Sủng Thê Như Lệnh - Chương 116

☆, Ngày lại mặt, trên đường đi gặp mèo đen!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên tỉ mỉ chọn lựa rất lâu, mới chuẩn bị thỏa đáng lễ vật cho phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi… lúc lại mặt ngày mai.

 

Hiếm thấy hắn phiền toái như vậy, A Uyển trên mặt buồn cười, nhưng trong lòng lại hết sức mềm mại, nên liều mình bồi quân tử, theo hắn ở phòng kho lật tìm thật lâu, cũng coi là mở rộng tầm mắt, mãi đến tận khi Vệ Huyên phát giác canh giờ không còn sớm, như sợ làm trễ nải thời gian nàng nghỉ ngơi, mới dắt nàng trở về chính phòng rửa mặt.

 

A Uyển được Thanh Nhã cùng các nha hoàn hầu hạ tắm gội xong, lúc đi ra, liền thấy thiếu niên mặc một bộ trung y lụa màu trắng ngà tóc rối bù ngồi dựa ở mép giường, đang nhìn một phần bí chiết trong tay, vẻ mặt có chút khác thường, giữa hai lông mày lộ ra một luồng lệ khí khiến cho người sợ hãi.

 

Bất quá lúc thấy nàng đi vào, luồng lệ khí vứt đi không được kia đột nhiên biến mất không còn tăm tích, hắn giống như rất tùy ý bỏ phần bí chiết kia vào trong ngăn kéo hộc tủ bên cạnh đầu giường, hướng nàng cười.

 

A Uyển liếc mắt một cái, phảng phất như không có hứng thú, đi tới trước giường, duỗi tay nắm lên tóc của hắn, phát hiện đuôi tóc thấm nước, ướt nhẹp, không khỏi trách cứ nói:

-“Thời tiết lạnh, chớ để tóc ướt, cẩn thận sau này A Huyên sẽ bị nhức đầu.

 

Nói xong, nàng gọi Thanh Nhã cầm tới cái khăn sạch sẽ, từng chút từng chút mà hút khô nước trên tóc cho hắn.

 

Vệ Huyên xếp chân ngồi ở đàng kia, trong lòng vui vẻ rạo rực, đặc biệt thích nàng làm loại chuyện như vậy cho mình, như vậy để cho hắn cảm thấy trong lòng A Uyển là có hắn.

 

Lúc nghe được A Uyển trách cứ hắn ngay cả tắm cũng làm cho tóc ướt, hắn phản bác:

-“Nam tử hán đại trượng phu không cần tính toán loại chuyện nhỏ này, hơn nữa ta không thích người khác ở bên cạnh hầu hạ, không cẩn thận nên làm ướt tóc.

 

A Uyển nghe giật mình, Vệ Huyên nhìn chính là con Gấu Con bị làm hư, cơm tới há mồm, y phục đến vươn tay, tại sao thành thân mấy ngày nay, liên tiếp phá vỡ nhận thức của nàng? Hài tử quý tộc từ nhỏ bên cạnh liền có một đống người hầu hạ, ở trong cuộc sống phương diện tự lo liệu đơn giản là một mảnh vụn, mà Vệ Huyên lại là tròng mắt của Thái hậu, người hầu hạ hắn rất nhiều, nơi nào mà cần hắn chính mình động thủ? Thế nhưng lại dưỡng thành thói quen này cũng thật là kỳ quái.

 

Hoặc là trước kia chưa bao giờ sinh hoạt chung một chỗ cùng Vệ Huyên qua, cho nên nàng không biết hắn còn có thói quen này thôi, có vài người trời sanh thì có phần tự giác này, cũng không cần người hầu hạ giống như không có tay chân vậy.

 

Thấy nàng hoài nghi, Vệ Huyên cũng không nói nhiều, chỉ nói:

-“Chính là không thích.

 

Đời trước trong quân doanh, thường xuyên bị ám sát, lâu ngày, để cho hắn đối với người khác có tính cảnh giác, thậm chí không thích có người hầu hạ bên cạnh, nếu không theo bản năng sẽ bẻ gãy cổ người nọ.

 

Trừ A Uyển, đây là mùi hương hắn quen thuộc nhất, nhắm mắt cũng có thể cảm giác được, có thể thấy được người này đã mọc rễ ở trong lòng hắn, tuy là tái thế, vẫn khắc sâu vào trong linh hồn, không thể quên.

 

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vệ Huyên trông đợi nhìn nàng, nói:

-“Nếu không sau này nàng giúp ta tắm đi… Nếu là nàng, ta dĩ nhiên là vô cùng vui mừng!

 

Nói tới chỗ này, hắn lại đỏ mặt, không phải xấu hổ, mà là kích động, trong đầu đã nghĩ tới hình ảnh hết sức sống động sinh tiên.

 

Đáng tiếc người nếu là dáng dấp đẹp, rất dễ dàng sẽ khiến cho người mỹ hóa ý của hắn, để cho A Uyển cho là hắn đang xấu hổ, trong lòng buồn cười, nên nghiêm mặt nói:

-“Ta cũng không phải là tiểu nha hoàn của ngươi.

 

-“Tự nhiên nàng không phải, nàng là thế tử phi của ta! Nàng đáp ứng đi, bằng không về sau tóc của ta đều sẽ ướt!

 

A Uyển bị hắn huyên náo đến không được, cảm thấy cũng không phải đại sự gì, liền đáp ứng hắn.

 

-“Vậy thì đã định rồi đấy!

 

Được như ý, nụ cười trên mép Thế tử gia càng sâu.

 

Sau khi lau khô tóc của hắn, đêm càng khuya.

 

Ngày mai A Uyển phải lại mặt, Vệ Huyên không dám quấy rối nàng, vội vàng thúc giục nàng nhanh lên một chút nghỉ ngơi, để cho nàng nghỉ ngơi khá hơn một chút, ngày mai cũng có tinh thần tốt trở về đối mặt phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, để cho hai phu thê yên tâm, biết hắn là cái yêu người, gả nữ nhi cho hắn rất chuẩn không sai

 

Cho nên thời điểm hai người nằm xuống, Vệ Huyên đặc biệt quy củ, chỉ đưa tay kéo tay A Uyển, liền an phận ngủ.

 

Không có Vệ Huyên quấy rối, A Uyển rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ.

 

Ngủ tới nửa đêm, A Uyển đột nhiên bị tiếng cửa sổ bật ra làm bừng tỉnh, theo trực giác nhảy người lên thì, bị người ôm lấy.

 

-“Không có sao, là gió nổi lên, nàng ngủ tiếp.” Vệ Huyên vỗ vỗ lưng nàng.

 

A Uyển theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt bên cạnh, cả người co rúc ở trong lòng ngực cũng không tính rộng lớn của thiếu niên, mơ mơ màng màng ngủ một lúc, rốt cuộc thanh tỉnh mấy phần, vuốt mắt hỏi:

-“Có phải gió rất lớn hay không? Ngày mai trời sẽ mưa à?

 

-“Có thể sẽ, không khí có chút ẩm ướt.” Vệ Huyên vỗ lưng nàng nói.

 

Vào lúc này rốt cuộc A Uyển thanh tỉnh, nghe nói ngày mai có thể trời sẽ mưa, nhất thời không nhịn được lo lắng. Chẳng qua là lại lo lắng, trời muốn mưa, cũng không thể làm gì.

 

-“Không có sao, mưa sẽ không quá lớn, nàng ngủ tiếp đi, dưỡng tinh thần thật tốt, đỡ phải ngày mai lại mặt, phụ mẫu nói ta đối đãi nàng không xong.

 

A Uyển ngáp một cái, nghe được lời của hắn không nhịn được cảm thấy buồn cười, nói với hắn:

-“Yên tâm, đến lúc đó ta giúp A Huyên cầu tình.

 

Dù chưa nói rõ, nhưng hai ngày chung sống này, A Uyển luôn cảm thấy hắn đối với mình có phần cẩn thận từng ly từng tí, phảng phất như sợ nàng sẽ không vui, không thích hắn.

 

Nếu đã gả cho hắn, dĩ nhiên là phải duy trì cuộc hôn nhân này thật tốt, tình cảm cũng sẽ vì chung sống lâu ngày từ từ càng sâu, hiện tại nói cái gì đều là hư vô, thời gian mới có thể chứng minh một người tốt hoặc là không tốt. Trong lòng A Uyển cũng đoán không ra rốt cuộc Vệ Huyên đang suy nghĩ gì, từ nhỏ đến lớn hắn cũng không ngừng lặp lại chính mình là thế tử phi của hắn, làm đủ loại sự tình ấu trĩ, thế nhưng bị hắn tụng niệm nhiều, trong lòng cũng bất đắc dĩ nhận mệnh, sau đó bất tri bất giác lại bị hắn thôi miên.

 

Cho nên, A Uyển chưa bao giờ từng nghĩ tới có một ngày Vệ Huyên sẽ đối với mình không tốt, chính là cũng không cần phải thận trọng như thế, phảng phất giống như hắn không có cảm giác an toàn. Đối với một tiểu bá vương có cuộc sống thuận lợi như vậy mà nói, cảm giác không an toàn này, đơn giản là sự kiện rất buồn cười.

 

Nghĩ như vậy, A Uyển đưa tay ôm cánh tay hắn, liền cảm giác được thân thể của hắn có chút căng thẳng, sau đó vỗ vỗ hắn, cảm giác hắn tựa hồ có chút kích động, bởi vì sức lực của hắn ôm mình rất khẩn trương.

 

Cùng hắn nói câu được câu không, dưới tiếng mưa thu đột nhiên chợt nổi lên, A Uyển dần dần ngủ thiếp đi.

 

Hôm sau tỉnh lại, bên ngoài quả nhiên là một trận mưa rào gió mạnh.

 

Tục ngữ nói một tầng mưa thu một tầng lạnh, cái mưa thu này đột nhiên tới, khiến cho nhiệt độ cũng chợt lạnh, trong không khí lộ ra một luồng cảm giác ướt lạnh.

 

Bởi vì trời mưa, đến thời gian thức dậy, sắc trời vẫn còn mờ tối, bọn nha hoàn phải thắp đèn ở bên trong phòng.

 

A Uyển ngồi ở trên giường, dựa lưng vào một cái gối dựa lụa lớn thêu hoa cúc tím, tóc dài xõa, trên eo đắp chăn, nghe tiếng mưa ở bên ngoài, cả người ấm áp nói không nên lời, có chút lười biếng không muốn động.

 

Nếu như bình thường, bây giờ chính là lúc nằm nghe tiếng mưa thu rất tốt, thế nhưng hôm nay phải lại mặt, nàng lo lắng nếu như trời mưa quá lớn, không tiện xuất hành, trong lòng không khỏi có chút cấp thiết.

 

Hai ngày không gặp phụ mẫu, trong lòng A Uyển cũng rất không quen, thậm chí buổi sáng lúc rời giường, sẽ theo bản năng cảm thấy mình đang ở trong phủ công chúa, một lát sẽ phải đi thỉnh an phụ mẫu vậy.

 

Thói quen mười mấy năm, quả nhiên một sớm một chiều rất khó thay đổi.

 

Ngồi một hồi, Vệ Huyên từ bên ngoài đi vào, nói với nàng:

-“Ta đã phái người đi phủ công chúa nói một tiếng, chờ mưa nhỏ một chút chúng ta sẽ về.

 

A Uyển nghe tiếng cuồng phong ở bên ngoài đập vào cửa sổ, gật đầu với hắn.

 

Bởi vì trời mưa, hai người không có việc gì có thể làm, liền ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

 

Có lẽ là tối hôm qua ngủ ngon, hôm nay tinh thần A Uyển rất tốt, lại bởi vì bây giờ vẫn vùi mình ở trong ổ chăn, thân thể ấm áp, trên mặt cũng nhiều mấy phần ấm áp, nhìn trơn bóng như ngọc vậy, để cho Vệ Huyên thấy rất yêu thích, lôi kéo tay mềm mại của nàng đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, so sánh bàn tay lớn nhỏ của hai người, thỉnh thoảng cùng năm ngón tay của nàng giao nhau, lòng bàn tay dán vào nhau, phảng phất gần sát trái tim của nàng.

 

Vệ Huyên đột nhiên cúi đầu, ở lòng bàn tay nàng hôn một cái.

 

Lòng bàn tay hết sức nhạy cảm, bị hắn làm như vậy, trái tim A Uyển co rút mạnh, lúc muốn rụt tay về, lại bị hắn giữ chặt không buông.

 

-“Ngươi làm cái gì?

 

Vệ Huyên cười híp mắt nhìn nàng, nói:

-“Tay của nàng thật nhỏ, ta chính là muốn hôn nó.

 

A Uyển:

…..

 

Cái này nha sẽ không phải bệnh mê luyến tay chứ!

 

Cuộc sống sau này, vị thế tử gia này dùng hành động để cho nàng biết, hắn không phải có bệnh mê luyến tay, mà là đối với bất kỳ chỗ nào trên thân thể nàng cũng cảm thấy hứng thú, cũng có thể gặm nhấm rất lâu, gặm thế nào đều không chán ngấy, trong lúc tình cờ để cho người khác dòm thấy biểu tình mê luyến đó, nghiễm nhiên chính là một tên…… biến thái!

 

Dĩ nhiên, bây giờ A Uyển còn không biết đức hạnh đó của hắn, cho nên có thể thản nhiên mà chống đỡ, cuối cùng vẫn là rút tay trở lại, rất bình tĩnh cầm khăn tay xoa xoa lòng bàn tay, kết quả dĩ nhiên là bị người nào đó thẹn quá thành giận đè xuống tiếp tục hôn.

 

Hai người cười đùa một hồi, phát hiện mưa gió rốt cuộc nhỏ đi rất nhiều, Vệ Huyên liền gọi nha hoàn đi vào hầu hạ rửa mặt, chuẩn bị ra cửa.

 

Mặc dù mưa gió đã nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng sắc trời vẫn là âm trầm, không khí có chút lạnh, lúc A Uyển ra cửa phải khoác một cái áo choàng, Vệ Huyên tự mình che dù, mang theo nàng cùng đi chính sảnh thỉnh an phu thê Thụy Vương.

 

Đi tới chính sảnh, A Uyển cùng Vệ Huyên thỉnh an phu thê Thụy Vương, hai người dặn dò hai tiểu phu thê mấy câu, lo lắng thời gian quá muộn, liền để cho bọn họ ra cửa.

 

Nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, trên mặt Thụy Vương lại lộ ra biểu tình phức tạp, trong lòng thầm nghĩ, mấy ngày nay phải an bài cho nhi tử lưu manh này mấy đại phu dân gian có danh tiếng tới phủ chữa bệnh cho hắn, sớm một chút chữa khỏi, để con dâu đỡ phải sống như một quả phụ. Bất quá vì để bảo vệ danh dự, không thể mời đại phu trong kinh thành, phải đi châu phủ thành trấn lân cận mời tới, trước an trí ở trong biệt viện Thụy Vương phủ, đoán chừng cái này phải mất thời gian hơn cả tháng.

 

Chẳng qua là, Thụy Vương rất nhanh lại rầu rĩ, lấy tính khí của nhi tử lưu manh này, nếu như biết mấy đại phu là đưa tới trị bệnh kín cho hắn, khẳng định là không vui, thậm chí có thể cảm thấy tự tôn bị tổn thương, còn không biết sẽ ầm ĩ như thế nào đây, đến lúc đó phải lừa gạt hắn như thế nào để chạy chữa đây? Giấu bệnh sợ thầy thật là không tốt!

 

Ai da, có loại nhi tử lưu manh này, thật là làm cho người rầu thúi ruột.

 

Rầu thúi ruột, Thụy Vương thở ngắn than dài, ngay cả Thụy Vương phi cũng phát hiện, không khỏi hỏi:

-“Vương gia có chuyện khó khăn gì à?

 

Thụy Vương nhìn bà một cái, mặc dù là phu thê, thế nhưng sự tình trưởng tử quan trọng như vậy, Thụy Vương vẫn không có cách nào tiết lộ cho bà biết, liền tùy tiện qua loa lấy lệ vài câu, lại tiếp tục phát sầu.

 

Thụy Vương phi không có được câu trả lời cũng không giận, không phải chuyện bà nên biết, xưa nay bà sẽ không tìm hiểu ngọn nguồn, hơn nữa nhìn dáng vẻ rầu rĩ kia của Thụy Vương, không cần phải nói cũng biết là có quan hệ với Vệ Huyên, cũng chỉ có Vệ Huyên có thể để cho ông sầu đến tóc cũng muốn bạc đi. Đối với lần này, Thụy Vương phi từ chối cho ý kiến, rất lạnh nhạt đứng dậy rời đi, lưu lại một mình Thụy Vương tiếp tục khổ não rầu rĩ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Gió mang theo mưa phùn bay tới, mang đến lạnh lẽo thuộc về mùa thu.

 

Trên người A Uyển khoác áo tơi, chân mang guốc gỗ, lúc cùng Vệ Huyên đồng hành, so với hắn vẫn thấp hơn rất nhiều, được hắn bảo hộ ở trong ngực, ngược lại cũng không bị nước mưa dính ướt y phục, chỉ có vạt áo nhiễm chút nước.

 

Vừa vào xe ngựa, trong tay liền bị nhét vào một cái lò sưởi tay ấm áp, dù thời tiết chưa đạt tới phải dùng lò sưởi tay, thế nhưng bọn nha hoàn vẫn tri kỷ chuẩn bị cho A Uyển, ngồi ở trong xe ngựa, cũng sẽ không quá lạnh.

 

Vệ Huyên cũng ngồi vào trong buồng xe, cẩn thận quan sát, thấy y phục trên người A Uyển vẫn sạch sẽ, bất giác rất hài lòng. Ngược lại là chính hắn, lúc trước vì cầm dù che cho A Uyển, tận lực nghiêng dù hướng lên người nàng, vạt áo choàng bị dính nước, một khối màu đỏ sậm kia hết sức nổi bật, giống như vết máu vậy.

 

-“Có dính nước không?” Hắn cẩn thận kiểm tra.

 

-“Không sao, ta không bị dính nước, ngược lại là A Huyên, trên mặt cũng ướt.” A Uyển vừa nói, vừa cầm khăn lau mặt cho hắn, mà Vệ Huyên cũng ngẩng mặt, cứ yên tâm thoải mái để nàng tùy ý lau giúp, trong lòng hết sức nhẹ nhàng.

 

Trời mưa cũng không quá lớn, bất quá trên mặt đất khắp nơi đều là nước, xe ngựa chạy qua, không khỏi nước sẽ văng lên, sợ mặt đường trơn trượt, xe ngựa cũng không dám chạy quá nhanh.

 

Ngày lại mặt, Lộ Bình tự mình làm phu xe. Trên mặt nhìn bình tĩnh, nhưng lại cảnh giác bốn phía, chỉ lo sợ ngày mưa dầm này, tầm mắt bị hạn chế, sẽ có người nhân cơ hội tới quấy rối, khiến cho Vệ Huyên ngột ngạt. Đừng nói, loại chuyện như vậy tuyệt đối có khả năng, mặc dù Vệ Huyên có hung danh ở bên ngoài, thế nhưng người hận hắn cũng không ít, sẽ tận hết sức lực cho hắn ngột ngạt. Bình thường ngược lại thì thôi, hôm nay là ngày Vệ Huyên bồi thê tử lại mặt, người nào không biết hắn coi trọng thê tử tân hôn, đúng là có thể lợi dụng một phen.

 

Đột nhiên, Lộ Bình nhăn mày lại, liếc nhìn trong màn mưa cách đó không xa đột nhiên xuất hiện thi thể một con mèo đen, trong lòng không khỏi thầm nói xúi quẩy, ánh mắt nhìn tới một cái ngõ nhỏ bên cạnh, người nọ đã chạy xa. Hắn lại quay đầu liếc nhìn một thị vệ hộ vệ bên cạnh xe ngựa, ý bảo hắn đi xử lý thi thể con mèo đen kia.

 

Mèo đen đại biểu cho điềm rủi, hơn nữa còn là thi thể một con mèo đen, thấy thế nào cũng lộ ra xúi quẩy, nếu như vị thế tử gia bên trong biết được, sợ rằng người Ngũ thành binh mã tư tuần tra vùng này sẽ phải gặp tai ương, vô tội bị giận chó mắng mèo đều là nhẹ, chỉ sợ đào ba thước đất cũng phải đào cho được người, đến lúc đó lại sẽ bị Ngự sử tố cáo hắn bất chấp vương pháp.

 

Thật may là, kế tiếp xe ngựa rất thuận lợi đến phủ công chúa, trên đường cũng không có đụng phải cái gì ngoài ý muốn, thần kinh Lộ Bình căng thẳng rốt cuộc hòa hoãn rất nhiều.

 

Sáng sớm, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đã ngồi ở trong nhà chờ.

 

Mấy ngày nay, sau khi nữ nhi xuất giá, hai phu thê cũng cảm thấy đột nhiên cuộc sống thiếu đi chút gì, ăn không thơm, ngủ không ngon, cả người đều rất không tốt. Cho đến hôm nay lại mặt, tinh thần hai phu thê mới khá hơn một chút, thời gian còn chưa tới, liền rời giường thật sớm bắt đầu chờ…

 

Chẳng qua là ông trời không chìu lòng người, mưa vẫn luôn rơi xuống, hai người lại bắt đầu lo lắng trời mưa quá lớn, có thể xối trúng nữ nhi hay không, có lòng muốn để cho nàng đợi mưa tạnh mới tới, lại mong đợi thấy nàng, thật là rầu thúi ruột.

 

Trước kia mỗi ngày đều có thể thấy thì cũng không cảm thấy làm sao, bây giờ nữ nhi xuất giá, sinh hoạt lập tức phảng phất không có trọng tâm, hai phu thê đều không quen, tinh thần cũng mệt mỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi liếc nhìn trượng phu ủ rũ thất thần, không khỏi ý tưởng.

 

Thật may là, chờ không tính là lâu, liền nghe nói xe ngựa Thụy Vương phủ đã đến trước cửa.

 

La Diệp là một người suất tính*, trong lòng nhớ nữ nhi, cũng không kiêng kỵ gì, dĩ nhiên tự mình tới cổng nghênh đón.

 

(Chú thích: suất tính là người tuân theo tính tự nhiên)

 

Lúc hai phu thê đến đó, liền nhìn thấy Vệ Huyên tay cầm một cây dù to, chính mình thì đứng ở chỗ đầu gió, cẩn thận đỡ A Uyển xuống xe ngựa. Cử chỉ này, để cho người vừa nhìn liền biết hắn là nâng niu yêu thương A Uyển ở trong lòng, lập tức La Diệp liền nở nụ cười, trong lòng rất là hài lòng, thấy thế nào đều thuận mắt, căn bản không cảm thấy hắn là tiểu tử thúi cưới nữ nhi mình hại tinh thần mình không ổn.

 

Chỉ có thể nói, mười mấy năm qua cái phò mã phụ thân này bị Vệ Huyên lừa dối hơn nhiều, từ từ lại bị hắn công lược, bất kể Vệ Huyên làm chuyện gì, cũng sẽ theo bản năng kiếm cớ cho hắn.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nữ nhi cũng thập phần vui vẻ, vội nói:

-“Nhanh lên một chút đi vào, cẩn thận trúng mưa!

 

Dứt lời, liền tự mình tiến lên, lôi kéo nữ nhi mấy ngày không gặp đi vào phòng khách, nghiễm nhiên đã quên mất trượng phu cùng con rể.

 

La Diệp cũng cười dắt con rể đang muốn hành lễ với ông cùng nhau vào phòng khách, trong miệng thì hỏi thăm sinh hoạt mấy ngày nay của hai tiểu phu thê, Vệ Huyên đáp từng cái một, hai người nhìn không giống nhạc phụ cùng con rể, ngược lại giống phụ tử thân thiết vậy, nếu như Thụy Vương nhìn thấy, không chừng trong lòng sẽ rất chua xót.

 

(Chú thích: phụ tử là phụ thân + nhi tử)

 

A Uyển cũng bị công chúa mẫu thân lôi kéo, cẩn thận hỏi thăm sự tình hai ngày này, thấy nụ cười trên mặt nàng cùng ngày xưa không khác, tâm tình có chút phức tạp, vừa không bỏ được nàng, lại vui vẻ vì Vệ Huyên đối với nàng thật tốt.

 

-“Mấy ngày nay cũng rất tốt, chỉ là nhớ cha mẹ.” A Uyển lôi kéo tay Trưởng công chúa Khang Nghi, làm nũng với bà.

 

Tâm Trưởng công chúa Khang Nghi lập tức liền bị nàng làm cho mềm nhũn, hận không được ôm nàng nhiều mấy cái, để cho nàng nho nhỏ giống như khi còn bé vậy, vĩnh viễn không rời khỏi cha mẹ. Bất quá sự tình nên hỏi vẫn là phải hỏi, sợ nữ nhi thẹn thùng, tiếng thấp hết mức có thể, uyển chuyển hỏi thăm chuyện đêm tân hôn, lúc biết được hai người cũng không viên phòng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

 

Cũng không phải là bà làm người khác khó chịu, để cho Vệ Huyên ủy khuất bản thân, mà là thân thể nữ nhi không giống các cô nương bình thường, vô cùng yếu đuối, mặc dù mấy năm này khá hơn một chút, thế nhưng vẫn là không đủ khỏe mạnh, các đại phu có kinh nghiệm đều nói nữ tử mười lăm mười sáu tuổi thân thể còn đang phát triển, xương cốt cũng không hoàn toàn phát dục, sinh nộn, nếu như trước thời gian làm chuyện phu thê, sợ là sẽ ảnh hưởng phát dục, đó là có thai hài tử, cũng dễ dàng sảy mất. Cho nên, vì nữ nhi, bà phải làm kẻ ác một lần.

 

Thật may là, bà là nhìn Vệ Huyên lớn lên, tính tình của hắn cho dù không tốt, thậm chí là một ác côn, thế nhưng đối A Uyển lại là chân tâm thật lòng, cái này liền đủ rồi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts