Sủng Thê Như Lệnh - Chương 114


☆, Vệ Huyên dao động tên Vinh béo..…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Ra khỏi Nhân Thọ cung, hoàng hậu cùng đám người Trịnh quý phi trên mặt cười cười nói lời từ biệt, thân thiết giống như thân tỷ muội...

 

Nụ cười trên mặt Trịnh quý phi hết sức khéo léo, chính là có Minh phi ở bên thỉnh thoảng đạp vài cái, cũng không từng có thể để cho bà thay đổi sắc mặt, đã từng là sủng phi định lực của bà hoàn toàn không phải tân nhậm sủng phi hiện tại có thể so sánh được. Minh phi thấy vậy, trong lòng cũng chỉ có thể oán hận mắng mấy tiếng lão yêu bà thôi, lại không có cách đối phó Trịnh quý phi.

 

Lúc này, Trịnh quý phi hàn huyên mấy câu với Thụy Vương phi, sau đó lại lôi kéo A Uyển, ôn nhu hiền hòa nói:

-“Nói đến Thọ An cũng phải gọi Bổn cung một tiếng dì, Bổn cung nhìn Huyên Nhi lớn lên, ngày nay hắn rốt cuộc thành gia cưới vợ, nghĩ đến nếu như mẫu phi hắn dưới đất có biết, tâm cũng an ủi không dứt, Bổn cung cũng thay hắn vui vẻ. Sau này Thọ An cần phải tiến cung nhiều hơn, chúng ta cũng có thể trò chuyện một chút...

 

Hoàng hậu lập tức đen mặt, tiện nhân kia là ở trước mặt bà lôi kéo Thụy Vương thế tử phi đây.

 

Bất quá, so với hoàng hậu, xác thực quan hệ Vệ Huyên cùng Trịnh quý phi gần một ít, nhưng không biết sao Vệ Huyên là một tên dấm dớ, căn bản không nể mặt Trịnh quý phi, mấy năm này cũng dần dần xa lánh Trịnh quý phi, như người dưng nước lã, chỉ duy trì bình tĩnh ngoài mặt, sau lưng cũng là có oán khí.

 

Cho dù trong lòng Trịnh quý phi tức giận muốn chết, thế nhưng phân lượng của Thụy Vương ở trong lòng hoàng đế cũng không nhẹ, vì mấy hài tử của chính mình, Trịnh quý phi cũng phải tạo quan hệ tốt cùng Thụy Vương phủ. Vệ Huyên không nể mặt không quan trọng, còn có thể tạo quan hệ tốt cùng A Uyển vị thế tử phi này, nếu như có thể lung lạc được nàng, để cho nàng bên gối Vệ Huyên thổi một chút gió, thì tốt hơn rồi.

 

Trịnh quý phi cười rất từ ái, bàn tính trong lòng cũng đã đánh vang lộp bà lộp bộp.

 

Mặc dù hiện tại bà đã không trông cậy vào Vệ Huyên có thể một lòng với bà, nhưng ít ra đừng một lòng tìm hoàng hậu, Thái tử. Mặc dù Vệ Huyên cho người khác cảm giác rất dấm dớ, nhưng Trịnh quý phi cũng không bị hắn lừa gạt, biết hắn chính là một người có chủ ý, hiện nay nhìn cũng không biết hắn hướng về người nào, thế nhưng lại quan sát, thành thật là không thể để cho hắn hướng về phía hoàng hậu, Thái tử.

 

Mà Vệ Huyên cưới Thọ An quận chúa làm thế tử phi, Trịnh quý phi cũng nghe nói nàng cùng Thái tử phi tình như tỷ muội, hiện tại bà cũng không trông cậy vào có thể một sớm một chiều có thể lôi kéo, chẳng qua là mặt mũi phải làm cho tốt, cũng nỗ lực nhìn xem có thể thành công hay không? Dĩ nhiên, bây giờ có thể chia cách hoàng hậu cùng Thái tử phi một cái tại sao lại không làm đây?

 

Cho nên, hiện nay Trịnh quý phi ngay trước mặt hoàng hậu thân thiết không dứt với A Uyển, thật ra thì trong lòng đã không biết vòng bao nhiêu vòng. Mà giờ khắc này, bà cũng có thể thừa dịp quan sát một chút tính tình Thọ An quận chúa là như thế nào, sau này mới dễ lợi dụng.

 

Bởi vì khi còn bé A Uyển thường ngã bệnh, quanh năm suốt tháng tiến cung không được mấy lần, khi người trong cung nói tới nàng thì, trừ biết nàng là Thế tử phi tương lai được Vệ Huyên che chở ra, lại đối với nàng không có chút ấn tượng nào, cái này ở trong tôn thất cũng coi là loại khác.

 

A Uyển bị hành động thân thiết của Trịnh quý phi làm cho vô cùng không quen, bất quá trên mặt lại cười rất là ngại ngùng, khách khí đáp ứng lời mời của Trịnh quý phi, về phần đến lúc đó có đi hay không, còn không phải là một câu nói sao?

 

Sau khi chia tay cùng đám người Trịnh quý phi, Thụy Vương phi liền dẫn nhi tức cùng nữ nhi theo hoàng hậu đi Phượng Nghi cung, nhi tử là để cho Nội thị đưa đi Chiêu Dương cung đi học, Thái tử phi cũng ôm nhi tử cùng đi Phượng Nghi cung, nghĩ đến vẫn có mấy lời phải nói.

 

Đến phượng nghi cung thì, hoàng hậu cho cung nhân dâng trà quả điểm tâm, liền ôm tôn tử đùa với nó, thuận tiện nói chuyện với Thụy Vương phi.

 

-“Hiện giờ Thọ An đã gả tới rồi, có nàng giúp đỡ, ngươi cũng có thể ung dung rất nhiều, sau này tiến cung đừng ngại phiền toái, có rảnh rỗi liền tới trò chuyện cùng Bổn cung.” Hoàng hậu đối với Thụy Vương phi cực kỳ thân thiết.

 

Mặc dù Thụy Vương phi là kế phi, hơn nữa người cũng có chút chất phác, bình thường không một tiếng động, cộng thêm thỉnh thoảng bị Thái hậu chèn ép, khiến cho người ta có chút đồng tình, nhưng nữ nhân trong cung vẫn như cũ đối với bà rất là khách khí, nói chuyện với bà cũng có ý lôi kéo.

 

Bất quá cái này cũng không kỳ quái, chỉ cần bà ngồi vững vàng cái ghế Thụy Vương phi, vậy liền phải khách khí mấy phần, cộng thêm cũng không biết vì sao Vệ Huyên cái sát tinh khó dây dưa đó lại đối với người kế mẫu này chưa bao giờ gây khó khăn, ngược lại để cho bà làm cái kế mẫu cũng rất thư thái.

 

Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người chê cười bà cái kế mẫu này làm không có tư vị, cho dù bà là kế mẫu, nhưng ở trên danh nghĩa vẫn là “Mẫu thân”, Vệ Huyên có bừa bãi đi nữa, hẳn là cũng phải kính trọng mấy phần, mà không phải bị con riêng bắt nạt đến co đầu rút cổ, chưa bao giờ dám nhúng tay vào sự tình của con riêng, liên đới hai hài nhi mà bà sinh ra cũng bị Vệ Huyên chèn ép.

 

Thụy Vương phi ngược lại buông được, những năm gần đây mặc cho người ta nói như thế nào, bà không để ở trong lòng, an an ổn ổn làm Thụy Vương phi của mình thẳng đến hiện tại, thật ra thì cũng coi là lợi hại.

 

A Uyển nhớ tới công chúa mẫu thân của mình đánh giá về Thụy Vương phi, là một người thông minh có tâm phóng khoáng.

 

Thụy Vương phi cười nói:

-“Xem ngài nói lời này, nô tì lần nào cự tuyệt qua ngài? Bất quá là Vương phủ có nhiều chuyện, thật sự không đi được thôi.

