Sủng Thê Như Lệnh - Chương 120

☆, Sóng ngầm mãnh liệt, tiểu bạch nhãn lan!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Rất nhanh liền thấy ba thiếu nữ khoác áo choàng dưới sự hướng dẫn của nha hoàn thành thực đi tới, các nàng vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, trên mặt tươi cười, xem ra chung đụng khá tốt!.

 

Lúc này đã là mùa đông, ít ngày trước mới vừa rơi một trận tuyết, hôm nay mặc dù không có tuyết rơi, thế nhưng thời tiết lại vô cùng lạnh, gió bắc thổi tới, thổi gò má mềm mại của các cô gái đỏ hồng, càng lộ vẻ kiều diễm.

 

Nha hoàn vén rèm cửa lên, ba người nối đuôi mà vào.

 

Bên trong phòng đốt trầm hương, hương thơm trong phòng phả vào mặt, càng lộ ra các thiếu nữ hoặc ngồi hoặc đứng bên trong phòng như ôn hương nhuyễn ngọc vậy, vô hạn tốt đẹp.

 

Khi nhìn thấy người đang ngồi bên trong phòng, trong lòng ba người tiến vào mặc dù kinh ngạc, trên mặt lại vẫn lễ phép tươi cười.

 

-“A Tự, chúc mừng ngươi!.” Tỷ muội Mạc Phỉ cười nói.

 

Vệ Châu cũng cười chúc mừng Mạnh Tự một tiếng, sau đó lại hướng A Uyển nói:

-“Muội biết Thọ An biểu tỷ sẽ ở chỗ này, biểu tỷ và Phúc An biểu tỷ luôn luôn thân thiết, ngày tốt của Phúc An biểu tỷ, nhất định biểu tỷ sẽ tới, quả nhiên tới nơi này có thể thấy tỷ.

 

Ánh mắt của nàng hơi đổi, thấy Vệ Ái quy củ ngồi ở bên cạnh A Uyển, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng mặt vẫn là cười giòn giã nói:

-“Còn có Ái tỷ tỷ cũng ở đây, nghe nói hôm nay Ái tỷ tỷ là người khen của Phúc An biểu tỷ.

 

Tiểu cô nương thanh âm chát chúa, liên tiếp tuông ra không ngừng, khiến cho người có loại cảm giác dí dỏm, đáng tiếc lúc nghe tới ý trong lời nói của nàng, trong lòng tỷ muội Mạc gia cũng có chút không vui.

 

Lúc trước Đại trưởng công chúa Khánh An đùa giỡn cùng Trưởng công chúa Khang Bình nói qua, các nàng đều là biểu tỷ muội một nhà, quan hệ thân, không bằng để cho Mạc gia cô nương làm người khen cho Mạnh Tự.

 

Đáng tiếc Mạnh Tự là một người ân oán rõ ràng, bởi vì Tam hoàng tử phi là Mạc Như, Tam hoàng tử lại thường xuyên cùng Thái tử minh tranh ám đấu, các loại nguyên nhân xảy ra, để cho nàng cũng không thế nào thích cô nương Mạc gia.

 

Trưởng công chúa Khang Bình xưa nay thương tiểu nữ nhi này, thấy nữ nhi không thích, chỉ đành phải uyển chuyển cự tuyệt, sau đó lại dưới sự yêu cầu của Mạnh Tự, liền định ra Vệ Ái.

 

Mặc dù những cái này đều là chuyện nhỏ, người khen xưa nay đều là do bạn thân của người làm lễ cập kê hoặc các tỷ muội tới đảm nhiệm, hơn nữa phần lớn là từ trưởng bối chỉ định, mọi người cũng sẽ không quá để ở trong lòng, lúc ấy Đại trưởng công chúa Khánh An cũng chỉ là cười một tiếng, liền bỏ qua.

 

Thế nhưng Trưởng công chúa Khang Bình cự tuyệt, khiến cho các tỷ muội Mạc gia cảm thấy bị đùng đùng đùng làm mất mặt, trong lòng có chút không vui, cảm thấy Mạnh Tự không khỏi quá làm bộ làm tịch, cho là nhà các nàng hiếm khi được làm người khen hay sao? Sau đó lại nghe nói là định ra đại cô nương Vệ Ái của Thụy Vương phủ, mới nuốt xuống tức giận kia.

 

Các nàng đều biết Vệ Ái là một tượng người, bất quá là có cái phụ huynh lợi hại, cho nên mới có thể ở trong vòng giao tế trong kinh thành được người coi trọng một chút, chính mình cũng là cái A Đấu không nâng lên nổi, loại người như vậy chỉ có thể bị người bắt nạt, quả thật là làm mất mặt vương phủ. Bất quá là e sợ Thụy Vương cùng Vệ Huyên, không người nào dám gây phiền toái với nàng, lại bởi vì nàng thật sự là không thú vị, không nghĩ phản ứng nàng liền trực tiếp làm lơ nàng, xưa nay là người không tồn tại ở trong lòng vương công quý tộc.

 

Cho nên từ khi Vệ Ái trở thành người khen của Mạnh Tự, trong lòng mọi người cảm thấy bị Mạnh Tự phất mặt mũi, tuy nhiên cũng chỉ có thể làm như cái gì cũng không phát sinh, cây gai trong lòng lại không nhổ đi được. Thế nhưng hết lần này tới lần khác loại thời điểm này, Vệ Châu lại nhắc tới, hai tỷ muội Mạc gia hàm dưỡng khá hơn nữa, cũng không nhịn được muốn chửi má nó, cảm thấy nha đầu Vệ Châu này không có đầu óc.

 

Vệ Ái không biết lắc léo trong đó, nghe được lời của Vệ Châu, hướng nàng xấu hổ cười, cũng không tiếp lời.

 

Vệ Châu phảng phất không cảm giác được tỷ muội Mạc gia không vui, chạy tới ôm A Uyển nói chuyện với nàng, Mạnh Tự gọi nha hoàn dâng trà quả chiêu đãi khách nhân, sau đó lại giới thiệu Liễu Thanh Đồng với các nàng.

 

Thấy Liễu Thanh Đồng, tỷ muội Mạc gia cùng Vệ Châu cũng là tò mò, âm thầm quan sát một chút, rối rít ở trong lòng bĩu môi. Mặc dù dáng dấp thật đáng yêu, thế nhưng cùng Mạnh Phong phi phàm tuấn mỹ đứng ở cùng nơi, cảm giác cũng bị ép xuống, không chút nào đặc sắc. Chẳng qua là ai biểu người ta may mắn, sức lực lớn chút, lúc ấy đã bị nàng tiếp được người, mới định thân đây!

 

Mạnh Phong chính là lang quân như ý trong mắt các cô nương trong kinh, là rể hiền trong mắt phụ mẫu, nếu không phải có Tam công chúa quấy rối, nói vậy đám người đã sớm cướp đến bể đầu mẻ trán. Hiện nay cái lang quân như ý này bị nữ nhi thị lang tên điều chưa biết tha đi, đơn giản là để cho các cô nương đối với Mạnh Phong giương giương mắt hổ giận đến dùng kim ghim tiểu hình nhân mang tên nàng.

 

Mạc Lục cô nương và Vệ Châu trong lòng cũng là hâm mộ cùng ghen tỵ, Mạnh Phong thật sự là quá tốt, nhân phẩm tài hoa cũng là nhất đẳng, cô nương đã từng thấy hắn trong lòng đều có chút trông đợi vô hình, thế nhưng cuối cùng phát hiện lại bị một cô nương gia thế tài mạo tất cả đều không bằng mình tha đi, như thế nào có thể cam tâm!

 

Chỉ tiếc đã thành sự thật, trong lòng có chua đi nữa, cũng không tiện biểu hiện ra để cho người ta chế giễu, còn phải mặt nở nụ cười rối rít tiến lên chúc mừng nàng.

 

Các cô nương ngồi chung một chỗ xong, liền như không có chuyện gì xảy ra trò chuyện về quần áo, đồ trang sức, các thứ lưu hành trong kinh năm nay.

 

Lúc này, Vệ Châu lại nói:

-“Ít ngày trước ta đi nhà cữu cữu, đi ngang qua một tiệm bán lưu ly, nhìn thấy bên trong có một cây đèn lưu ly bát bảo màu sắc rực rỡ, cao tới ba thước, rất đẹp, khi đốt dầu lên sẽ phát ra muôn màu muôn vẻ, lúc ấy rất nhiều người đều kinh sợ, rối rít muốn mua về nhà thưởng ngoạn, bất quá đáng tiếc điếm chủ nói không bán, là dùng để làm bảo vật trấn điếm, đợi ngày sau có thợ làm ra đèn lưu ly đẹp hơn, mới sẽ bán cái này, chẳng qua là giá thật sự quá cao!

 

Tất cả mọi người bị lời của Vệ Châu hấp dẫn, tưởng tượng không ra đèn lưu ly bát bảo cao ba thước, khi đốt dầu lên sẽ phát ra muôn màu muôn vẻ là dáng vẻ gì, đều có chút trông ngóng, vội vàng hỏi rõ là ở tiệm lưu ly nào, ngày khác khi thời tiết tốt, các nàng cũng muốn đi nhìn một chút.

 

Vừa đúng Mạnh Tự cũng là người thích tham gia náo nhiệt, Vệ Châu hướng nàng khéo léo cười nói:

-“Nếu như Phúc An biểu tỷ thích cũng có thể được, đại ca muội nhận biết chưởng quỹ của tiệm lưu ly kia, đặc biệt đi hỏi qua, nói là mùa xuân sang năm sẽ có hàng mới đưa ra thị trường, đến lúc đó nói huynh ấy trước hạn đến nói với chưởng quỹ một tiếng, đặt xuống một cây đèn lưu ly cho biểu tỷ cùng Thọ An biểu tỷ.

 

Mạnh Tự vui vẻ nói:

-“Vậy thì cám ơn Châu nhi, cần bao nhiêu bạc, đến lúc đó muội nói với tỷ, tỷ nói đại ca tỷ cho người đưa đi.

 

Vệ Châu nói:

-“Muội cũng không rõ lắm, đến lúc đó muội sẽ nói đại ca đi hỏi một chút.

 

Tiếp theo, hai người lại nhắc tới sự tình đèn lưu ly, trò chuyện rất tự tại.

 

Tỷ muội Mạc gia không khỏi liền bị Mạnh Tự lạnh nhạt ở một bên.

 

Trong lòng tỷ muội Mạc gia có chút lúng túng, các nàng cũng biết nguyên nhân Mạnh Tự lãnh đạm như vậy. Đường tỷ của mình bây giờ là Tam hoàng tử phi, Tam hoàng tử cùng Thái tử gần đây ở trên triều đình cạnh tranh lẫn nhau, sóng ngầm mãnh liệt, liên quan không khí nhà mẹ đẻ Thái tử phi cùng Tam hoàng tử phi cũng có chút cổ quái, mặc dù trên mặt nhìn thì hòa thuận, ngầm đều có chút lạnh nhạt.

 

Liễu Thanh Đồng mỉm cười ngồi ở một bên, chậm rãi uống trà, tình cờ cũng bắt chuyện với A Uyển, đối với tỷ muội Mạc gia cũng không thân thiện lắm. A Uyển cũng đã nhìn ra, bất quá loại thời điểm này dĩ nhiên là phải ủng hộ tỷ muội tốt, nàng cũng giả vờ không biết, tùy ý đáp lời với Liễu Thanh Đồng.

 

Chỉ có Vệ Ái ngốc nghếch, trong lòng cho là tỷ muội Mạc gia cũng giống như nàng thích yên tỉnh, thấy có lúc ánh mắt Mạc Phỉ sẽ đảo quanh trên người A Uyển, còn hướng nàng ta cười.

 

Mạc Phỉ miễn cưỡng trả lại một nụ cười, âm thầm đánh giá A Uyển, trong lòng lại dâng lên nổi chua xót cùng khổ sở.

 

Tại sao sau khi đứa bé trai kia trưởng thành, lại không nhận ra mình? Thậm chí đã quên mất hắn đã từng đáp ứng chuyện gì? Hắn rõ ràng đã đáp ứng, sau này sẽ cưới nàng, thế nhưng bất quá thời gian mấy năm, lại cùng nữ hài tử khác định hôn

 

Nghĩ tới đây, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn A Uyển nữa.

 

Càng nhìn nàng ta, càng khó chịu, trong lòng sẽ sinh ra một loại hận ý….. sao nàng ta không chết đi.

 

Nghe nói thân thể của nàng ta không tốt, vốn là thái y cũng nói có thể không sống đến trưởng thành. Hiện nay nàng đã trưởng thành, thoạt nhìn vẫn có chút ốm yếu, hoặc giả….

 

Trò chuyện không lâu, Trưởng công chúa Khang Bình đã sai ma ma tới, thông báo các nàng nên đi tiền thính.

 

Vệ Ái có chút khẩn trương, A Uyển vỗ tay của nàng khích lệ, Vệ Ái hít một hơi thật sâu, sau đó giống như một chiến sĩ vậy kéo Mạnh Tự đi.

 

A Uyển đang thấy buồn cười thì, đột nhiên tay của mình cũng bị người kéo lại, quay đầu nhìn thấy Vệ Châu, sau đó thấy tiểu cô nương mím môi nói:

-“Biểu tỷ cùng Ái tỷ tỷ tình cảm thật tốt, có phải biểu tỷ không thương muội nữa hay không?

 

A Uyển buồn cười chọc chọc trán của nàng, nói:

-“Làm sao tỷ không thương muội chứ! Ngày mai sẽ đưa thiếp mời cho muội, mời muội đến vương phủ chơi, như thế nào?

 

Nàng cũng biết kế mẫu huynh muội Vệ Châu là một người lợi hại, vì lẽ đó rất nhiều lúc cũng nguyện ý ra mặt cho Vệ Châu, để cho quận vương kế phi kiêng kỵ, không dám làm quá mức.

 

Vệ Châu mất mát cúi đầu, bĩu môi nói:

-“Muội biết biểu tỷ vẫn luôn chăm sóc người, Ái tỷ tỷ được biểu tỷ chăm sóc cực tốt, trong lòng muội có chút khó chịu, biểu tỷ cũng không thể mặc kệ muội.

 

A Uyển vỗ vỗ nàng, cảm thấy chẳng qua là tiểu cô nương nhạy cảm ghen tị, cũng không không vui, vỗ vỗ tay của nàng, trấn an mấy câu.

 

Chờ sau khi lễ cập kê của Mạnh Tự kết thúc, bữa tiệc bắt đầu, Vệ Châu liền tới vây quanh Mạnh Tự, để cho A Uyển không khỏi kinh ngạc mấy phần, từ lúc trước bắt đầu, nàng liền cảm giác Vệ Châu tựa hồ thật thích Mạnh Tự, một mực vây quanh nàng, trước kia mặc dù mọi người cũng chơi chung một chỗ, thế nhưng Vệ Châu phần lớn là dính mình nhiều lắm, cực ít sẽ vây quanh Mạnh Tự.

 

Mặc dù không hiểu Vệ Châu có ý gì, thế nhưng A Uyển cũng không muốn một tiểu cô nương mười tuổi xấu mặt, ngược lại nói chuyện với Liễu Thanh Đồng.

 

A Uyển cũng rất tò mò đối với Liễu Thanh Đồng, hai người ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm. A Uyển cảm thấy sau này Liễu Thanh Đồng sẽ là thê tử của Mạnh Phong, cũng coi như là người mình, thái độ thân thiết rất nhiều; mà Liễu Thanh Đồng cũng biết A Uyển cùng mấy tỷ đệ Mạnh gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng Mạnh Phong càng là tình như huynh muội, cũng có tâm cùng nàng giao hảo.

 

Vì vậy hai người đều có tâm, rất nhanh liền quen thuộc, chờ quen thuộc, có mấy lời liền có thể nói.

 

Liễu Thanh Đồng lặng lẽ nói với A Uyển:

-“Trước đây ta lớn lên ở Bắc Địa, năm trước mới trở lại kinh thành, lúc trước đi xem mã cầu, ta là bị các tỷ muội lừa gạt đi, còn không biết chuyện gì xảy ra, theo các nàng đi tới cửa khuôn thành, lúc ấy quá nhiều người, mọi người đều chen tới hướng cửa, sức lực của ta mặc dù lớn chút, thế nhưng biết cô nương gia thân mình mảnh mai, không dám dùng lực, ai biết liền bị chen ra…..

 

Nói tới chỗ này, nàng có chút ngượng ngùng mà vỗ về vòng phỉ thúy trên tay, thấp giọng nói:

-“Lúc ấy ta cảm giác có thứ gì đập tới, theo bản năng liền tiếp nhận. Khụ khụ, Quận chúa đừng hiểu lầm, trước kia lúc ta ở quê nhà, thường xuyên cùng các huynh trưởng chơi trò chơi ném đồ, còn vũ quá sư lý*, cho nên lúc đó cũng cho là các huynh trưởng lại cầm vật ném tới, theo thói quen liền tiếp nhận!

 

(Chú thích: vũ quá sư lý: mình không biết cái này ý gì, nàng nào biết giúp dùm với….)

 

Cho nên, đây cũng là chân tướng ban đầu Mạnh Phong vị ca ca đẹp trai này bị người ôm lấy!

 

A Uyển có chút buồn cười, bất quá nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của tiểu cô nương, liền nuốt xuống. Cẩn thận quan sát cô gái mặt trái táo này, mặc dù không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, thế nhưng mặt trái táo cười lên hết sức phấn chấn, hơn nữa còn là người tính tình phóng khoáng, vừa đúng cùng Mạnh Phong cái loại tính tình hào sảng hiệp nghĩa tương hòa, đoán chừng sau này thành thân, hai người có thể chung đụng rất tốt.

 

Nghe nàng nói quê nhà ở Bắc Địa, lòng A Uyển động một cái, lại hỏi:

-“Quê nhà Thanh Đồng ở Châu phủ nào của phương Bắc?

 

-“Kỳ thật cũng không xa, ở ngay tại Vị Thành, nơi đó cách người phương Bắc còn một chặng đường, bất quá sông núi rất đẹp, mặc dù mùa đông trời lạnh chút, bị người gọi là nơi lạnh khủng khiếp, thế nhưng ta cảm thấy đó là bọn họ không biết nhận thức, đợi đến mùa xuân, lúc vạn vật hồi phục, Quận chúa sẽ phát hiện nơi đó thật đẹp!

 

A Uyển mỉm cười, lắng nghe tiểu cô nương nói chuyện. Có thể là có người lắng nghe, tiểu cô nương càng hăng hái, nói ra từng chuyện từng chuyện có liên quan đến quê nhà của nàng, giống như một quyển tranh cuộn từ từ bày ra ở trước mặt A Uyển.

 

Hai người một người mỉm cười lắng nghe, một người sinh động kể, một người yên tĩnh ngưng mắt, một người thần thái tung bay, trong lúc vô tình, liền tự thành một cảnh.

 

Thiếu niên đứng cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt, bất quá khi phát hiện thiếu nữ vốn đang yên tĩnh lắng nghe nhìn tới hướng này, sau đó cười ranh mãnh với hắn thì, mặt hắn có chút nóng lên, không dám nhìn cô nương mặt trái táo kia nữa, nhanh bỏ đi.

 

Thấy Mạnh Phong ngượng ngùng bỏ đi, A Uyển càng là cười nắc nẻ, nhìn dáng vẻ Mạnh Phong, hắn đối với vị hôn thê Liễu Thanh Đồng này cũng cực kỳ hài lòng.

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, các khách khứa tới xem lễ rối rít cáo từ với chủ nhân rời đi.

 

Vệ Châu lôi kéo A Uyển cùng Mạnh Tự, lưu luyến không rời nói:

-“Thọ An biểu tỷ, Phúc An biểu tỷ, sau này muội có rảnh lại đến tìm hai tỷ nói chuyện.

 

Mạnh Tự rất sảng khoái nói:

-“Được đấy!

 

So với tỷ muội Mạc gia, Mạnh Tự cảm thấy Vệ Châu càng thuận mắt, vì vậy rất cho Vệ Châu mặt mũi, làm lơ cô nương Mạc gia. Hành động này hết sức trẻ con, hết lần này tới lần khác mặc dù nàng đã cập kê, lại vẫn giống như một tiểu hài tử thích làm nũng, nụ cười lại vui tươi khiến người yêu thích, làm cho không người nào có thể coi nàng thành đại cô nương để đối đãi, bất tri bất giác sẽ đối với nàng khoan dung mấy phần.

 

A Uyển cũng cười gật đầu, quét mắt cách đó không xa kế phi Tĩnh Nam quận vương Cảnh thị đang cùng Trưởng công chúa Khang Bình nói chuyện, là một nữ tử dáng dấp diễm lệ xinh đẹp, rất dễ dàng có thể khơi mào thú tính của nam nhân, cũng không oán được Tĩnh Nam quận vương sủng ái bà đến có chút hoa mắt ù tai, ngay cả để tang một năm cho thê tử cũng không đợi kịp, liền nghênh bà vào cửa. Mà mặc dù Cảnh thị cùng Trưởng công chúa Khang Bình nói lời từ biệt, ánh mắt lại một mực chú ý bên này, trong mắt lóe ra ý tứ hàm xúc không rõ.

 

Tâm tư của nữ nhân này thâm trầm.

 

Chờ lúc Vệ Châu theo kế mẫu Cảnh thị rời đi, Vệ Châu vẫn có chút lưu luyến không rời, cho đến lên xe ngựa, sắc mặt của nàng liền thay đổi.

 

Cảnh thị tươi cười, sắc mặt bình thản, chỉ có đôi mắt ẩn chứa quá nhiều thứ, ôn nhu nói với kế nữ:

-“Châu nhi cùng hai vị quận chúa tình cảm thật là tốt, nếu như rỗi rảnh, cũng có thể mời các nàng tới nhà chơi mà.

 

Vệ Châu ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-“Khó có được cơ hội mẫu thân hào phóng như thế, nữ nhi cũng có ý đó.

 

-“Vậy thì tốt, chỉ cần các nàng không ngại nhà đơn sơ là được, đến lúc đó Châu nhi chiêu đãi các nàng thật tốt, cũng đừng chậm trễ.

 

Vệ Châu móng tay nắm chặt lòng bàn tay, như thế nào nghe không ra ý trong lời nói của bà, trong lòng càng hận hơn.

 

Hai mẹ con nói xong lời nói không thể nào thực hiện, âm thầm trao đổi lời nói sắc bén, cuối cùng vẫn là Cảnh thị ma cao mười trượng, đợi lúc xe ngựa tới cửa phủ Tĩnh Nam quận vương, Cảnh thị vẫn cười khanh khách, Vệ Châu cau mày lòng tràn đầy không vui.

 

Mà Vệ Châu loại không vui này, khi nhìn thấy phụ thân trực tiếp nghênh đón, cẩn thận đỡ kế mẫu xuống xe ngựa, tâm can đều phát điên.

 

-“Phụ thân, hôm nay ngài không bận rộn sao?

 

Tĩnh Nam quận vương đang ân cần đỡ thê tử, nghe được nữ nhi nói, nhất thời có chút mất hứng, cho là nàng đang chất vấn mình, thật là không hiếu thuận, không oán được thê tử nói nha đầu trưởng thành, liền khó quản giáo, nhiều lắm tìm mấy cái ma ma trong cung tới dạy nàng quy củ, sao có thể nói chuyện với phụ thân như vậy!

 

-“Vi phụ vừa mới trở về, làm sao không bận rộn? Bất quá là nghe nói các ngươi trở về, tới nhìn một cái thôi. Nhìn ngươi một chút, dáng vẻ kia là sao? Ai bắt nạt ngươi? Đã là đại cô nương, phải trang trọng một ít!

 

Vệ Châu cúi đầu ngoan ngoãn nghe phụ thân không phân tốt xấu trách mắng, dư quang khóe mắt liếc thấy Cảnh thị hơi câu môi lên, nhất thời trong đầu cây huyền kia rốt cuộc vỡ.

 

-“Phụ thân, nương, muội muội, mọi người cũng đã về rồi!

 

Huynh đệ Vệ Quân tới hành lễ, Vệ Hú đưa tay đặt ở trên vai muội muội nhấn xuống, để cho nàng an tâm một chút chớ nóng nảy.

 

Vệ Châu hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút ủy khuất, lúc này lại nghe được Cảnh thị đang giả mù sa mưa nói chuyện thay mình, trong lòng nổi oán hận kia làm sao cũng không ngừng được, mượn huynh trưởng che giấu, oán độc mà trừng bà.

 

Cảnh thị phát hiện tầm mắt oán hận của kế nữ, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng như mây khói. Cái kế nữ này là một tiểu bạch nhãn lang không có đầu óc, không phục quản giáo, ngược lại cũng lung lạc không được lòng của nàng, còn thường xuyên cho bà thêm phiền toái, vậy thì chèn ép đi, đứa trẻ phải ăn chút dạy dỗ, mới sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

 

Nghĩ tới đây, Cảnh thị theo bản năng lấy tay đặt ở trên bụng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts