Sủng Thê Như Lệnh - Chương 112


☆, Thiếu niên thời kỳ trưởng thành không đã thương nổi!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Đại nha hoàn thiếp thân hồi môn của A Uyển tổng cộng có bốn người, trong đó có Thanh Nhã, Thanh Hoàn, Thanh Sương, Thanh Bình, bốn nha hoàn này có các trách nhiệm riêng, quản quần áo đồ vật riêng của A Uyển. Trừ nha hoàn thiếp thân hầu hạ ra, còn có một ít tiểu nha đầu thứ đẳng, cùng thị tì hai phòng theo tới, cùng với các quản sự đặt ở trong các thôn trang.

 

Buổi sáng lúc A Uyển cùng Vệ Huyên đi kính trà thỉnh an trưởng bối, trừ Thanh Hoàn đi theo, Thanh Nhã, Thanh Sương, Thanh Bình bị ở lại trong Tùy Phong viện thu thập đồ vật hòm xiểng hồi môn của A Uyển, thuận tiện nhận biết bọn nha hoàn hầu hạ trong Tùy Phong viện.

 

Bốn người nha hoàn thiếp thân hồi môn này là Trưởng công chúa Khang Nghi thật sớm đã tỉ mỉ chọn lựa tốt, cũng trải qua dạy dỗ một thời gian.

 

Sau khi dạy xong đến bà thật hài lòng, mới đưa các nàng tới bên cạnh nữ nhi, làm nha hoàn hồi môn cho nữ nhi, mang tới giúp đỡ lớn.

 

Cho nên bốn nha hoàn này đều có khả năng, có đặc điểm, Thanh Nhã chững chạc tỉ mỉ, Thanh Hoàn, Thanh Sương cơ trí ứng biến, chính là Thanh Bình nhỏ tuổi nhất, mặc dù bình thường cũng không thường xuất hiện ở trước mặt A Uyển, thế nhưng là người hiểu y lý.

 

Đồ cưới của A Uyển đã khóa vào trong mấy gian sương phòng ở Tùy Phong viện, chờ A Uyển có thời gian đến kiểm tra xong liền có thể chỉnh lý nhập kho, mà một ít vật dụng hòm xiểng các loại để bây giờ sử dụng, là hôm qua lúc vào cửa mang vào cùng, cũng cần bọn nha hoàn phải chỉnh lý.

 

Nhiệm vụ của Thanh Nhã mặc dù nặng, bất quá nàng lại không vội đi sửa sang lại, chờ sau khi các chủ tử rời đi, cùng bọn nha hoàn Tùy Phong viện thu thập tân phòng, trong lúc vừa bận rộn vừa lơ đãng đánh giá mấy nha hoàn kia, rất nhanh liền rõ ràng đám nha hoàn này, cái nha hoàn kêu Lộ Vân mới là nhân vật đứng đầu ở trong các nàng này, cũng là đại nha hoàn thiếp thân mà Vệ Huyên nhìn trúng.

 

Thanh Nhã trong lòng đang suy nghĩ như thế nào cùng Lộ Vân khách sáo vài câu, thấy Lộ Vân đi tới thu thập giường mới, nàng vội vàng đi qua hỗ trợ, sau đó thấy Lộ Vân từ chỗ cuối giường móc ra một cái khăn màu trắng.

 

Đang khi nàng có chút buồn bực đó là vật gì, lại thấy Lộ Vân đột nhiên cắn ngón tay của mình, hơn nữa đưa giọt máu ở ngón tay của mình đến trên khăn trắng kia, máu giống như hồng mai nở rộ trên tuyết, tích tích dừng ở trên khăn màu trắng. Chờ sau khi khăn đã hút máu xong, nàng lại từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái hộp gỗ, đem khăn trắng bỏ vào.

 

Thời điểm Lộ Vân làm những chuyện này, cũng không giấu mình, trong nháy mắt Thanh Nhã liền hiểu ý của nàng, nên cũng không nói gì, chỉ nhìn Lộ Vân làm việc.

 

Hai người cùng nhau dọn dẹp nội thất không sai biệt lắm thì, nghe được bên ngoài vang lên tiếng kêu, nguyên lai là một quản sự ma ma bên cạnh Vương phi tới.

 

Ma ma kia cười khách khí, trong lúc giơ tay nhấc chân cùng ma ma bình thường bất đồng, Thanh Nhã cũng là người có kiến thức, liền biết cái ma ma này chắc là từ trong cung ra. Tâm tư thay đổi thật nhanh, Thanh Nhã có chút rõ ràng, liền nghe được ma ma kia nói với các nàng:

-“Lộ Vân cô nương có thuận tiện không? Lão nô tới lấy đồ.

 

Trên mặt Lộ Vân không có biểu cảm gì, tại Thanh Nhã nhìn chăm chú, đưa hộp gỗ để khăn có máu cho ma ma.

 

Sau khi nhận lấy hộp gỗ kia, ma ma ngay trước mặt các nàng mở ra xem, sau đó sắc mặt liền thay đổi. Khi Thanh Nhã đang suy nghĩ thì, liền nghe được Lộ Vân đột nhiên nói:

-“Ma ma còn có chuyện gì sao?

 

Mặc dù ma ma cảm thấy vết máu trên khăn này không đúng, thậm chí máu trên đó quá mức mới mẻ, căn bản là mới vừa chảy ra không lâu, thế nhưng đối mặt Lộ Vân cái đại nha hoàn Tùy Phong viện này, hự mấy cái, vẫn là không dám nói lời nói thật, chỉ có thể cười theo nói:

-“Lộ Vân cô nương, cái nguyên khăn...

 

Lộ Vân rất bình tĩnh nói:

-“Đây là thế tử tự mình xem qua, ma ma cảm thấy có gì không đúng?

 

Nghe được là thế tử tự mình xem qua, cho dù ở trong lòng ma ma reo hò “Hết thảy đều không đúng, cái này căn bản không phải máu xử nử”, ngoài miệng lại cũng không dám nói rõ, chỉ đành phải thu cẩn thận, quyết định chuyện này giấu kín ở trong bụng, ngàn vạn lần không thể nói ra. Nếu như vật này là nha hoàn thế tử phi giao cho bà, bà còn có thể đến trước mặt Vương phi nói một cái, thế nhưng nếu là thế tử... Được, im lặng đi, đỡ phải không cẩn thận nói lời không nên nói, bị hỗn thế ma vương kia một chân đá tới thì mất nửa cái mạng.

 

Ma ma nâng hộp gỗ đựng khăn giả đi, mà hết thảy cùng Thanh Nhã vây xem bị kích thích không nhẹ.

 

Chờ sau khi nàng cùng Lộ Vân thu thập xong tân phòng, các chủ tử vẫn chưa về, các nàng cũng có thể nhân cơ hội nghỉ một chút.

 

Thanh Nhã lên tiếng chào Lộ Vân, liền đi chỉnh lý hòm xiểng của A Uyển, thuận tiện chạm trán Thanh Sương để hỏi thăm tin tức.

 

Thanh Sương không hổ là một nha hoàn giỏi hỏi thăm, mặc dù thời gian rất ngắn, cũng có thể nghe được một chút da lông, bất quá Thanh Sương cảm thấy, cũng không phải là miệng mình giỏi giang, mà là mấy người ở Tùy Phong viện đã được Vệ Huyên phân phó, cho nên chỉ cần nàng biểu lộ thân phận, những người đó căn bản không gây khó khăn cho nàng, có thể nói cũng sẽ nói cho nàng nghe.

 

Nếu Tùy Phong viện là địa bàn của Vệ Huyên, người ở bên trong phần lớn là tâm phúc của Vệ Huyên, hơn nữa tồn tại của đám tâm phúc này ở trong Thụy Vương phủ thế nhưng nghênh ngang mà đi, ngay cả người bên cạnh phu thê Thụy Vương cũng không dám trêu chọc bọn họ. Dù sao nếu như bọn họ chọc mấy chủ tử khác tức giận còn có thể mở ra một con đường, nhưng nếu là chọc tiểu bá vương kia, chính là phải mất mạng. Lâu ngày, ngay cả người hầu hạ ở trong Tùy Phong viện cũng không dám trêu.

 

Hạ nhân cũng phân ra ba bảy loại, người ở trong Tùy Phong viện này nghiễm nhiên chính là bá vương một phủ, mọi người đều phải tránh đi.

 

Thanh Nhã như có điều suy nghĩ, mới vừa rồi thái độ cái ma ma đó ngược lại có thể nói xuôi được, biết rõ chiếc khăn kia có vấn đề, nhưng bởi vì Lộ Vân một mực khẳng định, chỉ có thể cười theo không dám nói thêm cái gì!

 

Thanh Nhã cùng lứa với A Uyển, cho dù chững chạc thận trọng, cũng bất quá là một tiểu cô nương chưa lấy chồng, có ít thứ cũng là không biết, cho nên nàng cũng không biết, nguyên lai tối hôm qua vậy mà phu thê tân hôn lại không có viên phòng, điều này làm cho nàng ngạc nhiên không dứt. Về phần cái chuyện viên phòng vì sao không có lạc hồng gì đó, Thanh Nhã tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều, cho nên chỉ sẽ cho rằng, đây là không có viên phòng, cho nên khăn mới sẽ không có vết máu.

 

Đang trong lúc nàng rối rắm vì sao thế tử cùng quận chúa không viên phòng, Thanh Bình đi tới, nhỏ giọng nói với nàng:

-“Hôm nay khí sắc quận chúa nhìn không sai, hôm qua hẳn là không có viên phòng. Thanh Nhã tỷ tỷ, tỷ chững chạc thận trọng chút, sau này nên nhìn một chút, chớ để cho bọn họ viên phòng quá sớm, đối với thân thể quận chúa không tốt. Đây là công chúa giao phó, nữ tử chưa tới mười bảy, viên phòng quá sớm đối với thân thể có hại...

 

Cho nên nói, ở trong ý tưởng của Trưởng công chúa Khang Nghi, để cho bọn họ qua mười bảy tuổi mới viên phòng là tốt nhất, thế nhưng La Diệp là một nam nhân, cảm thấy có chút không nhân đạo, mới có thể nói với Vệ Huyên, kéo dài một năm.

 

Sau khi Thanh Nhã nghe xong, lập tức hiểu, thận trọng nói với nàng:

-“Ta biết, ngươi yên tâm.

 

Trong lòng lại là có chút âu sầu, tuy nói công chúa đã giao hẹn qua, nhưng khi nhìn vẻ mặt thế tử tình cờ nhìn quận chúa nhà các nàng, ước gì muốn nuốt ăn, thật có thể nhẫn nhịn hai năm sao?

 

Bất quá nghĩ tới phương diện tốt, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không bình thường, nếu như vì thân thể quận chúa, thế tử phải nhịn một chút đi? Nhìn tối hôm qua không phải chính là không có viên phòng sao?

 

Đang lúc mấy tên nha hoàn chụm đầu trao đổi, hai người kính trà thỉnh an các trưởng bối rốt cuộc đã trở lại.

 

Bọn nha hoàn nhanh nhanh chạy tới hầu hạ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển không biết buổi sáng sau khi nàng cùng Vệ Huyên rời đi, chuyện đã xảy ra trong Tùy Phong viện, sau khi từ chính viện trở lại, nàng bị Vệ Huyên mang theo đi dạo Tùy Phong viện.

 

Mặc dù lúc Vệ Huyên tới đón nàng, là đánh cờ hiệu thân thể của nàng không khỏe cần phải nghỉ ngơi, thế nhưng tối hôm qua coi như A Uyển đã nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ còn có thể đi một chút, thật là không mệt.

 

Vệ Huyên thấy vậy, liền trực tiếp quên chính mình mới vừa rồi tìm cớ, đề nghị mang nàng đi dạo phủ Thụy Vương, ngược lại A Uyển vẫn nhớ rõ ràng, không nghĩ ngày đầu tiên mình vào cửa liền đánh vào mặt Thụy Vương phi.

 

Vì vậy Vệ Huyên chỉ có thể lui lại mà cầu việc khác, mang nàng đi dạo Tùy Phong viện. Tùy Phong viện là địa bàn của hắn, coi như hắn ở bên trong giết người phóng hỏa, cũng sẽ không có người biết, không lo bị người nói.

 

A Uyển đã tới Tùy Phong viện nhiều lần, bất quá Tùy Phong viện là địa phương đẹp nhất trong phủ Thụy Vương, mỗi mùa phong cảnh cũng khác nhau, cảnh thu này cũng làm cho nàng tràn đầy phấn khởi, tâm tình thư thái mấy phần.

 

-“Sau này A Huyên chớ có làm tiếp loại chuyện như vậy, ta đang cùng mẫu phi nói chuyện đấy, A Huyên liền tới dẫn ta đi, để cho người khác thấy được sẽ nói như thế nào?” A Uyển cố khuyên hắn, để cho hắn đừng quá tùy hứng.

 

Vệ Huyên lại dửng dưng như không nói:

-“Cái này có cái gì? Thân thể nàng vốn không khỏe, hai ngày này lại vô cùng mệt nhọc, phải nghỉ ngơi nhiều một chút!

 

-“Cũng không kém như vậy.”

A Uyển nói xong bóp bóp mặt của mình,

-“A Huyên nhìn, mấy năm này khí sắc của ta càng ngày càng tốt, không chừng chưa tới một hai năm, cùng người bình thường không sai biệt lắm, đến lúc đó ta muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, không cần ăn kiêng nữa.

 

Nói đến ăn kiêng, trong lòng A Uyển thật ra thì rất oán niệm.

 

Làm một kẻ tham ăn, đời trước chính là có bệnh tim, trước giờ lại không có quá bạc đãi bản thân ở trên vấn đề ăn uống, chỉ cần số lượng vừa phải là được. Ngược lại đời này không có bệnh tim trí mạng, lại bởi vì thể chất suy yếu, tỳ vị không tốt, ăn không được một chút đồ ăn dầu mỡ hoặc là khẩu vị nặng, để cho nàng khó chịu muốn chết, thường xuyên chỉ có thể ở trong ảo tưởng thỏa mãn một chút.

 

Vệ Huyên nhìn một chút sắc mặt của nàng, không nhịn được đưa tay xoa xoa trên má nàng, nơi lòng bàn tay là một xúc giác nhẵn nhụi mềm mại, lại vẫn lộ ra một chút tái nhợt, ít nhất so với Mạnh Tự cái cô nương giống như con trâu, A Uyển vẫn có vẻ quá mức gầy yếu.

 

Nghĩ tới đây, trái tim của hắn hung hăng co rụt lại, không khỏi duỗi tay ôm nàng vào trong ngực.

 

Bởi vì động tác này của hắn, để cho bọn nha hoàn đi theo phía sau xa mấy trượng chỉ đành phải dừng bước, sau đó thức thời cúi đầu.

 

-“Làm sao vậy?” A Uyển bị hành động đột nhiên của hắn làm cho kỳ quái.

 

Sau đó liền nghe được hắn dùng giọng buồn buồn nói:

-“Sau này nàng muốn ăn cái gì thì nói cùng ta, ta sẽ bảo đầu bếp làm cho nàng.

 

A Uyển bị hắn chọc cho cười lên, vỗ vỗ vai của hắn, sau đó rất ngạc nhiên phát hiện, thiếu niên này lại cao hơn nàng một cái đầu, bởi vì một năm này thân thể nhảy vọt cao lên quá nhanh, tốc độ thịt phát triển so ra kém hơn tốc độ xương, cho nên khiến cho hắn nhìn rất gầy, để cho nàng cảm giác rõ ràng hơn, hắn thật sự là một thiếu niên mười lăm tuổi.

 

-“Được rồi, ta chỉ nói như vậy thôi.

 

A Uyển vẫn là biết tốt xấu, biết tỳ vị của mình quá yếu, rất nhiều thứ không thể ăn, tình cờ cũng chỉ là ngoài miệng oán trách mấy câu như vậy, không có tùy hứng lấy thân thể của mình đi đùa giỡn.

 

Đi dạo Tùy Phong viện một hồi, thấy mặt A Uyển lộ mệt mỏi, Vệ Huyên liền dẫn nàng trở về nghỉ ngơi.

 

Bất quá bởi vì còn cách phòng ngủ một đoạn, Vệ Huyên cúi người xuống đòi cõng nàng.

 

Hành động này thật sự là hết sức lãng mạn, nhưng đáng tiếc đặt ở chỗ này có vẻ có chút không đứng đắn, A Uyển liếc nhìn nha hoàn ở xa xa dáng dấp cuối đầu cụp mi, cuối cùng không chịu nổi kiên trì của hắn, vẫn là nằm sấp ở trên lưng hắn, nụ cười trên mặt một mực không có rơi xuống.

 

Nằm ở trên lưng hắn, A Uyển lấy tay gõ xuống xương ở vai hắn, nói:

-“Không oán được sáng sớm hôm nay tay ta lại đau như vậy, trên người A Huyên thịt quá ít, một đống xương.

 

-“Vậy ta sẽ cố gắng ăn nhiều một chút.” Vệ Huyên biết nghe lời phải, trong lòng lặng lẽ nghĩ một kế hoạch cho mình, không chỉ phải có thêm nhiều nhiều thịt, cũng phải có một thân thể cường tráng, như vậy A Uyển sẽ càng thích hắn.

 

Ừ, đúng rồi, còn phải đem những thị vệ dáng dấp cao lớn uy mãnh cách xa một chút, chớ để cho bọn họ tùy tiện xuất hiện ở trước mặt A Uyển. Lộ Bình thì có thể, ngược lại Lộ Bình cũng đang thay đổi, thân thể gầy linh linh, không có mấy cân thịt, hơn nữa hắn còn muốn cho Lộ Bình hỗ trợ làm việc, về sau cơ hội xuất hiện rất nhiều...

 

A Uyển không biết thiếu niên đang cõng mình đang kế hoạch như thế nào sau này đem các sinh vật nam tính mà nàng có thể nhìn thấy đuổi đi xa, tuyệt đối không thể để cho nàng nhìn thấy!

 

Lúc này nằm ở trên lưng hắn cùng hắn một đường nói đùa, hai tay tình cờ vỗ vỗ vai hắn, hoặc là kéo kéo tóc của hắn, không khí thân mật dễ dàng, cho đến trở lại phòng ngủ.

 

Trở lại phòng ngủ, sau khi bọn nha hoàn bưng nước tới cho bọn họ rửa mặt xong, liền bị Vệ Huyên đuổi ra ngoài, rõ ràng không thích quá nhiều người xuất hiện ở giữa bọn họ.

 

Vệ Huyên tự mình đi tới tủ y phục tìm một bộ đồ ngủ cho A Uyển thay, chính mình cũng cởi ngoại bào ra, liền ôm nàng lăn đến trên giường, và cúi đầu ngậm môi của nàng, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn.

 

Đêm động phòng hoa chúc tối hôm qua, mặc dù không thể làm đến cuối cùng, thế nhưng Vệ Huyên lại đem hết thảy những hành vi mà chính mình đã ảo tưởng trước kia làm một lần với A Uyển, giống như việc hôn này, trước khi thành hôn, lo lắng hù dọa A Uyển, khi đó tuyệt đối không thể làm, phải khắc chế hết sức khổ cực. Vì vậy hiện tại, làm tới thật sự hài lòng.

 

-“Đủ, đủ rồi chứ...

Hơi thở của A Uyển có chút nặng,

-“Không phải nói để cho ta nghỉ ngơi sao?

 

Hận đến dùng tay cào hắn.

 

-“Chờ một chút...

 

Thanh âm của hắn có chút hàm hồ, môi lưỡi dọc theo cổ của nàng nhẹ nhàng gặm cắn, cơ hồ xem nàng là thức ăn mỹ vị, lại liếm lại cắn lại gặm, để cho A Uyển có loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Loại cảm giác sợ hãi này từ tối hôm qua thì đã có, mỗi khi ở thời điểm này, không chỉ có phá độ liêm sỉ, càng là hủy ba quan mà.

 

Rõ ràng lúc xuống giường nhìn còn rất bình thường nha, vì sao một khi ở trên giường, hơi thở liền thay đổi?

 

Nghĩ vậy, lại cào hắn một cái! Cái này nha đơn giản là đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nàng!

 

-“A Uyển, nàng quá mềm, quá thơm...” Hắn hàm hồ nói, trong lòng lại dâng lên một khát vọng thâm trầm, cảm giác như thế nào cũng không đủ.

 

Hắn cảm thấy mình tựa hồ rất không bình thường, đặc biệt là đối với A Uyển, hận không được dùng các loại thủ đoạn giam cầm nàng, chỉ cho phép nàng sống trong nhà giam mà hắn xây lên cho nàng, nàng chỉ có thể cảm giác được tồn tại của một mình hắn. Hắn cảm thấy dục niệm này quá điên cuồng, không dám để cho nàng biết được chính mình có ý niệm vặn vẹo này, một mực cẩn thận cất giấu, cho tới bây giờ, lúc có thể quang minh chính đại có nàng, không nhịn được liền muốn đòi lấy càng nhiều hơn.

 

Nghe nói dục vọng của một người là có hạn, sau khi lấy được vật tha thiết ước mơ, thời gian lâu dài, sẽ sinh ra cảm giác chán ghét. Mà vật hắn tha thiết ước mơ đã ở trong lòng hắn, thế nhưng vì sao lại cảm thấy, chỉ sợ cả đời đến chết cũng sẽ không chán ghét? Đến lúc đó coi như là núi lở đất mòn, sợ cũng không cách nào ngăn cản...

 

Chờ sau khi A Uyển rốt cuộc mệt mỏi ngủ, thiếu niên mới quần áo xốc xếch ngồi thẳng dậy, vạt áo tùy ý mở rộng, lộ ra lồng ngực màu trắng rắn chắc, vươn ngón tay có vết chai mỏng sờ khóe mắt của thiếu nữ bên người, sờ tới vệt nước mắt. Hắn cúi đầu ở chỗ đuôi mắt có chút phiếm hồng hôn một cái, trong lòng một mảnh tối tăm.

 

Hắn quả nhiên có bệnh, rõ ràng muốn che chở nàng, lại không nhịn được lại bắt nạt nàng đến khóc thút thít.

 

Nghĩ như vậy, đôi mắt lại một mảnh tối đen, tinh thần phấn khởi, toàn thân đều đang kêu gào cái gì. Hắn nhìn thiếu nữ nằm trên giường rất lâu, thân thể mảnh khảnh đối với hắn mà nói gầy yếu đến không chịu nổi một kích, thế nhưng lại tươi sống khiến cho hắn không nhịn được muốn ôm ấp, hơi thở như có như không càng là câu động tâm tư của hắn.

 

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, từ từ đưa tay gỡ ra thắt nút bên hông của nàng... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ngủ một giấc, A Uyển cảm thấy giống như mệt mỏi hơn.

 

Nàng xoa trán mở mắt, mới vừa ngồi dậy liền thấy thiếu niên ngủ ở bên cạnh, cả người dán vào mình, mặt nghiêng một bên đè xuống, tóc tai tán loạn ở trên gối, gương mặt trẻ con.

 

Phát ngốc một hồi, nhớ tới sự tình mới vừa rồi trước khi ngủ, A Uyển không nhịn được bụm trán.