 

Lời này có ý vị đánh Thái cực, Thụy Vương phi có thể buông, lại cũng không phải người ngu xuẩn, những năm này mới có thể cùng Vệ Huyên cái sát tinh đó bình an vô sự ở cùng một phủ. Đối với hoàng hậu cùng Trịnh quý phi, thậm chí bất kỳ một nữ nhân nào trong cung này, bà đối xử tất cả bình đẳng, cũng không quá mức thân cận hoặc là xa cách cùng người nào, tình cờ bị người mắng một tiếng ngớ ngẩn, sau khi trở về phủ vẫn sống theo cuộc sống của mình, loại thái độ kỳ lạ này lại không có chọc ra phiền toái gì cho Thụy Vương.

 

Như vậy, Thụy Vương cũng đối với bà có chút hài lòng. Mặc dù kế thê không có thông thấu lão luyện như vợ cả, thế nhưng có thể buông được là được.

 

Hai người đang nói chuyện, hoàng trưởng tôn bị hoàng hậu ôm không vui, một chân đạp tay nội tổ mẫu, đưa tay hướng Mạnh Vân kêu a a đòi ôm, hoàng hậu thấy vậy, vội vàng đưa tôn tử cho con dâu, chỉ sợ hắn không vui rồi khóc. Bây giờ tôn tử là sinh mạng của hoàng hậu, xem so với con ngươi còn nặng hơn, làm sao cam lòng để cho nó bị chút ủy khuất.

 

Hoàng hậu đã từng còn nghĩ muốn nuôi tôn tử, bất quá cái ý nghĩ này trực tiếp bị nhi tử liên hiệp với con dâu áp chế gắt gao, cũng không dám nổi lên ý niệm này nữa.

 

Chờ sau khi Mạnh Vân ôm hoàng trưởng tôn qua, hoàng hậu nhìn A Uyển cùng Vệ Ái một cái, lại nói:

-“Được rồi, thái tử phi dẫn hai vị muội muội đến thiền điện nói chuyện đi thôi, tỷ muội các ngươi cũng nên thân cận một chút.

 

Mạnh Vân mí mắt cũng không chớp một cái, đối với lời nói có hàm ý của hoàng hậu thật bình tĩnh nhận, sau đó ôm lấy nhi tử, mang theo A Uyển cùng Vệ Ái đến thiền điện nói chuyện. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi hạ triều không lâu, Vệ Huyên chậm rãi đi tới trước Thái cực điện.

 

Các đại thần ở ngoài Thái cực điện chờ đợi hoàng đế triệu kiến thấy một thiếu niên với bộ y phục màu đỏ sẫm đi tới, theo bản năng rụt cổ một cái, ngược lại có hai vị các lão lạnh nhạt ngẩng đầu, ánh mắt xa xa nhìn quảng trường bên ngoài Thái cực điện.

 

Mọi người tại chỗ đều không nhịn được đối với hai vị các lão ghé mắt, sinh lòng bội phục, định lực này chính là bất đồng.

 

Hai vị các lão trên mặt lạnh nhạt, thật ra thì trong lòng đang mắng cha  —— không, phải là mắng Thụy Vương người cha này dạy con vô phương, để hắn nuôi ra cái đi gieo họa, nếu không phải là vì duy trì mặt mũi, hai vị các lão cũng rất muốn rụt cổ vọt đến một bên, đỡ phải để sát tinh đó nhìn thấy.

 

Cái này đều là lúc trước khi giúp nạn thiên tai Vệ Huyên truyền ra hung danh gây nên, đến nay bất quá mới qua thời gian vài ngày, tâm người người đối với hắn vẫn có chút phát run.

 

Bất quá hôm nay Vệ Huyên cũng không để ý tới các đại thần này, mà là rất quy củ đứng ở đàng kia chờ thông truyền, chờ tổng quản Dương Khánh trong Thái Cực điện ra nghênh tiếp thì, thản nhiên tiến vào, căn bản không cho các đại thần kia một cái khóe mắt.

 

Cái này hết sức khác thường!

 

Bất quá rất nhanh liền có đại thần nhớ tới, vị thế tử gia này ngày hôm trước mới vừa thành thân, hiện tại vẫn còn đang tân hôn đây, đoán chừng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, cho nên bây giờ nhìn khuôn mặt cũng không có khả ố, ước chừng lúc này trong lòng hắn đang cao hứng, liên đới cũng không nghĩ làm ác nữa, cho nên mới vừa rồi mới bình tĩnh như vậy.

 

Ngày hôm trước Thụy Vương phủ tổ chức chuyện vui, e ngại mặt mũi của Thụy Vương, các đại thần huân quý có chút mặt mũi trong kinh thành cũng phải đi cổ động, chính là phẩm cấp không thể tham gia, cũng phải sửa soạn hậu lễ thật sớm đưa tới chúc mừng, nghe nói riêng việc thu lễ, quản gia cùng hạ nhân phủ Thụy Vương thu tới mỏi tay.

 

Chẳng qua là khi đó bất kể là huân quý hoặc là triều thần cũng oán hận hắn muốn chết, đi đến cũng là tâm bất cam tình bất nguyện, thậm chí bởi vì hung danh ở bên ngoài này, mà khi hắn đi tới mời rượu, đoàn người cũng là đanh mặt, căn bản không dám rót rượu hắn.

 

Ngày đó hết thảy mọi người đi ăn tiệc mừng cảm thấy, đây là lần đi dự tiệc mừng thống khổ nhất trong cuộc đời của bọn họ.

 

Bất quá bây giờ nhìn dáng vẻ Vệ Huyên bình tĩnh như vậy, người ở chỗ này cũng cảm thấy, vẫn nên để cho vị hung thần sát tinh này cao hứng một chút, bớt đi tìm bọn họ gây xui xẻo.

 

Sau khi vào Thái Cực điện, Vệ Huyên liền quy củ thỉnh an Văn Đức đế.

 

Lúc này trong Thái cực điện, trừ hoàng đế ra, còn có Thái tử cùng Tam hoàng tử, Vệ Huyên cũng không thể không làm lễ ra mắt bọn hắn. Bất quá so với Văn Đức đế quy củ, đối với hai người này làm lễ có chút qua loa, trên vẻ mặt Thái tử cùng Tam hoàng tử cũng hết sức bình tĩnh, cũng nhìn không ra ý nghĩ trong lòng bọn họ như thế nào.

 

Văn Đức đế thấy hắn đi vào, liền cười nói:

-“Mới vừa rồi phụ vương ngươi tới nói với trẫm, ngươi lại càn quấy, có chuyện này sao?

 

Về phần càn quấy cái gì, dĩ nhiên Thụy Vương sẽ không nói cho Văn Đức đế biết, con Gấu Con nhà ông lại là người không được, cho nên mới phải làm giả khăn lạc hồng.

 

Vệ Huyên nghi ngờ nhìn ông, buồn bực nói:

-“Hoàng bá phụ, ngài đừng vội nghe ông ta nói bậy, trận này chất nhi bận rộn chuyện hôn sự, cũng không có đi ra ngoài gây chuyện.

 

Hắn suy nghĩ một chút, mặt dày nói:

-“Hơn nữa, chất nhi là người an phận, chưa bao giờ chủ động đi gây chuyện, đều là chuyện bên ngoài chọc tới chất nhi mới đúng.

 

Văn Đức đế bị hắn da mặt dày chọc cho tức cười, chỉ hắn nói:

-“Bất quá mới kết hôn, tại sao mài cho da mặt của ngươi dày rồi? Hiện nay đã thành thân, chính là đại nhân, sau này chớ có càn quấy như vậy nữa, cố gắng học với phụ vương ngươi, tương lai trọng trách của phụ vương ngươi còn cần ngươi tới gánh đấy!

 

Nghe được lời của Văn Đức đế, Thái tử cùng Tam hoàng tử ở một bên trên mặt bất động thanh sắc, thế nhưng trong lòng có chút kinh đào hãi lãng.

 

Thụy Vương rất được Văn Đức đế sủng tín, hiện tại cai quản đại doanh kinh giao, binh quyền trong tay là thực sự, đây cũng là nguyên nhân các triều thần cho dù hận ông hận muốn chết, bình thường vẫn phải mang khuôn mặt tươi cười chào đón. Cũng bởi vì như vậy, bất kể phương nào đều muốn đòi lôi kéo ông, đáng tiếc Thụy Vương chỉ trung thành với hoàng đế, trừ hoàng đế, không ai có thể sai khiến ông, càng giống như một lão hồ ly, đắc tội với người không ít, lại không có một ai có thể làm gì ông.

 

Các hoàng tử tuổi càng ngày càng lớn, ở trên triều đình đã bắt đầu tạo thế lực của riêng mình, tự nhiên cũng muốn lôi kéo Thụy Vương, đáng tiếc không ai thành công. Mà Vệ Huyên làm Thụy Vương thế tử, vốn cho là bất quá chỉ là một tiểu bá vương bị làm hư, sau này không gánh nổi trách nhiệm nặng nề, nhưng không nghĩ tới lúc này hoàng đế sẽ nói ra những lời này, tỏ rõ sau này để cho hắn tiếp nhận chỗ ngồi của Thụy Vương.

 

Đáng tiếc người nào đó lại là tên hồ đồ, lúc này còn oán trách:

-“Hoàng bá phụ, không làm có được hay không? Thấy liền mệt đến hoảng rồi, cháu còn muốn nhàn nhã thêm mấy năm nữa? Hiện tại phụ vương còn trẻ tuổi, để cho chính ông ta chọn người nào đó mà bồi dưỡng đi, cháu cũng không đi tham dự cái náo nhiệt đó..... Ai ui, đừng ném aa…..

 

Vệ Huyên vừa kêu vừa nhảy sang bên cạnh, nguyên nhân là hoàng đế bị cái giọng ngại phiền toái của hắn đó làm cho tâm đổ, cầm lên cái nghiên mực trên bàn liền đập tới hướng hắn.

 

Tam hoàng tử nhìn thấy con ngươi cơ hồ đều trừng ra ngoài, tuy nói từ nhỏ cũng biết người này là một tên hồ đồ, lại không nghĩ rằng sẽ hồ đồ đến như vậy. sắc mặt Thái tử cũng có chút khác thường, bất quá rốt cuộc không có kinh ngạc quá lớn!

 

Vệ Huyên vui vẻ đi nhặt lên nghiên mực kia, tự mình trình lên cho Văn Đức đế, mắt lom lom nhìn ông.

 

Hắn biết động tác cùng vẻ mặt này của mình dễ dàng khiến cho hoàng đế mềm lòng nhất, hoặc là nói dễ dàng khiến cho ông nhớ tới mẫu thân của mình, cho nên Vệ Huyên rất hèn hạ thường dùng chiêu này, quả nhiên vẻ mặt Văn Đức đế có biến hóa rất nhỏ, chỗ sâu trong mắt có chút phức tạp, lại không còn muốn đập hắn.

 

Nếu như có thể đạt tới mục đích, hắn cũng không kiêng kỵ dùng thủ đoạn gì —— trừ A Uyển ra.

 

-“Được rồi được rồi, thoải mái mấy năm nữa đi, chờ đến khi ngươi cập quan, cũng không do ngươi định đoạt.

 

Vệ Huyên đáp ứng, đang muốn tiếp tục da mặt dày cùng ông nói một chút để ông cho mình nghỉ một tháng sau khi thành thân thì, không nghĩ Vinh Vương cầu kiến.

 

Văn Đức đế đang không muốn đối phó Vệ Huyên, lập tức liền nói:

-“Cho hắn vào đi.

 

Rất nhanh một tên béo lăn tới đây.

 

sau khi Vinh Vương đi vào, thỉnh an Văn Đức đế, sau đó lại chào hỏi cùng mấy cháu trai, liền xoa xoa tay nói với Văn Đức đế:

-“Hoàng huynh, thần đệ thương lượng với ngài, ngài xem có thể không?

 

Văn Đức đế nhìn dáng dấp xoa xoa tay của hắn, khóe mắt co rút, kiềm chế nổi bực mình ở trong lòng, hỏi:

-“Trước tiên nói một chút xem.

 

Vinh Vương trộm trộm liếc nhìn Vệ Huyên một cái, sau đó ngượng ngùng nói:

-“Nghe nói mẫu hậu cùng hoàng huynh vừa chuẩn bị chọn lựa Vương phi cho thần đệ, thần đệ muốn thương lượng cùng ngài một chút, để cho chính bản thân thần đệ chọn được không? Thần đệ muốn chọn một người mà chính mình thích, đến lúc đó bất kể nàng là thân phận gì, chỉ cần thân gia trong sạch, các ngươi có thể như ý thần đệ hay không?

 

Sau khi Văn Đức đế nghe xong, chân mày cau lại, lại có cảm giác nhức đầu.

 

Nhìn cái tên trắng mập này, Văn Đức đế cơ hồ sắp không nhớ nổi cái hoàng đệ tuấn tú ngoan ngoãn trước kia là dáng vẻ gì, làm sao lại biến thành như vậy chứ?

 

Vinh Vương từng là hoàng tử hoàng tôn rất ngoan ngoãn, nhưng bởi vì năm đó Vệ Huyên khuyến khích, chính là biến thành cái đức hạnh này, mập thành bánh bao trắng nõn không nói, tính tình còn càng ngày càng hoang đường, không làm chuyện đứng đắn, cả ngày nghĩ ra những ý nghĩ kỳ lạ, đi làm chút chuyện ngoại hạng. Cố nhiên hắn như vậy để cho Văn Đức đế hết sức yên tâm, thế nhưng cũng thực nhức đầu không thôi, dầu gì cũng là đệ đệ làm thành nhi tử nuôi lớn, tất cả người trong thiên hạ đều nhìn, cũng không thể để cho hắn càn quấy đến đem chính hắn đáp vào.

 

Kể từ khi Vinh Vương mười lăm tuổi, Thái hậu tiện tay chọn phi cho hắn, đáng tiếc Vinh Vương lại nói không vội không vội, vì vậy một năm qua một năm, ngày nay cũng tới nhược quán chi linh, còn chưa cưới phi, thật khiến cho người ta chê cười không ít. Các đại thần cũng biết Vinh Vương là người thích càn quấy, so với Vệ Huyên cái sát tinh vừa ra tay chỉ biết đả thương người đó, Vinh Vương hồ nháo lên ngược lại là chuyện nhỏ, thế nhưng không chịu nổi quá càn quấy, khiến cho người vô lực mà.

 

(Chú thích: nhược quán chi linh là hai mươi tuổi)

 

Cũng bởi vì như vậy, cho dù thân phận của hắn tôn quý, cũng ít có nhà trong sạch nguyện ý đưa nữ nhi vào Vinh Vương phủ.

 

-“Chuyện này sẽ bàn lại sau.” Văn Đức đế quả quyết nói.

 

Vinh Vương nghe rất không vui, ánh mắt vòng vo chuyển, lại nói:

-“Hoàng huynh, thần đệ hôm nay tới còn có một việc, chính là từ giã với huynh.

 

Văn Đức đế rất bình tĩnh nói:

-“Đi nơi nào?

 

Trong lòng đã có chuẩn bị, nhất định là một đáp án không đàng hoàng.

 

-“Thần đệ muốn ra biển đi tìm tiên sơn, bắt mấy con hạc tiên cho hoàng huynh ngài!

 

Tên béo Vinh Vương cặp mắt tỏa sáng, phảng phất đã thấy hạc tiên hải ngoại đang ở trước mặt chờ hắn đi thăm dò.

 

Vừa thấy khiến cho người muốn tới tát một cái.

 

-“Người đâu, đưa Vinh Vương đi Nhân Thọ cung!” Văn Đức đế rất không chịu trách nhiệm ném đệ đệ không biết điều cho lão nương.

 

Lúc này, Vệ Huyên ở một bên vây xem chuyện đã xảy ra, nhảy ra, nói:

-“Hoàng bá phụ chậm đã, để cho cháu hàn huyên cùng hoàng thúc một chút, rất nhanh hoàng thúc sẽ thay đổi chủ ý.

 

Văn Đức đế biết bọn họ bình thường chơi thân, hơn nữa đệ đệ ngu xuẩn thường xuyên để cho đứa cháu nhỏ hơn so với mình lừa dối đến không tìm được nam bắc, để cho ông nhìn thấy cũng cảm thấy mất mặt. Nếu để cho Vệ Huyên tới khuyên nhất định có thể khuyên được, liền phất tay để tùy bọn họ đi.

 

Sau khi hai người rời đi, trong Thái Cực điện lại khôi phục bình thường, Thái tử cùng Tam hoàng tử liền tiếp tục cùng hoàng đế bắt đầu thảo luận chuyện mới vừa rồi.

 

Chờ thảo luận đến không sai biệt lắm, Thái tử cùng Tam hoàng tử lui khỏi Thái Cực điện.

 

Vừa rời khỏi Thái Cực điện không lâu, liền thấy Vinh Vương và Vệ Huyên cùng nhau mà đến, hai người huynh đệ tốt kề vai sát cánh, cùng hoàng cung trang nghiêm tạo thành mãnh liệt đối lập.

 

Thấy bọn họ, Thái tử cùng Tam hoàng tử tiến lên hành lễ cùng Vinh Vương, Tam hoàng tử cười hỏi:

-“Hoàng thúc còn muốn ra biển đi tìm hạc tiên không? Người nào nói cùng ngài ngoài biển có hạc tiên?

 

Vinh Vương đúng lý hợp tình nói:

-“Chính miệng đạo trưởng đạo quan bên ngoài thành nói, nhất định không giả rồi! Thôi thôi thôi, Bổn vương cũng biết các ngươi sẽ không tin, không nói nhiều với các ngươi, Bổn vương phải đi tìm Hoàng thượng, các ngươi tự tiện đi.

 

Nói xong, liền sửa sang lại vạt áo, nói lời từ biệt cùng Vệ Huyên thì, đi tới Thái Cực điện.

 

Chờ sau khi Vinh Vương rời đi, ánh mắt Thái tử cùng Tam hoàng tử liền rơi xuống trên người Vệ Huyên với bộ y phục đỏ sẫm.

 

-“Chẳng lẽ Huyên đệ lại lừa dối hoàng thúc?” Tam hoàng tử thành thói quen nói.

 

Vệ Huyên ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Tam hoàng huynh thật sự oan uổng đệ, bất quá đệ là cùng tiểu hoàng thúc nói chuyện thật tốt một chút thôi, đỡ phải khiến cho hoàng bá phụ lại nhức đầu vì hoàng thúc, hoàng thúc đã đáp ứng sẽ không đi tìm hạc tiên.

 

Tam hoàng tử nghi ngờ nhìn hắn, luôn cảm thấy thái độ của Vệ Huyên đối với Vinh Vương cực kỳ cổ quái, trong lòng thật sự là không dễ chịu. Nhìn Vệ Huyên, lại nghĩ tới Ngũ hoàng tử hiện tại vẫn còn đang bị nhốt lại, tâm tình Tam hoàng tử càng thêm không xong, không nghĩ đối mặt hắn nữa, rất nhanh liền rời đi.

 

Mặc dù Thái tử cảm thấy thái độ Vệ Huyên kỳ quái, ngược lại không có nhạy cảm như Tam hoàng tử, hắn cùng Vệ Huyên nói mấy câu, chúc mừng hắn thành thân, thì theo rời đi.

 

Vệ Huyên đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười cổ quái.

 

Chờ thời gian không sai biệt lắm, Vệ Huyên đi tới cửa cung, chờ A Uyển ở trong Phượng Nghi cung đi ra cùng nhau rời đi.

 

Bởi vì không có phái người đi tìm hiểu, cũng không biết đám người Thụy Vương phi lúc nào tới, Vệ Huyên liền lẫm lẫm liệt liệt đứng ở nơi đó, cùng mấy thị vệ giữ cửa mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng đến mấy thị vệ kia cơ hồ tè ra quần, còn kém quỳ xuống để van cầu vị gia này nâng cao mắt quý, đừng dùng ánh mắt giống như nhìn thịt trên thớt gỗ càn quét bọn họ!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 22/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts