cuộc đệ làm sao vậy? Đột nhiên chạy tới hỏi cái này? Chẳng lẽ là chỗ phụ mẫu tỷ có chuyện gì sao?

 

Tiếng thiếu nữ thanh nhu truyền tới, ở trong đêm yên tĩnh, giống như lông ngỗng mềm mại phất qua tâm khảm người vậy, trái tim cơ hồ say mê. Vệ Huyên có loại men say không muốn tỉnh lại, đầu nhẹ nhàng tựa vào bên mép giường, im lặng cảm thụ hơi thở của nàng, không có ai biết, chỉ là cảm nhận được hô hấp của nàng, cũng làm cho hắn cảm động say mê.

 

Nàng là tươi sống mà khỏe mạnh, liền theo ở bên cạnh hắn, không có rời đi, càng không có đến một cái địa phương để cho hắn vĩnh viễn cũng không tìm được nàng.

 

A Uyển cảm thấy tối nay thiếu niên có cái gì đó không đúng, không giải thích được chạy tới, sau đó dò hỏi phụ mẫu nàng sắp tới có phải hay không muốn ra cửa làm việc hoặc thăm bạn linh tinh, A Uyển nghe được lời của hắn, trước tiên cân nhắc, có phải có người muốn đối phó phụ mẫu nàng hay không, để cho Vệ Huyên biết được cái gì, cho nên đặc biệt lại đây hỏi nàng.

 

Dĩ nhiên, có lẽ có thể cũng là bản thân suy nghĩ nhiều.

 

-“Cái gì? Thế nào?” Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn nàng.

 

A Uyển thấy dáng vẻ hắn vô tội, có loại xung động muốn vén tay áo lên đánh hắn một trận. Cho nên nàng rất không khách khí mà đưa tay chọc mặt của hắn, gương mặt này không thể nghi ngờ là quá mức xinh đẹp, chính là thời kỳ thiếu niên phấn nộn, hình dáng nhu hòa, còn chưa trưởng thành thành thanh niên, cái loại đan xen giữa thiếu niên cùng nam hài một loại sạch sẽ đẹp đẽ thuần túy nhất, thật sự là làm cho không người nào có thể cự tuyệt. Mặc dù loại đẹp này có thể ở trong mắt người trưởng thành, là một tiểu quỷ cũng chưa đủ lông đủ cánh, thế nhưng A Uyển lại có khuynh hướng thích loại sạch sẽ tốt đẹp này.

 

Tiểu hài tử mà mình nuôi dưỡng đến tốt như vậy, để cho nàng cũng có chút kiêu ngạo đây.

 

-“Nếu như không có chuyện gì, làm gì đệ đột nhiên tới hỏi những lời này?

A Uyển lại chọc hắn mấy cái, nói:

-“Chớ lừa dối người, đệ có mấy cân lượng tỷ còn không biết?

 

Không, hắn có mấy cân lượng A Uyển tuyệt đối không biết! Thậm chí nàng nhất định không biết thời khắc hắn đang mơ ước nàng, muốn đối với nàng làm một ít chuyện tà ác để cho nàng khóc thầm.

 

Tầm mắt trượt đến trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của thiếu nữ, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ so với toàn bộ càng hấp dẫn người, ở dưới ánh đèn gương mặt đó càng lộ ra vẻ đẹp không tỳ vết, hầu kết hắn trượt xuống, sợ bản thân không nhịn được, vội vàng dời đi ánh mắt.

 

Chẳng qua là ánh mắt có thể cưỡng bách không nhìn, thế nhưng mùi thơm thuộc về trên người thiếu nữ lại như ẩn như hiện, ở khắp mọi nơi bay vào trong mũi, nhắc nhở sự tồn tại của nàng, để cho thân thể của hắn từ từ nóng lên.

 

Sợ bị nàng phát giác khác thường —— đến lúc đó A Uyển tuyệt đối sẽ đuổi hắn đi, hắn không dấu vết đổi tư thế, hờ hững nói:

-“Dĩ nhiên là không có chuyện gì, ta chỉ là lo lắng dượng đột nhiên nhận được thư bằng hữu gởi sau đó ra cửa đi thăm bằng hữu hoặc là có chuyện gì ra ngoài, đến lúc đó dượng không kịp trở lại tham gia hôn lễ của chúng ta, đến lúc đó chẳng phải tỷ sẽ khổ sở sao? Ta cũng không muốn hôn lễ của chúng ta phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

 

Nghe nói như thế, A Uyển chỉ có thể âm thầm trợn mắt, cảm thấy hắn bận tâm vớ vẩn, nghĩ đến biểu hiện của hắn trong hai năm qua, ước gì vội vàng cưới nàng, ngược lại cũng có thể hiểu một chút.

 

Lập tức A Uyển không tốt giọng nói:

-“Đệ suy nghĩ nhiều! Hiện tại Phụ thân tỷ cũng không có tâm tình ra cửa thăm bằng hữu, những chuyện khác trọng yếu đến đâu, cũng không trọng yếu bằng hôn lễ của nữ nhi ông, cho nên khoảng thời gian này ông cũng sẽ không ra ngoài, đệ an tâm đi!

 

Nói xong, A Uyển lại nhéo lỗ tai của hắn một cái —— Vệ Huyên ngồi ở trên bục đạp chân, đầu vừa vặn đến vị trí eo của nàng, A Uyển nặn tai mắt hắn nặn hết sức thuận tay.

 

Đáng tiếc nàng không biết, lúc tay của nàng nắm lỗ tai của hắn, thân thể của thiếu niên gần như không thể phát hiện mà run lên một cái.

 

-“Còn có, có phải đệ quên mất chuyện tốt mà phụ vương của đệ đã làm hay không? Hiện tại tâm tình của phụ thân tỷ thật không tốt, đều là do phụ vương đệ ban tặng.

 

A Uyển nói xong, dùng sức véo hắn một cái, quyết định giúp phò mã phụ thân đáng thương của nàng trút giận, véo không tới Thụy Vương không quan trọng lắm, véo con trai hắn cũng như thế, cái này gọi là cha thiếu nợ thì con trả.

 

Vệ Huyên ho khan một tiếng, phảng phất rất ngượng ngùng nói:

-“Ta cũng không biết phụ vương lại làm ra loại chuyện như vậy, lúc trước ta đã đi bồi tội với dượng và cô cô.

 

Trong lòng lại âm thầm cổ vũ lão đầu tử nhà hắn, làm rất khá! Tiếp tục cố gắng!

 

Sau khi A Uyển nghe xong, không nhịn được buồn cười, cái con Gấu Con này vẫn như cũ hiểu được làm thế nào để lấy được niềm vui của phụ mẫu nàng, bởi vì hắn đặc biệt đến cửa thỉnh tội, khiến cho phụ mẫu nàng đối với hắn càng thêm hài lòng, một chậu lửa giận chỉ hướng trên người Thụy Vương đốt, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, còn đối với Vệ Huyên sắp kết hôn với nữ nhi bảo bối của mình lại nhu hòa như xuân phong vậy, không có giống dĩ vãng hoành nhướng mày dựng thẳng mắt như vậy.

 

Hoặc giả, còn có lúc ấy Vệ Huyên bảo đảm sau khi cưới đối với nàng thật tốt, có rảnh rỗi liền theo nàng về nhà mẹ đẻ?

 

Lúc ấy A Uyển nhìn thôi, thật sự là muốn che mặt.

 

Hai người câu được câu không nói xong, trong lòng A Uyển dâng lên nghi ngờ rất nhanh liền bị Vệ Huyên làm cho bỏ qua.

 

Theo bóng đêm càng tối, A Uyển không thể không thúc giục hắn rời đi, mặc dù nhìn dáng vẻ hắn đáng thương thật muốn mềm lòng, thế nhưng có mềm lòng đi nữa cũng không thể để cho hắn ở chỗ này qua đêm.

 

Cũng không phải là…..là bởi vì cái gì nam nữ đại phòng —— một thiếu niên ngay cả đòi một cái hôn cũng mặt đỏ như chết để cho A Uyển cảm thấy không có tính nguy hiểm gì, chủ yếu là sợ hắn được voi đòi tiên, cho nên ngay từ đầu thì không thể quá mức dung túng. Loại chuyện như vậy người nào đó tuyệt đối làm được!

 

Vệ Huyên vẫn bị A Uyển đuổi đi.

 

Dễ dàng tránh được thị vệ tuần tra phủ công chúa, trong góc tối, thân ảnh thiếu niên nhẹ nhàng giống như một con mèo đi đêm vậy, lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong bóng tối, ung dung rời đi, không kinh động bất luận kẻ nào.

 

Loại công phu ẩn núp tránh né này, vẫn là kiếp trước hắn ở trong quân doanh học từ một tiểu lão đầu, ông lão kia ở biên cảnh cả đời, người nhìn gầy linh linh không còn hữu dụng, lại có ngón công phu tổ truyền này, nếu như ông ta muốn, ngay cả thủ vệ hoàng cung cũng không phát giác được ông. Nghe nói tổ tiên ông ta là một trộm mộ, cho đến Đại Hạ khai triều thì, mới chậu vàng rửa tay đổi nghề, thế nhưng tay nghề này lại từng đời một truyền xuống, để đến lúc loạn thế, có thể làm trở về nghề chính kiếm cơm ăn.

 

Vệ Huyên cứu ông ta một mạng, vì vậy ông lão này vì báo ân liền dạy hắn.

 

Kiếp trước ở trong quân doanh, Vệ Huyên học được rất nhiều thứ, một thân ăn chơi trác táng thành tính, ba năm chinh chiến, để cho hắn trở thành một tên Tu La sát phạt quả quyết các bộ lạc man di phương bắc phải sợ hãi, trên tay dính đầy máu tươi của địch nhân.

 

Mặc dù trí nhớ rất thống khổ, nhưng sau khi tỉnh lại ở kiếp này, mang theo những thứ đó trở lại, tạo thành Vệ Huyên hiện tại, để cho hắn thật sớm bỏ đi tập quán ăn chơi trác táng vô dụng kia, đi lên một con đường khác.

 

Kiếp này, hắn chỉ muốn cho A Uyển sống ở nơi hắn nhìn thấy, hắn không muốn A Uyển lo âu nhiều làm hỏng thân thể. Sự tình kiếp trước chỉ cần một mình hắn gánh chịu là được, làm một nam nhân, tự nhiên nên vì người mình yêu mà đảm đương hết thảy. Cho nên những chuyện kia, liền do chính hắn đi xử lý thôi.

 

Sau đó, nàng chỉ cần dưỡng cho tốt thân thể, bồi tiếp hắn cùng nhau từ từ đi đến già, sau đó chết chung huyệt.

 

Đứng ở trong bóng tối hoàng thành, Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên trời, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười dữ tợn tàn nhẫn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tới tháng sáu, bụng Tam hoàng tử phi Mạc Như đã lớn chín tháng.

 

Kể từ khi nàng mang thai mãn bảy tháng thì, hoàng hậu liền miễn nàng vào cung thỉnh an, để cho nàng ở trong phủ an thai thật tốt. Lúc ấy Mạc Như dịu ngoan hướng hoàng hậu tạ ân, dư quang khóe mắt vừa vặn liếc thấy rõ ràng ánh mắt đắc ý của hoàng hậu, còn có thần sắc bình thản tối tăm của bà bà ruột thịt Trịnh quý phi.

 

Lúc ấy trong lòng nàng bình tĩnh gần như đến không cảm giác.

 

Loại tâm tình này hết sức ly kỳ, để cho nàng đột nhiên có chút lĩnh ngộ lời nói của tổ mẫu lúc trước, sau đó không ngược đãi mình và hài tử nữa.

 

Mà khi bụng của nàng to lên vì mang thai, không cách nào phục vụ trượng phu thì, nàng cũng thật bình tĩnh an bài người hầu hạ Tam hoàng tử, để chính hắn lựa chọn trắc phi hoặc là thị thiếp trong viện, trong lòng không nổi lên chút gợn sóng nào.

 

Có lúc, nàng sẽ ôm nữ nhi, vuốt hài tử trong bụng ở trong lòng nói với bọn họ: ‘Mẫu thân sẽ làm được càng tốt hơn, tranh thủ cho các con nhiều thứ tốt hơn! Thứ thuộc về chúng ta, không ai có thể lấy đi.’

 

Ở đoạn thời gian nàng an thai đó, hậu viện Tam hoàng tử nhiệt nhiệt nháo nháo, hai cái trắc phi cùng mấy cái thị thiếp ngươi tới ta đi, đấu đá không ngừng, nàng bàng quan, ngược lại nhìn ra không ít chuyện lý thú. Nếu là trước kia, trong lòng nàng khó tránh khỏi sẽ khó chịu chua xót, thế nhưng nếu suy nghĩ cởi mở một chút, đổi một loại tâm tình khác đến xem sự tình, liền sẽ phát hiện chỗ buồn cười trong đó. Nghĩ đến bản thân đã từng cũng là một thành viên trong các nàng, Mạc Như lúc ấy trong lòng là khó chịu, sau đó liền bình thường trở lại.

 

Ở lúc nàng vội vàng an thai, giao ra công việc quản gia, cái gì cũng đều không quản, quả nhiên đã xảy ra chuyện, Trần trắc phi được Tam hoàng tử sủng ái chết bất đắc kỳ tử, để lại một nữ nhi.

 

Đáng tiếc, sau khi Tam hoàng tử biết chuyện này, trầm mặc một lát, liền cho người an táng Trần trắc phi, lại dứt khoát lưu loát xử trí mấy thị thiếp tham dự, liền ôm nữ nhi Trần trắc phi lưu lại đến cho Mạc Như nuôi.

 

Đối với cái thứ nữ này, Mạc Như cũng không có ý kiến gì, hơn nữa nàng đã có con gái của mình, cũng không suy nghĩ nuôi thêm một đứa, cho nên nàng cự tuyệt.

 

Dĩ nhiên, nàng cũng không lỗ mãng cự tuyệt, mà là cho một cái cớ rất hoàn mỹ, mình bây giờ còn mang thai hài tử, tinh lực có hạn, vô lực ra sức.

 

Tam hoàng tử đành phải thôi.

 

Cuối cùng thứ nữ kia cũng không có cho Lưu trắc phi đã có nữ nhi nuôi, mà là an trí ở trong hậu viện, trước để cho ma ma chiếu cố, tựa hồ là phải đợi sau khi Mạc Như sinh hạ hài tử, Tam hoàng tử để cho nàng ôm đến bên người nuôi.

 

Lúc ấy chẳng qua Mạc Như cười một tiếng, không có tiếp lời.

 

Bất quá thông qua chuyện lần này, cũng để cho nàng càng thấy rõ ràng trượng phu là cái hạng người gì, đối với lời khuyên của tổ mẫu lúc ấy nàng nhận thức khắc sâu hơn, tâm tình nóng nảy từ từ lắng đọng xuống.

 

Đoạn thời gian này, Mạc Như sống rất tốt, vốn là bởi vì an thai đã giao ra quyền quản gia dù chưa trở lại trong tay nàng, thế nhưng Lưu trắc phi đã không dám giống như lúc trước tự chủ trương nữa, mà tình cờ sẽ cung cung kính kính tới hỏi thăm ý kiến của nàng, chờ nàng ra tháng, sẽ giao trở về trên tay nàng.

 

Ngay khi ngày tháng Mạc Như trải qua thư thái thoải mái, chỉ chờ lúc hài tử trong bụng ra đời, đường muội Mạc Phỉ tới phủ thăm nàng.

 

Đối với đường muội có thân phận tôn quý nhất trong gia tộc, mới đầu Mạc Như có chút ghen tỵ, bất quá bởi vì giữa tỷ muội các nàng số tuổi chênh lệch quá lớn, ngày giờ sống chung cũng không nhiều, cuối cùng bình thường trở lại. Kể từ sau khi hiểu được ý của tổ mẫu, tâm tình Mạc Như đã có biến hóa lớn, đối với đường muội Mạc Phỉ tổ mẫu nuôi ở bên cạnh cũng ký thác trông đợi cực lớn.

 

-“Như thế nào hôm nay Thất muội muội lại tới đây? Chỉ có một mình muội à? Lục muội muội đâu?” Mạc Như vừa gọi nha hoàn dâng trà quả lên, vừa cười hỏi.

 

Mạc Phỉ miễn cưỡng cười nói:

-“Lục tỷ tỷ mấy ngày nay thân thể khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi. Hôm nay muội không có việc gì, liền tới thăm Tứ tỷ tỷ.

 

Hai tỷ muội nói một hồi chuyện nhà thì, Mạc Như vẫy lui nha hoàn ra bên ngoài sảnh coi chừng, quan sát thần sắc Mạc Phỉ, hỏi:

-“Muội làm sao vậy?

 

Mạc Phỉ nhìn nàng, thấp giọng nói:

-“Tứ tỷ tỷ, hôm qua muội muội theo tổ mẫu vào cung, sau đó gặp Tam công chúa, Tam công chúa nàng...

 

Mạc Như không nhịn được cau mày, nhẫn nại nhìn đường muội, chờ nàng nói hết lời.

 

-“Nghe nói Tam công chúa một năm qua này đều bị quý phi nương nương bắt ở trong cung học tập quy củ, rất ít xuất cung. Tam công chúa nói với muội, trong lòng nàng phiền muộn, ước muốn cùng muội đi xem mã cầu. Lúc ấy muội đã đáp ứng...

 

-“Sợ rằng không chỉ là xem mã cầu đi?

Mạc Như cười lạnh nói,

-“Nghe nói Mạnh Phong thường xuyên mời bằng hữu đi đánh mã cầu, là có chuyện này?

 

Thấy Mạc Phỉ á khẩu không trả lời được, sắc mặt càng lạnh hơn,

-“Thất muội muội có nói với tổ mẫu không?

 

(Chú thích: mã cầu là môn Polo hiện tại)

 

Mạc Phỉ gật đầu, nói:

-“Muội đã nói với tổ mẫu, tổ mẫu bảo muội đến lúc đó liền cáo ốm ở trong phủ.

 

Mạc Như hài lòng gật đầu, chớp mắt một cái, lại nói với nàng:

-“Sau này, bất kể Tam công chúa nói với muội cái gì, muội cũng chớ có đáp ứng, coi chừng đến lúc đó tự mình xui xẻo. Nàng là công chúa, vô luận làm cái gì, tự có Hoàng thượng che chở. Tổ mẫu lớn tuổi, không so được năm đó, chúng ta là tôn nữ, tự mình nên thông cảm lão nhân gia bà.

 

Mạc Phỉ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên, trầm mặc hỏi:

-“Tứ tỷ tỷ, coi như Tam công chúa muốn gả cho Mạnh Phong, cũng toàn bằng nàng yêu thích sao?

 

Mạc Như cười, bưng trà trên bàn nhấp một ngụm nói:

-“Dĩ nhiên Trưởng công chúa Khang Bình phải cho Hoàng thượng mặt mũi, thế nhưng... a, vị kia đứng đầu thiên hạ, tự nhiên cùng thường nhân bất đồng, vì lẽ đó Tam công chúa mới có thể không kiêng kỵ gì như vậy.

 

Ánh mắt Mạc Phỉ hơi tỏa sáng.

 

Sau khi Mạc Phỉ từ phủ Tam hoàng tử trở về, nghe nói không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, ngày đó liền cảm nhiễm phong hàn, ước chừng bị bệnh nửa tháng mới khỏi, ước định cùng Tam công chúa tự nhiên cũng hết hiệu lực. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong kinh thành có mấy thứ giải trí là được con em quý tộc vô cùng hoan nghênh, đánh mã cầu là một trong số đó, Mạnh Phong càng là hảo thủ đánh mã cầu, thường xuyên mời một đám bạn tốt đi đánh mã cầu cho hết thời gian, thậm chí tổ chức đội mã cầu.

 

Ngày hôm đó, Mạnh Phong lại mời một đám bạn tốt đi sân mã cầu thành tây, tính toán tới sân mã cầu chơi, lại không nghĩ đến chỗ này lại gặp thiếu niên điệt lệ trong bộ y phục đỏ sẫm.

 

Hắn thản nhiên đi tới, bước chân thoải mái, lại làm cho đám con em thế gia huân quý đang vây quanh Mạnh Phong bỗng nhiên cứng ngắc, đầu tiên là ánh mắt đăm đăm nhìn nam hài khuôn mặt điệt lệ, sau đó bị đồng bạn chung quanh âm thầm bấm một cái mới hồi thần lại, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, lặng yên không một tiếng động chuyển sang hướng bên cạnh, hận không được cách thiếu niên y phục đỏ sẫm này xa một chút.

 

Hết thảy con em huân quý đi lại ở kinh thành đều biết, y phục màu đỏ sẫm là dấu hiệu của Thụy Vương thế tử Vệ Huyên, xa xa liếc thấy liền phải nhanh chóng chạy trốn, tránh cho không cẩn thận nhìn hắn nhiều một cái, đều phải bị hắn thu thập một bữa.

 

Rõ ràng là người trời sanh sát tinh, lại dáng dấp diễm lệ vô song như vậy, cũng không oán trách người khác phải nhìn nhiều một cái, mà liếc mắt nhìn nhiều kết cục thường thường rất thảm.

 

Cho dù sắc đẹp mê người, thế nhưng người đẹp đó quá mức hung tàn, rốt cuộc dọa lui rất nhiều người.

 

Khu đất chung quanh Mạnh Phong lập tức thành trống không.

 

Hắn cũng không thèm để ý, cười nhìn Vệ Huyên đi tới, sau đó ở trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người như nhìn dũng sĩ, một cái nắm lấy vai của Vệ Huyên, giả vờ thân mật tiến tới bên tai hắn, cười nói:

-“Tân lang quân tương lai làm sao lại tới nơi này? Ngươi cũng tới so trận à?

 

Vệ Huyên đưa tay đánh tay hắn ra, Mạnh Phong chỉ cảm thấy cái tay đau đến giống như lửa đốt vậy, không tự chủ được liền buông ra, sau đó nghe tiếng hắn tràn đầy ác ý vang lên:

-“Có thể đấy, rửa sạch sẽ cái cổ chờ ta đánh ngươi đi.

 

Người khác đánh mã cầu là đánh banh, Vệ Huyên đánh mã cầu là đánh người, đau vô cùng.

 

Mạnh Phong vội vàng lắc đầu, cười gượng nói:

-“Biểu đệ, nói đùa, chúng ta những tôm tép này làm sao sẽ là đối thủ của ngươi đây? Ngươi muốn luyện tay, thì đi thị vệ doanh đi, người ở đó da dày thịt béo, không sợ té.

 

Một người thị vệ doanh cũng tiêu hao không được tinh lực thằng nhãi này, rốt cuộc hắn đã ăn cái gì lớn lên?

 

Vệ Huyên lại quyết định muốn cùng hắn so một trận, đưa tay kéo lấy hắn, giống như kéo gia súc vậy kéo hắn đi.

 

Trên khán đài trong sân mã cầu còn có mấy quý nữ các phủ tới quan sát, xa xa thấy một thiếu niên y phục đỏ sẫm kéo nam thần của các nàng đi giống như kéo gia súc vậy, nhất thời gào gào kêu lên, kêu gào muốn cho người đi cho thiếu niên dám khi dễ Mạnh Phong đẹp mắt, cho hắn biết hắn và nam thần khác nhau một trời một vực.

 

Bất quá, sau khi có nha hoàn cơ trí nhỏ giọng nhắc nhở vị kia là Thụy Vương thế tử, tất cả các cô nương nhất thời im lặng, ánh mắt lo âu rối rắm nhìn hai người đi xa, trong lòng rối rắm chính mình có dũng cảm đi cứu vớt nam thần không, hay là trước bảo toàn chính mình thật tốt? Sinh mạng cùng nam thần, cái nào trọng yếu?

 

Ngay khi tại đây đang trong rối rắm, trên cầu trường hai người đã cầm côn mã cầu trong tay bắt đầu tranh tài.

 

Mà trên đường tranh tài, nam thần trong lòng quý nữ kinh thành quả nhiên là bị cái hỗn thế ma vương đó tới tấp ngược đãi thành chó, thấy thế các cô nương kia lần nữa ào ào kêu lên, hận không thể vén tay áo lên đi đồ ma! Các nàng tâm tình kích động, nghiễm nhiên quên mất an nguy của chính mình, dồn dập đẩy ra cửa sân bóng.

 

Có thể là tâm tình mọi người quá kích động, ngay khi Mạnh Phong bị Vệ Huyên một gậy chọn xuống ngựa, trùng hợp té tới hướng khuôn thành, sau đó nam thần Mạnh Phong té xuống trên người một cô nương bị người chen ra ngoài, hơn nữa bị cô nương kia trở tay một cái nâng đỡ hông của hắn, dám lao ra ôm lấy, ngăn cản xung lượng để cho hai người ngã xuống.

 

Mạnh Phong bị công chúa ôm:

.....

 

Mọi người bị sợ ngây người:

.....

 

Vệ Huyên ngồi ở trên ngựa, trên cao nhìn xuống một màn này, không nhịn được nhíu mày.

 

P/S: Các bạn nhấn vào "...đây..." để lấy pass vào chương 106-115 nhé!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 08/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts