Sủng Thê Như Lệnh - Chương 107


☆, Tam hoàng tử phi sinh, giúp nạn thiên tai…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Hôm sau, trong cung truyền ra tin tức Tam công chúa tự động thỉnh cầu đến cung Nhân Thọ làm bạn với Thái hậu, mỗi ngày đến tiểu phật đường thành kính sao chép kinh thư, vì Hoàng thượng cầu phúc.

 

Đây là cách nói đối với bên ngoài, thế nhưng tất cả người hơi có chút lý trí sẽ không cảm thấy Tam công chúa sẽ là người chủ động đi ăn chay niệm phật, có thể để cho nàng ngoan ngoãn đến cung Nhân Thọ, nhất định là Thái hậu cùng hoàng đế ngầm đồng ý. Chờ lại có người nghe nói hôm qua khi chạng vạng tối, Vệ Huyên đột nhiên vào cung, phân biệt đi Thái cực điện cùng Nhân Thọ cung thì, không gian có thể liên tưởng càng nhiều. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Phủ Tam hoàng tử.

 

Hôm nay là ngày nghỉ của Tam hoàng tử, vốn định cố gắng làm bạn với thê tử sắp sửa sinh, lại không nghĩ đến lại có được cái tin tức như vậy.

 

-“Thật sự là bản thân Tam muội muội thỉnh cầu sao? Mẫu phi nói thế nào?” Sắc mặt Tam hoàng tử ngưng trọng hỏi.

 

Mạc Như đỡ thắt lưng, cẩn thận ngồi dựa vào trên tháp, nha hoàn săn sóc ở sau lưng nàng thả cái đệm dựa, tận lực để cho nàng ngồi thoải mái một ít. Nghe được người trong cung đến bẩm báo chuyện Tam công chúa tự động thỉnh cầu đi Nhân Thọ cung làm bạn Thái hậu, trên mặt nàng cũng lộ ra chút kinh ngạc, trong lòng lại chê cười, Tam công chúa là tuyệt đối không thể nào thích phụng bồi lão thái thái cả ngày ăn chay niệm phật, sợ trong đó có ẩn tình gì thôi, hoặc giả, cái đó và Mạnh Phong đột nhiên đính hôn có liên quan.

 

Nội thị trong cung tới đáp:

-“Điện hạ, tối hôm qua sau khi Thái hậu đột nhiên cho đòi Tam công chúa đến Nhân Thọ cung không lâu, Thái hậu liền cho người đi nói với Quý phi nương nương, nói là Tam công chúa tự động thỉnh cầu ở lại Nhân Thọ cung bồi Thái hậu nương nương, ở nơi đó sao chép kinh thư vì Hoàng thượng cầu phúc tẫn hiếu tâm. Quý phi nương nương bảo nô tài chuyển cáo với ngài, nói ngài cùng hoàng tử phi nương nương an tâm dưỡng thai, Tam công chúa có thể làm bạn bên cạnh Thái hậu, là phúc phận của Tam công chúa, nói ngài chớ có lo lắng.

 

Sắc mặt của Tam hoàng tử hơi dịu lại, lại hỏi thăm một chút, lúc biết được tin tức hôm qua Vệ Huyên cũng vào cung, trong lòng đã hiểu.

 

Chờ nội thị được khen thưởng rời đi, Tam hoàng tử trầm mặt xuống, đột nhiên phất tay hất rơi chung trà trên bàn. Tiếng đồ sứ vỡ vụn đột nhiên vang lên, để cho Mạc Như sợ hết hồn, nàng nhíu mày, bất quá thấy sắc mặt trượng phu âm trầm, nàng mím môi, ngược lại không có nói gì.

 

-“Được lắm Vệ Huyên!” Giọng Tam hoàng tử có chút khàn khàn.

 

Mặc dù Tam hoàng tử tức giận Vệ Huyên không nể mặt như vậy, bất quá ngược lại không tức đến váng đầu, rất nhanh liền thu liễm tức giận trên mặt, lại biến thành cái Tam hoàng tử điện hạ khiêm tốn chững chạc đó, trên khuôn mặt anh tuấn không thấy thất thố lúc trước chút nào.

 

Mạc Như thấy hắn nhanh như vậy đã khống chế được tính tình của mình, trong lòng đột nhiên có chút phát rét. Nàng rũ mắt, chỉ huy nha hoàn đi thu thập bừa bãi trên đất, liền vung lui mọi người hầu hạ bên trong phòng ra ngoài, đỡ thắt lưng đứng dậy, đi tới bên cạnh Tam hoàng tử.

 

Tam hoàng tử thấy nàng đi tới, vội vàng đỡ nàng, để cho nàng ngồi ở vị trí bên cạnh mình.

 

-“Phu quân chớ có tức giận mà hỏng thân thể, Thụy Vương thế tử xưa nay đó là tính tình bực này, bị chọc tức hỏng thân thể không đáng.” Mạc Như ôn nhu trấn an nói.

 

Tam hoàng tử tức giận đã tiêu tan không sai biệt lắm, giống như Mạc Như nói, tính tình Vệ Huyên hắn cũng là biết mấy phần, lúc hắn chán ghét một người, đó chính là muốn chỉnh chết người nọ mới bỏ qua. Mặc dù hắn không biết những năm gần đây, Vệ Huyên vì sao đột nhiên cùng hai đệ muội cùng mẫu với chính mình giống như kẻ thù, nếu không phải có Hoàng thượng trấn, không chừng Vệ Huyên thật sự sẽ ra tay giết chết bọn họ.

 

Lúc trước hắn còn may mắn, mặc cho Vệ Huyên ương ngạnh bá đạo đi nữa, hắn vẫn có chỗ cố kỵ, không dám ra tay đối với hoàng tử công chúa, chỉ có thể tiểu đả tiểu nháo, nhưng hôm nay hai đệ muội liên tiếp xảy ra chuyện, cũng không cho tâm hắn tồn may mắn nữa. Cố kỵ hoàng đế, Vệ Huyên sẽ không ngu xuẩn ra tay trừ đi bọn họ, thế nhưng hắn có thể chỉnh bọn họ từ từ mất đi đế tâm, hình thành chật vật giống như chó mất chủ vậy.

 

Cho dù là hoàng tử công chúa, không được thánh tâm, ở trong cung cái nơi đạp thấp nâng cao này, chỉ có thể mặc cho người bắt nạt.

 

Uống một hớp trà nuốt xuống cổ vị cay chát, Tam hoàng tử đột nhiên mở miệng nói:

-“Như nhi, nàng nói Vệ Huyên… rốt cuộc ý hắn là vì sao?

 

Mạc Như nghe hắn đột nhiên mở miệng hỏi trong lòng thực kinh ngạc, nàng gả tới mấy năm, trượng phu xưa nay sẽ không cùng nàng nói quá nhiều chuyện, bình thường ưa cùng Tạ Hãn thương lượng, chỉ cần nàng quản lý tốt nội viện cho hắn là được. Vào lúc này lại hỏi mình, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý của hắn.

 

-“Thiếp cảm thấy, Vệ Huyên như vậy, bất quá là vì Thọ An quận chúa thôi.” Mạc Như trực tiếp chỉ ra.

 

Tam hoàng tử cau mày, làm như không hiểu, hỏi:

-“Thọ An? Quan hệ gì tới Thọ An?

 

Hắn biết Vệ Huyên coi trọng Thọ An quận chúa, cho dù là coi trọng, bất quá cũng là một nữ nhân mà thôi, tương lai cưới vào cửa thì, cũng như vậy.

 

Mạc Như trong lòng cười cợt, tất nhiên rõ ràng ý của hắn, ở trong lòng người nam nhân này, nữ nhân bất quá là trò chơi dựa dẫm vào nam nhân, thích liền sủng một chút, không thích liền để qua một bên, chưa bao giờ là một nam nhân nhi nữ tình trường. Cho nên hắn sẽ không hiểu Vệ Huyên vì sao coi trọng Thọ An quận chúa như vậy, thậm chí cảm thấy Vệ Huyên vì nữ nhân ngay cả bọn họ những thứ chí thân này cũng không muốn đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

 

Thế nhưng, nàng cũng rất hâm mộ Thọ An quận chúa, không phải nữ nhân nào cả đời đều có một nam nhân như vậy quý trọng lo nghĩ, mà sở cầu của nữ nhân ngoại trừ vinh hoa phú quý ra, cũng bất quá là một phần lương duyên, cùng người trong lòng bạc đầu giai lão.

 

-“Nghe nói Thọ An quận chúa cùng nhi nữ* của Trưởng công chúa Khang Bình từ nhỏ lớn lên, thân như huynh muội. Mạnh Phong lần này khó khăn lắm mới đính hôn, Thọ An quận chúa dĩ nhiên là không muốn cái hôn sự này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc Vệ Huyên cũng là bởi vì Thọ An, mới tiến cung tìm phụ hoàng và hoàng tổ mẫu.

 

Mạc Như nhìn Tam hoàng tử, hết sức hàm súc nói:

-“Tam muội muội là một cô nương cực tốt, đáng tiếc nàng không có duyên với Mạnh Phong, phu quân cũng đã biết cá tính của Tam muội muội, sợ rằng lúc biết Mạnh Phong đính hôn trong lòng sẽ cực kỳ khó chịu đi?

 

(Chú thích: nhi nữ là nhi tử + nữ nhi)

 

Cho dù không tiến cung, nàng cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của Tam công chúa khi biết được Mạnh Phong cùng nữ nhi Liễu Thị Lang đính hôn, trong lòng không khỏi may mắn hiện tại mình đang mang thai, không cần tiến cung thỉnh an, cũng đỡ phải đối mặt Tam công chúa. Mặc dù vị kia là tiểu cô ruột thịt, nhưng Mạc Như cũng không biết thiên hạ này còn có cô nương không biết xấu hổ như vậy, trong lòng rất là khinh thường, thể diện của hoàng gia đều bị nàng làm mất hết.

 

Tam hoàng tử nghe rõ ý của nàng, mặt không thay đổi nhìn nàng một cái, thấy thê tử nở nụ cười, cánh tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng đặt ở trên bụng đã nhô thật cao, thần sắc hơi hòa hoãn một ít.

 

-“Ta nghe nói, Huyên đệ cùng Phong biểu đệ giao tình không tệ.” Tam hoàng tử nói, trong lòng cũng không cảm thấy Vệ Huyên là vì một nữ nhân mà đặc biệt khiến cho Thái hậu bắt lấy Tam công chúa, nhất định là vì Mạnh Phong.

 

Mạc Như rũ mắt, trượng phu của nàng nha….. Ưu điểm rất nhiều, ở trong mắt người ngoài, là một nam tử ưu tú, là rể hiền ở trong mắt của đông đảo các phu nhân trong kinh thành. Thế nhưng nàng lại cảm thấy, nam nhân này tình cờ cũng có chút bảo thủ.

 

Cuối cùng Tam hoàng tử là không yên tâm, nói một tiếng cùng Mạc Như, để cho nha hoàn vào thay y phục cho hắn, hắn muốn tiến cung một chuyến.

 

Mạc Như nâng bụng, đưa hắn ra cửa, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, Mạc Như suy nghĩ một chút, cũng cho người đưa phần tin tức đến phủ Đại trưởng công chúa Khánh An.

 

Mặc dù nàng cũng mong đợi Tam công chúa xui xẻo, thế nhưng cũng không thể cái gì cũng không làm, cả đời này, nàng cùng Tam hoàng tử cột vào trên một chiếc thuyền, đương nhiên phải vì hắn mưu tính. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sáng sớm Trưởng công chúa Khang Bình nghe được tin tức trong cung truyền đến, trong nháy mắt tinh thần sảng khoái, liền dắt nữ nhi đến kế bên tìm muội muội nói chuyện.

 

Sau khi thấy Trưởng công chúa Khang Nghi, Trưởng công chúa Khang Bình cười vỗ vỗ bà, nói:

-“Khang Nghi, muội chọn con rể này thật tốt, xưa nay muội là người thật tinh mắt, tỷ tỷ không bằng muội!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi trên mặt cười cười, trong lòng lại hơi có chút bất đắc dĩ, con rể này cũng không phải là bà chọn, là bản thân đụng phải. Bất quá bà cũng không nghĩ tới, Vệ Huyên có thể làm được đến trình độ này, thủ pháp rất là tàn nhẫn, thực tại không giống một thiếu niên mười lăm tuổi. Riêng việc hắn có thể dụ được Thái hậu cùng hoàng đế, khiến cho địa vị của hắn mấy năm không thay đổi, không có hoàng tử nào có thể lướt qua hắn, liền để cho Trưởng công chúa Khang Nghi sinh lòng cảm khái.

 

Người ngoài chỉ thấy Thái hậu cùng Hoàng đế đối với Vệ Huyên dung túng, để cho hắn tôn vinh vô hạn, nhưng không biết Vệ Huyên vì duy trì loại lẫn lộn cùng những dung túng này, đã phải trả giá đại giới. Trưởng công chúa Khang Nghi không biết Vệ Huyên trong tối vì hoàng đế làm cái gì, thế nhưng mỗi lần hắn rời kinh thành một hai tháng trở về, bà có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang lặng lẽ biến chuyển, có thể thấy được chuyện làm hết sức hung hiểm.

 

Vì duy trì phần sủng ái cùng tín nhiệm đến từ đế vương này, Vệ Huyên nhất định phải tính toán thật kỹ, hết sức khảo nghiệm trí tuệ cùng thủ đoạn của một người, hơn nữa trả giá so với người ngoài nhìn thấy còn nhiều hơn. Người người đều nói hắn là một hỗn thế ma vương, hoàn khố đệ tử, lại không thấy được mỗi một bước đi của hắn cũng cực kỳ cẩn thận, không thể nói là may mắn...

 

-“Làm khó Huyên Nhi vì Phong nhi làm đến bước này, đợi sang năm Phong nhi thuận lợi thành thân, tỷ thật sự rất cảm tạ hắn.

Trưởng công chúa Khang Bình tiếp tục nói:

-“Cái này cũng là nhờ phúc của A Uyển.

 

Mặc dù không biết Vệ Huyên là như thế nào thuyết phục Thái hậu cùng hoàng thượng, thế nhưng Vệ Huyên có thể làm đến bước này, Trưởng công chúa Khang Bình đã hài lòng. Chỉ cần Tam công chúa không ra ngoài gieo họa người khác, để cho nhi tử có thể thuận thuận lợi lợi thành thân cho tốt. Mà Vệ Huyên có thể ra tay, cũng là bởi vì A Uyển, nếu không lấy tính tình của tiểu ma vương đó, căn bản mặc kệ ngươi lại như thế nào, điểm ấy tự mình biết Trưởng công chúa Khang Bình vẫn rõ ràng.

 

-“Tỷ tỷ chớ nói lời như vậy, A Uyển cùng Phong nhi, A Tự tình như huynh muội, đều là thân muội muội một nhà, làm gì tính toán quá nhiều. Chờ sang năm Liễu cô nương vào cửa, tỷ tỷ liền chuẩn bị làm tổ mẫu đi thôi. Đúng rồi, tháng mười A Tự phải cử hành lễ cập kê, rất nhanh cũng phải nghị hôn, tỷ tỷ liệu có nhân tuyển gì chưa?

 

Theo Trưởng công chúa Khang Nghi ném ra ngoài đề tài, hai tỷ muội lại bắt đầu cùng tiến tới nói tới hôn sự của nữ nhi, để cho Mạnh Tự nguyên vốn còn muốn cọ ở chỗ này lắng nghe các trưởng bối nói chuyện để đào móc bát quái liền dậm chân bụm mặt chạy đi tìm A Uyển, lưu lại hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình cười không ngừng.

 

Lúc Mạnh Tự đi Tư An viện tìm được A Uyển, liền thần thần bí bí tiến vào, dò hỏi:

-“A Uyển, Huyên biểu ca là thế nào thuyết phục Thái hậu cùng Hoàng thượng giam lại Tam công chúa?

 

Cái vấn đề này tối hôm qua A Uyển cũng đã hỏi qua Vệ Huyên, đáng tiếc Vệ Huyên cũng không cho câu trả lời, để cho A Uyển thiếu chút nữa muốn bóp cổ của hắn, đến cuối cùng vẫn là không thể hỏi ra.

 

-“Tỷ cũng không biết, nếu như muội thấy hắn, tự mình có thể đi hỏi một chút.

 

Mạnh Tự rụt cổ một cái, kiên quyết nói:

-“Vậy muội không cần phải biết.

 

Sau đó nàng rất nhanh lại vui vẻ, nói:

-“Cái quỷ đáng ghét kia bị ngoại tổ mẫu nhốt tại trong Nhân Thọ cung, hy vọng có thể nhốt nàng đến chọn xong phò mã cho nàng, trực tiếp gả đi mới thôi, đỡ phải lại tới phá hư hôn sự của đại ca muội.

 

A Uyển nghĩ, cảm thấy nếu như hoàng gia thật muốn thể diện, đoán chừng lần này hoàng đế sẽ không giống dĩ vãng đối với hành vi của Tam công chúa nhắm một mắt mở một mắt. Văn Đức đế dĩ vãng dung túng Tam công chúa, bất quá là bởi vì Trưởng công chúa Khang Bình cũng không giúp Mạnh Phong đính hôn, tùy Tam công chúa đi càn quấy, ngày nay hôn sự của Mạnh Phong đã là chuyện như đinh đóng cột, nếu như lại để cho Tam công chúa càn quấy, vậy thật đúng là thất đức, loại chuyện đắc tội với người cũng không thể làm.

 

Nghe xong A Uyển phân tích, Mạnh Tự suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài nói:

-“Có lúc ta thật không biết người đang làm hoàng đế đó là nghĩ như thế nào, vị cữu cữu kia của chúng ta rất khó hiểu.

 

Nói xong, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho phu thê Thái tử.

 

A Uyển gật đầu, xác thực, hoàng đế thật đúng là một loại sinh vật không phải người bình thường có thể hiểu rõ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chuyện của Tam công chúa bị người lén lút nói một chút mấy ngày sau liền qua đi… Dĩ nhiên, bởi vì chuyện này, cũng để cho thế nhân đối với địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng Thái hậu cùng hoàng đế lại có một nhận thức khắc sâu, lúc nhìn thấy hắn hận không được trực tiếp đi vòng, chỉ sợ bản thân không cẩn thận đụng vào hắn, sau đó bị các loại xui xẻo.

 

Vệ Huyên làm theo ý mình quen rồi, thế nhân đối với hắn đánh giá làm sao không quá mức để ý, mỗi ngày qua lại thị vệ doanh cùng vương phủ, ngày ngày đều phải lật một lần hoàng lịch, đếm ngày tháng.

 

Đảo mắt liền đến tháng bảy.

 

Đầu tháng bảy, Tam hoàng tử phi Mạc Như sanh ra một nam hài.

 

Cái này ở trong trí nhớ Vệ Huyên kiếp trước là hoàng trưởng tôn cực kỳ quý giá, bây giờ không chỉ có ủy khuất đứng hàng đệ nhị hoàng tôn, hơn nữa thân thể so với kiếp trước cũng yếu đuối, so với hoàng trưởng tôn hiện tại đã lớn sáu tháng, dáng dấp trắng trẻo non mềm, mập mạp khỏe mạnh, có chút không bắt mắt.

 

Văn Đức đế nghe cung nhân thuật lại xong, mặc dù cũng ban thưởng Tam hoàng tử phi có công sinh con, nhưng rốt cuộc ban thưởng không so được hồi đó hoàng trưởng tôn ra đời, để cho người hữu tâm cảm thấy trong lòng hoàng đế vẫn là coi trọng hoàng trưởng tôn thái tử phi sinh.

 

Vệ Huyên nghe nói những chuyện này thì, trên mặt cười nhẹ nhàng như mây khói, trong mắt là thoải mái.

 

Chung quy lịch sử đã không giống, mà rất nhanh hắn cũng sẽ cưới A Uyển, mà không phải giống như kiếp trước vậy cầu mà không được, thậm chí phải rời xa kinh thành.

 

Đến trung tuần tháng bảy thì, kinh thành đột nhiên mưa to xối xả.

 

Không chỉ có kinh thành, ở ngoài kinh thành rất nhiều nơi cũng mưa to tầm tã, mưa rất lớn, mười năm khó gặp. Sau khi mưa to kéo dài suốt ba ngày, khiến cho các triều thần bắt đầu lo lắng.

 

Quả nhiên, mấy ngày sau liền nghe nói rất nhiều nơi xảy ra hồng thủy, đê vỡ, nhiều thành trấn, hoa mầu bị lũ lụt bao phủ, bá tánh trôi giạt khắp nơi. Tình hình tai nạn các nơi từng cái một báo lên, Văn Đức đế gấp đến độ trong miệng cũng nổi lên bọt nước, Thái tử cũng theo bận rộn chân không chạm đất, không khí trong cung ngoài cung đều có chút áp lực.

 

Mưa to xuống chừng mười ngày mới dừng, lúc này tình hình tai nạn khắp nơi rất nghiêm trọng, triều đình không thể không phái người đi cứu giúp nạn thiên tai, mà Vệ Huyên chính là một trong những người chủ trì cứu giúp nạn thiên tai.

 

Nghe nói Vệ Huyên bị nhận lệnh đi cứu giúp nạn thiên tai thì, đám người Thụy Vương không thể không lo lắng cho hắn, dù sao hiện tại hắn mới mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ, lo lắng hắn không có kinh nghiệm, không làm xong chuyện này.

 

Vệ Huyên cũng nhíu mày, trong lòng tính toán một chút, sau đó nói với lão đầu tử nhà hắn:

-“Thời gian một tháng đã đủ, ta sẽ tận lực chạy về ở trước hôn lễ. Bất quá nếu như có người nào cản trở ta, ta không thể không động thủ trừng trị một cái, đến lúc đó trong kinh liền làm phiền ngươi.

 

Ai dám không có mắt cản trở trì hoãn ngày hắn trở về kinh thành thành thân, hắn gặp phật giết phật!

 

Thụy Vương:

.....

 

Cái con Gấu Con này rốt cuộc rõ ràng mình là đang làm gì sao?

 

Nhìn trên mặt nhi tử lưu manh một mảnh đằng đằng sát khí, tâm Thụy Vương đơn giản tắc nghẽn, vội vàng kéo lấy hắn dặn dò:

-“Ngươi cho tâm Bổn vương yên tĩnh một chút, chính là không như ý cũng không cho phép tùy tiện giết người, tránh cho lúc ngươi hồi kinh còn bị người tố cáo một khoản, lão tử ta còn phải khổ cực chùi đích cho ngươi.

 

Vệ Huyên liếc ông, đùa cợt nói:

-“Bọn họ an phận theo khuôn phép thì thôi, ta đương nhiên sẽ không làm gì! Nếu như bọn họ dám giở trò, vậy cũng không oán ta được! Phụ vương cũng biết, xưa nay cái chuyện cứu giúp thiên tai dầu mỡ rất nhiều, ta thế nhưng biết lần này người đi theo cứu giúp thiên tai, bị lấp vào rất nhiều người….

 

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân hắn được Văn Đức đế bỏ vào. Hắn giống như một thanh lợi kiếm trong tay Văn Đức đế, cũng không sợ hắn đắc tội người.

 

Sau khi Thụy Vương nghe xong, liền biết hắn đã hỏi thăm rõ ràng, suy nghĩ một chút, chỉ có thể vỗ vỗ hắn, theo hắn đi, trong lòng đã làm xong chuẩn bị đi thu thập cục diện hỗn loạn cho hắn.

 

Người ta nói sinh nhi tử tốt dưỡng lão, hết lần này tới lần khác ông sanh nhi tử này lại là cái quỷ đòi nợ, đặc biệt bóc lột thậm tệ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đối với chuyện Vệ Huyên phải đi cứu giúp thiên tai, A Uyển cũng vô cùng lo lắng.

 

Sau đại thiên tai tất có đại dịch, sau thiên tai, vi khuẩn bệnh tật dễ dàng phát sinh và lây lan nhất, Vệ Huyên lại là đi tiền tuyến cứu giúp thiên tai, A Uyển thật lo lắng hắn không cẩn thận bị lây bệnh. Cho nên khi biết chuyện này thì, trước tiên liền viết ra mấy tờ đơn thuốc, cho người đi chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó đưa cho Vệ Huyên mang theo.

 

Chẳng qua là A Uyển vừa mới chuẩn bị xong, chờ hắn trước khi lên đường đưa qua cho hắn, buổi tối Vệ Huyên lại trèo tường tới nhà nàng, bò qua cửa sổ của nàng.

 

-“A Uyển, ngày mai ta phải lên đường.

 

Vệ Huyên ỷ vào sắp sửa chia lìa, cho nên lần này rốt cuộc thành công leo lên giường A Uyển, kéo nàng vào lòng, hài lòng ở cổ nàng hít một hơi.

 

Xem ở phân thượng hắn sắp phải rời khỏi, A Uyển ngầm cho phép hành vi hắn giống như con chó nhỏ bám người vậy.

 

-“Trên đường phải cẩn thận, mọi việc chớ tranh nhau ra mặt, chú ý nghỉ ngơi cùng vệ sinh, trên ẩm thực phải cẩn thận, chớ uống nước không sạch sẽ...

 

A Uyển bắt đầu lải nhải, thuận tiện nói ra toàn bộ những việc cần chú ý mà chính mình ở kiếp trước biết được, hận không thể nhét vào trong đầu hắn.

 

Vệ Huyên im lặng nghe, lúc nghe được A Uyển nói mấy loại biện pháp phòng tai không thể tưởng tượng nổi, trên mặt của hắn không có thay đổi gì, trong lòng cũng đã hiểu rõ.

 

Quả nhiên, kiếp trước cái thế giới A Uyển ở kia, chắc là một địa phương tốt hơn so với Đại Hạ, ít nhất người ở đó càng tự do, có thể học gì đó nhiều hơn, thậm chí không câu nệ nam nữ, để cho nữ tử cũng có thể tiếp xúc những thứ mà chỉ có nam nhân mới có thể học, suy nghĩ một chút cũng làm cho lòng người động không ngừng.

 

Bất quá, chỗ đó khá hơn nữa, hắn lại không đi được, càng không cách nào kiến thức.

 

Cho nên, A Uyển vẫn là ngoan ngoãn ở chỗ này, ở bên cạnh hắn là tốt nhất.

 

Sau khi A Uyển cảm thấy đem những thứ chính mình nhớ đã nói một lần, liền hỏi:

-“Nhớ kỹ?

 

Đôi mắt Vệ Huyên xoay chuyển, có chút miễn cưỡng nói:

-“Tỷ nói quá nhiều, ta không có cách nào nhớ kỹ, tỷ lại nói mấy lần có được hay không? Ta sẽ cẩn thận mà ghi tạc trong đầu.

 

Nói xong, hắn hết sức ân cần đi rót chén nước tới cho nàng nhuận giọng, dáng dấp tính toán cả đêm chiến đấu hăng hái.

 

A Uyển:

.....

 

Cuối cùng, Vệ Huyên ở chỗ A Uyển so với bình thường nhiều hơn một canh giờ mới đi.

 

Trước khi đi, hắn bắt lấy tay của A Uyển, nhìn mắt của nàng nghiêm túc nói:

-“Nàng yên tâm, ta sẽ trở về trước ngày hôn lễ, đến lúc đó ta tới cưới nàng.

 

A Uyển sửng sốt một chút.

 

Thời gian ngẩn ra như vậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, sau đó đôi môi bị ngăn chặn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts