Sủng Thê Như Lệnh - Chương 118

☆, Ta vừa mới cưới nàng, vẫn chưa có….. cũng không muốn chết đâu!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Mấy ngày nữa đó là ngày mừng thọ Lão phu nhân Hoài Ân bá phủ, A Uyển suy nghĩ, đến lúc đó phải trở về chúc thọ tổ mẫu, lễ vật cũng phải chuẩn bị thật thỏa đáng.

 

Lúc A Uyển xuất giá cùng lại mặt, đều là ở phủ công chúa, làm thành La gia cô nương, mặc dù sau đó có bổ túc, thế nhưng như thế nào cũng có chút không nói nổi, chỉ không chừng trong lòng lão phu nhân sẽ không thoải mái, cho nên lúc này như thế nào cũng phải cho lão phu nhân một chút mặt mũi, làm cho bà phong quang một chút.

 

Đối với vị tổ mẫu này, mặc dù A Uyển chung sống với bà không nhiều, bất quá cũng từ chỗ công chúa mẫu thân biết bà là người coi trọng mặt mũi, đến lúc đó nếu như nàng cùng Vệ Huyên trở về chúc thọ bà, hẳn là có thể làm cho bà vui vẻ mấy phần.

 

Đang lúc A Uyển cùng Thanh Nhã chọn lựa lễ mừng thọ cho lão phu nhân Hoài Ân bá, liền thấy Vệ Huyên từ bên ngoài đi vào.

 

Thanh Nhã vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn, rồi đi pha trà cho hắn.

 

Chờ Thanh Nhã bưng trà lên xong, Vệ Huyên khoát tay, để cho nàng đi xuống, hỏi:

-“Nàng làm cái gì vậy?

 

-“Mấy ngày nữa chính là ngày mừng thọ tổ mẫu, ta đang chọn lễ vật hợp ý cho bà.

A Uyển tự mình bưng trà cho hắn, cười nói:

-“Không biết đến lúc đó A Huyên có thời gian bồi ta trở về Hoài Ân bá phủ một chuyến không?

 

Sắc mặt Vệ Huyên cứng đơ, đây là chuyện lần đầu tiên sau ngày cưới A Uyển thỉnh cầu hắn đi cùng, đáng hận chính mình lại phải ra cửa, thật sự tim gan cồn cào khó chịu. Hắn chỉ đành phải thấp giọng nói:

-“Có lẽ không được.

 

A Uyển nhướng mày, hỏi:

-“A Huyên có chuyện gì sao?

 

-“Ừ, ta phải ra cửa một chuyến, có thể một tháng mới trở lại.

Hắn nói xong, có chút lấy lòng cười nói:

-“Chờ ta trở lại, nàng phải đi nơi nào ta cũng đi cùng nàng, nàng thích thứ gì, nói với ta, tiện thể ta mang về cho nàng, được không?

 

A Uyển liếc hắn một cái, trong tay lật quyển sách chính mình lấy ra từ phòng kho nhỏ, tùy ý nói:

-“Không có muốn thứ gì, không cần phí tâm.

 

Trong lòng lại suy nghĩ, sợ là Hoàng thượng lại bố trí cho hắn nhiệm vụ gì đó, cũng không biết có nguy hiểm hay không? Ngày mai phải kêu Lộ Bình đến, hỏi rõ mới dễ chuẩn bị hành lý cho hắn.

 

Vệ Huyên nhìn sắc mặt nàng bình tĩnh, nhất thời trong lòng có chút uất ức.

 

Hắn tưởng tượng A Uyển sẽ luyến tiếc hắn, sẽ tức giận hắn lại đi làm chuyện nguy hiểm, hoặc là sẽ gây rối với hắn thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bình tĩnh giống như hắn chẳng qua là đi ra cửa kiểm tra mấy khoảng nợ, không mấy ngày nữa liền trở lại vậy, nào có dáng vẻ tân hôn!

 

Trong lúc Vệ Huyên lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ A Uyển không thích hắn, A Uyển cất sách, nhìn sắc trời một chút, muốn đứng dậy đi gọi người dọn cơm, đột nhiên bị thiếu niên ngồi ở bên cạnh thò tay ôm eo, hắn hơi dùng quá sức, thân thể không tự chủ được ngã vào trên người hắn, cả người cũng nằm ở trong lòng hắn, sau đó bị hắn ôm thật chặt.

 

-“Làm gì vậy?” A Uyển bị sợ hết hồn, giọng nói có chút không tốt, đưa tay chụp cánh tay của hắn.

 

Vệ Huyên ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi mình, đặt cằm ở vai nàng, buồn buồn nói:

-“Thật giống như nàng một chút cũng không luyến tiếc! Chẳng lẽ nàng không lo lắng sao?

 

Trong lòng sợ nàng không nỡ, sợ nàng lo lắng, vốn là còn nhức đầu đến lúc đó phải an ủi nàng như thế nào? Nhưng ai biết người ta rất bình tĩnh.

 

A Uyển đột nhiên nghiêng đầu, hung hăng bấm hông hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Ta nói không nỡ, vậy A Huyên có thể không đi không?

 

-“Không được….

 

-“Nếu như ta nói ta lo lắng, A Huyên có thể không làm tiếp loại chuyện như vậy không?

 

-“Không được...

 

-“Sao lại không được?

 

Vệ Huyên:

.….

 

Nàng nói rất có đạo lý, hắn dĩ nhiên không lời chống đỡ

 

A Uyển tự nhận là đã biểu đạt rất rõ ràng, liền lại vỗ vỗ hắn, để cho hắn yên tâm buông mình ra, sau đó đi an bài bữa tối.

 

Trừ mồng một, mười lăm cùng gia yến đặc biệt, ngày tháng bình thường, ba bữa của các chủ tử trong Thụy Vương phủ đều giải quyết ở trong viện của mình, Tùy Phong viện có phòng bếp riêng của mình, muốn ăn cái gì sẽ bảo phòng bếp riêng làm là được.

 

Sau khi dùng xong bữa tối, A Uyển liền gọi Thanh Nhã trình lên thiệp hôm nay Thụy Vương phi cho hạ nhân đưa tới cho nàng, nàng nhìn kỹ xong, rút ra mấy tấm thiệp không cách nào cự tuyệt, còn lại thì để qua một bên.

 

Cô nương chưa lấy chồng có vòng giao tế của chính mình, phu nhân đã kết hôn cũng có vòng giao tế riêng. Bây giờ A Uyển đã lập gia đình, cho dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng cũng coi là phụ nữ đã kết hôn, cũng có thể nhận được rất nhiều thiệp đặc biệt mời nàng đi yến tiệc hoặc nghe diễn, mời đều là một ít phu nhân đã thành thân, phần lớn đều là người của tôn thất. Trừ một ít không cách nào cự tuyệt, những cái khác A Uyển đều cho người từ chối, cũng không muốn lộ mặt.

 

-“Những cái này ngươi cầm đi, nếu là cần chuẩn bị lễ vật, ngươi đi nói một tiếng với An ma ma, để cho bà chuẩn bị một chút.” A Uyển phân phó.

 

Thanh Nhã đáp lời, cẩn thận liếc nhìn thiếu niên ngồi ở bên cạnh trừng trừng nhìn sang, tâm đều run lên, trong lòng cảm thấy quận chúa của mình thật là rất định tính, bị người như vậy nhìn chằm chằm, còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra an bài những sự tình không liên quan khẩn yếu này.

 

Dùng thông tục tới nói, chính là thần kinh A Uyển có chút thô.

 

A Uyển tự nhiên không phải thần kinh thô, mà là nàng đã quen với sự tồn tại của Vệ Huyên, đã quen với ánh mắt của hắn. Sau khi thành thân nửa tháng, trừ ngay từ đầu bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hết hồn hết vía, lo lắng ánh mắt của hắn tùy thời muốn ăn thịt người ra, bây giờ đã không đau không ngứa, chỉ cần hắn không tới quấy rối, có thể chậm rãi an bài tốt mọi chuyện.

 

Trừ nguyên nhân này ra, trong lòng nàng cũng hiểu bây giờ hắn ngồi ở đây nhìn chằm chằm chính mình, không ngoài là muốn xem xem nàng đối với chuyện này có phản ứng gì? Thế nhưng hắn đây là lên thuyền tặc Văn Đức đế, làm việc cho người thống trị cao nhất ở thế giới này, nàng có thể làm sao? Cho dù nguy hiểm, bây giờ nàng cũng không thể không cho hắn đi làm, nếu như không làm, hậu quả sẽ thảm hại hơn. Lôi đình mưa móc đều là quân ân, coi như là bị thương, ngươi cũng phải chịu, ai bảo bây giờ Vệ Huyên là được vị đế vương kia coi trọng đây! Đoán chừng người ngoài muốn có phần coi trọng này, còn không có đâu.

 

Cho nên, nếu chuyện đã thành sự thực, phản đối cùng lo lắng đều vô dụng, cũng không cần làm ra dáng vẻ kia.

 

Chẳng qua là, Vệ Huyên không biết ý nghĩ của A Uyển, chỉ cảm thấy nàng quá mức bình tĩnh, để cho trong lòng hắn hậm hực đến không được, có ý nghĩ A Uyển không coi trọng mình. Nói tóm lại, hắn chính là thích xem A Uyển làm ra dáng vẻ coi trọng hắn, coi như làm một chút ra cũng được.

 

Cố tình A Uyển lại không như ý nguyện của hắn, càng không muốn làm.

 

Buổi tối trước khi đi ngủ, A Uyển giúp lau khô nước trên đuôi tóc cho Vệ Huyên, phát hiện hôm nay tóc hắn ướt nhiều hơn, giận đến đập hắn mấy cái,

-“Đã nói ngươi không nên tùy tiện làm ướt tóc lại chui lên trên giường, chờ ngươi lớn tuổi bị mắc bệnh đau nửa đầu thì sẽ biết lợi hại.

 

-“Không phải ta cố ý, ai bảo nàng không giúp ta!

 

Vệ Huyên ngồi xếp bằng hai chân ở trên giường, đôi tay không đàng hoàng mà sờ người nàng, tự nhiên bị A Uyển đẩy ra.

 

-“Được, ngày khác ta điều mấy tiểu thái giám tay chân lanh lợi tới hầu hạ ngươi tắm rửa.

 

Nếu nha hoàn không thành thật, vậy hãy để cho thái giám tới là được chứ gì? A Uyển biết nghe lời phải, cảm thấy mình người làm mười lăm năm trên thế giới này, quả nhiên tư tưởng đã hủ hóa, lại cảm thấy được người hầu hạ là chuyện rất đương nhiên.

 

Vệ Huyên xụ mặt, hung tợn nói:

-“Không cần, nếu như nàng cho bọn họ tới, ta sẽ bẻ gãy cổ bọn họ!

 

A Uyển chỉ coi như hắn nói đùa, cũng không có để ý, nên cũng không biết thiếu niên đang rũ đầu xuống trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu, thẳng đến sự tình về sau, mới để cho nàng biết, hắn cũng không nói đùa, hắn xác thực hết sức kiêng kỵ bị người đến gần, mỗi lần cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

 

Sau khi lau khô tóc cho hắn xong, A Uyển gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt, sau đó cùng hắn nằm một chỗ trên giường.

 

Màn buông xuống, ánh sáng bên ngoài cũng bị che lại, bên trong màn một mảnh tối tăm.

 

Trong bóng tối, A Uyển cảm giác được thiếu niên bên cạnh lại như thường ngày cọ tới, duỗi ra tay mạnh mẽ, ôm nàng thật chặt, đôi môi mềm mại cọ tới cọ lui ở bên tai nàng, hô hấp phun ở trên cổ nàng, cực kỳ giống một tiểu động vật làm nũng, lại có ý khiêu khích, để cho nàng thiếu chút nữa phải cuộn tròn thân mình, thật lo lắng tiếp tục như vậy, một năm cũng không thể cầm cự nổi.

 

-“Ta phụng lệnh Hoàng thượng, đi thăm dò động tĩnh thảo nguyên phương bắc, nếu như không ngoài suy đoán, một tháng sẽ trở lại, nàng không cần lo lắng, sẽ không có nguy hiểm gì.

 

Thanh âm của hắn rất nhẹ, giống như nức nở trong đêm.

 

A Uyển trong lòng khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói:

-“Thảo nguyên phương Bắc? Mấy năm gần đây không phải bên kia rất yên tĩnh sao?

 

-“Người là vĩnh viễn không có điểm dừng, yên tĩnh đi nữa cũng không che giấu được đám man tử kia mơ ước khối đất Trung Nguyên phì nhiêu này, có lẽ trong một hai năm này, phương bắc sẽ nổi lên chiến sự.

 

Theo tiếng nói thật thấp của hắn vang lên, trong lòng A Uyển sóng to gió lớn, giữa hai lông mày cũng nhiễm mấy phần u sầu. Hiện nay mặc dù là thái bình thịnh thế, thế nhưng ngoại ưu nội hoạn cũng không ít, vị trí Đại Hạ giống như Đại Lục là ở trung tâm, chung quanh còn có rất nhiều bộ lạc hoặc là tiểu quốc mơ ước, lúc tiên đế tại vị, đã từng mấy lần xuất binh, đánh cho mấy bộ tộc xung quanh rốt cuộc sợ, thu liễm mấy phần, mới có Văn Đức đế lên ngôi chừng hai mươi năm thái bình thịnh thế.

 

Phát hiện thân thể của nàng có chút cứng ngắc, Vệ Huyên vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, ôm lấy nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:

-“Nàng không cần phải lo lắng, không có chuyện gì.

 

A Uyển an tĩnh một hồi, mới nói:

-“A Huyên đi lần này, hết thảy phải cẩn thận.

 

-“Đó là tự nhiên, ta mới vừa cưới nàng, còn chưa có…..cũng không muốn chết đâu.

 

Nghe nói như thế, A Uyển trực tiếp tát một cái tới, Vệ Huyên liền nhân cơ hội cầm lấy tay nàng, đè nàng ở dưới người dùng sức làm chuyện mà mình thích, cắn toàn thân nàng một lần mới hài lòng thiếp đi.

 

Coi như ăn không được, cũng có thể đỡ ghiền. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, Vệ Huyên vào cung thì, A Uyển liền kêu Lộ Bình tới.

 

Lộ Bình thỉnh an xong, liền nghe A Uyển hỏi thăm tới chuyện Vệ Huyên xuất hành, trong lòng hắn không biết A Uyển biết được bao nhiêu, trên mặt cười nói:

-“Thế tử phi yên tâm, mấy năm này thế tử thường xuyên ra kinh du ngoạn, đi rất nhiều địa phương, đã có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì.

 

A Uyển nghe xong khóe miệng giật giật, cho nên lần này danh tiếng Vệ Huyên rời kinh lại là đi du ngoạn sao? Quả nhiên là tiếp tục để cho thế nhân cảm thấy vị thế tử gia này là một hoàn khố đệ tử không có chuyện gì làm mà! Mà chính mình gả cho một hoàn khố, cũng không biết có phải là còn khiến cho người ta đáng thương hay không?

 

Sau đó nàng gật đầu nói:

-“Ta biết rồi.

 

Lộ Bình:

…..

 

Người biết cái gì?

 

Chờ Lộ Bình đi xong, A Uyển liền kêu Thanh Nhã và mấy nha hoàn đến, đem sự tình nghĩ ở trong đầu phân phó từng cái.

 

Sau khi Thanh Nhã và mấy nha hoàn nghe xong trên mặt không nhịn được lộ ra kinh ngạc, chuyện thế tử phải rời khỏi kinh thành cố nhiên là kinh ngạc, nhưng giống như cũng không có gì mà kinh ngạc, đi chuẩn bị thật kỹ hành lý cùng dược vật dự phòng trên đường cho hắn cũng được, thế nhưng phái người đi biên cảnh phương bắc mua một vùng đất là ý gì?

 

-“Thế tử phi, cái này có thỏa đáng không?” Thanh Nhã cau mày hỏi, cũng không muốn A Uyển làm chuyện đó, hoặc là ném tiền trôi sông.

 

A Uyển cười nói:

-“Ta đã cẩn thận đọc qua luật của Đại Hạ, cũng hỏi qua phụ thân ta, nghe nói phương bắc đất rộng người thưa, sơn cùng thủy tận, ít có huân quý sẽ ở nơi đó làm chủ sản nghiệp, triều đình cũng không hạn chế hào môn quý tộc làm chủ ở đó. Hơn nữa, cho dù triều đình chính sách rộng rãi, bởi vì vùng đất đó không dễ quản lý, cũng ít có người sẽ ở nơi đó làm chủ, nghĩ đến ở đó rất tiện nghi đi.

 

Nói xong, A Uyển lại bảo Tạ ma ma đi cầm sổ sách của nàng tới, xem xem chính mình có bao nhiêu tiền riêng để tới đó mua đất. Sợ chính mình không biết giá thị trường phương bắc, tiêu tiền uổng phí, A Uyển liền bảo Thanh Sương phái người đi hỏi quản sự trong thôn trang của hồi môn của mình, để cho quản sự tìm người có kinh nghiệm xử lý cho nàng.

 

Sự tình rất nhiều, rải rác tính toán, cảm giác như một cuộn chỉ rối, thật tốt dự định một phen.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 02/03/2021

 

1 comment:

  1. Hoàng đế độc ác , mãi Vệ Huyên mới cưới được A Uyển mà nỡ chia tách 2 người 🥲🥲
    Thanks nàng edit nha

    ReplyDelete

Popular Posts