 

Nàng như vậy có tính là dâm loạn trẻ vị thành niên hay không? Trong lòng có cảm giác nhàn nhạt tội ác làm sao đây?

 

Đang lúc nàng rối rắm, Vệ Huyên cũng đúng lúc mở mắt, bò người lên, ngoan ngoãn nhìn nàng, hỏi:

-“Nàng tỉnh rồi? Có đói bụng hay không?

 

Theo lời của hắn vang lên, bụng A Uyển cũng phát ra tiếng kêu, lập tức để cho nàng nghiêm mặt, rất đứng đắn nói:

-“Đói.

 

Trên mặt Vệ Huyên lộ ra nụ cười, trước khi nàng xù lông, tiến tới hôn môi của nàng một cái, sau đó lôi kéo nàng rời giường.

 

Chờ hai người dùng bửa xong, đã là chạng vạng tối, ánh nắng chiều ở chân trời có chút rực rỡ, khí trời vừa vặn.

 

Mới vừa rồi A Uyển ăn tương đối no, hai người liền tay nắm tay ở trong sân tản bộ tiêu cơm, bồi bọn họ tản bộ còn có Đại Bạch cùng Nhị Bạch bị làm như của hồi môn bỏ bao mang tới…. Hai con ngỗng ngốc này, lúc bị Vệ Huyên chê, bọn chúng rất bình tĩnh mà vểnh mông, hùng tráng uy vũ đi.

 

-“Ngày mai chúng ta phải tiến cung đi thỉnh an hoàng tổ mẫu, A Huyên nói nên chuẩn bị lễ vật gì cho lão nhân gia đây?” A Uyển hỏi.

 

Thái hậu thương Vệ Huyên như vậy, A Uyển gả tới, tự nhiên cũng là muốn lấy lòng Thái hậu, tránh cho bà mất hứng một cái, khiến cho chính mình phải chịu tội.

 

Tỷ như, thưởng mấy cái cung nữ hầu hạ Vệ Huyên gì đó, cái này tuyệt đối không được!

 

Hai kiếp tiếp xúc, Vệ Huyên đối với sở thích của Thái hậu không nói nắm giữ được mười phần, cũng là có bảy tám phần, lúc này liền nói:

-“Cái này nàng không cần lo lắng, giao cho ta là tốt rồi.

 

A Uyển đối với hắn coi như yên tâm, gật đầu, lại hỏi:

-“Khi nào chúng ta mới đi bái kiến ngoại tổ mẫu?

 

Vệ Huyên sửng sốt một chút, mới hiểu được A Uyển nói cái ngoại tổ mẫu này là Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, tư vị trong lòng có chút khó tả, trầm ngâm một hồi, mới nói:

-“Mấy ngày nữa thôi.

 

A Uyển liếc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn tối tăm, nghĩ đến trước khi xuất giá công chúa mẫu thân thố lộ bí ẩn bên trong hoàng gia cùng nàng, liền có ân oán cô tẩu giữa Thái hậu cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu năm đó, đáng thương Vệ Huyên vì vậy mà không dám nhận thức Lão phu nhân Uy Viễn Hầu người ngoại tổ mẫu này, chính là vì bận tâm tâm tình của Thái hậu, nói vậy trong lòng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng cực kỳ khổ sở đi?

 

Quả nhiên, quả đấm của người nào lớn, thì người đó có thể tùy hứng làm chúa tể quyền lợi người khác.

 

Nghĩ tới đây, nàng duỗi tay ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn.

 

Vệ Huyên chớp mắt, không biết vì sao nàng đột nhiên ôm mình, thế nhưng có tiện nghi không chiếm là khốn kiếp, trực tiếp giở trò ôm không giải thích.

 

Chờ lúc A Uyển phát hiện cái ôm này biến chất, thiếu chút nữa muốn cắn hắn.

 

Quả nhiên thiếu niên thời kỳ trưởng thành xao động chịu không nổi mà!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts