Sủng Thê Như Lệnh - Chương 111


☆, Ngày đầu tiên tân hôn!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Đại não của con người đắm chìm trong ngủ say, là thời điểm buông lỏng nhất, bất quá khi tỉnh lại ở một địa phương xa lạ, không khỏi sẽ có chút phản ứng theo bản năng.

 

Ngày đầu tiên Tân hôn, A Uyển ngủ hết sức mơ hồ, mở mắt nhìn thấy một nơi xa lạ, còn có một đôi tay đang sờ tới sờ lui trên người, thật sự là quấy nhiễu người đang mộng, làm cho lòng người sinh nóng nảy. Vì vậy kích động một cái, tay đã nắm thành quả đấm đập tới.

 

-“Aaa…!

 

Khớp ngón tay truyền tới đau đớn để cho nàng trong nháy mắt liền tỉnh táo, hít một hơi, chỉ cảm thấy mới vừa rồi khớp ngón tay giống như đập vào trên một vật cứng, đau đến nàng muốn rút tay về để hóa giải đau đớn thì, liền bị một cái tay cẩn thận kéo lại, thổi lên khớp ngón tay bị đập đau của nàng.

 

Sáng sớm thời tiết có chút lạnh, bất quá màn hoa màu đỏ rực rỡ che kín mít, ngược lại không có cảm giác được bao nhiêu lạnh lẽo. A Uyển bị cái đau đớn này kích thích rốt cuộc thanh tỉnh, chờ lúc thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, không khỏi ngẩn ngơ sợ run lên, cái ngẩn ra này, cơn buồn ngủ còn chưa thối lui lại xâm nhập lên, để cho đầu óc của nàng có chút hôn mê, cả người cũng lâm vào trong trạng thái nóng nảy khi giấc ngủ bị quấy rầy.

 

Nói tóm lại, A Uyển thật ra thì cũng có chút khó tính khi rời giường, nếu như giấc ngủ chưa đủ, hoặc là bị người ta miễn cưỡng đánh thức, rất dễ nổi nóng.

 

-“Làm sao không cẩn thận như vậy? Có đau hay không?

 

A Uyển ngồi dậy, nhịn xuống đau đớn, nhìn rõ ràng người đang nắm tay của nàng thổi thổi xoa xoa. Bên trong màn ánh sáng có chút mờ tối, bất quá vẫn có thể thấy rõ ràng dáng dấp thiếu niên ngồi dậy theo, một đầu tóc dài buông xuống tới eo, làm nổi bật gương mặt hết sức điệt lệ, lúc đột nhiên nhìn thấy, còn tưởng rằng là một cô nương xinh đẹp, chỉ có cặp mày kiếm anh khí đen ngòm, để cho người ta không đến mức nhận sai giới tính của hắn.

 

-“Biểu đệ?” A Uyển ấp úng kêu, sau đó nhìn quanh mình một mảnh đỏ rực, lý trí liền quay về, rốt cuộc biết chính mình đang ở chỗ nào, không khỏi bình tĩnh lại. Sau đó lại hướng tay của mình bị hắn nắm, hơi nhíu mày nói:

-“Được rồi, ta không đau.

 

-“Nói bậy, đều đỏ.

 

A Uyển hết chỗ nói rồi, trong lòng nói chẳng lẽ không đúng hắn xoa đến đỏ sao? Vốn là nàng ngủ đã không tỉnh táo lắm, lúc không chịu nổi quấy nhiễu, mới sẽ theo bản năng đập một quả đấm tới, đoán chừng là không cẩn thận đập phải xương nơi nào đó trên người hắn tương đối cứng rắn, dưới thời tiết này, xương đụng nhau, chính là va chạm nho nhỏ, cũng sẽ làm cho người vô cùng đau, đặc biệt là từ nhỏ đến lớn A Uyển chưa ăn qua đau khổ gì, tự nhiên sẽ đau đến khó chịu, thật ra thì qua cơn đau đớn kia là tốt rồi.

 

Vệ Huyên rất đau lòng, từ nhỏ đến lớn A Uyển chính là một hài tử yên tĩnh, không giống các hài tử khác chắc nịch, thêm nữa Trưởng công chúa Khang Nghi che chở rất tỉ mỉ, có thể chưa từng có dập đầu quá chạm qua, nhưng không nghĩ mới được hôn ngày đầu tiên, cũng bởi vì nàng trong giấc mộng một đấm đập phải trên xương bả vai của mình, ngược lại làm đau tay của nàng.

 

Sau khi xoa xoa cho nàng một hồi, Vệ Huyên nói:

-“Một lát thoa chút thuốc đi.

 

A Uyển cảm thấy hắn có chút chuyện bé xé to, đối với cái này từ chối cho ý kiến, lúc này nàng đã tỉnh táo, cũng biết bây giờ là tình huống gì. Dưới sự lưu luyến không rời của hắn, rút tay trở lại, nói:

-“Bây giờ là giờ gì?

 

-“Giờ Mẹo, còn sớm, nên tiếp tục ngủ một lát thôi?

 

Vệ Huyên giúp nàng vén tóc tán loạn trên má trở về sau lỗ tai, tiến tới hôn một cái lên môi của nàng, âm thanh mềm mại.

 

A Uyển lắc đầu, nói:

-“Không được, lát nữa còn phải đi kính trà cữu cữu, cữu mẫu đấy!

 

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả tới đây, nàng cũng không thể lười biếng, mà lưu lại ấn tượng xấu với các trưởng bối.

 

Chờ lúc nàng vén lên màn muốn xuống giường, nghiêng đầu lại nhìn hắn một cái, nhớ tới mới vừa rồi bản thân hồi tỉnh tới, chính là bị hắn động tay đông chân đánh thức, lại nhìn dáng dấp của hắn, trời sanh không một chút áy náy.

 

Công chúa mẫu thân nói, giữa phu thê là phải nhân nhượng lẫn nhau, như vậy mới có thể duy trì được tình cảm, giữa hai người luôn có một phương cường thế một phương phải yếu thế, một phương cường ngạnh một phương phải nhượng bộ, tính toán làm sao để duy trì một cái thế cân bằng. A Uyển cảm thấy trên lý thuyết công chúa mẫu thân nói thật đúng, thế nhưng dùng ở thực tiễn, có lúc cũng không thể áp dụng cho mình và Vệ Huyên, đơn giản bởi vì Vệ Huyên chính là người khó lường, có lúc bá đạo như con Gấu Con hai nhân cách, có lúc lại tội nghiệp giống như cái đại nam hài, để cho nàng thật sự là không còn gì để nói.

 

Tỷ như lúc này, nàng còn chưa xuống giường, liền bị hắn ôm dính sát, một cái đầu ủi ở trên hõm vai nàng, âm thanh mềm nhũn, nói:

-“Không có sao, nàng có thể ngủ thêm một chút, chậm một chút lại đi thỉnh an bọn họ cũng được. Hôm nay phụ vương được nghỉ, không cần vào cung, bọn họ có thời gian chờ!

 

A Uyển vỗ vỗ đầu của hắn, lại xoa xoa đầu tóc đen mềm mại mượt mà, trong lòng cảm khái cảm giác thật tốt, ngoài miệng nói:

-“Cái này không thể được, nào có đạo lý để cho trưởng bối chờ?

 

Vệ Huyên lại bĩu môi lầm bầm, hết sức không hiếu thuận nói:

-“Bọn họ cũng đều biết thân thể của nàng không khỏe, sẽ không trách tội nàng. Hơn nữa, nếu như nàng ngủ không đủ sẽ nhức đầu, ngược lại là lão nhân thân thể khỏe, để cho ông ta chờ một lát cũng không quan hệ!

 

-“Không có sao, ta có thể kính trà cho bọn họ rồi trở lại nghỉ ngơi.

 

Thấy A Uyển kiên trì, Vệ Huyên chỉ đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, mò lấy y phục sạch sẽ tối ngày hôm qua nha hoàn đặt ở trên hòm xiểng trước đó, nghiêng đầu nhìn kỹ mặt của nàng,

-“Thật sự không khó chịu à?

 

A Uyển bị thái độ làm phiền của hắn khiến cho thiếu chút nữa phải trợn trắng mắt, bất quá trong lòng biết hắn là săn sóc mình, vẫn rất cảm động, liền cười nói:

-“Thật không khó chịu, trở về lại nghỉ ngơi cũng có thể.

 

Tối hôm qua mặc dù bị Vệ Huyên huyên náo cực độ xấu hổ, thế nhưng lại không phải chân chánh động phòng, làm sao có thể sẽ mệt mỏi?

 

Dứt lời, A Uyển nhận lấy y phục Vệ Huyên đưa tới, đang muốn gọi nha hoàn đi vào hầu hạ bọn họ thay quần áo thì, lại bị Vệ Huyên ngăn cản.

 

-“Ta không thích các nàng tùy tiện đụng chạm, hiện nay nàng là thê tử của ta, giúp ta thay y phục có được hay không?

 

Vẻ mặt hắn chờ đợi hỏi, ngón tay ở trong tay áo có chút không tự chủ phát run, chỉ cần nghĩ đến A Uyển giống như một tiểu thê tử bình thường hầu hạ mình, thật sự là kích động đến không được.

 

Đây là việc rất nhỏ, A Uyển không tính toán với hắn ở phương diện này, liền nhận lấy y phục của hắn, hầu hạ hắn mặc y phục vào. Sau đó cầm lấy y phục của mình, thong thả ung dung xử lý chính mình, mấy lần ở giữa đẩy ra móng vuốt dò tới của thiếu niên bên cạnh, không để cho hắn lại động tay động chân.

 

Thiếu niên thời kỳ trưởng thành hết sức dễ dàng xao động, A Uyển sợ hắn cọ tới nữa, chính hắn lại phải bị khó chịu, một lát phải đi kính trà cho trưởng bối, phải áp chế hành vi của hắn.

 

Bất quá cũng bởi vì hành vi lơ đãng dung túng này, càng thêm nuôi lớn lòng tham của hắn, mà được voi đòi tiên, để cho A Uyển có chút bất đắc dĩ. Nguyên là không nghĩ tính toán ở trong chuyện nhỏ, dù sao đã thành thân, sau này hai người sẽ phải sinh hoạt chung một chỗ, các loại đụng chạm ắt không thể thiếu, nếu như mỗi một việc nhỏ đều phải tính toán, vậy coi như sẽ mệt đến hoảng luôn. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cuộc sống đều là hình thành từ từng cọc chuyện nhỏ, nàng không tính toán, liền nuôi lớn lòng tham lam của người nào đó.

 

Khi nha hoàn ở ngoài cửa bị gọi vào, các nàng phát hiện hai chủ tử ở bên trong đều đã mặc thỏa đáng, không khỏi sửng sốt một chút. Thật may là bởi vì tiếng xấu ở bên ngoài của Vệ Huyên, đó là cảm thấy được cái gì, cũng không ai dám lắm mồm, biết vâng lời hầu hạ hai người rửa mặt.

 

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thanh Nhã bưng tới một ly trà thuốc trình lên cho A Uyển.

 

Vệ Huyên thuận tay nhận lấy, ngửi một cái mùi vị thuốc, cau mày nói:

-“Tại sao còn uống thứ này?

 

Trà thuốc này nghe nói là một vị danh y Giang Nam phối, đặc biệt nhằm vào thể hư của A Uyển, để cho nàng bình thường đem trà thuốc này làm thành trà để uống, điều trị thân thể của nàng, thuốc sử dụng đều là lấy ôn bổ làm chủ, chẳng qua là mùi này không dễ ngửi.

 

-“Không có sao, đã quen rồi.” A Uyển bưng tới nhấp một hớp, nhất thời tinh thần khá hơn một chút —— bị mùi vị đó kích thích.

 

Thanh Nhã nhìn một chút, mở miệng nói:

-“Trà thuốc này sinh tân nhuận hầu, thanh nhiệt tiêu đàm, thích hợp uống vào mùa thu, mỗi khi đến mùa thu, lúc Thế tử phi không có tinh thần thì phải uống một ly.

 

Lúc Thanh Nhã mở miệng, đám nha hoàn của phủ Thụy Vương mịt mờ nhìn nàng, vốn là cảm thấy nàng lắm mồm, thế nhưng phát hiện Thế tử lại không tức giận, ánh mắt hơi sẫm, liếc mắt lẫn nhau một cái.

 

Vệ Huyên cảm thấy Thanh Nhã là người cơ trí, sửa miệng kêu “Thế tử phi” thật là tốt, nhất thời tâm tình tốt lên mấy phần.

 

Chờ lúc hắn dắt A Uyển ra cửa, Vệ Huyên cũng bắt đầu sửa lại xưng hô của A Uyển,

-“Chúng ta đã thành hôn, nàng cũng không thể kêu ta là biểu đệ nữa, phụ vương của ta cũng là phụ vương của nàng, nàng không thể kêu cữu cữu nữa.

 

Nghe nàng gọi mình biểu đệ, khiến cho hắn cảm thấy nàng vẫn là mang dáng vẻ Đại tỷ tỷ đem hắn làm thành đệ đệ.

 

Quả thực tâm tắc nghẽn.

 

Ánh mắt A Uyển vòng vo chuyển, sau đó cười liếc nhìn hắn, hỏi:

-“Không gọi biểu đệ, vậy kêu là A Huyên nha?

 

Nghe được hai chữ “A Huyên” này, trên tuấn dung trắng nõn của Vệ Huyên hiện lên chút đỏ ửng, âm thanh cũng rất khoan khoái, nói:

-“Ừ, cứ gọi như vậy!

 

A Uyển bị hắn làm cho dở khóc dở cười, tối hôm qua ở trên giường lớn mật như vậy, hiện tại lại làm ngây thơ, lúc trước chính là bị dáng vẻ kia của hắn lừa.

 

Hai người tới chính viện, liền thấy phu thê Thụy Vương đã chờ ở trong sãnh đường, hai đệ muội khác mẫu của Vệ Huyên —— Vệ Trác, Vệ Ái cũng tới thật sớm rồi, ngồi ở vị trí đầu dưới phụ mẫu, thấy huynh tẩu đi vào, hai người vội vàng đứng dậy làm lễ ra mắt cùng bọn họ, đều là cặp mắt sáng long lanh nhìn A Uyển vào cửa.

 

A Uyển không khỏi mỉm cười, cười với bọn họ, sau đó cùng Vệ Huyên tiến lên hành lễ thỉnh an với phu thê Thụy Vương.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên A Uyển cái nhi tức này vào cửa kính trà cho công công bà bà, rất nhanh liền có nha hoàn thả một cái bồ đoàn vào trước mặt, sau đó trình lên một ly trà.

 

A Uyển quỳ gối trên bồ đoàn, nhận lấy ly trà kia, hai tay giơ lên, nói với Thụy Vương:

-“Mời phụ vương uống trà.

 

Thụy Vương đầu tiên là liếc nhìn trưởng tử bên cạnh giương giương mắt hổ, nhi tử lưu manh mặt nguy hiểm nhìn mình, phảng phất chỉ cần ông chần chờ một cái, cho nhi tức một chút khó chịu, sẽ bạo khởi mà không cho lão tử mặt mũi, để cho ông hết sức hậm hực. Hơn nữa càng hậm hực hơn chính là, mới vừa rồi lúc hai người đi vào, mặc dù ông không thể nhìn kỹ nhi tức, nhưng cũng thấy rõ ràng, phát hiện khí sắc A Uyển rất tốt, xác nhận suy đoán tối hôm qua của ông.

 

Tối hôm qua hai đứa này xác thực không viên phòng!

 

Thụy Vương nghĩ tới đây nhất thời trong lòng chua xót, nuôi nhi tử lớn như vậy, nguyên lai là cái không nâng, hết lần này tới lần khác ông vì nhi tử lưu manh này, lại mạnh mẽ cưới nữ nhi của muội muội vào, coi như ông là tên lưu manh, cũng là người lưu manh có lương tâm, sau này thế nào có mặt mũi đối mặt với muội muội Khang Nghi? Rõ ràng cái nhi tử lưu manh này nhìn là một nhân tài, thấy thế nào cũng không phải cái không nâng mà?

 

-“Phụ vương.

 

Thụy Vương thất thần bất quá chỉ mấy hơi thở, liền nghe được tiếng nhi tử lưu manh ở bên cạnh nhắc nhở, bất mãn trợn mắt nhìn hắn một cái, vội vàng nhận lấy trà nhi tức kính nhấp một hớp, trong lòng lại đang suy nghĩ, phải làm sao tìm được đại phu chữa trị ẩn tật cho nhi tử lưu manh này. Cái ẩn tật không được này quá đau đớn tự tôn của nam nhân, ông phải suy nghĩ cẩn thận, đỡ phải đến lúc đó nhi tử lưu manh này mất mặt, mọi người cũng không dễ chịu.

 

Vệ Huyên bị ông trừng không đau không ngứa, ngược lại đã định ra đời này hắn là quỷ đòi nợ, có lúc phụ thân giận đến đỏ mặt tím tai cũng là chuyện thường, cũng không giống nhà người bình thường phụ nghiêm tử hiếu.

 

A Uyển lại kính trà cho Thụy Vương phi, mặt Thụy Vương phi mỉm cười ôn hòa, nhận lấy trà uống một hớp.

 

Chờ A Uyển kính trà cho bọn họ xong, hai vị trưởng bối đều thưởng đồ vật cho nàng, lại ý ý tứ tứ nói với bọn họ một ít lời chúc tốt đẹp, đại khái như vì Vệ gia khai chi tán diệp các loại, liền kết thúc kính trà.

 

Tiếp theo, hai tỷ đệ Vệ Trác Vệ Ái tới bái kiến tân tẩu tẩu, đến phiên A Uyển tặng quà cho bọn họ.

 

Đối với hai tỷ đệ Vệ Ái, cũng có thể nói là A Uyển nhìn bọn họ lớn lên, thêm nữa hai nhà thường xuyên có qua lại, lẫn nhau cũng không quá xa lạ, Vệ Trác thích chạy theo người huynh trưởng Vệ Huyên này, là một tiểu thúc tử rất bớt lo, mà Vệ Ái hết sức e ngại huynh trưởng, đối với A Uyển ngược lại tương đối thân cận, cũng là cái bớt lo. Khi nàng nói chuyện với A Uyển, nhỏ giọng hỏi, sau này nàng có thể tới Tùy Phong viện tìm A Uyển nói chuyện hay không.

 

A Uyển cười nói:

-“Ái muội muội nếu như muốn tới thì tới, người một nhà không cần khách khí như vậy.

 

Vệ Ái đầu tiên là liếc nhìn huynh trưởng một cái, thấy hắn lãnh đạm nhìn qua, cúi đầu nhỏ giọng đáp.

 

Thụy Vương phi thấy vậy, trong lòng ngược lại cảm thấy nữ nhi thân cận với A Uyển người tẩu tử này cũng tốt, sau này Thụy Vương phủ là phải giao cho Vệ Huyên, tương lai A Uyển chính là nữ chủ nhân trong cái phủ này, nếu như nữ nhi có thể thân cận với A Uyển, đối với tương lai của nàng cũng tốt.

 

Đợi đến lúc dùng đồ ăn sáng, theo như quy củ A Uyển cái nhi tức này là phải hầu hạ bà bà dùng bữa. Bất quá Thụy Vương phi nào dám bản thân ngồi, để cho A Uyển đứng ở bên cạnh hầu hạ? Đến lúc đó Vệ Huyên không bạo khởi hất bàn à….. đối với tâm tư của người con riêng này Thụy Vương phi nắm bắt hết sức chuẩn. Ngay lúc mời trà Thụy Vương đã chậm thời gian mấy hơi thở đều bị tiểu bá vương kia trợn mắt nhìn, hắn cũng sẽ không cho mình cái kế mẫu này mặt mũi gì.

 

Thật may là Thụy Vương phi tâm cũng rộng, cũng không quá xem trọng mặt mũi, liền kêu A Uyển cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.

 

Sau khi toàn gia ăn sáng xong, theo như quy củ Thụy Vương mang theo hai nhi tử đi thư phòng, để cho mấy người các nàng nói chuyện. Cho nên A Uyển liền thuận thế ngồi ở chỗ Thụy Vương phi, cùng tiểu cô tử Vệ Ái nói chuyện làm quen một chút, nhưng không nghĩ nha hoàn tới nói, Vệ Huyên tới đón nàng.

 

A Uyển không nghĩ tới Vệ Huyên lại không biết điều như vậy, đang nhức đầu thì, không nghĩ tới Thụy Vương phi lại cực kỳ tự nhiên nói:

-“Nếu Huyên Nhi tới đón ngươi, ngươi liền cùng hắn trở về nghỉ ngơi thôi.

 

A Uyển:

…..

 

Chẳng lẽ là nàng quá không bình tĩnh?

 

Đang nói, Vệ Huyên liền tiến vào, thi lễ với Thụy Vương phi, nói:

-“Mẫu phi, xưa nay thân thể A Uyển không tốt, mời ngài tha thứ nhiều một chút, nhi tử liền dẫn nàng trở về nghỉ ngơi.

 

Thụy Vương phi nghe biết nhã ý, liền thân thiết nói:

-“Đã như vậy, ta liền không lưu ngươi nói chuyện.

 

Dừng lại, sau đó bà lại nói:

-“Sau này cũng không cần mỗi ngày tới thỉnh an, ấn quy củ mồng một mười lăm là được rồi, phải dưỡng thân thể cho tốt.

 

Vệ Huyên hết sức hài lòng kế mẫu thức thời, nụ cười trên mặt rốt cuộc rõ ràng mấy phần, liền lôi kéo A Uyển trở về Tùy Phong viện.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts