Sủng Thê Như Lệnh - Chương 113


☆, Thụy vương: vẫn là mau mau chữa khỏi ẩn tật cho nhi tử lưu manh này!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Hôm sau, trời còn chưa sáng, A Uyển cùng Vệ Huyên đã rời giường.

 

A Uyển ngáp một cái, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời còn tối đen, mắt cũng không mở ra được, cảm giác não trướng đau bởi vì giấc ngủ chưa đủ. Từ nhỏ bắt đầu, bởi vì thân thể nàng không tốt, một ngày thời gian giấc ngủ phần lớn là so với người ngoài phải nhiều hơn một hai canh giờ, cộng thêm Trưởng công chúa Khang Nghi thương nàng, vì thế mà dời thời gian thỉnh an buổi sáng, đại đa số để cho nàng ngủ đủ mới được.

 

Như vậy, ngược lại dưỡng thành nàng cố định đồng hồ sinh học, tình cờ thay đổi, thật đúng là không quen.

 

Chẳng qua là, cho dù không quen, nàng cũng không thể tùy hứng, vẫn là bò dậy.

 

-“Nhức đầu? Rất khó chịu sao?

 

Vệ Huyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt trên huyệt thái dương cho nàng, muốn hóa giải một ít đau đớn cho nàng. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, xác thực quá sớm, ít nhất so với thời gian ngày thường A Uyển thức dậy là quá sớm —— kẻ này đối với thời gian A Uyển nghỉ ngơi nhớ rất rõ ràng, để tiện cho hắn rình coi. Chẳng qua là hôm nay phải vào cung, cũng là chuyện không có cách nào khác.

 

-“Không có sao, chỉ một chút là tốt rồi.” A Uyển nhắm mắt lại, chờ Thanh Nhã bưng tới trà thuốc, uống hơn phân nửa ly, rốt cuộc có chút tinh thần.

 

Vệ Huyên lặng lẽ nhìn nàng, muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nói:

-“Sau này nếu như không có chuyện gì, liền không cần tiến cung.

 

Nắm tay nàng hơi lạnh, trong lòng đã có chủ ý.

 

Vào lúc này A Uyển tỉnh táo một chút, bồi hắn cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng, An ma ma thấy vậy, vội vàng chỉ huy bọn hạ nhân dọn thức ăn.

 

Lúc đợi bàn bày thức ăn, A Uyển cười nói:

-“Vậy thì không thể được, sau này có thời gian phải thường xuyên tiến cung thỉnh an hoàng tổ mẫu mới đúng.

 

Trước kia nàng chưa gả cho Vệ Huyên thì thôi, khi đó chẳng qua là một ngoại tôn cùng Thái hậu không có liên hệ máu mủ, hiện nay gả cho Vệ Huyên, Thái hậu chính là tổ mẫu ruột thịt, lễ nghĩa phải làm đủ.

 

Vệ Huyên bây giờ lớn tuổi, không bằng trước kia có thể thường xuyên tự do ra vào hậu cung, Thái hậu cũng không tiện thường xuyên cho đòi hắn đến Nhân Thọ cung. Thời điểm như thế này, chính là làm tức phụ thay thế trượng phu tới thỉnh an lão nhân gia, cũng coi là một loại ló mặt, đỡ phải thấy ít đi, tình cảm sẽ nhạt. Nếu là nhà người bình thường, tình cảm phai nhạt liền phai nhạt, thế nhưng Thái hậu thì bất đồng, người người cũng nguyện ý giảm ngắn mấy năm tuổi thọ, tước đầu đi nịnh nọt, liền vì có thể lộ mặt ở trước mặt Thái hậu, nàng tự nhiên không thể làm thanh cao.

 

Mấy cái ý niệm vòng vo chuyển ở trong lòng, A Uyển rất nhanh liền có chủ ý.

 

Vẻ mặt Vệ Huyên có chút âm trầm, lôi kéo tay của nàng không thả, vẫn là A Uyển vỗ vỗ hắn, tự mình gắp cho hắn một khối bánh hành hương mặn chiên xốp giòn dời đi sự chú ý của hắn.

 

Dùng cơm xong, hai người cùng đi ra Tùy Phong viện, cùng phu thê Thụy Vương và hai tỷ đệ Vệ Ái, Vệ Trác tiến cung.

 

Đến trong cung, Thụy Vương cùng Vệ Huyên đi vào triều, A Uyển cùng Thụy Vương phi, tỷ đệ Vệ Trác đi Nhân Thọ cung thỉnh an Thái hậu. Vệ Trác tuổi còn nhỏ, lại là thân tôn tử của Thái hậu, Thụy Vương phi cũng sẽ thường xuyên dẫn hắn vào cung thỉnh an Thái hậu, mặc dù không được sủng so với Vệ Huyên, bất quá cũng là thân tôn tử, Thái hậu cũng là yêu thích.

 

Trước khi Vệ Huyên rời đi, liếc nhìn A Uyển một cái, đáng tiếc A Uyển đang dắt Vệ Ái cùng nàng thấp giọng nói chuyện, căn bản không có tiếp nhận ánh mắt của hắn, để cho trong lòng hắn có chút buồn bực.

 

Đại khái là bởi vì thần thái của Vệ Huyên, Thụy Vương cũng mượn cơ hội liếc một cái, thấy A Uyển ôn nhu cúi đầu nói chuyện cùng trưởng nữ, trong lòng Thụy Vương lại không khỏi có chút cảm khái, cảm thấy thật sự là có lỗi với nàng, nhi tử lưu manh của mình lại là cái không được, để cho nàng gả tới làm quả phụ —— Thụy Vương cũng biết sự tình khăn lạc hồng bị làm giả hôm qua, sợ chuyện này bị người khác biết, ông còn ra lệnh cấm khẩu với ma ma kia.

 

Cho nên, vẫn là mau mau chữa khỏi ẩn tật cho nhi tử lưu manh đi.

 

Đến Nhân Thọ cung, lại thấy trong chánh điện Nhân Thọ cung ngồi khá nhiều người, không chỉ có hoàng hậu, Trịnh quý phi, đám người Minh phi, còn có Thái tử phi ôm Hoàng trưởng tôn, Mạc Như, Tam công chúa, đám người Tứ công chúa, tất cả vây quanh Thái hậu cùng nhau nói chuyện.

 

Hôm nay là ngày A Uyển - Thụy Vương thế tử phi vào cung thỉnh an Thái hậu, mọi người biết, dĩ nhiên là phải nể tình. Mà Tam công chúa cùng Tứ công chúa hiện nay lại ở trong Nhân Thọ cung, Thái hậu nghĩ đến Vệ Huyên dầu gì cũng là huynh trưởng của các nàng, nên cũng kêu các nàng tới.

 

Khi thấy Thụy Vương phi mang theo A Uyển đi vào, ánh mắt của mọi người trong điện cũng nhìn sang, thực chất đều rơi xuống trên người A Uyển. Mặc dù trước kia cũng biết nàng từ nhỏ đã đính hôn cùng Vệ Huyên, thế nhưng đại đa số mọi người cảm thấy cái hôn sự này rất lơ lửng, đặc biệt là Vệ Huyên kia tính tình rất khó mà nói, Thái hậu lại thương hắn như vậy, tất sẽ không vui để cho Vệ Huyên cưới một cô nương thân thể yếu đuối không dễ nuôi dưỡng.

 

Thế nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là ổn định vững vàng thành hôn. Người có chút tâm tư ác độc, suy nghĩ cái này một người ngang ngược bá đạo, một người yếu đuối vắn số, thật đúng là xứng đôi.

 

A Uyển rất trấn định, ngửng đầu lên nhìn thoáng qua, rất nhanh liền thu hết tình huống trong điện vào đáy mắt, sau đó chống lại ánh mắt lạnh lùng chán ghét của Tam công chúa, chẳng qua là nhìn nàng một cái, lại nhẹ nhàng dời mắt, ngược lại để cho chính Tam công chúa giận đến đau ngực.

 

-“Ai yêu, là Thế tử phi Thụy Vương tới thỉnh an mẫu hậu.” Minh phi cười nói, tiếng nói nhẹ nhàng, sóng mắt hơi đổi, ánh mắt như có như không rơi xuống trên người Trịnh quý phi cùng Tam công chúa, sau đó phảng phất như nhìn thấy chuyện gì buồn cười, cầm khăn che miệng.

 

Sắc mặt Tam công chúa tái xanh, ánh mắt bất thiện nhìn Minh phi.

 

Trịnh quý phi phảng phất như không thấy, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, bất động như núi, trong lòng lại chê cười người này ngu xuẩn như vậy, bị người cầm tới làm thế thân cũng không biết, trong lòng rất là xem thường, thứ người như vậy nhảy nhót không lâu.

 

Trong lúc mọi người không mở miệng, Minh phi đường đột lên tiếng, mà sau đó mọi người lại không lên tiếng, mặc dù hoàng hậu trên mặt không vui, lại không có mở miệng trách cứ, có thể thấy được hiện tại Minh phi ở chỗ của Thái hậu so với Trịnh quý phi còn có thể chen mồm nói chuyện.

 

Thụy Vương phi phảng phất như không có nhận ra được cái gì, mang theo nhi tức cùng nhi tử nữ nhi tiến lên thỉnh an Thái hậu.

 

-“Thọ An tới cho ai gia nhìn một chút!” Thái hậu mở miệng nói.

 

A Uyển trên mặt duy trì nụ cười khéo léo, bước lên một bước, bị Thái hậu lôi kéo đánh giá, sau đó chỉ thấy bà cười nói:

-“Nhìn so với trước kia có tinh thần nhiều, rất tốt rất tốt! Sau này cùng Huyên Nhi sống qua ngày thật tốt, tính tình hắn ngoan cố lại bá đạo, là người không thích nghe người khuyên, ngươi phải khổ cực một ít, nếu như hắn có cái gì không đúng, về khuyên hắn một chút.....

 

Thái hậu giống như một tổ mẫu bình thường quan tâm tôn nhi, lải nhải không ngừng.

 

Bộ dáng kia dừng ở trong mắt người bên cạnh, không khỏi không cảm khái Thái hậu thật sự là người thương người, xem Thụy Vương thế tử, đơn giản như là tròng mắt của bà, không người có thể vượt qua hắn.

 

Chỉ có A Uyển bị Thái hậu lôi kéo, thấy rõ, tỉ mỉ phát hiện Thái hậu nói xong, ánh mắt bắt đầu có chút biến hóa vi diệu, sống lưng hơi có chút phát rét, luôn cảm giác lời này của Thái hậu tựa hồ có cái gì không đúng.

 

Thật may là, lúc này Minh phi lại không chịu cô đơn mà đến tìm cảm giác tồn tại, nàng gắt giọng nói:

-“Xem mẫu hậu nói lời này, Thế tử phi mới vào cửa, hiện tại ngài nói lời như vậy, không phải khiến cho nàng hiềm khích với thế tử sao? Đến lúc đó thế tử sẽ bực bội với ngài.

 

Thái hậu tỉnh thần lại, ánh mắt lại có chút biến hóa, phát hiện mình càm ràm một ít, cũng không để ý lời của Minh phi, ngược lại nói:

-“Ai gia đây là mong đợi bọn họ tốt thôi, tính tình Huyên Nhi không yên tĩnh, đúng là phải có một tức phụ tới khuyên nhủ hắn một cái.

 

Sau khi Hoàng hậu nghe xong, âm thầm bĩu môi. Ban đầu lúc hôn kỳ Thụy Vương thế tử cùng Thọ An quận chúa quyết định, Thái hậu lão đại mất hứng, còn triệu Thụy Vương tiến cung thóa mạ một trận, bất quá Thụy Vương là tiểu nhi tử của Thái hậu, xưa nay Thái hậu rất thương ông, lại là cái biết dỗ người, rất nhanh liền dỗ được Thái hậu. Sau đó Thụy Vương còn nói tính tình Vệ Huyên không yên tĩnh, cần một tức phụ về khuyên nhủ, sớm một chút thành thân cũng tốt, tính tình mới có thể định xuống, Thái hậu không biết nghĩ tới điều gì, mới không có lại tức giận.

 

Vốn là trong lòng Thái hậu lão đại không vui, hiện nay lại có thể nói ra những lời này, để cho trong lòng hoàng hậu không thăng bằng, bình thường đều là tôn tử, Thái hậu đơn giản là thương Vệ Huyên đến không bên, các hoàng tử khác cũng chỉ có thể nhường đường cho hắn. Thật may là, nhi tử của mình là Thái tử, Thái hậu cố kỵ, so với các hoàng tử trong suốt khác kia tốt hơn nhiều.

 

Bất quá tuy là như vậy, trong lòng hoàng hậu vẫn có chút uất ức, chính là Tam hoàng tử gần đây ban sai liên tục được hoàng đế tán dương, Thái tử ngược lại bị Tam hoàng tử chèn ép, nếu không phải là thái tử phi khuyên, hoàng hậu gấp đến cơ hồ lại muốn ra hôn chiêu.

 

Đang lúc Thái hậu lôi kéo A Uyển tiếp tục muốn thao thao bất tuyệt, Vệ Trác ra sân.

 

Vệ Trác là một cái ngốc bạch ngọt, sau khi kêu một tiếng “Hoàng tổ mẫu”, liền lập tức ngấy tới, đi quấn lấy Thái hậu nói chuyện, chính là nam hài nhi sáu bảy tuổi, dưỡng đến trắng nõn sạch sẽ, lại có chút thịt, dáng vẻ nhỏ nhắn ngốc nghếch kia rất dễ dàng liền có thể mê hoặc tâm lão phụ nhân, Thái hậu cũng không khỏi bị hắn chọc cho cười lên.

 

Vệ Trác quấn Thái hậu nói chuyện, tình cờ liếc nhìn A Uyển một cái, trong lòng nói hôm qua đại ca đặc biệt giao phó cho nó, lúc ở trong cung, chỉ cần tình huống không đúng, sẽ phải bảo vệ đại tẩu, đừng để cho nàng mệt mỏi. Hoàng tổ mẫu ngồi, lôi kéo đại tẩu nói chuyện, đứng lâu cũng sẽ mệt.

 

Cũng thật may là có Vệ Trác ngắt lời, nếu không Thái hậu đoán chừng nói nói, sẽ bắt đầu xoi mói A Uyển. Dù sao ở trong lòng bà, A Uyển thực tại không phải một cô nương khỏe mạnh, tính tình cũng không coi là xuất chúng, không xứng với Vệ Huyên, nếu không phải ban đầu Vệ Huyên sống chết muốn A Uyển làm thế tử phi của hắn, ngay cả thần phật cũng lấy ra nói chuyện, Thái hậu cũng sẽ không đáp ứng.

 

Hài tử chính mình thương yêu, dĩ nhiên là muốn cho hắn toàn bộ tốt nhất trên thế giới, mà A Uyển thì thua ở trên thân thể yếu đuối, làm trưởng bối, cũng sẽ không vui khi tôn nhi cưới một cô nương thân thể yếu đuối vào cửa.

 

Có Vệ Trác ngắt lời, đề tài rất nhanh liền nghiêng đi đến chân trời, A Uyển cũng nhân cơ hội này ngồi vào bên cạnh Thái tử phi, tò mò đánh giá hoàng trưởng tôn im lặng ngồi ở trong lòng Thái tử phi.

 

Tiểu tử trong tay túm một con hổ bông đồ chơi, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, da trắng môi hồng, khuôn mặt nhỏ bé tròn tròn mềm mại, đơn giản chính là vật mê hoặc lòng người. Giống như A Uyển phỏng đoán lúc trước, gien của cha mẹ cũng không tệ, sau này dáng dấp hoàng trưởng tôn cũng sẽ không tệ, mấy tháng trôi qua, nó sống càng vui vẻ, đồng thời cũng có thể nhìn ra dáng dấp nó tương đối giống Thái tử, bất quá tính tình im lặng giống như Mạnh Vân.

 

Nghĩ đến Trưởng công chúa Khang Bình lén lút oán trách cùng mẫu thân, lo lắng sau này tính tình hoàng trưởng tôn giống nữ nhi như xương gò má vậy, để cho bà sầu đến bạc đầu, để cho A Uyển không nhịn được mỉm cười.

 

-“Nhị biểu tỷ, Hoàng trưởng tôn biết kêu phụ mẫu chưa?

 

A Uyển nắm ngón tay tiểu tử mập lắc lắc, nó bình tĩnh nhìn nàng, sau đó quơ con hổ bông đến trên mặt nàng.

 

A Uyển:

.....

 

Thật tình hung tàn!

 

-“Còn chưa biết, bất quá đã phát ra một ít tiếng kỳ quái, không biết nó nói gì?

 

Mạnh Vân vỗ vỗ tay nhi tử mập, thả con hổ bông qua một bên, thấy ánh mắt của nó một mực xoay chuyển qua, chính là không cho nó, đây là trừng phạt nó mới vừa rồi dùng con hổ bông quơ người.

 

A Uyển thấy nó chơi thật vui, liền cầm con hổ bông tới chọc nó, tiểu tử chưa trải qua bị chọc, bắt đầu giơ tay dò tới, A Uyển để hướng bên này, tay nó liền dò tới, để hướng bên kia, tay nó lại dò tới.

 

Một lớn một nhỏ đang chơi rất vui vẻ, bên kia Thái hậu đã buông Vệ Trác đang dây dưa người ra, hơn nữa trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

 

Mọi người thức thời đứng dậy, hành lễ cáo từ Thái hậu.

 

A Uyển tiến lên hành lễ với Thái hậu, săn sóc nói:

-“Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi đi, ngày khác cháu dâu cùng phu quân tiến cung thỉnh an ngài.

 

Nghe nói như thế, trên mặt Thái hậu lộ ra nụ cười, nụ cười này, nếp nhăn trên mặt rõ ràng hơn.

 

Thái hậu già rồi.

 

Thời điểm A Uyển chú ý tới sự thật này, rốt cuộc hiểu rõ mới vừa rồi cảm giác khác thường trong lòng mình kia từ đâu mà đến.

 

Người một khi già đi, tinh thần theo không kịp, lại sống ở nơi như thế này, cho dù là thoải mái, cũng không tránh được trong lòng kiềm nén, thậm chí tinh thần sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa Thái hậu có thể leo đến vị trí này, đưa nhi tử lên hoàng vị, hiển nhiên lúc trước cũng đã làm không ít chuyện, nếu là suy nghĩ nhiều một chút, đối với tinh thần sẽ sinh ra cực lớn ảnh hưởng.

 

A Uyển tri kỷ nói mấy câu cùng Thái hậu, những câu cũng đâm trúng tâm khảm Thái hậu, chờ lúc nàng cùng Thụy Vương phi rời đi, trong lòng Thái hậu đối với nàng coi như là hài lòng.

 

-“Hừ, lại là một cái nịnh nọt!

 

Tam công chúa đứng ở dưới hành lang thông tới cửa Nhân Thọ cung, ánh mắt tối tăm nhìn đoàn người hoàng hậu rời đi, ánh mắt của nàng quét qua từng người một, Hoàng hậu, Thái tử phi, Thụy Vương phi, đám người Minh phi, cuối cùng định ở trên người A Uyển.

 

Kể từ khi nghe tin tức Mạnh Phong đính hôn, hiện tại người nàng hận nhất không phải A Uyển, đổi thành cô nương Liễu gia đính hôn cùng Mạnh Phong. Thế nhưng hiện tại nàng ở trong cung, bị giữ ở trong Nhân Thọ cung, cũng không thể làm gì, chỉ có thể nén hận ý ở trong lòng. Bất quá, trong lòng nàng vẫn ghét A Uyển nhất, không chỉ là bởi vì Mạnh Phong đối với A Uyển tốt, cũng bởi vì nàng là thế tử phi của Vệ Huyên.

 

-“Tam tỷ tỷ, ngài cần phải trở về.

 

Tứ công chúa rụt đầu, nhỏ giọng nói, làm như không nghe được lời của nàng.

 

Tam công chúa không để ý tới nàng, mắt nhìn đám người hoàng hậu rời đi, cho đến khi không thấy bóng người của các nàng, mới quay tầm mắt lại, khinh miệt nhìn Tứ công chúa một cái, liền được cung nữ đỡ trở về thiền điện Nhân Thọ cung.

 

Tứ công chúa thấy nàng rời đi, khó chịu cắn môi, rũ xuống mí mắt che giấu vẻ oán hận trong mắt, mới cất bước theo sau.

 

Trần Quý Nhân dựa dẫm Trịnh quý phi, từ nhỏ liền cho nữ nhi Tứ công chúa chơi cùng Tam công chúa, lâu ngày, Tứ công chúa cũng thành tùy tùng của Tam công chúa.

 

Lúc này Tam công chúa bị Thái hậu bắt ở Nhân Thọ cung chép kinh thư, nàng không vui ở một mình, đòi có người bồi tiếp, Trần Quý Nhân hết sức biết điều đưa Tứ công chúa tới.

 

Tứ công chúa cùng Tam công chúa là tỷ muội cùng tuổi, năm nay các nàng đã mười sáu tuổi, đã đến tuổi làm mai, theo như quy củ, thời điểm như thế này hoàng hậu cũng phải vì các nàng lưu ý nhân tuyển phò mã. Nhưng ai biết bởi vì Tam công chúa quấn quýt si mê Mạnh Phong không buông, tùy hứng chạy đến trước mặt hoàng đế nói, nếu không phải người nàng nhìn trúng, nàng tuyệt đối không lấy chồng. Bởi vì Tam công chúa náo loạn như vậy, khiến cho phụ hoàng của các nàng cũng bực bội, đề cập cũng không đề cập đến hôn sự các nàng.

 

Đáng thương Tứ công chúa bị Tam công chúa liên lụy, không chỉ có đến tuổi nên gả cưới không thể đính hôn, còn phải bởi vì Tam công chúa mà dời đến Nhân Thọ cung, ngày ngày ăn chay chép kinh thư, trong lòng làm sao không oán hận?

 

Thế nhưng oán hận đi nữa, mẫu phi mình chẳng qua là một quý nhân, hơn nữa còn phải dựa dẫm Trịnh quý phi, được Trịnh quý phi một tay cất nhắc lên, Tứ công chúa cũng chỉ có thể làm tùy tùng của Tam công chúa, chấp nhận tiếp nhận hết thảy.

 

Nàng chỉ hy vọng mình chịu nhục, có thể mang đến cho mẫu phi cùng đệ đệ Cửu hoàng tử càng nhiều chỗ tốt hơn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/02/2021

 

1 comment:

  1. 3 chương làm quà 1/6 luôn 🥰🥰🥰🥰
    Thanks nàng nha

    ReplyDelete

Popular Posts