Sủng Thê Như Lệnh - Chương 109


☆, Đại hôn, đại hôn, đại hôn…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe được tin tức Vệ Huyên trở về, trưởng bối hai nhà tinh thần đại chấn, có thể không có lo lắng mà tiếp tục chuẩn bị hôn lễ…

 

Dĩ nhiên, La Diệp lại rất thất vọng, đáng tiếc Trưởng công chúa Khang Nghi vì hôn sự của nữ nhi vội vàng đến điên rồi, căn bản không có tâm tình đi chiếu cố tâm tình của hắn. Ngược lại kể từ khi hắn uống say rượu bị Thụy Vương hố xong, khoảng thời gian này hắn liền một mực ở trong một loại trạng thái đê mê, so với thê tử Trưởng công chúa Khang Nghi rất nhanh liền đã thấy ra, bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho nữ nhi, qua thời gian lâu như vậy, hắn vẫn không có biện pháp thấy ra.

 

Lúc A Uyển biết được tin tức Vệ Huyên trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng ngày liền nhận được thư Vệ Huyên cho người đưa tới, chủ yếu là báo bình an.

 

Tin viết quá ngắn, chữ viết lại có chút qua loa, để cho nàng suy đoán lúc hắn viết phong thư này, hiện đang ở dọc đường, hơn nữa là đang chạy đi, thời gian không nhiều. A Uyển nhìn kỹ một hồi, móng tay cắt dũa gọn gàng đầu ngón tay lướt qua trên mặt chữ, chữ này mặc dù qua loa, nhưng lại cảm giác được cùng lúc trước bất đồng, thậm chí bút phong đã bộc lộ hết sự sắc bén, khí thế bức người, rất có phong cốt, hiển nhiên so với chữ viết trong những phong thư trước kia hắn viết cho nàng tốt hơn nhiều.

 

A Uyển những năm gần đây rất cố gắng tập viết, đối với rất nhiều kiểu chữ nghiên cứu một phen, đối với lần này coi như có mấy phần chú ý, rất tin cách nói chữ như người.

 

Cho nên, đây mới là chữ chân chính của Vệ Huyên đi? Dĩ vãng hắn viết cho nàng những tin kia, cũng đều là hắn cố ý viết ấu trĩ.

 

Khẽ thở dài một cái, A Uyển nhìn một chút, cho người bưng tới chậu than, đốt lá thư này.

 

Thanh Nhã kỳ quái nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng phải đốt phong thư này, trước kia cũng không phải Thụy Vương thế tử không đưa tin cho chủ tử qua, đều bị nàng cất vào trong hộp, nếu nói là bởi vì nam nữ đại phòng linh tinh, cũng không tất như vậy, dù sao hai người đã định hôn, có danh phận, căn bản không cần tính toán những thứ này.

 

Sau khi đốt tin xong, A Uyển lại chống má suy nghĩ một hồi, nói với Thanh Nhã:

-“Thanh Nhã, tối nay ngươi gác đêm đi.

 

Thanh Nhã sợ run lên, rất nhanh liền hiểu, vội vàng lên tiếng.

 

Quả nhiên, đến buổi tối lúc A Uyển đi ngủ, một người mới vừa hồi kinh lại không kịp chờ đợi chạy tới phủ công chúa trèo tường leo cửa sổ.

 

A Uyển an vị ở trên giường, màn lụa mỏng xanh bị dây lụa màu vàng cột vén lên, nàng đoan đoan chánh chánh ngồi ở giữa giường, hai tay đặt ở trên hai đầu gối, hai chân nhẹ nhàng điểm lên bục đạp chân ở trước giường, mặc trên người một bộ váy dài thanh lịch, tóc chưa vãn, vẩy mực vậy tán hạ, ở dưới ánh đèn làm nổi bật gò má nàng càng tinh xảo xinh đẹp.

 

Mà cái tư thế chờ đợi đó, nhìn giống như tiểu thê tử đang đợi trượng phu trong đêm trở về.

 

Vệ Huyên xấu hổ đỏ mặt, tâm tình kích động đến đầu ngón tay đều có chút phát run, hận không được trực tiếp nhào qua ôm nàng vào trong lòng... May mắn lý trí đã ngăn hắn lại.

 

-“A Uyển, ta đã trở về.” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, thế nhưng lại lộ ra nồng nặc hân hoan.

 

A Uyển hướng hắn gật đầu, ánh mắt quét qua người hắn một lần,

-“Hết thảy đều thuận lợi à?

 

Vệ Huyên không chút để ý đáp, sượt tới ngồi ở bên cạnh nàng, sau đó duỗi tay ôm lấy eo nàng, phát hiện nàng không cự tuyệt thì, liền bắt đầu phát huy tinh thần được voi đòi tiên, hai tay cũng dây dưa đến trên eo của nàng, sau đó ôm nàng thật chặt vào trong lòng.

 

A Uyển có chút hắc tuyến, quả nhiên không thể quá phóng túng hắn, nếu không chỉ biết được voi đòi tiên. Bất quá nghĩ đến hắn vừa trở về, dọc theo đường đi cực khổ, liền quyết định để cho hắn ôm nhiều một lúc.

 

Cái ôm này, liền ôm một khắc đồng hồ, cho đến A Uyển không thể nhịn được nữa vặn lỗ tai của hắn, rốt cuộc xé ra thiếu niên dính vào trên người nàng giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, lại lãnh khốc vô tình chỉ bục đạp chân, để cho hắn ngồi ở đàng kia, đỡ phải hắn lại được voi đòi tiên.

 

-“A Uyển nàng thật là nhẫn tâm, uổng ta ở bên ngoài vẫn luôn nhớ nàng…..” Thanh âm của hắn cực kỳ ai oán.

 

A Uyển cảm giác được trên mặt có chút nóng lên, sợ hắn nói tiếp, vội vàng dời đi đề tài, bắt đầu hỏi thăm hắn chuyện ở trên đường, chỉ sợ hắn không có chiếu cố tốt bản thân, hoặc là bị cái tội gì. Thật may là trừ lên đường vất vả một chút, ngược lại hắn không có chịu tội quá lớn, về phần chuyện hắn làm trên đường cứu trợ thiên tai, hai người đều có ý tưởng giống nhau xem nhẹ đi, không có đề cập tới.

 

Vệ Huyên không muốn, A Uyển không nghĩ.

 

Chờ nói cũng kha khá rồi, Vệ Huyên lại mắt lom lom nhìn nàng, nói:

-“Còn có ba ngày….. Ta liền sẽ cưới nàng vào cửa.

 

Mặt A Uyển lại có chút nóng lên, nàng cố gắng giữ tâm bình tĩnh, trên mặt rất là tỉnh táo đáp một tiếng.

 

Bên trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn lồng, hơn nữa tim đèn còn bị cắt, tia sáng cũng không thế nào sáng, bất quá với Vệ Huyên mà nói cũng không đáng ngại, hắn có thể thấy rõ ràng sắc mặt A Uyển, phát hiện nàng bình tĩnh đến khiến cho hắn thấp thỏm, không khỏi nói:

-“Nàng, nàng sẽ không đổi ý…..

 

Lời còn chưa nói hết, đầu liền bị A Uyển cho một cái tát.

 

-“Đổi ý cái rắm!

 

Vệ Huyên:

.....

 

-“Đều nói do trưởng bối làm chủ, sẽ không đổi ý! Hơn nữa nương ta thương ta như vậy, nếu như ta đổi ý không muốn, nương ta đã sớm tìm cách giải trừ hôn ước! Hiểu không?

 

A Uyển lại đánh hắn một cái tát, lo âu tích nén ở trong lòng một tháng nay vào giờ khắc này rốt cuộc bộc phát ra.

 

Trời biết một tháng này, nàng có bao nhiêu lo lắng, buổi tối cơ hồ cũng không ngủ được, như sợ hắn ở bên ngoài bị thương, hoặc là uống nước không sạch sẽ mà bị cảm nhiễm thì làm sao bây giờ. Lại cứ mỗi lần hắn gửi tin về chỉ có ngắn ngủi mấy chữ, cũng không biết là tình huống gì, bên ngoài lại là một đống lời đồn đãi bất lợi cho hắn, nàng có thể chống, cũng coi như là tâm thái của mình tốt lắm.

 

Cho nên, nhìn thấy hắn bày ra cái dáng vẻ ủy khuất này, suy nghĩ lại một chút chính mình lo lắng cho hắn, liền không nhịn được ngứa tay, thật là muốn đánh hắn.

 

Vệ Huyên trợn mắt há mồm mà nhìn A Uyển đột nhiên bùng nổ, trước nay A Uyển đều là lý trí lãnh đạm, cực ít sẽ không khống chế được. Thế nhưng vào lúc này, nàng vì mình mà mất khống chế... Tim nhảy thình thịch, không biết nàng làm sao vậy, bất quá ngược lại nghe lời của nàng vào trong lỗ tai, trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sau đó cũng không nhịn được nữa, phóng người lên trực tiếp nhào tới...

 

Ban đêm im lặng, đột nhiên trong phòng vang lên một trận tiếng trầm đục, để cho Thanh Nhã đang ngồi gác đêm ở cửa khóe mắt giật giật, âm thầm bấm lòng bàn tay một cái, lại tiếp tục bình tĩnh ngồi. Bất quá, trong lòng vẫn là đối với tiếng trầm đục đột nhiên mới vừa rồi kia có chút để ý.

 

Còn có ba ngày sẽ cử hành hôn lễ, cũng sẽ không... gấp như vậy đi?

 

Vệ Huyên lần nữa bị A Uyển lãnh khốc vô tình đuổi đi.

 

Hắn tự biết đuối lý, cười nịnh, nhỏ giọng nói:

-“Vậy, vậy tối mai ta tới thăm nàng, nàng mạnh khỏe nghỉ ngơi thật tốt, có muốn ta giúp nàng xoa xoa… tay hay không?

 

-“Không được!

A Uyển xoa xoa ót, nghiến răng nghiến lợi nói:

-“Nương ta nói, ba ngày trước khi cưới, hôn phu hôn thê là không thể gặp mặt, bằng không sẽ không may mắn, chẳng lẽ đệ muốn chúng ta sau này…..

 

Lời còn chưa nói hết, liền bị một cái tay che miệng lại, đồng thời hơi thở của hắn phất qua mặt nàng, cái trán cụng vào trán nàng, giọng nam tính đặc biệt khàn khàn:

-“Vậy ta không tới, đời này chúng ta phải sống thật tốt, cùng nhau bạc đầu giai lão!

 

Biểu tình trên mặt hắn thật kiên định.

 

A Uyển:

.....

 

Nàng gạt hắn, hắn cũng tin?

 

Vệ Huyên rất nhanh liền rời đi, A Uyển ngồi một hồi, sau đó che mặt có chút nóng lên, xoay người lên giường, bình tĩnh ngủ.

 

Mà sau khi Vệ Huyên trở lại Tùy Phong viện trong vương phủ, cho dù thân thể rất mệt mỏi, tinh thần lại rất phấn khởi không ngủ được.

 

Bây giờ, cái gì cũng thay đổi, không chỉ có số mạng Trưởng công chúa Khang Nghi thay đổi, số mạng phu thê Thái tử cũng thay đổi, ngay cả hoàng trưởng tôn cũng đổi thành người khác... Để cho hắn cao hứng là, cảm tình của A Uyển đối với hắn cũng thay đổi —— mặc dù A Uyển không có nói nhiều, nhưng hắn vẫn cảm giác được trong lòng A Uyển đối với hắn để ý.

 

Như vậy rất tốt!

 

Thật sự rất tốt!

 

Kiếp trước, tại tháng bảy trước khi mưa to xối xả, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi có chuyện rời kinh, liền chết ở trong đêm mưa kia. Mà đời này, bọn họ một mực ở tại trong kinh thành, chuẩn bị hôn sự cho nữ nhi, không đi ra ngoài không tỳ vết, đã thay đổi quỹ tích vận mạng vốn có.

 

Phụ mẫu của A Uyển bây giờ sống thật khỏe mạnh, A Uyển cũng muốn gả cho hắn, hết thảy tất cả phát triển theo một phương hướng tốt.

 

Vệ Huyên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt cái túi thơm A Uyển đặc biệt làm cho hắn mà lúc trước hắn ở chỗ A Uyển lấy đi, sau đó coi như trân bảo khóa vào trong một cái hộp.

 

Trong hộp đều để các loại đồ vật A Uyển đưa hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên đã trở lại, không chỉ có trong lòng trưởng bối hai nhà hoàn toàn yên tâm, tâm tình A Uyển cũng yên tâm, ba ngày sau liền cử hành hôn lễ.

 

Ba ngày nay vẫn hết sức bận rộn, ban ngày A Uyển đều bị công chúa mẫu thân nắm đi học tập, buổi tối lại bị Dư ma ma nắm đi làm mỹ dung mỹ thể các loại sự việc.

 

Nữ tử quý tộc hết sức cường điệu điều trị trước khi cưới, trước kia lúc Mạnh Vân xuất giá, A Uyển mơ hồ có chút lý giải, chờ đến phiên chính mình, mới biết đơn giản là để cho nàng ba quan nặng trọng tổ một hồi.

 

Bắt đầu từ ba tháng trước, Dư ma ma tiện tay điều trị thân thể cho nàng, cứ vài buổi tối là sẽ để cho nàng ngâm nước thơm ngát, ngâm rất nhiều, hương thơm đó sẽ tự động thấm vào trên da thịt, lúc hơi hơi ra mồ hôi, sẽ tự động tỏa ra một hương thơm thanh nhã.

 

Lúc A Uyển cảm giác được từ bên trong người mình mà tỏa ra mùi thơm, nhất thời quẫn bách, rốt cuộc biết hương phi là thế nào tới, nguyên lai còn có thể làm như vậy.

 

Ba tháng, trong thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả, thế nhưng tích lũy từng chút một như vậy, hiệu quả cũng là rõ rệt, A Uyển bây giờ cũng cảm thấy mình vừa thơm vừa mềm lại trơn bóng, giống như lột xác vậy, khi nhìn chính mình trong gương cũng không nhịn được sờ lên hai cái.

 

Nghĩ đến mình bị điều trị đến mềm mại thơm tho như vậy, chính là vì cho một người nam nhân sờ... đặc biệt người nam nhân kia lại là Vệ Huyên, A Uyển lại muốn đập đầu xuống đất.

 

Trừ những xoắn xuýt nhỏ này ra, khi hôn lễ gần tới, trong lòng A Uyển cũng bắt đầu thương cảm, không bỏ được thân nhân sinh sống cùng nhau mười lăm năm.

 

Trước hôn lễ một ngày, bạn bè thân thích vội vàng rối rít tới phủ thêm trang cho nàng.

 

A Uyển được nha hoàn cẩn thận trang phục xong, liền khéo léo ngồi trong Tư An viện giả bộ thục nữ, sau đó Mạnh Tự cầm đầu một đám tỷ muội bằng hữu xông vào xem nàng, thuận tiện chúc mừng nàng.

 

Có thể là gần đây danh tiếng Vệ Huyên ở kinh thành quá đáng sợ, mọi người cũng không dám chọc ghẹo A Uyển, rối rít chúc mừng nàng ngày mai làm tân nương tử để xuất giá xong, liền dời đi đề tài. Chỉ có Vệ Châu ngồi ở bên cạnh A Uyển, nhìn có chút rầu rĩ không vui, A Uyển ước chừng, có thể tiểu cô nương này cảm thấy Vệ Huyên không tốt, không muốn để cho nàng bị oan ức.

 

Như người uống nước, lạnh ấm tự biết, có được hay không trong lòng tự biết.

 

A Uyển vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, làm cho nàng cười một cái.

 

Vệ Châu nặn ra một nụ cười, lôi kéo tay của A Uyển không nói, A Uyển thấy tâm tình của nàng không tốt lắm, vỗ vỗ tay của nàng trấn an, cũng không khuyên nàng cái gì.

 

-“Không nghĩ tới Lục muội muội so với chúng ta còn xuất giá sớm hơn!.

 

La Ký Du cười hì hì cảm khái nói, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía La Ký Thù đứng ở bên cạnh A Uyển đang bưng điểm tâm gặm giống như một tiểu chuột đồng, cố ý nói:

-“Thất muội muội, muội có thể ngừng ăn hay không? Nhìn giống kiểu gì?

 

A Uyển cười nói:

-“Muội nghe nói chuyện tốt của Ngũ tỷ tỷ cũng gần tới rồi, đến lúc đó ngược lại muội có thể đi về cười nhạo tỷ một phen.

 

Sau đó lại cầm khăn tay xoa xoa mặt cho La Ký Thù giống như con thỏ trắng nhỏ nhút nhát sợ sệt vậy, cười nói:

-“Thất muội muội thích ăn, thì cho nàng ăn nhiều một chút, thật đáng yêu mà!

 

La Ký Du bất đắc dĩ nói:

-“Thất muội muội ăn nữa, thì sẽ béo phì. Trước khi tới, Ngũ thẩm đã đặc biệt dặn dò tỷ, phải xem chừng nàng, đừng để cho nàng ăn quá nhiều, nếu không tương lai có thể không ai thèm lấy.

 

Các thiếu nữ đang nói chuyện bên trong phòng cũng không nhịn được che miệng cười lên, La Ký Thù da trắng tựa như bánh bao cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

-“Hôm nay là ngày vui của Lục tỷ tỷ, một khi trong lòng muội vui vẻ, liền muốn ăn nhiều một chút.

 

Mạnh Tự cũng bị nàng chọc cười, nhanh miệng nói:

-“Vậy ngày mai A Uyển xuất giá, chẳng phải là muội sẽ ăn nhiều mấy chén cơm?

 

Vừa mới nói xong, liền thấy La Ký Thù tựa hồ đang suy nghĩ, khiến cho nàng không khỏi trợn to hai mắt, thật chẳng lẽ cô nương này sẽ như vậy? Không khỏi thật sâu bội phục, có thể ăn cũng là phúc mà.

 

Có đám người La Ký Thù, Mạnh Tự nói chen vào, không khí rốt cuộc thay đổi khá hơn một chút, các quý nữ tới tham gia náo nhiệt cũng bắt đầu cười đùa lên theo, không có câu thúc lúc trước. Các nàng cùng A Uyển Mạnh Tự giao tình cũng không tệ, đáng tiếc A Uyển ngày mai phải gả cho người có danh tiếng vang dội lại đáng sợ là Thụy Vương thế tử, nghĩ đến công tích vĩ đại những năm gần đây của hắn, đám tiểu cô nương này sớm đã bị hù dọa qua mấy lần, tự nhiên không dám nói lung tung, như sợ truyền tới trong tai Vệ Huyên, trưởng bối trong gia tộc các nàng cũng gặp phải tai ương.

 

Cho nên trước khi tới, thật ra thì trong lòng các nàng rất đồng tình với Thọ An quận chúa sắp gả vào Thụy Vương phủ, đặc biệt là nghe nói việc hôn sự này ban đầu là do Thụy Vương mở miệng nói ra quyết định trước, trong lòng nghiễm nhiên cho là nhất định là Thụy Vương cái lão lưu manh này cưỡng bách —— các thiếu nữ nghĩ chân tướng như vậy, cho nên đối với A Uyển hết sức đồng tình.

 

Dĩ nhiên, đồng tình thì đồng tình, các nàng cũng không dám lắm mồm nói gì, tất cả theo tập tục tặng A Uyển lễ vật, sau đó liền ngồi chung một chỗ nói đùa.

 

Rất nhanh, liền có nha hoàn tới bẩm báo, Thái tử phi tự mình tới thêm trang cho A Uyển.

 

Nghe được Thái tử phi lại tự mình tới, tất cả các cô nương tại chỗ lấy làm kinh hãi, nhìn về phía A Uyển ánh mắt không khỏi có chút hâm mộ. Mạnh Tự rất vui vẻ, lôi kéo A Uyển đứng dậy, phải đi thỉnh an thái tử phi.

 

Mạnh Vân đến, quả thật làm cho phủ công chúa hết sức có thể diện, căng thẳng trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi liền tươi cười thân thiết dịu dàng hơn mấy phần. Đang khi lôi kéo Mạnh Vân nói chuyện, liền thấy A Uyển cùng Mạnh Tự mang theo một đám các thiếu nữ nhiệt nhiệt nháo nháo tới nơi này.

 

-“Ra mắt Thái tử phi!

 

Quy củ thỉnh an thái tử phi xong, A Uyển cùng Mạnh Tự liền cặp mắt sáng long lanh nhìn Mạnh Vân xuất hiện ở đây, sau khi Mạnh Vân mở miệng nói tiếng chúc mừng, A Uyển liền kêu một tiếng:

-“Nhị biểu tỷ.

 

Dáng vẻ tỷ muội Mạnh gia thân mật với A Uyển rơi xuống trong mắt người khác, càng thêm xác định lời đồn đãi Thọ An quận chúa cùng Thái tử phi tình như tỷ muội, cũng khiến cho trong lòng những người tới thêm trang hôm nay suy nghĩ nhiều hơn.

 

Sau khi náo nhiệt thêm trang kết thúc, rất nhanh liền tối.

 

Hôm nay là ngày cuối cùng A Uyển ở nhà, ngày mai, nàng liền mặc vào giá y, rời khỏi nhà này, rời khỏi sủng ái của phụ mẫu nàng, sau đó gả cho một nam nhân làm vợ, đến sống ở một nơi xa lạ.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng A Uyển hết sức khó chịu, luyến tiếc phụ mẫu người nhà.

 

Không chỉ có nàng khó chịu, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi càng khó chịu.

 

Bữa tối vẫn là một nhà ba người ngồi chung một chỗ dùng bữa, thế nhưng lúc này trên bàn ăn cũng là hoàn toàn yên tĩnh, không khí cũng hết sức đè nén.

 

Hồi lâu, vẫn là Trưởng công chúa Khang Nghi mở miệng nói:

-“Trước dùng bữa thôi, món ăn nguội sẽ ăn không ngon, bao tử của A Uyển không tốt, không thể ăn cơm canh nguội.

 

A Uyển cùng La Diệp đều buồn buồn đáp một tiếng, hai cha con nàng đồng thời cầm lấy đũa, thế nhưng lại không có gắp thức ăn, mà là máy móc khều khều hạt cơm trong chén trước mặt, động tác nhất trí, nhìn thấy chính là một đôi cha con ngu xuẩn, Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn thấy trong lòng khó chịu không ít, sẵng giọng:

-“Chẳng lẽ hai người chỉ ăn cơm không liền no à?

 

A Uyển ngẩng đầu nhìn bà, mếu máo, nhỏ giọng kêu một tiếng mẫu thân.

 

La Diệp cũng khổ sở mà nhìn thê tử, sợ mình mở miệng liền sẽ khóc, nam nhân rơi lệ gì đó, tóm lại là khó coi.

 

-“Được rồi, chẳng qua A Uyển chỉ là lập gia đình thôi, sau này cũng không phải là không gặp mặt, nhớ nàng liền kêu nàng về nhà không được sao?” Trưởng công chúa Khang Nghi nói, cực kỳ khí phách.

 

Sau khi La Diệp nghe xong tâm tình rốt cuộc tốt hơn nhiều.

 

A Uyển là đối công chúa mẫu thân ghé mắt, trước kia không phải nói nữ tử xuất giá không thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ, không phù hợp quy củ sao? Công chúa mẫu thân ngươi quả nhiên thích song tiêu mà!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rất bình tĩnh đón nhận tầm mắt khác thường của nữ nhi, bà chỉ có một nữ nhi, nuôi đến lớn như vậy, bản thân không nỡ để cho nàng chịu một chút ủy khuất, thậm chí chưa bao giờ cùng nàng chia lìa qua, thói quen quan tâm nàng, yêu mến nàng, bảo vệ nàng, lo lắng nàng, nơi nào cho phép đột nhiên có một ngày, nàng lập gia đình cũng bởi vì quy củ chó má kia không thể thường xuyên gặp nàng? Tự nhiên muốn thô bạo một chút, bằng không nhớ nữ nhi nhớ đến khó chịu cũng không thể tùy tiện đi gặp, đó là làm khổ chính mình!

 

Cho nên nói, công chúa mẫu thân thật rất song tiêu không giải thích!

 

Thật may là Vệ Huyên trước kia cũng đã hứa hẹn qua, sau khi thành thân, sẽ thường xuyên mang A Uyển trở lại thăm bọn họ, lúc này mới khiến cho trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi dễ chịu hơn một ít.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rất nhanh liền đã thấy ra, lưu lại trượng phu La Diệp còn chưa thấy ra thiếu chút nữa muốn rơi lệ, sợ bị người chê cười, cố gắng kiềm chế nước mắt, cúi đầu ăn cơm trắng.

 

Dùng cơm xong thì, A Uyển liền trở về Tư An viện.

 

Sau khi nàng tắm xong, Dư ma ma lại mang hai ma ma xuất thân cung đình tới bảo dưỡng thân thể cho nàng, trên tay dính một loại thuốc hương cao đặc chế bôi ở trên người nàng, mùi hương đó cực kỳ thanh đạm, cũng không phải là khiến cho người khó nhịn như vậy. Bất quá để cho nàng cảm thấy khó nhịn chính là, ở cái nơi tư mật dưới thân bị bảo dưỡng, mặt nàng hồng đến cơ hồ muốn rỉ máu, hai chân kẹp chặt, hận không được đập đầu xuống đất.

 

Cho dù trải qua nhiều lần, vẫn là không có cách nào thích ứng, cái này tuyệt đối phá hủy tam quan.

 

-“Quận chúa, thoải mái, ma ma sẽ không hại người.” Dư ma ma ôn nhu trấn an, nụ cười trên mặt cực kỳ ôn nhu.

 

A Uyển:

.....

 

Nào có người vừa cười vừa sờ nơi tư mật mà người khác không thể miêu tả? Thật thô bỉ!

 

Mặc dù bỉ ổi một chút, thế nhưng loại chuyện bảo dưỡng toàn thân này, ngay cả công chúa mẫu thân cũng ép nàng phải làm, A Uyển không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.

 

Chờ một canh giờ chật vật qua đi, A Uyển lần nữa tắm rửa một phen, đang chuẩn bị đi ngủ để trấn an một chút tâm linh nhỏ bé bị thương, liền thấy công chúa mẫu thân mang theo Họa Phiến tới.

 

Trong tay Họa Phiến đang bưng một cái hộp tử đàn nạm vàng, sau khi giao cho Trưởng công chúa Khang Nghi, liền lui xuống, chỉ để lại hai mẹ con ở trong phòng.

 

-“Tới, A Uyển, tới nương dạy con một ít chuyện.” Trưởng công chúa Khang Nghi hướng nữ nhi một thân thơm nức ngoắc ngoắc tay.

 

A Uyển nghi ngờ đi tới, ngồi vào bên cạnh công chúa mẫu thân thì, liền thấy bà rất bình tĩnh mở ra cái hộp kia, sau đó từ bên trong rút hé ra tấm lụa vẽ mỏng như cánh ve, màu sắc trên tấm lụa vẽ ở dưới ánh đèn xem ra, hết sức tươi đẹp, chờ tấm lụa vẽ kia hoàn toàn mở ra xong, tranh vẽ phía trên cũng hiện ra ở trước mặt A Uyển.

 

Tốt một bộ thanh cao yêu tinh đồ đánh nhau!

 

A Uyển quẫn bách.

 

-“Đây là họa sĩ tốt nhất trong cung vẻ tranh hỏa đồ.

Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn rất bình tĩnh lôi kéo nữ nhi ngồi vào trên tháp, triển khai tấm lụa vẽ kia, bắt đầu giáo dục trước khi cưới,

-“Mặc dù con và Huyên Nhi tuổi còn nhỏ, năm nay không thích hợp viên phòng, bất quá loại chuyện như vậy cũng phải biết một chút. Không cần sợ hãi, con nghe nương cẩn thận nói...

 

A Uyển: há miệng!

 

Nàng không sợ hãi, chẳng qua là... Vì sao công chúa mẫu thân người có thể bình tĩnh như vậy đây? Ngay cả loại tư thế nào tương đối thoải mái…..cái gì cũng có thể bình tĩnh giảng giải cho nàng, nàng rất ngại ngùng mà... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Bên này A Uyển đang xốc xếch trong gió bị công chúa mẫu thân nắm lấy giáo dục trước khi cưới, trong phủ Thụy Vương, Vệ Huyên cũng trải qua cái gọi là giáo dục trước khi cưới, bất quá hắn không bình tĩnh như A Uyển, ngược lại là giận dữ.

 

Mẫu thân ruột thịt của Vệ Huyên đã mất sớm, Thụy Vương phi cái người làm mẹ kế này cũng không tiện quản hắn, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới trước thời hạn để mấy người nhân sự trong phòng dạy hắn. Mà lúc Vệ Huyên mười ba tuổi, Thái hậu liền đặc biệt bảo mấy cái Nội Vụ phủ dạy dỗ thật tốt cung nữ đưa tới cho Vệ Huyên, đáng tiếc trong mắt hắn chỉ có A Uyển, nhìn đều không liếc mắt nhìn, lại trực tiếp tống cổ mấy cái cung nữ yểu điệu kia đi làm việc nặng, đơn giản là phí của trời.

 

Mà hết thảy này, cũng thuyết minh vị Hỗn Thế ma vương trong kinh người người sợ hãi kỳ thực là đồng nam đối với cái chuyện tình nam nữ…..chuyện gì cũng không biết thật sự đáng buồn.

 

Thụy Vương vốn là cũng không nghĩ tới những thứ này, vẫn là Thụy Vương phi chỉ điểm mấy câu, vỗ đầu một cái, mới nhớ tới nhi tử lưu manh của mình sắp phải thành thân, lại cái gì cũng không biết, chẳng phải là để cho người chê cười?

 

Vì vậy Thụy Vương liền cho người đi tìm họa sĩ cung đình vẽ tranh hỏa đồ tốt nhất, cho người đưa đi Tùy Phong viện cho nhi tử, để cho chính hắn nghiên cứu một phen. Tranh hỏa đồ rõ ràng như vậy, phàm là nam nhân, cũng sẽ hiểu được, không cần lo lắng quá mức.

 

-“Đây là cái gì?” Vệ Huyên hồ nghi nhìn hộp gấm hoa lệ nạm vàng khảm ngọc trên bàn.

 

-“Thế tử, đây là Vương gia cho người đưa tới, dặn dò ngài nhất định phải xem.” Lộ Bình nói, trong lòng cũng không biết đây là vật gì, thế nhưng quản sự đưa tới nhìn dáng vẻ rất thận trọng, để cho hắn cũng thận trọng mấy phần.

 

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, phất tay để cho Lộ Bình đi ra ngoài, sau đó mở ra hộp gấm.

 

Chỉ chốc lát sau, Lộ Bình liền nghe được bên trong truyền đến tiếng ném đồ vật, mí mắt cuồng loạn, tựa hồ dáng dấp rất nóng nảy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là Vương gia đưa cái gì kích thích hắn phát bệnh?

 

Đang suy nghĩ, chỉ thấy thiếu niên một thân y phục màu đỏ hừng hực ngọn lửa lao ra, nhét hộp gấm kia vào trong ngực mình, dưới đèn lồng trên hành lang, có thể thấy vẻ mặt thiếu niên dữ tợn như ác quỷ, hết sức kinh người.

 

-“Đi nói cho lão nhân biết, gia mới không nhìn loại tổn thương mắt này! Cút!

 

Lộ Bình:

.....

 

Chờ lúc Thụy Vương nghe xong Lộ Bình chuyển thuật lời nói, trong nháy mắt sợ ngây người, sau đó vì xác nhận một chút chính mình không có đưa sai đồ vật, còn tự mình mở hộp gấm ra kiểm tra đồ vật bên trong, đúng là tranh hỏa đồ tốt nhất do họa sĩ cung đình vẽ, hơn nữa còn là tranh lụa mới nhất, phong cách tinh mỹ mà mi lệ, nơi nào tổn thương mắt?

 

Chẳng lẽ đầu óc nhi tử của Bổn vương có vấn đề?

 

Nghĩ tới đây, Thụy Vương không khỏi có chút bận tâm, nếu như đầu óc nhi tử có vấn đề, coi chuyện phu thê này như rắn độc mãnh thú, cho là cái này tổn thương mắt cho nên mới không chạm đến… sau này Thọ An gả tới chẳng phải là sẽ sống như quả phụ? Đến lúc đó ông sẽ ăn nói như thế nào với Khang Nghi muội muội?

 

Vệ Huyên không biết ý nghĩ của lão phụ thân lưu manh của mình, nếu như biết, tuyệt đối sẽ chạy tới hung tàn giết chết phụ thân. Chờ lúc Lộ Bình đưa vật đi, hắn vẫn chưa hết giận đạp cho bàn đọc sách gãy một chân, có thể thấy được khí lực to lớn, đã vượt qua tài nghệ người bình thường.

 

Trừ A Uyển, hắn mới không nhìn nữ nhân khác, ghê tởm chết được!

 

Cho nên, Thụy Vương không biết, cũng là bởi vì mấy tấm lụa kia vẽ quá chân thật quá mi lệ, để cho người nào đó từ trong lòng chán ghét, mới cảm thấy hết sức tổn thương mắt.

 

Vệ Huyên tức giận một lúc lâu, cho đến khi nghĩ đến ngày mai liền có thể cưới A Uyển vào cửa, rốt cuộc bình tĩnh lại mấy phần.

 

Ngẩng đầu nhìn bóng đêm, trong bầu trời đêm ngôi sao lập lòe, ngày mai nhất định là một ngày trời đẹp.

 

Điều này làm cho hắn lại muốn leo tường gặp A Uyển. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ngày đó mặt trời vừa ló dạng, A Uyển liền bị người đánh thức.

 

Hôm nay là ngày nàng phải xuất giá, từ sáng sớm bắt đầu, toàn bộ phủ công chúa đều bắt đầu bận túi bụi.

 

Vừa ăn sáng xong thì, A Uyển nghe nói mấy vị bá mẫu Hoài Ân bá phủ tới giúp đỡ, các tỷ muội cũng cùng nhau tới, rất nhanh Trưởng công chúa Khang Bình cũng dắt nữ nhi tới, ngay cả Mạnh Xúc cũng được Tống Nghiễn đưa trở lại, nói là phải tận mắt nhìn muội muội lấy chồng.

 

Trong phòng các cô nương nhét chung một chỗ, hết sức náo nhiệt, mọi người ngươi một lời ta một lời nói chuyện, rối rít chúc mừng A Uyển, trong khuôn mặt tươi cười lộ ra một luồng hơi thở vui sướng. Hôm nay là ngày vui của A Uyển, vô luận trong lòng các nàng có ý kiến gì, cũng sẽ không ở trước mặt nàng nói ra.

 

Đợi đến lúc Tạ ma ma dẫn hỉ nương đi vào trang điểm cho A Uyển, các cô nương mới lưu luyến không rời mà rời đi, chỉ để lại Mạnh Tự, Vệ Châu ngồi bồi ở một bên.

 

Hôm nay Mạnh Tự ngược lại không nói nhiều như lúc trước, trở nên hết sức im lặng. Vệ Châu cũng là trong lòng không yên, các nàng ngơ ngác nhìn hỉ nương rửa mặt cho A Uyển, sau đó từ từ trang điểm, đem mặt mũi nguyên vốn đã xinh đẹp trang điểm đến càng thêm xinh đẹp xuất chúng, đây là thời điểm cô nương gia xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

 

Mạnh Tự nhìn một chút, hốc mắt liền đỏ, hít hít mũi, nhịn xuống không khóc.

 

Vệ Châu cũng cúi đầu, nhìn A Uyển mặc vào giá y đỏ thẫm, trong lòng cũng có mấy phần cảm thán phiền muộn, nghĩ đến kể từ khi đại ca của mình nghe nói A Uyển cùng Vệ Huyên đã quyết định hôn kỳ thì, thỉnh thoảng thất thần ngẩn người, trong lòng ê ẩm chua xót khó chịu.

 

Chờ khi hỉ nương trang điểm cho A Uyển xong, lại chỉ huy Thanh Nhã cùng mấy nha hoàn được giao nhiệm vụ một chút nữa phụ giúp trong hôn lễ, Mạnh Tự rốt cuộc không nhịn được nhào tới ôm A Uyển nức nức nở nở khóc.

 

A Uyển bị nàng khóc trong lòng chát chát khó chịu, vỗ vỗ nàng nói:

-“Khóc cái gì chứ? Bất quá là xuất giá thôi, cũng không phải là không được gặp mặt, sau này muốn gặp tỷ thì chạy tới Thụy Vương phủ.

 

Mạnh Tự buồn buồn nói:

-“Thế nhưng sau này muội cũng không thể cùng tỷ cùng giường cùng gối, không ai cho muội cọ giường, mấy tỷ tỷ đã gả đi rồi, cũng chỉ còn lại có một mình muội, muội thật là khổ sở…..

 

Nói xong, đột nhiên liền há mồm lớn tiếng khóc.

 

A Uyển:

.....

 

Chẳng lẽ giá trị của nàng chính là cho nàng ta cọ giường?

 

Cuối cùng vẫn là Khang Bình, Khang Nghi hai vị trưởng công chúa tới đón tiểu cô nương khóc sắp thở không ra hơi đi.

 

Trưởng công chúa Khang Bình ôm nữ nhi, cười nói với A Uyển:

-“A Uyển đừng trách, lúc trước khi hai tỷ tỷ nàng xuất giá, nàng cũng đã khóc giống như con mèo mướp nhỏ, đây là luyến tiếc A Uyển đấy!

 

A Uyển bị nàng khóc trong lòng cũng khó chịu, thật ra thì cũng biết hôm nay nàng phải rời khỏi cái nhà này, tiếng Mạnh Tự khóc càng làm cho nàng rõ ràng hơn thôi.

 

Chờ Trưởng công chúa Khang Bình mang nữ nhi đi xong, Vệ Châu cũng tìm cái cớ rời đi, trong phòng chỉ còn dư lại nha hoàn hầu hạ A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

-“Nương, ngài làm sao lại tới đây? Đằng trước không bận rộn sao?” A Uyển hỏi, săn sóc bưng ly trà từ trong tay nha hoàn trình cho bà.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tỏ rõ vẻ phức tạp, nhận lấy trà nhấp một hớp nói:

-“Có đại bá mẫu của con, các nàng đang tiếp đón, không có chuyện gì.

 

Sau đó đưa chung trà cho nha hoàn, bà đứng dậy đi lấy một cái lược, theo như tập tục chải đầu nữ nhi.

 

Mấy chữ này vừa nói ra khiến cho người khó chịu sầu ly biệt, A Uyển còn chưa có ra tới cửa, đã bị làm cho muốn rơi nước mắt mấy lần, thật may là có toàn phúc thái thái ở bên cạnh khuyên lơn, nếu không khóc lem hết son phấn lại phải trang điểm lại.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng thực sự không chịu nổi, chảy kỹ đầu cho nữ nhi xong, liền lau nước mắt đi ra ngoài.

 

Đợi đến giờ lành, bên ngoài liền vang lên tiếng pháo đì đùng, còn có tiếng người hoan hô, nghe nhiệt nhiệt nháo nháo.

 

Hỉ nương cùng Thanh Nhã cùng các nha hoàn lại không thể thiếu lộn một cái bận rộn, trong tay A Uyển bị lấp một thanh ngọc như ý, liền bị Tạ ma ma cùng Thanh Nhã đỡ dậy, nghe Tạ ma ma nói:

-“Quận chúa, phải đi từ biệt công chúa và phò mã.

 

A Uyển đầu óc trống không, đờ đẫn gật đầu, đầu đội mũ phượng, bị đỡ đi phòng khách.

 

Lúc này phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đang ngồi ở vị trí đầu trong phòng khách, hốc mắt hai phu thê đều đỏ, đợi đến lúc A Uyển quỳ xuống dập đầu bái biệt với bọn họ, cuối cùng La Diệp nhịn không được, khóc trước mặt mọi người.

 

Bỉnh “Dù sao cũng đã mất thể diện, vậy cũng không sao đi” phá quán tử tâm tình, La Diệp lôi kéo tay của nữ nhi, đôi mắt rưng rưng, thiếu chút nữa sẽ phải khóc nói:

-“Nữ nhi chúng ta không lấy chồng, cha nuôi con cả đời..…

 

Lời nói bực này của…..phò mã phụ thân tuyệt đối sẽ làm được, liền bị Trưởng công chúa Khang Nghi tay mắt lanh lẹ nắm chặt một khối thịt mềm bên hông của ông, để cho ông đau đến trong nháy mắt ngậm miệng.

 

Vì vậy, A Uyển đội lên khăn voan màu đỏ thẫm, được đường ca cõng ra cửa.

 

Tiếng pháo từng trận vang lên, A Uyển nằm ở trên lưng đường ca lặng lẽ rơi nước mắt —— bị vẻ mặt bi thảm mới vừa rồi kia của phò mã phụ thân giống như sanh ly tử biệt gây ra, thật là trong lòng quá chua xót. Cho đến khi bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, lúc chung quanh truyền tới một trận tiếng kinh hô, mới hậu tri hậu giác phát hiện giống như xảy ra điều gì không đúng.

 

Nàng bị một vị thế tử gia trước mặt mọi người túm xuống từ trên lưng đường ca, sau đó bị hắn bá đạo tự mình ôm đưa vào trong kiệu hoa! Quẫn!

 

Có phải hay không ngông cuồng bá đạo như vậy đây!

 

Hơn nữa vị thế tử gia này càng ngông cuồng bá đạo chính là, khi kiệu hoa tới trước đại môn phủ Thụy Vương, không phải hỉ nương cùng nha hoàn hồi môn đỡ nàng xuống kiệu, vẫn bị người nào đó ôm xuống, sau đó trực tiếp ôm nhảy qua chậu than vào Thụy Vương phủ...

 

Có thể tưởng tượng được, ngày mai trong kinh thành lại có đề tài để nói.

 

Quy trình hôn lễ không cần nói năng rườm rà, ở trong không khí náo nhiệt, rốt cuộc A Uyển bị đưa vào tân phòng.

 

Lúc khăn voan bị một cái cây quấn tơ lụa màu vàng đỏ nhấc lên, trước mắt một mảnh sáng ngời, đầu tiên A Uyển nhìn liền thấy thiếu niên tươi đẹp đứng ở trước mặt, một đôi mắt lom lom nhìn mình. Hắn mặc áo choàng tân lang đỏ ửng, làm nổi bật màu da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, dáng người thon dài, đứng ở đó, toàn bộ tân phòng đều làm bối cảnh của hắn.

 

Bất quá, xinh đẹp đi nữa, khi nhìn thấy dáng vẻ si mê kia của hắn, để cho nàng tự dưng nghĩ tới cái từ “Si hán”, trong lòng không khỏi có chút run rẩy.

 

Có thể là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên đến lúc này, nàng lại có thể hết sức bình tĩnh, căn bản cũng không làm sao thẹn thùng?

 

Hỉ nương là một người cơ trí, làm như không thấy được hắn thất thố, vội vàng cơ trí nói:

-“Mời tân lang ngồi ở bên cạnh.

 

Vệ Huyên rất thuận theo ngồi xuống bên cạnh A Uyển, sau đó lại dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm đến da mặt nàng có chút không khống chế nóng lên —— chủ yếu là tầm mắt kia thật là làm cho người ta không chịu nổi.

 

Thật may là, người bên trong phòng đều biết hung danh của Vệ Huyên, không dám nói thêm cái gì, ấn theo quy trình hôn lễ nhất nhất làm việc, cho đến uống rượu hợp cẩn cùng ăn các loại trái cây thức ăn tượng trưng cát tường như ý xong, cuối cùng kết thúc.

 

Mà Vệ Huyên cũng nên đi ra ngoài mời rượu.

 

Vệ Huyên căn bản không muốn đi ra ngoài, đang muốn tùy hứng ở lại trong tân phòng thì, lại bị Thụy Vương sớm đã dự liệu trước nên phái gã sai vặt tới mời đi ra ngoài, để cho sắc mặt của hắn biến thành màu đen.

 

-“A Uyển, nàng ngồi đợi, một chút ta sẽ trở lại.

Vệ Huyên dặn dò, sau đó nhìn về phía người chung quanh, âm thanh lạnh lùng nói:

-“Chăm sóc thế tử phi thật tốt.

 

Bọn nha hoàn rối rít đáp ứng, thái độ vô cùng cung kính.

 

Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển liền chống đỡ mũ phượng, nhàm chán ngồi ở đó đếm ngỗng trắng.

 

Loại thời điểm này, sẽ có các nữ quyến của hoàng thất cùng tôn thất tới tìm nàng nói chuyện, một là để cho tân nương nhận thức người nhà chồng, hai là để cho cô dâu có thể buông lỏng tâm tình. Đáng tiếc hung danh của Vệ Huyên ở bên ngoài, hơn nữa đắc tội với không ít người, cho nên các nữ quyến tôn thất tới đây nhìn thì rất thân cận, lại vô hình trung lộ ra một cỗ xa cách.

 

Mà trong nữ quyến hoàng thất, thái tử phi Mạnh Vân cùng Tam hoàng tử phi Mạc Như đều tới, có hai người bọn họ ở bên cạnh điều chỉnh bầu không khí, trong lúc nhất thời cũng hòa thuận vui vẻ. Lại có thái tử phi Mạnh Vân tự mình giới thiệu nữ quyến ở đây cho A Uyển, ngược lại không ai dám không nể mặt, A Uyển cũng nhận được những người này bảy bảy tám tám.

 

Đám nữ quyến đợi đến không sai biệt lắm thì, liền cáo từ rời đi.

 

Chờ sau khi các nàng rời đi, Thanh Hoàn liền bưng một chén cháo thịt băm bách hợp cẩu kỷ tới cho A Uyển lót bụng. Cháo gạo nấu đến mềm nhừ thơm nức, bách hợp khử đi mùi thuốc, cẩu kỷ làm điểm xuyết, hỗn hợp ở chung một chỗ, ăn mười phần khoan khoái, có thể thấy được đầu bếp nấu rất dụng tâm, không phải trong chốc lát mà xong, chắc đã phải làm trước đó.

 

-“Đây là thế tử phân phó đầu bếp phải làm từ sớm, chỉ sợ quận chúa đói bụng.” Thanh Hoàn hé miệng cười nói.

 

Do Tạ ma ma dẫn đầu tất cả nha hoàn khác không nhịn được hé miệng mỉm cười, mà nha hoàn Thụy Vương phủ phần nhiều là yên lặng lãnh đạm, không phát biểu ý kiến.

 

Ăn xong cháo thịt băm bách hợp cẩu kỷ, A Uyển liền được nha hoàn hầu hạ đi xuống tịnh phòng tắm thay quần áo, sau đó mặc y phục màu hồng trở lại tân phòng, ngồi ở trên giường lớn có màu đỏ thẫm uyên ương hỉ chờ Vệ Huyên trở lại.

 

Lúc nghe phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân, A Uyển liền biết Vệ Huyên đã trở lại, không khỏi ưỡn lên sống lưng.

 

Vệ Huyên uống một ít rượu, mặt mũi trắng nõn hiện lên mấy phần đỏ ửng, thế nhưng một đôi mắt đen đến tỏa sáng, không có vẻ say rượu chút nào, cặp mắt giống như câu hồn, trừng trừng mà nhìn nàng.

 

Bọn nha hoàn nhanh chóng thu thập xong đồ vật, lặng yên không một tiếng động lui ra, hơn nữa săn sóc đóng cửa lại.

 

A Uyển thấy thiếu niên đứng ở nơi đó trừng trừng mà nhìn mình chằm chằm, cho dù bình tĩnh nữa, cũng không khỏi có mấy phần sởn cả tóc gáy, luôn cảm thấy sau một khắc, bản thân sẽ bị hắn ngấu nghiến nuốt vào bụng.

 

Nàng hít một hơi thật sâu, rất bình tĩnh hướng hắn ngoắt ngoắt tay.

 

Vệ Huyên rất nhanh liền ngồi xuống bên cạnh nàng, tay cũng không đàng hoàng ôm eo thon của nàng, ở nơi A Uyển không thấy được, đầu ngón tay lại kích động đến có chút phát run.

 

Hơi thở thuần hậu của phái nam từ trên người hắn truyền tới, mang theo tính bá đạo xâm lược, xâm nhập hô hấp và lý trí của nàng, để cho nàng càng không được tự nhiên.

 

Bất quá mặc dù không được tự nhiên, nhưng trên mặt A Uyển vẫn nỗ lực chống đỡ, nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, rất bình tĩnh nói với hắn:

-“Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện cuộc sống một chút trước đi!

 

Vệ Huyên:

.....

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/02/2021

 

1 comment:

  1. 🤣🤣🤣🤣 Vệ Huyên ơi ngày tháng được ăn thịt còn xa lắm
    Thanks nàng edit nha

    ReplyDelete

Popular Posts